Nói đến đây tay y cào lung tung trên chính người mình, lăn lộn dưới đất. Trương Vô Kỵ nói:
- Ngươi phóng trùng độc trong cái quạt định hại ta, lại bị ta dùng nội lực tống trở ra, ngươi có muốn nói gì thêm không?
Tiên Vu Thông kêu rú lên:
- Chính ta gây nên tội nghiệt… tự ta gây tội…
Y đưa hay tay cấu vào yết hầu toan tự tận, nhưng người trúng phải Kim Tàm trùng độc rồi, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mỗi chỗ trên thân mình đau đớn càng thêm đau đớn, so với người bị trúng độc chết ngay còn đáng sợ hơn nhiều.
Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình vơi một cô gái bản địa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tàm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng thuốc rất nhẹ để dễ bề giải cứu. Tiên Vu Thông trúng độc rồi liền đào tẩu ngay, nhưng y cũng rất quỷ quyệt, khi trốn đi có ăn trộm của cô gái Miêu gia đó hai đôi kim tàm, nhưng bỏ chạy chưa được bao lâu thì bị tê liệt ngã quỵ. May thay Hồ Thanh Ngưu chính đang hái thuốc ở Miêu Cương, nên cứu sống y. Tiên Vu Thông về sau theo đúng phương pháp nuôi kim tàm, chế thành độc phấn, dấu ở trong cán quạt. Ở cán quạt có cơ quan, chỉ cần ấn nút rồi dùng nội lực tống ra, giết người một cách vô hình vô ảnh. Nào ngờ y vừa ra tay đấu với Vô Kỵ lập tức bị chế ngự, nội lực không phát ra được, đến khi chàng triệt thủ nhường đòn, y lập tức sử chiêu Ưng Dương Xà Thoán, cán quạt giả vờ điểm để bắn trùng độc.
Cũng may Trương Vô Kỵ nội lực thâm hậu không ai sánh kịp, khi gặp lâm nguy liền nín thở, ngưng khí, phun ngược độc khí ra, nếu như nội lực kém một chút thì người nằm lăn lộn rên la dưới đất kia không phải là Tiên Vu Thông mà chính là chàng vậy. Chàng đọc kỹ Độc Kinh của Vương Nạn Cô, biết rõ sự lợi hại của kim tàm như thế nào, vội ngầm vận chân khí chạy khắp thân thể, không thấy gì khác lạ, lúc ấy mới yên lòng, thấy Tiên Vu Thông đau đớn như thế, nổi lòng trắc ẩn, nghĩ thầm: "Cứu thì mình có thể cứu được nhưng phải bắt y chính miệng khai ra những điều tàn ác đã làm năm xưa mới được".
Chàng liền lớn tiếng nói:
- Phương pháp cứu trị Kim Tàm trùng độc này, ta cũng có biết, nhưng có điều ta hỏi gì, ngươi phải trả lời cho thành thực, nếu chỉ nói dối nửa câu, ta sẽ thõng tay không lý đến, để cho ngươi chịu đựng bảy ngày bảy đêm, đến khi thịt thối tới tận xương, không lấy gì làm thích thú đâu.
Tiên Vu Thông tuy đau đớn, thần trí vẫn hết sức tỉnh táo, nghĩ thầm: "Năm xưa cô gái Miêu Cương khi hạ độc trên ta rồi, cũng có nói là ta sẽ phải chịu khốn khổ đày đọa bảy ngày bảy đêm, khi thịt thối đến xương mới chết được, sao tiên tiểu tử này nói đúng thế không sai chút nào?".
Tuy nhiên y không tin chàng có tài nghệ như Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu để có thể giải độc được nên nói:
- Ngươi… ngươi không cứu nổi ta đâu…
Trương Vô Kỵ mỉm cười, xoay ngược cán quạt, điểm vào ngang hông y, nói:
- Đục một cái lỗ ở chỗ này, đổ thuốc vào rồi khâu lại, có thể khu trừ được chất độc.
Tiên Vu Thông vội vàng nắm ngay lấy:
- Đúng đó, đúng đó. Hoàn toàn… hoàn toàn… không sai chút nào.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vậy ngươi nói ra đi, trong đời ngươi làm những chuyện gì không phải.
Tiên Vu Thông nói:
- Không… không có…
Trương Vô Kỵ chắp tay:
- Vậy thì thôi, xin cứ ở đây chịu bảy ngày bảy đêm đi.
Tiên Vu Thông vội nói:
- Để… để tôi nói…
Thế nhưng trước mặt mọi người nói ra những điều không nên không phải của mình, quả thực hết sức khó khăn, y ấp úng hồi lâu, mãi vẫn không nói ra. Đột nhiên từ phái Hoa Sơn có hai tiếng hú rền vang, hai người cùng nhảy ra, một người cao, một người lùn, tuổi tác đều chừng ngoài năm mươi, trong tay cầm trường đao sáng choang đến ngay trước mặt Trương Vô Kỵ. Ông già lùn cất tiếng the thé:
- Họ Tăng kia, phái Hoa Sơn ta có thể giết chứ không có thể làm nhục, ngươi đối phó với Tiên Vu chưởng môn của chúng ta như thế, đâu phải là hành động của kẻ anh hùng hảo hán.
Trương Vô Kỵ ôm quyền hỏi lại:
- Tôn tính đại danh của hai vị là gì?
Ông già lùn giận dữ đáp:
- Cái mặt ngươi đâu đã xứng đáng hỏi danh hiệu của anh em ta.
Ông ta cúi xuống tay trái định ôm Tiên Vu Thông. Trương Vô Kỵ đánh ra một chưởng, đẩy ông ta lùi lại một bước, lạnh lùng nói:
- Y toàn thân đầy chất độc, chỉ cần đụng vào thì cũng giống như y không khác chút nào, các hạ nên cẩn thận.
Ông già lùn sững sờ, sợ đến toàn thân run rẩy, lại nghe Tiên Vu Thông kêu la:
- Cứu ta… mau cứu ta… Bạch Viễn Bạch sư ca, chính ta dùng Kim Tàm trùng độc sát hại đó, ngoài ra không còn ai nữa, cũng không làm gì không nên không phải.
Y nói câu đó ra, cả hai lão cao lùn lẫn người trong phái Hoa Sơn đều kinh hãi. Ông già lùn hỏi lại:
- Bạch Viễn bị ngươi giết đấy ư? Có đúng thế không? Thế sao ngươi lại bảo y chết về tay Minh giáo?
Tiên Vu Thông rền rĩ:
- Bạch… Bạch sư ca… xin sư ca tha cho ta…
Y một mặt thảm thiết kêu la, một mặt rập đầu van lạy:
- Bạch sư ca… huynh chết thật thảm thiết, bởi vì huynh khăng khăng hăm dọa… sẽ khai ra chuyện Hồ tiểu thư, sư phụ sẽ không tha ta đâu, cho nên ta phải giết huynh để bịt miệng. Bạch sư ca… tha cho ta… tha cho ta…
Hai tay y nắm chặt cổ họng, nói tiếp:
- Ta hại huynh để giá họa cho Minh giáo, thế nhưng… thế nhưng… ta đã đốt bao nhiêu là vàng mã, làm bao nhiêu là tuần chay, sao huynh vẫn còn đòi mạng ta? Gia đình huynh trẻ già lớn bé, ta cũng chu cấp đầy đủ… có thiếu thốn gì đâu.
Khi ấy đang giữa ban ngày, trên sân rộng đâu đâu cũng đầy người nhưng mấy câu kêu than của Tiên Vu Thông đầy âm phong u uất, khiến ai nấy lạnh cả gáy, tưởng như hồn ma của Bạch Viễn đang đến đây đòi mạng. Người của phái Hoa Sơn ai quen biết Bạch Viễn lại càng sợ hãi.
Trương Vô Kỵ nghe y nói như thế quả thực không ngờ nổi, những tưởng chỉ ép y cung khai thừa nhận chuyện lấy oán báo đức, giết hại em gái Hồ Thanh Ngưu nào ngờ y lại nói ra chuyện giết hại chính sư huynh của mình. Hồ Thanh Dương tuy vì y mà chết nhưng do bà ta tự tận, Tiên Vu Thông vốn là kẻ trăng hoa, trong bụng đâu có hổ thẹn chút nào, còn Bạch Viên mới là người chính tay y làm hại. Năm xưa Bạch Viên bị trúng Kim Tàm trùng độc lăn lộn kêu la, nay chính y cũng bị như thế, trong đầu chỉ nhơ tới hai chữ Bạch Viễn, vừa kinh hoàng, vừa đau đớn nên tưởng như hồn ma Bạch Viễn đến đòi mạng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Trương Vô Kỵ thật ra chẳng biết Bạch Viên là ai nhưng nghe giọng lưỡi Tiên Vu Thông thì liệu chừng y đem chuyện ám hại Bạch Viên đổ lên đầu Minh giáo, phái Hoa Sơn sở dĩ tham gia chiến dịch vây đánh Quang Minh Đỉnh, phần lớn cũng vì đó mà ra nên lớn tiếng nói:
- Các vị trong phái Hoa Sơn thấy chưa? Bạch Viễn Bạch sư phụ nào phải do Minh giáo làm hại đâu, các vị trách sai người rồi.
Ông già cao đột nhiên vung đao lên, nhắm ngay đầu Tiên Vu Thông chém xuống. Trương Vô Kỵ vội vàng đưa chiếc quạt ra, điểm vào đao của ông ta một cái, cương đao liền dạt ra ngoài, nghe cạch một tiếng phập ngay xuống đất sâu đến hơn một thước. Ông già cao giận dữ hỏi:
- Tên này là bạn đồ của bản phái, bọn ta thanh lý môn hộ, sao ngươi lại xen vào làm gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vãn bối đã bằng lòng chữa Kim Tàm trùng độc cho y, nói rồi lẽ nào không giữ lời. Chuyện phân tranh trong môn hộ của quý phái, xin đợi về lại núi Hoa Sơn, từ từ thanh lý cũng chưa muộn.
Ông già lùn nói:
- Sư đệ, gã này nói đúng đấy.
Ông ta giơ chân lên đá ngay vào huyệt Đại Truy trên lưng Tiên Vu Thông khiến y văng đi, nghe bịch một tiếng rớt trúng ngay trước mặt người của phái Hoa Sơn. Tiên Vu Thông bị đá vào huyệt đạo rồi, tuy đau đớn toàn thân không giảm nhưng không còn kêu lên thành tiếng được nữa, chỉ còn quằn quại dưới đất mà thôi. Các môn nhân đệ tử thân tín của y ai cũng sợ trúng phải chất kịch độc, chẳng người nào đám chạy ra đỡ y dậy.
Ông già lùn quay sang Trương Vô Kỵ nói:
- Huynh đệ ta là sư thúc của tên Tiên Vu Thông kia, ngươi giúp phái Hoa Sơn làm sáng tỏ một đại sự, khiến cho cái chết oan của Bạch Viễn sư điệt được phanh phui, xin đa tạ.
Nói xong vái một vái thật sâu. Ông già cao cũng cúi xuống vái một cái. Trương Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ nói:
- Không dám, không dám.
Ông già lùn lại vung đao lên chém nhứ một cái, gay gắt nói:
- Thế nhưng danh thanh phái Hoa Sơn cũng lại bị tên tiểu tử này trước mặt mọi người làm cho không còn thể thống gì nữa, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông già cao cũng nói:
- Sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông ta tuy cao to hơn nhưng chuyện gì cũng phải bắt chước sư huynh, ông già cao nói gì ông ta lập lại y như thế. Trương Vô Kỵ nói:
- Phái Hoa Sơn kẻ nào trong thì vẫn trong, kẻ nào đục thì vẫn đục, chẳng may quý phái có một kẻ bại hoại uy danh đâu có vì thế mà giảm đi chút nào. Trong võ lâm những kẻ chẳng ra gì, các đại môn phái có phái nào không có, hai vị việc gì mà phải bận tâm?
Ông già cao nói:
- Nếu ngươi nói thế thì không sao cả, phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chẳng sao cả.
Ông già cao nói:
- Sư ca, tiểu tử này nói là không sao cả, vậy mình nên bỏ qua đi.
Ông ta vốn cũng hơi ngại Trương Vô Kỵ nên không muốn cùng chàng động thủ. Ông già lùn vẫn gay gắt nói:
- Tiên trừ ngoại vũ, tái thanh môn hộ. Phái Hoa Sơn hôm nay không thắng được tên tiểu tử này thì còn làm sao đứng trong võ lâm được nữa?
Ông già cao nói:
- Tốt lắm, úi, này thằng nhỏ, bọn ta phải hai người đánh với một mình ngươi. Nếu như ngươi thấy thế là không công bình, biết điều nhận thua trước đi thì hơn.
Ông già lùn nhíu mày, quát:
- Sư đệ, ngươi…
Trương Vô Kỵ vội tiếp lời:
- Hai vị đánh một mình vãn bối, thế cũng được không sao. Thế nhưng nếu hai vị thua thì không được làm khó Minh giáo nữa.
Ông già cao mừng quá, lớn tiếng nói:
- Nếu hai huynh đệ ta đánh một mình ngươi chắc chắn ngươi không thể nào thắng được. Sư huynh đệ ta có một pho Lưỡng Nghi đao pháp, biến hóa không sao tưởng nổi, liên đao công địch, dù cả vạn người cũng không chống nổi. Ta chỉ sợ ngươi đòi đơn đả độc đấu, một người đánh một người. Thế nhưng ngươi chịu một mình đánh với hai người chúng ta, thì thua là cái chắc. Ngươi nói rồi không được hối hận đấy nhé.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vãn bối nhất quyết không hối hận đâu, xin lão tiền bối nhẹ tay cho.
Ông già cao nói:
- Ta sử đao không thể nào nhẹ tay được, lộ đao pháp Lưỡng Nghi này thi triển rồi, càng lúc càng ghê gớm, không có nể nang chút nào. Ta xem tiểu tử ngươi nhân phẩm không đến nỗi kém cỏi, chém chết ngươi thì thật đáng thương…
Ông già lùn giận dữ quát:
- Sư đệ, nói bớt đi một câu có được không nào?
Ông già cao nói:
- Bớt đi một câu cũng được chứ sao. Chẳng qua tiểu đệ cho y biết trước để y cẩn thận. Pho Lưỡng Nghi đao pháp này của sư huynh đệ ta là phản lưỡng nghi, thức nào cũng không giống như quy tắc bình thường…
Ông già lùn gay gắt quát lớn:
- Câm mồm.
Rồi quay qua Trương Vô Kỵ nói:
- Xin tiếp chiêu.
Lập tức múa đao chém tới. Trương Vô Kỵ cầm cây quạt của Tiên Vu Thông đè xuống sống đao của ông già. Ông già cao vội vàng kêu lên:
- Ấy, ấy, không được, không được. Cứ cái điệu này bọn ta không đánh nữa.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao thế?
Ông già cao nói:
- Trong cái quạt này có chất độc, không cẩn thận một tí là phóng ra, đâu phải chuyện đùa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng vậy, cái vật kịch độc này, để trên đời chỉ tổ hại người.
Chàng lấy ngón tay trỏ và giữa kẹp cái quạt ném xuống một cái, nghe soẹt một tiếng, chiếc quạt chui ngập vào trong đất chỉ để lại một cái lỗ nhỏ. Đất quảng trường rất cứng chắc, Cửu Dương thần công đó trên cả quảng trường không một người thứ hai nào làm nổi, mọi người không nhịn nổi liền lớn tiếng hoan hô.
Ông già cao cắp đao vào nách, hai tay dùng sức vỗ tay nói:
- Ngươi đi lấy binh khí vào đây.
Trương Vô Kỵ bản tính không muốn phô trương trước mặt mọi người, thế nhưng hôm nay cục thế không phải tầm thường, chỉ có cậy vào thần công, chứng tỏ tài nghệ hơn hẳn những người đang có mặt để cho lục đại môn phái ngừng tay, trở về Trung Nguyên, thật là thiên nan vạn nan, liền nói:
- Tiền bối thử xem tôi dùng binh khí nào thì tốt hơn cả?
Ông già cao giơ tay vỗ lên vai y mấy cái, cười nói:
- Thằng bé này cũng thú vị thật, ngươi thích dùng binh khí gì sao lại hỏi ta là sao?
- Ngươi phóng trùng độc trong cái quạt định hại ta, lại bị ta dùng nội lực tống trở ra, ngươi có muốn nói gì thêm không?
Tiên Vu Thông kêu rú lên:
- Chính ta gây nên tội nghiệt… tự ta gây tội…
Y đưa hay tay cấu vào yết hầu toan tự tận, nhưng người trúng phải Kim Tàm trùng độc rồi, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mỗi chỗ trên thân mình đau đớn càng thêm đau đớn, so với người bị trúng độc chết ngay còn đáng sợ hơn nhiều.
Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình vơi một cô gái bản địa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tàm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng thuốc rất nhẹ để dễ bề giải cứu. Tiên Vu Thông trúng độc rồi liền đào tẩu ngay, nhưng y cũng rất quỷ quyệt, khi trốn đi có ăn trộm của cô gái Miêu gia đó hai đôi kim tàm, nhưng bỏ chạy chưa được bao lâu thì bị tê liệt ngã quỵ. May thay Hồ Thanh Ngưu chính đang hái thuốc ở Miêu Cương, nên cứu sống y. Tiên Vu Thông về sau theo đúng phương pháp nuôi kim tàm, chế thành độc phấn, dấu ở trong cán quạt. Ở cán quạt có cơ quan, chỉ cần ấn nút rồi dùng nội lực tống ra, giết người một cách vô hình vô ảnh. Nào ngờ y vừa ra tay đấu với Vô Kỵ lập tức bị chế ngự, nội lực không phát ra được, đến khi chàng triệt thủ nhường đòn, y lập tức sử chiêu Ưng Dương Xà Thoán, cán quạt giả vờ điểm để bắn trùng độc.
Cũng may Trương Vô Kỵ nội lực thâm hậu không ai sánh kịp, khi gặp lâm nguy liền nín thở, ngưng khí, phun ngược độc khí ra, nếu như nội lực kém một chút thì người nằm lăn lộn rên la dưới đất kia không phải là Tiên Vu Thông mà chính là chàng vậy. Chàng đọc kỹ Độc Kinh của Vương Nạn Cô, biết rõ sự lợi hại của kim tàm như thế nào, vội ngầm vận chân khí chạy khắp thân thể, không thấy gì khác lạ, lúc ấy mới yên lòng, thấy Tiên Vu Thông đau đớn như thế, nổi lòng trắc ẩn, nghĩ thầm: "Cứu thì mình có thể cứu được nhưng phải bắt y chính miệng khai ra những điều tàn ác đã làm năm xưa mới được".
Chàng liền lớn tiếng nói:
- Phương pháp cứu trị Kim Tàm trùng độc này, ta cũng có biết, nhưng có điều ta hỏi gì, ngươi phải trả lời cho thành thực, nếu chỉ nói dối nửa câu, ta sẽ thõng tay không lý đến, để cho ngươi chịu đựng bảy ngày bảy đêm, đến khi thịt thối tới tận xương, không lấy gì làm thích thú đâu.
Tiên Vu Thông tuy đau đớn, thần trí vẫn hết sức tỉnh táo, nghĩ thầm: "Năm xưa cô gái Miêu Cương khi hạ độc trên ta rồi, cũng có nói là ta sẽ phải chịu khốn khổ đày đọa bảy ngày bảy đêm, khi thịt thối đến xương mới chết được, sao tiên tiểu tử này nói đúng thế không sai chút nào?".
Tuy nhiên y không tin chàng có tài nghệ như Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu để có thể giải độc được nên nói:
- Ngươi… ngươi không cứu nổi ta đâu…
Trương Vô Kỵ mỉm cười, xoay ngược cán quạt, điểm vào ngang hông y, nói:
- Đục một cái lỗ ở chỗ này, đổ thuốc vào rồi khâu lại, có thể khu trừ được chất độc.
Tiên Vu Thông vội vàng nắm ngay lấy:
- Đúng đó, đúng đó. Hoàn toàn… hoàn toàn… không sai chút nào.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vậy ngươi nói ra đi, trong đời ngươi làm những chuyện gì không phải.
Tiên Vu Thông nói:
- Không… không có…
Trương Vô Kỵ chắp tay:
- Vậy thì thôi, xin cứ ở đây chịu bảy ngày bảy đêm đi.
Tiên Vu Thông vội nói:
- Để… để tôi nói…
Thế nhưng trước mặt mọi người nói ra những điều không nên không phải của mình, quả thực hết sức khó khăn, y ấp úng hồi lâu, mãi vẫn không nói ra. Đột nhiên từ phái Hoa Sơn có hai tiếng hú rền vang, hai người cùng nhảy ra, một người cao, một người lùn, tuổi tác đều chừng ngoài năm mươi, trong tay cầm trường đao sáng choang đến ngay trước mặt Trương Vô Kỵ. Ông già lùn cất tiếng the thé:
- Họ Tăng kia, phái Hoa Sơn ta có thể giết chứ không có thể làm nhục, ngươi đối phó với Tiên Vu chưởng môn của chúng ta như thế, đâu phải là hành động của kẻ anh hùng hảo hán.
Trương Vô Kỵ ôm quyền hỏi lại:
- Tôn tính đại danh của hai vị là gì?
Ông già lùn giận dữ đáp:
- Cái mặt ngươi đâu đã xứng đáng hỏi danh hiệu của anh em ta.
Ông ta cúi xuống tay trái định ôm Tiên Vu Thông. Trương Vô Kỵ đánh ra một chưởng, đẩy ông ta lùi lại một bước, lạnh lùng nói:
- Y toàn thân đầy chất độc, chỉ cần đụng vào thì cũng giống như y không khác chút nào, các hạ nên cẩn thận.
Ông già lùn sững sờ, sợ đến toàn thân run rẩy, lại nghe Tiên Vu Thông kêu la:
- Cứu ta… mau cứu ta… Bạch Viễn Bạch sư ca, chính ta dùng Kim Tàm trùng độc sát hại đó, ngoài ra không còn ai nữa, cũng không làm gì không nên không phải.
Y nói câu đó ra, cả hai lão cao lùn lẫn người trong phái Hoa Sơn đều kinh hãi. Ông già lùn hỏi lại:
- Bạch Viễn bị ngươi giết đấy ư? Có đúng thế không? Thế sao ngươi lại bảo y chết về tay Minh giáo?
Tiên Vu Thông rền rĩ:
- Bạch… Bạch sư ca… xin sư ca tha cho ta…
Y một mặt thảm thiết kêu la, một mặt rập đầu van lạy:
- Bạch sư ca… huynh chết thật thảm thiết, bởi vì huynh khăng khăng hăm dọa… sẽ khai ra chuyện Hồ tiểu thư, sư phụ sẽ không tha ta đâu, cho nên ta phải giết huynh để bịt miệng. Bạch sư ca… tha cho ta… tha cho ta…
Hai tay y nắm chặt cổ họng, nói tiếp:
- Ta hại huynh để giá họa cho Minh giáo, thế nhưng… thế nhưng… ta đã đốt bao nhiêu là vàng mã, làm bao nhiêu là tuần chay, sao huynh vẫn còn đòi mạng ta? Gia đình huynh trẻ già lớn bé, ta cũng chu cấp đầy đủ… có thiếu thốn gì đâu.
Khi ấy đang giữa ban ngày, trên sân rộng đâu đâu cũng đầy người nhưng mấy câu kêu than của Tiên Vu Thông đầy âm phong u uất, khiến ai nấy lạnh cả gáy, tưởng như hồn ma của Bạch Viễn đang đến đây đòi mạng. Người của phái Hoa Sơn ai quen biết Bạch Viễn lại càng sợ hãi.
Trương Vô Kỵ nghe y nói như thế quả thực không ngờ nổi, những tưởng chỉ ép y cung khai thừa nhận chuyện lấy oán báo đức, giết hại em gái Hồ Thanh Ngưu nào ngờ y lại nói ra chuyện giết hại chính sư huynh của mình. Hồ Thanh Dương tuy vì y mà chết nhưng do bà ta tự tận, Tiên Vu Thông vốn là kẻ trăng hoa, trong bụng đâu có hổ thẹn chút nào, còn Bạch Viên mới là người chính tay y làm hại. Năm xưa Bạch Viên bị trúng Kim Tàm trùng độc lăn lộn kêu la, nay chính y cũng bị như thế, trong đầu chỉ nhơ tới hai chữ Bạch Viễn, vừa kinh hoàng, vừa đau đớn nên tưởng như hồn ma Bạch Viễn đến đòi mạng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Trương Vô Kỵ thật ra chẳng biết Bạch Viên là ai nhưng nghe giọng lưỡi Tiên Vu Thông thì liệu chừng y đem chuyện ám hại Bạch Viên đổ lên đầu Minh giáo, phái Hoa Sơn sở dĩ tham gia chiến dịch vây đánh Quang Minh Đỉnh, phần lớn cũng vì đó mà ra nên lớn tiếng nói:
- Các vị trong phái Hoa Sơn thấy chưa? Bạch Viễn Bạch sư phụ nào phải do Minh giáo làm hại đâu, các vị trách sai người rồi.
Ông già cao đột nhiên vung đao lên, nhắm ngay đầu Tiên Vu Thông chém xuống. Trương Vô Kỵ vội vàng đưa chiếc quạt ra, điểm vào đao của ông ta một cái, cương đao liền dạt ra ngoài, nghe cạch một tiếng phập ngay xuống đất sâu đến hơn một thước. Ông già cao giận dữ hỏi:
- Tên này là bạn đồ của bản phái, bọn ta thanh lý môn hộ, sao ngươi lại xen vào làm gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vãn bối đã bằng lòng chữa Kim Tàm trùng độc cho y, nói rồi lẽ nào không giữ lời. Chuyện phân tranh trong môn hộ của quý phái, xin đợi về lại núi Hoa Sơn, từ từ thanh lý cũng chưa muộn.
Ông già lùn nói:
- Sư đệ, gã này nói đúng đấy.
Ông ta giơ chân lên đá ngay vào huyệt Đại Truy trên lưng Tiên Vu Thông khiến y văng đi, nghe bịch một tiếng rớt trúng ngay trước mặt người của phái Hoa Sơn. Tiên Vu Thông bị đá vào huyệt đạo rồi, tuy đau đớn toàn thân không giảm nhưng không còn kêu lên thành tiếng được nữa, chỉ còn quằn quại dưới đất mà thôi. Các môn nhân đệ tử thân tín của y ai cũng sợ trúng phải chất kịch độc, chẳng người nào đám chạy ra đỡ y dậy.
Ông già lùn quay sang Trương Vô Kỵ nói:
- Huynh đệ ta là sư thúc của tên Tiên Vu Thông kia, ngươi giúp phái Hoa Sơn làm sáng tỏ một đại sự, khiến cho cái chết oan của Bạch Viễn sư điệt được phanh phui, xin đa tạ.
Nói xong vái một vái thật sâu. Ông già cao cũng cúi xuống vái một cái. Trương Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ nói:
- Không dám, không dám.
Ông già lùn lại vung đao lên chém nhứ một cái, gay gắt nói:
- Thế nhưng danh thanh phái Hoa Sơn cũng lại bị tên tiểu tử này trước mặt mọi người làm cho không còn thể thống gì nữa, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông già cao cũng nói:
- Sư huynh đệ chúng ta nhất định phải thí mạng với ngươi mới xong.
Ông ta tuy cao to hơn nhưng chuyện gì cũng phải bắt chước sư huynh, ông già cao nói gì ông ta lập lại y như thế. Trương Vô Kỵ nói:
- Phái Hoa Sơn kẻ nào trong thì vẫn trong, kẻ nào đục thì vẫn đục, chẳng may quý phái có một kẻ bại hoại uy danh đâu có vì thế mà giảm đi chút nào. Trong võ lâm những kẻ chẳng ra gì, các đại môn phái có phái nào không có, hai vị việc gì mà phải bận tâm?
Ông già cao nói:
- Nếu ngươi nói thế thì không sao cả, phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chẳng sao cả.
Ông già cao nói:
- Sư ca, tiểu tử này nói là không sao cả, vậy mình nên bỏ qua đi.
Ông ta vốn cũng hơi ngại Trương Vô Kỵ nên không muốn cùng chàng động thủ. Ông già lùn vẫn gay gắt nói:
- Tiên trừ ngoại vũ, tái thanh môn hộ. Phái Hoa Sơn hôm nay không thắng được tên tiểu tử này thì còn làm sao đứng trong võ lâm được nữa?
Ông già cao nói:
- Tốt lắm, úi, này thằng nhỏ, bọn ta phải hai người đánh với một mình ngươi. Nếu như ngươi thấy thế là không công bình, biết điều nhận thua trước đi thì hơn.
Ông già lùn nhíu mày, quát:
- Sư đệ, ngươi…
Trương Vô Kỵ vội tiếp lời:
- Hai vị đánh một mình vãn bối, thế cũng được không sao. Thế nhưng nếu hai vị thua thì không được làm khó Minh giáo nữa.
Ông già cao mừng quá, lớn tiếng nói:
- Nếu hai huynh đệ ta đánh một mình ngươi chắc chắn ngươi không thể nào thắng được. Sư huynh đệ ta có một pho Lưỡng Nghi đao pháp, biến hóa không sao tưởng nổi, liên đao công địch, dù cả vạn người cũng không chống nổi. Ta chỉ sợ ngươi đòi đơn đả độc đấu, một người đánh một người. Thế nhưng ngươi chịu một mình đánh với hai người chúng ta, thì thua là cái chắc. Ngươi nói rồi không được hối hận đấy nhé.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vãn bối nhất quyết không hối hận đâu, xin lão tiền bối nhẹ tay cho.
Ông già cao nói:
- Ta sử đao không thể nào nhẹ tay được, lộ đao pháp Lưỡng Nghi này thi triển rồi, càng lúc càng ghê gớm, không có nể nang chút nào. Ta xem tiểu tử ngươi nhân phẩm không đến nỗi kém cỏi, chém chết ngươi thì thật đáng thương…
Ông già lùn giận dữ quát:
- Sư đệ, nói bớt đi một câu có được không nào?
Ông già cao nói:
- Bớt đi một câu cũng được chứ sao. Chẳng qua tiểu đệ cho y biết trước để y cẩn thận. Pho Lưỡng Nghi đao pháp này của sư huynh đệ ta là phản lưỡng nghi, thức nào cũng không giống như quy tắc bình thường…
Ông già lùn gay gắt quát lớn:
- Câm mồm.
Rồi quay qua Trương Vô Kỵ nói:
- Xin tiếp chiêu.
Lập tức múa đao chém tới. Trương Vô Kỵ cầm cây quạt của Tiên Vu Thông đè xuống sống đao của ông già. Ông già cao vội vàng kêu lên:
- Ấy, ấy, không được, không được. Cứ cái điệu này bọn ta không đánh nữa.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao thế?
Ông già cao nói:
- Trong cái quạt này có chất độc, không cẩn thận một tí là phóng ra, đâu phải chuyện đùa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng vậy, cái vật kịch độc này, để trên đời chỉ tổ hại người.
Chàng lấy ngón tay trỏ và giữa kẹp cái quạt ném xuống một cái, nghe soẹt một tiếng, chiếc quạt chui ngập vào trong đất chỉ để lại một cái lỗ nhỏ. Đất quảng trường rất cứng chắc, Cửu Dương thần công đó trên cả quảng trường không một người thứ hai nào làm nổi, mọi người không nhịn nổi liền lớn tiếng hoan hô.
Ông già cao cắp đao vào nách, hai tay dùng sức vỗ tay nói:
- Ngươi đi lấy binh khí vào đây.
Trương Vô Kỵ bản tính không muốn phô trương trước mặt mọi người, thế nhưng hôm nay cục thế không phải tầm thường, chỉ có cậy vào thần công, chứng tỏ tài nghệ hơn hẳn những người đang có mặt để cho lục đại môn phái ngừng tay, trở về Trung Nguyên, thật là thiên nan vạn nan, liền nói:
- Tiền bối thử xem tôi dùng binh khí nào thì tốt hơn cả?
Ông già cao giơ tay vỗ lên vai y mấy cái, cười nói:
- Thằng bé này cũng thú vị thật, ngươi thích dùng binh khí gì sao lại hỏi ta là sao?
/257
|