Lang Uyên gật đầu, cấp cho Đường Liệp một câu trả lời thuyết phục: " Phỉ Na tướng quân chủ động xin ở lại giết giặc, suất lĩnh nữ doanh lưu lại thủ thành."
Thái Đồ Nhĩ nghe được hắn nói như vậy, phẫn nộ kêu lên: " Ta kháo! Các ngươi cũng thật là quá đáng, không thể ngờ lại để cho những thương binh mất sức chiến đấu và nữ doanh lưu lại thủ thành?"
Trên gương mặt oai hùng của Lang Uyên hiện lên vẻ áy náy khôn cùng, hắn không phải là không kiên trì lưu lại, nhưng quân lệnh của Hắc Thiếp Nhĩ làm cho hắn không có bất luận cơ hội lựa chọn nào, thân làm một tướng lãnh xuất sắc, điều đầu tiên là phải phục tùng sự chỉ huy của thượng cấp, huống chi Hắc Thiếp Nhĩ đại soái là ân sư của hắn.
Thái Đồ Nhĩ vốn định tiếp tục chỉ trích Lang Uyên, lại bị Đường Liệp ngăn cản, ngay tại lúc này, Đường Liệp biểu hiện ra sự tỉnh táo dị thường: " Lang Uyên! Ta quyết định lưu lại!"
" Tại sao?" Thái Đồ Nhĩ và Lang Uyên cùng hỏi, lần này không chỉ có Lang Uyên, ngay cả Thái Đồ Nhĩ cũng không thể giải thích quyết định của Đường Liệp.
Khuôn mặt kiên nghị của Đường Liệp hiện ra một tia mỉm cười lạnh nhạt: " Không biết! Nhưng ta muốn lưu lại!" Hắn cũng không tiếp tục giải thích cho Lang Uyên và Thái Đồ Nhĩ, xoay người bỏ đi.
Thái Đồ Nhĩ ngạc nhiên sờ sờ gáy, lẩm bẩm: " Vì một người đàn bà đáng giá sao?"
Nghe được tiếng bước chân của Đường Liệp, Phỉ Na bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn không che giấu được sự vui mừng trong nội tâm: " Tại sao không theo Lang tướng quân bỏ chạy?"
Đường Liệp cười tủm tỉm không nói gì, ánh mắt chuyên chú nhìn đăm đăm vào gương mặt của Phỉ Na.
Phỉ Na đỏ ửng mặt, thanh âm không ngờ lại nhỏ đi: " Tại sao muốn lưu lại?"
Đường Liệp bước về phía trước một bước, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách với Phỉ Na, khoảng cách nào đủ làm cho trái tim Phỉ Na nhảy mạnh lên: " Ngươi thật sự muốn hỏi lí do tại sao ta lưu lại?"
Trong lòng Phỉ Na thầm mắng mình vô dụng, không thể ngờ trước tên trói gà không chặt này lại biểu hiện sự kinh hoảng, nàng cố lấy hết dũng khí gật đầu.
Đường Liệp kề sát bên tai nàng nhẹ giọng nói: " Vì ngươi!"
Phỉ Na dưới ánh mắt nóng cháy của Đường Liệp sụp mắt xuống, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ ra đáp án, nhưng những lời này do Đường Liệp đích thân nói ra đối với nàng là vô hạn ngọt ngào.
Đường Liệp nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng động lòng người của Phỉ Na chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng, nhưng trước mặt binh lính trên tường thành, hắn dẫu sao cũng có điều cố kỵ, không thể phủ nhận hắn có hảo cảm mãnh liệt đối với Phỉ Na, nhưng nếu đem lí do mình lưu lại hoàn toàn đổ tại cho nàng thì cũng quá gượng ép.
Hắn sở dĩ ở lại Hổ Cứ Quan, còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là vì né tránh Hắc Thiếp Nhĩ đại soái, biết được càng nhiều, thì càng nguy hiểm, Đường Liệp am hiểu sâu sắc đạo lý này, việc băng hà của đế quân Huyền Tư Triết là việc Đường Liệp tận mắt nhìn thấy, mà Hắc Thiếp Nhĩ kiêng kị nhất là chuyện này sẽ tiết lộ ra ngoài, một khi thật sự bất hạnh bị tiết lộ, người đầu tiên Hắc Thiếp Nhĩ hoài nghi sẽ là mình, rời khỏi sự che chở của Phỉ Na nói không chừng sẽ bị Hắc Thiếp Nhĩ giết người diệt khẩu, dù sao ở lại Hổ Cứ Quan vẫn an toàn hơn một chút.
Khi bầu trời lộ ra một tia bình minh thì sự tiến công toàn diện của Lam Đức đế quốc đại quân đã bắt đầu.
Trong tiếng trống nổi lên chấn triệt thiên địa, binh lính Lam Đức khải động hơn một trăm xe đá lớn, thiêu đốt cự thạch tấn công thành tường kiên cố của Hổ Cứ Quan.
Bởi vì khoảng cách quá xa, có rất ít cự thạch thành công đánh trúng mục tiêu. Số ít cự thạch rơi trúng thành tường, thì độ mạnh mẽ đã suy kiệt, chỉ tạo ra những cái lỗ nhỏ trên thành tường kiên cố.
Lam Đức cung tiễn doanh dưới sự yểm hộ của cự thuẫn doanh bắt đầu thong thả hướng Hổ Cứ Quan công tới.
Nội tâm của Phỉ Na đã sớm trầm tĩnh lại, đôi mắt đẹp băng màu lam bình tĩnh quan sát hướng đi của địch quân.
Cung tiễn doanh tiến vào tầm bắn của đối phương thì dừng lại.
Phỉ Na mệnh lệnh: " Trước khi địch nhân tiến vào tầm bắn, không thể hành động thiếu suy nghĩ, quý trọng từng mũi tên trong tay chúng ta!"
Thái Đồ Nhĩ đang đứng bên người Đường Liệp, lỗ tai hắn đột nhiên nhúc nhích rất nhanh: " Ngươi có nghe gì hay không?"
Đường Liệp tò mò nhìn, hắn cũng không nghe được điều gì dị thường.
Vinh Tiểu Thanh xem thường bĩu môi nói: " Cố lộng huyền hư( ra vẻ thần bí)!"
Ánh mắt Thái Đồ Nhĩ lại nhìn lên bầu trời phương đông, ánh sáng mặt trời chậm rãi thăng lên đường chân trời, quang hoa chói mắt rực rỡ làm cho người ta không dám nhìn gần, chân trời phương xa mờ mờ ảo ảo ánh lên phản quang của kim loại.
Đường Liệp cũng lưu ý đến trạng huống không tầm thường này, đó chính là những điểm kim loại sắp xếp chỉnh tề, mục tiêu càng bay càng gần, càng ngày càng trở nên rõ ràng trong tầm nhìn của Đường Liệp bọn họ, Đường Liệp giật mình nhìn kỹ, đó chính là một đám võ sĩ đang thao túng những chiếc cánh làm bằng hợp kim.
Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng mắng: " Mụ nội nó, dám đánh cắp cánh phi hành của chúng ta!" Hắn tự cho chỉ có Đạo tộc nắm vững kỹ thuật làm cánh phi hành, không nghĩ tới Lam Đức đế quốc đã sớm tổ kiến ra một đội ngũ phi hành có quy mô khổng lồ như thế.
" Nhắm lên bầu trời xạ kích!" Hai quân ác chiến tại biên cương đã lâu, Phỉ Na cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Đức đế quốc có bộ đội phi hành, xem sự ngạc nhiên của nàng cũng không kém gì Thái Đồ Nhĩ.
Mưa tên bắn ngợp trời hướng không trung vọt tới, vô số mũi tên chuẩn xác trúng mục tiêu, nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là trên người võ sĩ phi hành mặc áo giáp hợp kim cứng cỏi, trên mặt mang theo mặt nạ bằng thủy tinh bảo hộ, quanh thân đều bao phủ trong sự phòng hộ nghiêm mật, mũi tên bình thường căn bản không thể bắn xuyên thủng.
Đường Liệp sơ bộ phỏng chừng, bọn võ sĩ phi hành này tổng số ít nhất là năm trăm tên, trong đại lục tương đối nguyên thủy này, uy lực của năm trăm phi công thật sự là không thể coi thường.
Phỉ Na nhìn thấy mũi tên bình thường không thể tạo thành thương tổn đối với phi hành võ sĩ, liền ra lệnh dùng máy bắn đá loại nhỏ, trong lúc nhất thời hai mươi máy bắn đá ở những vị trí khác nhau trên thành tường bắn những hòn đá lên không trung.
Máy bắn đá mặc dù uy lực được gia tăng rất nhiều, nhưng độ chặt chẽ chuẩn xác và tầm bắn đều không lý tưởng, những hòn đá ném mạnh đa số đều rơi vào khoảng không, chỉ có số ít hòn đá thành công trúng mục tiêu vào Lam Đức phi hành võ sĩ.
Viên đá cháy rực nện lên trên thân thể một gã phi hành võ sĩ, lập tức tạp bể chiếc cánh hợp kim, tên võ sĩ từ không trung rơi thẳng xuống, thân thể nặng nề đánh vào trên tường thành, sau đó lại thẳng đứng té rớt trên mặt đất cứng rắn, máu tươi từ kẽ hở của áo giáp ồ ồ chảy ra, hiển nhiên là không còn sống.
Cung tiễn doanh của Lam Đức đế quốc thừa dịp phi hành võ sĩ hấp dẫn vũ khí công kích cự ly xa của đối phương, nhanh chóng đẩy mạnh vào bên trong tầm sát thương.
Hai binh sĩ tạo thành một tổ, một người nằm dài trên mặt đất dùng hai chân và hai tay kéo giật thiết thai cung to lớn, một gã đồng bạn phụ trách lắp đặt mũi tên lớn tại dây cung, theo tiếng rống to của quan chỉ huy, trong lúc nhất thời vạn tiễn đồng loạt phóng ra hướng lên bầu trời của Hổ Cứ Quan, tên bay lên điểm cao nhất rồi hướng phía dưới gia tốc vọt tới.
Thanh âm khốc hào lập tức vang lên trên tường thành Hổ Cứ Quan.
Binh lính ở lại Hổ Cứ Quan đa số đều là thân thể suy yếu không thể di động, chỉ có một số nhỏ thành công di chuyển được tới những giải đất bí mật, vì đối phương tại khoảng không và mặt đất xạ kích dày đặc, căn bản vô lực phản kháng, thương vong thảm trọng.
Phỉ Na dưới tình huống bị đối phương vây quanh trong hoàn cảnh xấu cũng không có chút bối rối, lớn tiếng mệnh lệnh: " Mọi người thủ vững vị trí của mình, tuyệt đối không để cho Lam Đức nhân thuận lợi công phá cửa thành!"
Mưa tên dày đặc của Lam Đức cung tiễn doanh cuối cùng qua đi, Phỉ Na bắt đầu tổ chức thủ hạ tiến hành phản kích.
Lam Đức phi hành võ sĩ dưới sự yểm hộ của mưa tên, đã có hơn mười người thành công xẹt qua thành tường, bắt đầu hướng bên trong thành ném mạnh những viên cầu màu đen, bên trong viên cầu chắc là có thuốc nổ, rơi xuống đất liền phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, binh lính Huyền Vũ quốc không kịp đào tẩu bị lực nổ mạnh uy mãnh, tạc nổ thành bốn năm mảnh, máu thịt và tay chân bạo liệt bay tung giữa không trung.
" Mặc Giáp Tiến!" Phỉ Na vẫn bình tĩnh chỉ huy.
Cung tiến thủ nhắm vào Lam Đức phi hành võ sĩ trên không trung bắn ra Mặc Giáp tiến màu đen, mặc giáp vốn là dùng thiết binh giáp để đối phó với sự công thành của Lam Đức đế quốc, bây giờ phải sớm sử dụng, đầu mũi tên mặc giáp dùng ô kim chế tạo, cực kỳ trân quý, số lượng vẻn vẹn chỉ có trăm mũi, cho nên sử dụng phải vô cùng cẩn thận, mỗi một mũi tên đều phải trúng ngay mục tiêu.
Mặc giáp tiến như tia chớp xuyên qua bụng dưới của một gã phi hành võ sĩ, tên võ sĩ kêu thảm ôm bụng không kịp ném viên cầu màu đen lao thẳng xuống tường thành.
Không đợi hắn tới gần, máy bắn đá bắn ra một khối cự thạch, đưa cả hắn lẫn tảng đá hướng trận doanh của Lam Đức nhân bắn ngược trở về. Cả người hắn đã bị cự thạch tạc đến huyết nhục tan nát, hạ xuống trong trận doanh của đối phương thì đã trở thành một khối thi thể, viên cầu màu đen rơi xuống phía sau mới nổ mạnh, đem những binh lính Lam Đức không kịp tránh né nổ tạc đến khóc rống kêu thảm.
Sự phản kích của Phỉ Na căn bản vô lực ngăn cản bước tiến của Lam Đức đại quân, năm vạn Lam Đức binh lính vẫn tiếp tục tấn công về phía trước.
Đường Liệp không thiện xạ kích, đa số thời gian đều ở bên trong tường thành lo cứu trợ những binh lính bị thương.
Đột nhiên nghe một tiếng thét của Phỉ Na, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một mũi tên bắn lướt ngang đầu vai của Phỉ Na, hắn vọt tới bên người Phỉ Na, cầm cánh tay Phỉ Na quan thiết nói: " Như thế nào? Có bị thương không?"
Phỉ Na lắc đầu, ra dấu cho Đường Liệp trở lại địa phương an toàn tránh né, hướng Vinh Tiểu Thanh hạ lệnh, để cho tất cả cung tiễn thủ thay đổi hỏa tiễn. Trong đôi mắt đẹp màu lam toát ra vẻ anh dũng không hề sợ hãi: " Nhắm vào thiêu đốt tuyến! Bắn!"
Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ tò mò nhìn xuống bên dưới, mấy ngàn mũi hỏa tiễn đồng thời vọt xuống bên dưới, lúc này bọn họ hẳn là từng tiếp nhận vô số lần huấn luyện như vậy, mục tiêu của hỏa tiễn thật sự không phải là đại quân của Lam Đức đế quốc, mà là mặt đất phía trước Hổ Cứ Quan, hỏa tiễn xuyên qua chui vào lòng đất, tất cả đều tập trung khoảng cách tường thành ba trăm thước, nhìn về nơi xa có một khối thổ địa hừng hực thiêu đốt lên.
Thái Đồ Nhĩ hiếu kỳ nói: " Chẳng lẽ bên dưới mặt đất có che giấu cơ quan?"
Lời còn chưa dứt, tất cả máy bắn đá đều nhắm vào vị trí hỏa tiễn rơi xuống đem những viên đá bị thiêu đốt bắn tới, thế lửa chợt tăng cường hơn rất nhiều, đột nhiên, ngay trung tâm khối đất bị thiêu đốt, một đoàn cường quang chói mắt rực rỡ bỗng nhiên thình lình thăng cao lên, lập tức nghe được tiếng nổ mạnh thật lớn, bàn chân dẫm trên mặt đất kịch liệt chấn động lên, Đường Liệp không chuẩn bị liền lảo đảo, đặt mông ngồi phệch trên thành tường.
Lại nhìn thì thấy phiến thổ địa phía trước thành tường hoàn toàn lâm vào trong biển lửa, những quân tiên phong của Lam Đức đế quốc hoàn toàn không nghĩ tới dưới chân lại thiêu đốt nổ mạnh, tức khắc liền bị rơi vào trong biển lửa.
Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ vỗ tay vui mừng, nguyên lại phiến thổ địa phía trước Hổ Cứ Quan có giấu giếm chiến hào, bên trong chiến hào có nhồi dầu hỏa màu đen, đợi khi quân tiên phong của địch nhân tiến vào trong đó thì Phỉ Na mới hạ lệnh dẫn phát cơ quan dưới mặt đất này.
Thiêu đốt khiến cho tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, bề rộng của Hổ Cứ Quan chừng năm trăm thước hoàn toàn thiêu đốt lên, Lam Đức binh lính tiến vào trong đó giống như bị lâm vào trong biển lửa địa ngục, tiếng bi hào hướng chung quanh bỏ chạy, lửa lớn làm cho bọn họ không nhìn thấy rõ tình huống chung quanh, cả đám giống như đầu con ruồi chạy quanh loạn bậy, mùi vị da thịt cháy khét tràn ngập trong không khí.
Gương mặt Phỉ Na vẫn không hề buông lỏng, phòng tuyến thiêu đốt mặt đất này là lực sát thương lớn nhất của Hổ Cứ Quan, cũng là đạo phòng tuyến cuối cùng.
Đại quân của Lam Đức quốc dù sao cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh đã hồi phục lại. Bọn họ bắt đầu dùng bùn đất và cát bên dưới chân tiêu diệt ngọn lửa phía trước, phạm vi thiêu đốt bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
" Đó là cái gì?" Vinh Tiểu Thanh chỉ hướng trận doanh của Lam Đức quốc, mọi người theo tay nàng nhìn tới, lại thấy hai quái vật hợp kim thật lớn dưới sự điều khiển của Lam Đức binh lính, chậm rãi hướng theo Hổ Cứ Quan đi tới. Độ cao của chúng phải chừng ba tầng lầu, xa xa nhìn lại giống như hai con nhện thật lớn, tám chân linh hoạt tự nhiên máy móc mở rộng ra khắp bốn phương.
Đường Liệp dụi mắt, vững tin con quái vật hợp kim kia cũng không thuộc về loại sinh vật nào, đó là máy móc, máy móc chân chính thực sự, Lam Đức nhân nắm vững khoa học kỹ thuật thật không ngờ tiên tiến siêu việt Huyền Vũ quốc mấy lần. Đường Liệp nghĩ mãi không thông suốt, quái vật bằng máy khổng lồ như thế là dùng động lực gì để thao túng?
Phỉ Na ra lệnh một tiếng, tất cả cung tiễn thủ nhắm vào hai quái vật bằng máy bắt đầu bắn, mưa tên như bão tố căn bản không thể ngăn cản tác dụng của quái vật máy, tốc độ tiến lên của chúng ngược lại càng lúc càng nhanh, những chiếc chân kim loại bước qua đám cháy, khoảng cách thành tường đã càng ngày càng gần.
Máy bắn đá cũng không còn đạn đá nhiều lắm vẫn cố gắng nhắm vào quái vật máy vọt tới, cự thạch chuẩn xác nện lên thân hình của quái vật máy, chàng ra vô số hỏa tinh, nhưng không hề tổn thương chúng nó mảy may.
Thái Đồ Nhĩ tự đáy lòng cảm thán: " Con mẹ nó thật lợi hại, Lam Đức nhân tìm đâu ra thứ quái vật này?"
Lam Đức binh lính dưới sự yểm hộ của hai quái vật lớn đã bức bách tới gần thành tường.
Phỉ Na vẻ mặt buồn bã, bây giờ nàng mới chính thức kiến thức thực lực chân chính của quân đội Lam Đức quốc, đối mặt với máy móc kỳ quái của đối phương, nàng căn bản chịu bó tay, không còn cách nào.
Hai quái vật máy móc thật lớn với sáu chân kim loại chống đỡ thân thể nặng nề, hai chân kim loại nặng nề đánh lên cửa thành.
Cửa thành rất nặng dưới sự tấn công liên tục của chúng, phát ra tiếng nứt vỡ, cát đá phía trên cửa thành rơi xuống, tạp chết mấy tên binh lính đang đứng chống đỡ sau cửa thành.
Binh lính canh giữ trên tường thành bắt đầu lợi dụng cây lăn và đá hướng trên người quái vật máy ném tới, hai quái vật này căn bản không thèm quan tâm sự công kích bên ngoài, lay động cái đầu thật lớn, tiếp tục công kích cửa thành, lại còn luân phiên công kích.
" Lui lại đi!" Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng đề nghị, hắn nhìn ra đại thế đã mất, cửa thành bị công phá chẳng qua chỉ là trong thời gian ngắn nữa.
Vinh Tiểu Thanh căm giận trừng mắt với Thái Đồ Nhĩ: " Người nhát gan!"
Phỉ Na nhẹ nhàng cắn môi dưới: " Lui lại!" Thái Đồ Nhĩ nói không sai, tiếp tục lưu lại đã không còn ý nghĩa.
Nương theo một tiếng nổ vang ầm ầm, cửa thành dưới lực công kích của hai quái vật máy, rốt cuộc bị phá vỡ, hai phiến cửa rất nặng ngã ra phía sau, đè xuống những binh lính Huyền Vũ quốc không kịp né tránh bên dưới, quân địch như nước thủy triều từ chỗ tổn hại nơi cửa thành dũng mãnh tràn vào. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Dưới sự yểm hộ của thủ hạ, Phỉ Na và Đường Liệp bọn họ nhanh chóng lui vào trong thành, thành tường bên trong vô luận độ cao hay cường độ đều kém hẳn thành tường bên ngoài của Hổ Cứ Quan, đối với hai quái vật khổng lồ căn bản không hề có tác dụng ngăn trở.
Vinh Tiểu Thanh đem Độc Giác Thú đến bên người Phỉ Na: " Tướng quân, chúng ta đi nhanh đi, thừa dịp hai quái vật còn chưa đánh vào thành, chậm trễ sẽ không còn kịp nữa."
Phỉ Na yên lặng gật đầu, xoay người nhảy lên Hắc Tuyết, Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ phân ra cưỡi Độc Giác Thú màu trắng đi tới cạnh nàng.
Phỉ Na nói: " Cửa phía bắc không có địch nhân, cũng là lựa chọn duy nhất chúng ta thoát khỏi Hổ Cứ Quan!"
Đường Liệp cười nói: " Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể thành công thoát khỏi quái vật máy của Lam Đức nhân!"
Dưới tình huống đại thế đã mất, Phỉ Na phải tiếp nhận sự thật, suất lĩnh những thủ hạ còn lại chừng hơn ba ngàn nữ doanh tinh binh, tính cả hai ngàn binh lính vừa mới khôi phục được một chút hơi sức cùng nhau từ cửa bắc của Hổ Cứ Quan thất bại rút lui.
Thê thảm nhất chính là những binh sĩ bị trúng độc không còn chút sức lực bỏ chạy, Lam Đức đế quốc đối với những binh sĩ đã mất đi lực phản kháng triển khai sự tàn sát lãnh khốc vô tình.
Đôi mắt đẹp của Phỉ Na rưng rưng nhìn ra Hổ Cứ Quan khói đặc cuồn cuộn bay lên trời ở phía sau, cho tới bây giờ nàng vẫn đang không thể tin, pháo đài biên tái chắc chắn nhất của Huyền Vũ đế quốc dưới sự tiến đánh của Lam Đức đế quốc, đã không chịu nổi một kích. Hắc Thiếp Nhĩ đại soái tự nhiên có lý do lui quân của hắn, đế quân đã chết, vì tận khả năng bảo tồn thực lực lớn nhất còn lại của quân đội, hắn phải làm như vậy, song Phỉ Na vẫn không thể nghĩ thông suốt, càng không thể làm được chuyện vô tình bỏ rơi cho những huynh đệ đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình bao năm, hai hàng nước mắt trong suốt dọc theo hai gò má mịn màng chậm rãi chảy xuống, dưới ánh nắng hoàng hôn xuyên thấu bắn ra quang mang thê lương.
Đường Liệp yên lặng nhìn chăm chú vào Phỉ Na, hắn đã nhìn thấy thân thể mềm mại nhưng kiên cường bất khuất của Phỉ Na đã ẩn sâu tâm địa thiện lương.
Vinh Tiểu Thanh và Thái Đồ Nhĩ cất tiếng kinh hô cùng lúc: " Hai đại quái vật còn đang truy kích chúng ta!"
Đường Liệp xoay người nhìn lại, quả nhiên đã thấy hai quái vật máy móc thật lớn trong vòng vây của Lam Đức đế quốc binh lính nhanh chóng đuổi theo bọn họ. Loại vũ khí máy móc trọng hình không gì sánh nổi này, mặc dù đặt ở xã hội hiện đại cũng được cho là siêu vũ khí hạng nặng có uy lực thật lớn, chỉ cần từ chuyện này có thể suy đoán ra, Lam Đức đế quốc nắm vững khoa học kỹ thuật thật sự siêu việt Huyền Vũ đế quốc mấy lần.
Phương bắc Hổ Cứ Quan khoảng chừng ba dặm có một con sông chảy từ hướng tây sang đông, tên là Thoan Lê Nhi Hà, là một trong những nhánh sông lớn nhất của sông Cổ Lạp Ba, mặt sông mặt dù hẹp hòi, nhưng mức chênh lệch lại cao hơn mặt biển, nước sông chảy xiết. Trên mặt sông chỉ có một cây cầu bằng sắt thép có chiều ngang chừng ba mươi thước.
Phỉ Na quyết đoán hạ lệnh: " Truyền lệnh xuống, nhanh chóng thông qua cầu, trước khi địch nhân đuổi tới phải dỡ bỏ cây cầu này."
Tình thế mặc dù như lửa cháy ngang mày, nhưng binh lính Huyền Vũ đế quốc dù sao cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh vẫn không có bất luận bối rối gì, dưới sự chỉ huy của Phỉ Na, trật tự tỉnh nhiên đi qua cầu.
Phỉ Na làm gương ở lại đội quân cuối cùng, kiên trì là người cuối cùng đi qua cầu, Vinh Tiểu Thanh đã bắt đầu chỉ huy thủ hạ bắt đầu dỡ bỏ trụ cầu.
Cây cầu này là một bộ phận trọng điểm chiến lược của Huyền Vũ đế quốc, Hắc Thiếp Nhĩ từng cân nhắc kết quả xấu nhất, dỡ bỏ cầu, đó là lá chắn cuối cùng trong kế hoạch của bọn họ, cũng nhằm vào việc kết cấu của cầu nên chuyên môn huấn luyện cho binh sĩ tập luyện dỡ bỏ cầu trong thời gian ngắn nhất.
Trong thời gian ngắn, binh lính đã dỡ bỏ đại bộ phận của cây cầu, chỉ còn chừng một chút công phu là có thể hoàn toàn thành công tháo bỏ.
Lúc này quân tiên phong của Lam Đức đế quốc đã chỉ cách cách Thoan Lê Nhi Hà không tới ba trăm thước, hai quái vật bằng sắt thép đi trước, triển khai tám chân dài, huy vũ qua lại, tần suất cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới phía nam cây cầu. Võ sĩ thao túng quái vật mở cơ quan, từ đầu quái vật lộ ra ba cây thiết đồng thô to, trong đó phun ra ngọn lửa cực nóng, tựa như sáu đạo rồng lửa bắn lên không trung rồi sau đó tạo thành đường vòng cung lướt qua Thoan Lê Nhi Hà rơi xuống bờ sông đối diện.
Huyền Vũ quốc binh lính đang tháo bỏ cầu căn bản không kịp bỏ chạy liền táng thân trong ngọn lửa uy lực khổng lồ này, trong biển lửa truyền đến tiến kêu to thê thảm, Phỉ Na huy động cánh tay ra dấu bắn, trong lúc nhất thời vô số mũi tên giống như mưa rơi bắn tới hai quái vật bằng máy, nhưng loại tên tầm thường này căn bản không thể xuyên thấu hợp kim bọc thép cứng rắn vô cùng của chúng nó.
Một con quái vật máy đã bước lên cầu, độ nặng siêu cấp của nó làm cho chiếc cầu đã bị tháo bỏ phân nửa không chịu nổi gánh vác, phát ra tiếng nghiền ép thật to.
Đường Liệp và Phỉ Na liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toát ra tia vui mừng, con quái vật thép này chỉ cần tiến thêm một bước, sức nặng của nó sẽ làm sụp cầu, nhưng bọn họ lập tức phát hiện tình huống không được đúng như ý của bọn họ.
Con quái vật sắt thép dùng lực ở ngay giữa cầu làm chống đỡ, cả thân thể khổng lồ không thể ngờ là ở trên không trung làm ra một động tác bất khả tư nghị nhảy lên cao, đột nhiên áp lực gia tăng làm cho cây cầu vốn đã yếu ớt cũng không còn cách thừa nhận, cây trụ cầu phía bắc cũng đã hoàn toàn gãy sụp, trong tiếng nổ ầm ầm sụp xuống mặt sông chảy xiết.
Con quái vật bằng sắt thép đã nhảy vọt xuống trên bắc ngạn, chụp lấy bốn trụ cầu còn chưa hoàn toàn rơi vào nước sông, vững vàng chụp lại được đoạn cầu gãy, dùng thân thể của chính mình một lần nữa kết lại mặt cầu.
Con quái vật còn lại đã nhanh chóng lướt qua cầu, binh lính Lam Đức đế quốc dưới sự yểm hộ của nó giống như nước thủy triều tràn qua cầu, lướt qua Thoan Lê Nhi Hà, tiếp tục truy kích bộ đội của Phỉ Na.
Mất đi đạo lá chắn của thiên nhiên của Thoan Lê Nhi Hà, ngay tại bình nguyên rộng lớn muốn thành công né tránh sự truy kích của Lam Đức đế quốc thì không còn khả năng, trong nháy mắt sáu ngàn quân của Phỉ Na đã rơi vào trong vòng vây của Lam Đức đế quốc đại quân.
Hỗn chiến đã không còn sách lược gì đáng nói, không phải giết chết đối thủ thì là bị đối thủ giết chết. Hai mắt của Đường Liệp bởi vì nội tâm cuồng nộ và sát ý mà trở thành màu đỏ như máu, trường đao trong tay liên tục chém ra, một một đao liền nghe được một tiếng địch nhân kêu thảm, dựa vào đao phong sắc bén hắn dễ dàng chém đứt binh khí của đối thủ, thậm chí cả khôi giáp cứng cỏi và thân thể của địch nhân cũng bị một đao chém làm hai đoạn.
Một gã địch nhân vừa bị hắn giết chết, trong nháy mắt lại có thêm mười tên địch xông tới bên người hắn, binh lính Lam Đức không ngừng mạo hiểm, Đường Liệp máy móc huy động trường đao, thân hình hắn đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm hồng, phân không rõ là máu tươi của chính mình hay là đối thủ.
Hai gã võ sĩ Lam Đức đế quốc, dùng trường mâu hung hăng đâm vào ngực bụng của con Độc Giác Thú Đường Liệp đang cưỡi, Độc Giác Thú phát ra một tiếng gào thảm thiết thê lương, móng trước bỗng nhiên vung lên, cố gắng thoát khỏi bị trường mâu đâm vào trong cơ thể, động tác bất ngờ này làm cho Đường Liệp không kịp chuẩn bị làm cho Đường Liệp bị té văng xuống đất.
Không đợi Đường Liệp rơi xuống đất, một trường mâu đã hung hăng đâm thẳng tới hậu tâm của hắn.
Một đạo kim quang từ phía xa như như điện phóng tới, chuẩn xác bắn trúng ngay giữa trường mâu, cũng là một thanh phi đao kim thời bắn gãy trường mâu trước khi nó kịp đâm vào Đường Liệp.
Cây gỗ mất đi mũi mâu nặng nề đánh vào hậu tâm của Đường Liệp, mặc dù không tạo thành thương tổn trí mạng cho hắn, nhưng một kích này cũng không nhẹ. Đường Liệp mất cân bằng ngã xuống bãi cỏ, vô ý thức huy động trường đao trong tay hướng phía trên nghênh đón, ba cây trường mâu đồng loạt bị cắt đoạn, động tác vô ý thức này giúp cho Đường Liệp từ quỷ môn quan lấy về một tính mạng.
Trong lòng Đường Liệp thầm kêu may mắn, lăn nhanh một vòng đào thoát ra khỏi vòng vây của địch nhân.
Lúc này nghe được một thanh âm mềm mại cấp thiết nói: " Đường Liệp! Mau lên đây!"
Đường Liệp theo phương hướng của thanh âm nhìn lại, nhìn thấy Phỉ Na khống chế Hắc Tuyết bay nhanh hướng cạnh mình vọt tới, cây nỗ màu vàng trong tay không ngừng bắn ra, nhằm địch nhân bên Đường Liệp đồng loạt bắn chết.
Trong lòng Đường Liệp ấm áp, bên trong dâng lên ý chí chiến đấu cường đại, rống lớn một tiếng, đem một gã binh lính Lam Đức đang đánh lén mình chém thành hai đoạn, nhanh chóng hướng Phỉ Na nghênh đón, thả người nhảy lên người Hắc Tuyết, tay trái ôm lấy thân thể mềm mại mà co dãn của Phỉ Na.
" Ngồi vững!" Phỉ Na lớn tiếng dặn dò, ngọc bích đao trong tay nhanh như tia chớp xẹt qua cổ họng hai gã võ sĩ muốn tới gần Hắc Tuyết.
Hắc Tuyết linh tính cực thông, trong chiến trường hỗn loạn né tránh xê dịch, để cho thế công của địch nhân chung quanh nhất nhất thất bại, động tác như vậy, làm cho bờ mông của Phỉ Na và Đường Liệp thỉnh thoảng tiếp xúc thân mật, trong tình cảnh sống chết trước mắt, Đường Liệp không ngờ lại sinh ra ý niệm kiều diễm trong đầu, không tự giác khởi lên bản năng phản ứng, may là Phỉ Na chuyên chú đối phó địch nhân như nước thủy triều xông tới chung quanh, cũng không lưu ý tới sự biến hóa trên thân thể của Đường Liệp.
Một tiếng rít bén nhọn hướng Đường Liệp phóng tới, Đường Liệp huy đao cản lại, cũng là một mũi tên bắn lén hướng hắn phóng tới, Đường Liệp toát mồ hôi lạnh, thầm mắng mình hỗn đản, bắt buộc ý nghĩ xấu xa trong đầu tất cả đều tán đi, chuyên chú vào trận chém giết đẫm máu trước mắt.
Dưới sự liên thủ chém giết của Đường Liệp và Phỉ Na, địch nhân chung quanh càng ngày càng ít, Hắc Tuyết nhờ vào tốc độ vượt xa người thường của nó, linh hoạt chạy ra khỏi vòng vây của địch nhân.
Đường Liệp thở dài một hơi, tay trái vô ý thức hạ xuống bên hông, sắc mặt thình lình biến đổi, thất thanh kêu lên: " Phá hủy!"
Phỉ Na chẳng biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng Đường Liệp bị thương tổn, quan thiết nói: " Làm sao vậy?"
Đường Liệp cười khổ nói: " Đế quân giao quyền trượng cho ta, chẳng biết khi nào đã đánh rơi rồi..."
Phỉ Na cũng kinh hãi, cây quyền trượng có ý nghĩa không tầm thường đối với đế quốc, là do Huyền Tư Triết lúc lâm chung giao phó, chỉ có nhờ vào quyền trượng mới có thể thủ tín được rất nhiều quan viên của Huyền Vũ đế quốc, tiến thêm một bước thu hoạch được sự ủng hộ của bọn họ.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Phỏng chừng là do vừa rồi ta roi xuống đất thì làm rớt..."
Không đợi Đường Liệp nói xong, Phỉ Na đã quay lại phương hướng, thao túng Hắc Tuyết với tốc độ cao nhất hướng phía sau phóng đi, Đường Liệp mặc dù muốn nói lời phản đối, nhưng nhìn thấy Phỉ Na cấp bách như thế, biết có khuyên bảo cũng không hữu dụng, quyền trượng đối với Huyền Vũ đế quốc có ý nghĩa không tầm thường, nếu tìm không được nó, chỉ sợ sau này Hắc Thiếp Nhĩ sẽ không tha cho mình, huống chi tính cách hắn xưa nay mạnh mẽ, làm sao có thể làm ra sự yếu thế trước mặt Phỉ Na.
Lúc Đường Liệp và Phỉ Na lại lao vào trong vòng vây, Thái Đồ Nhĩ và Vinh Tiểu Thanh đã bị mấy trăm Lam Đức kỵ sĩ vây công, ngựa của hai người đều đã bị địch nhân bắn chết, vết thương khắp người. Hai tiểu oan gia ngày hôm qua còn đối chọi nhau, giờ phút này lại đâu lưng cùng kháng địch.
Vinh Tiểu Thanh nhìn vòng vây đông nghẹt của địch nhân chung quanh, trong lòng gần như tuyệt vọng, vô số lần kinh nghiệm chiến trường nói cho nàng biết, lần này muốn thoát thân đã không còn khả năng, bước chân vô ý thức lui ra phía sau một bước, trùng hợp dựa lên bờ lưng rộng rãi mà kiên cố của Thái Đồ Nhĩ, sự sợ hãi trong nội tâm vậy mà đã giảm bớt rất nhiều.
Thái Đồ Nhĩ ha ha cười nói: " Sợ hãi sao?"
Vinh Tiểu Thanh trả lời một cách mỉa mai: " Chỉ sợ là chính ngươi sợ hãi mới đúng!"
Thái Đồ Nhĩ cười quái dị nói: " Ta xác thực có chút sợ hãi, nhưng ta sợ hãi tiểu mỹ nhân âu yếm của ta rơi vào trong tay đám đáng chết này."
Nói đến kỳ quái, Vinh Tiểu Thanh lần đầu tiên đối với lời lẽ thô tục của Thái Đồ Nhĩ lại không có chút phản cảm, nàng nhẹ giọng kêu một tiếng, nhìn những ánh mắt dâm tà trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu thật sự bất hạnh rơi vào trong tay đám binh lính Lam Đức này, hậu quả chỉ sợ...nàng nhẹ giọng nói: " Thái Đồ Nhĩ, ta cầu ngươi một chuyện!"
" Nói đi, chỉ cần ta có điều kiện làm được!" Thái Đồ Nhĩ vừa nói chuyện với Vinh Tiểu Thanh, vừa lưu ý cử động của địch nhân chung quanh.
" Giết chết ta, đừng cho ta rơi vào trong tay địch nhân."
Thái Đồ Nhĩ gật đầu nói: " Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng làm lão bà của ta."
Vinh Tiểu Thanh vừa thẹn vừa vội, không nghĩ tới tên da mặt dày vào lúc này lại đưa ra thỉnh cầu vô lại như vậy. Nàng cắn môi dưới, ý niệm trong đầu trong nháy mắt giao phong vài lần, rốt cuộc gật đầu.
Thái Đồ Nhĩ cười to nói: " Hảo lão bà, ta lập tức đưa ngươi đi động phòng!" Dừng lại trên mặt đất, bước chân đình trệ dẫm xuống, Vinh Tiểu Thanh phát ra một tiêng kêu to, lập tức bị cánh tay mạnh mẽ của Thái Đồ Nhĩ ôm lấy, trong bóng đêm rơi xuống...
/129
|