Trương Vô Kỵ thấy nàng nhõng nhẽo thật là dễ thương, giơ tay ôm lấy thân hình mảnh dẻ của Chu Chỉ Nhược, nói nhỏ:
- Chỉ Nhược, hai đứa mình lúc nhỏ gặp nhau ở sông Hán Thủy một lần, đâu ngờ có ngày hôm nay. Trên đỉnh Quang Minh, ta một mình đấu với hai phái Côn Lôn, Hoa Sơn tứ lão, nhờ có nàng chỉ điểm những chỗ sơ hở mới cứu được mạng. Khi đó ta chỉ cảm kích lòng nàng quan hoài chứ nào có dám nghĩ xa nghĩ gần gì đâu.
Chu Chỉ Nhược tựa vào lòng chàng nói:
- Hôm đó thiếp đâm chàng một kiếm, không lẽ chàng không giận thiếp sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta biết là nàng nhận nghiêm mệnh của sư phụ, không thể không tuân. Nàng không đâm ngay giữa tâm khẩu ta, cũng đủ biết nàng có tình ý ngầm với ta rồi.
Chu Chỉ Nhược hứ một tiếng, mặt đỏ lên nói:
- Nếu biết thế, hôm đó thiếp đâm ngay giữa tim cho xong, để khỏi sau này không biết bao năm bao tháng bị chàng ăn hiếp, bị chàng chọc giận.
Trương Vô Kỵ ôm hai vai nàng xiết chặt nói:
- Từ nay trở đi ta chỉ có yêu nàng hơn, chiều nàng hơn thôi. Hai đứa mình vợ chồng là một, lẽ nào ta lại còn chọc giận nàng.
Chu Chỉ Nhược nghiêng người qua, nhìn thẳng vào mặt chàng nói:
- Nếu như thiếp có làm điều gì sai lầm, đắc tội với chàng, chàng có đánh thiếp, mắng thiếp, giết thiếp không?
Mặt Trương Vô Kỵ và mặt nàng chỉ cách nhau vài tấc, thấy nàng hơi thở thơm như lan, nhịn không nổi hôn lên má nàng một cái nói:
- Con người ôn nhu văn vẻ, đoan trang hiền thục như nàng, làm gì có chuyện sai lầm?
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng vuốt ve cổ chàng nói:
- Dẫu có là thánh nhân cũng còn có lúc sai lầm. Thiếp từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ, không khỏi có lúc hồ đồ.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu quả như nàng có điều gì sai lầm thì ta sẽ từ từ khuyên bảo.
Chu Chỉ Nhược hỏi:
- Có thực sự chàng đối với thiếp không bao giờ thay lòng đổi dạ sao? Nhất định sẽ không giết thiếp sao?
Trương Vô Kỵ lại hôn một lần nữa trên trán nàng, ôn tồn nói:
- Nàng đừng có nghĩ lăng nhăng, làm gì có chuyện đó được.
Chu Chỉ Nhược giọng run run nói:
- Thiếp muốn chàng chính miệng hứa với thiếp.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Được rồi, ta đối với nàng quyết không thay lòng đổi dạ, cũng sẽ không bao giờ giết nàng. Cho dù là một quyền một cước cũng sẽ không đánh ái thê.
Chu Chỉ Nhược chăm chăm nhìn thẳng vào Trương Vô Kỵ nói:
- Thiếp không muốn chàng hi hi ha ha, thiếp muốn chàng nói một cách nghiêm chỉnh kìa.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Gớm, không biết trong cái đầu bé nhỏ này đang nghĩ chuyện gì thế này.
Chàng nghĩ thầm: "Thật ra ta đối với biểu muội, với Tiểu Chiêu, với Triệu Mẫn ai ai cũng có tình cả khiến nàng không yên bụng. Thế nhưng từ nay trở đi có còn thế nữa hay chăng?". Chàng bèn ngừng không cười nữa, trang nghiêm nói:
- Chỉ Nhược, nàng là vợ yêu quý của ta. Trước đây ta lòng nọ dạ kia, mong nàng đừng trách. Từ nay trở đi, ta đối với nàng một lòng một dạ, dẫu nàng có sai sót điều gì ta cũng không nói nặng nàng đâu.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Vô Kỵ ca ca, chàng là nam tử hán đại trượng phu, mong chàng nhớ những gì hôm nay nói với nhau.
Nàng đưa tay chỉ lên trời:
- Có vầng trăng kia làm chứng cho đôi ta.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng thế, nàng nói quả không sai. Vầng trăng sáng kia làm chứng cho hai đứa mình.
Chàng ôm Chu Chỉ Nhược vào lòng, nhìn vầng trăng ở cuối trời nói:
- Chỉ Nhược, một đời ta bị biết bao nhiêu người lừa dối, khi còn nhỏ thật là dễ tin cho nên chịu đau khổ chẳng kể sao cho xiết, đến nay cũng không còn nhớ hết được nữa. Chỉ có khi ta ở trên Băng Hỏa đảo cùng với cha ta, mẹ ta và nghĩa phụ, lúc đó là không có ai gian trá xảo quyệt thôi. Ngay khi ta vừa về đến Trung Thổ, gặp ngay một gã ăn mày đùa với con rắn, y dụ ta thò đầu nhìn vào trong cái túi, ngờ đâu y chụp ngay lên đầu bắt ta. Ta có ngờ đâu bọn mình cùng sống chết, chung hoạn nạn đến cái đảo nho nhỏ này, vậy mà Triệu cô nương ngay đêm đó đã hạ độc mình rồi?
Chu Chỉ Nhược cười nói:
- Chàng đúng là:
Hoàng Hà mong đến cho bằng được,
Đến rồi chép miệng hỡi than ôi.
Trương Vô Kỵ bỗng thấy trong lòng thật là hạnh phúc, nói:
- Chỉ Nhược, từ nay nàng mãi mãi và người bạn đời của ta, trước nay nàng đối với ta thật hết lòng, nếu mai này mình có dịp được về Trung Nguyên, nàng sẽ giúp ta đề phòng tiểu nhân gian ác. Được một người vợ hiền như nàng, ta sẽ tránh được bao nhiêu chuyện phiền toái trong đời.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu:
- Thiếp là đứa con gái thật là vô tích sự, chẳng có tài cán gì lại thật ngu xuẩn. Không nói gì thiếp kém xa lắc người thông minh tuyệt đỉnh như Triệu cô nương, đến người tâm cơ sâu sắc như Tiểu Chiêu, cũng gấp nghìn vạn lần thiếp rồi. Chu cô nương của chàng chỉ là một con bé khờ khạo thật thà, không lẽ đến bây giờ chàng mới biết hay sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta chỉ cần một trung hậu hiền từ như nàng, không lừa dối ta là được rồi.
Chu Chỉ Nhược quay đầu sang gục vào lòng chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Vô Kỵ ca ca, thiếp được kết duyên thành vợ thành chồng với chàng, trong lòng quả thật sung sướng không để đâu cho hết, chỉ mong chàng đừng thấy thiếp ngu độn vô tích sự mà coi thường thiếp, hiếp đáp thiếp thôi. Thiếp… thiếp sẽ hết tâm hết sức để hầu hạ săn sóc chàng. Sau này nếu chàng phát giác ra thiếp làm chuyện gì đó có lỗi với chàng thì đó cũng là vì yêu chàng mà nên.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nàng thực sự yêu ta, bất luận làm chuyện gì ta cũng không trách nàng.
Chu Chỉ Nhược kéo tay chàng, nhẹ nhàng nắm lấy, vuốt ve mu bàn tay, nói:
- Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp có một chuyện lớn rất khó xử, chàng cho thiếp chủ ý, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Trương Vô Kỵ nói:
- Nàng là ái thê của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, việc khó đến đâu chúng ta cũng cùng nhau gánh vác.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Ngày ấy trên tòa tháp Vạn An tự ở đại đô, sư phụ thiếp đem thiết nhẫn của chưởng môn truyền cho thiếp, lại giao phó thiếp gần gũi với chàng…
Trương Vô Kỵ vỗ đùi, nói:
- Đã có mệnh lệnh của sư phụ, vậy là tốt quá rồi!
Chu Chỉ Nhược nói:
- Không phải, sư phụ bảo thiếp với chàng gần gũi, nhưng trong lòng không thể say mê với chàng, không thể làm tình lang của chàng, lại càng không thể gả cho chàng làm thê tử. Sư phụ… sư phụ bức thiếp lập trọng thệ: thiếp nếu cùng chàng kết thành vợ chồng, cha mẹ thân sinh thiếp dù đã chết nằm dưới đất, xương cốt cũng không được yên; sư phụ thiếp Diệt Tuyệt sư thái sau khi thành ma quỷ, khiến thiếp cả đời ngày đêm bất an, thiếp nếu như cùng chàng sinh con đẻ cái, con trai đời đời làm đấy tớ, con gái đời đời làm gái lầu xanh…
Nàng nói càng về sau, thanh âm như đã muốn run lên.
Trương Vô Kỵ chỉ thấy toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, không khỏi dựng tóc gáy, rung giọng nói:
- Đó… đó là vì sao?
Chu Chỉ Nhược nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
- Sư phụ bức thiếp với chàng gần gũi, không thể thật sự đối tốt với chàng, không thể làm phu lang của chàng, bởi vì… bởi vì muốn thiếp âm thầm hại huynh…
Trương Vô Kỵ lập tức tỉnh ngộ, ngày đó Diệt Tuyệt sư thái bức bách Kỷ Hiểu Phù hại chết Dương Tiêu, bây giờ lại dùng lại chiêu này, cảm thấy rõ ràng, không hề mơ hồ kinh hoảng, nói:
- Vậy là nàng không chịu thề?
Chu Chỉ Nhược lại nói:
- Sư phụ quỳ trước mặt thiếp, nếu như thiếp không đáp ứng, người sẽ không đứng dậy, thiếp không làm sao được, đành phải y lời mà phát thệ. Vô Kỵ ca ca, thiếp là toàn tâm toàn ý muốn gả cho chàng, thiếp toàn tâm toàn ý thân chàng, yêu chàng, quyết không hại chàng nửa phần. Nhưng thiếp nghĩ tới lời thệ mà sư phụ bảo thiếp phát, trong lòng cảm thấy bất an.
Trương Vô Kỵ nhỏ nhẹ nói:
- Nếu nàng đã nói với ta như vậy, tự nhiên sẽ không hại ta, nếu không chẳng phải là bảo ta đề phòng hơn sao?
Chu Chỉ Nhược nói:
- Thiếp đã phát độc thệ này, phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kỵ nói:
- Là sư phụ nàng buộc nàng phát thệ, tự nhiên không cần kể đến. Chỉ Nhược, ta đã nói với nàng, ngày ấy ở trong Vạn An tự, Triệu cô nương dọa muốn dùng kiếm rạch trên mặt nàng vài cái, hủy đi khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, lúc ấy ta sốt ruột vô cùng, trong lòng bùng lên một lời thề, nàng đoán xem đó là lời thề gì?
Chu Chỉ Nhược nói:
- Huynh ắt là giống Vi Bức Vương, quyết tâm báo thù cho thiếp, rạch vài kiếm trên mặt Triệu cô nương.
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Không phải, lúc ấy trong lòng ta nói: Bây giờ nếu ta không cứu được nàng, dung mạo nàng bị người ta hủy đi, cho dù trở nên cực kì quái dị, lão thiên gia ở trên, Trương Vô Kỵ ta bất luận thế nào cũng muốn cưới nàng làm vợ, yêu nàng thương nàng, bảo vệ nàng chu toàn. Vị cô nương nào chân chính đối tốt với ta, ta cũng chân chính đối tốt với nàng, xinh đẹp hay xấu xí cũng không quan trọng…
Đột nhiên lúc đó, phía sau núi đá vọng tới một thanh âm nữ nhân:
- A! A Ngưu ca ca, có phải không?
Trương Vô Kỵ cả kinh, nghe thanh âm giống như Ân Ly, không khỏi nhảy người lên, kêu lên:
- A Ly biểu muội, là muội sao?
Chu Chỉ Nhược kêu lên:
- Ma, ma!
Rồi nhào vào trong lòng Trương Vô Kỵ, toàn thân phát run. Trương Vô Kỵ ôm nàng, an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, không phải A Ly!
Dưới ánh trăng chỉ thấy Chu Chỉ Nhược sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai tay nắm lấy cánh tay chàng, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tay chân nàng lạnh như băng, hiển nhiên là kinh hãi, ôm nàng nhẹ nhàng ngồi xuống. Qua một hồi lâu, Chu Chỉ Nhược mới từ từ định thần, run giọng nói:
- Ân cô nương rõ ràng đã chết, chúng ta cũng đã an táng cho nàng, tại sao lại nói được?
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng là ta nghe lầm, là thanh âm gió thổi lá cây. Ta nghe nhắc đến rạch kiếm lên mặt, dung mạo xấu xí liền liên tưởng đến biểu muội, lại dọa nàng sợ hãi!
Chu Chỉ Nhược khóc nói:
- Sư phụ thiếp nói, nếu như thiếp thật tình yêu chàng, sư phụ sẽ biến thành ma quỷ, làm thiếp cả đời ngày đêm bất an, hay là vừa rồi sư phụ thiếp đến làm thiếp sợ? Sư phụ còn nói, nếu như thiếp cùng chàng sinh con đẻ cái…
Trương Vô Kỵ tiếp lời lớn tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược sau này lập gia đình, sinh con đẻ cái, con trai là người nhân nghĩa, võ công cao cường, con gái thông minh xinh đẹp, được mọi người yêu thích, há lại làm đầy tớ, gái lầu xanh?
Chu Chỉ Nhược mừng rỡ, nhào vào lòng chàng, nói:
- Vô Kỵ ca ca, chỉ mong được như lời chàng nói, thiếp cũng an tâm!
Ngay hôm sau Trương Vô Kỵ bắt đầu vận Cửu Dương thần công lên để giúp Chu Chỉ Nhược khu trừ chất độc, mới đầu thấy thật không ngờ nàng lại trúng độc rất nhẹ, nghĩ thầm có lẽ nàng ăn uống ít ỏi nên không bị nặng như Tạ Tốn. Mấy ngày sau, Chu Chỉ Nhược thấy nội công đã hoàn toàn hồi phục, thân thể không thấy triệu chứng gì khác lạ, xem ra độc tính đã hoàn toàn loại trừ được rồi.
Thấm thoát mấy tháng như vậy, ngày hôm đó bên phía đông hòn đảo, mấy cây đào nở hoa hết sức đẹp đẽ, Trương Vô Kỵ bẻ mấy cành, đem cắm trước mộ Ân Ly. Chàng thấy tấm biển khắc: "Ái thê Thù Nhi Ân Ly chi mộ" nằm trên mặt đất, không biết bị giống dã thú nào húc đổ. Chàng bèn nhặt lên cắm trở lại cho ngay ngắn, nghĩ đến biểu muội một đời khốn khổ, xem ra chưa từng được hưởng phúc một ngày nào.
Chàng còn đang đau lòng, bỗng nghe ngoài biển hải âu kêu xáo xác, ngẩng đầu lên, thấy ở đằng xa một chiếc thuyền buồm đang căng gió chạy tới, chàng thật mừng không để đâu hết, vội kêu lên:
- Nghĩa phụ, Chỉ Nhược, có thuyền đến kìa, có thuyền đến kìa!
Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược nghe tiếng kêu, trước sau chạy dến bên chàng. Chu Chỉ Nhược run run nói:
- Sao lại có thuyền nào đến cái đảo hoang này làm gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Quả thực lạ lùng, không lẽ là thuyền của bọn hải tặc chăng?
Không tới nửa giờ sau, chiếc thuyền đã đậu ngay ngoài khơi, hạ neo ngừng lại, thả một chiếc thuyền con xuống chèo về hướng đảo. Ba người Trương Vô Kỵ đứng chờ bên bờ biển, thấy những thủy thủ trên thuyền đều ăn mặc theo lối quan quân Mông Cổ, Trương Vô Kỵ chợt động tâm nghĩ thầm: "Không lẽ Triệu cô nương lương tâm nổi dậy nên quay lại chăng?". Chàng liếc nhìn Chu Chỉ Nhược thấy đôi lông mày xinh đẹp của nàng hơi nhíu lại, ngực phập phồng hiển nhiên trong lòng cũng đang xúc động mạnh.
Chỉ trong giây lát chiếc thuyền nhỏ đã đến bờ, năm thủy thủ đi lên, đi đầu là một tên quan thủy sư hướng về Trương Vô Kỵ khom lưng chào nói:
- Chẳng hay vị này có phải là Trương công tử Trương Vô Kỵ chăng?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chính thị, quan trưởng là ai thế?
Người kia nghe thấy Trương Vô Kỵ tự nhận mình, mặt mày hết sức mừng rỡ nói:
- Tiểu nhân tiện danh là Bạt Tốc Đài, hôm nay tìm thấy công tử, quả thực may mắn biết chừng nào. Tiểu nhân nhận lệnh cấp trên nghênh tiếp Trương công tử và Tạ đại hiệp trở về Trung Thổ.
Y chỉ nói đến tên Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn mà không nói gì đến Chu Chỉ Nhược và Ân Ly. Trương Vô Kỵ nói:
- Trưởng quan từ xa đến thật là khó nhọc nhưng không biết do lệnh ai sai khiến?
Bạt Tốc Đài nói:
- Tiểu nhân là thuộc hạ của thủy sư đề đốc Đạt Hoa Xích Lỗ trú phòng ở Phúc Kiến, nhận lệnh tướng quân Bột Nhĩ Đô Tư đến đây nghênh tiếp. Bột Nhĩ Đô Tư sai cả thảy là tám chiếc thuyền, suốt một dọc biển ngoài khơi các tỉnh Mân Triết Việt đi tìm Trương công tử và Tạ đại hiệp, không ngờ tiểu nhân là người lập được công đầu.
Nghe giọng y xem ra cấp trên của y có hứa rằng ai tìm được sẽ có thăng thưởng. Trương Vô Kỵ nghe y đề cập đến những tên tuổi các tướng lãnh Mông Cổ chàng đều không biết nên chắc rằng những người đó cũng nhận lệnh từ Triệu Mẫn nên hỏi lại:
- Thế ông có biết quý thượng ti được lệnh ai sai đi đón ta không?
Bạt Tốc Đài đáp:
- Bột Nhĩ Đô Tư tướng quân dặn rằng Trương công tử là đại đại quý nhân, lại là anh hùng hào kiệt đương thời, nếu tìm thấy rồi phải hết sức hầu hạ cho chu đáo. Còn như tại sao đi đón, tiểu nhân chức vụ thấp kém không được tướng quân nói cho biết.
Chu Chỉ Nhược xen vào:
- Có phải là do Thiệu Mẫn quận chúa chăng?
Bạt Tốc Đài ngạc nhiên nói:
- Thiệu Mẫn quận chúa? Tiểu nhân chưa từng có phúc được gặp bao giờ.
- Chỉ Nhược, hai đứa mình lúc nhỏ gặp nhau ở sông Hán Thủy một lần, đâu ngờ có ngày hôm nay. Trên đỉnh Quang Minh, ta một mình đấu với hai phái Côn Lôn, Hoa Sơn tứ lão, nhờ có nàng chỉ điểm những chỗ sơ hở mới cứu được mạng. Khi đó ta chỉ cảm kích lòng nàng quan hoài chứ nào có dám nghĩ xa nghĩ gần gì đâu.
Chu Chỉ Nhược tựa vào lòng chàng nói:
- Hôm đó thiếp đâm chàng một kiếm, không lẽ chàng không giận thiếp sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta biết là nàng nhận nghiêm mệnh của sư phụ, không thể không tuân. Nàng không đâm ngay giữa tâm khẩu ta, cũng đủ biết nàng có tình ý ngầm với ta rồi.
Chu Chỉ Nhược hứ một tiếng, mặt đỏ lên nói:
- Nếu biết thế, hôm đó thiếp đâm ngay giữa tim cho xong, để khỏi sau này không biết bao năm bao tháng bị chàng ăn hiếp, bị chàng chọc giận.
Trương Vô Kỵ ôm hai vai nàng xiết chặt nói:
- Từ nay trở đi ta chỉ có yêu nàng hơn, chiều nàng hơn thôi. Hai đứa mình vợ chồng là một, lẽ nào ta lại còn chọc giận nàng.
Chu Chỉ Nhược nghiêng người qua, nhìn thẳng vào mặt chàng nói:
- Nếu như thiếp có làm điều gì sai lầm, đắc tội với chàng, chàng có đánh thiếp, mắng thiếp, giết thiếp không?
Mặt Trương Vô Kỵ và mặt nàng chỉ cách nhau vài tấc, thấy nàng hơi thở thơm như lan, nhịn không nổi hôn lên má nàng một cái nói:
- Con người ôn nhu văn vẻ, đoan trang hiền thục như nàng, làm gì có chuyện sai lầm?
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng vuốt ve cổ chàng nói:
- Dẫu có là thánh nhân cũng còn có lúc sai lầm. Thiếp từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ, không khỏi có lúc hồ đồ.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu quả như nàng có điều gì sai lầm thì ta sẽ từ từ khuyên bảo.
Chu Chỉ Nhược hỏi:
- Có thực sự chàng đối với thiếp không bao giờ thay lòng đổi dạ sao? Nhất định sẽ không giết thiếp sao?
Trương Vô Kỵ lại hôn một lần nữa trên trán nàng, ôn tồn nói:
- Nàng đừng có nghĩ lăng nhăng, làm gì có chuyện đó được.
Chu Chỉ Nhược giọng run run nói:
- Thiếp muốn chàng chính miệng hứa với thiếp.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Được rồi, ta đối với nàng quyết không thay lòng đổi dạ, cũng sẽ không bao giờ giết nàng. Cho dù là một quyền một cước cũng sẽ không đánh ái thê.
Chu Chỉ Nhược chăm chăm nhìn thẳng vào Trương Vô Kỵ nói:
- Thiếp không muốn chàng hi hi ha ha, thiếp muốn chàng nói một cách nghiêm chỉnh kìa.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Gớm, không biết trong cái đầu bé nhỏ này đang nghĩ chuyện gì thế này.
Chàng nghĩ thầm: "Thật ra ta đối với biểu muội, với Tiểu Chiêu, với Triệu Mẫn ai ai cũng có tình cả khiến nàng không yên bụng. Thế nhưng từ nay trở đi có còn thế nữa hay chăng?". Chàng bèn ngừng không cười nữa, trang nghiêm nói:
- Chỉ Nhược, nàng là vợ yêu quý của ta. Trước đây ta lòng nọ dạ kia, mong nàng đừng trách. Từ nay trở đi, ta đối với nàng một lòng một dạ, dẫu nàng có sai sót điều gì ta cũng không nói nặng nàng đâu.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Vô Kỵ ca ca, chàng là nam tử hán đại trượng phu, mong chàng nhớ những gì hôm nay nói với nhau.
Nàng đưa tay chỉ lên trời:
- Có vầng trăng kia làm chứng cho đôi ta.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng thế, nàng nói quả không sai. Vầng trăng sáng kia làm chứng cho hai đứa mình.
Chàng ôm Chu Chỉ Nhược vào lòng, nhìn vầng trăng ở cuối trời nói:
- Chỉ Nhược, một đời ta bị biết bao nhiêu người lừa dối, khi còn nhỏ thật là dễ tin cho nên chịu đau khổ chẳng kể sao cho xiết, đến nay cũng không còn nhớ hết được nữa. Chỉ có khi ta ở trên Băng Hỏa đảo cùng với cha ta, mẹ ta và nghĩa phụ, lúc đó là không có ai gian trá xảo quyệt thôi. Ngay khi ta vừa về đến Trung Thổ, gặp ngay một gã ăn mày đùa với con rắn, y dụ ta thò đầu nhìn vào trong cái túi, ngờ đâu y chụp ngay lên đầu bắt ta. Ta có ngờ đâu bọn mình cùng sống chết, chung hoạn nạn đến cái đảo nho nhỏ này, vậy mà Triệu cô nương ngay đêm đó đã hạ độc mình rồi?
Chu Chỉ Nhược cười nói:
- Chàng đúng là:
Hoàng Hà mong đến cho bằng được,
Đến rồi chép miệng hỡi than ôi.
Trương Vô Kỵ bỗng thấy trong lòng thật là hạnh phúc, nói:
- Chỉ Nhược, từ nay nàng mãi mãi và người bạn đời của ta, trước nay nàng đối với ta thật hết lòng, nếu mai này mình có dịp được về Trung Nguyên, nàng sẽ giúp ta đề phòng tiểu nhân gian ác. Được một người vợ hiền như nàng, ta sẽ tránh được bao nhiêu chuyện phiền toái trong đời.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu:
- Thiếp là đứa con gái thật là vô tích sự, chẳng có tài cán gì lại thật ngu xuẩn. Không nói gì thiếp kém xa lắc người thông minh tuyệt đỉnh như Triệu cô nương, đến người tâm cơ sâu sắc như Tiểu Chiêu, cũng gấp nghìn vạn lần thiếp rồi. Chu cô nương của chàng chỉ là một con bé khờ khạo thật thà, không lẽ đến bây giờ chàng mới biết hay sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta chỉ cần một trung hậu hiền từ như nàng, không lừa dối ta là được rồi.
Chu Chỉ Nhược quay đầu sang gục vào lòng chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Vô Kỵ ca ca, thiếp được kết duyên thành vợ thành chồng với chàng, trong lòng quả thật sung sướng không để đâu cho hết, chỉ mong chàng đừng thấy thiếp ngu độn vô tích sự mà coi thường thiếp, hiếp đáp thiếp thôi. Thiếp… thiếp sẽ hết tâm hết sức để hầu hạ săn sóc chàng. Sau này nếu chàng phát giác ra thiếp làm chuyện gì đó có lỗi với chàng thì đó cũng là vì yêu chàng mà nên.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nàng thực sự yêu ta, bất luận làm chuyện gì ta cũng không trách nàng.
Chu Chỉ Nhược kéo tay chàng, nhẹ nhàng nắm lấy, vuốt ve mu bàn tay, nói:
- Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp có một chuyện lớn rất khó xử, chàng cho thiếp chủ ý, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Trương Vô Kỵ nói:
- Nàng là ái thê của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, việc khó đến đâu chúng ta cũng cùng nhau gánh vác.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Ngày ấy trên tòa tháp Vạn An tự ở đại đô, sư phụ thiếp đem thiết nhẫn của chưởng môn truyền cho thiếp, lại giao phó thiếp gần gũi với chàng…
Trương Vô Kỵ vỗ đùi, nói:
- Đã có mệnh lệnh của sư phụ, vậy là tốt quá rồi!
Chu Chỉ Nhược nói:
- Không phải, sư phụ bảo thiếp với chàng gần gũi, nhưng trong lòng không thể say mê với chàng, không thể làm tình lang của chàng, lại càng không thể gả cho chàng làm thê tử. Sư phụ… sư phụ bức thiếp lập trọng thệ: thiếp nếu cùng chàng kết thành vợ chồng, cha mẹ thân sinh thiếp dù đã chết nằm dưới đất, xương cốt cũng không được yên; sư phụ thiếp Diệt Tuyệt sư thái sau khi thành ma quỷ, khiến thiếp cả đời ngày đêm bất an, thiếp nếu như cùng chàng sinh con đẻ cái, con trai đời đời làm đấy tớ, con gái đời đời làm gái lầu xanh…
Nàng nói càng về sau, thanh âm như đã muốn run lên.
Trương Vô Kỵ chỉ thấy toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, không khỏi dựng tóc gáy, rung giọng nói:
- Đó… đó là vì sao?
Chu Chỉ Nhược nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
- Sư phụ bức thiếp với chàng gần gũi, không thể thật sự đối tốt với chàng, không thể làm phu lang của chàng, bởi vì… bởi vì muốn thiếp âm thầm hại huynh…
Trương Vô Kỵ lập tức tỉnh ngộ, ngày đó Diệt Tuyệt sư thái bức bách Kỷ Hiểu Phù hại chết Dương Tiêu, bây giờ lại dùng lại chiêu này, cảm thấy rõ ràng, không hề mơ hồ kinh hoảng, nói:
- Vậy là nàng không chịu thề?
Chu Chỉ Nhược lại nói:
- Sư phụ quỳ trước mặt thiếp, nếu như thiếp không đáp ứng, người sẽ không đứng dậy, thiếp không làm sao được, đành phải y lời mà phát thệ. Vô Kỵ ca ca, thiếp là toàn tâm toàn ý muốn gả cho chàng, thiếp toàn tâm toàn ý thân chàng, yêu chàng, quyết không hại chàng nửa phần. Nhưng thiếp nghĩ tới lời thệ mà sư phụ bảo thiếp phát, trong lòng cảm thấy bất an.
Trương Vô Kỵ nhỏ nhẹ nói:
- Nếu nàng đã nói với ta như vậy, tự nhiên sẽ không hại ta, nếu không chẳng phải là bảo ta đề phòng hơn sao?
Chu Chỉ Nhược nói:
- Thiếp đã phát độc thệ này, phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kỵ nói:
- Là sư phụ nàng buộc nàng phát thệ, tự nhiên không cần kể đến. Chỉ Nhược, ta đã nói với nàng, ngày ấy ở trong Vạn An tự, Triệu cô nương dọa muốn dùng kiếm rạch trên mặt nàng vài cái, hủy đi khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, lúc ấy ta sốt ruột vô cùng, trong lòng bùng lên một lời thề, nàng đoán xem đó là lời thề gì?
Chu Chỉ Nhược nói:
- Huynh ắt là giống Vi Bức Vương, quyết tâm báo thù cho thiếp, rạch vài kiếm trên mặt Triệu cô nương.
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Không phải, lúc ấy trong lòng ta nói: Bây giờ nếu ta không cứu được nàng, dung mạo nàng bị người ta hủy đi, cho dù trở nên cực kì quái dị, lão thiên gia ở trên, Trương Vô Kỵ ta bất luận thế nào cũng muốn cưới nàng làm vợ, yêu nàng thương nàng, bảo vệ nàng chu toàn. Vị cô nương nào chân chính đối tốt với ta, ta cũng chân chính đối tốt với nàng, xinh đẹp hay xấu xí cũng không quan trọng…
Đột nhiên lúc đó, phía sau núi đá vọng tới một thanh âm nữ nhân:
- A! A Ngưu ca ca, có phải không?
Trương Vô Kỵ cả kinh, nghe thanh âm giống như Ân Ly, không khỏi nhảy người lên, kêu lên:
- A Ly biểu muội, là muội sao?
Chu Chỉ Nhược kêu lên:
- Ma, ma!
Rồi nhào vào trong lòng Trương Vô Kỵ, toàn thân phát run. Trương Vô Kỵ ôm nàng, an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, không phải A Ly!
Dưới ánh trăng chỉ thấy Chu Chỉ Nhược sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai tay nắm lấy cánh tay chàng, Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tay chân nàng lạnh như băng, hiển nhiên là kinh hãi, ôm nàng nhẹ nhàng ngồi xuống. Qua một hồi lâu, Chu Chỉ Nhược mới từ từ định thần, run giọng nói:
- Ân cô nương rõ ràng đã chết, chúng ta cũng đã an táng cho nàng, tại sao lại nói được?
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng là ta nghe lầm, là thanh âm gió thổi lá cây. Ta nghe nhắc đến rạch kiếm lên mặt, dung mạo xấu xí liền liên tưởng đến biểu muội, lại dọa nàng sợ hãi!
Chu Chỉ Nhược khóc nói:
- Sư phụ thiếp nói, nếu như thiếp thật tình yêu chàng, sư phụ sẽ biến thành ma quỷ, làm thiếp cả đời ngày đêm bất an, hay là vừa rồi sư phụ thiếp đến làm thiếp sợ? Sư phụ còn nói, nếu như thiếp cùng chàng sinh con đẻ cái…
Trương Vô Kỵ tiếp lời lớn tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược sau này lập gia đình, sinh con đẻ cái, con trai là người nhân nghĩa, võ công cao cường, con gái thông minh xinh đẹp, được mọi người yêu thích, há lại làm đầy tớ, gái lầu xanh?
Chu Chỉ Nhược mừng rỡ, nhào vào lòng chàng, nói:
- Vô Kỵ ca ca, chỉ mong được như lời chàng nói, thiếp cũng an tâm!
Ngay hôm sau Trương Vô Kỵ bắt đầu vận Cửu Dương thần công lên để giúp Chu Chỉ Nhược khu trừ chất độc, mới đầu thấy thật không ngờ nàng lại trúng độc rất nhẹ, nghĩ thầm có lẽ nàng ăn uống ít ỏi nên không bị nặng như Tạ Tốn. Mấy ngày sau, Chu Chỉ Nhược thấy nội công đã hoàn toàn hồi phục, thân thể không thấy triệu chứng gì khác lạ, xem ra độc tính đã hoàn toàn loại trừ được rồi.
Thấm thoát mấy tháng như vậy, ngày hôm đó bên phía đông hòn đảo, mấy cây đào nở hoa hết sức đẹp đẽ, Trương Vô Kỵ bẻ mấy cành, đem cắm trước mộ Ân Ly. Chàng thấy tấm biển khắc: "Ái thê Thù Nhi Ân Ly chi mộ" nằm trên mặt đất, không biết bị giống dã thú nào húc đổ. Chàng bèn nhặt lên cắm trở lại cho ngay ngắn, nghĩ đến biểu muội một đời khốn khổ, xem ra chưa từng được hưởng phúc một ngày nào.
Chàng còn đang đau lòng, bỗng nghe ngoài biển hải âu kêu xáo xác, ngẩng đầu lên, thấy ở đằng xa một chiếc thuyền buồm đang căng gió chạy tới, chàng thật mừng không để đâu hết, vội kêu lên:
- Nghĩa phụ, Chỉ Nhược, có thuyền đến kìa, có thuyền đến kìa!
Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược nghe tiếng kêu, trước sau chạy dến bên chàng. Chu Chỉ Nhược run run nói:
- Sao lại có thuyền nào đến cái đảo hoang này làm gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Quả thực lạ lùng, không lẽ là thuyền của bọn hải tặc chăng?
Không tới nửa giờ sau, chiếc thuyền đã đậu ngay ngoài khơi, hạ neo ngừng lại, thả một chiếc thuyền con xuống chèo về hướng đảo. Ba người Trương Vô Kỵ đứng chờ bên bờ biển, thấy những thủy thủ trên thuyền đều ăn mặc theo lối quan quân Mông Cổ, Trương Vô Kỵ chợt động tâm nghĩ thầm: "Không lẽ Triệu cô nương lương tâm nổi dậy nên quay lại chăng?". Chàng liếc nhìn Chu Chỉ Nhược thấy đôi lông mày xinh đẹp của nàng hơi nhíu lại, ngực phập phồng hiển nhiên trong lòng cũng đang xúc động mạnh.
Chỉ trong giây lát chiếc thuyền nhỏ đã đến bờ, năm thủy thủ đi lên, đi đầu là một tên quan thủy sư hướng về Trương Vô Kỵ khom lưng chào nói:
- Chẳng hay vị này có phải là Trương công tử Trương Vô Kỵ chăng?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chính thị, quan trưởng là ai thế?
Người kia nghe thấy Trương Vô Kỵ tự nhận mình, mặt mày hết sức mừng rỡ nói:
- Tiểu nhân tiện danh là Bạt Tốc Đài, hôm nay tìm thấy công tử, quả thực may mắn biết chừng nào. Tiểu nhân nhận lệnh cấp trên nghênh tiếp Trương công tử và Tạ đại hiệp trở về Trung Thổ.
Y chỉ nói đến tên Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn mà không nói gì đến Chu Chỉ Nhược và Ân Ly. Trương Vô Kỵ nói:
- Trưởng quan từ xa đến thật là khó nhọc nhưng không biết do lệnh ai sai khiến?
Bạt Tốc Đài nói:
- Tiểu nhân là thuộc hạ của thủy sư đề đốc Đạt Hoa Xích Lỗ trú phòng ở Phúc Kiến, nhận lệnh tướng quân Bột Nhĩ Đô Tư đến đây nghênh tiếp. Bột Nhĩ Đô Tư sai cả thảy là tám chiếc thuyền, suốt một dọc biển ngoài khơi các tỉnh Mân Triết Việt đi tìm Trương công tử và Tạ đại hiệp, không ngờ tiểu nhân là người lập được công đầu.
Nghe giọng y xem ra cấp trên của y có hứa rằng ai tìm được sẽ có thăng thưởng. Trương Vô Kỵ nghe y đề cập đến những tên tuổi các tướng lãnh Mông Cổ chàng đều không biết nên chắc rằng những người đó cũng nhận lệnh từ Triệu Mẫn nên hỏi lại:
- Thế ông có biết quý thượng ti được lệnh ai sai đi đón ta không?
Bạt Tốc Đài đáp:
- Bột Nhĩ Đô Tư tướng quân dặn rằng Trương công tử là đại đại quý nhân, lại là anh hùng hào kiệt đương thời, nếu tìm thấy rồi phải hết sức hầu hạ cho chu đáo. Còn như tại sao đi đón, tiểu nhân chức vụ thấp kém không được tướng quân nói cho biết.
Chu Chỉ Nhược xen vào:
- Có phải là do Thiệu Mẫn quận chúa chăng?
Bạt Tốc Đài ngạc nhiên nói:
- Thiệu Mẫn quận chúa? Tiểu nhân chưa từng có phúc được gặp bao giờ.
/257
|