Đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên không khách khí, lập tức giao hai mươi người cho Mộ Dung Phi Yên phân công nhiệm vụ, rồi gã cùng Lưu Bảo Cử, hai người nhanh chóng đi vào Phong Vũ Đình ngồi, vừa vặn lúc này chưởng quầy Hồi Xuân Đường Liễu Đương Quy tới đưa rượu và đồ ăn, nhân tiện lão hỏi thăm cờ hiệu rồi sang nhìn xem con mình thế nào, nghe nói nhi tử đi theo tân nhiệm Huyện thừa đại nhân tới đây hộ đê, biết thế nhưng người làm cha mẹ như lão vẫn có chút lo lắng. Xa xa Liễu Khoát Hải đang dẫn theo sáu gã nha dịch dò xét trên bờ đê, đầu ngẩng cao bước đi hiên ngang trong mưa gió, quả thật là uy phong lẫm lẫm. Liễu Đương Quy chứng kiến con mình uy phong như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, phấn khởi đem hộp cơm vào trong Phong Vũ Đình, bữa cơm này hắn đã chuẩn bị tươm tất, có rượu, có mồi ngon, khá là phong phú.
Thực ra trước đó Hồ Tiểu Thiên đã liên hệ với những tửu quán quanh đây rồi,cũng đưa bạc trước để bọn họ mang cơm tới đây, đáng lẽ ra chuyện này phải là bên nha môn chi tiền, tuy nhiên có thể gã ngại thủ tục rầy rà phiền toái, lại còn phải xin ý kiến của Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm , hơn nữa cũng không đáng là bao, nên dứt khoát bỏ tiền túi cho nhanh gọn.
Lưu Bảo Cử vừa biết Hồ Tiểu Thiên tự bỏ tiền túi mời khách , không khỏi đưa tay, dựng ngón cái lên, khen thưởng: "Hồ đại nhân quả là là khảng khái trượng nghĩa, thật sự là mẫu mực để chúng ta noi theo." Gia hỏa này thầm nghĩ, ta làm quan nhiều năm như vậy, chỉ nghe nói quan viên đem tiền bỏ vào túi mình,chứ móc hầu bao ra có mấy người đây, ngươi nha, mới nhậm chức có vài ngày, còn không phải là ra vẻ , muốn mua lòng người hay sao?
Hồ Tiểu Thiên mở một vò rượu, hai người vừa uống vừa trò chuyện, mới đầu Lưu Bảo Cử còn e ngại, nói chuyện trốn trốn tránh tránh, nhưng thời gian trôi qua, rượu vào như cởi tấm lòng, uống được một lát thì mặt y đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng bắt đầu mạnh dạn, thanh âm so với trước lớn hơn rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên cần chính là cái này, hắn phát hiện rượu mặc dù đối với thân thể không tốt, nhưng nhiều lại là một vũ khí ngoại giao hiệu quả, loại người như Lưu Bảo Cư này, đầu tiên cứ phải uống thật nhiều, rồi sẽ đến lúc ngươi không hỏi, y cũng tự mình đem những việc để trong bụng nôn ra.
Lưu Bảo Cử nói: "Sữa chữa cầu Thanh Vân cần không ít bạc ha?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Còn không phải sao, ta cũng đang vì chuyện này mà phát sầu lên này, trong huyện không hỗ trợ, Hứa đại nhân thì để cho ta tự giải quyết, ta mới đến, chẳng quen biết ai, biết đến nơi nào mà tìm nhiều bạc như vậy đây." Nói xong hắn lại thở dài.
Lưu Bảo Cử nói: "Ta nghe nói Hồ đại nhân đề nghị mỗi nhà ở Thanh Vân quyên năm lượng bạc. . ." Nói còn chưa dứt lời đã bị Hồ Tiểu Thiên giận giữ cắt ngang: "Đây là do cái con rùa đen khốn kiếp nào nói vậy? Chẳng khác nào hủy hoại hết danh dự của ta, không nói thì thôi, nói tới ta lại bực mình." Hắn cầm chén rượu trong tay hùng hổ đập xuống bàn, làm rượu trong chén tràn ra không ít.
Lưu Bảo Cử có chút lúng túng: "Hồ đại nhân, ta cũng chỉ là nghe qua vậy, chứ không phải là ta nói."Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Lưu đại nhân, tabiết chứ, mới nhìn là tađã biết ngàilà người trung hậu rồi, nào, thôi chúng ta uống đi, cạn!"
Lưu Bảo Cử tiếp xong chén này, giả mù sa mưa nói: "Không thể uống nữa, ta không thể vào thêm được nữa rồi." Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã sớm nghe nói tửu lượng của Lưu đại nhân hơn người, từ trên xuống dưới Thanh Vân huyện chẳng ai không biết, hôm nay ta và ngài hợp ý như vậy, xin ngài cứ tự nhiên, hôm này chúng ta không say không nghỉ."
Lưu Bảo Cử nói: "Không phải Hồ đại nhân còn trọng trách bên mình ư." Lúc nói chuyện y còn đặc biệt nhìn thoáng qua. Hồ Tiểu Thiên hạ giọng nói: "Chúng ta phụ trách chỉ huy, những việc dò xét, thủ đê kia đều đã phái người đi làm, so với các đồng liêu trốn trong phòng an nhàn hưởng thụ, chúng ta xem như cũng đã quá vất vả, có công lao lớn rồi."
"Còn không phải sao!" Lưu Bảo Cử cảm thấy những lời này của Hồ Tiểu Thiên vô cùng hợp với tâm tư mình, liền cao hứng cùng gã uống cạn ba bát nữa. Hồ Tiểu Thiên thấy mắt y lờ đờ, mông lung, bộ dạng đã say, cố ý nói: "Lưu đại nhân ở chỗ nào vậy?"Lưu Bảo Cử nói: "Thành Tây ngõ Ngũ Liễu nhà thứ năm bên phải . . ."Hồ Tiểu Thiên nói: "Lưu đại nhân không ở trong huyện nha ư?"Lưu Bảo Cử nhếch miệng cười hắc hắc nói: "Ngoại trừ Hứa đại nhân, chúng ta nào có phúc phận đó."Hồ Tiểu Thiên nói: "Hài, nói đến lại đau đầu , chúng ta bổng lộc ít ỏi, ngay cả tiền thuê phòng còn chẳng đủ nữa."
Lưu Bảo Cử cũng thở dài một hơi, Thanh Vân huyện này là một địa phương nghèo, đừng tưởng hắn là Huyện úy mà dư dả, giàu có, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm quyền hành độc đoán, trắng trợn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, nhưng người này lại có thể coi là keo kiệt cực độ, chỉ chia cấp dưới như bọn hắn một phần cực nhỏ, chẳng thấm vào đâu. Lưu Bảo Cử chua chát nói: "Đôi khi ngẫm lại, thật đúng là không bằng về nhà làm ruộng."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực không dám giấu giếm, cái chức Huyện thừa của ta cũng là mua đó ." Gia hỏa này, lời nói dối nói đến là đến.
Lưu Bảo Cử sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả, trong men say không kìm chế được nói: "Chuyện này ta đã sớm nghe nói qua, bọn chúng nói. . . Nói phụ thân ngài là thương nhân buôn muối Đông Hải. . . Gia tài bạc triệu. . ."
Hồ Tiểu Thiên rất nhiệt tình, thân mật khoác tay lên vai Lưu Bảo Cử , thần thần bí bí nói: "Lưu đại ca, chuyện này ngươi phải giữ bí mật cho ta đó."
Lưu Bảo Cử cười nói: "Còn giữ bí mật gì nữa, trong nha môn chuyện này không người nào không biết, không người nào không hiểu." Đổi lại là lúc tỉnh táo bình thường , những lời này y chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta vốn nghĩ rằng đến Thanh Vân làm huyện thừa vài ba năm, thế nào cũng kiếm được chút ít trở về, hiện tại xem ra. . ." Nói tới đây gia hỏa này thở dài một hơi.
Lưu Bảo Cử nói: "Ta thật sự là không rõ , ngươi ở nhà làm thiếu gia không sướng ư, vì sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc làm cái Huyện thừa bỏ đi này làm gì."
"Nói gì thì nói, là quan thì vẫn mạnh hơn dân, cái chức huyện thừa này tuy rằng không lớn, nhưng dù gì cũng là một quan cửu phẩm, nghĩ tới Hồ gia ta nhiều thế hệ kinh doanh buôn bán, nhưng lại không có lấy một người trong quan trường bao bọc, cho nên cha ta vẫn lấy làm tiếc, mới không tiếc tiền của, giúp ta mua cái chức quan cửu phẩm này, vốn là thấy làm quan luôn luôn ổn định dù có hạn hán hay lũ lụt, cũng đều ngồi chơi mà phát tài, bất luận thế nào cũng không lỗ là, thật không nghĩ là...!" Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ đùi, vẻ mặt tiếc nuối.
Lưu Bảo Cử nheo mắt lại, nhìn ngón tay thô ngắn lúc ẩn lúc hiện của Hồ Tiểu Thiên , nói: "Hồ lão đệ, xem ra ngươi đối với chuyện mua bán trên quan trường cũng chưa nắm rõ ha, nếu đã mua quan, thì nên chọn đúng chỗ, địa phương này đã heo hút vắng vẻ, coi như đã không như ý rồi, vì sao không dứt khoát thêm tiền tài, mua luôn cái Huyện lệnh?" "Ách. . ."
Lưu Bảo Cử nói: "Phải biết rằng làm quan dưới quyền người khác, quyền lực vốn không lớn, ai làm người đứng đầu sẽ nắm bá quyền, lợi lộc trong tay, muốn từ trong tay của hắn kiếm một chén cơm, cũng khó ! " Từ lời nói này của Lưu Bảo Cử , không khó để nghe ra y đối với Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng có phê bình kín đáo,Hồ Tiểu Thiên lại cùng Lưu Bảo Cử uống mấy chén, thừa cơ nói: "Lưu đại ca, ta xem Hứa đại nhân tựa hồ đối với ta có chút ít thành kiến đây."
Lúc này Lưu Bảo Cử đã có bảy tám phần men say, cười lạnh nói: "Căn bản lão ta không thích người chống đối, Hồ lão đệ, ngươi là nghé mới sinh không sợ cọp, mới đến muốn. . . cùng lão tranh quyền đoạt lợi. . . bảo sao hắn lại không nhằm vào ngươi chứ. . ."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật sự ta không hề nghĩ cùng hắn tranh giành gì cả, Lưu đại ca. . ." Chợt bên tai vang lên tiếng ngáy, Lưu Bảo Cử đã gục xuống bàn ngủ , Hồ Tiểu Thiên cười cười, xem ra đám người Hứa Thanh Liêm cũng không phải bền chắc như thép, người này keo kiệt cay nghiệt, khó mà có thể làm kẻ dưới phục được, Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Lưu Bảo Cư đang say sưa bất tỉnh , thầm nghĩ, nên chia rẽ bè phái của Hứa Thanh Liêm từ bên trong.
Bây giờdường như mưa đã ngớt, Hồ Tiểu Thiên cầm lấy cây dù vải đi đến đại đê Thông Tế Hà , nhìn qua lòng sông, sóng nước đục đang chảy cuồn cuộn, mực nước có vẻ vẫn đang không ngừng dâng lên. Xa xa hai đội tuần tra đang dò xét qua lại, bởi vì đã có Lưu Bảo Cử mang đến hai mươi tên lính, nên cũng không cần mấy tên tù nhân ở lại hộ đê, Hồ Tiểu Thiên giao cho Liễu Khoát Hải dẫn hai gã nha dịch đem sáu gã phạm nhân đưa về phòng giam, để tránh người khác sinh lòng nghi ngờ.
Chu Bá Thiên trước khi chuẩn bị đi vào gặp Hồ Tiểu Thiên , nói khẽ: "Cẩn thận người kia!" cùng với đó ánh mắt gã liếc về phía Lưu Bảo Cử .
Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, Chu Bá Thiên đã từ bên cạnh hắn đi qua, giọng nói của Chu Bá Thiên vừa rồi không tính là nhỏ, nhưng dường như tất cả người khác đều không nghe được, chẳng lẽ cái này là tuyệt kỹ truyền âm mật trong truyền thuyết ?
Nếu như không phải Chu Bá Thiên nhắc nhở, Hồ Tiểu Thiên nhất định cho rằng khi nãy Lưu Bảo Cử này trong cơn say lỡ lời, may mà được nhắc nhở kịp thời, Hồ Tiểu Thiên trở nên cảnh giác hơn , chẳng lẽ Lưu Bảo Cử là cố ý giả say, để mình buông lỏng cảnh giác? Nếu thật là như vậy, người này thật đúng là đáng giận tới cực điểm, nhân tâm khó lường, ngươi muốn hại người khác lúc hắn không đề phòng, nhưng nói không chừng người khác sẽ tương kế tựu kế, ai hố ai còn không biết. Nghĩ tới căn bản mình căn bản và Lưu Bảo Cử không có quan hệ, vừa rồi gã lại có lòng dẫn hai mươi tên lính đến đây, nói không chừng chính là tới theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Một tia thiểm điện lờ mờ xẹt ngang trời, làm tâm tư Hồ Tiểu Thiên bừng tỉnh, Chu Bá Thiên làm gã phải đề phòng Lưu Bảo Cử, xem ra trước đây Chu Bá Thiên đã hiểu rõ đôi chút con ngườiLưu Bảo Cư, y thân là huyện úyThanh Vân , chịu trách nhiệm địa quân chính địa phương, có lẽ trước đây lúc hộ vệ Hổ Đầu doanh, Quốc vương tử Việt Nam qua đây đã có liên hệ cùng hắn. Một cái huyện Thanh Vân nho nhỏ, không ngờ lại có nhiều mối quan hệ phức tạp như thế.
Oanh long long, những tiếng sấm rền liên tiếp vang lên.Hồ Tiểu Thiên sau hồi tỉnh mộng, thở phào một cái, bất chợt phát hiện người đẹpMộ Dung Phị Yên mặc áo tơi đeo mũ rộng vành, chẳng biết tự lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn.
Hồ Tiểu Thiên ân cần đưa dù lên cho hết tầm mưa phùn cho nàng, tuy vậy dường như Mộ Dung Phi Yên cũng không có cảm kích, đôi mắt sáng thanh tịnh nhìn nhìn gã, ôn nhu nói: "Tìm chỗ tránh mưa đi, cẩn thận bị sét đánh."
Hồ Tiểu Thiên đem dù hơi rướn về phía trước, cười cười nói: "Có bị đánh cũng phải kéo theo cô nàng bên cạnh đó."Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta còn cách người xa lắm, dù sao cũng là chỗ quen biết, tốt xấu cũng giúp ngươi nhặt xác."
"Hi, nàng độc ác lắm" Hồ Tiểu Thiên cười cười, liếc mắt đưa tình cùng mỹ nữ. Mộ Dung Phi Yên đã quay người đi đến phía cuối con đê, Hồ Tiểu Thiên nhanh chân bước theo , nghĩ tới Lưu Bảo Cử vẫn ngủ say bất tỉnh, vì vậy gã gọi hai tên lính lại, nhân lúc đang mưa nhỏ đưa y về nhà.
Sau khi Lưu Bảo Cử rời đi , Mộ Dung Phi Yên đi vào thảo đình ngồi xuống, ánh mắtcó chút giận hờn nhìn Hồ Tiểu Thiên, rồi nói: "Ngươi còn ngại mình gây thù hằn chưa đủ à, uống cho người ta ra cái bộ dạng kia luôn."
Thực ra trước đó Hồ Tiểu Thiên đã liên hệ với những tửu quán quanh đây rồi,cũng đưa bạc trước để bọn họ mang cơm tới đây, đáng lẽ ra chuyện này phải là bên nha môn chi tiền, tuy nhiên có thể gã ngại thủ tục rầy rà phiền toái, lại còn phải xin ý kiến của Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm , hơn nữa cũng không đáng là bao, nên dứt khoát bỏ tiền túi cho nhanh gọn.
Lưu Bảo Cử vừa biết Hồ Tiểu Thiên tự bỏ tiền túi mời khách , không khỏi đưa tay, dựng ngón cái lên, khen thưởng: "Hồ đại nhân quả là là khảng khái trượng nghĩa, thật sự là mẫu mực để chúng ta noi theo." Gia hỏa này thầm nghĩ, ta làm quan nhiều năm như vậy, chỉ nghe nói quan viên đem tiền bỏ vào túi mình,chứ móc hầu bao ra có mấy người đây, ngươi nha, mới nhậm chức có vài ngày, còn không phải là ra vẻ , muốn mua lòng người hay sao?
Hồ Tiểu Thiên mở một vò rượu, hai người vừa uống vừa trò chuyện, mới đầu Lưu Bảo Cử còn e ngại, nói chuyện trốn trốn tránh tránh, nhưng thời gian trôi qua, rượu vào như cởi tấm lòng, uống được một lát thì mặt y đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng bắt đầu mạnh dạn, thanh âm so với trước lớn hơn rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên cần chính là cái này, hắn phát hiện rượu mặc dù đối với thân thể không tốt, nhưng nhiều lại là một vũ khí ngoại giao hiệu quả, loại người như Lưu Bảo Cư này, đầu tiên cứ phải uống thật nhiều, rồi sẽ đến lúc ngươi không hỏi, y cũng tự mình đem những việc để trong bụng nôn ra.
Lưu Bảo Cử nói: "Sữa chữa cầu Thanh Vân cần không ít bạc ha?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Còn không phải sao, ta cũng đang vì chuyện này mà phát sầu lên này, trong huyện không hỗ trợ, Hứa đại nhân thì để cho ta tự giải quyết, ta mới đến, chẳng quen biết ai, biết đến nơi nào mà tìm nhiều bạc như vậy đây." Nói xong hắn lại thở dài.
Lưu Bảo Cử nói: "Ta nghe nói Hồ đại nhân đề nghị mỗi nhà ở Thanh Vân quyên năm lượng bạc. . ." Nói còn chưa dứt lời đã bị Hồ Tiểu Thiên giận giữ cắt ngang: "Đây là do cái con rùa đen khốn kiếp nào nói vậy? Chẳng khác nào hủy hoại hết danh dự của ta, không nói thì thôi, nói tới ta lại bực mình." Hắn cầm chén rượu trong tay hùng hổ đập xuống bàn, làm rượu trong chén tràn ra không ít.
Lưu Bảo Cử có chút lúng túng: "Hồ đại nhân, ta cũng chỉ là nghe qua vậy, chứ không phải là ta nói."Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Lưu đại nhân, tabiết chứ, mới nhìn là tađã biết ngàilà người trung hậu rồi, nào, thôi chúng ta uống đi, cạn!"
Lưu Bảo Cử tiếp xong chén này, giả mù sa mưa nói: "Không thể uống nữa, ta không thể vào thêm được nữa rồi." Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã sớm nghe nói tửu lượng của Lưu đại nhân hơn người, từ trên xuống dưới Thanh Vân huyện chẳng ai không biết, hôm nay ta và ngài hợp ý như vậy, xin ngài cứ tự nhiên, hôm này chúng ta không say không nghỉ."
Lưu Bảo Cử nói: "Không phải Hồ đại nhân còn trọng trách bên mình ư." Lúc nói chuyện y còn đặc biệt nhìn thoáng qua. Hồ Tiểu Thiên hạ giọng nói: "Chúng ta phụ trách chỉ huy, những việc dò xét, thủ đê kia đều đã phái người đi làm, so với các đồng liêu trốn trong phòng an nhàn hưởng thụ, chúng ta xem như cũng đã quá vất vả, có công lao lớn rồi."
"Còn không phải sao!" Lưu Bảo Cử cảm thấy những lời này của Hồ Tiểu Thiên vô cùng hợp với tâm tư mình, liền cao hứng cùng gã uống cạn ba bát nữa. Hồ Tiểu Thiên thấy mắt y lờ đờ, mông lung, bộ dạng đã say, cố ý nói: "Lưu đại nhân ở chỗ nào vậy?"Lưu Bảo Cử nói: "Thành Tây ngõ Ngũ Liễu nhà thứ năm bên phải . . ."Hồ Tiểu Thiên nói: "Lưu đại nhân không ở trong huyện nha ư?"Lưu Bảo Cử nhếch miệng cười hắc hắc nói: "Ngoại trừ Hứa đại nhân, chúng ta nào có phúc phận đó."Hồ Tiểu Thiên nói: "Hài, nói đến lại đau đầu , chúng ta bổng lộc ít ỏi, ngay cả tiền thuê phòng còn chẳng đủ nữa."
Lưu Bảo Cử cũng thở dài một hơi, Thanh Vân huyện này là một địa phương nghèo, đừng tưởng hắn là Huyện úy mà dư dả, giàu có, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm quyền hành độc đoán, trắng trợn vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, nhưng người này lại có thể coi là keo kiệt cực độ, chỉ chia cấp dưới như bọn hắn một phần cực nhỏ, chẳng thấm vào đâu. Lưu Bảo Cử chua chát nói: "Đôi khi ngẫm lại, thật đúng là không bằng về nhà làm ruộng."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực không dám giấu giếm, cái chức Huyện thừa của ta cũng là mua đó ." Gia hỏa này, lời nói dối nói đến là đến.
Lưu Bảo Cử sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả, trong men say không kìm chế được nói: "Chuyện này ta đã sớm nghe nói qua, bọn chúng nói. . . Nói phụ thân ngài là thương nhân buôn muối Đông Hải. . . Gia tài bạc triệu. . ."
Hồ Tiểu Thiên rất nhiệt tình, thân mật khoác tay lên vai Lưu Bảo Cử , thần thần bí bí nói: "Lưu đại ca, chuyện này ngươi phải giữ bí mật cho ta đó."
Lưu Bảo Cử cười nói: "Còn giữ bí mật gì nữa, trong nha môn chuyện này không người nào không biết, không người nào không hiểu." Đổi lại là lúc tỉnh táo bình thường , những lời này y chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta vốn nghĩ rằng đến Thanh Vân làm huyện thừa vài ba năm, thế nào cũng kiếm được chút ít trở về, hiện tại xem ra. . ." Nói tới đây gia hỏa này thở dài một hơi.
Lưu Bảo Cử nói: "Ta thật sự là không rõ , ngươi ở nhà làm thiếu gia không sướng ư, vì sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc làm cái Huyện thừa bỏ đi này làm gì."
"Nói gì thì nói, là quan thì vẫn mạnh hơn dân, cái chức huyện thừa này tuy rằng không lớn, nhưng dù gì cũng là một quan cửu phẩm, nghĩ tới Hồ gia ta nhiều thế hệ kinh doanh buôn bán, nhưng lại không có lấy một người trong quan trường bao bọc, cho nên cha ta vẫn lấy làm tiếc, mới không tiếc tiền của, giúp ta mua cái chức quan cửu phẩm này, vốn là thấy làm quan luôn luôn ổn định dù có hạn hán hay lũ lụt, cũng đều ngồi chơi mà phát tài, bất luận thế nào cũng không lỗ là, thật không nghĩ là...!" Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ đùi, vẻ mặt tiếc nuối.
Lưu Bảo Cử nheo mắt lại, nhìn ngón tay thô ngắn lúc ẩn lúc hiện của Hồ Tiểu Thiên , nói: "Hồ lão đệ, xem ra ngươi đối với chuyện mua bán trên quan trường cũng chưa nắm rõ ha, nếu đã mua quan, thì nên chọn đúng chỗ, địa phương này đã heo hút vắng vẻ, coi như đã không như ý rồi, vì sao không dứt khoát thêm tiền tài, mua luôn cái Huyện lệnh?" "Ách. . ."
Lưu Bảo Cử nói: "Phải biết rằng làm quan dưới quyền người khác, quyền lực vốn không lớn, ai làm người đứng đầu sẽ nắm bá quyền, lợi lộc trong tay, muốn từ trong tay của hắn kiếm một chén cơm, cũng khó ! " Từ lời nói này của Lưu Bảo Cử , không khó để nghe ra y đối với Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng có phê bình kín đáo,Hồ Tiểu Thiên lại cùng Lưu Bảo Cử uống mấy chén, thừa cơ nói: "Lưu đại ca, ta xem Hứa đại nhân tựa hồ đối với ta có chút ít thành kiến đây."
Lúc này Lưu Bảo Cử đã có bảy tám phần men say, cười lạnh nói: "Căn bản lão ta không thích người chống đối, Hồ lão đệ, ngươi là nghé mới sinh không sợ cọp, mới đến muốn. . . cùng lão tranh quyền đoạt lợi. . . bảo sao hắn lại không nhằm vào ngươi chứ. . ."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật sự ta không hề nghĩ cùng hắn tranh giành gì cả, Lưu đại ca. . ." Chợt bên tai vang lên tiếng ngáy, Lưu Bảo Cử đã gục xuống bàn ngủ , Hồ Tiểu Thiên cười cười, xem ra đám người Hứa Thanh Liêm cũng không phải bền chắc như thép, người này keo kiệt cay nghiệt, khó mà có thể làm kẻ dưới phục được, Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Lưu Bảo Cư đang say sưa bất tỉnh , thầm nghĩ, nên chia rẽ bè phái của Hứa Thanh Liêm từ bên trong.
Bây giờdường như mưa đã ngớt, Hồ Tiểu Thiên cầm lấy cây dù vải đi đến đại đê Thông Tế Hà , nhìn qua lòng sông, sóng nước đục đang chảy cuồn cuộn, mực nước có vẻ vẫn đang không ngừng dâng lên. Xa xa hai đội tuần tra đang dò xét qua lại, bởi vì đã có Lưu Bảo Cử mang đến hai mươi tên lính, nên cũng không cần mấy tên tù nhân ở lại hộ đê, Hồ Tiểu Thiên giao cho Liễu Khoát Hải dẫn hai gã nha dịch đem sáu gã phạm nhân đưa về phòng giam, để tránh người khác sinh lòng nghi ngờ.
Chu Bá Thiên trước khi chuẩn bị đi vào gặp Hồ Tiểu Thiên , nói khẽ: "Cẩn thận người kia!" cùng với đó ánh mắt gã liếc về phía Lưu Bảo Cử .
Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, Chu Bá Thiên đã từ bên cạnh hắn đi qua, giọng nói của Chu Bá Thiên vừa rồi không tính là nhỏ, nhưng dường như tất cả người khác đều không nghe được, chẳng lẽ cái này là tuyệt kỹ truyền âm mật trong truyền thuyết ?
Nếu như không phải Chu Bá Thiên nhắc nhở, Hồ Tiểu Thiên nhất định cho rằng khi nãy Lưu Bảo Cử này trong cơn say lỡ lời, may mà được nhắc nhở kịp thời, Hồ Tiểu Thiên trở nên cảnh giác hơn , chẳng lẽ Lưu Bảo Cử là cố ý giả say, để mình buông lỏng cảnh giác? Nếu thật là như vậy, người này thật đúng là đáng giận tới cực điểm, nhân tâm khó lường, ngươi muốn hại người khác lúc hắn không đề phòng, nhưng nói không chừng người khác sẽ tương kế tựu kế, ai hố ai còn không biết. Nghĩ tới căn bản mình căn bản và Lưu Bảo Cử không có quan hệ, vừa rồi gã lại có lòng dẫn hai mươi tên lính đến đây, nói không chừng chính là tới theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Một tia thiểm điện lờ mờ xẹt ngang trời, làm tâm tư Hồ Tiểu Thiên bừng tỉnh, Chu Bá Thiên làm gã phải đề phòng Lưu Bảo Cử, xem ra trước đây Chu Bá Thiên đã hiểu rõ đôi chút con ngườiLưu Bảo Cư, y thân là huyện úyThanh Vân , chịu trách nhiệm địa quân chính địa phương, có lẽ trước đây lúc hộ vệ Hổ Đầu doanh, Quốc vương tử Việt Nam qua đây đã có liên hệ cùng hắn. Một cái huyện Thanh Vân nho nhỏ, không ngờ lại có nhiều mối quan hệ phức tạp như thế.
Oanh long long, những tiếng sấm rền liên tiếp vang lên.Hồ Tiểu Thiên sau hồi tỉnh mộng, thở phào một cái, bất chợt phát hiện người đẹpMộ Dung Phị Yên mặc áo tơi đeo mũ rộng vành, chẳng biết tự lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn.
Hồ Tiểu Thiên ân cần đưa dù lên cho hết tầm mưa phùn cho nàng, tuy vậy dường như Mộ Dung Phi Yên cũng không có cảm kích, đôi mắt sáng thanh tịnh nhìn nhìn gã, ôn nhu nói: "Tìm chỗ tránh mưa đi, cẩn thận bị sét đánh."
Hồ Tiểu Thiên đem dù hơi rướn về phía trước, cười cười nói: "Có bị đánh cũng phải kéo theo cô nàng bên cạnh đó."Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta còn cách người xa lắm, dù sao cũng là chỗ quen biết, tốt xấu cũng giúp ngươi nhặt xác."
"Hi, nàng độc ác lắm" Hồ Tiểu Thiên cười cười, liếc mắt đưa tình cùng mỹ nữ. Mộ Dung Phi Yên đã quay người đi đến phía cuối con đê, Hồ Tiểu Thiên nhanh chân bước theo , nghĩ tới Lưu Bảo Cử vẫn ngủ say bất tỉnh, vì vậy gã gọi hai tên lính lại, nhân lúc đang mưa nhỏ đưa y về nhà.
Sau khi Lưu Bảo Cử rời đi , Mộ Dung Phi Yên đi vào thảo đình ngồi xuống, ánh mắtcó chút giận hờn nhìn Hồ Tiểu Thiên, rồi nói: "Ngươi còn ngại mình gây thù hằn chưa đủ à, uống cho người ta ra cái bộ dạng kia luôn."
/306
|