Trương Vô Kỵ và cô gái kia cùng nhìn về phía đông bắc, lúc này trời đã hừng sáng, thấy một bóng người màu lục phơi phới trên mặt tuyết chạy tới, đến cách khoảng mươi trượng, nhìn rõ là một cô gái mặc áo màu xanh nhạt. Cô ta nói với Đinh Mẫn Quân vài câu, đưa mắt nhìn Trương Vô Kỵ và cô thôn nữ, rồi chạy lại gần. Áo cô ta phất phới, thân pháp nhẹ nhàng, bước chân ngắn nhỏ nhưng chỉ giây lát đã chỉ còn cách hai người chừng năm trượng. Hình dáng cô gái thanh lệ tú nhã, mặt mày xinh đẹp, chỉ chừng mười tám mười chín tuổi. Trương Vô Kỵ hơi lấy làm lạ, nghe tiếng hú và nhìn thân pháp tưởng cô ta phải hơn tuổi Đinh Mẫn Quân nhiều, nào ngờ so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Cô gái nọ bên hông đeo một đoản kiếm, nhưng không rút binh khí ra, chỉ hai tay không đến gần hai người. Đinh Mẫn Quân lên tiếng cảnh cáo:
- Chu sư muội, con quỷ a đầu này công phu tà môn lắm đó.
Cô gái kia gật đầu, lên tiếng một cách văn vẻ:
- Xin được hỏi tôn tính đại danh của hai vị? Vì cớ gì lại đả thương sư tỉ của tôi?
Từ khi nàng ta đến gần, Trương Vô Kỵ đã thấy cô gái trông quen quen, nay nghe cô ta nói mới chợt nghĩ ra: "Thì ra nàng ta là cô gái con nhà thuyền chài mình một lần gặp trên sông Hán Thủy, Chu Chỉ Nhược cô nương. Thái sư phụ đưa cô ta lên núi Võ Đang sao bây giờ lại vào làm môn hạ phái Nga Mi?". Chàng trong ngực bỗng nóng ran, muốn hỏi thăm Trương Tam Phong vài câu xem gần đây thế nào, nhưng chợt nghĩ lại: "Trương Vô Kỵ đã chết rồi, ta lúc này là một gã nhà quê, một tên xú bát quái, Tăng A Ngưu. Nếu ta không biết nhịn một chút, họa hoạn sau này không biết đâu mà lường được. Ta không thể nào tiết lộ thân phận của mình, để khỏi liên lụy đến nghĩa phụ, cái chết của cha mẹ ta cũng khỏi uổng phí".
Cô thôn nữ cười khẩy, nói:
- Lệnh sư tỉ dùng chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt, song chưởng đánh vào lưng ta, tự mình làm mình gãy cổ tay, sao lại trách người là sao? Cô hỏi lại lệnh sư tỉ xem ta đã đánh cô ta nửa chiêu một thức nào chưa?
Chu Chỉ Nhược đưa mắt nhìn Đinh Mẫn Quân, ý muốn dò hỏi. Đinh Mẫn Quân giận dữ nói:
- Ngươi đem hai người này đến gặp sư phụ, để cho lão nhân gia phát lạc là xong.
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Nếu như hai người này không có ý đắc tội với sư thư, theo ý tiểu muội, mình đổi thù thành bạn, bỏ qua là hơn.
Đinh Mẫn Quân giận quá, quát lên:
- Cái gì? Ngươi lại định tương trợ người ngoài ư?
Trương Vô Kỵ thấy bộ dạng của Đinh Mẫn Quân nghĩ đến năm xưa hòa thượng Bành Oánh Ngọc bị vây đánh trong rừng, Kỷ Hiểu Phù chỉ vì gạt kiếm của Đinh Mẫn Quân mà thành chuyện, bây giờ tái diễn chuyện bức bách sư muội, khiến chàng trong bụng không khỏi lo thầm cho Chu Chỉ Nhược.
Nào ngờ Chu Chỉ Nhược đối với Đinh Mẫn Quân hết sức tôn kính, khom lưng nói:
- Mọi việc tiểu muội đều nghe lời dặn bảo của sư thư, không dám cãi lại.
Đinh Mẫn Quân nói:
- Được, ngươi mau đến bắt con tiểu a đầu đó, đánh gãy hai tay nó cho ta.
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Vâng, xin sư thư đứng ngoài trông chừng tiếp ứng.
Nàng quay lại nói với cô thôn nữ:
- Tiểu muội vô lễ, xin được lãnh giáo cao chiêu của thư thư.
Cô thôn nữ cười khẩy đáp:
- Việc gì phải lắm lời quá vậy?
Nàng nghĩ thầm: "Bộ tưởng ta sợ một tiểu cô nương như ngươi sao". Nàng không cần phải Trương Vô Kỵ tương trợ, nhảy vọt ra, nhanh như điện chớp đánh ra liền ba chưởng. Chu Chỉ Nhược né mình tiến tới, tay trái sử dụng cầm nã, lấy công làm thủ, chiêu số cũng khá xảo diệu.
Trương Vô Kỵ nội lực tuy cao cường nhưng chiêu số võ thuật chưa dung hợp quán thông, thấy Chu Chỉ Nhược và cô gái hai người lấy nhanh chống nhanh, Miên Chưởng của phái Nga Mi linh hoạt nhanh nhẹn, còn chưởng pháp của cô gái thì kỳ diệu cổ quái. Chàng coi lấy làm bội phục nhưng lại lo lắng, không biết phải mong ai thắng, chỉ cầu cả hai không ai bị thương.
Hai nàng đấu đến hơn hai chục chiêu thì đã bắt đầu hung hiểm, nghe thấy cô thôn nữ kêu lên một tiếng "Trúng", tả chưởng đã chém trúng đầu vai Chu Chỉ Nhược. Tiếp theo nghe soạt một tiếng, Chu Chỉ Nhược đã xoay tay lại xé rách một nửa cánh tay áo của địch thủ. Hai người cùng nhảy ra ngoài, mặt hơi đỏ lên. Cô thôn nữ kêu lên:
- Hảo cầm nã thủ.
Đang định tiến lên, bỗng thấy Chu Chỉ Nhược nhíu đôi lông mày, ôm ngực, thân hình loạng choạng, lao đao muốn ngã. Trương Vô Kỵ mặt lo lắng, nhịn không nổi kêu lên:
- Cô… cô…
Chu Chỉ Nhược thấy thanh niên râu tóc thậm thượt này rất quan tâm đến mình, trong lòng hơi ngạc nhiên. Đinh Mẫn Quân hỏi:
- Sư muội, muội sao thế?
Chu Chỉ Nhược tay trái bám lấy vai sư tỉ, lắc đầu. Đinh Mẫn Quân đã có kinh nghiệm với cô gái này, biết cô ta rất ghê gớm, chỉ vì sư phụ vẫn thường khen ngợi tiểu sư muội, nói nàng ngộ tính rất cao, tiến bộ thật nhanh chóng, bản phái mai sau phát dương quang đại, quá nửa là ở nơi cô nàng, Đinh Mẫn Quân trong lòng không phục, nên gọi nàng đến thử xem sao, chỉ mong sao cô ta cũng phải khổ như mình. Bây giờ thấy Chu Chỉ Nhược đấu với cô thôn nữ kia đến hơn hai chục chiêu mới thua, hơn mình xa lắc, trong bụng có phần đố kỵ, thấy tay nàng bám đầu vai mình không chút khí lực nào, mới biết sư muội bị thương không phải nhẹ, sợ cô thôn nữ tiến lên truy kích, vội nói:
- Thôi mình đi. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Hai người vội dìu nhau đi về phía đông bắc.
Cô thôn nữ nhìn thấy thần sắc của Trương Vô Kỵ, cười nhạt nói:
- Người đâu vừa thấy con nhỏ đó xinh đẹp là hồn vía lên mây rồi.
Trương Vô Kỵ toan lên tiếng giải thích, chợt nghĩ ra: "Nếu mình không thổ lộ thân thế, việc này không sao nói cho minh bạch được, chi bằng không nói là hơn" liền nói:
- Cô ta đẹp hay không đẹp, có liên quan gì đến ta? Ta lo là lo cho cô, sợ cô bị thương.
Cô thôn nữ nói:
- Huynh nói có thật hay không đó?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Mình lo cho cả hai cô" nên nói:
- Ta nói dối cô làm gì? Không ngờ phái Nga Mi có một cô còn nhỏ tuổi mà võ công lại khá đến thế.
Cô gái đáp:
- Lợi hại thật. Lợi hại thật.
Trương Vô Kỵ nhìn theo Chu Chỉ Nhược, thấy nàng lúc tới nhanh nhẹn, lúc đi chậm chạp từng bước, nghĩ tới năm xưa trên sông Hán Thủy, nàng đút cho mình ăn ở trên thuyền, lại cho mình cái khăn lau nước mắt, trong bụng chỉ mong sao nàng không bị thương nặng. Cô thôn nữ bất ngờ cười khẩy nói:
- Huynh không phải quan tâm, cô ta không bị thương đâu mà sợ. Muội nói cô ta lợi hại, không phải bảo võ công, mà vì nàng tuổi còn nhỏ thế, tâm kế đã lợi hại như vậy.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Cô ta không bị thương?
Cô thôn nữ đáp:
- Chứ sao. Chưởng của muội chém trúng vai cô ta, trên đầu vai liền phát sinh nội lực, hất tay muội ra. Thì ra cô nàng đã luyện Cửu Dương Công của phái Nga Mi, khiến tay muội chấn động hơi ê ẩm. Như thế cô ta bị thương sao được?
Trương Vô Kỵ mừng lắm, nghĩ thầm: "Thì ra Diệt Tuyệt sư thái đã để mắt xanh vào nàng, đem môn trấn sơn chi bảo của môn phái là Nga Mi Cửu Dương Công truyền cho". Cô thôn nữ bất ngờ lật tay, tát trái cho Vô Kỵ một cái thật mạnh. Cú đánh thật bất ngờ, chàng không phòng bị, một bên má lập tức sưng đỏ lên. Chàng giận dữ nói:
- Cô… cô làm gì thế?
Cô thôn nữ hậm hực nói:
- Vừa thấy con gái nhà người ta được mắt một chút là hồn vía đã để đâu đâu. Muội vừa nói cô ta không bị thương, sao mặt huynh liền nhơn nhơn như thế là sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta mừng cho cô ta, thế có liên quan gì đến cô?
Cô gái lại giơ tay đánh nữa, nhưng lần này Vô Kỵ hạ đầu xuống, để tay nàng lướt qua. Cô gái nổi cáu, nói:
- Huynh đã nói là bằng lòng lấy ta làm vợ rồi. Câu đó nói ra chưa được nửa ngày, nay đã tơ tưởng người khác, muốn đi kiếm người khác đẹp hơn rồi.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Thì chính cô đã bảo ta không xứng, lại nói trong lòng đã có tình lang, không thể nào lấy ta được.
Cô gái nói:
- Đúng thế, nhưng huynh cũng đã bằng lòng, từ nay đối đãi với muội tử tế, lo liệu cho muội.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta đã nói thì ta sẽ giữ lời.
Cô gái giận dữ:
- Thế sao vừa mới thấy con gái đẹp, huynh đã xiêu hồn lạc phách, làm người ta không lộn ruột sao được?
Trương Vô Kỵ cười:
- Ta làm gì mà xiêu hồn lạc phách?
Cô thôn nữ đáp:
- Muội không cho huynh được thích cô ta, cũng không được nghĩ đến cô ta.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta nào có thích cô ta. Thế nhưng trong bụng cô được nghĩ đến người khác, không lúc nào quên thì sao?
Cô thôn nữ đáp:
- Muội biết người đó từ trước rồi. Nếu như muối biết huynh trước, thì suốt đời muội chỉ nghĩ đến một mình huynh thôi, muội không nghĩ tới một ai khác cả, cái đó gọi là "tòng nhất nhi chung". Còn người nào ba lòng bốn dạ, thì trời cũng không dung được.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta biết cô nương họ Chu này trước cô nhiều". Thế nhưng chàng không dám thốt ra câu đó, chỉ nói:
- Nếu cô chỉ biết một mình ta, thì ta cũng chỉ biết một mình cô. Còn nếu bụng cô nghĩ đến người khác, thì ta cũng nghĩ đến người khác.
Cô thôn nữ trầm ngâm một hồi, mấy lần toan nói nhưng lại thôi, đột nhiên mắt rưng rưng, quay đầu sang chỗ khác để cho Trương Vô Kỵ khỏi thấy, giơ tay gạt lệ. Trương Vô Kỵ trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Thôi mình không nói chuyện đó nữa, đợi thêm vài ngày, vết thương trên đùi ta khỏi rồi, hai đứa mình sẽ đưa nhau đi chơi, có phải hơn không?
Cô thôn nữ quay đầu lại, mặt buồn rầu, nói:
- A Ngưu ca ca, muội xin huynh một việc, huynh đừng giận nhé.
Trương Vô Kỵ nói:
- Chuyện gì? Nếu sức ta làm được, ta sẽ làm cho cô.
Cô gái nói:
- Huynh phải hứa không giận, muội mới nói.
Trương Vô Kỵ nói:
- Được rồi, ta không giận.
Cô thôn nữ chần chừ một hồi, nói:
- Miệng huynh nói không giận, nhưng trong lòng cũng phải không giận mới được.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cũng được, trong lòng ta cũng không giận.
Cô gái giơ tay nắm lấy tay y, nói:
- A Ngưu ca ca, muội từ Trung Nguyên đi hàng vạn dặm đến Tây Vực, cũng chỉ để kiếm y. Lúc trước còn nghe vài điểm tung tích, nhưng đến bây giờ, mọi sự như ném hòn sỏi vào trong biển cả, không còn nghe chút gì về y nữa. Bao giờ chân huynh lành, huynh giúp muội đi tìm y, sau đó muội sẽ theo huynh du sơn ngoạn thủy, được không?
Trương Vô Kỵ không thể không bực dọc, hừ một tiếng. Cô thôn nữ nói:
- Huynh đã bằng lòng không giận muội mà, sao bây giờ lại khó chịu?
Trương Vô Kỵ không còn cách nào hơn, nói:
- Được, ta giúp cô đi tìm y.
Cô gái mừng rỡ, nói:
- A Ngưu ca, huynh tốt quá.
Nàng nhìn về phía chân trời, trong lòng xao xuyến, nhỏ nhẹ nói:
- Khi mình tìm thấy huynh ấy rồi, huynh ấy sẽ nghĩ đến công lao muội đi tìm lâu như thế, sẽ không giận muội nữa. Huynh ấy bảo gì, muội sẽ nhất nhất nghe theo.
Trương Vô Kỵ nói:
- Kẻ tình lang của cô có gì hay khiến cô ghi nhớ y mãi không quên vậy?
Cô thôn nữ mỉm cười:
- Y có gì hay, làm sao muội nói được? A Ngưu ca, huynh liệu mình có tìm thấy huynh ấy không? Liệu gặp muội, huynh ấy có đánh mắng muội không?
Trương Vô Kỵ thấy nàng si tình như thế không khỏi thương tâm, hạ giọng an ủi:
- Không đâu, anh ta không đánh chửi cô đâu.
Chiếc miệng anh đào của cô gái hé một nụ cười, đôi mắt long lanh, cũng nói nhỏ:
- Đúng đó, huynh ấy sẽ yêu muội, thương muội, không đánh mắng muội đâu.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Cô nương này đối với tình lang si tâm đến thế, nếu ở trên đời có một người quan hoài mình, nhớ nhung mình thế này, thì dù mình có phải chịu đau khổ đến bao nhiêu cũng vẫn còn sướng".
Cô gái nọ bên hông đeo một đoản kiếm, nhưng không rút binh khí ra, chỉ hai tay không đến gần hai người. Đinh Mẫn Quân lên tiếng cảnh cáo:
- Chu sư muội, con quỷ a đầu này công phu tà môn lắm đó.
Cô gái kia gật đầu, lên tiếng một cách văn vẻ:
- Xin được hỏi tôn tính đại danh của hai vị? Vì cớ gì lại đả thương sư tỉ của tôi?
Từ khi nàng ta đến gần, Trương Vô Kỵ đã thấy cô gái trông quen quen, nay nghe cô ta nói mới chợt nghĩ ra: "Thì ra nàng ta là cô gái con nhà thuyền chài mình một lần gặp trên sông Hán Thủy, Chu Chỉ Nhược cô nương. Thái sư phụ đưa cô ta lên núi Võ Đang sao bây giờ lại vào làm môn hạ phái Nga Mi?". Chàng trong ngực bỗng nóng ran, muốn hỏi thăm Trương Tam Phong vài câu xem gần đây thế nào, nhưng chợt nghĩ lại: "Trương Vô Kỵ đã chết rồi, ta lúc này là một gã nhà quê, một tên xú bát quái, Tăng A Ngưu. Nếu ta không biết nhịn một chút, họa hoạn sau này không biết đâu mà lường được. Ta không thể nào tiết lộ thân phận của mình, để khỏi liên lụy đến nghĩa phụ, cái chết của cha mẹ ta cũng khỏi uổng phí".
Cô thôn nữ cười khẩy, nói:
- Lệnh sư tỉ dùng chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt, song chưởng đánh vào lưng ta, tự mình làm mình gãy cổ tay, sao lại trách người là sao? Cô hỏi lại lệnh sư tỉ xem ta đã đánh cô ta nửa chiêu một thức nào chưa?
Chu Chỉ Nhược đưa mắt nhìn Đinh Mẫn Quân, ý muốn dò hỏi. Đinh Mẫn Quân giận dữ nói:
- Ngươi đem hai người này đến gặp sư phụ, để cho lão nhân gia phát lạc là xong.
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Nếu như hai người này không có ý đắc tội với sư thư, theo ý tiểu muội, mình đổi thù thành bạn, bỏ qua là hơn.
Đinh Mẫn Quân giận quá, quát lên:
- Cái gì? Ngươi lại định tương trợ người ngoài ư?
Trương Vô Kỵ thấy bộ dạng của Đinh Mẫn Quân nghĩ đến năm xưa hòa thượng Bành Oánh Ngọc bị vây đánh trong rừng, Kỷ Hiểu Phù chỉ vì gạt kiếm của Đinh Mẫn Quân mà thành chuyện, bây giờ tái diễn chuyện bức bách sư muội, khiến chàng trong bụng không khỏi lo thầm cho Chu Chỉ Nhược.
Nào ngờ Chu Chỉ Nhược đối với Đinh Mẫn Quân hết sức tôn kính, khom lưng nói:
- Mọi việc tiểu muội đều nghe lời dặn bảo của sư thư, không dám cãi lại.
Đinh Mẫn Quân nói:
- Được, ngươi mau đến bắt con tiểu a đầu đó, đánh gãy hai tay nó cho ta.
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Vâng, xin sư thư đứng ngoài trông chừng tiếp ứng.
Nàng quay lại nói với cô thôn nữ:
- Tiểu muội vô lễ, xin được lãnh giáo cao chiêu của thư thư.
Cô thôn nữ cười khẩy đáp:
- Việc gì phải lắm lời quá vậy?
Nàng nghĩ thầm: "Bộ tưởng ta sợ một tiểu cô nương như ngươi sao". Nàng không cần phải Trương Vô Kỵ tương trợ, nhảy vọt ra, nhanh như điện chớp đánh ra liền ba chưởng. Chu Chỉ Nhược né mình tiến tới, tay trái sử dụng cầm nã, lấy công làm thủ, chiêu số cũng khá xảo diệu.
Trương Vô Kỵ nội lực tuy cao cường nhưng chiêu số võ thuật chưa dung hợp quán thông, thấy Chu Chỉ Nhược và cô gái hai người lấy nhanh chống nhanh, Miên Chưởng của phái Nga Mi linh hoạt nhanh nhẹn, còn chưởng pháp của cô gái thì kỳ diệu cổ quái. Chàng coi lấy làm bội phục nhưng lại lo lắng, không biết phải mong ai thắng, chỉ cầu cả hai không ai bị thương.
Hai nàng đấu đến hơn hai chục chiêu thì đã bắt đầu hung hiểm, nghe thấy cô thôn nữ kêu lên một tiếng "Trúng", tả chưởng đã chém trúng đầu vai Chu Chỉ Nhược. Tiếp theo nghe soạt một tiếng, Chu Chỉ Nhược đã xoay tay lại xé rách một nửa cánh tay áo của địch thủ. Hai người cùng nhảy ra ngoài, mặt hơi đỏ lên. Cô thôn nữ kêu lên:
- Hảo cầm nã thủ.
Đang định tiến lên, bỗng thấy Chu Chỉ Nhược nhíu đôi lông mày, ôm ngực, thân hình loạng choạng, lao đao muốn ngã. Trương Vô Kỵ mặt lo lắng, nhịn không nổi kêu lên:
- Cô… cô…
Chu Chỉ Nhược thấy thanh niên râu tóc thậm thượt này rất quan tâm đến mình, trong lòng hơi ngạc nhiên. Đinh Mẫn Quân hỏi:
- Sư muội, muội sao thế?
Chu Chỉ Nhược tay trái bám lấy vai sư tỉ, lắc đầu. Đinh Mẫn Quân đã có kinh nghiệm với cô gái này, biết cô ta rất ghê gớm, chỉ vì sư phụ vẫn thường khen ngợi tiểu sư muội, nói nàng ngộ tính rất cao, tiến bộ thật nhanh chóng, bản phái mai sau phát dương quang đại, quá nửa là ở nơi cô nàng, Đinh Mẫn Quân trong lòng không phục, nên gọi nàng đến thử xem sao, chỉ mong sao cô ta cũng phải khổ như mình. Bây giờ thấy Chu Chỉ Nhược đấu với cô thôn nữ kia đến hơn hai chục chiêu mới thua, hơn mình xa lắc, trong bụng có phần đố kỵ, thấy tay nàng bám đầu vai mình không chút khí lực nào, mới biết sư muội bị thương không phải nhẹ, sợ cô thôn nữ tiến lên truy kích, vội nói:
- Thôi mình đi. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Hai người vội dìu nhau đi về phía đông bắc.
Cô thôn nữ nhìn thấy thần sắc của Trương Vô Kỵ, cười nhạt nói:
- Người đâu vừa thấy con nhỏ đó xinh đẹp là hồn vía lên mây rồi.
Trương Vô Kỵ toan lên tiếng giải thích, chợt nghĩ ra: "Nếu mình không thổ lộ thân thế, việc này không sao nói cho minh bạch được, chi bằng không nói là hơn" liền nói:
- Cô ta đẹp hay không đẹp, có liên quan gì đến ta? Ta lo là lo cho cô, sợ cô bị thương.
Cô thôn nữ nói:
- Huynh nói có thật hay không đó?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Mình lo cho cả hai cô" nên nói:
- Ta nói dối cô làm gì? Không ngờ phái Nga Mi có một cô còn nhỏ tuổi mà võ công lại khá đến thế.
Cô gái đáp:
- Lợi hại thật. Lợi hại thật.
Trương Vô Kỵ nhìn theo Chu Chỉ Nhược, thấy nàng lúc tới nhanh nhẹn, lúc đi chậm chạp từng bước, nghĩ tới năm xưa trên sông Hán Thủy, nàng đút cho mình ăn ở trên thuyền, lại cho mình cái khăn lau nước mắt, trong bụng chỉ mong sao nàng không bị thương nặng. Cô thôn nữ bất ngờ cười khẩy nói:
- Huynh không phải quan tâm, cô ta không bị thương đâu mà sợ. Muội nói cô ta lợi hại, không phải bảo võ công, mà vì nàng tuổi còn nhỏ thế, tâm kế đã lợi hại như vậy.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Cô ta không bị thương?
Cô thôn nữ đáp:
- Chứ sao. Chưởng của muội chém trúng vai cô ta, trên đầu vai liền phát sinh nội lực, hất tay muội ra. Thì ra cô nàng đã luyện Cửu Dương Công của phái Nga Mi, khiến tay muội chấn động hơi ê ẩm. Như thế cô ta bị thương sao được?
Trương Vô Kỵ mừng lắm, nghĩ thầm: "Thì ra Diệt Tuyệt sư thái đã để mắt xanh vào nàng, đem môn trấn sơn chi bảo của môn phái là Nga Mi Cửu Dương Công truyền cho". Cô thôn nữ bất ngờ lật tay, tát trái cho Vô Kỵ một cái thật mạnh. Cú đánh thật bất ngờ, chàng không phòng bị, một bên má lập tức sưng đỏ lên. Chàng giận dữ nói:
- Cô… cô làm gì thế?
Cô thôn nữ hậm hực nói:
- Vừa thấy con gái nhà người ta được mắt một chút là hồn vía đã để đâu đâu. Muội vừa nói cô ta không bị thương, sao mặt huynh liền nhơn nhơn như thế là sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta mừng cho cô ta, thế có liên quan gì đến cô?
Cô gái lại giơ tay đánh nữa, nhưng lần này Vô Kỵ hạ đầu xuống, để tay nàng lướt qua. Cô gái nổi cáu, nói:
- Huynh đã nói là bằng lòng lấy ta làm vợ rồi. Câu đó nói ra chưa được nửa ngày, nay đã tơ tưởng người khác, muốn đi kiếm người khác đẹp hơn rồi.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Thì chính cô đã bảo ta không xứng, lại nói trong lòng đã có tình lang, không thể nào lấy ta được.
Cô gái nói:
- Đúng thế, nhưng huynh cũng đã bằng lòng, từ nay đối đãi với muội tử tế, lo liệu cho muội.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta đã nói thì ta sẽ giữ lời.
Cô gái giận dữ:
- Thế sao vừa mới thấy con gái đẹp, huynh đã xiêu hồn lạc phách, làm người ta không lộn ruột sao được?
Trương Vô Kỵ cười:
- Ta làm gì mà xiêu hồn lạc phách?
Cô thôn nữ đáp:
- Muội không cho huynh được thích cô ta, cũng không được nghĩ đến cô ta.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta nào có thích cô ta. Thế nhưng trong bụng cô được nghĩ đến người khác, không lúc nào quên thì sao?
Cô thôn nữ đáp:
- Muội biết người đó từ trước rồi. Nếu như muối biết huynh trước, thì suốt đời muội chỉ nghĩ đến một mình huynh thôi, muội không nghĩ tới một ai khác cả, cái đó gọi là "tòng nhất nhi chung". Còn người nào ba lòng bốn dạ, thì trời cũng không dung được.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta biết cô nương họ Chu này trước cô nhiều". Thế nhưng chàng không dám thốt ra câu đó, chỉ nói:
- Nếu cô chỉ biết một mình ta, thì ta cũng chỉ biết một mình cô. Còn nếu bụng cô nghĩ đến người khác, thì ta cũng nghĩ đến người khác.
Cô thôn nữ trầm ngâm một hồi, mấy lần toan nói nhưng lại thôi, đột nhiên mắt rưng rưng, quay đầu sang chỗ khác để cho Trương Vô Kỵ khỏi thấy, giơ tay gạt lệ. Trương Vô Kỵ trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Thôi mình không nói chuyện đó nữa, đợi thêm vài ngày, vết thương trên đùi ta khỏi rồi, hai đứa mình sẽ đưa nhau đi chơi, có phải hơn không?
Cô thôn nữ quay đầu lại, mặt buồn rầu, nói:
- A Ngưu ca ca, muội xin huynh một việc, huynh đừng giận nhé.
Trương Vô Kỵ nói:
- Chuyện gì? Nếu sức ta làm được, ta sẽ làm cho cô.
Cô gái nói:
- Huynh phải hứa không giận, muội mới nói.
Trương Vô Kỵ nói:
- Được rồi, ta không giận.
Cô thôn nữ chần chừ một hồi, nói:
- Miệng huynh nói không giận, nhưng trong lòng cũng phải không giận mới được.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cũng được, trong lòng ta cũng không giận.
Cô gái giơ tay nắm lấy tay y, nói:
- A Ngưu ca ca, muội từ Trung Nguyên đi hàng vạn dặm đến Tây Vực, cũng chỉ để kiếm y. Lúc trước còn nghe vài điểm tung tích, nhưng đến bây giờ, mọi sự như ném hòn sỏi vào trong biển cả, không còn nghe chút gì về y nữa. Bao giờ chân huynh lành, huynh giúp muội đi tìm y, sau đó muội sẽ theo huynh du sơn ngoạn thủy, được không?
Trương Vô Kỵ không thể không bực dọc, hừ một tiếng. Cô thôn nữ nói:
- Huynh đã bằng lòng không giận muội mà, sao bây giờ lại khó chịu?
Trương Vô Kỵ không còn cách nào hơn, nói:
- Được, ta giúp cô đi tìm y.
Cô gái mừng rỡ, nói:
- A Ngưu ca, huynh tốt quá.
Nàng nhìn về phía chân trời, trong lòng xao xuyến, nhỏ nhẹ nói:
- Khi mình tìm thấy huynh ấy rồi, huynh ấy sẽ nghĩ đến công lao muội đi tìm lâu như thế, sẽ không giận muội nữa. Huynh ấy bảo gì, muội sẽ nhất nhất nghe theo.
Trương Vô Kỵ nói:
- Kẻ tình lang của cô có gì hay khiến cô ghi nhớ y mãi không quên vậy?
Cô thôn nữ mỉm cười:
- Y có gì hay, làm sao muội nói được? A Ngưu ca, huynh liệu mình có tìm thấy huynh ấy không? Liệu gặp muội, huynh ấy có đánh mắng muội không?
Trương Vô Kỵ thấy nàng si tình như thế không khỏi thương tâm, hạ giọng an ủi:
- Không đâu, anh ta không đánh chửi cô đâu.
Chiếc miệng anh đào của cô gái hé một nụ cười, đôi mắt long lanh, cũng nói nhỏ:
- Đúng đó, huynh ấy sẽ yêu muội, thương muội, không đánh mắng muội đâu.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Cô nương này đối với tình lang si tâm đến thế, nếu ở trên đời có một người quan hoài mình, nhớ nhung mình thế này, thì dù mình có phải chịu đau khổ đến bao nhiêu cũng vẫn còn sướng".
/257
|