"Nói hay lắm!" Hồ Tiểu Thiên nhìn vào bốn cái ống thẻ trên bàn xử án, bên ngoài bốn cái ống thẻ nào phân biệt ghi ra bốn chữ to chấp, pháp, nghiêm, minh, trong ống chấp là để cho người ta ký tên, giống như trát bắt giam, còn 3 ống thẻ kia có ba loại thẻ đỏ, đen và trắng, mỗi cái dài cỡ một thước, màu trắng là chỉ cho một gậy, màu đen là đánh năm gậy, màu đỏ là mười gậy căn cứ mức phạt nặng nhẹ mà lựa chọn màu sắc và tổng số thẻ.
Hồ Tiểu Thiên ném hai thẻ màu đen ra, nói: "Đem Vạn Đình Xương..." Đến đây hắn cố ý dừng lại một chút.
Vạn Đình Xương giật mình, mẹ nó đùa à, tên này muốn trở mặt với mình sao? Không, hắn làm sao có thể không để mặt mũi cho Vạn gia?
Hồ Tiểu Thiên không nhằm vào Vạn Đình Xương mà là hai gã gia đinh cạnh hắn nói: "Hai người bên trái bên phải, mỗi người năm gậy! nhìn thấy bổn quan không quỳ, nếu có lần sau nhất định chém không tha!" Tốt nha, thuận miệng mà nói đến cả chém người ta cũng nói ra.
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, mẹ nó huyện thừa đại nhân thật quá hổ báo a, lần sau gặp hắn mà bất kinh kiền chém đầu, huyện lệnh bình thường cũng không dám nói lời này a.
Vạn Đình Xương đang giật mình, tưởng tân nhiệm Huyện thừa trở mặt muốn đánh gã, về sau mới hiểu là đánh gia đinh của gã, liền thả lỏng, nhưng gia hỏa này lại nghĩ tới, đánh chó phải ngó mặt chủ, hai tên gia đinh là theo hắn đến đây, đánh chúng là không để chút mặt mũi nào cho mình.
Nha dịch hai bên đứng nhìn nhau, ai cũng biết đấy là gia đinh Vạn phủ, ai cũng biết bối cảnh của Vạn gia.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bọn nha dịch không động thủ, không khỏi buồn bực, cả giận nói: "Chẳng lẽ muốn bổn quan tự mình động thủ?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Không cần đại nhân động thủ, ty chức nguyện ý làm thay."
Lương Đại Tráng cũng đi theo: "Đại nhân, ta lên!" Gia hỏa này khi làm gia đinh chưa bao giờ thấy có uy phong sát khí như vậy. Vốn cảm thấy đi cùng thiếu gia tới thành gần biên giới này làm tùy tùng như lưu vong, nhưng càng về sau càng thấy cũng không tệ như trong tưởng tượng, thậm chí còn tiêu dao tự tại hơn quá khứ rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, nhìn thẳng vào đám nha dịch kia chỉ ra hai tên chịu trách nhiệm đánh nói: "Các ngươi đánh cho ta!"
Hai gã nha dịch sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu: "Đại.. đại nhân.. "
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy hai người bị dọa thành dạng này, không khỏi giận tím mặt, vỗ kinh đường mộc: "Phế vật, Lý Nhị Vương Tam đâu!" Hắn vẫn nhớ hai tên coi cửa nha môn.
Lý Nhị Vương Tam thực ra cũng trong đại đường, nghe Hồ Tiểu Thiên gọi liền nhanh chóng ra khỏi hàng, khom mình hành lễ: "Đại nhân!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kể từ nay các ngươi đổi chức cho chúng , hai người chúng gác cổng còn các ngươi chịu trách nhiệm đánh roi!"
Lý Nhị Vương Tam vui ra mặt, phải biết là chức đánh roi trong phủ là một chức béo bở, so với canh cổng ngày ngạt chịu nắng chịu rét quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất, hai tên này nằm mơ cũng muốn có cái công việc rảnh rỗi này, không ngờ Huyện thừa đại nhân vừa đến đã giúp bọn hắn thực hiện, kể ra hai tên này cũng hơi thiếu thông minh chút, dù gì thì huyện thừa cũng là người đứng thứ hai của Thanh Vân thôi, phía trên còn có Hứa Thanh Liêm nữa, hai tên này vớ được việc từ trên trời rơi xuống làm mờ đầu óc rồi. Quả nhiên lao tới ấn hai gã gia đinh xuống đất, tụt quần chúng ra rồi nhanh chóng giơ gậy lên đánh.
Đánh bẳng roi cũng phải có học vấn, cao thủ chân chính có thể đánh vang lên tiếng độp độp nhưng da thịt của phạm nhân lại không việc gì. Nghe nói bọn hắn luyện tập với đậu hũ, dùng gậy đánh vào đậu hũ có tiếng vang nhưng không vỡ, đậu hũ bị đánh xong vẫn vuông thành sắc cạnh nhưng bên trong đã sớm nhão nhoét.
Lý Nhị cùng Vương Tam hiển nhiên không có trải qua huấn luyện này, mười cái roi chắc nịch nện vào bờ mông hai gã gia đinh, làm hai tên này rên la không ngừng, gọi thiếu gia.
Vạn Đình Xương không nghĩ Hồ Tiểu Thiên nói đánh là đánh, nhất thời khí thế hoàn toàn bị hắn chấn trụ, đến lúc tỉnh ta thì cũng đã đánh xong, gã tức giận lớn tiếng nói: "Đại nhân, hai tên gia đinh này của ta đã phạm tội gì? Ngươi làm sao còn chưa hỏi tình tiết vụ án đã đánh rồi?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói : "Chúng dám coi rẻ công đường, do ngươi quản lý không tốt nô tài nhà mình, bổn quan đương nhiên là thay ngươi dạy dỗ chút." Thầm cười lạnh, ngươi là tú tài thì có thể không quỳ, chả lẽ cả hai tên gia đinh nhà ngươi cũng là tú tài chắc? Lão tử đánh quang minh chính đại, đương nhiên phải đánh rồi.
Vạn Đình Xương lúc này đã nhận ra tên Hồ đại nhân trước mắt này khó đối phó, thầm nghĩ chờ ta trở về nói chuyện này với phụ thân, để lão ra mặt tìm ngươi hỏi tội, nhưng việc Hồ Tiểu Thiên đánh gia đinh của hắn là đúng, dù sao hai tên này cũng không có quỳ lạy tại công đường, theo luật của Đại Khang là phải phạt. Vạn Đình Xương nhớ tới mục đích chính của mình tới đây, hắn chắp tay nói: "Đại nhân, học trò đến đây đã có đơn kiện, kính xin đại nhân xem qua."
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, bây giờ mới lôi đơn kiện ra, Vạn Đình Xương ngươi coi nha môn là nhà mình hả, thật đúng là kiêu ngạo nha, hắn đưa mắt ra ý cho Mộ Dung Phi Yên xuống lấy đơn kiện của Vạn Đình Xương.
Vạn Đình Xương tuy không thấy rõ Hồ Tiểu Thiên, nhưng sau khi Mộ Dung Phi Yên tới gần liền nhận ra người bộ khoái này có chút quen mắt, nghĩ ra đây chính là đồng bạn của tên lang trung giang hồ kia, nghĩ lại thanh âm của tên huyện thừa mời này, mới hít một hơi lạnh, ai nha nha, là ta hồ đồ a, vậy mà không nhận ra tên ngồi trên đại đường này lại chính là tên lang trung giang hồ tới nhà ta hãm hại lừa người, thật là to gan dám chạy đến nha môn giả danh làm huyện thừa. Để nhìn rõ tướng mạo Hồ Tiểu Thiên, gã không tự chủ bước tới một bước, Mộ Dung Phi Yên nổi giận quát: "Điêu dân to gan, lùi lại cho ta!"
Vạn Đình Xương thầm kêu khổ, gã có thể xác định tên huyện thừa trước mắt này chính là tên lang trung chữa bệnh cho em mình, trong đầu lập tức rối loạn, một luồng khí lạnh theo sống lưng chạy dọc lên.
Cái đơn kiện này thực sự là quá dài, Hồ Tiểu Thiên xem một lần thấy đơn giản là đổ hết tội lỗi lên đầu Liễu Khoát Hải. Hồ Tiểu Thiên để mẫu đơn kiện sang một bên, dụi mắt nói: "Mẹ nó, sao chữ lại viết nhỏ như vậy? Bé như con ruồi, muốn khảo nghiệm nhãn lực bổn quan sao?" Sau đó nói với Vạn Đình Xương: "Vạn Đình Xương, ta lại hỏi ngươi, lúc ấy Liễu Khoát Hải có ra tay với ngươi không?"
Vạn Đình Xương lắc đầu nói: "Không có, hắn đánh gia đinh nhà ta, đụng hỏng đại môn nhà ta."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vậy ngươi lui xuống đi, lúc nào cần ngươi làm chứng sẽ gọi!"
Vạn Đình Xương lúc này đã bị sự thay đổi thân phận đột ngột của Hồ Tiểu Thiên làm bối rối đầu óc, nghe hắn nói vậy cũng không nghĩ nhiều, thành thành thật thật lui xuống, hắn nghĩ đi nghĩ lại, tên lang trung này sao lại đột nhiên biến thành huyện thừa? Không phải gã không hiểu được, mà là do thế giới này thực sự biến hóa quá nhanh.
Thấy Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý làm khó Vạn Đình Xương, Quách Thủ Quang cũng thở phào , nếu Hồ Tiểu Thiên trở mặt, cho Vạn Đình Xương một bài học, gã cũng không thoát khỏi liên quan, dù sao huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng ủy thác chuyện ở đây cho gã, vốn là muốn thiết kế cho Hồ Tiểu Thiên chút trở ngại, vậy mà không tưởng Hồ Tiểu Thiên lại mạnh mẽ như thế, vừa đến liền bộc lộ tài năng, chuyện này nhất định phải mau chóng thông báo cho huyện lệnh đại nhân.
Sau khi Vạn Đình Xương lui ra, hai gã gia đinh thành thành thực thực quỳ trên bục cáo tội, vừa bị đánh năm roi to, khí thế của cả hai cũng bị đánh cho bay sạch rồi, hơn nữa chủ nhân lại không có ở đây, hai tên nô tài này cũng không có cơ sở để ngạo mạn, cúi đầu xuống mặt buồn rười rượi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai người các ngươi nói rõ, sáng sớm hôm qua hắn có đánh các ngươi không, có phải là hắn đến chạy đến Vạn gia gây sự?"
Hai gã gia đinh nhìn thoáng qua Liễu Khoát Hải liền cũng gật đầu, cùng nói: "Đại nhân minh giám, chính là tên này đến Vạn gia gây sự, chúng ta nói tử tế khuyên hắn rời đi, hắn còn không nghe đánh đập chúng ta nữa."
Liễu Khoát Hải nói: "Các ngươi đánh cha ta, đương nhiên là ta phải tìm các ngươi tính sổ."
Hồ Tiểu Thiên cả giận nói: "Khốn khiếp, ta cho ngươi nói?"
Liễu Khoát Hải bị Hồ Tiểu Thiên mắng, thầm không phục nhưng gã cũng nhìn ra, ít nhất là tới giờ Hồ Tiểu Thiên đều nhắm vào Vạn Đình Xương, có ý đứng về phía mình, liền ngậm miệng lại.
Một tên gia đinh nói: "Đại nhân, tên Liễu Khoát Hải này ăn nói bậy bạ, cha hắn là chủ Hồi Xuân đường, được lão gia nhà ta mời đến phủ xem bệnh cho nhị công tử, nhưng lão không chữa được, lại mở mồm nói bậy làm lão gia nhà ta thương tâm, lão gia nhà ta vẫn luôn là người tốt, chẳng qua là mời lão ra khỏi phủ, chính lão không cẩn thận để bị trật mắt cá chân, không tưởng được lại đổ lên đầu chúng ta."
Tên gia đinh kia lền nói: "Đại nhân, hai cha con hắn căn bản là muốn vơ vét tài sản của Vạn gia."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cuối cùng là nhị công tử bị bệnh gì?"
Một gã gia đinh nói: "Khởi bẩm đại nhân, nhị công tử nhà ta đêm trước sao rượu bị ngã, đầu đập xuống đất, cho nên bị hôn mê bất tỉnh."
Hai gã gia đinh cùng lúc chỉ vào nhau nói: "Hắn..." Sau khi nói xong mới ý thức được, tự hỏi tại sao huyện thừa lại hỏi vấn đề này.
Hồ Tiểu Thiên giơ kinh đường mộc lên, hung hăng vỗ một cái: "Đến tột cùng là ai?" Kỳ thực lúc đầu hai gã gia đinh này tới hắn đã nhận ra, hai tên này nhiều lần đến tây sương viện tìm Vạn Đình Thịnh, nếu như tự vác mặt đến đây chỉ có thể trách chúng không may, hôm nay tất nhiên là muốn điều tra việc Vạn Đình Tịnh bị thương.
Hồ Tiểu Thiên ném hai thẻ màu đen ra, nói: "Đem Vạn Đình Xương..." Đến đây hắn cố ý dừng lại một chút.
Vạn Đình Xương giật mình, mẹ nó đùa à, tên này muốn trở mặt với mình sao? Không, hắn làm sao có thể không để mặt mũi cho Vạn gia?
Hồ Tiểu Thiên không nhằm vào Vạn Đình Xương mà là hai gã gia đinh cạnh hắn nói: "Hai người bên trái bên phải, mỗi người năm gậy! nhìn thấy bổn quan không quỳ, nếu có lần sau nhất định chém không tha!" Tốt nha, thuận miệng mà nói đến cả chém người ta cũng nói ra.
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, mẹ nó huyện thừa đại nhân thật quá hổ báo a, lần sau gặp hắn mà bất kinh kiền chém đầu, huyện lệnh bình thường cũng không dám nói lời này a.
Vạn Đình Xương đang giật mình, tưởng tân nhiệm Huyện thừa trở mặt muốn đánh gã, về sau mới hiểu là đánh gia đinh của gã, liền thả lỏng, nhưng gia hỏa này lại nghĩ tới, đánh chó phải ngó mặt chủ, hai tên gia đinh là theo hắn đến đây, đánh chúng là không để chút mặt mũi nào cho mình.
Nha dịch hai bên đứng nhìn nhau, ai cũng biết đấy là gia đinh Vạn phủ, ai cũng biết bối cảnh của Vạn gia.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bọn nha dịch không động thủ, không khỏi buồn bực, cả giận nói: "Chẳng lẽ muốn bổn quan tự mình động thủ?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Không cần đại nhân động thủ, ty chức nguyện ý làm thay."
Lương Đại Tráng cũng đi theo: "Đại nhân, ta lên!" Gia hỏa này khi làm gia đinh chưa bao giờ thấy có uy phong sát khí như vậy. Vốn cảm thấy đi cùng thiếu gia tới thành gần biên giới này làm tùy tùng như lưu vong, nhưng càng về sau càng thấy cũng không tệ như trong tưởng tượng, thậm chí còn tiêu dao tự tại hơn quá khứ rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, nhìn thẳng vào đám nha dịch kia chỉ ra hai tên chịu trách nhiệm đánh nói: "Các ngươi đánh cho ta!"
Hai gã nha dịch sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu: "Đại.. đại nhân.. "
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy hai người bị dọa thành dạng này, không khỏi giận tím mặt, vỗ kinh đường mộc: "Phế vật, Lý Nhị Vương Tam đâu!" Hắn vẫn nhớ hai tên coi cửa nha môn.
Lý Nhị Vương Tam thực ra cũng trong đại đường, nghe Hồ Tiểu Thiên gọi liền nhanh chóng ra khỏi hàng, khom mình hành lễ: "Đại nhân!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kể từ nay các ngươi đổi chức cho chúng , hai người chúng gác cổng còn các ngươi chịu trách nhiệm đánh roi!"
Lý Nhị Vương Tam vui ra mặt, phải biết là chức đánh roi trong phủ là một chức béo bở, so với canh cổng ngày ngạt chịu nắng chịu rét quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất, hai tên này nằm mơ cũng muốn có cái công việc rảnh rỗi này, không ngờ Huyện thừa đại nhân vừa đến đã giúp bọn hắn thực hiện, kể ra hai tên này cũng hơi thiếu thông minh chút, dù gì thì huyện thừa cũng là người đứng thứ hai của Thanh Vân thôi, phía trên còn có Hứa Thanh Liêm nữa, hai tên này vớ được việc từ trên trời rơi xuống làm mờ đầu óc rồi. Quả nhiên lao tới ấn hai gã gia đinh xuống đất, tụt quần chúng ra rồi nhanh chóng giơ gậy lên đánh.
Đánh bẳng roi cũng phải có học vấn, cao thủ chân chính có thể đánh vang lên tiếng độp độp nhưng da thịt của phạm nhân lại không việc gì. Nghe nói bọn hắn luyện tập với đậu hũ, dùng gậy đánh vào đậu hũ có tiếng vang nhưng không vỡ, đậu hũ bị đánh xong vẫn vuông thành sắc cạnh nhưng bên trong đã sớm nhão nhoét.
Lý Nhị cùng Vương Tam hiển nhiên không có trải qua huấn luyện này, mười cái roi chắc nịch nện vào bờ mông hai gã gia đinh, làm hai tên này rên la không ngừng, gọi thiếu gia.
Vạn Đình Xương không nghĩ Hồ Tiểu Thiên nói đánh là đánh, nhất thời khí thế hoàn toàn bị hắn chấn trụ, đến lúc tỉnh ta thì cũng đã đánh xong, gã tức giận lớn tiếng nói: "Đại nhân, hai tên gia đinh này của ta đã phạm tội gì? Ngươi làm sao còn chưa hỏi tình tiết vụ án đã đánh rồi?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói : "Chúng dám coi rẻ công đường, do ngươi quản lý không tốt nô tài nhà mình, bổn quan đương nhiên là thay ngươi dạy dỗ chút." Thầm cười lạnh, ngươi là tú tài thì có thể không quỳ, chả lẽ cả hai tên gia đinh nhà ngươi cũng là tú tài chắc? Lão tử đánh quang minh chính đại, đương nhiên phải đánh rồi.
Vạn Đình Xương lúc này đã nhận ra tên Hồ đại nhân trước mắt này khó đối phó, thầm nghĩ chờ ta trở về nói chuyện này với phụ thân, để lão ra mặt tìm ngươi hỏi tội, nhưng việc Hồ Tiểu Thiên đánh gia đinh của hắn là đúng, dù sao hai tên này cũng không có quỳ lạy tại công đường, theo luật của Đại Khang là phải phạt. Vạn Đình Xương nhớ tới mục đích chính của mình tới đây, hắn chắp tay nói: "Đại nhân, học trò đến đây đã có đơn kiện, kính xin đại nhân xem qua."
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, bây giờ mới lôi đơn kiện ra, Vạn Đình Xương ngươi coi nha môn là nhà mình hả, thật đúng là kiêu ngạo nha, hắn đưa mắt ra ý cho Mộ Dung Phi Yên xuống lấy đơn kiện của Vạn Đình Xương.
Vạn Đình Xương tuy không thấy rõ Hồ Tiểu Thiên, nhưng sau khi Mộ Dung Phi Yên tới gần liền nhận ra người bộ khoái này có chút quen mắt, nghĩ ra đây chính là đồng bạn của tên lang trung giang hồ kia, nghĩ lại thanh âm của tên huyện thừa mời này, mới hít một hơi lạnh, ai nha nha, là ta hồ đồ a, vậy mà không nhận ra tên ngồi trên đại đường này lại chính là tên lang trung giang hồ tới nhà ta hãm hại lừa người, thật là to gan dám chạy đến nha môn giả danh làm huyện thừa. Để nhìn rõ tướng mạo Hồ Tiểu Thiên, gã không tự chủ bước tới một bước, Mộ Dung Phi Yên nổi giận quát: "Điêu dân to gan, lùi lại cho ta!"
Vạn Đình Xương thầm kêu khổ, gã có thể xác định tên huyện thừa trước mắt này chính là tên lang trung chữa bệnh cho em mình, trong đầu lập tức rối loạn, một luồng khí lạnh theo sống lưng chạy dọc lên.
Cái đơn kiện này thực sự là quá dài, Hồ Tiểu Thiên xem một lần thấy đơn giản là đổ hết tội lỗi lên đầu Liễu Khoát Hải. Hồ Tiểu Thiên để mẫu đơn kiện sang một bên, dụi mắt nói: "Mẹ nó, sao chữ lại viết nhỏ như vậy? Bé như con ruồi, muốn khảo nghiệm nhãn lực bổn quan sao?" Sau đó nói với Vạn Đình Xương: "Vạn Đình Xương, ta lại hỏi ngươi, lúc ấy Liễu Khoát Hải có ra tay với ngươi không?"
Vạn Đình Xương lắc đầu nói: "Không có, hắn đánh gia đinh nhà ta, đụng hỏng đại môn nhà ta."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vậy ngươi lui xuống đi, lúc nào cần ngươi làm chứng sẽ gọi!"
Vạn Đình Xương lúc này đã bị sự thay đổi thân phận đột ngột của Hồ Tiểu Thiên làm bối rối đầu óc, nghe hắn nói vậy cũng không nghĩ nhiều, thành thành thật thật lui xuống, hắn nghĩ đi nghĩ lại, tên lang trung này sao lại đột nhiên biến thành huyện thừa? Không phải gã không hiểu được, mà là do thế giới này thực sự biến hóa quá nhanh.
Thấy Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý làm khó Vạn Đình Xương, Quách Thủ Quang cũng thở phào , nếu Hồ Tiểu Thiên trở mặt, cho Vạn Đình Xương một bài học, gã cũng không thoát khỏi liên quan, dù sao huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng ủy thác chuyện ở đây cho gã, vốn là muốn thiết kế cho Hồ Tiểu Thiên chút trở ngại, vậy mà không tưởng Hồ Tiểu Thiên lại mạnh mẽ như thế, vừa đến liền bộc lộ tài năng, chuyện này nhất định phải mau chóng thông báo cho huyện lệnh đại nhân.
Sau khi Vạn Đình Xương lui ra, hai gã gia đinh thành thành thực thực quỳ trên bục cáo tội, vừa bị đánh năm roi to, khí thế của cả hai cũng bị đánh cho bay sạch rồi, hơn nữa chủ nhân lại không có ở đây, hai tên nô tài này cũng không có cơ sở để ngạo mạn, cúi đầu xuống mặt buồn rười rượi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai người các ngươi nói rõ, sáng sớm hôm qua hắn có đánh các ngươi không, có phải là hắn đến chạy đến Vạn gia gây sự?"
Hai gã gia đinh nhìn thoáng qua Liễu Khoát Hải liền cũng gật đầu, cùng nói: "Đại nhân minh giám, chính là tên này đến Vạn gia gây sự, chúng ta nói tử tế khuyên hắn rời đi, hắn còn không nghe đánh đập chúng ta nữa."
Liễu Khoát Hải nói: "Các ngươi đánh cha ta, đương nhiên là ta phải tìm các ngươi tính sổ."
Hồ Tiểu Thiên cả giận nói: "Khốn khiếp, ta cho ngươi nói?"
Liễu Khoát Hải bị Hồ Tiểu Thiên mắng, thầm không phục nhưng gã cũng nhìn ra, ít nhất là tới giờ Hồ Tiểu Thiên đều nhắm vào Vạn Đình Xương, có ý đứng về phía mình, liền ngậm miệng lại.
Một tên gia đinh nói: "Đại nhân, tên Liễu Khoát Hải này ăn nói bậy bạ, cha hắn là chủ Hồi Xuân đường, được lão gia nhà ta mời đến phủ xem bệnh cho nhị công tử, nhưng lão không chữa được, lại mở mồm nói bậy làm lão gia nhà ta thương tâm, lão gia nhà ta vẫn luôn là người tốt, chẳng qua là mời lão ra khỏi phủ, chính lão không cẩn thận để bị trật mắt cá chân, không tưởng được lại đổ lên đầu chúng ta."
Tên gia đinh kia lền nói: "Đại nhân, hai cha con hắn căn bản là muốn vơ vét tài sản của Vạn gia."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cuối cùng là nhị công tử bị bệnh gì?"
Một gã gia đinh nói: "Khởi bẩm đại nhân, nhị công tử nhà ta đêm trước sao rượu bị ngã, đầu đập xuống đất, cho nên bị hôn mê bất tỉnh."
Hai gã gia đinh cùng lúc chỉ vào nhau nói: "Hắn..." Sau khi nói xong mới ý thức được, tự hỏi tại sao huyện thừa lại hỏi vấn đề này.
Hồ Tiểu Thiên giơ kinh đường mộc lên, hung hăng vỗ một cái: "Đến tột cùng là ai?" Kỳ thực lúc đầu hai gã gia đinh này tới hắn đã nhận ra, hai tên này nhiều lần đến tây sương viện tìm Vạn Đình Thịnh, nếu như tự vác mặt đến đây chỉ có thể trách chúng không may, hôm nay tất nhiên là muốn điều tra việc Vạn Đình Tịnh bị thương.
/306
|