Kim Hoa bà bà tiến lên mấy bước, giơ tay phủi một tảng đá lớn chậm rãi ngồi xuống nói:
- Năm xưa trên Quang Minh Đỉnh, chỉ có Dương giáo chủ và Tạ tam ca là tiểu muội coi hợp mắt thôi. Khi cô em này gá nghĩa với Ngân Diệp tiên sinh chỉ có hai người không trách là tôi lấy lầm người.
Tạ Tốn cũng ngồi xuống nói:
- Hàn đại ca tuy không phải là người trong bản giáo nhưng rất anh hùng. Võ công y không bằng ta những dũng khí lại không chịu thua ta, ta rất là bội phục. Anh hùng bất thọ, khiến cho người ta đau buồn. Các anh em điều nọ tiếng kia, lòng dạ quả có hẹp hòi. Ôi, lục đại phái vây đánh Quang Minh Đỉnh, không biết chúng huynh đệ có sao không?
Kim Hoa bà bà nói:
- Tạ tam ca, ông ở hải ngoại nhưng lòng vẫn hướng về trung thổ, lòng khắc khoải không quên được anh em cũ. Cuộc đời này mấy chục năm chỉ trong chớp mắt đã trôi qua, việc gì mà phải quá lo cho người khác làm gì?
Hai người lúc này chỉ cách nhau vài ba thước, hơi thở của người kia cũng nghe được. Tạ Tốn thấy Kim Hoa bà bà mỗi lần nói lại húng hắng ho liền nói:
- Năm xưa bà ở Bích Thủy Hàn Đàm bị lạnh phổi, dây dưa mãi đến bây giờ cũng chưa khỏi hẳn hay sao?
Kim Hoa bà bà nói:
- Mỗi khi trời lạnh thì lại ho nhiều. Ôi, ho mấy chục năm nay cũng quen đi. Tạ tam ca, tôi nghe ông hơi thở không đều, có phải vì luyện Thất Thương Quyền mà bị thương nội tang chăng? Ông phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Tạ Tốn nói:
- Đa tạ hiền muội quan hoài.
Đột nhiên ông ngẩng đầu lên nói với Ân Ly:
- A Ly, cháu lại đây.
Ân Ly đi đến trước mặt Tạ Tốn gọi:
- Tạ công công!
Tạ Tốn nói:
- Cháu dùng toàn lực đâm ta một chỉ xem nào.
Ân Ly ngạc nhiên đáp:
- Cháu không dám.
Tạ Tốn cười nói:
- Thiên Thù Vạn Độc Thủ của cháu đâu có làm ta bị thương được, cứ việc sử kình đâm ta đi. Ta chỉ muốn thử xem công lực cháu đến đâu thôi.
Ân Ly vẫn khăng khăng:
- Hài nhi không dám.
Nàng nói tiếp:
- Tạ công công, ông và bà bà năm xưa kết nghĩa tri giao, chuyện gì mà chẳng nói phải quấy với nhau được? Hai bên tranh với nhau thanh đao để làm gì?
Tạ Tốn buồn bã cười nói:
- Cháu cứ đâm ta một chỉ xem nào.
Ân Ly không còn cách nào khác, lấy khăn tay ra bao đầu ngón tay trỏ lại, đâm vào đầu vai Tạ Tốn. Chỉ nghe "Ối chao" một tiếng, nàng đã ngã ngửa về sau, văng xa đến hơn một trượng, rơi phịch xuống đất, toàn thân xương cốt như muốn gãy rời.
Kim Hoa bà bà thản nhiên như thường, chậm rãi nói:
- Tạ tam ca, sao bụng dạ ông độc ác thế, sợ tôi có thêm một người giúp đỡ nên ra tay trừ trước phải không?
Tạ Tốn không trả lời, trầm ngâm một hồi nói:
- Đứa bé này bụng dạ thật tốt, nó đâm ta chỉ dùng hai ba thành lực, ngón tay lại bọc khăn không dùng Thiên Thù Vạn Độc Thủ để làm ta bị thương. Tốt lắm, tốt lắm, nếu không phải thế, Thiên Thù Vạn Độc Thủ trở ngược về tim, giờ phút này ắt không toàn mạng nữa rồi.
Trương Vô Kỵ nhe mấy câu đó, trên lưng chảy mồ hôi lạnh, thấy nghĩa phụ nói rằng muốn thử công lực của Ân Ly, nếu như nàng dùng toàn lực đâm vào thì đã chết rồi. Người trong Minh giáo lòng dạ độc ác, nghĩa phụ là người hiền như thế cũng không tránh khỏi. Chàng có biết đâu Tạ Tốn và Kim Hoa bà bà giao thiệp với nhau đã bao nhiêu năm, hai bên đều biết rõ bụng dạ của người kia, nói mấy câu thăm hỏi xong là sẽ ra tay ác đấu quyết chẳng dung tình, Kim Hoa bà bà có thêm Ân Ly trợ giúp cực kỳ bất lợi nên ông dùng kế trừ trước đi cho xong.
Tạ Tốn nói:
- A Ly, sao ngươi lại tốt với ta như thế?
Ân Ly đáp:
- Ông… ông là nghĩa phụ của huynh ấy, cũng là… cũng là vì huynh ấy mà đến đây. Trên đời này, chỉ còn ông và cháu hai người là còn nhớ đến huynh ấy mà thôi.
Tạ Tốn "A" lên một tiếng nói:
- Không ngờ cháu lại tốt với thằng Vô Kỵ của ta đến như thế, vậy mà ta lại định giết cháu. Cháu lại đây.
Ân Ly gượng đứng lên, cố gắng mon men tới chỗ Tạ Tốn. Tạ Tốn ghé miệng sát vào tai nàng nói:
- Để ta truyền cho cháu một pho Nội Công tâm pháp do ta tham ngộ trên Băng Hỏa đảo, có thể nói là tập đại thành võ công của cả đời ta.
Ông không đợi Ân Ly nhận lời, liền đem tâm pháp từ đầu đến cuối đọc cho nàng nghe một lượt. Ân Ly nhất thời chưa hiểu rõ, chỉ cố gắng ghi nhớ trong lòng. Tạ Tốn sợ nàng không nhớ hết, lại đọc lại hai lần nữa, hỏi thêm:
- Nhớ được chưa?
Ân Ly đáp: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Cháu nhớ rồi.
Tạ Tốn nói:
- Cháu tu tập năm năm thì có thể tiểu thành. Nhưng cháu có biết dụng ý của ta truyền cho cháu là sao không?
Ân Ly đột nhiên khóc òa lên nói:
- Cháu… cháu biết rồi. Có điều… có điều cháu không làm được.
Tạ Tốn gay gắt hỏi lại:
- Cháu biết cái gì? Sao lại không làm được?
Nói xong ông giơ tay trái lên, nêu như Ân Ly nói sai một câu lập tức sẽ đập xuống giết nàng ngay. Ân Ly hai tay ôm mặt nói:
- Cháu biết ông muốn cháu đi tìm Vô Kỵ, đem công phu này truyền lại cho huynh ấy. Cháu biết ông muốn cháu luyện thành võ công thượng thừa rồi sẽ che chở cho huynh ấy, để khỏi ai hiếp đáp, có điều… có điều…
Nàng nói hai câu "có điều" rồi lại sụt sùi khóc. Tạ Tốn đứng lên quát hỏi:
- Có điều làm sao? Có phải thằng con Vô Kỵ của ta đã gặp chuyện không hay rồi ư?
Ân Ly sà vào lòng ông, khóc nức nở:
- Huynh ấy… huynh ấy sáu năm trước, tại Tây Vực… tại Tây Vực đã ngã xuống vực sâu chết rồi.
Tạ Tốn bàng hoàng, run rẩy nói:
- Có… có thật không?
Ân Ly khóc nói:
- Đúng như thế. Hai cha con Võ Liệt chính mắt trông thấy huynh ấy táng mạng. Cháu đã dùng Thiên Thù Vạn Độc Thủ điểm lên người họ bảy lần, bảy lần cứu họ tỉnh lại, lần nào cũng nói y như thế, chắc là không nói láo đâu.
Khi Ân Ly thuật lại cái chết của Trương Vô Kỵ, đáng lẽ Kim Hoa bà bà ra tay ngăn lại nhưng chợt nghĩ ra, Tạ Tốn một khi nghe thấy nghĩa tử chết rồi, tâm thần ắt sẽ hỗn loạn, giao đấu sẽ thêm ba phần hung dữ nhưng sẽ kém đi ba phần cẩn thận, càng dễ dụ vào trận địa cương châm hơn, thành thử chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì hết.
Tạ Tốn ngẩng đầu lên trời rú lên một tiếng dài, hai hàng nước mắt ròng ròng chảy xuống hai bên má. Trương Vô Kỵ thấy nghĩa phụ và biểu muội hai người vì mình mà đau lòng như thế, nhịn không nổi toan nhảy ra giải thích bỗng nghe Kim Hoa bà bà nói:
- Tạ tam ca, cậu con nuôi Trương công tử của tam ca nay đã tạ thế, ông giữ thanh đao Đồ Long ấy có ích gì? Chi bằng cho tôi mượn có hơn không?
Tạ Tốn nghẹn ngào nói:
- Bà đánh lừa ta quá lắm. Muốn lấy bảo đao, hãy lấy mạng ta trước.
Ông nhẹ nhàng đẩy Ân Ly qua một bên, soẹt một tiếng đã xé rách vạt áo trước vứt về phía Kim Hoa bà bà, cái đó gọi là Cát Bào Đoạn Nghĩa. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta phải tiến ra ngay nói rõ mọi chuyện để cho hai người khỏi tổn thương nghĩa khí một cách chẳng đâu vào đâu". Vừa ngay lúc đó bỗng nghe từ trong đám cỏ cao nơi phía trái vọng lại tiếng thở của ai đó, khoảng cách đã xa, hơi lại nhẹ, nếu không phải tai Trương Vô Kỵ thật thính thì không thể nào phát giác nổi. Chàng nghĩ ngay: "Thì ra Kim Hoa bà bà lại còn ngầm mai phục người giúp đỡ. Ta chưa có thể ra mặt lúc này được". Chỉ nghe tiếng đao vù vù, Tạ Tốn đã đấu với Kim Hoa bà bà.
Tạ Tốn múa thanh đao chẳng khác gì một con rồng đen quấn quýt chung quanh thân mình, biến hóa như thần. Kim Hoa bà bà e ngại thanh đao quá sắc bén, chỉ chạy vòng quanh xa xa, mỗi khi Tạ Tốn có chỗ sơ hở, bà ta không hãi sợ gì liền xông vào tấn công, đến khi ông ta thu đao về chém, lại cực kỳ khéo léo tránh vụt ra ngoài. Hai người rất quen thuộc võ công của đối phương, thành thử trong một hai trăm hiệp chưa thể nào phân cao thấp được. Tạ Tốn dựa vào thanh đao Đồ Long sắc bén, còn Kim Hoa bà bà coi thường ông ta mắt mù không thấy, hai người đều khai thác cái sở trường của mình để mong thủ thắng, tuyệt nhiên không lý gì đến chiêu số hay nội lực.
Đột nhiên vụt vụt hai điểm vàng lấp lánh, Kim Hoa bà bà đã ném ra hai đóa kim hoa. Tạ Tốn vung thanh đao Đồ Long lên, hai bông hoa đều dính vào lưỡi đao. Thì ra bông hoa vàng đúc bằng thép, bên ngoài mạ vàng, còn thanh đao Đồ Long đúc bằng huyền thiết có từ tính rất mạnh, gặp sắt là hút ngay. Bông kim hoa đó chính là ám khí thành danh của Kim Hoa bà bà, khi phóng ra biến hóa trăm chiều, dẫu cho Tạ Tốn mắt có còn tinh cũng phải xuất toàn lực mới tránh né được. Nào ngờ thanh đao Đồ Long này lại là khắc tinh của ám khí, Kim Hoa bà bà bên trái bên phải ném luôn tám bông hoa vàng, đều bị thanh đao hút hết. Khi đó ánh trăng suông mờ mờ, bóng đêm thảm đạm, tám bông hoa dính trên thanh đao đen sì, khi múa lên chẳng khác nào một đàn đom đóm đang lập lòe bay lượn trên không.
Đột nhiên Kim Hoa bà bà ho một tiếng, ném ra một nắm ám khí, phải đến mười sáu mười bảy đóa kim hoa, cốt để cho đao của Tạ Tốn hút được hoa bên đông thì không hút được bông hoa bên tây. Tạ Tốn vung tay áo lên, cuốn được bảy tám bông, còn tám bông khác dính trên đao Đồ Long, quát lớn:
- Hàn phu nhân, bà xưng là Tử Sam Long Vương, tên đó kỵ với thanh đao này, nếu con ham đánh tiếp e rằng không có lợi đâu.
Kim Hoa bà bà thấy lạnh người, phàm người học võ, tính mạng cầm bằng treo trên đầu đao mũi kiếm nên rất kiêng những gì kỵ với mình, bà ta tự xưng Long Vương mà thanh đao nào lại tên là Đồ Long quả thực chẳng hay chút nào. Nghĩ thế bà ta trầm giọng cười khẩy:
- Biết đâu Sát Sư Trượng của tôi lại giết được con sư tử mù trước thì sao?
Nghe vù một tiếng vung trượng đánh ra. Tạ Tốn hạ vai né tránh, đột nhiên chân bước hụt, "A" lên một tiếng, trượng đó đã đánh trúng đầu vai, tuy lực đạo đã giảm quá nửa nhưng cũng không phải nhẹ.
Trương Vô Kỵ mừng thầm suýt nữa reo lên. Chàng thấy Tạ Tốn cố ý giả vờ né tránh không kịp để bị trúng một gậy trong bụng tính thầm: "Nghĩa phụ chỉ cần bắn những bông hoa trong tay áo ra, tiếp theo đao Đồ Long sử chiêu Thiên Sơn Vạn Thủy chém liên tiếp, Kim Hoa bà bà không dám đỡ thế đao sắc bén, ắt phải né qua bên trái, liên tiếp hai lần nội lực không còn tiếp tục được, khi đó nghĩa phụ dùng nội lực hất những bông hoa trên thanh đao Đồ Long ra bắn thẳng vào, Kim Hoa bà bà không còn đường tránh né ắt sẽ trọng thương".
Chàng vừa nghĩ thế, quả nhiên thấy ánh sáng vàng thấp thoáng, Tạ Tốn đã đem tất cả các bông kim hoa trong tay áo ném ra, Kim Hoa bà bà phải nghiêng qua bên trái. Trương Vô Kỵ đột nhiên nghĩ ra một chuyện kêu thầm: "Chao ôi, không xong rồi, Kim Hoa bà bà tương kế tựu kế".
Lú này trong người chàng võ học bao la, hai đại cao thủ kia công thủ tiến thoái, đều nằm trong tính toán của chàng cả, chỉ thấy Tạ Tốn ra chiêu "Thiên Sơn Vạn Thủy" múa tít thanh đao chém xuống, Kim Hoa bà bà lại lùi qua bên trái. Tạ Tốn quát lên một tiếng, bắn vụt tất cả những bông kim hoa đang dính trên bảo đao ra. Kim Hoa bà bà kêu lên "Ối chà" một tiếng, chân không vững, phải lùi về sau mấy bước.
Tạ Tốn là người rất quyết liệt, đã cát bào đoạn nghĩa rồi ra tay không còn nể nang chút nào, liền tung mình nhảy lên, múa đao chém xuống, đột nhiên nghe Ân Ly thảng thốt kêu lên:
- Coi chừng, có kim nhọn dưới chân.
Tạ Tốn nghe tiếng kêu, giật mình kinh hãi nhưng thu về không còn kịp nữa, chỉ nghe mấy tiếng vụt vụt, hơn chục bông hoa vàng đã bị Kim Hoa bà bà bắn tới. Bà ta liệu chừng Tạ Tốn đang ở trên lưng chừng trời, không có cách gì né tránh, khi rơi xuống hai chân thể nào cũng đạp trúng kim châm. Tạ Tốn không biết tính sao, chỉ còn nước múa đao gạt những bông hoa ra, bỗng nghe dưới chân hai tiếng tách tách, chân ông ta đã đạp tới đất rồi nhưng an nhiên không sao cả.
Ông cúi xuống giơ tay mò thử thấy bốn phía trên đá chỗ nào cũng có cắm kim nhọn dài chừng bảy tám tấc, sắc bén lạ thường. Chỉ riêng nơi ông ta hạ chân xuống thì bốn chiếc kim đã bị ai dùng đá bắn văng đi, nghe kình lực của kẻ trịch thạch trừ kim kia, chính là thanh niên của Cự Kình bang ném bảy viên sỏi lúc ban ngày. Người này ở bên cạnh coi hai bên giao đấu mà mình không hề hay biết chút nào, nếu không được y ra tay cứu thì chân mình ắt đã bị thương nặng, chỉ còn nằm đó cho Kim Hoa bà bà chém giết thôi, nếu kim châm có độc thì sẽ chết ngay. Ý niệm đó nổi lên trong đầu, Tạ Tốn không khỏi lưng toát mồ hôi lạnh.
Hai người cùng thi hành khổ nhục kế, Tạ Tốn đầu vai bị đánh một trượng, còn Kim Hoa bà bà cũng bị trúng hai đóa kim hoa, tuy vết thương đều không phải là yếu hại, nhưng chịu đựng kình lực đối phương cũng không phải dễ. Kim Hoa bà bà ho mấy tiếng, quay qua chỗ Trương Vô Kỵ đang ẩn núp nói:
- Tặc tử của Cự Kình bang kia, ngươi lại can thiệp vào chuyện của lão bà, mau để tên cho ta biết.
Trương Vô Kỵ chưa kịp trả lời, đột nhiên một ánh vàng lấp lánh, Ân Ly hự lên một tiếng đã bị ba đóa kim hoa bắn trúng ngay nơi yếu hại trên ngực. Thì ra Kim Hoa bà bà thấy Trương Vô Kỵ võ công ghê gớm, nếu mình trừng trị Ân Ly, y thể nào cũng ngăn trở, nên một mặt nói chuyện với chàng, thưa dịp không phòng bị ném kim hoa ra.
Trương Vô Kỵ kinh hãi, phi thân nhảy tới, đang ở trên không bắt luôn hai bông hoa khác của Kim Hoa bà bà, khi rơi xuống đất ôm luôn Ân Ly vào lòng. Ân Ly thần trí vẫn còn tỉnh táo, thấy một người đàn ông râu ria ôm mình, vội vàng đẩy ra, nhưng vừa mới dùng sức đã hộc ra mấy ngụm máu. Trương Vô Kỵ hiểu ý, vội vàng giơ tay xoa mặt mình mấy cái, gạt hết những râu ria và hóa trang, để lộ bộ mặt thật ra. Ân Ly ngạc nhiên kêu lên sững sờ:
- A Ngưu ca ca, huynh đấy ư?
Trương Vô Kỵ mỉm cười:
- Chính ta đây.
Ân Ly bấy giờ mới cảm thấy yên tâm, lập tức bất tỉnh. Trương Vô Kỵ thấy nàng bị thương nặng, không dám nhổ những bông kim hoa cắm trên người ra, lập tức điểm các huyệt Thần Phong, Linh Khư, Bộ Lang, Thông Cốc để bảo vệ tâm mạch. Chỉ nghe Tạ Tốn lớn tiếng nói:
- Các hạ hai lần ra tay giúp đỡ, Tạ Tốn thật muôn vàn cảm ơn đại đức.
Trương Vô Kỵ nghẹn ngào:
- Nghĩa… nghĩa… hà tất…
- Năm xưa trên Quang Minh Đỉnh, chỉ có Dương giáo chủ và Tạ tam ca là tiểu muội coi hợp mắt thôi. Khi cô em này gá nghĩa với Ngân Diệp tiên sinh chỉ có hai người không trách là tôi lấy lầm người.
Tạ Tốn cũng ngồi xuống nói:
- Hàn đại ca tuy không phải là người trong bản giáo nhưng rất anh hùng. Võ công y không bằng ta những dũng khí lại không chịu thua ta, ta rất là bội phục. Anh hùng bất thọ, khiến cho người ta đau buồn. Các anh em điều nọ tiếng kia, lòng dạ quả có hẹp hòi. Ôi, lục đại phái vây đánh Quang Minh Đỉnh, không biết chúng huynh đệ có sao không?
Kim Hoa bà bà nói:
- Tạ tam ca, ông ở hải ngoại nhưng lòng vẫn hướng về trung thổ, lòng khắc khoải không quên được anh em cũ. Cuộc đời này mấy chục năm chỉ trong chớp mắt đã trôi qua, việc gì mà phải quá lo cho người khác làm gì?
Hai người lúc này chỉ cách nhau vài ba thước, hơi thở của người kia cũng nghe được. Tạ Tốn thấy Kim Hoa bà bà mỗi lần nói lại húng hắng ho liền nói:
- Năm xưa bà ở Bích Thủy Hàn Đàm bị lạnh phổi, dây dưa mãi đến bây giờ cũng chưa khỏi hẳn hay sao?
Kim Hoa bà bà nói:
- Mỗi khi trời lạnh thì lại ho nhiều. Ôi, ho mấy chục năm nay cũng quen đi. Tạ tam ca, tôi nghe ông hơi thở không đều, có phải vì luyện Thất Thương Quyền mà bị thương nội tang chăng? Ông phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Tạ Tốn nói:
- Đa tạ hiền muội quan hoài.
Đột nhiên ông ngẩng đầu lên nói với Ân Ly:
- A Ly, cháu lại đây.
Ân Ly đi đến trước mặt Tạ Tốn gọi:
- Tạ công công!
Tạ Tốn nói:
- Cháu dùng toàn lực đâm ta một chỉ xem nào.
Ân Ly ngạc nhiên đáp:
- Cháu không dám.
Tạ Tốn cười nói:
- Thiên Thù Vạn Độc Thủ của cháu đâu có làm ta bị thương được, cứ việc sử kình đâm ta đi. Ta chỉ muốn thử xem công lực cháu đến đâu thôi.
Ân Ly vẫn khăng khăng:
- Hài nhi không dám.
Nàng nói tiếp:
- Tạ công công, ông và bà bà năm xưa kết nghĩa tri giao, chuyện gì mà chẳng nói phải quấy với nhau được? Hai bên tranh với nhau thanh đao để làm gì?
Tạ Tốn buồn bã cười nói:
- Cháu cứ đâm ta một chỉ xem nào.
Ân Ly không còn cách nào khác, lấy khăn tay ra bao đầu ngón tay trỏ lại, đâm vào đầu vai Tạ Tốn. Chỉ nghe "Ối chao" một tiếng, nàng đã ngã ngửa về sau, văng xa đến hơn một trượng, rơi phịch xuống đất, toàn thân xương cốt như muốn gãy rời.
Kim Hoa bà bà thản nhiên như thường, chậm rãi nói:
- Tạ tam ca, sao bụng dạ ông độc ác thế, sợ tôi có thêm một người giúp đỡ nên ra tay trừ trước phải không?
Tạ Tốn không trả lời, trầm ngâm một hồi nói:
- Đứa bé này bụng dạ thật tốt, nó đâm ta chỉ dùng hai ba thành lực, ngón tay lại bọc khăn không dùng Thiên Thù Vạn Độc Thủ để làm ta bị thương. Tốt lắm, tốt lắm, nếu không phải thế, Thiên Thù Vạn Độc Thủ trở ngược về tim, giờ phút này ắt không toàn mạng nữa rồi.
Trương Vô Kỵ nhe mấy câu đó, trên lưng chảy mồ hôi lạnh, thấy nghĩa phụ nói rằng muốn thử công lực của Ân Ly, nếu như nàng dùng toàn lực đâm vào thì đã chết rồi. Người trong Minh giáo lòng dạ độc ác, nghĩa phụ là người hiền như thế cũng không tránh khỏi. Chàng có biết đâu Tạ Tốn và Kim Hoa bà bà giao thiệp với nhau đã bao nhiêu năm, hai bên đều biết rõ bụng dạ của người kia, nói mấy câu thăm hỏi xong là sẽ ra tay ác đấu quyết chẳng dung tình, Kim Hoa bà bà có thêm Ân Ly trợ giúp cực kỳ bất lợi nên ông dùng kế trừ trước đi cho xong.
Tạ Tốn nói:
- A Ly, sao ngươi lại tốt với ta như thế?
Ân Ly đáp:
- Ông… ông là nghĩa phụ của huynh ấy, cũng là… cũng là vì huynh ấy mà đến đây. Trên đời này, chỉ còn ông và cháu hai người là còn nhớ đến huynh ấy mà thôi.
Tạ Tốn "A" lên một tiếng nói:
- Không ngờ cháu lại tốt với thằng Vô Kỵ của ta đến như thế, vậy mà ta lại định giết cháu. Cháu lại đây.
Ân Ly gượng đứng lên, cố gắng mon men tới chỗ Tạ Tốn. Tạ Tốn ghé miệng sát vào tai nàng nói:
- Để ta truyền cho cháu một pho Nội Công tâm pháp do ta tham ngộ trên Băng Hỏa đảo, có thể nói là tập đại thành võ công của cả đời ta.
Ông không đợi Ân Ly nhận lời, liền đem tâm pháp từ đầu đến cuối đọc cho nàng nghe một lượt. Ân Ly nhất thời chưa hiểu rõ, chỉ cố gắng ghi nhớ trong lòng. Tạ Tốn sợ nàng không nhớ hết, lại đọc lại hai lần nữa, hỏi thêm:
- Nhớ được chưa?
Ân Ly đáp: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Cháu nhớ rồi.
Tạ Tốn nói:
- Cháu tu tập năm năm thì có thể tiểu thành. Nhưng cháu có biết dụng ý của ta truyền cho cháu là sao không?
Ân Ly đột nhiên khóc òa lên nói:
- Cháu… cháu biết rồi. Có điều… có điều cháu không làm được.
Tạ Tốn gay gắt hỏi lại:
- Cháu biết cái gì? Sao lại không làm được?
Nói xong ông giơ tay trái lên, nêu như Ân Ly nói sai một câu lập tức sẽ đập xuống giết nàng ngay. Ân Ly hai tay ôm mặt nói:
- Cháu biết ông muốn cháu đi tìm Vô Kỵ, đem công phu này truyền lại cho huynh ấy. Cháu biết ông muốn cháu luyện thành võ công thượng thừa rồi sẽ che chở cho huynh ấy, để khỏi ai hiếp đáp, có điều… có điều…
Nàng nói hai câu "có điều" rồi lại sụt sùi khóc. Tạ Tốn đứng lên quát hỏi:
- Có điều làm sao? Có phải thằng con Vô Kỵ của ta đã gặp chuyện không hay rồi ư?
Ân Ly sà vào lòng ông, khóc nức nở:
- Huynh ấy… huynh ấy sáu năm trước, tại Tây Vực… tại Tây Vực đã ngã xuống vực sâu chết rồi.
Tạ Tốn bàng hoàng, run rẩy nói:
- Có… có thật không?
Ân Ly khóc nói:
- Đúng như thế. Hai cha con Võ Liệt chính mắt trông thấy huynh ấy táng mạng. Cháu đã dùng Thiên Thù Vạn Độc Thủ điểm lên người họ bảy lần, bảy lần cứu họ tỉnh lại, lần nào cũng nói y như thế, chắc là không nói láo đâu.
Khi Ân Ly thuật lại cái chết của Trương Vô Kỵ, đáng lẽ Kim Hoa bà bà ra tay ngăn lại nhưng chợt nghĩ ra, Tạ Tốn một khi nghe thấy nghĩa tử chết rồi, tâm thần ắt sẽ hỗn loạn, giao đấu sẽ thêm ba phần hung dữ nhưng sẽ kém đi ba phần cẩn thận, càng dễ dụ vào trận địa cương châm hơn, thành thử chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì hết.
Tạ Tốn ngẩng đầu lên trời rú lên một tiếng dài, hai hàng nước mắt ròng ròng chảy xuống hai bên má. Trương Vô Kỵ thấy nghĩa phụ và biểu muội hai người vì mình mà đau lòng như thế, nhịn không nổi toan nhảy ra giải thích bỗng nghe Kim Hoa bà bà nói:
- Tạ tam ca, cậu con nuôi Trương công tử của tam ca nay đã tạ thế, ông giữ thanh đao Đồ Long ấy có ích gì? Chi bằng cho tôi mượn có hơn không?
Tạ Tốn nghẹn ngào nói:
- Bà đánh lừa ta quá lắm. Muốn lấy bảo đao, hãy lấy mạng ta trước.
Ông nhẹ nhàng đẩy Ân Ly qua một bên, soẹt một tiếng đã xé rách vạt áo trước vứt về phía Kim Hoa bà bà, cái đó gọi là Cát Bào Đoạn Nghĩa. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ta phải tiến ra ngay nói rõ mọi chuyện để cho hai người khỏi tổn thương nghĩa khí một cách chẳng đâu vào đâu". Vừa ngay lúc đó bỗng nghe từ trong đám cỏ cao nơi phía trái vọng lại tiếng thở của ai đó, khoảng cách đã xa, hơi lại nhẹ, nếu không phải tai Trương Vô Kỵ thật thính thì không thể nào phát giác nổi. Chàng nghĩ ngay: "Thì ra Kim Hoa bà bà lại còn ngầm mai phục người giúp đỡ. Ta chưa có thể ra mặt lúc này được". Chỉ nghe tiếng đao vù vù, Tạ Tốn đã đấu với Kim Hoa bà bà.
Tạ Tốn múa thanh đao chẳng khác gì một con rồng đen quấn quýt chung quanh thân mình, biến hóa như thần. Kim Hoa bà bà e ngại thanh đao quá sắc bén, chỉ chạy vòng quanh xa xa, mỗi khi Tạ Tốn có chỗ sơ hở, bà ta không hãi sợ gì liền xông vào tấn công, đến khi ông ta thu đao về chém, lại cực kỳ khéo léo tránh vụt ra ngoài. Hai người rất quen thuộc võ công của đối phương, thành thử trong một hai trăm hiệp chưa thể nào phân cao thấp được. Tạ Tốn dựa vào thanh đao Đồ Long sắc bén, còn Kim Hoa bà bà coi thường ông ta mắt mù không thấy, hai người đều khai thác cái sở trường của mình để mong thủ thắng, tuyệt nhiên không lý gì đến chiêu số hay nội lực.
Đột nhiên vụt vụt hai điểm vàng lấp lánh, Kim Hoa bà bà đã ném ra hai đóa kim hoa. Tạ Tốn vung thanh đao Đồ Long lên, hai bông hoa đều dính vào lưỡi đao. Thì ra bông hoa vàng đúc bằng thép, bên ngoài mạ vàng, còn thanh đao Đồ Long đúc bằng huyền thiết có từ tính rất mạnh, gặp sắt là hút ngay. Bông kim hoa đó chính là ám khí thành danh của Kim Hoa bà bà, khi phóng ra biến hóa trăm chiều, dẫu cho Tạ Tốn mắt có còn tinh cũng phải xuất toàn lực mới tránh né được. Nào ngờ thanh đao Đồ Long này lại là khắc tinh của ám khí, Kim Hoa bà bà bên trái bên phải ném luôn tám bông hoa vàng, đều bị thanh đao hút hết. Khi đó ánh trăng suông mờ mờ, bóng đêm thảm đạm, tám bông hoa dính trên thanh đao đen sì, khi múa lên chẳng khác nào một đàn đom đóm đang lập lòe bay lượn trên không.
Đột nhiên Kim Hoa bà bà ho một tiếng, ném ra một nắm ám khí, phải đến mười sáu mười bảy đóa kim hoa, cốt để cho đao của Tạ Tốn hút được hoa bên đông thì không hút được bông hoa bên tây. Tạ Tốn vung tay áo lên, cuốn được bảy tám bông, còn tám bông khác dính trên đao Đồ Long, quát lớn:
- Hàn phu nhân, bà xưng là Tử Sam Long Vương, tên đó kỵ với thanh đao này, nếu con ham đánh tiếp e rằng không có lợi đâu.
Kim Hoa bà bà thấy lạnh người, phàm người học võ, tính mạng cầm bằng treo trên đầu đao mũi kiếm nên rất kiêng những gì kỵ với mình, bà ta tự xưng Long Vương mà thanh đao nào lại tên là Đồ Long quả thực chẳng hay chút nào. Nghĩ thế bà ta trầm giọng cười khẩy:
- Biết đâu Sát Sư Trượng của tôi lại giết được con sư tử mù trước thì sao?
Nghe vù một tiếng vung trượng đánh ra. Tạ Tốn hạ vai né tránh, đột nhiên chân bước hụt, "A" lên một tiếng, trượng đó đã đánh trúng đầu vai, tuy lực đạo đã giảm quá nửa nhưng cũng không phải nhẹ.
Trương Vô Kỵ mừng thầm suýt nữa reo lên. Chàng thấy Tạ Tốn cố ý giả vờ né tránh không kịp để bị trúng một gậy trong bụng tính thầm: "Nghĩa phụ chỉ cần bắn những bông hoa trong tay áo ra, tiếp theo đao Đồ Long sử chiêu Thiên Sơn Vạn Thủy chém liên tiếp, Kim Hoa bà bà không dám đỡ thế đao sắc bén, ắt phải né qua bên trái, liên tiếp hai lần nội lực không còn tiếp tục được, khi đó nghĩa phụ dùng nội lực hất những bông hoa trên thanh đao Đồ Long ra bắn thẳng vào, Kim Hoa bà bà không còn đường tránh né ắt sẽ trọng thương".
Chàng vừa nghĩ thế, quả nhiên thấy ánh sáng vàng thấp thoáng, Tạ Tốn đã đem tất cả các bông kim hoa trong tay áo ném ra, Kim Hoa bà bà phải nghiêng qua bên trái. Trương Vô Kỵ đột nhiên nghĩ ra một chuyện kêu thầm: "Chao ôi, không xong rồi, Kim Hoa bà bà tương kế tựu kế".
Lú này trong người chàng võ học bao la, hai đại cao thủ kia công thủ tiến thoái, đều nằm trong tính toán của chàng cả, chỉ thấy Tạ Tốn ra chiêu "Thiên Sơn Vạn Thủy" múa tít thanh đao chém xuống, Kim Hoa bà bà lại lùi qua bên trái. Tạ Tốn quát lên một tiếng, bắn vụt tất cả những bông kim hoa đang dính trên bảo đao ra. Kim Hoa bà bà kêu lên "Ối chà" một tiếng, chân không vững, phải lùi về sau mấy bước.
Tạ Tốn là người rất quyết liệt, đã cát bào đoạn nghĩa rồi ra tay không còn nể nang chút nào, liền tung mình nhảy lên, múa đao chém xuống, đột nhiên nghe Ân Ly thảng thốt kêu lên:
- Coi chừng, có kim nhọn dưới chân.
Tạ Tốn nghe tiếng kêu, giật mình kinh hãi nhưng thu về không còn kịp nữa, chỉ nghe mấy tiếng vụt vụt, hơn chục bông hoa vàng đã bị Kim Hoa bà bà bắn tới. Bà ta liệu chừng Tạ Tốn đang ở trên lưng chừng trời, không có cách gì né tránh, khi rơi xuống hai chân thể nào cũng đạp trúng kim châm. Tạ Tốn không biết tính sao, chỉ còn nước múa đao gạt những bông hoa ra, bỗng nghe dưới chân hai tiếng tách tách, chân ông ta đã đạp tới đất rồi nhưng an nhiên không sao cả.
Ông cúi xuống giơ tay mò thử thấy bốn phía trên đá chỗ nào cũng có cắm kim nhọn dài chừng bảy tám tấc, sắc bén lạ thường. Chỉ riêng nơi ông ta hạ chân xuống thì bốn chiếc kim đã bị ai dùng đá bắn văng đi, nghe kình lực của kẻ trịch thạch trừ kim kia, chính là thanh niên của Cự Kình bang ném bảy viên sỏi lúc ban ngày. Người này ở bên cạnh coi hai bên giao đấu mà mình không hề hay biết chút nào, nếu không được y ra tay cứu thì chân mình ắt đã bị thương nặng, chỉ còn nằm đó cho Kim Hoa bà bà chém giết thôi, nếu kim châm có độc thì sẽ chết ngay. Ý niệm đó nổi lên trong đầu, Tạ Tốn không khỏi lưng toát mồ hôi lạnh.
Hai người cùng thi hành khổ nhục kế, Tạ Tốn đầu vai bị đánh một trượng, còn Kim Hoa bà bà cũng bị trúng hai đóa kim hoa, tuy vết thương đều không phải là yếu hại, nhưng chịu đựng kình lực đối phương cũng không phải dễ. Kim Hoa bà bà ho mấy tiếng, quay qua chỗ Trương Vô Kỵ đang ẩn núp nói:
- Tặc tử của Cự Kình bang kia, ngươi lại can thiệp vào chuyện của lão bà, mau để tên cho ta biết.
Trương Vô Kỵ chưa kịp trả lời, đột nhiên một ánh vàng lấp lánh, Ân Ly hự lên một tiếng đã bị ba đóa kim hoa bắn trúng ngay nơi yếu hại trên ngực. Thì ra Kim Hoa bà bà thấy Trương Vô Kỵ võ công ghê gớm, nếu mình trừng trị Ân Ly, y thể nào cũng ngăn trở, nên một mặt nói chuyện với chàng, thưa dịp không phòng bị ném kim hoa ra.
Trương Vô Kỵ kinh hãi, phi thân nhảy tới, đang ở trên không bắt luôn hai bông hoa khác của Kim Hoa bà bà, khi rơi xuống đất ôm luôn Ân Ly vào lòng. Ân Ly thần trí vẫn còn tỉnh táo, thấy một người đàn ông râu ria ôm mình, vội vàng đẩy ra, nhưng vừa mới dùng sức đã hộc ra mấy ngụm máu. Trương Vô Kỵ hiểu ý, vội vàng giơ tay xoa mặt mình mấy cái, gạt hết những râu ria và hóa trang, để lộ bộ mặt thật ra. Ân Ly ngạc nhiên kêu lên sững sờ:
- A Ngưu ca ca, huynh đấy ư?
Trương Vô Kỵ mỉm cười:
- Chính ta đây.
Ân Ly bấy giờ mới cảm thấy yên tâm, lập tức bất tỉnh. Trương Vô Kỵ thấy nàng bị thương nặng, không dám nhổ những bông kim hoa cắm trên người ra, lập tức điểm các huyệt Thần Phong, Linh Khư, Bộ Lang, Thông Cốc để bảo vệ tâm mạch. Chỉ nghe Tạ Tốn lớn tiếng nói:
- Các hạ hai lần ra tay giúp đỡ, Tạ Tốn thật muôn vàn cảm ơn đại đức.
Trương Vô Kỵ nghẹn ngào:
- Nghĩa… nghĩa… hà tất…
/257
|