Vạn Bá Bình gật đầu thật mạnh nói:
- Nếu không tra rõ chuyện này, Vạn mỗ sẽ ăn ngủ không yên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thôi được, phủ của ông tổng cộng có bao nhiêu người?
Vạn Bá Bình nói:
- Hơn một trăm năm mươi người
Hồ Tiểu Thiên quay sang chỗ Vạn Trường Xuân vẫy tay nói:
- Ngươi chuẩn bị năm chậu nước trong, triệu tập tất cả mọi người trong phủ đến trước viện.
Vạn Trường Xuân do dự một chút, Vạn Bá Bình khua tay nói:
- Đi nhanh, mau làm theo sự sai bảo của Hồ đại nhân.
Bên này Hồ Tiểu Thiên ăn cơm với Vạn Bá Bình, rồi đi thăm con dâu của Vạn gia là Lý Hương Chi, sau đó mới cùng Vạn Bá Bình đi đến trước viện. Tỳ nữ gia đinh hơn một trăm người của Vạn gia đã được triệu tập đến đây, tình cảnh hoành tráng giống như năm trước phát lì xì.
Mộ Dung Phi Yên lúc này cũng tới bên Hồ Tiểu Thiên, nàng nói nhỏ vào tai hắn:
- Nhạc Dao bệnh rồi!
Hồ Tiểu Thiên thầm ngẩn ngơ, không ngờ để bọn hắn lại nói trúng. Vì đang đông người, hắn cũng không tiện hỏi kỹ, nói nhỏ:
- Cách cô nói có thể thực hiện được không?
Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Sau khi Vạn Trường Xuân điểm xong số người, đến trước Hồ Tiêu Thiên, cung kính nói:
- Hồ đại nhân, Vạn phủ từ trên xuống dưới toàn bộ đều ở nơi này rồi.
Mộ Dung Phi Yên tới trước chậu đồng, lấy ra một bình sứ, lần lượt nhỏ vào chậu đồng dung dịch trong suốt, Hồ Tiểu Thiên hít mũi, hương vị kia theo gió bay tới, thoang thoảng có mùi chua, lẽ nào là dấm? Trong óc Hồ Tiểu Thiên lập tức lóe lên một ý tưởng, chả trách Mộ Dung Phi Yên đầy tin tưởng như thế, xem ra nàng đã bôi lên lư hương chất hóa học nào đó. Nếu có người lật đổ số lư hương này, trong quá trình khó tránh khỏi dính bột trên lư hương, sau đó để họ rửa tay, bột và dung dịch chua kết hợp sẽ tạo thành phản ứng hóa học, từ đó hiển thị màu sắc không giống nhau.
Xem ra phương pháp của Mộ Dung Phi Yên không thể lường trước được, thế mà bị Hồ Tiểu Thiên nhìn thấu, lợi dụng tri thức hóa học hiện đại để giải thích động cơ của nàng. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu muốn thật sự điều tra ra chân tướng, thì phải tiến hành chuyện này từ sáng sớm. Giờ mặt trời đã lên cao rồi, đám người hầu đều đứng nửa buổi, ai cũng sớm đã rửa mặt mũi sạch sẽ, đôi tay rửa thì lại càng không biết bao nhiêu lần, dấu vết còn lưu thì rất ít, lại còn muốn từ trong đó tìm ra tên lật lư hương, khả năng thật sự là quá nhỏ, sao Mộ Dung Phi Yên có thể bỏ qua chi tiết quan trọng này cơ chứ?
Hồ Tiểu Thiên đối với phương pháp của Mộ Dung Phi Yên cũng không mong hy vọng quá lớn, nhưng việc này không cản trở đến tiến hành điều tra, mỗi người hầu đều ngâm hai tay trong chậu đồng. Đám người của Vạn phủ đều không biết Mộ Dung Phi Yên đang làm gì, ai ai đều không hiểu ra sao. Nhưng Vạn viên ngoại đã nói thì đám người hầu này chỉ còn biết phục tùng vô điều kiện.
Tây Xuyên thần y Chu Văn Cử cũng bị tiếng động bên này nên qua đây, y đến bên Hồ Tiểu Thiên hỏi han. Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ:
- Bắt quỷ!
Chu Văn Cử suýt nữa bật cười, cách bắt quỷ thế này là lần đầu tiên y thấy. Lẽ nào quỷ có thể hóa trang thành gia đinh Vạn phủ?
Đúng lúc này, khi một gã gia đinh nhúng hai tay vào trong chậu nước đã xảy ra chuyện làm mọi người kinh ngạc, hai tay của gã vậy mà biến thành màu đỏ, đám người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng kì dị như vậy, sợ tới mức đều lui lại phía sau. Tên gia đinh kia hốt hoảng rút hai tay ra, nhìn thấy da xuất hiện màu phấn hồng, vẻ mặt kinh hãi không ngừng.
Mộ Dung Phi Yên chỉ vào tên gia đinh kia nói:
- Tối qua người làm đổ nghiêng lư hương chính là ngươi!
Gia đinh kia sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay người chạy ra ngoài. Mộ Dung Phi Yên sao có thể để gã chạy thoát, bay vút lên không, cho gã một cước vào hậu tâm, tên gia đinh kia bị đá bổ nhào trên đất, gống như tàu lượn, trượt đi hơn năm trượng ở trong đình viện, khi định bò lên, bị mấy tên gia đinh xông lên ấn chặt xuống đất, tên gia đinh đó kêu thảm thiết:
- Oan uổng! Tiểu nhân oan uổng...
Lúc này Hồ Tiểu Thiên lại lưu ý đến trong đám người có hai gã gia đinh lặng lẽ định chuồn ra ngoài, hắn đang muốn nhắc nhở thì Mộ Dung Phi Yên đã hành động. Xông về phía trước ngăn đường đi của hai gã gia đinh đó, một chiêu liền khống chế hai người, điểm vào huyệt đạo của chúng, nắm lên rồi ném về phía sau.
Vạn Bá Bình nhìn như lạc vào sương mù, đến giờ lão vẫn chưa hiểu tên gia đinh đó tại sao hai tay biến thành màu đỏ. Lại càng không rõ vì sao Mộ Dung Phi Yên kết luận mấy tên này có liên quan đến việc làm đổ lư hương, lão mơ mơ hồ hồ nhìn Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên đi qua bưng lên một chậu nước, giội nước lên người của hai tên gia đinh bị điểm huyệt, rất nhanh đã có phản ứng, nhất là hai tay đều biến thành màu phấn hồng, trong lòng Hồ Tiểu Thiên than thầm, ta biết ngay mà, lũ này quá ngu, làm xong việc không biết rửa tay sao?
Chu Văn Cử thấy mà sửng sốt, y cũng không hề học qua hóa học, đạo lý dễ hiểu này y cũng không hiểu, lẩm bẩm nói:
- Đúng là quỷ hiện hình? Sao có thể biến thành màu đỏ?
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn đám người nói:
- Giờ cho những người còn lại hai lựa chọn, một là chủ động đứng ra thừa nhận, hai là ngoan ngoãn rửa tay trong chậu. Bản quan bảo đảm, tất cả những ai hôm nay tham gia chuyện này, một người cũng đừng mong chạy thoát.
Trong đám người lại quỳ xuống hai người, năm tên nghi phạm đều sa lưới. Dù là vậy, để cho thỏa đáng, tiến trình rửa tay vẫn được tiếp tục, đợi sau khi toàn bộ gia nhân kiểm tra xong, Vạn Bá Bình để nô tì gia đinh không bị hiềm nghi rời đi trước, rồi đến trước mặt năm tên đó, đi qua đi lại mấy lượt, mấy tên này đều phụ trách hộ viện ban đêm trong Vạn phủ của lão. Vạn Bá Bình mặt tái mét, náo loạn nửa ngày, hóa ra chuyện ma quỷ căn bản là do mấy tên hạ nhân làm náo loạn ra. Vạn Bá Bình chỉ ào mũi một người trong số đó giận dữ nói:
- Từ Thân, ta ngày thường đối xử ngươi không tệ, sao ngươi dám đối đãi ta như thế?
Từ Thân quỳ xuống đất, đau khổ cầu khẩn nói:
- Lão gia, tiểu nhân biết sai rồi, chúng tôi thực tình không muốn làm tổn hại Vạn gia, đây hết thảy đều là đại thiếu gia sai bảo, cậu ấy nói lão gia bị người này mê hoặc, cho chúng tôi đánh đổ lư hương, vạch trần âm mưu của hắn.
“Người này” đương nhiên ám chỉ Hồ Tiểu Thiên.
Vạn Bá Bình nghe nói chuyện này có quan hệ đến con trai cả của mình, tức giận đến nỗi cả người run lên, lão nhấc chân đá Từ Thân ngã xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nói:
- Đại thiếu gia các ngươi có còn ở Thanh Vân không?
Từ thân vẻ mặt lộ chút hoang mang:
- Đại…đại thiếu gia đi Nam Việt rồi…
Hồ Tiểu Thiên giận dữ nói:
- Ngươi dám lừa gạt bản quan, có tin ta tống ngươi vào ngục không, để sau này ngươi vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Từ thân bị hắn dọa, cắn môi nói:
- Thiếu gia ở lầu Thúy Hồng.
Hồ Tiểu Thiên quay sang Vạn Bá Bình, vẻ mặt lão cũng kinh ngạc, rõ rang lão điều đứa con đi, để nó đi Tiếp Châu, không ngờ đồ ngu xuẩn này vẫn còn ở Thanh Vân chưa chịu đi, hơn nữa lại trốn trong kỹ viện, Vạn Bá Bình vừa thẹn vừa giận, lão giận dữ thét:
- Người đâu, đem mấy tên nô tài ăn cây táo rào cây sung lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng, rồi đuổi ra khỏi Vạn phủ cho ta.
Hồ Tiểu Thiên ho khan hai tiếng, Vạn Bá Bình vì khí bốc lên đầu, quên mất ở bên cạnh còn có vị Huyện thừa đại nhân, lão vội dùng ánh mắt ra hiệu, khiến đám gia đinh ngu ngốc kia lui về phía sau, nếu đánh vậy thì sẽ là lạm dụng tư hình, trên pháp lý là không đúng đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, chi bằng giao bọn chúng cho ta đem về thẩm vấn kỹ hơn?
Vạn Bá Bình vẻ mặt do dự, lão nói nhỏ:
- Hồ đại nhân, chúng ta mượn bước nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên biết Vạn Bá Bình không dễ dàng giao người cho mình, để xem con cáo già này sẽ nói như nào, thế là cùng Vạn Bá Bình đi đến phòng khách phía đông. Vạn Bá Bình đóng cửa lại, thở dài một tiếng, vái chào Hồ Tiểu Thiên thật sâu.
Hồ Tiểu Thiên giả vờ ngạc nhiên nói:
- Vạn viên ngoại cớ gì làm lễ như vậy? Ta sao dám nhận?
Ngoài miệng nói như vậy, không những đi ngăn cản động tác của Vạn Bá Bình, mà còn để cho lão làm đủ lễ nghĩa.
Vạn Bá Bình toát mồ hôi nói:
- Hồ đại nhân, gia môn Vạn mỗ bất hạnh, xảy ra nghiệp chướng này, không phải là Vạn mỗ muốn vì tình riêng mà trái vương pháp, bao che người thân, mà vì gần đây nhà ta quả thực là họa vô đơn chí, đầu năm con út ta không may chết bệnh, hai hôm trước con thứ hai của ta lại gặp tai ương, đến bây giờ vẫn nằm liệt giường. Con trai cả ta thường ngày chỉ vui chơi không ôm chí lớn.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, đức hạnh của Vạn Đình Xương chỉ có thể dùng bỡn cợt với đời.
Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên một lời không nói, cho rằng hắn vẫn muốn truy cứu chuyện này, thấp giọng khẩn cầu nói:
- Đại nhân, ta và ngài dù quen biết nhau chưa lâu, nhưng là mới gặp lần đầu mà rất hợp nhau, trong lòng ta sớm coi ngài là người thân, hôm đó đại nhân đề xuất với ta kết làm huynh đệ, ta e rằng trèo cao, ngoài sợ hãi thì lại cảm thấy vô cùng vinh hạnh, được đại nhân không chê, Vạn mỗ thực là có phúc ba đời.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Vạn Bá Bình, trong lòng thầm mắng ta rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi, trước đây ta đề ra với ngươi, ngươi lại không muốn, từ chối nhiều lần. Giờ trong nhà gặp khó khăn, lo lắng ta bắt chuyện này làm ngươi xui xẻo, nên đeo mặt dày đề xuất chuyện kết nghĩa với ta. Mọi chuyện trên đời đều có hạn của nó, quá hạn thì bỏ.
Vạn Bá Bình cho rằng Hồ Tiểu Thiên đã đồng ý, toét miệng cười nói:
- Hiền đệ, ta sẽ cho người chuẩn bị hương án, chúng ta…
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Vạn viên ngoại, ngày đó ta đề xuất chuyện này quả thực suy xét không chu toàn, ta về suy nghĩ kỹ, chúng ta tuổi tác cách biệt quá lớn, kết bái quả là có chút không thích hợp.
Vạn Bá Bình nói:
- Sao lại nói như vậy, tuổi không là vấn đề, trên đời này đâu đâu đều là bạn vong niên, cũng không khác biệt hai huynh đệ chúng ta.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, không phải khi còn nhỏ đã từng được đoán mệnh, nói trong mệnh ngài đã định không có huynh đệ sao?
Vạn Bá Bình nói:
- Tiên sinh đoán mệnh đó đâu bì được với lão đệ cao minh, đệ không ghét bỏ ta, ta còn băn khoăn cái gì?
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, Vạn Bá Bình cũng mặt dày cười theo.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngài không sợ nhưng ta sợ, ta đã tính toán mệnh của ngài, ngài quả nhiên khắc huynh đệ tỷ muội, hai chúng ta có thể làm bằng hữu, còn làm huynh đệ? Không phải là ta tự tìm cái chết sao?
- Ờ…
Vẻ mặt Vạn Bá Bình lúc này rất khó coi, trong lòng lão giờ vô cùng hối hận, ta hèn mọn quá, đây không phải là chủ động đưa mặt để hắn đánh sao? Phải nói mình cũng là đáng đời, ai bảo trước đây mình cự tuyệt với người ta cơ.
- Nếu không tra rõ chuyện này, Vạn mỗ sẽ ăn ngủ không yên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thôi được, phủ của ông tổng cộng có bao nhiêu người?
Vạn Bá Bình nói:
- Hơn một trăm năm mươi người
Hồ Tiểu Thiên quay sang chỗ Vạn Trường Xuân vẫy tay nói:
- Ngươi chuẩn bị năm chậu nước trong, triệu tập tất cả mọi người trong phủ đến trước viện.
Vạn Trường Xuân do dự một chút, Vạn Bá Bình khua tay nói:
- Đi nhanh, mau làm theo sự sai bảo của Hồ đại nhân.
Bên này Hồ Tiểu Thiên ăn cơm với Vạn Bá Bình, rồi đi thăm con dâu của Vạn gia là Lý Hương Chi, sau đó mới cùng Vạn Bá Bình đi đến trước viện. Tỳ nữ gia đinh hơn một trăm người của Vạn gia đã được triệu tập đến đây, tình cảnh hoành tráng giống như năm trước phát lì xì.
Mộ Dung Phi Yên lúc này cũng tới bên Hồ Tiểu Thiên, nàng nói nhỏ vào tai hắn:
- Nhạc Dao bệnh rồi!
Hồ Tiểu Thiên thầm ngẩn ngơ, không ngờ để bọn hắn lại nói trúng. Vì đang đông người, hắn cũng không tiện hỏi kỹ, nói nhỏ:
- Cách cô nói có thể thực hiện được không?
Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Sau khi Vạn Trường Xuân điểm xong số người, đến trước Hồ Tiêu Thiên, cung kính nói:
- Hồ đại nhân, Vạn phủ từ trên xuống dưới toàn bộ đều ở nơi này rồi.
Mộ Dung Phi Yên tới trước chậu đồng, lấy ra một bình sứ, lần lượt nhỏ vào chậu đồng dung dịch trong suốt, Hồ Tiểu Thiên hít mũi, hương vị kia theo gió bay tới, thoang thoảng có mùi chua, lẽ nào là dấm? Trong óc Hồ Tiểu Thiên lập tức lóe lên một ý tưởng, chả trách Mộ Dung Phi Yên đầy tin tưởng như thế, xem ra nàng đã bôi lên lư hương chất hóa học nào đó. Nếu có người lật đổ số lư hương này, trong quá trình khó tránh khỏi dính bột trên lư hương, sau đó để họ rửa tay, bột và dung dịch chua kết hợp sẽ tạo thành phản ứng hóa học, từ đó hiển thị màu sắc không giống nhau.
Xem ra phương pháp của Mộ Dung Phi Yên không thể lường trước được, thế mà bị Hồ Tiểu Thiên nhìn thấu, lợi dụng tri thức hóa học hiện đại để giải thích động cơ của nàng. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu muốn thật sự điều tra ra chân tướng, thì phải tiến hành chuyện này từ sáng sớm. Giờ mặt trời đã lên cao rồi, đám người hầu đều đứng nửa buổi, ai cũng sớm đã rửa mặt mũi sạch sẽ, đôi tay rửa thì lại càng không biết bao nhiêu lần, dấu vết còn lưu thì rất ít, lại còn muốn từ trong đó tìm ra tên lật lư hương, khả năng thật sự là quá nhỏ, sao Mộ Dung Phi Yên có thể bỏ qua chi tiết quan trọng này cơ chứ?
Hồ Tiểu Thiên đối với phương pháp của Mộ Dung Phi Yên cũng không mong hy vọng quá lớn, nhưng việc này không cản trở đến tiến hành điều tra, mỗi người hầu đều ngâm hai tay trong chậu đồng. Đám người của Vạn phủ đều không biết Mộ Dung Phi Yên đang làm gì, ai ai đều không hiểu ra sao. Nhưng Vạn viên ngoại đã nói thì đám người hầu này chỉ còn biết phục tùng vô điều kiện.
Tây Xuyên thần y Chu Văn Cử cũng bị tiếng động bên này nên qua đây, y đến bên Hồ Tiểu Thiên hỏi han. Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ:
- Bắt quỷ!
Chu Văn Cử suýt nữa bật cười, cách bắt quỷ thế này là lần đầu tiên y thấy. Lẽ nào quỷ có thể hóa trang thành gia đinh Vạn phủ?
Đúng lúc này, khi một gã gia đinh nhúng hai tay vào trong chậu nước đã xảy ra chuyện làm mọi người kinh ngạc, hai tay của gã vậy mà biến thành màu đỏ, đám người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng kì dị như vậy, sợ tới mức đều lui lại phía sau. Tên gia đinh kia hốt hoảng rút hai tay ra, nhìn thấy da xuất hiện màu phấn hồng, vẻ mặt kinh hãi không ngừng.
Mộ Dung Phi Yên chỉ vào tên gia đinh kia nói:
- Tối qua người làm đổ nghiêng lư hương chính là ngươi!
Gia đinh kia sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay người chạy ra ngoài. Mộ Dung Phi Yên sao có thể để gã chạy thoát, bay vút lên không, cho gã một cước vào hậu tâm, tên gia đinh kia bị đá bổ nhào trên đất, gống như tàu lượn, trượt đi hơn năm trượng ở trong đình viện, khi định bò lên, bị mấy tên gia đinh xông lên ấn chặt xuống đất, tên gia đinh đó kêu thảm thiết:
- Oan uổng! Tiểu nhân oan uổng...
Lúc này Hồ Tiểu Thiên lại lưu ý đến trong đám người có hai gã gia đinh lặng lẽ định chuồn ra ngoài, hắn đang muốn nhắc nhở thì Mộ Dung Phi Yên đã hành động. Xông về phía trước ngăn đường đi của hai gã gia đinh đó, một chiêu liền khống chế hai người, điểm vào huyệt đạo của chúng, nắm lên rồi ném về phía sau.
Vạn Bá Bình nhìn như lạc vào sương mù, đến giờ lão vẫn chưa hiểu tên gia đinh đó tại sao hai tay biến thành màu đỏ. Lại càng không rõ vì sao Mộ Dung Phi Yên kết luận mấy tên này có liên quan đến việc làm đổ lư hương, lão mơ mơ hồ hồ nhìn Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên đi qua bưng lên một chậu nước, giội nước lên người của hai tên gia đinh bị điểm huyệt, rất nhanh đã có phản ứng, nhất là hai tay đều biến thành màu phấn hồng, trong lòng Hồ Tiểu Thiên than thầm, ta biết ngay mà, lũ này quá ngu, làm xong việc không biết rửa tay sao?
Chu Văn Cử thấy mà sửng sốt, y cũng không hề học qua hóa học, đạo lý dễ hiểu này y cũng không hiểu, lẩm bẩm nói:
- Đúng là quỷ hiện hình? Sao có thể biến thành màu đỏ?
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn đám người nói:
- Giờ cho những người còn lại hai lựa chọn, một là chủ động đứng ra thừa nhận, hai là ngoan ngoãn rửa tay trong chậu. Bản quan bảo đảm, tất cả những ai hôm nay tham gia chuyện này, một người cũng đừng mong chạy thoát.
Trong đám người lại quỳ xuống hai người, năm tên nghi phạm đều sa lưới. Dù là vậy, để cho thỏa đáng, tiến trình rửa tay vẫn được tiếp tục, đợi sau khi toàn bộ gia nhân kiểm tra xong, Vạn Bá Bình để nô tì gia đinh không bị hiềm nghi rời đi trước, rồi đến trước mặt năm tên đó, đi qua đi lại mấy lượt, mấy tên này đều phụ trách hộ viện ban đêm trong Vạn phủ của lão. Vạn Bá Bình mặt tái mét, náo loạn nửa ngày, hóa ra chuyện ma quỷ căn bản là do mấy tên hạ nhân làm náo loạn ra. Vạn Bá Bình chỉ ào mũi một người trong số đó giận dữ nói:
- Từ Thân, ta ngày thường đối xử ngươi không tệ, sao ngươi dám đối đãi ta như thế?
Từ Thân quỳ xuống đất, đau khổ cầu khẩn nói:
- Lão gia, tiểu nhân biết sai rồi, chúng tôi thực tình không muốn làm tổn hại Vạn gia, đây hết thảy đều là đại thiếu gia sai bảo, cậu ấy nói lão gia bị người này mê hoặc, cho chúng tôi đánh đổ lư hương, vạch trần âm mưu của hắn.
“Người này” đương nhiên ám chỉ Hồ Tiểu Thiên.
Vạn Bá Bình nghe nói chuyện này có quan hệ đến con trai cả của mình, tức giận đến nỗi cả người run lên, lão nhấc chân đá Từ Thân ngã xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nói:
- Đại thiếu gia các ngươi có còn ở Thanh Vân không?
Từ thân vẻ mặt lộ chút hoang mang:
- Đại…đại thiếu gia đi Nam Việt rồi…
Hồ Tiểu Thiên giận dữ nói:
- Ngươi dám lừa gạt bản quan, có tin ta tống ngươi vào ngục không, để sau này ngươi vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Từ thân bị hắn dọa, cắn môi nói:
- Thiếu gia ở lầu Thúy Hồng.
Hồ Tiểu Thiên quay sang Vạn Bá Bình, vẻ mặt lão cũng kinh ngạc, rõ rang lão điều đứa con đi, để nó đi Tiếp Châu, không ngờ đồ ngu xuẩn này vẫn còn ở Thanh Vân chưa chịu đi, hơn nữa lại trốn trong kỹ viện, Vạn Bá Bình vừa thẹn vừa giận, lão giận dữ thét:
- Người đâu, đem mấy tên nô tài ăn cây táo rào cây sung lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng, rồi đuổi ra khỏi Vạn phủ cho ta.
Hồ Tiểu Thiên ho khan hai tiếng, Vạn Bá Bình vì khí bốc lên đầu, quên mất ở bên cạnh còn có vị Huyện thừa đại nhân, lão vội dùng ánh mắt ra hiệu, khiến đám gia đinh ngu ngốc kia lui về phía sau, nếu đánh vậy thì sẽ là lạm dụng tư hình, trên pháp lý là không đúng đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, chi bằng giao bọn chúng cho ta đem về thẩm vấn kỹ hơn?
Vạn Bá Bình vẻ mặt do dự, lão nói nhỏ:
- Hồ đại nhân, chúng ta mượn bước nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên biết Vạn Bá Bình không dễ dàng giao người cho mình, để xem con cáo già này sẽ nói như nào, thế là cùng Vạn Bá Bình đi đến phòng khách phía đông. Vạn Bá Bình đóng cửa lại, thở dài một tiếng, vái chào Hồ Tiểu Thiên thật sâu.
Hồ Tiểu Thiên giả vờ ngạc nhiên nói:
- Vạn viên ngoại cớ gì làm lễ như vậy? Ta sao dám nhận?
Ngoài miệng nói như vậy, không những đi ngăn cản động tác của Vạn Bá Bình, mà còn để cho lão làm đủ lễ nghĩa.
Vạn Bá Bình toát mồ hôi nói:
- Hồ đại nhân, gia môn Vạn mỗ bất hạnh, xảy ra nghiệp chướng này, không phải là Vạn mỗ muốn vì tình riêng mà trái vương pháp, bao che người thân, mà vì gần đây nhà ta quả thực là họa vô đơn chí, đầu năm con út ta không may chết bệnh, hai hôm trước con thứ hai của ta lại gặp tai ương, đến bây giờ vẫn nằm liệt giường. Con trai cả ta thường ngày chỉ vui chơi không ôm chí lớn.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, đức hạnh của Vạn Đình Xương chỉ có thể dùng bỡn cợt với đời.
Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên một lời không nói, cho rằng hắn vẫn muốn truy cứu chuyện này, thấp giọng khẩn cầu nói:
- Đại nhân, ta và ngài dù quen biết nhau chưa lâu, nhưng là mới gặp lần đầu mà rất hợp nhau, trong lòng ta sớm coi ngài là người thân, hôm đó đại nhân đề xuất với ta kết làm huynh đệ, ta e rằng trèo cao, ngoài sợ hãi thì lại cảm thấy vô cùng vinh hạnh, được đại nhân không chê, Vạn mỗ thực là có phúc ba đời.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Vạn Bá Bình, trong lòng thầm mắng ta rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi, trước đây ta đề ra với ngươi, ngươi lại không muốn, từ chối nhiều lần. Giờ trong nhà gặp khó khăn, lo lắng ta bắt chuyện này làm ngươi xui xẻo, nên đeo mặt dày đề xuất chuyện kết nghĩa với ta. Mọi chuyện trên đời đều có hạn của nó, quá hạn thì bỏ.
Vạn Bá Bình cho rằng Hồ Tiểu Thiên đã đồng ý, toét miệng cười nói:
- Hiền đệ, ta sẽ cho người chuẩn bị hương án, chúng ta…
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Vạn viên ngoại, ngày đó ta đề xuất chuyện này quả thực suy xét không chu toàn, ta về suy nghĩ kỹ, chúng ta tuổi tác cách biệt quá lớn, kết bái quả là có chút không thích hợp.
Vạn Bá Bình nói:
- Sao lại nói như vậy, tuổi không là vấn đề, trên đời này đâu đâu đều là bạn vong niên, cũng không khác biệt hai huynh đệ chúng ta.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, không phải khi còn nhỏ đã từng được đoán mệnh, nói trong mệnh ngài đã định không có huynh đệ sao?
Vạn Bá Bình nói:
- Tiên sinh đoán mệnh đó đâu bì được với lão đệ cao minh, đệ không ghét bỏ ta, ta còn băn khoăn cái gì?
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, Vạn Bá Bình cũng mặt dày cười theo.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngài không sợ nhưng ta sợ, ta đã tính toán mệnh của ngài, ngài quả nhiên khắc huynh đệ tỷ muội, hai chúng ta có thể làm bằng hữu, còn làm huynh đệ? Không phải là ta tự tìm cái chết sao?
- Ờ…
Vẻ mặt Vạn Bá Bình lúc này rất khó coi, trong lòng lão giờ vô cùng hối hận, ta hèn mọn quá, đây không phải là chủ động đưa mặt để hắn đánh sao? Phải nói mình cũng là đáng đời, ai bảo trước đây mình cự tuyệt với người ta cơ.
/306
|