Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 77

/257


Trương Vô Kỵ nhìn theo đến khi chiếc xe không còn hình bóng nữa mới quay trở lại căn nhà tranh. Sáng sớm hôm sau y đắp hai cái mộ bên cạnh nhà, lại đi ra khỏi thung lũng kiếm thợ đục hai tấm bia đá, một tấm đề "Điệp Cốc Y Tiên Hồ tiên sinh Thanh Ngưu chi mộ", một tấm đề "Hồ phu nhân Vương thị chi mộ". Bọn Giản Tiệp thấy vợ chồng Hồ Thanh Ngưu cùng chết cả, mới hay việc y bị bệnh nặng không phải để đánh lừa người, đều rất thương tiếc.

Vương Nạn Cô đi rồi, không còn ai ám trung hạ độc, Trương Vô Kỵ trị bệnh cho mọi người mỗi ngày một đỡ, chỉ mươi hôm trước sau cảm tạ ra đi. Mẹ con Kỷ Hiểu Phù không biết đi đâu, nên ở lại thêm ít ngày nữa.

Trong mấy ngày đó, Trương Vô Kỵ chăm chú đọc bộ y thư Hồ Thanh Ngưu sáng tác, thấy quả nhiên bên trong bác đại tinh thâm, tinh vi áo diệu, không hổ cái tên Y Tiên. Y chỉ đọc tám chín ngày, y thuật đã đại tiến, thế nhưng làm sao để khu trừ âm độc trong cơ thể, y vẫn chưa tìm ra đầu mối. Y lật qua lật lại đọc kỹ mấy lần, sau cùng không còn hi vọng gì, nghĩ thầm: "Hồ tiên sinh nếu biết cách trị thương cho ta, thì ắt đã làm rồi? Còn nếu ông ta không biết, thì dĩ nhiên trong sách làm sao có chép được". Nghĩ đến như thế, bao nhiêu hi vọng đều tiêu tan.

Y gập sách lại, đi ra ngoài nhìn hai cái mộ giả, nghĩ thầm: "Không đến một năm nữa, ta cũng sẽ ngủ một giấc nghìn thu dưới lòng đất rồi. Bia trên mộ ta không biết sẽ viết những gì?". Y còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nghe từ sau lưng có mấy tiếng ho, Trương Vô Kỵ giật mình quay lại, thấy Kim Hoa bà bà vịn vai cô bé mặt mày xinh đẹp, đang lẩy bẩy đứng cách y chừng vài trượng.

Kim Hoa bà bà hỏi:

- Này bé con, ngươi là gì của Hồ Thanh Ngưu? Sao lại đứng đây rầu rĩ?

Trương Vô Kỵ nói:

- Tôi bị trúng âm độc của Huyền Minh thần chưởng…

Kim Hoa bà bà đi lại, giơ tay nắm cổ tay y xem mạch, lạ lùng hỏi:

- Huyền Minh thần chưởng? Trên đời này quả có môn công phu đó hay sao? Ai đánh ngươi thế?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Người đó ăn mặc như quan quân Mông Cổ, nhưng không biết thực sự là ai. Tôi đến Hồ tiên sinh để chữa bệnh, nhưng ông ấy nói tôi không phải là người trong Minh giáo, nên không chịu chữa. Bây giờ ông ấy uống thuốc độc chết rồi, bệnh của tôi sẽ không thể nào khỏi được nữa, nghĩ đến chuyện đó thấy đau lòng.

Kim Hoa bà bà thấy Vô Kỵ anh tuấn, nho nhã dễ làm cho người ta cảm mến, nay bị căn bệnh bất trị, nên than thở:

- Tiếc quá, tiếc quá.

Trương Vô Kỵ trong đầu bỗng dưng nổi lên ba câu nói: "Sinh tử tu đoản, khởi năng cưỡng cầu? Dư ố hồ tri duyệt sinh chi phi cảm gia? Dư ố hồ tri ố tử chi phi nhược táng nhi bất tri quy giả gia? Dư ố tri phù tử giả bất hối kỳ thủy chi kỳ sinh hồ" Ba câu đó từ sách của Trang Tử. Trương Tam Phong sùng tín Đạo giáo, bảy người đệ tử của ông tuy không phải là đạo sĩ, nhưng cuốn bảo điển của họ là Nam Hoa Kinh của Trang Tử, ai ai cũng đều thuộc lòng. Trương Vô Kỵ khi còn ở trên Băng Hỏa đảo, lúc năm tuổi Trương Thúy Sơn dạy y tập đọc tập viết, vì không có sách vở gì, chỉ vạch đất thành chữ dạy con, nên đem sách Trang Tử dạy cho y. Mấy câu đó ý tứ như sau: "Con người đời sống ngắn dài, không thể miễn cưỡng được. Nếu biết như thế thì người đời tham sống chẳng phải là u mê không tỉnh hay sao? Nếu biết như thế thì người đời sợ chết có khác gì tuổi trẻ lưu lạc nên quên cả đường về hay sao? Nếu biết như thế thì người chết đi có khi lại hối hận là trước đây đã từng mong sống hay sao?". truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Ý tứ nguyên thủy của Trang Tử khi diễn giải ra là sống chưa chắc đã sướng mà chết cũng chưa chắc đã khổ, sống chết thực ra không khác gì nhau bao nhiêu. Con người ta khi còn sống, chẳng qua cũng chỉ là "một giấc mộng lớn" mà thôi, nên khi chết đi chính là "tỉnh mộng", không chừng sau khi chết, lại thấy rằng trước đây mình ham sống thật là ngu xuẩn, sao không chết sớm? Cũng chẳng khác gì sau khi chúng ta trải qua một cơn ác mộng, đau thương, tỉnh lại, cảm thấy giấc mộng vừa qua thật là dài.

Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu được cái đạo lý của hai chữ sinh tử, nhưng trong bốn năm qua, ngày ngày sống trong cái ranh giới giữa sống và chết nên vì thế thấu hiểu cái hàm nghĩa của Trang Tử. Trước đây y không tin những lời của Trang Tử, nhưng nay những ngày sống trên thế gian này chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, nên cũng mong được sau khi chết đi sẽ lạc vào kỳ cảnh, và hối hận rằng trước đây mình đã tham sống.

Lúc này y nghe Kim Hoa bà bà luôn mồm nói "Tiếc quá, tiếc quá", nên mỉm cười, thuận miệng nói ra ba câu của Trang Tử. Kim Hoa bà bà hỏi lại:

- Ngươi nói thế là ý làm sao?

Trương Vô Kỵ giải thích:

- Đây là lời nói trong sách của Trang Tử, chính là do phụ thân tôi dạy.

Kim Hoa bà bà bỗng dưng ngơ ngẩn. Bà ta nghĩ đến người chồng đã quá cố, thế nhưng tình vợ chồng mấy mươi năm, ân ái vô ngần, bỗng dưng âm dương đôi ngả, không còn bao giờ thấy lại được nhau, nhưng cũng chẳng khác gì người đi chơi xa, nay chết đi tức là quay trở về nhà. Nếu thế thì khi chồng bà ta bị cừu nhân hạ độc, Hồ Thanh Ngưu không chịu chữa trị, cũng chưa hẳn là xấu. "Quê cũ, quê cũ ư? Liệu rằng trở về quê cũ, có tốt lành hơn ở phương xa chăng?".

Cô bé ở bên cạnh Kim Hoa bà bà hoàn toàn chẳng hiểu mấy câu của Trương Vô Kỵ có ý nghĩa gì, chẳng hiểu sao bà bà vừa nghe xong, lại như ngây như dại. Cô giương đôi mắt xinh đẹp nhìn bà bà, rồi lại nhìn Trương Vô Kỵ, hết nhìn người nọ lại nhìn người kia.

Sau cùng Kim Hoa bà bà thở dài, nói:

- Chuyện ở cõi u minh, quả thực hết sức mơ hồ. Tuy chết không hẳn đã đáng sợ, vì đã là người có ai khỏi chết, làm sao tránh khỏi cái ngày đó được. Thế nhưng sống thêm được ngày nào thì hay ngày đó vậy thôi.

Trương Vô Kỵ thấy cả bọn Kỷ Hiểu Phù mười lăm người bị Kim Hoa bà bà đả thương thật là tàn nhẫn, lại thấy vợ chồng Hồ Thanh Ngưu sợ bà ta đến nỗi không còn cả cái can đảm đào tẩu nữa, nghĩ chắc Kim Hoa bà bà phải là người hung tàn vô hạn, thế nhưng khi gặp mặt rồi thì lại hoàn toàn khác hẳn. Hôm đó dưới ánh đèn gặp qua một lần, y nhìn chưa được rõ, hôm nay gặp đây thấy chỉ là một bà lão hiền hậu dễ mến, tuy các bắp thịt trên mặt dường như chai cứng, lại đầy vết nhăn như da gà, không lộ ra vẻ buồn vui giận ghét, nhưng ánh mắt trong vắt sáng ngời, linh hoạt chẳng khác gì một cô gái còn xuân, lộ rõ vẻ ôn hòa thân thiết.

Kim Hoa bà bà lại hỏi:

- Này bé con, thế cha cháu tên gì?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cha cháu họ Trương, tên là Thúy Sơn, là đệ tử của phái Võ Đang.

Tuy nhiên y không đề cập đến chuyện cha y tự vẫn chết. Kim Hoa bà bà hết sức lạ lùng, nói:

- Thế ra ngươi là con trai của Trương ngũ hiệp phái Võ Đang, như thế có phải tên ác nhân dùng Huyền Minh thần chưởng đả thương ngươi chỉ vì muốn bức bách ngươi thổ lộ nơi chốn của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn và thanh đao Đồ Long chăng?

Trương Vô Kỵ nói:

- Đúng thế, y dùng đủ mọi loại độc hình nhưng cháu thà chết chứ không chịu nói.

Kim Hoa bà bà hỏi lại:

- Thế cháu có thực là biết hay không?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Ồ, Kim Mao Sư Vương là nghĩa phụ của cháu, cháu nhất định không thể nào thổ lộ nơi ở của nghĩa phụ được.

Kim Hoa bà bà giơ tay trái ra, nắm ngay lấy hai tay Vô Kỵ. Chỉ thấy xương kêu lách cách, Trương Vô Kỵ thấy đau đến gần như bất tỉnh, lại thấy một luồng hàn khí thấu xương, từ hai tay truyền vào trong ngực, khí lạnh đó khác hẳn Huyền Minh thần chưởng, nhưng cũng đau đớn khó chịu chẳng kém gì. Kim Hoa bà bà dịu dàng nói:

- Bé con ngoan, ngươi mau nói chỗ ở của Tạ Tốn cho ta nghe, bà bà sẽ chữa khỏi âm độc cho ngươi, lại truyền cho ngươi công phu thiên hạ vô địch.

Trương Vô Kỵ đau đến nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn hiên ngang đáp:

- Cha mẹ tôi thà phải hi sinh tính mạng chứ không chịu tiết lộ hành tàng của bạn bè. Kim Hoa bà bà, bà tưởng tôi là kẻ bán rẻ cha mẹ hay sao?

Kim Hoa bà bà mỉm cười:

- Được lắm, được lắm. Cha ngươi đâu, y có ở đây không?

Bà ta ngấm ngầm vận nội công, bàn tay nắm cổ tay y tựa như một cái vòng sắt hẹp lại vài phân. Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:

- Sao bà không đổ thủy ngân vào tai tôi? Sao không bắt tôi nuốt kim vào bụng? Ăn đỉa sống? Bốn năm trước, khi tôi chỉ mới là một đứa bé, cũng đã không sợ ác hình của tên khốn kiếp kia, nay đã lớn rồi, không lẽ lại không bằng ngày xưa?

Kim Hoa bà bà cười ha hả, nói:

- Thì ra ngươi đã thành người lớn rồi đấy, không còn là đứa bé con nữa, ha ha, ha ha…

Bà ta cười mấy tiếng, thả tay Vô Kỵ ra, cổ tay cho chí ngón tay tất cả đều tím bầm. Cô bé gái liếc y một cái, nói:

- Mau tạ ơn bà bà tha mạng đi.

Trương Vô Kỵ hứ một tiếng, nói:

- Bà ta giết ta đi xem chừng còn sướng hơn, có gì mà phải tạ ơn?

Cô gái nhíu mày, nói dỗi:

- Người gì mà không chịu nghe lời, ta không thèm lý tới ngươi nữa.

Nói xong cô quay ngoắt đi, nhưng mắt vẫn len lén liếc xem y làm trò gì. Kim Hoa bà bà mỉm cười nói:

- A Ly, con sống một thân một mình trên đảo, không có ai chơi đùa, cô đơn lắm. Thôi mình bắt thằng nhỏ này đem về, bắt nó hầu hạ con, có thích không? Chỉ có điều thằng này cứng đầu, bướng bỉnh lắm, không chịu nghe lời.

Cô bé nhướng lông mày, vỗ tay nhoẻn miệng cười, đáp:

- Thế thì hay lắm, thôi mình bắt nó đi. Nếu nó không nghe lời, bộ bà bà không có cách trị nó hay sao?

Trương Vô Kỵ nghe hai người một hỏi một đáp, trong dạ bồn chồn. Nếu như Kim Hoa bà bà giết y ngay tại đây thì cũng đành lòng, còn nếu họ bắt lên trên cái đảo quái quỷ gì đó, sống chẳng sống, chết chẳng chết, lây lất để cho hai người hành hạ, xem ra còn khốn khổ hơn nhiều.

Kim Hoa bà bà gật đầu, nói:

- Ngươi đi theo ta, mình trước hết đi tìm một người, làm một việc, xong rồi sẽ trở về Linh Xà đảo.

Trương Vô Kỵ giận dữ nói:

- Các người không phải tử tế, ta nhất định không đi theo.

Kim Hoa bà bà mỉm cười nói:

- Trên đảo Linh Xà của bọn ta cái gì cũng có cả, ăn chơi những thứ ngươi chưa từng thấy bao giờ. Bé con ngoan, theo bà bà đi.

Trương Vô Kỵ đột nhiên quay mình, co giò chạy. Nào ngờ, chỉ mới một bước, Kim Hoa bà bà đã chặn ngay trước mặt y. Trương Vô Kỵ nghiêng người, xoay qua chạy về hướng tả, nhưng cũng chỉ một bước, Kim Hoa bà bà cũng lại ở trước mặt y rồi, nhỏ nhẹ nói:

- Này con, con chạy không được đâu, ngoan ngoãn theo ta đi nào.

Trương Vô Kỵ nghiến răng, nhắm ngay bà ta đánh ra một chưởng. Kim Hoa bà bà hơi né mình, nhắm ngay bàn tay y ghé mồm thổi một cái. Bàn tay Trương Vô Kỵ vốn đã bị bà ta nắm khiến máu đọng lại sưng vù, nay lại thêm một làn hơi thổi đến, chẳng khác gì dùng dao ngoáy vào một vết thương, đau đến phải nhảy dựng lên.

Bỗng nghe tiếng một bé gái cất lên:

- Vô Kỵ ca ca, huynh chơi đùa ở đâu đó? Muội tới đây nè.

Chính là Dương Bất Hối chạy đến, rồi Kỷ Hiểu Phù cũng từ trong lùm cây bước ra. Hai mẹ con mới đi chơi ở ngoài đồng về, bỗng thấy Kim Hoa bà bà, mặt Kỷ Hiểu Phù lập tức trắng bệch, nhưng cố thu hết can đảm, run run nói:

- Bà bà, bà không nên làm khó trẻ con.

Kim Hoa bà bà trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Phù, lạnh lùng nói:

- Ngươi chưa chết à? Chuyện của lão thái bà, ai cho ngươi chõ miệng vào? Ra đây cho ta xem, sao đến hôm nay vẫn còn chưa chết?

Kỷ Hiểu Phù xuất thân danh gia võ học, lại là cao đồ của một danh môn, đúng ra rất có đảm lược, nhưng lúc này vì lo cho con, không dám khinh thị mạo hiểm, liền nắm tay Bất Hối lùi lại một bước, hạ giọng nói:

- Vô Kỵ, cháu qua đây.

Trương Vô Kỵ co chân định đi, cô bé A Ly kia liền lật tay chộp ngay Tam Dương Lạc trên cánh tay y, nói:

- Đứng lại đây. Ngươi tên Vô Kỵ, họ Trương, vậy là Trương Vô Kỵ, phải không nào?

Tam Dương Lạc đã bị nắm, Trương Vô Kỵ lập tức nửa thân trên tê dại, không thể cử động được, trong bụng vừa sợ vừa tức, kêu to:

- Buông tay! Mau thả ta ra!

Bỗng nghe một tiếng đàn bà trong trẻo nói:

- Hiểu Phù, sao con lại nhút nhát thế? Đi ra thì đi ra chứ có sao.

Kỷ Hiểu Phù vừa mừng vừa sợ, quay đầu lại kêu lên:

- Sư phụ.

Thế nhưng đằng sau nào thấy ai, cố gắng nhìn kỹ, mới thấy ở đằng xa một ni cô mặc áo bào màu tro từ từ đi tới, chính là sư phụ Diệt Tuyệt sư thái, chưởng môn phái Nga Mi. Đằng sau bà ta có hai đệ tử đi theo, một người là sư tỉ Đinh Mẫn Quân, còn người kia là sư muội Bối Cẩm Nghi.

Kim Hoa bà bà thấy bà ta còn xa đến thế, mặt mũi chưa nhìn rõ, thế nhưng thanh âm truyền vào tai rõ ràng như chỉ đứng cách chừng một thước, nội lực quả là thâm hậu. Tên tuổi của Diệt Tuyệt sư thái vang dậy đã lâu, trong võ lâm không ai không biết, có điều bà rất ít khi hạ sơn, không mấy người từng gặp được. Khi đến gần mới thấy bà ta chừng bốn mươi nhăm tuổi, mặt mày đúng ra rất đẹp, có điều hai hàng lông mày lại xiên xiên đổ xuống, khiến khuôn mặt biến thành kỳ bí, hơi giống kẻ đóng vai quỷ mị trong các vở tuồng.

Kỷ Hiểu Phù tiến lên quỳ xuống khấu đầu, nói khẽ:

- Sư phụ, lão nhân gia mạnh khỏe.

Diệt Tuyệt sư thái đáp:

- Nếu chẳng vì giận ngươi đến chết thì cũng khỏe.

Kỷ Hiểu Phù quỳ đó không dám đứng dậy, nghe thấy Đinh Mẫn Quân đứng phía sau sư phụ cười nhạt một tiếng, biết là vị sư tỉ này nói xấu nàng rất nhiều, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên nói:

- Vị bà bà này bảo người đi đến cho bà ta coi, tại sao đến hôm nay vẫn chưa chết, sao ngươi không lại xem bà ta làm gì nào.

Kỷ Hiểu Phù đáp:

- Vâng.

Nàng đứng lên mạnh mẽ đi đến trước mặt Kim Hoa bà bà, lớn tiếng nói:

- Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.


/257

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status