Thủy Đại Nhân chậm rãi đi vào trong Lạc Anh cung, khi đôi mắt đẹp như băng của nàng hạ xuống trên người cô gái ngồi trước cửa sổ thì ánh mắt đã trở nên tràn ngập nhu tình.
Huyền Ba công chúa nâng cằm, lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ, đôi mắt đẹp màu lam mê võng nhìn ra ngoài cửa sổ, hết thảy nơi này đối với nàng vô cùng xa lạ, nàng từ đâu tới đây? Vấn đề này không lúc nào không làm nàng suy nghĩ.
Bàn tay của Thủy Đại Nhân nhẹ đặt xuống đầu vai của Huyền Ba, tên Phiêu Phiêu là nàng đặt ra, đầu ngón tay của nàng ta nhẹ nhàng vuốt vuốt lên da thịt nhẵn nhụi nơi gáy ngọc của Huyền Ba.
Đường Liệp nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải sợ hãi sẽ phá hư đại kế cứu người, hắn đã sớm một quyền đánh văng nàng ta bay đi, ***, không ngờ là dám sờ vào nữ nhân của hắn! Vô luận đối phương là nam hay nữ, đều làm cho Đường Liệp không dễ dàng tha thứ.
Huyền Ba chấn kinh rút vai, đứng lên bước tới gần cửa sổ, kéo xa khoảng cách với Thủy Đại Nhân.
Đôi mắt đẹp của Thủy Đại Nhân lóe lên một tia quang hoa mê ly, nàng ta nhẹ giọng nói: " Phiêu Phiêu, là ta."
Huyền Ba gật đầu, cung kính hành lễ với Thủy Đại Nhân.
Thủy Đại Nhân tiến lên kéo tay Huyền Ba ôn nhu nói: " Thân thể của ngươi khỏe nhiều không?"
Huyền Ba gật gật đầu.
Thủy Đại Nhân nói: " Ta đã cho người chuẩn bị nước tắm trong Nhuyễn Ngọc Trì, đối với bệnh tình của ngươi nhất định rất có lợi."
Đường Liệp nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai đấm: " Tiểu tiện nhân, không ngờ là dám gạt gẫm nữ nhân của ta cùng tắm, ta kháo, thù này không báo phi quân tử…"
" Cảm ơn…" Huyền Ba vẻ mặt vẫn mờ mịt như trước.
Thủy Đại Nhân nắm bàn tay của Huyền Ba đi tới phòng tắm phía tây nam của Lạc Anh cung, Đường Liệp mặc Ẩn Thân Y gắt gao đi theo sau lưng các nàng, đi tới trước cửa phòng, Thủy Đại Nhân lạnh lùng phất phất tay nói: " Các ngươi lui ra hết đi, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đánh nhiễu."
Đám cung nữ đối với nữ hoàng Thủy Đại Nhân vô cùng kính sợ, nghe được nữ hoàng hạ lệnh, không ai còn dám ở lại, cả đám người nhanh chóng thối lui ra cửa.
Đường Liệp đã nhìn thấy ánh mắt Huyền Ba dại đi, âm thầm nói: " Huyền Ba không phải bị người dùng phương pháp mê hồn tạm thời khống chế được ý thức, bây giờ nàng thực đã vô lực khống chế hành động của mình."
Đi vào phòng tắm do ngọc thạch xây thành, nhiệt độ tức khắc tăng lên rất nhiều, mặt đất được trải nhuyễn ngọc quý giá, Đường Liệp chợt ngứa mũi, suýt nữa đã nhảy mũi một cái, hắn dùng sức nắm chặt mũi mình, cắn răng nhẫn nại xuống, thực đã hành hạ hắn đổ ra mồ hôi đầy thân.
Thủy Đại Nhân vào cung đã bỏ ra áo điêu cừu, lúc này chỉ mặc bộ quần áo bằng lụa mỏng, đường cong mỹ hảo của thân thể như ẩn như hiện, Đường Liệp vốn đối với nàng ta cừu hận thấu xương, giờ phút này đã thấy xuân sắc cho đã mắt, cừu hận trong lòng bất tri bất giác mất đi rất nhiều, đang chờ mong một khắc hình dáng nữ hoàng biến thái này cởi sạch sẽ.
Thủy Đại Nhân dịu dàng cười nói: " Vì sao còn không bỏ đi quần áo?"
Huyền Ba thuận theo gật gật đầu, bộ y phục màu lam dọc theo thân thể mềm mại tuyệt mỹ của nàng trợt xuống, mặc dù lưng nàng hướng về Đường Liệp, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng đã làm cho Đường Liệp huyết mạch sôi sục, hắn hận không thể thay đổi một góc độ khác để hảo hảo xem xét một chút thân thể hoàn mỹ mềm mại của Huyền Ba, vừa mới sinh ra ý nghĩ này, đùi ngọc hoàn mỹ của Huyền Ba đã đi vào trong Nhuyễn Ngọc Trì.
Khóe môi mê người của Thủy Đại Nhân lộ ra một tia mỉm cười yêu dị, nàng đốt vòng nhang trong phòng tắm, lúc này mới bắt đầu bỏ đi bộ đồ lụa mỏng trên người, một đôi tay ngọc với những ngón tay nhỏ và dài cởi dây lụa, băng cơ ngọc cốt tuyệt mỹ, trần truồng lộ ra trước mặt Đường Liệp, bởi vì duyên cớ góc độ, Đường Liệp ở ngay phía trước Thủy Đại Nhân, Thủy Đại Nhân làm sao nghĩ tới trong khi mình đang chú ý thân thể mềm mại của Huyền Ba, còn có một đôi mắt sung huyết đang nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại trần truồng của chính mình, Thủy Đại Nhân giống như ngạo sương băng tuyết, bế nguyệt tu hoa, thân thể không chút tỳ vết, làm sao không làm cho Đường Liệp hâm mộ.
Đường Liệp thầm nhủ may mắn, may mắn là đang mặc Ẩn Thân Y, nếu không mình làm sao có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp khôn cùng này.
Thủy Đại Nhân giống như một đóa hoa bách hợp nở ra, tiêu sái bước xuống Nhuyễn Ngọc Trì, gương mặt hơi hơi đỏ lên, nàng gỡ vương miện đặt bên bờ hồ tắm, sau đó cởi búi tóc, mái tóc màu lam dài mượt nhẹ nhàng chập chờn tuôn xuống trên đầu vai trắng tuyết không chút tỳ vết.
Máu mũi Đường Liệp thiếu chút nữa muốn phun ra, cẩn thận bước sát tới bên cạnh hồ, quan sát tình cảnh mỹ nhân giỡn nước.
Đôi mắt của Huyền Ba nửa mở nửa khép, phương tâm nhảy mạnh không ngừng, không biết là do nước hồ hay thứ gì, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng không ngừng tăng cao.
Thủy Đại Nhân ưu nhã bơi tới chỗ nàng, thân thể mềm mại trắng nõn dán lên phía sau Huyền Ba, thanh âm của nàng đã tràn ngập lực hấp dẫn, hương hoa lan tỏa ra: " Phiêu Phiêu, ngươi có cảm thấy mùi vị này rất đặc biệt?"
Huyền Ba không nói gì, thân thể mềm mại lại cảm thấy vô lực, nhẹ nhàng ngã vào trong lồng ngực của Thủy Đại Nhân.
Lời nhắc nhở này của Thủy Đại Nhân làm cho Đường Liệp lập tức cảm thấy có chút không đúng, sự huấn luyện gian khổ trường kỳ đã làm cho định lực của hắn nhanh chóng tăng lên, không thể nào lại xúc động như bây giờ, hắn nhìn về phía vị trí của vòng nhang, chẳng lẽ trong vòng nhang này lại chứa đựng thành phần dược vật thôi tình?
Thủy Đại Nhân ôm thân thể mềm mại của Huyền Ba, môi anh đào hôn lên thùy tai trắng mịn của Huyền Ba, một đôi mắt đẹp toát ra vẻ mặt ý loạn tình mê. Huyền Ba nghiêng mặt qua, môi anh đào nhiệt liệt đáp ứng lại nụ hôn môi của Thủy Đại Nhân.
Đường Liệp nhìn đến thiếu chút nữa tròng mắt muốn rớt ra, ta kháo! Đây không phải là Britney Spear và Madonna chuyển thế đó chứ, hắn dùng lực dụi mắt, chỉ cảm thấy ý nghĩ một trận hỗn loạn, dưới cơn xúc động, cơ hồ muốn nhảy vào trong Nhuyễn Ngọc Trì.
Đường Liệp kiệt lực khống chế ý thức của chính mình, nhưng sự xúc động trong cơ thể lại càng ngày càng mãnh liệt, bên tai truyền đến hai tiếng rên rỉ mê hồn của hai nữ nhân, làm phòng tuyến cuối cùng của Đường Liệp rốt cuộc bị đánh tan.
Đường Liệp lặng yên lặn xuống nước, hai nữ tử đang đắm chìm trong mê loạn không hề chú ý tới vị khách không mời mà đến này, Thủy Đại Nhân vuốt ve hai nhũ phong của Huyền Ba, nhưng không ngờ lại cảm thấy có một đôi bàn tay từ phía sau bấu chặt ngọc nhũ của nàng.
Thành phần dược hiệu thôi tình của vòng nhang đã sớm làm cho Thủy Đại Nhân không còn phân rõ được chân thật hay là ảo cảnh, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mê người, nhưng lại cảm thấy một thân thể mạnh mẽ đang ôm thân thể nàng vào lòng.
Tình dục trong cơ thể Đường Liệp đã sớm tăng vọt tới cực điểm, hắn ôm thân thể trần truồng của Thủy Đại Nhân, điên cuồng nắn bóp khắp toàn thân nàng. Kỳ thật Đường Liệp đang rơi vào trong ý loạn tình mê, ý chí của hắn căn bản không thể làm chủ hành động của mình, cũng xứng đáng cho Thủy Đại Nhân bị trúng phải một kiếp nạn này, Đường Liệp vừa lúc bắt được nàng ta, tình dục điên cuồng tất cả đều phát tiết trên người của nàng.
Thân dưới cảm thấy đau nhức như bị một trận xé rách, Thủy Đại Nhân cũng không vì vậy mà tỉnh lại, đau đớn ngắn ngủi qua đi, nàng ta tựa như lâm vào trong mây mù, hư ảo không chừng, như thật như ảo, nương theo một chút đau đớn, một loại cảm giác sung sướng khó nói nên lời uyển như nước thủy triều từng cơn xâm nhập vào trong cơ thể.
Thủy Đại Nhân phát ra tiếng rên rỉ thê diễm uyển chuyển, để cho Huyền Ba đột nhiên động tình, nàng ôm thân hình to lớn của Đường Liệp từ phía sau, thân thể mềm mại dán chặt vào da thịt của Đường Liệp.
Thân thể Đường Liệp kịch liệt co quắp một chút, cùng lúc đó Thủy Đại Nhân cũng phát ra một tiếng thét lên khó thể ngăn chặn, phát tiết qua đi, ý nghĩ của Đường Liệp bị tình dục xông lên đầu đến hôn mê đã dần dần yên tĩnh trở lại, hắn nhìn thấy thân thể mềm mại trần truồng đang lạnh run nằm dưới thân thể mình, không khỏi kinh hãi, Thủy Đại Nhân! Trong lúc hắn đã điên cuồng, đã làm ra loại chuyện này đối với Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân, càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, bên dưới ngọc mông trắng noãn của Thủy Đại Nhân, vậy mà lại có điểm máu hồng, không ngờ nàng ta lại là tấm thân xử nữ. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Huyền Ba dán sát vào thân hình của Đường Liệp, trong đôi mắt đẹp tràn ngập dục vọng, Đường Liệp bỗng nhiên thình lình chém ra một chưởng, đánh vào sau đầu của Huyền Ba, đánh Huyền Ba ngất đi, thời khắc phi thường này chỉ có cách này mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Thừa dịp Thủy Đại Nhân còn chưa tỉnh táo lại, Đường Liệp nhanh chóng tẩy sạch thân thể mình, mặc vào võ sĩ phục, lại mặc quần áo cho Huyền Ba, mặt nạ trên mặt chẳng biết đã rơi mất khi nào, lúc bỏ chạy Đường Liệp vô ý thức hướng Thủy Đại Nhân nhìn lại, nhưng nhìn thấy nàng vẫn như hoa thủy tiên đang lẳng lặng nằm bên trên sàn nhuyễn ngọc, gương mặt vẫn chưa giảm được đỏ bừng.
Trong lòng Đường Liệp bất giác dâng lên một tia áy náy, dùng phương thức này đoạt đi trinh tiết của một cô gái, đích xác có chút tàn nhẫn. Nhưng lúc này đôi mắt đẹp màu lam của Thủy Đại Nhân đang chậm rãi mở ra, Đường Liệp quá sợ hãi, hấp tấp ôm lấy Huyền Ba hướng ngoài cửa phòng tắm bỏ chạy.
Thủy Đại Nhân trong mông lung nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Đường Liệp chợt lóe rồi biến mất, trong lòng không hiểu dâng lên một trận khủng hoảng, đang lúc muốn cao giọng kêu cứu, thì chợt ý thức được mình đang hoàn toàn trần truồng, muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy thân dưới đau đớn một trận như vừa bị xé rách. Nàng đau đến " Ôi!" một tiếng kêu lên thất thanh, lúc này mới lưu ý nhiều điểm máu hồng rơi trên sàn nhuyễn ngọc, trong lòng tức khắc liền bị khủng hoảng chiếm cứ.
Trở thành Hải tộc nữ hoàng thì điều kiện tất yếu nhất chính là cả đời không thể tiếp cận nam sắc, xem nàng ta mặc dù nạp phi vô số, nhưng vẫn chưa tiếp xúc với thân thể đàn ông, cùng chúng phi tử có làm được cũng chỉ là một chút chuyện giả phượng hư hoàng, Thủy Đại Nhân vẫn rõ ràng nhớ kỹ khuôn mặt Đường Liệp, nếu quả thật tấm thân xử nữ của nàng bị nam tử kia đoạt đi…nàng không còn dám tiếp tục nghĩ tiếp.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ trên gương mặt tuyệt mỹ của Thủy Đại Nhân chậm rãi chảy xuống, nàng mặc dù là vương đế của một quốc gia, dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, mất đi thân trinh tiết đối với nàng không thể nghi ngờ là đả kích sâu nặng, nàng lau đi gương mặt ướt đẫm, mặc quần áo, những suy nghĩ rối loạn dần dần yên tĩnh trở lại, cừu hận giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô thiêu đốt lên, nam tử kia rõ ràng là vì muốn cứu Phiêu Phiêu mà đến, vô luận nam nhân kia là ai, nàng nhất định phải bắt lấy hắn, tự tay đoạt đi sinh mạng của hắn.
Trăm mật cũng có một sơ thất, mặc dù toàn bộ kế hoạch của Đường Liệp tương đương chu đáo, nhưng thật không ngờ Ẩn Thân Y không thể bao bọc toàn bộ thân hình của hắn và Huyền Ba công chúa. May là có thể che dấu được phần lớn thân thể của bọn họ, thừa dịp bóng đêm Đường Liệp lặng lẽ chạy ra khỏi Lạc Anh cung.
Vừa chạy ra hành lang bên ngoài Lạc Anh cung, liền nghe được bên trong Lạc Anh cung truyền đến một trận tiếng thét lớn. Đường Liệp biết Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân đã tỉnh táo lại, lần này phiền toái lớn, chính mình đối với nàng làm ra loại chuyện này, Thủy Đại Nhân tất nhiên sẽ dùng hết lực lượng của Hải tộc đến đuổi giết mình.
Hai nữ võ Hải tộc từ phía trước đột nhiên thoát ra, theo các nàng xem ra, đang có một đôi chân rất nhanh hướng vị trí các nàng vọt tới.
" Đứng lại!" Hai nữ võ sĩ Hải tộc phẫn nộ quát.
Đường Liệp thấy hành tung đã bị bại lộ, cánh tay trái ôm lấy Huyền Ba, quyền phải như tia chớp đánh ra, lúc này thực lực của hắn đã xa xa vượt qua hai nàng, không đợi đối thủ làm ra phản ứng, thì đã đánh ngã các nàng xuống đất.
Đường Liệp tháo cây thủy tinh côn bên hông một nữ võ sĩ, ở bên trong Thủy Tinh Cung không có binh khí, cây gậy này có thể phát ra được một ít tác dụng. Xé dây lưng của hai nàng xuống, buộc Huyền Ba lên lưng mình, lại đem Ẩn Thân Y bịt kín, cũng chỉ có thể che giấu được nửa thân trên, nửa thân dưới vẫn bại lộ bên ngoài như cũ, xem ra thân hình cao lớn cũng không phải là chuyện tốt.
Phía sau truyền đến trận trận tiếng kêu, Đường Liệp thầm kêu không hay, cõng Huyền Ba công chúa liều mạng hướng phía trước bỏ chạy.
Phía trước thỉnh thoảng có võ sĩ vây quanh ngăn chặn Đường Liệp, trong lúc liều mạng, Đường Liệp hoảng hốt chạy bừa, vậy mà một đường chạy tới trước Vô Ưu cung. Bởi vì Vô Ưu cung có địa vị đặc thù bên trong Thủy Tinh cung, người bình thường rất ít dám đi vào trong đó, Đường Liệp có thể thuận lợi nhảy vào.
Bên trong Thủy Tinh cung vang lên tiếng kêu hảm sát có tiếng, đã sớm làm cho Mẫn nhi và một đám cung nữ bừng tỉnh, các nàng tay cầm thủy tinh côn canh giữ cửa vào của Vô Ưu cung, để tránh có người đột nhiên xông vào, quấy nhiễu Vô Ưu cung chủ Thủy Trí Nhu.
Đường Liệp nhờ bóng đêm yểm hộ, thành công tránh thoát sự cảnh giới của bọn người Mẫn nhi, lặng yên chạy vào trong Vô Ưu cung.
Ngoài cung truyền đến âm thanh sủa vang của chó, cũng chính là bốn con Lôi Hống thú linh mẫn theo hơi thở của Đường Liệp và Huyền Ba hướng Vô Ưu cung đuổi theo.
Mẫn nhi quát một tiếng, tất cả cung nữ đồng thời bạt ra thủy tinh côn, căm tức nhìn phương hướng người chạy tới, Mẫn nhi nổi giận nói: " Người nào dám lớn mật như thế, nếu dám quấy nhiễu cung chủ nghỉ ngơi, các ngươi gánh nổi sao?"
Hải tộc võ sĩ chạy tới có chút sợ hãi dừng chân, cả đám nhìn nhau, nhưng không ai dám xông vào Vô Ưu cung, mỗi người đều hiểu rõ địa vị của Vô Ưu cung chủ trong lòng nữ hoàng, nếu tùy tiện xông vào, chỉ sợ sẽ bị trọng phạt.
Phía sau truyền đến một trận bước chân, chính là nữ hoàng Thủy Đại Nhân trong sự bảo vệ của một đám người chạy tới. Thân thể đau đớn so ra còn kém lòng phẫn nộ và cừu hận trong nội tâm của nàng giờ phút này, gương mặt bởi vì xấu hổ và giận dữ mà trở nên trắng bệch.
Mẫn nhi hoảng sợ hướng nữ hoàng hành lễ.
Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Có người cướp đi Phiêu Phiêu, một đường hướng Vô Ưu cung bỏ chạy, ta lo lắng hắn đã chạy vào trong cung."
Mẫn nhi nhẹ giọng nói: " Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta vẫn luôn cẩn thận đề phòng trước cửa cung, hẳn là không ai tiến vào trong cung."
" Hẳn là?" Thủy Đại Nhân trong đôi mắt màu lam hiện lên một tia lãnh khốc, Mẫn nhi bị dọa hấp tấp cúi đầu xuống. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: " Nếu tỷ tỷ của ta xảy ra bất cứ sai lầm gì, hôm nay ta sẽ hỏi tội ngươi!" Rồi cất bước đi vào trong Vô Ưu cung, Mẫn nhi và đám cung nữ hấp tấp tránh qua một bên.
Lúc ngoài cung đang một mảnh hỗn loạn, Đường Liệp đã lẻn vào trong Vô Ưu cung, mặc dù hắn đã nghiên cứu bản đồ của Thủy Tinh cung rất rõ ràng, nhưng những đường ra trong cung đã bị Hải tộc võ sĩ phong kín, muốn chạy ra còn khó hơn lên trời, từ ngoài cung truyền đến động tĩnh, Đường Liệp liền nghĩ đến, Thủy Đại Nhân nhất định sẽ đuổi theo, mình đã làm ra tội ác tày trời như vậy đối với nàng, nàng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vô Ưu cung chủ vẫn chưa nghỉ ngơi, ngồi dưới ánh đèn thủy tinh đang đọc sách.
Phía sau Huyền Ba đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, ở trong đêm yên tĩnh có vẻ vang xa, Đường Liệp giật mình kinh hãi.
" Người nào?" Thủy Trí Nhu bị thanh âm của Huyền Ba bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một đôi chân dài quái dị bay nhanh vọt tới bên cạnh mình, không đợi Thủy Trí Nhu phát ra kêu cứu, một bàn tay ấm áp đã che lại miệng của nàng, thanh âm nam tử quen thuộc vang lên bên tai: " Đừng kêu, là ta!"
" Đường Liệp?" Trong lòng Thủy Trí Nhu yên lặng kêu lên cái tên này, nội tâm sợ hãi nhanh chóng bình phục xuống tới.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Lần này sở dĩ ta lẻn vào trong cung, là vì cứu Huyền Ba công chúa." Thời gian cấp bách, hắn phải giải thích tất cả trong thời gian ngắn nhất, hy vọng có thể được sự đồng tình của Thủy Trí Nhu.
" Huyền Ba công chúa?" Thủy Trí Nhu nhẹ nhàng đẩy bàn tay Đường Liệp ra, nhìn nửa thân hình ẩn hình của Đường Liệp, trong lòng tràn ngập ngạc nhiên.
Đường Liệp gật gật đầu, vạch trần Ẩn Thân Y, đường viền khuôn mặt anh vũ của hắn với gương mặt vẫn đang hôn mê của Huyền Ba công chúa tức khắc xuất hiện trước mặt Thủy Trí Nhu.
Thủy Trí Nhu đầy mặt ngạc nhiên nhìn vị nam tử xa lạ và thần bí trước mắt, rất khó tin tưởng hắn chính là Đường Liệp.
Đường Liệp nói: " Khi ta vào cung gặp ngươi, trên mặt mang theo mặt nạ, lúc này mới là gương mặt thật của ta." Hắn chỉ Huyền Ba phía sau nói: " Nàng là người kế thừa ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ đế quốc Huyền Ba công chúa, cũng chính là Phiêu Phiêu trong miệng của muội muội ngươi đã gọi."
Thủy Trí Nhu dường như minh bạch được điều gì, chậm rãi gật gật đầu.
Lúc này nữ hoàng Thủy Đại Nhân suất lĩnh Hải tộc võ sĩ đã chạy vào trong Vô Ưu cung.
Bàn tay Thủy Trí Nhu đột nhiên đè lên tay vịn xe đẩy, một thanh chủy thủ huyền thiết từ trong bật ra, Thủy Trí Nhu đưa cho Đường Liệp, thấp giọng nói: " Gác lên cổ của ta!"
Đường Liệp tức khắc hiểu được mục đích của Thủy Trí Nhu, cắn cắn môi, thấp giọng nói: " Đắc tội!" Nắm lên chủy thủ, dùng lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng đặt lên vùng cổ trắng muốt của Thủy Trí Nhu, giương mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa.
Vẻ mặt Thủy Đại Nhân lãnh khốc mà bình tĩnh, ngoại trừ Đường Liệp, không ai nhìn ra thân thể của nàng vừa trải qua chuyện gì, nhìn gương mặt anh vũ kiên nghị của Đường Liệp, Thủy Đại Nhân không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác ủy khuất, chính là nam nhân này đã đoạt đi trinh tiết của mình, nhưng lại không thể không yên lặng nuốt xuống quả đắng này, nàng không thể nói ra, cũng không dám nói, bi phẫn trong lòng đã sớm hóa thành cừu hận thấu xương, Thủy Đại Nhân gắt gao nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Buông tỷ tỷ của ta ra!" Ánh mắt của nàng cao ngạo mà lãnh khốc, Thủy Đại Nhân ở trong mắt mọi người vẫn là vị nữ hoàng cao cao tại thượng.
Đường Liệp lại không nghĩ như thế, ánh mắt của hắn lướt từ gương mặt xinh đẹp của Thủy Đại Nhân chậm rãi hạ xuống bộ ngực cao vót của nàng, trong đầu tự nhiên lại hiện ra bộ dáng thân thể trần truồng mềm mại của Thủy Đại Nhân, nhớ tới vừa rồi mới khoái ý rong ruổi trên thân thể cao quý này, nhiệt độ cơ thể của Đường Liệp không khỏi dâng cao lên lần thứ hai.
Thủy Đại Nhân tựa hồ từ trong ánh mắt của Đường Liệp nhìn ra tia ám muội, phẫn nộ trong nội tâm đã lên tới tột đỉnh, vậy mà lại sinh ra cảm giác bị người lăng nhục ngay trước mặt mọi người, giận dữ kêu lên: " Ngươi là tên lưu manh hèn hạ vô sỉ!" Lúc nàng mắng ra những lời này, lập tức cảm thấy có chút hối hận, may là không ai hiểu rõ những hàm nghĩa trong câu nói của nàng.
Đường Liệp lộ ra một nụ cười áy náy, đối với Thủy Đại Nhân hắn đích xác có sự áy náy, giả ra bộ dáng hung thần ác sát, chủy thủ huyền thiết kề vào vùng cổ trắng mịn của Thủy Trí Nhu: " Thả ta rời đi, ta sẽ lưu lại tính mạng của nàng, nếu không ta sẽ làm cho ngươi tận mắt chứng kiến nàng chết trước mặt ngươi!"
Đồng tử xinh đẹp của Thủy Đại Nhân bởi vì thống khổ cực độ mà co rút lại, tên hèn hạ này dám lợi dụng tỷ tỷ của nàng đến uy hiếp nàng.
" Không cần quản ta!" Thủy Trí Nhu nhẹ giọng nói.
" Tất cả đều lui ra ngoài!" Đường Liệp lớn tiếng mệnh lệnh.
Thủy Đại Nhân dùng sức cắn môi, rốt cuộc phất tay, ra hiệu mọi người rời khỏi Vô Ưu cung.
Vững tin tất cả mọi người đã rời đi, Đường Liệp mới thả tay xuống, cung kính hướng Thủy Trí Nhu tạ lỗi: " Cung chủ, vừa rồi Đường Liệp đã đắc tội nhiều, xin tha thứ."
Thủy Trí Nhu lạnh nhạt cười nói: " Lại nói, chuyện này dù sao cũng do Đại Nhân gây ra, ta nghĩ nàng cũng không biết thân phận thật sự của Huyền Ba công chúa, nếu chuyện này nháo lớn, ngày sau sẽ không thể vãn hồi, lẽ ra ta nên tạ ơn ngươi đã giúp Hải tộc miễn đi một hồi chiến tranh."
Đường Liệp gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía Vô Ưu cung, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy cơ, nhưng Thủy Đại Nhân vẫn cho người vây quanh nơi này, muốn chạy trốn chỉ sợ không dễ dàng.
Thủy Trí Nhu tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Ngươi đi theo ta." Nàng lăn bánh xe từ phía cửa tây Nhân Thiên môn đi vào, dọc theo một hành lang chậm rãi đi tiếp, ở khúc quanh hành lang đi khoảng năm phúc, đi vào nội hoa viên của Vô Ưu cung, đình đài của hoa viên tất cả đều do vạn cổ huyền băng xây thành, mái cong tường cao, xảo đoạt thiên công.
Bên trong vườn trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo không biết tên, ở góc đông nam còn có một giếng sâu, nước giếng đã sớm đóng băng, quanh miệng giếng điêu khắc có chút tinh xảo, ở vị trí bốn góc còn đặt vòi nước, Thủy Trí Nhu ở tại rào chắn của giếng nước xoay tròn điêu khắc hình rồng vài lần.
Lại nghe được phía sau vang lên động tĩnh ầm vang, Đường Liệp xoay người nhìn lại, thấy cách đó không xa băng đình tám cạnh dời qua một bên, dưới đình hiện ra một động khẩu đen huyền sâu không thấy đáy.
Thủy Trí Nhu nhẹ giọng nói: " Động khẩu này đi thông thủy đạo bên dưới hoàng cung, ngươi cứ đi thẳng xuống, hẳn là có thể thuận lợi chạy thoát sự vây khốn của bọn họ."
Đường Liệp cảm động gật đầu, chân thành tha thiết nói: " Cảm ơn ngươi!"
Thủy Trí Nhu lại lấy ra hai viên tị thủy châu đưa cho Đường Liệp: " Ta chỉ có thể giúp được cho ngươi như vậy, Đại Nhân trí tuệ xuất chúng, rất nhanh sẽ nghĩ ra ta giúp ngươi trốn khỏi Thủy Tinh cung, bất quá con đường này không có người nào biết, ngươi chỉ cần tranh thủ thời gian, hẳn là có thể trước khi nàng bày ra thiên la địa võng, thoát khỏi phạm vi khống chế của nàng."
Đường Liệp nhìn dáng vóc gầy yếu của Thủy Trí Nhu, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác lưu luyến, thấp giọng nói: " Lần này từ biệt chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại…"
Thủy Trí Nhu dịu dàng cười nói: " Nếu sau này ngươi còn nhớ ta, thì tới trước mộ ta đốt một nén nhang, ta đã cảm thấy mỹ mãn." Ở trong sinh mệnh của nàng, còn chưa bao giờ hướng tới bất cứ nam tử nào biểu lộ như thế, Đường Liệp trong lòng run lên, một câu thốt ra: " Không bằng ngươi theo ta cùng rời đi?"
Gương mặt trắng bệch của Thủy Trí Nhu bay lên hai mảnh mây đỏ, tốc độ của nhịp tim không khỏi nhanh hơn, nàng rất nhanh lắc đầu: " Tính mạng của ta đã thuộc về nơi này…" Nàng đưa một quyển chỉ trắng cho Đường Liệp nói: " Bên trên là do mẫu phi của ta in lên, sau khi ngươi rời đi, nếu gặp được người của Mặc thị, giúp ta hỏi một chút, bên trên khắc cái gì?"
" Nhất định!" Đường Liệp gật đầu, lưu luyến nhìn Thủy Trí Nhu một lần cuối cùng, xoay người không chút do dự nhảy vào trong hắc động.
Thủy Trí Nhu nhìn bóng lưng Đường Liệp biến mất trong bóng tối, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống trên mặt, kỳ thật làm sao nàng không muốn rời đi chỗ này, đi xem thế giới bên ngoài, nhưng nàng không thể thuyết phục chính mình…
Đường Liệp trên lưng cõng Huyền Ba công chúa rơi vào trong nước ấm áp, Thủy Trí Nhu đưa tị thủy châu cho hắn nhanh chóng có tác dụng, nước chảy nhanh chóng tán ra, thân thể Đường Liệp thong thả rơi xuống, rốt cuộc hạ xuống mặt đất bằng phẳng do thủy tinh tạo thành, bên trong đường hầm đen ngòm, Đường Liệp vận nội lực, đầu ngón tay phải dấy lên một đoàn ánh sáng màu lam, nương theo ánh sáng mỏng manh yếu ớt, Đường Liệp đi về phía trước, tạm thời thoát khỏi nguy cơ, cũng không làm cho nội tâm của hắn có chút nào buông lỏng, gương mặt trắng bệch và bất lực của Thủy Trí Nhu vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, nhắm mắt lại thì nhìn thấy ánh mắt tràn ngập cừu hận khắc cốt của Thủy Đại Nhân, hắn vốn tưởng rằng suốt kiếp này sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến đàn bà, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra.
Tiếng rên rỉ của Huyền Ba lại đánh gãy sự trầm tư của Đường Liệp, hắn cởi sợi dây trên người, ôm thân thể Huyền Ba vào trong ngực, bởi vì dược tính còn chưa tan, Huyền Ba giống như con bạch tuột ôm lấy Đường Liệp, gương mặt không ngừng cọ xát trên ngực của Đường Liệp.
Đường Liệp cắn môi, ngón tay cầm mạch môn của Huyền Ba, truyền năng lượng từ kinh mạch của nàng chậm rãi truyền vào, năng lượng mát rượi lưu chuyển như dòng suối nhỏ giống như làm dịu đi thân thể nóng hổi của Huyền Ba, động tác của nàng từ từ bình phục lại. Đường Liệp đối với việc khống chế năng lượng của cơ thể đã dần dần tự nhiên, năng lượng vận chuyển quanh thân Huyền Ba, nhạy cảm cảm nhận được vị trí huyệt Ngọc Chẩm của Huyền Ba bị cản trở.
Hắn nhắm mắt lại yên lặng phán đoán hình dáng của sự cản trở như thế nào, thậm chí có thể cảm giác được, đây hẳn là do một cục máu hình thành ngưng tụ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Huyền Ba bị mất đi trí nhớ.
Hắn cẩn thận truyền năng lượng cuồn cuộn đi vào không ngừng, lợi dụng từng sợi năng lượng nhè nhẹ phân giải khối máu bầm bên trong sọ của Huyền Ba. Nếu đổi lại thế giới ngày xưa, Đường Liệp không bao giờ dám tưởng tượng không thông qua việc giải phẫu não, mà có thể hóa giải được khối máu bầm này, nhưng đúng là bây giờ điều gì cũng có thể phát sinh, vả lại kỳ tích này còn do một tay Đường Liệp sáng tạo.
Huyền Ba chậm rãi mở mắt, như trong mộng mới tỉnh nhìn hết thảy bên người, khi nàng nhìn thấy mình đang nằm trong lòng Đường Liệp, trong lòng vừa thẹn vừa vội, muốn dùng tay đẩy ra Đường Liệp, lại bị Đường Liệp chụp cổ tay, thấp giọng nói: " Bây giờ ngươi chưa thể lộn xộn!"
Huyền Ba chỉ cảm thấy sau đầu một cỗ mát rượi đang chậm rãi di chuyển, thân thể thoải mái tới cực điểm, tức khắc liền hiểu được Đường Liệp đang trị bệnh cho nàng, đoạn trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, nàng nhớ tới chuyện mình rơi vào trong nước, tựa hồ nhớ tới thân hình trần truồng của mình ôm lấy Đường Liệp, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt Đường Liệp.
Đường Liệp đem năng lượng lưu hành quanh thân Huyền Ba, vững tin thân thể của nàng đã không còn chuyện gì bất thường, lúc này mới thả tay nàng ra lau đi mồ hôi trên trán nói: " Chúng ta phải lập tức rời đi nơi này."
" Đường Liệp! Thật là ngươi!" Huyền Ba nhỏ giọng nói.
Đường Liệp vui mừng gật đầu, câu nói của Huyền Ba đã chứng minh nàng thành công khôi phục được trí nhớ, điều này cũng chứng minh hắn có thể có điều kiện khống chế năng lượng để trị liệu bệnh tật bên trong cơ thể con người.
" Chúng ta mau rời khỏi nơi này, Thủy Đại Nhân rất nhanh sẽ triển khai cuộc lùng bắt đại quy mô!"
/129
|