:
Hơn ba trăm tên hải tặc của Hải Long Hào trong tiếng kêu gào xông lên bãi cát của Hoàng Kim Đảo, Đường Liệp cười tủm tỉm nhìn tình cảnh bọn họ chạy lên đất liền, tiêu sái đưa lên ngón giữa.
Thuyền trưởng Chương Xúc Sâm của Hải Long Hào là người lên bờ cuối cùng, hắn là một người tuổi trẻ thân hình gầy gò, đôi mắt màu vàng không ngừng chuyển động, cả người toát ra vẻ gian hoạt, nhìn thấy Phan Ân và A Ba Nhĩ, thần thái của hắn lộ ra vẻ cười đắc ý, lưỡng bại câu thương! A a, hiện tại chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết chết cả hai dễ dàng!
Thanh âm Phan Ân thô hào mà khàn đặc kêu lên: " Chương Xúc Sinh, ngươi là một tên hỗn trướng có người sinh mà không có ai dạy, hôm nay ta phải thay tên cha quỷ của ngươi dạy dỗ ngươi mới được!"
A Ba Nhĩ kích động đến không ngừng vỗ lên đầu vai Phan Ân, danh xưng Chương Xúc Sanh quả thật là vô cùng thích hợp.
Gương mặt của Chương Xúc Sâm nhìn thật âm dương quái khí, sự nhục mạ của Phan Ân càng làm cho hắn thêm tức giận, bàn tay của hắn uyển như không xương, nhẹ nhàng sờ lên mặt, trong đôi mắt màu vàng lóe lên quang mang yêu dị: " Bắt ba tên hỗn đản về đây cho ta, ta phải dùng máu thịt của chúng nuôi sa ngư(cá mập)."
Ba trăm tên hải tặc tuân theo mệnh lệnh tiến công, nỗ tiến trong tay trước tiên hướng ba người Đường Liệp bắn tới.
Vốn đã chuẩn bị sẵn, ba người Đường Liệp lập tức hướng rừng cây bỏ chạy, nỗ tiến ghim như mưa xuống mặt đất sau lưng bọn họ.
Chương Xúc Sâm suất lĩnh thủ hạ truy theo vào rừng, vừa nhìn thấy thân ảnh ba người Đường Liệp biến mất, là thấp giọng cảnh tỉnh thủ hạ: " Cẩn thận chú ý biến hóa, bọn chúng nhất định có mai phục trong rừng…"
Lời vừa nói ra, bên trong khu rừng có vài đạo thân ảnh loang loáng, đám hải tặc đang dò xét liền hướng những bóng đen bắn nỗ tiến như mưa.
Sau lưng đột nhiên truyền lại tiếng kêu thảm liên tiếp, ba con hắc tinh đực hung mãnh quỷ mị từ trên cổ thụ bay ra, móng vuốt bén nhọn chụp lấy hai tên hải tặc, lôi bọn họ vào trong bụi rậm.
Đám hải tặc hoảng loạn tán ra, bọn họ vốn nghĩ sẽ đối phó với hải tặc của Long Thần Hào và Thiên Ưng Hào, không ngờ vừa tiến vào trong rừng lại gặp phải đàn hắc tinh tinh điên cuồng công kích.
Trong khi đám hải tặc của Hải Long Hào gặp phải sự công kích điên cuồng của bầy hắc tinh tinh, Đường Liệp và Phan Ân, A Ba Nhĩ ba người đã gặp phải phiền toái, hơn mười con tinh tinh đã đoàn đoàn vây quanh bọn họ.
Đường Liệp từ Hoàng Kim chiến thuyền lấy được thanh chủy thủ đã khởi lên tác dụng lớn, bầy tinh tinh rất nhanh ý thức được sự tổn thương và tử vong, mục tiêu công kích chủ yếu biến thành A Ba Nhĩ. Cánh tay hợp kim của A Ba Nhĩ đã bị Đường Liệp chặt mất bàn tay, chỉ còn có thể dùng phần còn lại để kháng cự, trong ba người là người bị áp lực nhiều nhất.
Cùng chung địch nhân làm cho Phan Ân cũng nảy sinh đồng cảm, hắn khởi đao chém đứt đầu một con tinh tinh lông xanh đang tập kích sau lưng A Ba Nhĩ.
Ba người vừa đánh vừa lui, càng lúc càng kéo xa khoảng cách với đám hải tặc của Chương Xúc Sâm, bên tai nghe được nhưng tiếng kêu thảm làm cho lông tóc không ngừng dựng đứng, bầy tinh tinh và đám người Chương Xúc Sâm đã mở ra một trận chiến thảm liệt đẫm máu.
Đường Liệp huy một quyền, đánh một con cự tinh lông xanh máu văng tung tóe, tiếng kêu thảm truyền khắp khu rừng, bên người không còn một con tinh tinh nào dám truy tung tới. Phan Ân và A Ba Nhĩ đều bị tinh tinh làm bị thương nhiều chỗ, nhưng may mắn vẫn không đến nỗi trọng thương.
Sau khi Phỉ Na nhìn thấy đám hải tặc Hải Long Hào bị ba người Đường Liệp dụ nhập vào trong rừng cây, liền suất lĩnh hơn năm mươi tên hải tặc hướng những chiếc thuyền cứu nạn trên bãi biển phóng đi, phụ trách trông coi thuyền chỉ có sáu tên hải tặc, bọn họ nhìn thấy tình thế không ổn, hoảng sợ bỏ chạy trối chết, Phỉ Na bọn họ không cần tốt nhiều sức đã chiếm được thuyền cứu nạn. Khi nhìn thấy ba người Đường Liệp thuận lợi thoát khỏi bọn người của Chương Xúc Sâm an toàn hội họp với họ, Phỉ Na kích động chạy lên nghênh đón, không để ý đông người hiện diện, thân thể mềm mại nhảy ngay vào trong lồng ngực rộng lớn của Đường Liệp, làm cho cả đám hải tặc bật tiếng cười quái dị.
A Ba Nhĩ nhanh chóng ra lệnh hủy hoại hơn phân nửa thuyền cứu nạn, chỉ lưu lại tám chiếc thuyền cho bọn họ sử dụng, vừa mới làm xong việc này, liền đã thấy Chương Xúc Sâm mang theo hơn trăm tên hải tặc còn may mắn sống sót kinh hoảng thất thố chạy ra từ khu rừng, liều mạng hướng bọn họ đuổi theo.
Phan Ân cao giọng cười nói: " Tạm biệt!" Cả đám hải tặc cũng bật cười vang ha hả. Tạm thời thoát khỏi sự truy kích của Chương Xúc Sâm, Phan Ân trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn và Đường Liệp, Phỉ Na cùng ngồi chung một thuyền, đây là vì hắn phòng ngừa A Ba Nhĩ đột nhiên sinh ra ý nghĩ mưu hại hắn trong đầu.
Đường Liệp đã nhìn thấy qua thủ đoạn của đám hải tặc này, đối phó những tên này hẳn là không cần tiêu phí quá nhiều khí lực, hắn chỉ cùng Phỉ Na ôm nhau ngồi tại đuôi thuyền hưởng thụ trời chiều ấm áp. Tuyết Vực Thánh Chuế tựa hồ cũng cảm thấy mệt mỏi, cuộn lại dưới chân Đường Liệp ngủ ngon lành.
A Ba Nhĩ đắc ý nhìn Chương Xúc Sâm đang đứng trên bờ cát mắng chửi, lại quay đầu nhìn Hải Long Hào đang bỏ neo đậu xa xa, dưới tình huống thiếu thốn thuyền cứu nạn, Chương Xúc Sâm và thủ hạ dám chắc đành phải tự thân bơi về thuyền lớn. Hắn ra dấu cho thủ hạ chèo thuyền lại gần thuyền của Phan Ân, Phan Ân tức khắc liền khẩn trương lên, A Ba Nhĩ có phải là sinh ra ý xấu? Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt thân mật của A Ba Nhĩ thì Phan Ân lập tức yên lòng, xem ra A Ba Nhĩ cũng không có ý nghĩ tiếp tục xem mình là địch, ít nhất trước khi chưa đến được địa điểm an toàn, quan hệ hữu hảo của bọn họ còn có thể tiếp tục gắn bó.
Trên bầu trời phía tây nổi lên một đoàn mây đen, đây là điềm báo bão tố sắp xảy ra. A Ba Nhĩ mỉm cười nói: " Chúng ta đi Hắc Bảo Tiều đi!"
Phan Ân do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy mây đen càng lúc càng nhiều trên bầu trời, rốt cuộc gật gật đầu.
Hắc Bảo Tiều cách Hoàng Kim Đảo ước chừng năm mươi hải lý, nơi này là điểm tụ tập của hải tặc các nơi trên Hư Hải, cũng là nơi tập kết hàng buôn lậu lớn nhất của hải vực Hư Hải, hải tặc đến từ các nơi, kẻ trộm, đạo tặc tập trung ở chỗ này tiêu tang tài vật, dần dần đã hình thành quy tắc của hòn đảo nhỏ, danh tiếng công bình truyền rộng trong giới hải tặc khắp nơi. Với lại đặc điểm lớn nhất của Hắc Bảo Tiều là ở chỗ, vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi từng làm qua cái gì, sau khi đến nơi đây, không ai hỏi, không ai quan tâm, chỉ cần ngươi có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cho hải đảo, ngươi sẽ là khách nhân được hải đảo hoan nghênh nhiều nhất.
Nhóm người Đường Liệp lúc rạng sáng đã thuận lợi đến Hắc Bảo Tiều, may mắn chính là bão tố tại hải dương vẫn chưa tới, bọn họ tránh thoát được kiếp nạn trên biển, khi leo lên vùng cảng của Hắc Bảo Tiều, đã nhìn thấy cả cảng đậu đầy các đội thuyền lớn nhỏ, dựa theo chủng loại sắp xếp đều có số thứ tự, có vẻ ngay ngắn, có thể làm cho những hải tặc cùng hung cực ác đến từ bốn phương tám hướng tuân thủ quy tắc, xem ra năng lực quản lí của chủ nhân hòn đảo cực kì xuất chúng.
Đường Liệp thấp giọng hướng Phan Ân hỏi: " Hoàng Kim Đảo cách nơi này gần như thế, sao không ai phát hiện?"
Phan Ân cẩn thận nhìn quanh bốn phía, vững tin không ai nghe lén, lúc này mới thấp giọng nói: " Hoàng Kim Đảo là tên trong truyền thuyết, bình thường chúng ta đều gọi nó là Cật Nhân Đảo( đảo ăn thịt người), lời đồn nơi này thường có Thực Nhân tộc( bộ tộc ăn thịt người) lui tới, nếu có hải tặc nào phạm sai lầm, sẽ đem hắn vứt bỏ trên đảo, ai cũng không nghĩ ra nó chính là…" Lúc này A Ba Nhĩ đi tới trước mặt bọn họ, Phan Ân vội vàng dừng lại, tràn ngập đề phòng nhìn thẳng đối phương.
A Ba Nhĩ mỉm cười vươn tay với hắn: " Chúng ta phải đi Mao Lập Tinh."
" Đi?" Phan Ân có chút kinh ngạc hỏi.
A Ba Nhĩ gật đầu: " Thiên Ưng Hào của ta đã sớm quá hạn sử dụng, năm ngoái ta đã đặt làm một con thuyền ở xưởng đóng tàu…" Vẻ mặt hắn không che giấu được vẻ đắc ý: " Ta sẽ đặt nó tên là Thiên Ưng Hào, nó còn lớn hơn chiến thuyền cũ của ta, sức chiến đấu càng mạnh."
Phan Ân có ngu hơn cũng nghe ra A Ba Nhĩ đang khoe khoang trước mặt mình, con mắt duy nhất của hắn nhìn thẳng A Ba Nhĩ, trong ánh mắt đã tràn ngập phẫn nộ.
A Ba Nhĩ giả ra hình dáng hữu hảo: " Chuyện quá khứ hãy cho nó qua đi, Phan Ân, không bằng ngươi gia nhập chiến hạm của ta, ta sẽ cho ngươi vị trí tài công chính."
Phan Ân cơ hồ muốn một quyền hung hăng nện lên trên gương mặt đáng ghét của A Ba Nhĩ, nhưng trước khi ra quyền đã bị Đường Liệp giữ chặt, bây giờ không phải là lúc động thủ.
A Ba Nhĩ cười lớn bỏ đi. Phan Ân chán nản dậm chân, Đường Liệp vỗ vỗ đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: " Đừng quên ngươi còn có Hoàng Kim chiến thuyền."
Ba người nghỉ tạm tới lữ quán trên đảo, trải qua nhiều ngày liên tục bôn ba, thể lực mỗi người đều ở trong trạng thái tiêu hao nghiêm trọng, phải được một giấc ngủ đầy đủ để bổ sung năng lượng một chút.
Khi Đường Liệp tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày thứ hai, đi ra ngoài cửa nhìn thấy cửa phòng Phỉ Na vẫn đang đóng chặt, xem ra nàng còn đang ngủ say, không khỏi lộ ra nụ cười thông cảm. Hắn đi tới trước cửa phòng Phan Ân, mới phát hiện người này đã rời đi, hỏi tiểu nhị của lữ quán mới biết được sáng sớm Phan Ân đã đi ra chợ, trong nội tâm chợt cảm thấy một điềm xấu, hỗn đản này không phải là đi bán của cải từ Hoàng Kim chiến thuyền đổi thành tiền mặt đó chứ?
Đường Liệp hỏi phương hướng đi ra chợ, hấp tấp chạy đi, còn ở xa xa đã nhìn thấy một đám người đang xúm lại, trong đám người truyền đến thanh âm phẫn nộ của Phan Ân: " ***! Lão tử rõ ràng cầm Kim Trạc Tử đưa cho ngươi, vì sao lại biến thành một khối sắt vụn?"
Một thanh âm bình thản nói: " Tiểu huynh đệ, nói cũng không thể nói lung tung, ta từ trước tới nay đều buôn bán đàng hoàng, nếu như ngươi thiếu tiền dùng, ta sẽ cho ngươi thêm một chút, bây giờ ngươi dám vũ nhục ta trộm đồ vật của ngươi, khi dễ ta tuổi già vô lực sao?"
Thanh âm này đối với Đường Liệp mà nói đúng là vô cùng hiểu rõ, hắn tách đám người đang vây xem, xâm nhập vào trong, nhìn thấy Phan Ân đang đỏ mặt tía tai đứng trong đó lý luận với một vị lão nhân, lão nhân kia khuôn mặt xấu xí, lúc nói chuyện thì chòm râu bằng thịt của lão không ngừng nhúc nhích, bên ngoài thân còn có một lớp màng nhầy, chính là Bác Xảo tiên sinh đã lừa gạt trộm đi Đồ Long Đao của hắn ở bên ngoài Long Môn Trấn, Chương Bát Xảo.
Đường Liệp tức khắc hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dám chắc Phan Ân cầm bảo vật đến bán lấy tiền mặt, không khéo gặp phải tên già lừa gạt này, hắn lại lặp lại mưu kế đổi đi bảo vật từ trong tay Phan Ân.
Phan Ân rốt cuộc không dằn được, chụp lấy cánh tay Chương Bát Xảo: " Mụ nội nó, lão tử tiêu diệt tên lừa gạt ngươi!" Nắm tay lớn như tia chớp đánh thẳng tới trên mặt Chương Bát Xảo. Nhìn thấy nắm tay hắn sắp đánh tới trên mặt Chương Bát Xảo, không nghĩ tới đầu của Chương Bát Xảo linh hoạt dị thường né qua một bên, cánh tay hắn trơn trượt tới cực điểm, từ trong bàn tay đang nắm chặt của Phan Ân trượt ra, thảm kêu lên: " Giết người giết người…" Hắn xoay người hướng bãi biển phía xa bỏ chạy.
Phan Ân đâu chịu bỏ qua, hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
Mọi người đang vây xem cũng không còn ý tiếp tục xem cuộc chiến, cả đám vui vẻ tản đi.
Đường Liệp giữ im lặng đi theo sau bọn họ xa xa, đi tới trước bãi đá ngầm, thân ảnh Chương Bát Xảo đột nhiên biến mất phía sau bãi đá. Phan Ân từ mặt đất nhặt lên một khối đá tròn, tàn bạo nói: " Lão thất phu, tốt nhất ngươi đem bảo vật của ta giao ra đây, nếu không hôm nay ta nhất định phải bằm thây ngươi vạn đoạn, ăn tươi nuốt sống ngươi!"
Đường Liệp lách vào sau một khối đá lớn, muốn nhìn một chút xem Chương Bát Xảo có phản ứng gì. Chương Bát Xảo uyển như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt Phan Ân, trong đôi mắt màu nâu lóe ra quang mang yêu dị, ngón tay dài nhỏ đang cầm Kim Trạc Tử. Phan Ân kích động hét lớn: " Lão hỗn đản, mau đem vòng tay trả lại cho ta!" Hắn nắm hòn đá ném thẳng tới Chương Bát Xảo với tốc độ cao nhất, vọt tới gần, nhưng lại phát hiện thân thể Chương Bát Xảo đột nhiên biến mất, nghiêng đầu qua, một bàn tay cuồn cuộn " ba" một tiếng hạ xuống trên gò má hắn, đánh cho Phan Ân choáng váng mặt mày, trước mắt nổ đầy đom đóm, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Chương Bát Xảo lạnh lùng nói: " Hỗn trướng, không ngờ là dám nhục ma lão phu, sống chán rồi phải không?"
Phan Ân chửi ầm lên: " Lão ô quy, ngươi…"
" Ba!" Lại một thanh âm vang dội, Chương Bát Xảo ra tay cực nhanh, cánh tay hắn giống như không xương giống một sợi roi, đánh cho Phan Ân căn bản không có lực hoàn thủ.
Gò má Phan Ân bị đánh sưng tấy, tán loạn nhếch nhác tới cực điểm, ở trước mặt đối thủ hắn căn bản không có cơ hội phản kích, lúc này mới hiểu được Chương Bát Xảo cố ý dẫn dụ mình tới nơi đây.
Chương Bát Xảo cầm lấy vòng tay lắc qua lại trước mặt hắn: " Nói! Đồ vật này từ đâu mà có?"
Phan Ân phun ra một búng máu, hắn quật cường ngẩng đầu, giương to đôi mắt hổ nhìn thẳng Chương Bát Xảo.
Chương Bát Xảo cười lạnh nói: " Không nói?" Ngón tay của hắn đột nhiên duỗi thẳng giống như độc xà, quấn quanh cổ Phan Ân, gương mặt Phan Ân bởi vì thiếu dưỡng khí mà biến thành màu tím.
Đường Liệp đi nhanh ra khỏi sau lưng tảng đá ngầm: " Bát Xảo tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền! Loại kỹ xảo treo đầu dê bán thịt chó vận dụng thật lô hỏa thuần thanh, trong thiên hạ chỉ sợ không người thứ hai có thể vượt qua ngươi rồi."
Phan Ân che cổ, hồi lâu mới phát ra một trận ho khan. Chương Bát Xảo đùa nghịch vòng tay, nheo mắt nói: " Vòng tay này là lấy được từ Hoàng Kim chiến thuyền."
Đường Liệp ngầm bội phục năng lực của hắn, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như ban đầu, mỉm cười nói: " Cũng là Đường Liệp không có tầm mắt, không nhận ra lão tiền bối chính là Bát Xảo tiên sinh." Câu này hắn nói một lời hai nghĩa, thứ nhất là nói cho Chương Bát Xảo nghe mình đã biết thân phận của hắn, dụng ý khác là muốn nhắc nhở Phan Ân không nên lỗ mãng làm việc.
Phan Ân nghe được tên của Bát Xảo tiên sinh, trong nội tâm cũng cả kinh, vừa mới nắm lên viên đá cũng lặng yên thả xuống, hắn đã hiểu được bằng vào thực lực chính mình căn bản không thể đấu nổi với lão ma đầu này, tốt nhất nên thành thật nhìn ánh mắt của Đường Liệp mà làm việc.
Chương Bát Xảo cười lớn gật đầu: " Ta thật hâm mộ những thanh niên biết lễ phép, người không biết không tội, người không biết không tội a!"
Trong lòng Đường Liệp thầm mắng, tên lão nhân lừa gạt này da mặt quả nhiên thật dày.
Chương Bát Xảo mở miệng nói thẳng: " Nếu ta không đoán sai, các ngươi đã tìm được Hoàng Kim chiến thuyền."
Phan Ân đứng dậy đi tới bên người Đường Liệp, lớn tiếng nói: " Cái gì là Hoàng Kim chiến thuyền?"
Chương Bát Xảo cười lạnh nói: " Tiểu tử, mặc dù ta lớn tuổi, nhưng còn chưa hoa mắt, muốn giấu giếm được ta cũng không có dễ dàng như vậy." Hắn ném vòng tay trả lại cho Phan Ân, nhẹ giọng thở dài: " Cuộc đời của Chương Bát Xảo ta không thích đánh đánh giết giết, không bằng chúng ta tâm bình khí hòa ngồi xuống nói điều kiện, có lẽ có điều kiện tìm được sự hợp tác hài lòng giữa hai bên."
Đường Liệp cười nói: " Bát Xảo tiên sinh giống như rất có thành ý a."
Chương Bát Xảo gật gật đầu, cánh tay với góc độ không thể tin đưa ra sau rút ra một thanh trường đao, chính là thanh Đồ Long Đao mà Đường Liệp bị hắn lừa gạt đi ở Long Môn Trấn, cười tủm tỉm đưa cho Đường Liệp nói: " Thanh đao này ta chơi đủ rồi, trả lại cho ngươi."
Trong lòng Đường Liệp tràn đầy vui mừng đưa tay tiếp lấy, rút đao ra, vững tin không có bất luận cái gì khác thường, mới cẩn thận thu lại.
Chương Bát Xảo nhìn thẳng Phan Ân nói: " Long Thần Hào của ngươi đã bị hủy, thủ hạ cũng không còn bao nhiêu, Độc Nhãn Long Thần bây giờ thành người cô đơn, ta có thể trợ giúp ngươi một lần nữa thành lập một hạm đội xưng bá Hư Hải, cho ngươi trở thành phách chủ của phiến hải vực này."
Nội tâm Phan Ân dưới câu nói của Chương Bát Xảo đã bắt đầu dao động. Đường Liệp nhạy cảm cảm thấy được điểm này, kịp thời nhắc nhở: " Rốt cuộc Chương lão tiền bối muốn chúng ta làm gì?"
Chương Bát Xảo a a nở nụ cười, ánh mắt của hắn chuyển dời lên mặt Đường Liệp, ý vị thâm sâu nói: " Đường Liệp, từ khi ta nhìn thấy được thanh đao của ngươi, ta liền lưu ý từng hướng đi của ngươi, ngươi gây ra náo loạn ở trong Thủy Tinh Thành cũng không nhỏ, nếu Thủy Đại Nhân truy cứu, chỉ sợ cả Hư Hải không có bất luận kẻ nào dám thu lưu ngươi."
Nội tâm của Đường Liệp trầm xuống, năng lực của Chương Bát Xảo cường đại hơn xa sự tưởng tượng của hắn.
Chương Bát Xảo nói: " Muốn cứu ra người trong lòng ngươi, không có sự trợ giúp của ta căn bản ngươi không có khả năng làm được, Chương Bát Xảo ta cũng không tham lam, bảo tàng của Hoàng Kim chiến thuyền là ta tha thiết ước mơ, nhưng ta cũng không nghĩ sẽ chiếm làm của riêng, ta chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này có phải là thật?" Hắn dừng lại một chút nói: " Các ngươi muốn cùng ta trở thành bằng hữu, hay là muốn trở thành địch nhân của ta? Chính mình lựa chọn đi!" Chương Bát Xảo quả thật là cao thủ hiểu biết tâm lý, chỉ nói mấy câu ngắn ngủn đều đã đánh trúng yếu điểm, lần này chẳng những là Phan Ân, ngay cả Đường Liệp cũng không thể không động tâm.
Đôi mắt Phan Ân nhìn Đường Liệp với vẻ chờ mong, chỉ cần Đường Liệp gật đầu, hắn dám chắc không chút do dự đáp ứng điều kiện của Chương Bát Xảo.
Đường Liệp mỉm cười nói: " Đối với ta chuyện trọng yếu nhất là cứu người ra."
Chương Bát Xảo cười ha ha, Đường Liệp quả nhiên không phải là lồng đèn da bò(ý nói không ngu ngốc), hắn sảng khoái nói: " Được, ta sẽ chuẩn bị hết thảy cho ngươi, việc tìm kiếm Hoàng Kim chiến thuyền sẽ đợi sau khi ngươi cứu người ra rồi hãy nói, dẫu sao cũng cần phải có thời gian chuẩn bị."
Bọn họ và Chương Bát Xảo cáo từ xong thì trở lại lữ quán, bộ dáng của Phan Ân có vẻ áy náy, dù sao là bởi vì hắn làm cho tin tức của Hoàng Kim chiến thuyền bị tiết lộ ra ngoài.
Đường Liệp một mình đi tới phòng của Phỉ Na, kể lại cho Phỉ Na nghe chuyện vừa rồi, Phỉ Na nghe nói chuyện của Chương Bát Xảo cũng ngẩn ra, bất quá từ thành ý của hắn biểu hiện mà xem, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đối với bọn họ bất lợi.
Đường Liệp nói: " Vô luận như thế nào ta cũng phải cứu Huyền Ba ra trước rồi hãy nói."
Phỉ Na gật đầu nói: " Công chúa ở lại trong Thủy Tinh Thành một ngày, thì càng nhiều nguy hiểm, huống chi bây giờ quốc nội tình thế hỗn loạn, công chúa càng sớm xuất hiện chủ trì đại cục, thì càng dễ dàng dẹp loạn trong quốc nội."
Đường Liệp cũng không quan tâm đại cục của Huyền Vũ đế quốc, nhưng trên đường trốn ra khỏi đế đô, hắn và Huyền Ba trong lúc cùng hoạn nạn đã sớm sinh ra cảm tình vi diệu, mặc dù vẫn chưa thể hiện ra ngoài, nhưng sự lo lắng thủy chung vẫn luôn ở trong đầu của hắn, đối với khốn cảnh trước mắt của Huyền Ba, hắn tuyệt không không thể ngồi yên không quan tâm đến. Đường Liệp thấp giọng nói: " Chương Bát Xảo là một nhân vật lợi hại, mặc dù luôn miệng nói mình không có hứng thú đối với Hoàng Kim chiến thuyền, nhưng nhìn ánh mắt của hắn đã thấy rõ được sự tham lam của hắn, huống chi hắn bỏ ra điều kiện hấp dẫn như thế, trả giá lớn như vậy dám chắc là có mưu đồ."
Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Nhưng xem tình huống trước mắt, chúng ta giống như phải cùng hắn hợp tác mới là lựa chọn tốt nhất."
Đường Liệp cười khổ nói: " Chúng ta không có lựa chọn khác, chỉ cần hắn có thể trợ giúp ta cứu ra Huyền Ba, mặc dù phải đưa Hoàng Kim chiến thuyền cho hắn thì đã có sao?"
Trái tim Phỉ Na nhảy lên, không tự chủ được nghĩ tới, nếu mình và Huyền Ba trao đổi vị trí, Đường Liệp sẽ đối đãi với mình như với công chúa hay không? Nhưng trong lòng nàng lại ngầm tự trách, tại sao lại nghĩ tới chuyện ích kỉ này?
Đường Liệp nhẹ nhàng cầm bàn tay của nàng, mắt hổ nhìn đôi mắt đẹp của Phỉ Na, nhạy cảm nhận thấy được tư tưởng biến hóa của nàng, chân thành nói: " Phỉ Na, ở trong lòng ta Hoàng Kim chiến thuyền không trọng yếu bằng các nàng."
Trong lòng Phỉ Na vô cùng cảm động, thân thể mềm mại chủ động chui vào lòng Đường Liệp. Đường Liệp nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của Phỉ Na, bàn tay vuốt ve lên đùi ngọc của nàng, Phỉ Na vô ý thức thoáng rụt một chút, liền không hề cự tuyệt, trong lòng Đường Liệp mừng rỡ, dục vọng dồn nén đã lâu bùng phát, hắn bế bổng thân hình mềm mại của Phỉ Na hướng trước giường đi đến.
Phỉ Na đỏ hồng mặt dịu dàng nói: " Ngươi…muốn làm gì?" Thật ra nàng đã sớm ý thức lòng hưu dạ vượn của Đường Liệp từ lâu.
Đường Liệp kích động đến cổ họng khô khốc, bước nhanh tới đặt Phỉ Na lên giường, thân hình đè ép xuống, nhưng lúc này ngoài cửa phòng đã bị gõ mạnh, Phan Ân chết tiệt hét lớn: " Chương lão tiên sinh đến đây!"
Đường Liệp tức giận nhìn trừng hướng cửa phòng, Phỉ Na đã nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn nên nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy đầu vai của hắn một cái, thúc Đường Liệp đứng lên, hai người sửa sang lại quần áo, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Phan Ân lắc lư đầu xông vào: " Làm cái gì? Lâu như vậy!"
Đường Liệp hận không thể cho hắn hai tát tay thật nặng, nhưng nhìn thấy nụ cười thâm sâu của Chương Bát Xảo, biết lão gian hoạt này dám chắc đã đoán ra được, xấu hổ ho khan một tiếng, mời Chương Bát Xảo ngồi xuống.
Chương Bát Xảo lấy ra một hộp bạc đựng đồ trang sức, đặt trước mặt Đường Liệp, mỉm cười nói: " Đây là hai cái mặt nạ do ta đích tay chế tác, mang nó ngươi không những có thể thay đổi được dung mạo của mình, với lại có thể tự do ở dưới đáy biển hít thở, mặc dù là Hải tộc nhân cũng nhìn không ra sự bất đồng của ngươi."
Đường Liệp vội vàng cảm ơn, Chương Bát Xảo nói: " Sau khi ngươi tới Thủy Tinh Thành, lập tức đi Xuân Phong Oa tìm Hứa Diễm Nương, đưa chiếc nhẫn này cho nàng xem, nàng ta sẽ tận hết sức để trợ giúp ngươi!" Chương Bát Xảo đưa một chiếc nhẫn cho Đường Liệp.
Đường Liệp nhìn chiếc nhẫn bình thường này, đặc thù lớn nhất của nhẫn là điêu khắc hình một con bạch tuộc đang vũ động những chiếc vòi, xem ra đây là tượng trưng cho thân phận của Chương Bát Xảo, hắn mỉm cười nói: " Ta từng có chút duyên với Hứa Diễm Nương lúc ở Thủy Tinh Thành, không nghĩ tới nàng ta là thủ hạ của lão nhân gia ngài."
" Cô ta là con gái nuôi của ta!" Chương Bát Xảo cười nói.
Đường Liệp chợt nhớ lúc ở chợ nô lệ Hứa Diễm Nương đột nhiên bỏ qua sự tranh đoạt chuyện mua Nhã Dịch An, càng cảm thấy Chương Bát Xảo thật là thâm bất khả trắc( thâm sâu khó lường).
Chương Bát Xảo nói: " Ta sẽ tự mình viết một phong thư, để cho Hứa Diễm Nương giúp ngươi cứu ra ý trung nhân, nhưng chuyện cứu người chỉ có thể do một mình ngươi đi làm, ta và Phan Ân, Phỉ Na sẽ ở lại Hắc Bảo Tiều chuẩn bị đội thuyền, đợi sau khi ngươi trở về, chúng ta lập tức đi tìm Hoàng Kim chiến thuyền."
Đường Liệp hơi giật mình, lập tức liền hiểu được ý của Chương Bát Xảo, hắn là muốn dùng Phỉ Na làm con tin, để tránh sau khi mình cứu người xong thì thay đổi, trong lòng không khỏi phẫn nộ, muốn lý luận với Chương Bát Xảo, nhưng Phỉ Na lại dùng mắt ngăn trở Đường Liệp, mỉm cười nói: " Bản thân ta không biết bơi, cho dù đi theo cũng chỉ là trói buộc, hay là ở lại trên đảo trợ giúp chuẩn bị chuyện tầm bảo."
Chương Bát Xảo hắc hắc cười nói: " Quả nhiên là một nữ oa nhi nhu thuận, ngươi yên tâm, đợi sau khi Đường Liệp trở về, ta bảo đảm ngươi có thể qua lại trong nước tự nhiên."
Phỉ Na một mình tiễn Đường Liệp đi ra khách thuyền để đi Thủy Tinh Thành, hai người đứng trên bến tàu, cầm tay nhìn nhau, lưu luyến không rời. Phỉ Na lấy hết dũng khí, kiễng mũi chân hôn mạnh lên môi Đường Liệp một cái, ôn nhu nói: " Lần này đi hung hiểm trọng trọng, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút."
Đường Liệp gật đầu nói: " Ngươi yên tâm, không cần lâu lắm, ta sẽ bình an trở về." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Phỉ Na gỡ xuống một vật đeo trên cổ, bỏ vào ngực Đường Liệp, kề vào tai Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Đây là chìa khóa vàng của Hoàng Kim chiến thuyền, ta mang theo trên người chỉ sợ sẽ bị hắn nhìn thấy."
Đường Liệp ôm thân thể Phỉ Na vào lòng: " Ngươi phải cẩn thận, Chương Bát Xảo là lão gian cự hoạt, Phan Ân lại là người lỗ mãng…"
Phỉ Na chặn lại môi Đường Liệp, khẽ cười nói: " Thiên hạ có ai dám đắc tội nữ nhân của đại anh hùng Đường Liệp."
Trong lòng Đường Liệp nóng lên, gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phỉ Na, cắn thùy tai của nàng nói: " Lần này ta trở về, nhất định phải đem nàng hoàn toàn biến thành nữ nhân của ta!"
Phỉ Na đỏ mặt ừ khẽ một tiếng, thanh âm nhỏ đến như không thể nghe thấy: " Ta chờ ngươi…"
Đầu thuyền vang lên tín hiệu sắp mở thuyền, Đường Liệp lưu luyến không rời buông Phỉ Na, đi vào trước mặt Tuyết Vực Thánh Chuế, kéo lỗ tai nó nói: " Hảo hảo bảo vệ nữ nhân của ta!"
Tuyết Vực Thánh Chuế gật gật đầu, lắc nhẹ bộ lông tuyết trắng không nhiễm chút bụi của nó.
Đường Liệp đứng dậy ôm lấy Phỉ Na, cúi đầu hôn thật lâu lên môi nàng, lúc này mới buông nàng ra đi tới hướng chiếc thuyền.
Mặt nạ của Chương Bát Xảo thực sự là xảo đoạt thiên công, sau khi Đường Liệp đeo lên, gương mặt liền biến ra bộ dáng tương tự như Chương Bát Xảo, hàm râu nhân tạo dưới cằm không ngừng nhúc nhích, nhìn hình mình trong gương, Đường Liệp cơ hồ không thể tin được, ***, đây là ta sao? Hắn hài lòng sờ sờ khuôn mặt trắng trơn, không ngờ có thể cảm nhận được sự trơn trượt, Đường Liệp mở to miệng, hàm râu lại vung lên, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Dực vào mặt nạ này, hơn nữa lại thêm Ẩn Thân Y có được từ Hoàng Kim chiến thuyền, Đường Liệp đối với nhiệm vụ lần này tràn ngập sự tin tưởng cường đại.
Sự kiểm tra của Thủy Tinh Thành còn nghiêm ngặt hơn lần trước, điều này đương nhiên là có quan hệ tới việc lần trước Đường Liệp đã cố gắng cướp đi Huyền Ba. Vì muốn đem Đồ Long Đao thuận lợi mang vào trong Thủy Tinh Thành, Đường Liệp thay Ẩn Thân Y, nghênh ngang từ bên ngoài Thủy Tinh Thành đi vào, nhìn đám kị sa võ sĩ không hề phát hiện được mình, trong lòng Đường Liệp đắc ý phi thường.
Đi vào chỗ yên lặng không bóng người, Đường Liệp thu hồi Ẩn Thân Y, khôi phục lại hình dạng vốn có, đương nhiên hình dạng bây giờ cũng là sau khi đeo mặt nạ, Đường Liệp có chút tiêu sái đắc ý quay về đường cái, gương mặt xấu xí của hắn ở trong Hải tộc nhân cũng không có gì làm kinh ngạc, điều này làm cho Đường Liệp có chút thất vọng, hắn hướng người qua đường hỏi chỗ của Xuân Phong Oa, đi thẳng tới.
Xuân Phong Oa là một nhà phong nguyệt nổi danh trong Thủy Tinh Thành, khác hẳn với khái niệm của Đường Liệp, nơi này chẳng những làm sinh ý với nam nhân, mà cũng làm cả sinh ý với nữ nhân.
Vừa mới đi vào trước cửa, liền nhìn thấy một Hải tộc mỹ nữ tóc đỏ đang hướng hắn đón chào, yêu kiều cười nói: " Đại gia, muốn hại chết ta rồi."
Đường Liệp nao nao, mình chưa bao giờ gặp qua cô gái này, vì sao nàng ta lại nói như vậy? Chỉ thoáng do dự, liền hiểu được đây là lời nói quen thuộc của người trong chốn phong trần, giống như là lúc bằng hữu gặp mặt thì ân cần thăm hỏi đối phương. Đường Liệp ha hả cười nói: " Ta tìm Hứa lão bản!"
Nàng kia nhẹ giọng nói: " Nhìn bộ dáng này của ngươi không ngờ là dám có chủ ý với lão bản chúng ta!"
Đường Liệp cười nói: " Ta có chuyện trọng yếu tìm nàng, làm phiền tỷ tỷ giúp ta thông báo một tiếng."
Nàng kia nhìn thấy Đường Liệp cũng không phải đến mua vui, trong lòng có chút thất vọng, nhẹ giọng thở dài nói: " Được rồi, ngươi đi tới đại sảnh chờ đi."
Đường Liệp ở đại sảnh chờ hồi lâu, mới nghe được tiếng bước chân nặng nề từ thang lầu bên phải truyền tới, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thân hình mập mạp của Hứa Diễm Nương xuất hiện trên thang lầu, hành động của nàng ta thập phần thong thả, bước chân trầm trọng, làm cho người ta không khỏi lo lắng thang lầu có thể chịu đựng được sức nặng của nàng ta hay không.
Từ khi biết Hứa Diễm Nương là con gái nuôi của Chương Bát Xảo, Đường Liệp không khỏi lần nữa đánh giá lại bối cảnh và thực lực của vị nữ lão bản của Xuân Phong Oa này, Chương Bát Xảo vì muốn tìm được Hoàng Kim chiến thuyền, nhất định phải biểu diễn cho mình xem thành ý của hắn.
Hứa Diễm Nương cẩn thận đánh giá người xa lạ trước mắt, thanh âm khàn khàn nói: " Hình như ta chưa bao giờ gặp ngươi?"
Đường Liệp gật đầu, chìa tay phải ra, cho nàng nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay hắn.
Đôi mắt nhỏ của Hứa Diễm Nương chợt sáng lên, trên gương mặt tròn trịa lộ ra tia mỉm cười: " Nguyên lai là cha nuôi để ngươi tới!" Nàng nhiệt tình giữ chặt tay Đường Liệp: " Đi, theo ta ra sau hậu viện nói chuyện."
Đường Liệp đi theo nàng ta vào Cô Nguyệt Các, Hứa Diễm Nương bảo người khác lui ra hết, tự mình pha trà cho Đường Liệp, nói: " Đã lâu ta không có gặp cha nuôi, không biết ông ấy có khỏe không?"
Đường Liệp gật đầu, cố ý dùng thanh âm khàn khàn nói: " Ông ấy rất khỏe, hiện giờ đang tiêu diêu tự tại ở Hắc Bảo Tiều."
Hứa Diễm Nương cười nói: " Cha nuôi dám chắc lại vừa giả danh lừa bịp nữa, hì hì, lớn tuổi như thế, vậy mà không chịu yên ổn." Nàng nhìn thẳng khuôn mặt Đường Liệp nói: " Lại nói, ngươi và cha nuôi có vài phần giống nhau."
Đường Liệp rất sợ bị nàng xem thấy thân phận của mình, ho khan một tiếng cúi đầu xuống: " Lần này ta đến đây là muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."
Hứa Diễm Nương sảng khoái gật đầu nói: " Nói đi, đã cha nuôi cho ngươi tới, bất luận chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi."
/129
|