Nói xong giơ tay phải lên, năm ngón tay thành trảo, vồ xuống đỉnh đầu Tạ Tốn. Trương Vô Kỵ trông thấy hoảng hốt, vội kêu:
- Chỉ Nhược, không được thế!
Lúc này chàng đang giở hết công lực bình sinh đấu với ba nhà sư, tuy tam tăng không có ý giết Trương Vô Kỵ, nhưng vào lúc mà sinh tử chỉ quyết định trong nháy mắt, không muốn đả thương người thì chính mình sẽ chết không cách nào có thể dung tha cho nhau được. Trương Vô Kỵ vừa mở mồm, chân khí tiết lậu, chưởng lực của ba nhà sư lập tức như bài sơn đảo hải ụp tới, chỉ đành hết sức gượng lại. Hai bên đều vận yếu quyết chữ "niêm", nếu chưa thắng bại thì không thể làm cách nào rời ra được.
Chu Chỉ Nhược bàn tay để trên không nhưng chưa vồ xuống, liếc Trương Vô Kỵ cười nhạt nói:
- Trương Vô Kỵ, hôm trước ở trong thành Hào Châu, đang khi làm lễ cưới ngươi bỏ ta mà đi, đâu có ngờ đến ngày hôm nay?
Trương Vô Kỵ tâm chí chia làm ba, vừa lo cho tính mạng của Tạ Tốn, lại căm giận nàng nhân lúc khẩn cấp đem chuyện cũ ra báo thù, huống chi tam tăng chưởng lực vẫn cuồn cuộn đổ tới, dẫu như chuyên tâm ngưng thần đối phó rồi về sau cũng thua, huống chi tâm hồn hỗn loạn thật đúng là đại họa lâm đầu.
Trên trán chàng mồ hôi từng giọt đổ xuống, chỉ giây lát trước mặt sau lưng, quần áo chỗ nào cũng ướt đẫm. Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc, Du Liên Châu, Ân Lê Đình cả bọn thấy tình hình như thế, ai nấy đều kinh hãi thất sắc. Ai nấy đều cùng mang một ý niệm, chỉ mong cứu được Trương Vô Kỵ, còn mình dẫu phải bỏ mạng cũng không hối hận, nhưng người nào cũng biết mình công lực không đủ, không nói gì đứng giữa can hai bên ra, mà nếu có tiến lên tấn công ba nhà sư, tam tăng sẽ nhẹ nhàng đưa ngoại lực dồn vào Trương Vô Kỵ khiến chàng càng phải chịu đựng nhiều hơn, cứu không xong lại càng thêm hại.
Không Trí cao giọng kêu lên:
- Ba vị sư thúc, Trương giáo chủ mấy lần gia ân cho bản phái, xin nhẹ tay cho.
Thế nhưng bốn người đã đến lúc không còn có thể phân ra được nữa, Trương Vô Kỵ vốn không có bụng đả thương ba lão tăng, những nhà sư cũng nhớ đến cái ơn giải vây hôm trước đang tìm cách ngừng tay có điều hai bên đều lâm vào thế cưỡi trên lưng hổ không sao xuống được. Tam tăng đã đến lúc không còn chú ý gì đến bên ngoài thành thử mấy lời của Không Trí không ai nghe thấy, mà dù có nghe thì cũng đành chịu.
Vi Nhất Tiếu lạng người một cái như một làn khói mỏng bay vào trong ba cây tùng gãy toan đánh vào Chu Chỉ Nhược, thế nhưng thấy nàng ta giơ tay để trên lưng chừng, nếu như xông lên, thủ trảo ắt chộp ngay xuống đầu Tạ Tốn. Tạ Tốn chết đi, Trương Vô Kỵ đau lòng lập tức táng mạng dưới chưởng của ba vị trưởng lão Thiếu Lâm. Vi Nhất Tiếu bất quá chỉ cách Chu Chỉ Nhược chừng một trượng, nhưng đành ngẩn ngơ đứng nhìn, không dám tiến lên. Trong giây lát trên đỉnh núi ai nấy đứng trơ trơ như tượng đá, không ai cử động, cũng không ai nói một lời nào.
Đột nhiên Chu Điên cười khà khà hùng dũng tiến lên. Dương Tiêu giật mình kinh hãi quát lớn:
- Điên huynh, không được lỗ mãng.
Chu Điên không để ý đến, đi đến trước mặt ba nhà sư Thiếu Lâm mặt mày tươi tỉnh hỏi:
- Ba vị đại hòa thượng, có ăn thịt chó không nào?
Y thò tay vào bọc lấy ra một đùi chó đã nấu chín, nhứ nhứ trước mặt Độ Ách. Mấy hôm nay chùa Thiếu Lâm đãi ăn chỉ toàn món chay, Chu Điên hay rượu thích thịt, hai ngày liền hôm nào cũng rau dưa đậu phụ làm sao chịu nổi? Tối hôm qua y bắt trộm được một con chó, xẻ ra ăn no, nhưng còn giữ lại một đùi, bây giờ tình hình cấp bách nên đem ra quấy nhiễu tinh thần ba nhà sư. Bọn Dương Tiêu thấy thế ai nấy mừng rỡ, nghĩ thầm: "Chu Điên bình thời hành sự khùng khùng điên điên, nhưng bây giờ quả là kế hay lắm". Mọi người biết rằng một khi sử dụng nội lực toàn do tập trung tinh thần chí khí, Chu Điên nếu phá rối như thế, chỉ cần một nhà sư nổi sân niệm, tâm thần hơi phân tán là Trương Vô Kỵ có thể thắng được ngay.
Ba nhà sư nhìn mà không thấy, không ai để ý gì đến y. Chu Điên giơ đùi thịt chó lên nhai nhồm nhoàm, tấm tắc:
- Thơm quá! Ngon quá! Ba vị đại hòa thượng ăn thử một miếng xem nào!
Y thấy tam tăng vẫn thản nhiên như không, liền giơ đùi chó toan nhét vào mồm Độ Ách. Những nhà sư Thiếu Lâm đứng quanh cùng quát lên:
- Thằng điên kia, mau ra ngay.
Chu Điên đẩy chiếc đùi chó vào môi nhà sư, đột nhiên cánh tay giật mạnh, nửa người tê đi, nghe bạch một tiếng chiếc đùi chó đã rơi xuống đất. Thì ra lúc này nội kình Độ Ách đã tỏa ra khắp thân thể đến mức "ruồi nhặng không đậu được", bất cứ nơi nào khi gặp phải ngoại lực lập tức đẩy văng đi.
Chu Điên kêu lên:
- Ối chao! Ối chao! Thật tệ quá, thật tệ quá! Ông không ăn thịt chó thì cũng chẳng sao, cớ gì lại hất đùi chó ngon lành của ta xuống đất, làm bẩn hết thế này? Ông phải đền cho ta, ông phải đền cho ta!
Y hoa chân múa tay kêu la rầm rĩ. Ngờ đâu ba nhà sư tu tập công phu, không bị các ma chướng bên ngoài quấy rối. Chu Điên tay phải lật một cái đã rút trong người ra một con dao, kêu lên:
- Nếu ông không chịu ăn thịt chó, lão tử hôm nay sẽ thí mạng cho mà xem.
Y giơ dao lên vạch vào mặt một cái, lập tức máu chảy ròng ròng. Quần hùng kinh hoảng kêu lên, Chu Điên lại giơ dao cắt thêm một đường nữa, lập tức mặt mũi đầy máu me, trông thật quái đản ghê rợn. Hình ảnh đó dẫu ai trông thấy cũng gớm ghiếc, nhưng Thiếu Lâm tam tăng vẫn chuyên chú, mắt tai mũi lưỡi không còn sử dụng, nên nào có thấy cái cảnh tự hủy hoại của Chu Điên đến như y đến trước mặt cũng không hay biết. Chu Điên lại kêu toáng lên:
- Hòa thượng giỏi nhỉ, nếu ông không đền đùi thịt chó cho ta, ta chết ngay tại đây cho mà xem.
Y giơ đoản đao lên toan đâm luôn vào tim mình. Y thấy giáo chủ tình hình nguy khốn, quyết ý xả mệnh tự sát để quấy nhiễu tinh thần ba nhà sư. Đột nhiên một bóng vàng thấp thoáng, một người đã phi thân tới, vươn tay cướp luôn con dao trong tay y, thuận tay ném xuống dưới đất, lúc nhảy đá trúng huyệt đạo của y khiến y không thể động đậy. Tiếp theo nghiêng người lướt tới, năm ngón tay thò ra, chộp xuống đỉnh đầu Chu Chỉ Nhược, thủ pháp sử dụng giống hệt cách Tống Thanh Thư dùng để giết các trưởng lão Cái Bang.
Năm ngón tay của Chu Chỉ Nhược tuy chỉ cách đỉnh đầu Tạ Tốn chưa đầy một thước, nhưng kẻ địch thân pháp nhanh quá, đành phải rút tay về đỡ, gạt chiêu đó ra ngoài.
Trương Vô Kỵ nội kình mạnh không kém gì ba nhà sư liên thủ, nhưng công phu khô thiền "ta vật đều quên" thì kém xa, chưa đến mức vào mắt mà không thấy, vào tai mà không nghe nên khi thấy Chu Chỉ Nhược ra tay uy hiếp Tạ Tốn, tâm thần chàng liền xao động ngay. Chu Điên đi lên phá rối, đến lúc cầm dao tự tận chàng đều nhìn rõ, trong bụng lại càng hoảng hốt. Lúc đó nội tức trong người chàng dâng lên như sóng biển, chỉ chớp mắt là hộc máu chết ngay tại chỗ, bỗng thấy hoàng sam nữ tử nhảy vào đoạt đoản đao trong tay Chu Điên, xuất chiêu tấn công Chu Chỉ Nhược giải thoát Tạ Tốn khỏi nguy nan.
Trương Vô Kỵ trong lòng mừng rỡ, nội kình lập tức trổi lên, kình lực của ba nhà sư liền hóa giải, chỉ giây lát đã thành thế thăng bằng. Bọn Độ Ách tuy không nhìn, không nghe thấy cảnh giới bên ngoài nhưng nội kình hai bên lên xuống vẫn cảm thấy rất tinh tế, thấy đối phương nội kình bỗng tăng lên thật nhanh nhưng không chuyển từ thế thủ sang thế công chính là cơ hội tối hảo để tiêu trừ nguy nan. Ba nhà sư tâm ý tương thông, lập tức liền từ từ thu kình lại, Trương Vô Kỵ cũng thu bớt một phần, tam tăng lại thu một phần. Cứ như thế bên này thu một ít bên kia thu một ít chỉ khoảnh khắc hai bên đều thu về cả. Tất cả bốn người cùng cười ha hả đứng lên. Trương Vô Kỵ vái một cái thật sâu, Độ Ách, Độ Nạn, Độ Kiếp ba nhà sư cũng chắp tay đáp lễ, cùng cất tiếng:
- Bội phục, bội phục!
Trương Vô Kỵ quay đầu nhìn lại thấy hoàng sam nữ tử đang cùng Chu Chỉ Nhược giao đấu thật kịch liệt. Cô gái tay không còn Chu Chỉ Nhược một tay roi, một tay đoản đao nhưng xem ra vẫn núng thế. Võ công hoàng sam nữ tử xem ra cùng đường với Chu Chỉ Nhược, phiêu hốt linh động, huyễn ảo vô cùng nhưng giơ tay cất chân đều chính chứ không phải tà, nếu nói Chu Chỉ Nhược dáng như quỷ mị thì hoàng sam nữ tử thật chẳng khác gì thần tiên.
Trương Vô Kỵ chỉ mới coi sơ qua cũng biết cô gái kia chỉ thắng chứ không thua, nghĩa phụ không có gì nguy hiểm, nhưng xem ra nàng ta ra chiêu như muốn dò đường để xem võ công Chu Chỉ Nhược đến đâu, còn như quả như muốn thắng thì đã đánh ngã Chu Chỉ Nhược từ lâu rồi.
Độ Ách nói:
- Thiện tai! Thiện tai! Trương giáo chủ, tuy các hạ không thắng được ba anh em chúng tôi, chúng tôi cũng không thắng được các hạ. Tạ cư sĩ, xin ông cứ tự nhiên.
Nói xong ông ta tiến lên giải các huyệt đạo cho Tạ Tốn nói:
- Tạ cư sĩ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Cửa Phật lúc nào cũng mở rộng, thế gian này không ai là không độ được. Ta với ngươi ở trên đỉnh núi này cũng đã lâu ngày, cái đó cũng là có duyên với nhau.
Tạ Tốn đứng thẳng dậy nói:
- Ngã Phật từ bi, may được ba vị đại sư chỉ cho con đường sáng, Tạ Tốn này cảm kích khôn cùng.
Chỉ nghe hoàng sam nử tử quát lên một tiếng, tay trái vươn ra đã đoạt được trường tiên trong tay Chu Chỉ Nhược, tiếp theo thúc cùi chỏ vào huyệt đạo trên ngực nàng, năm ngón tay phải vươn ra để hờ trên đầu nói:
- Ngươi có muốn nếm mùi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay chăng?
Chu Chỉ Nhược không cử động được, nhắm mắt chờ chết. Tạ Tốn tuy hai mắt không nhìn thấy gì nhưng tình cảnh chung quanh vẫn hiểu rõ, tiến lên vái một cái nói:
- Cô nương cứu mạng cho hai cha con tôi, đại đức đó thật là sâu nặng. Vị Chu cô nương này nếu không biết hối cải, vẫn tiếp tục làm điều bất nghĩa, thể nào rồi cũng có ngày bị quả báo. Khẩn cầu cô nương hôm nay tha cô ta một chuyến.
Hoàng sam nữ tử nói:
- Kim Mao Sư Vương hối cải nhanh quá đi thôi.
Nói rồi thò tay vào trong người Chu Chỉ Nhược, lấy ra một bao nhỏ, áng chừng bằng bàn tay, thuận tay cất vào trong người mình, nói với Chu Chỉ Nhược:
- Lấy đi?
Chu Chỉ Nhược còn chút khí lực nói:
- Lấy cái gì?
Hoàng sam nữ tử đưa tay bắt lấy Chu Chỉ Nhược, phi thân nhảy ra ngoài mấy trượng, chỉ thấy nàng nói nhỏ với Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược lắc đầu không nói. Hoàng sam nữ tử phải giơ năm ngón tay lên đỉnh đầu nàng, tựa hồ như đang ép hỏi cái gì, Chu Chỉ Nhược rốt cuộc cũng mở miệng nói, hai người một hỏi một đáp, thủ trảo tay phải của hoàng sam nữ tử thủy chung không rời đỉnh đầu Chu Chỉ Nhược.
Hoàng sam nữ tử nhảy về chỗ cây tùng, nói với Trương Vô Kỵ:
- Trương giáo chủ, Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm đang ở trên đảo hoang mà các người từng ở, mời giáo chủ phái người đi tìm xem.
Trương Vô Kỵ ngẩn ra, nói:
- Chẳng lẽ…
Hoàng sam nữ tử nói:
- Đao kiếm đó sau này do giáo chủ bảo quản! Hiệu lệnh thiên hạ, khu trừ Hồ Lỗ, bảo vệ dân sinh, phải dùng đao này kiếm này cho tốt!
Thân hình chớp lên đã lướt ra khỏi vòng cây tùng. Trương Vô Kỵ nghe nàng nói chuyện trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra sự tình từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không thể tin Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm bị trộm lại có liên quan đến Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược sau khi bị hoàng sam nữ tử chế ngự, trong lòng vừa thẹn vừa giận, lại cảm thấy chán nản, thấy ba cao tăng khoanh chân ngồi ở một bên, Tạ Tốn cúi đầu buông mày ngồi phía trước tam tăng, hai tay chắp lại, thì thào tụng kinh. Chu Chỉ Nhược biết y niệm chính là Kinh Kim Cương, chỉ nghe Tạ Tốn nhẹ giọng thì thầm:
- Khi ấy ngài Tu Bồ Đề nghe Phật nói kinh này, hiểu sâu được nghĩa thú, rơi lệ dầm dề bạch Phật rằng: Đức Thế Tôn! Rất ít có. Phật nói kinh điển sâu xa như thế, con từ trước đến giờ đã được tuệ nhãn mà chưa từng được nghe kinh như thế. Thế Tôn! Nếu lại có người được nghe kinh này, lòng tin thanh tịnh ắt sanh Thật tướng…
Chu Chỉ Nhược nghe được "hiểu sâu được nghĩa thú, rơi lệ dầm dề", nghĩ thầm rằng Tạ Tốn cả đời giết người vô số, nhưng thấy tình hình của ông lúc này, tựa như một buổi tỉnh ngộ sửa đổi, lập tức trở nên bình an, vui mừng. Mình vốn là con gái một người chèo thuyền trên sông Hán Thủy, được Trương Tam Phong chân nhân chuyển sang đầu nhập phái Nga Mi theo Diệt Tuyệt sư thái học nghệ, chính mình thận trọng cẩn thận, không phạm khuyết điểm, không ngờ ở Tây Vực gặp lại oan nghiệt kiếp trước Trương Vô Kỵ, từ đó một lòng hướng về thiếu niên này.
Nàng từng không ngừng tự mình cảnh giác, sao lại không chuyên tâm đả tọa tu tập? Làm sao quên được lời dạy bảo của ân sư? Phân tâm suy nghĩ đến thiếu niên chẳng dính dáng gì? Không, người không phải là không dính dáng gì, y là giáo chủ ma giáo, là một tiểu ma đầu không chuyện ác gì không làm! Ở trên Quang Minh Đỉnh, vì sao mình không một kiếm đâm chết y? Nếu lúc ấy mình giết y thì đã không phải gặp đủ loại khổ sở sau này. Ôi, ngươi vì sao mà đối đãi với ta như vậy? Ngươi vì sao mà thân thiết với cô nương mặt bị sưng vù như vậy? Nàng vì sao mà đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như thế? Vì sao? Ta đi bên cạnh ngươi, ngươi lại không thèm nhìn đến ta? Đôi ta lần đầu tiên gặp nhau là ở trên thuyền trên sông Hán Thủy, ta thấy ngươi đáng thương, không chịu ăn cơm, liền tốt bụng đút cho ngươi một chén. Sau này, ta còn có thể đút cơm cho ngươi ăn nữa không?
Nàng trông thấy bóng dáng Trương Vô Kỵ, thấy y ngồi ở phía sau Tạ Tốn, Tạ Tốn vẫn còn ở tụng niệm Kinh Kim Cương. Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm: "Sư phụ vì sao mà bức ta làm chuyện này? Bà ấy muốn ta đi dụ dỗ tên tiểu ma đầu này, lại không thể thật lòng đối tốt với y, bà ấy không hiểu được phải gặp bao nhiêu khó khăn! Sư phụ vì sao cho rằng y là tiểu ma đầu? Trên hải đảo y chỉ ôm ta một cái, hôn nhẹ ta, có lúc nào không giữ khuôn phép đâu?…
Nàng đỏ bừng cả mặt, không dám nghĩ lại chuyện trên hải đảo, thoáng chốc nhớ tới ngày ấy ở trên tháp cao Vạn An tự, tình cảnh sư phụ bức bách mình phát thệ:
Ngày đó Chu Chỉ Nhược đi vào trong phòng sư phụ, sà vào lòng sư phụ khóc tấm tức. Sư phụ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, Chu Chỉ Nhược biết rằng không có thì giờ nói chuyện lâu với sư phụ, liền đem chuyện đêm hôm trước Trương Vô Kỵ đến cứu nàng như thế nào kể lại cho sư phụ nghe. Diệt Tuyệt sư thái nhíu mày, trầm ngâm một hồi nói:
- Tại sao y lại chỉ cứu mình con mà không cứu những người khác? Hôm đó con đâm y một kiếm trên Quang Minh Đỉnh, sao y lại trở ngược cứu con là sao?
Chu Chỉ Nhược hai má đỏ bừng nhỏ nhẹ nói:
- Con cũng không biết nữa.
Diệt Tuyệt sư thái giận dữ nói:
- Hừ, tên tiểu tử đó cực kỳ âm hiểm ác độc, y là đại ma đầu của ma giáo, làm gì có lòng tốt bao giờ. Y chính là sắp xếp một cái bẫy để cho con chui đầu vào đó.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Y… y sắp xếp để đưa con vào bẫy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Chúng ta là tử đối đầu của ma giáo, dưới kiếm Ỷ Thiên của ta không biết bao nhiêu tà ác gian đồ của ma giáo bị bỏ mạng. Lẽ dĩ nhiên ma giáo hận phái Nga Mi thấu xương, sao lại quay ra cứu mình là sao? Tên ma đầu họ Trương kia hẳn là thích con, muốn con bị sa vào vòng tay y nên y sai người giả vờ bắt bọn mình, sau đó cố ý lấy lòng, giả vờ cứu con ra, để con từ nay hết lòng hết dạ nhớ ơn y. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Chu Chỉ Nhược nhỏ nhẹ nói:
- Sư phụ, con xem ra y… y không phải giả đâu.
Diệt Tuyệt sư thái giận quá, quát lên:
- Ngươi lại định đi theo vết của đứa không ra gì Kỷ Hiểu Phù kia hay sao mà lại phải lòng một dâm đồ của ma giáo? Nếu ta công lực không mất, một chưởng đánh chết ngươi là xong.
Chu Chỉ Nhược sợ đến toàn thân run rẩy, nói:
- Đồ nhi không dám thế.
Diệt Tuyệt sư thái gay gắt nói:
- Ngươi quả thực không dám hay lại chỉ mồm mép xuông, đánh lừa sư phụ?
Chu Chỉ Nhược gạt lệ đáp:
- Đồ nhi quyết không dám trái lời dạy dỗ của ân sư.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy con quỳ xuống lập một trọng thệ xem nào.
Chu Chỉ Nhược y lời, quỳ xuống không biết nói sao cho phải. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Con nói như thế này: tiểu nữ là Chu Chỉ Nhược xin thề cùng trời đất, nếu như sau này có lòng ái mộ tên dâm đồ Trương Vô Kỵ giáo chủ của ma giáo, kết thành vợ chồng cùng y, cha mẹ con chết nằm dưới đất xương cốt không yên, sư phụ con Diệt Tuyệt sư thái sẽ thành ma quỷ khiến cho con một đời ngày đêm không ổn, nếu như con sau này sinh con đẻ cái với y, con trai thì đời đời làm đầy tớ, con gái thì đời đời làm gái lầu xanh.
Chu Chỉ Nhược giật mình hoảng sợ, nàng bản tính nhu hòa ôn thuận, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thề một câu độc địa đến thế, không những rủa xả cả đến cha mẹ đã chết rồi, lại rủa xả đến cả sư phụ, luôn cả lời nguyền lây đến con cái mình nhưng thấy sư phụ mắt trừng trừng, hầm hầm nhìn thẳng vào mặt nàng, không khỏi mắt hoa đầu váng, liền y theo lời thầy nói đọc lại một lần.
Diệt Tuyệt sư thái thấy nàng thề độc như thế gương mặt liền dịu lại, ôn tồn nói:
- Ngoan lắm, thôi con đứng lên đi.
Chu Chỉ Nhược nước mắt lã chã tuôn rơi, uể oải đứng lên. Diệt Tuyệt sư thái mặt trầm xuống nói:
- Chỉ Nhược, ta không phải cố ý ép buộc con đâu, chỉ vì muốn tốt lành cho con đấy thôi. Con chỉ là một cô gái còn nhỏ tuổi, từ nay sư phụ đâu có còn để lo cho con nữa, nếu như con lại sa vào bước chân của Kỷ sư tỉ, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng không được an tâm. Huống chi sư phụ muốn con đảm trách trọng nhiệm hưng phục bản phái, không thể lầm lỡ chút nào được.
- Chỉ Nhược, không được thế!
Lúc này chàng đang giở hết công lực bình sinh đấu với ba nhà sư, tuy tam tăng không có ý giết Trương Vô Kỵ, nhưng vào lúc mà sinh tử chỉ quyết định trong nháy mắt, không muốn đả thương người thì chính mình sẽ chết không cách nào có thể dung tha cho nhau được. Trương Vô Kỵ vừa mở mồm, chân khí tiết lậu, chưởng lực của ba nhà sư lập tức như bài sơn đảo hải ụp tới, chỉ đành hết sức gượng lại. Hai bên đều vận yếu quyết chữ "niêm", nếu chưa thắng bại thì không thể làm cách nào rời ra được.
Chu Chỉ Nhược bàn tay để trên không nhưng chưa vồ xuống, liếc Trương Vô Kỵ cười nhạt nói:
- Trương Vô Kỵ, hôm trước ở trong thành Hào Châu, đang khi làm lễ cưới ngươi bỏ ta mà đi, đâu có ngờ đến ngày hôm nay?
Trương Vô Kỵ tâm chí chia làm ba, vừa lo cho tính mạng của Tạ Tốn, lại căm giận nàng nhân lúc khẩn cấp đem chuyện cũ ra báo thù, huống chi tam tăng chưởng lực vẫn cuồn cuộn đổ tới, dẫu như chuyên tâm ngưng thần đối phó rồi về sau cũng thua, huống chi tâm hồn hỗn loạn thật đúng là đại họa lâm đầu.
Trên trán chàng mồ hôi từng giọt đổ xuống, chỉ giây lát trước mặt sau lưng, quần áo chỗ nào cũng ướt đẫm. Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc, Du Liên Châu, Ân Lê Đình cả bọn thấy tình hình như thế, ai nấy đều kinh hãi thất sắc. Ai nấy đều cùng mang một ý niệm, chỉ mong cứu được Trương Vô Kỵ, còn mình dẫu phải bỏ mạng cũng không hối hận, nhưng người nào cũng biết mình công lực không đủ, không nói gì đứng giữa can hai bên ra, mà nếu có tiến lên tấn công ba nhà sư, tam tăng sẽ nhẹ nhàng đưa ngoại lực dồn vào Trương Vô Kỵ khiến chàng càng phải chịu đựng nhiều hơn, cứu không xong lại càng thêm hại.
Không Trí cao giọng kêu lên:
- Ba vị sư thúc, Trương giáo chủ mấy lần gia ân cho bản phái, xin nhẹ tay cho.
Thế nhưng bốn người đã đến lúc không còn có thể phân ra được nữa, Trương Vô Kỵ vốn không có bụng đả thương ba lão tăng, những nhà sư cũng nhớ đến cái ơn giải vây hôm trước đang tìm cách ngừng tay có điều hai bên đều lâm vào thế cưỡi trên lưng hổ không sao xuống được. Tam tăng đã đến lúc không còn chú ý gì đến bên ngoài thành thử mấy lời của Không Trí không ai nghe thấy, mà dù có nghe thì cũng đành chịu.
Vi Nhất Tiếu lạng người một cái như một làn khói mỏng bay vào trong ba cây tùng gãy toan đánh vào Chu Chỉ Nhược, thế nhưng thấy nàng ta giơ tay để trên lưng chừng, nếu như xông lên, thủ trảo ắt chộp ngay xuống đầu Tạ Tốn. Tạ Tốn chết đi, Trương Vô Kỵ đau lòng lập tức táng mạng dưới chưởng của ba vị trưởng lão Thiếu Lâm. Vi Nhất Tiếu bất quá chỉ cách Chu Chỉ Nhược chừng một trượng, nhưng đành ngẩn ngơ đứng nhìn, không dám tiến lên. Trong giây lát trên đỉnh núi ai nấy đứng trơ trơ như tượng đá, không ai cử động, cũng không ai nói một lời nào.
Đột nhiên Chu Điên cười khà khà hùng dũng tiến lên. Dương Tiêu giật mình kinh hãi quát lớn:
- Điên huynh, không được lỗ mãng.
Chu Điên không để ý đến, đi đến trước mặt ba nhà sư Thiếu Lâm mặt mày tươi tỉnh hỏi:
- Ba vị đại hòa thượng, có ăn thịt chó không nào?
Y thò tay vào bọc lấy ra một đùi chó đã nấu chín, nhứ nhứ trước mặt Độ Ách. Mấy hôm nay chùa Thiếu Lâm đãi ăn chỉ toàn món chay, Chu Điên hay rượu thích thịt, hai ngày liền hôm nào cũng rau dưa đậu phụ làm sao chịu nổi? Tối hôm qua y bắt trộm được một con chó, xẻ ra ăn no, nhưng còn giữ lại một đùi, bây giờ tình hình cấp bách nên đem ra quấy nhiễu tinh thần ba nhà sư. Bọn Dương Tiêu thấy thế ai nấy mừng rỡ, nghĩ thầm: "Chu Điên bình thời hành sự khùng khùng điên điên, nhưng bây giờ quả là kế hay lắm". Mọi người biết rằng một khi sử dụng nội lực toàn do tập trung tinh thần chí khí, Chu Điên nếu phá rối như thế, chỉ cần một nhà sư nổi sân niệm, tâm thần hơi phân tán là Trương Vô Kỵ có thể thắng được ngay.
Ba nhà sư nhìn mà không thấy, không ai để ý gì đến y. Chu Điên giơ đùi thịt chó lên nhai nhồm nhoàm, tấm tắc:
- Thơm quá! Ngon quá! Ba vị đại hòa thượng ăn thử một miếng xem nào!
Y thấy tam tăng vẫn thản nhiên như không, liền giơ đùi chó toan nhét vào mồm Độ Ách. Những nhà sư Thiếu Lâm đứng quanh cùng quát lên:
- Thằng điên kia, mau ra ngay.
Chu Điên đẩy chiếc đùi chó vào môi nhà sư, đột nhiên cánh tay giật mạnh, nửa người tê đi, nghe bạch một tiếng chiếc đùi chó đã rơi xuống đất. Thì ra lúc này nội kình Độ Ách đã tỏa ra khắp thân thể đến mức "ruồi nhặng không đậu được", bất cứ nơi nào khi gặp phải ngoại lực lập tức đẩy văng đi.
Chu Điên kêu lên:
- Ối chao! Ối chao! Thật tệ quá, thật tệ quá! Ông không ăn thịt chó thì cũng chẳng sao, cớ gì lại hất đùi chó ngon lành của ta xuống đất, làm bẩn hết thế này? Ông phải đền cho ta, ông phải đền cho ta!
Y hoa chân múa tay kêu la rầm rĩ. Ngờ đâu ba nhà sư tu tập công phu, không bị các ma chướng bên ngoài quấy rối. Chu Điên tay phải lật một cái đã rút trong người ra một con dao, kêu lên:
- Nếu ông không chịu ăn thịt chó, lão tử hôm nay sẽ thí mạng cho mà xem.
Y giơ dao lên vạch vào mặt một cái, lập tức máu chảy ròng ròng. Quần hùng kinh hoảng kêu lên, Chu Điên lại giơ dao cắt thêm một đường nữa, lập tức mặt mũi đầy máu me, trông thật quái đản ghê rợn. Hình ảnh đó dẫu ai trông thấy cũng gớm ghiếc, nhưng Thiếu Lâm tam tăng vẫn chuyên chú, mắt tai mũi lưỡi không còn sử dụng, nên nào có thấy cái cảnh tự hủy hoại của Chu Điên đến như y đến trước mặt cũng không hay biết. Chu Điên lại kêu toáng lên:
- Hòa thượng giỏi nhỉ, nếu ông không đền đùi thịt chó cho ta, ta chết ngay tại đây cho mà xem.
Y giơ đoản đao lên toan đâm luôn vào tim mình. Y thấy giáo chủ tình hình nguy khốn, quyết ý xả mệnh tự sát để quấy nhiễu tinh thần ba nhà sư. Đột nhiên một bóng vàng thấp thoáng, một người đã phi thân tới, vươn tay cướp luôn con dao trong tay y, thuận tay ném xuống dưới đất, lúc nhảy đá trúng huyệt đạo của y khiến y không thể động đậy. Tiếp theo nghiêng người lướt tới, năm ngón tay thò ra, chộp xuống đỉnh đầu Chu Chỉ Nhược, thủ pháp sử dụng giống hệt cách Tống Thanh Thư dùng để giết các trưởng lão Cái Bang.
Năm ngón tay của Chu Chỉ Nhược tuy chỉ cách đỉnh đầu Tạ Tốn chưa đầy một thước, nhưng kẻ địch thân pháp nhanh quá, đành phải rút tay về đỡ, gạt chiêu đó ra ngoài.
Trương Vô Kỵ nội kình mạnh không kém gì ba nhà sư liên thủ, nhưng công phu khô thiền "ta vật đều quên" thì kém xa, chưa đến mức vào mắt mà không thấy, vào tai mà không nghe nên khi thấy Chu Chỉ Nhược ra tay uy hiếp Tạ Tốn, tâm thần chàng liền xao động ngay. Chu Điên đi lên phá rối, đến lúc cầm dao tự tận chàng đều nhìn rõ, trong bụng lại càng hoảng hốt. Lúc đó nội tức trong người chàng dâng lên như sóng biển, chỉ chớp mắt là hộc máu chết ngay tại chỗ, bỗng thấy hoàng sam nữ tử nhảy vào đoạt đoản đao trong tay Chu Điên, xuất chiêu tấn công Chu Chỉ Nhược giải thoát Tạ Tốn khỏi nguy nan.
Trương Vô Kỵ trong lòng mừng rỡ, nội kình lập tức trổi lên, kình lực của ba nhà sư liền hóa giải, chỉ giây lát đã thành thế thăng bằng. Bọn Độ Ách tuy không nhìn, không nghe thấy cảnh giới bên ngoài nhưng nội kình hai bên lên xuống vẫn cảm thấy rất tinh tế, thấy đối phương nội kình bỗng tăng lên thật nhanh nhưng không chuyển từ thế thủ sang thế công chính là cơ hội tối hảo để tiêu trừ nguy nan. Ba nhà sư tâm ý tương thông, lập tức liền từ từ thu kình lại, Trương Vô Kỵ cũng thu bớt một phần, tam tăng lại thu một phần. Cứ như thế bên này thu một ít bên kia thu một ít chỉ khoảnh khắc hai bên đều thu về cả. Tất cả bốn người cùng cười ha hả đứng lên. Trương Vô Kỵ vái một cái thật sâu, Độ Ách, Độ Nạn, Độ Kiếp ba nhà sư cũng chắp tay đáp lễ, cùng cất tiếng:
- Bội phục, bội phục!
Trương Vô Kỵ quay đầu nhìn lại thấy hoàng sam nữ tử đang cùng Chu Chỉ Nhược giao đấu thật kịch liệt. Cô gái tay không còn Chu Chỉ Nhược một tay roi, một tay đoản đao nhưng xem ra vẫn núng thế. Võ công hoàng sam nữ tử xem ra cùng đường với Chu Chỉ Nhược, phiêu hốt linh động, huyễn ảo vô cùng nhưng giơ tay cất chân đều chính chứ không phải tà, nếu nói Chu Chỉ Nhược dáng như quỷ mị thì hoàng sam nữ tử thật chẳng khác gì thần tiên.
Trương Vô Kỵ chỉ mới coi sơ qua cũng biết cô gái kia chỉ thắng chứ không thua, nghĩa phụ không có gì nguy hiểm, nhưng xem ra nàng ta ra chiêu như muốn dò đường để xem võ công Chu Chỉ Nhược đến đâu, còn như quả như muốn thắng thì đã đánh ngã Chu Chỉ Nhược từ lâu rồi.
Độ Ách nói:
- Thiện tai! Thiện tai! Trương giáo chủ, tuy các hạ không thắng được ba anh em chúng tôi, chúng tôi cũng không thắng được các hạ. Tạ cư sĩ, xin ông cứ tự nhiên.
Nói xong ông ta tiến lên giải các huyệt đạo cho Tạ Tốn nói:
- Tạ cư sĩ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Cửa Phật lúc nào cũng mở rộng, thế gian này không ai là không độ được. Ta với ngươi ở trên đỉnh núi này cũng đã lâu ngày, cái đó cũng là có duyên với nhau.
Tạ Tốn đứng thẳng dậy nói:
- Ngã Phật từ bi, may được ba vị đại sư chỉ cho con đường sáng, Tạ Tốn này cảm kích khôn cùng.
Chỉ nghe hoàng sam nử tử quát lên một tiếng, tay trái vươn ra đã đoạt được trường tiên trong tay Chu Chỉ Nhược, tiếp theo thúc cùi chỏ vào huyệt đạo trên ngực nàng, năm ngón tay phải vươn ra để hờ trên đầu nói:
- Ngươi có muốn nếm mùi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay chăng?
Chu Chỉ Nhược không cử động được, nhắm mắt chờ chết. Tạ Tốn tuy hai mắt không nhìn thấy gì nhưng tình cảnh chung quanh vẫn hiểu rõ, tiến lên vái một cái nói:
- Cô nương cứu mạng cho hai cha con tôi, đại đức đó thật là sâu nặng. Vị Chu cô nương này nếu không biết hối cải, vẫn tiếp tục làm điều bất nghĩa, thể nào rồi cũng có ngày bị quả báo. Khẩn cầu cô nương hôm nay tha cô ta một chuyến.
Hoàng sam nữ tử nói:
- Kim Mao Sư Vương hối cải nhanh quá đi thôi.
Nói rồi thò tay vào trong người Chu Chỉ Nhược, lấy ra một bao nhỏ, áng chừng bằng bàn tay, thuận tay cất vào trong người mình, nói với Chu Chỉ Nhược:
- Lấy đi?
Chu Chỉ Nhược còn chút khí lực nói:
- Lấy cái gì?
Hoàng sam nữ tử đưa tay bắt lấy Chu Chỉ Nhược, phi thân nhảy ra ngoài mấy trượng, chỉ thấy nàng nói nhỏ với Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược lắc đầu không nói. Hoàng sam nữ tử phải giơ năm ngón tay lên đỉnh đầu nàng, tựa hồ như đang ép hỏi cái gì, Chu Chỉ Nhược rốt cuộc cũng mở miệng nói, hai người một hỏi một đáp, thủ trảo tay phải của hoàng sam nữ tử thủy chung không rời đỉnh đầu Chu Chỉ Nhược.
Hoàng sam nữ tử nhảy về chỗ cây tùng, nói với Trương Vô Kỵ:
- Trương giáo chủ, Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm đang ở trên đảo hoang mà các người từng ở, mời giáo chủ phái người đi tìm xem.
Trương Vô Kỵ ngẩn ra, nói:
- Chẳng lẽ…
Hoàng sam nữ tử nói:
- Đao kiếm đó sau này do giáo chủ bảo quản! Hiệu lệnh thiên hạ, khu trừ Hồ Lỗ, bảo vệ dân sinh, phải dùng đao này kiếm này cho tốt!
Thân hình chớp lên đã lướt ra khỏi vòng cây tùng. Trương Vô Kỵ nghe nàng nói chuyện trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra sự tình từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không thể tin Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm bị trộm lại có liên quan đến Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược sau khi bị hoàng sam nữ tử chế ngự, trong lòng vừa thẹn vừa giận, lại cảm thấy chán nản, thấy ba cao tăng khoanh chân ngồi ở một bên, Tạ Tốn cúi đầu buông mày ngồi phía trước tam tăng, hai tay chắp lại, thì thào tụng kinh. Chu Chỉ Nhược biết y niệm chính là Kinh Kim Cương, chỉ nghe Tạ Tốn nhẹ giọng thì thầm:
- Khi ấy ngài Tu Bồ Đề nghe Phật nói kinh này, hiểu sâu được nghĩa thú, rơi lệ dầm dề bạch Phật rằng: Đức Thế Tôn! Rất ít có. Phật nói kinh điển sâu xa như thế, con từ trước đến giờ đã được tuệ nhãn mà chưa từng được nghe kinh như thế. Thế Tôn! Nếu lại có người được nghe kinh này, lòng tin thanh tịnh ắt sanh Thật tướng…
Chu Chỉ Nhược nghe được "hiểu sâu được nghĩa thú, rơi lệ dầm dề", nghĩ thầm rằng Tạ Tốn cả đời giết người vô số, nhưng thấy tình hình của ông lúc này, tựa như một buổi tỉnh ngộ sửa đổi, lập tức trở nên bình an, vui mừng. Mình vốn là con gái một người chèo thuyền trên sông Hán Thủy, được Trương Tam Phong chân nhân chuyển sang đầu nhập phái Nga Mi theo Diệt Tuyệt sư thái học nghệ, chính mình thận trọng cẩn thận, không phạm khuyết điểm, không ngờ ở Tây Vực gặp lại oan nghiệt kiếp trước Trương Vô Kỵ, từ đó một lòng hướng về thiếu niên này.
Nàng từng không ngừng tự mình cảnh giác, sao lại không chuyên tâm đả tọa tu tập? Làm sao quên được lời dạy bảo của ân sư? Phân tâm suy nghĩ đến thiếu niên chẳng dính dáng gì? Không, người không phải là không dính dáng gì, y là giáo chủ ma giáo, là một tiểu ma đầu không chuyện ác gì không làm! Ở trên Quang Minh Đỉnh, vì sao mình không một kiếm đâm chết y? Nếu lúc ấy mình giết y thì đã không phải gặp đủ loại khổ sở sau này. Ôi, ngươi vì sao mà đối đãi với ta như vậy? Ngươi vì sao mà thân thiết với cô nương mặt bị sưng vù như vậy? Nàng vì sao mà đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như thế? Vì sao? Ta đi bên cạnh ngươi, ngươi lại không thèm nhìn đến ta? Đôi ta lần đầu tiên gặp nhau là ở trên thuyền trên sông Hán Thủy, ta thấy ngươi đáng thương, không chịu ăn cơm, liền tốt bụng đút cho ngươi một chén. Sau này, ta còn có thể đút cơm cho ngươi ăn nữa không?
Nàng trông thấy bóng dáng Trương Vô Kỵ, thấy y ngồi ở phía sau Tạ Tốn, Tạ Tốn vẫn còn ở tụng niệm Kinh Kim Cương. Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm: "Sư phụ vì sao mà bức ta làm chuyện này? Bà ấy muốn ta đi dụ dỗ tên tiểu ma đầu này, lại không thể thật lòng đối tốt với y, bà ấy không hiểu được phải gặp bao nhiêu khó khăn! Sư phụ vì sao cho rằng y là tiểu ma đầu? Trên hải đảo y chỉ ôm ta một cái, hôn nhẹ ta, có lúc nào không giữ khuôn phép đâu?…
Nàng đỏ bừng cả mặt, không dám nghĩ lại chuyện trên hải đảo, thoáng chốc nhớ tới ngày ấy ở trên tháp cao Vạn An tự, tình cảnh sư phụ bức bách mình phát thệ:
Ngày đó Chu Chỉ Nhược đi vào trong phòng sư phụ, sà vào lòng sư phụ khóc tấm tức. Sư phụ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, Chu Chỉ Nhược biết rằng không có thì giờ nói chuyện lâu với sư phụ, liền đem chuyện đêm hôm trước Trương Vô Kỵ đến cứu nàng như thế nào kể lại cho sư phụ nghe. Diệt Tuyệt sư thái nhíu mày, trầm ngâm một hồi nói:
- Tại sao y lại chỉ cứu mình con mà không cứu những người khác? Hôm đó con đâm y một kiếm trên Quang Minh Đỉnh, sao y lại trở ngược cứu con là sao?
Chu Chỉ Nhược hai má đỏ bừng nhỏ nhẹ nói:
- Con cũng không biết nữa.
Diệt Tuyệt sư thái giận dữ nói:
- Hừ, tên tiểu tử đó cực kỳ âm hiểm ác độc, y là đại ma đầu của ma giáo, làm gì có lòng tốt bao giờ. Y chính là sắp xếp một cái bẫy để cho con chui đầu vào đó.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Y… y sắp xếp để đưa con vào bẫy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Chúng ta là tử đối đầu của ma giáo, dưới kiếm Ỷ Thiên của ta không biết bao nhiêu tà ác gian đồ của ma giáo bị bỏ mạng. Lẽ dĩ nhiên ma giáo hận phái Nga Mi thấu xương, sao lại quay ra cứu mình là sao? Tên ma đầu họ Trương kia hẳn là thích con, muốn con bị sa vào vòng tay y nên y sai người giả vờ bắt bọn mình, sau đó cố ý lấy lòng, giả vờ cứu con ra, để con từ nay hết lòng hết dạ nhớ ơn y. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Chu Chỉ Nhược nhỏ nhẹ nói:
- Sư phụ, con xem ra y… y không phải giả đâu.
Diệt Tuyệt sư thái giận quá, quát lên:
- Ngươi lại định đi theo vết của đứa không ra gì Kỷ Hiểu Phù kia hay sao mà lại phải lòng một dâm đồ của ma giáo? Nếu ta công lực không mất, một chưởng đánh chết ngươi là xong.
Chu Chỉ Nhược sợ đến toàn thân run rẩy, nói:
- Đồ nhi không dám thế.
Diệt Tuyệt sư thái gay gắt nói:
- Ngươi quả thực không dám hay lại chỉ mồm mép xuông, đánh lừa sư phụ?
Chu Chỉ Nhược gạt lệ đáp:
- Đồ nhi quyết không dám trái lời dạy dỗ của ân sư.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy con quỳ xuống lập một trọng thệ xem nào.
Chu Chỉ Nhược y lời, quỳ xuống không biết nói sao cho phải. Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Con nói như thế này: tiểu nữ là Chu Chỉ Nhược xin thề cùng trời đất, nếu như sau này có lòng ái mộ tên dâm đồ Trương Vô Kỵ giáo chủ của ma giáo, kết thành vợ chồng cùng y, cha mẹ con chết nằm dưới đất xương cốt không yên, sư phụ con Diệt Tuyệt sư thái sẽ thành ma quỷ khiến cho con một đời ngày đêm không ổn, nếu như con sau này sinh con đẻ cái với y, con trai thì đời đời làm đầy tớ, con gái thì đời đời làm gái lầu xanh.
Chu Chỉ Nhược giật mình hoảng sợ, nàng bản tính nhu hòa ôn thuận, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thề một câu độc địa đến thế, không những rủa xả cả đến cha mẹ đã chết rồi, lại rủa xả đến cả sư phụ, luôn cả lời nguyền lây đến con cái mình nhưng thấy sư phụ mắt trừng trừng, hầm hầm nhìn thẳng vào mặt nàng, không khỏi mắt hoa đầu váng, liền y theo lời thầy nói đọc lại một lần.
Diệt Tuyệt sư thái thấy nàng thề độc như thế gương mặt liền dịu lại, ôn tồn nói:
- Ngoan lắm, thôi con đứng lên đi.
Chu Chỉ Nhược nước mắt lã chã tuôn rơi, uể oải đứng lên. Diệt Tuyệt sư thái mặt trầm xuống nói:
- Chỉ Nhược, ta không phải cố ý ép buộc con đâu, chỉ vì muốn tốt lành cho con đấy thôi. Con chỉ là một cô gái còn nhỏ tuổi, từ nay sư phụ đâu có còn để lo cho con nữa, nếu như con lại sa vào bước chân của Kỷ sư tỉ, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng không được an tâm. Huống chi sư phụ muốn con đảm trách trọng nhiệm hưng phục bản phái, không thể lầm lỡ chút nào được.
/257
|