Phía trước bóng cây trên đường là ba gã kỵ sĩ áo đen che mặt ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, cản đường trước xe ngựa, một người ở giữa lạnh lùng nói:
- Để xe ngựa lại sẽ chừa cho các ngươi một đường sống!
Người đánh xe ngựa phản ứng trước tiên nhảy xuống xe ngựa xoay người bỏ chạy, nhưng trước khi gã bỏ chạy không ngờ giải mở một trong hai con tuấn mã kéo xa ngựa, nhảy lên lưng một con ngựa trong đó quay đầu ngựa lại chạy như điên. Con ngựa kia cũng hoảng sợ chạy mất.
Hai gã gia đinh đi theo bảo vệ trên đường cũng vội vàng quay đầu ngựa lại chuẩn bị chạy, Tử Lăng trong xe đẩy cửa vọt ra không ngờ lại nhảy lên lưng ngựa của một tên người hầu, thân thủ của ả có chút lưu loát vừa nhìn đã biết là người có võ công, thậm chí bốn người bọn họ không có hành động gì gọi là đấu tranh lại mã tặc mà đã lựa chọn thoát đi, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Tam thiếu phu Vạn gia này.
Nhạc Dao hốt hoảng, nàng đẩy cửa xe ra liều lĩnh nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhưng lúc rơi xuống đất không cẩn thận mà bị ngã sấp xuống.
Ba gã áo đen bịt mặt liếc nhìn nhau, ánh mắt đều toát ra vẻ đáng khinh đồng thời bật cười ha hả.
Nhạc Dao từ vũng bùn đau đớn đứng lên, nước bùn nhuộm bẩn váy dài liều mạng chạy về phía sau, nàng cũng không biết mình đang ở nơi nào, xung quanh tất cả đều là rừng rậm. Lại nhìn Tử Lăng và ba gã người hầu, bốn người cưỡi ba con ngựa chạy trốn rất xa. Trong lòng nàng không tránh khỏi sợ hãi, nàng cầu khẩn nói:
- Đợi một chút...chờ ta một chút..
Căn bản bốn người kia không có ý muốn dừng lại, Tử Lăng ngồi phía sau ngựa quay đầu nhìn lại, trên mặt rõ ràng lộ ra ý cười rất tàn nhẫn.
Nhạc Dao bắt gặp nụ cười đó giống như rơi vào hố băng, mọi can đảm đều tan biến. Trong khoảnh khắc nàng đã hiểu mọi chuyện, những việc này đều là do Vạn gia an bài trước, tại sao nàng lại ngu như vậy, không ngờ lại tin tưởng Vạn gia sẽ chịu trách nhiệm để mình rời đi. Nhạc Dao cắn chặt đôi môi đỏ, khát vọng muốn sống khiến nàng không từ bỏ, liều lĩnh chạy về phía trước.
Tên áo đen ở giữa tháo trường cung xuống, giương cung cài tên, mục tiêu không phải hướng về Nhạc Dao đang chạy trốn mà là chiếc xe ngựa bị vứt bỏ lại ở kia. Vù! Một mũi tên bắn đi ra ngoài, “phập”, mũi tên lông vũ cắm phía trên thùng xe, điêu linh không ngừng run rẩy. Hai gã áo đen bên cạnh phóng ngựa lao nhanh ra, đuổi theo hướng Nhạc Dao chạy trốn.
Nhạc Dao nghe được tiếng vó ngựa ngày càng gần, nét mặt rất sợ hãi, một cánh tay lớn khoác lên đầu vai của nàng kéo lê nàng trên mặt đất, Nhạc Dao lại ngã sấp dưới đất bùn, sợ hãi co người lại, lúc này mới nhận ra nàng đang ở trong vòng vây của ba gã mã phỉ.
Tên mã phỉ vừa bắn cung kia hai mắt tràn đầy dâm tà nhìn về phía nàng, thấp giọng nói:
- Mang đi, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ được một trận sung sướng.
Nhạc Dao đột ngột tháo cây trâm cài tóc từ đỉnh đầu xuống, dùng mũi nhọn găm ngay vào cuống họng mình:
- Đừng tới đây! Bằng không ta sẽ chết trước mặt các ngươi!
Ba tên ngẩn ra, tên mã phỉ bắn cung kia cười ha hả nói:
- Đã chết cũng là mỹ nhân, sung sướng đều giống nhau, ông đây vẫn thích kiểu đó nhất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Dao đã tái nhợt không còn huyết sắc, vận mệnh của nàng thực sự rất thê thảm. Mặc dù có chết cũng cố bảo toàn sự trong sạch, tay nàng rủn rẩy lần đến bên hông lấy miếng ngọc bội mềm mại ấm áp cuộn bên trong, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Tiểu Thiên, trong lòng hét ra một tiếng kêu tuyệt vọng, Hồ công tử kiếp này vô duyên, kiếp sau gặp lại! Quyết định chắc chắn, nàng giơ cây trâm cài tóc đâm vào cuốn họng mình.
Bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu một âm thanh bình tĩnh truyền tới:
- Cô muốn liều chết như vậy, chẳng phải là sẽ có người đau lòng sao?
Nhạc Dao dừng tay lại, thanh âm này đối với nàng rất quen thuộc, rõ ràng là hộ vệ của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên.
Ba gã mã phỉ đồng thời quay đầu nhìn về phía trước, đã thấy một bóng hình xinh đẹp giống như Thiên Ngoại Kinh Long bay vút xuống, kiếm quang sáng như tuyết hướng thẳng đến cổ họng của tên mã tặc cầm đầu.
Tên mã tặc thất kinh, hoảng hốt giơ trường cung lên đón đỡ, kiếm đâm cung gãy, mũi kiếm lạnh như băng đâm thẳng vào cổ họng gã, tên mã tặc đó nghĩ chắc chắn sẽ chết sợ tới mức kêu lên thảm thiết. Lúc này Mộ Dung Phi Yên thu hồi trường kiếm, một cước đá vào giữa ngực của gã, lập tức đạp tên mã tặc xuống đất.
Hai gã mã tặc khác nhìn thấy tình hình không ổn, một gã vung đao chém về phía Nhạc Dao, gió thổi ào ào, làm mái tóc của Nhạc Dao bay tung lên, lưỡi đao cách cổ của nàng chưa tới một tấc thì bị Mộ Dung Phi Yên đỡ lấy, nàng móc đao trong tay đối thủ, chỉ một quyền đánh trúng sườn phải của gã, đánh cho tên mã tặc bay ra ngoài đâm vào một cành cây, thân thể mềm nhũn tê liệt nằm trên mặt đất.
Tên mã tặc cuối cùng vốn chuẩn bị cầm đao tấn công, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên dũng mãnh phi thường thì sợ tới mức chẳng quan tâm tấn công định cưỡi ngựa chạy trốn. Mộ Dung Phí hừ lạnh một tiếng, bằng tốc độ kinh người bay vút lên, xoay mạnh người hướng về phía đỉnh đầu của tên mã tặc, tên mã tặc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Dung Phi Yên túm lấy tóc xách cả người gã từ trên lưng ngựa lên, hung hăng ném trên mặt đất, võ công của ba gã mã tặc thật sự là quá tầm thường, dễ dàng bị thất bại dưới tay của Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên chia ra khống chế huyệt đạo ba gã này, ném bọn họ vào một chỗ sau đó dùng mũi kiếm đẩy miếng vải đen trên mặt bọn chúng xuống. Nhạc Dao vẫn chưa hoàng hồn mà đứng dậy, lúc nhìn thấy rõ dung mạo của ba gã kia thì nàng không khỏi ngạc nhiên nói:
- Là các ngươi!
Nàng nhận ra ba người này đều là hộ viện của Vạn phủ. Ban đầu nàng nghĩ rằng trên đường đi thật sự đã gặp mã tặc, lại không thể tưởng tượng được ba gã này là người của Vạn gia đóng giả. Lúc này trong lòng nàng đã hoàn toàn hiểu được, tất cả là do Vạn phủ bày ra, trước đó bọn họ đã lừa gạt nàng nói sẽ đưa nàng đến am Tế Từ để lễ phật, rồi lại sai người đóng giả mã tặc để mưu hại tính mạng nàng. Nhạc Dao đã sớm biết người Vạn phủ đê tiện nhưng không nghĩ bọn họ lại tàn nhẫn đến mức này, lại nghĩ đến vận mệnh bi thảm của mình, trong lúc nhất thời đau buồn, trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống ngất đi trên mặt đất.
Mộ Dung Phi Yên cũng không lập tức đỡ Nhạc Dao dậy mà chỉ dùng đầu mũi kiếm chỉ vào cổ họng tên mã tặc cầm đầu, lạnh lùng nói:
- Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết ai đã sai khiến ngươi, nếu dám nói dối một câu ta sẽ lấy mạng ba ngươi.
Mấy gã người hầu này cũng không phải là nhân vật anh hung gì, mới bị Mộ Dung Phi Yên hù dọa vài câu đã sợ hãi khai ra sự thật, hóa ra tất cả bọn họ là người của Vạn phủ, lần này là do Vạn phu nhân bày mưu tính kế, sai bọ họ đóng giả mã tặc giữa đường giết chết Nhạc Dao. Mộ Dung Phi Yên nghe xong trong lòng rất căm phẫn, Vạn phu nhân này thực sự độc ác, nếu thật sự Nhạc Dao đã ra khỏi Vạn phủ vì sao lại còn muốn đuổi cùng giết tận? Xoay người nhìn lại Nhạc Dao vẫn còn đang hôn mê, trong lòng nàng thầm nghĩ nếu không có Hồ Tiểu Thiên sự liệu như thần chỉ sợ mưu kế của Vạn phu nhân đã thành công, Nhạc Dao đã chết oan tại nơi này rồi. Chuyện này không phải nhỏ, có lẽ trước tiên nàng nên bẩm báo với Hồ Tiểu Thiên rồi sau đó xử lý tiếp.
Ở Hồng Nhạn lầu, Hồ Tiểu Thiên thong dong ngồi uống rượu, ước chừng khoảng một khắc đồng hồ thì nhìn thấy Hồ Thiên Hùng trở về cười tít mắt. Lương Đại Tráng vội hỏi:
- Hồ đại ca, tình hình thế nào rồi?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Gã đã bị ta đánh cho một trận, lột hết quần áo của tên chó chó kia treo ngược tại cây hòe đầu hẻm.
Lương Đại Tráng ca tụng không dứt, xoa tay, hận lúc trước không thể tự mình đánh cho Hình Thiện một trận.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đối phó với loại gia sư đầu chó kia thì không cần khách khí, đánh gã là muốn dạy cho lão Hứa Thanh Liêm kia một bài học.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Nếu thiếu gia cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, ta nhất định sẽ đánh tên Hứa Thanh Liêm kia một trận.
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Đánh lão già đó là việc đơn giản, ta sẽ tự mình ứng phó.
Hồ Thiên Hùng thầm nghĩ, nếu hắn nói đánh người là việc đơn giản thì sao vừa mới sai khiến ta đây? Thiếu gia này đúng là có chút khó hiểu.
Lúc này nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên đến tìm, Hồ Tiểu Thiên cười đứng dậy nghênh đón:
- Phi Yên, cô đến thật đúng lúc, cô biết Hồ đại ca chứ? Uống chung hai chén.
Đương nhiên Mộ Dung Phi Yên nhận ra Hồ Thiên Hùng. Thời điểm ở Thượng Thư Phủ bắt Hồ Tiểu Thiên đã đối mặt với y, biết Hồ Thiên Hùng là thị vệ cao thủ của Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Vi, nàng nhìn về Hồ Thiên Hùng khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó hướng về phía Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngươi.
Hồ Tiểu Thiên biết chuyện của nàng bẩm báo nhất định có liên quan đến Nhạc Dao, hắn chuẩn bị đứng dậy thì Hồ Thiên Hùng nói:
- Các người ở đây nói, chúng ta ra ngoài trước.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Không cần, chúng ta đi ra ngoài nói.
Hồ Tiểu Thiên hiểu Mộ Dung Phi Yên cũng không muốn để Hồ Thiên Hùng biết được chuyện này, thật ra hắn cũng nghĩ vậy nên theo chân Mộ Dung Phi Yên đi xuống dưới lầu.
Mộ Dung Phi Yên chỉ về phía cỗ xe ngựa nói:
- Lê xe, đi theo ta!
Hồ Tiểu Thiên lên xe ngựa, nàng giơ roi thúc ngựa chạy về hướng ngoài thành.
Trên đường đi Mộ Dung Phi Yên đem chuyện vừa xảy ra kể rõ tường tận cho hắn nghe. Mặc dù hắn không chứng kiến nhưng nghe kể lại cũng hết hồn. Nếu như hắn không hiểu rõ Vạn phủ gia và có phòng bị từ sớm thì quả phụ này sớm đã gặp vận rủi. Lúc trước cho rằng cha con Vạn Bá Bình đáng giận nhưng không thể tưởng tượng được Vạn phu nhân tâm địa cũng như rắn độc. Cẩn thận suy nghĩ một chút nguyên nhân bên trong này chắc Vạn phu nhân cảm nhận được hành vi của con trai và trượng phu mình, cho nên vẫn muốn xử lý Nhạc Dao, giết chết nàng mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý muốn của cha con Vạn gia. Chỉ có điều Nhạc Dao này vô tội, mà Vạn phu nhân thì ra tay quá nhẫn tâm.
Mộ Dung Phi Yên giấu Nhạc Dao bên trong tán cây, ba gã người hầu Vạn phủ bị nàng điểm huyệt ném vào trong bụi rậm cỏ dại. Nàng dẫn Hồ Tiểu Thiên đi vào nơi vừa xảy ra đánh nhau, nơi này là một rừng cây thuộc ngoại ô Thanh Vân, trệch hướng đại lộ bình thường ít người qua lại, vì mới trải qua trận mưa to nên đường đi khá lầy lội.
Lúc này ba gã gia đinh kia vẫn còn nằm im trong bụi cây, ba gã bị điểm huyệt đạo nên không thể động đậy, để không xảy ra sơ suất Mộ Dung Phi Yên còn trói hai tay của bọn họ lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy ba người này liền nhận ra quả nhiên là người của Vạn phủ, lập tức tức giận tung một đá vào bụng của một tên trong số đó, cú đạp này khiến tên đó cuộn tròn lại giống như con tôm, đau thấu xương tủy lại bất hạnh không thể nói thành lời, thân hình không ngừng run rẩy.
- Để xe ngựa lại sẽ chừa cho các ngươi một đường sống!
Người đánh xe ngựa phản ứng trước tiên nhảy xuống xe ngựa xoay người bỏ chạy, nhưng trước khi gã bỏ chạy không ngờ giải mở một trong hai con tuấn mã kéo xa ngựa, nhảy lên lưng một con ngựa trong đó quay đầu ngựa lại chạy như điên. Con ngựa kia cũng hoảng sợ chạy mất.
Hai gã gia đinh đi theo bảo vệ trên đường cũng vội vàng quay đầu ngựa lại chuẩn bị chạy, Tử Lăng trong xe đẩy cửa vọt ra không ngờ lại nhảy lên lưng ngựa của một tên người hầu, thân thủ của ả có chút lưu loát vừa nhìn đã biết là người có võ công, thậm chí bốn người bọn họ không có hành động gì gọi là đấu tranh lại mã tặc mà đã lựa chọn thoát đi, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Tam thiếu phu Vạn gia này.
Nhạc Dao hốt hoảng, nàng đẩy cửa xe ra liều lĩnh nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhưng lúc rơi xuống đất không cẩn thận mà bị ngã sấp xuống.
Ba gã áo đen bịt mặt liếc nhìn nhau, ánh mắt đều toát ra vẻ đáng khinh đồng thời bật cười ha hả.
Nhạc Dao từ vũng bùn đau đớn đứng lên, nước bùn nhuộm bẩn váy dài liều mạng chạy về phía sau, nàng cũng không biết mình đang ở nơi nào, xung quanh tất cả đều là rừng rậm. Lại nhìn Tử Lăng và ba gã người hầu, bốn người cưỡi ba con ngựa chạy trốn rất xa. Trong lòng nàng không tránh khỏi sợ hãi, nàng cầu khẩn nói:
- Đợi một chút...chờ ta một chút..
Căn bản bốn người kia không có ý muốn dừng lại, Tử Lăng ngồi phía sau ngựa quay đầu nhìn lại, trên mặt rõ ràng lộ ra ý cười rất tàn nhẫn.
Nhạc Dao bắt gặp nụ cười đó giống như rơi vào hố băng, mọi can đảm đều tan biến. Trong khoảnh khắc nàng đã hiểu mọi chuyện, những việc này đều là do Vạn gia an bài trước, tại sao nàng lại ngu như vậy, không ngờ lại tin tưởng Vạn gia sẽ chịu trách nhiệm để mình rời đi. Nhạc Dao cắn chặt đôi môi đỏ, khát vọng muốn sống khiến nàng không từ bỏ, liều lĩnh chạy về phía trước.
Tên áo đen ở giữa tháo trường cung xuống, giương cung cài tên, mục tiêu không phải hướng về Nhạc Dao đang chạy trốn mà là chiếc xe ngựa bị vứt bỏ lại ở kia. Vù! Một mũi tên bắn đi ra ngoài, “phập”, mũi tên lông vũ cắm phía trên thùng xe, điêu linh không ngừng run rẩy. Hai gã áo đen bên cạnh phóng ngựa lao nhanh ra, đuổi theo hướng Nhạc Dao chạy trốn.
Nhạc Dao nghe được tiếng vó ngựa ngày càng gần, nét mặt rất sợ hãi, một cánh tay lớn khoác lên đầu vai của nàng kéo lê nàng trên mặt đất, Nhạc Dao lại ngã sấp dưới đất bùn, sợ hãi co người lại, lúc này mới nhận ra nàng đang ở trong vòng vây của ba gã mã phỉ.
Tên mã phỉ vừa bắn cung kia hai mắt tràn đầy dâm tà nhìn về phía nàng, thấp giọng nói:
- Mang đi, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ được một trận sung sướng.
Nhạc Dao đột ngột tháo cây trâm cài tóc từ đỉnh đầu xuống, dùng mũi nhọn găm ngay vào cuống họng mình:
- Đừng tới đây! Bằng không ta sẽ chết trước mặt các ngươi!
Ba tên ngẩn ra, tên mã phỉ bắn cung kia cười ha hả nói:
- Đã chết cũng là mỹ nhân, sung sướng đều giống nhau, ông đây vẫn thích kiểu đó nhất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Dao đã tái nhợt không còn huyết sắc, vận mệnh của nàng thực sự rất thê thảm. Mặc dù có chết cũng cố bảo toàn sự trong sạch, tay nàng rủn rẩy lần đến bên hông lấy miếng ngọc bội mềm mại ấm áp cuộn bên trong, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Tiểu Thiên, trong lòng hét ra một tiếng kêu tuyệt vọng, Hồ công tử kiếp này vô duyên, kiếp sau gặp lại! Quyết định chắc chắn, nàng giơ cây trâm cài tóc đâm vào cuốn họng mình.
Bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu một âm thanh bình tĩnh truyền tới:
- Cô muốn liều chết như vậy, chẳng phải là sẽ có người đau lòng sao?
Nhạc Dao dừng tay lại, thanh âm này đối với nàng rất quen thuộc, rõ ràng là hộ vệ của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên.
Ba gã mã phỉ đồng thời quay đầu nhìn về phía trước, đã thấy một bóng hình xinh đẹp giống như Thiên Ngoại Kinh Long bay vút xuống, kiếm quang sáng như tuyết hướng thẳng đến cổ họng của tên mã tặc cầm đầu.
Tên mã tặc thất kinh, hoảng hốt giơ trường cung lên đón đỡ, kiếm đâm cung gãy, mũi kiếm lạnh như băng đâm thẳng vào cổ họng gã, tên mã tặc đó nghĩ chắc chắn sẽ chết sợ tới mức kêu lên thảm thiết. Lúc này Mộ Dung Phi Yên thu hồi trường kiếm, một cước đá vào giữa ngực của gã, lập tức đạp tên mã tặc xuống đất.
Hai gã mã tặc khác nhìn thấy tình hình không ổn, một gã vung đao chém về phía Nhạc Dao, gió thổi ào ào, làm mái tóc của Nhạc Dao bay tung lên, lưỡi đao cách cổ của nàng chưa tới một tấc thì bị Mộ Dung Phi Yên đỡ lấy, nàng móc đao trong tay đối thủ, chỉ một quyền đánh trúng sườn phải của gã, đánh cho tên mã tặc bay ra ngoài đâm vào một cành cây, thân thể mềm nhũn tê liệt nằm trên mặt đất.
Tên mã tặc cuối cùng vốn chuẩn bị cầm đao tấn công, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên dũng mãnh phi thường thì sợ tới mức chẳng quan tâm tấn công định cưỡi ngựa chạy trốn. Mộ Dung Phí hừ lạnh một tiếng, bằng tốc độ kinh người bay vút lên, xoay mạnh người hướng về phía đỉnh đầu của tên mã tặc, tên mã tặc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Dung Phi Yên túm lấy tóc xách cả người gã từ trên lưng ngựa lên, hung hăng ném trên mặt đất, võ công của ba gã mã tặc thật sự là quá tầm thường, dễ dàng bị thất bại dưới tay của Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên chia ra khống chế huyệt đạo ba gã này, ném bọn họ vào một chỗ sau đó dùng mũi kiếm đẩy miếng vải đen trên mặt bọn chúng xuống. Nhạc Dao vẫn chưa hoàng hồn mà đứng dậy, lúc nhìn thấy rõ dung mạo của ba gã kia thì nàng không khỏi ngạc nhiên nói:
- Là các ngươi!
Nàng nhận ra ba người này đều là hộ viện của Vạn phủ. Ban đầu nàng nghĩ rằng trên đường đi thật sự đã gặp mã tặc, lại không thể tưởng tượng được ba gã này là người của Vạn gia đóng giả. Lúc này trong lòng nàng đã hoàn toàn hiểu được, tất cả là do Vạn phủ bày ra, trước đó bọn họ đã lừa gạt nàng nói sẽ đưa nàng đến am Tế Từ để lễ phật, rồi lại sai người đóng giả mã tặc để mưu hại tính mạng nàng. Nhạc Dao đã sớm biết người Vạn phủ đê tiện nhưng không nghĩ bọn họ lại tàn nhẫn đến mức này, lại nghĩ đến vận mệnh bi thảm của mình, trong lúc nhất thời đau buồn, trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống ngất đi trên mặt đất.
Mộ Dung Phi Yên cũng không lập tức đỡ Nhạc Dao dậy mà chỉ dùng đầu mũi kiếm chỉ vào cổ họng tên mã tặc cầm đầu, lạnh lùng nói:
- Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết ai đã sai khiến ngươi, nếu dám nói dối một câu ta sẽ lấy mạng ba ngươi.
Mấy gã người hầu này cũng không phải là nhân vật anh hung gì, mới bị Mộ Dung Phi Yên hù dọa vài câu đã sợ hãi khai ra sự thật, hóa ra tất cả bọn họ là người của Vạn phủ, lần này là do Vạn phu nhân bày mưu tính kế, sai bọ họ đóng giả mã tặc giữa đường giết chết Nhạc Dao. Mộ Dung Phi Yên nghe xong trong lòng rất căm phẫn, Vạn phu nhân này thực sự độc ác, nếu thật sự Nhạc Dao đã ra khỏi Vạn phủ vì sao lại còn muốn đuổi cùng giết tận? Xoay người nhìn lại Nhạc Dao vẫn còn đang hôn mê, trong lòng nàng thầm nghĩ nếu không có Hồ Tiểu Thiên sự liệu như thần chỉ sợ mưu kế của Vạn phu nhân đã thành công, Nhạc Dao đã chết oan tại nơi này rồi. Chuyện này không phải nhỏ, có lẽ trước tiên nàng nên bẩm báo với Hồ Tiểu Thiên rồi sau đó xử lý tiếp.
Ở Hồng Nhạn lầu, Hồ Tiểu Thiên thong dong ngồi uống rượu, ước chừng khoảng một khắc đồng hồ thì nhìn thấy Hồ Thiên Hùng trở về cười tít mắt. Lương Đại Tráng vội hỏi:
- Hồ đại ca, tình hình thế nào rồi?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Gã đã bị ta đánh cho một trận, lột hết quần áo của tên chó chó kia treo ngược tại cây hòe đầu hẻm.
Lương Đại Tráng ca tụng không dứt, xoa tay, hận lúc trước không thể tự mình đánh cho Hình Thiện một trận.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đối phó với loại gia sư đầu chó kia thì không cần khách khí, đánh gã là muốn dạy cho lão Hứa Thanh Liêm kia một bài học.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Nếu thiếu gia cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, ta nhất định sẽ đánh tên Hứa Thanh Liêm kia một trận.
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Đánh lão già đó là việc đơn giản, ta sẽ tự mình ứng phó.
Hồ Thiên Hùng thầm nghĩ, nếu hắn nói đánh người là việc đơn giản thì sao vừa mới sai khiến ta đây? Thiếu gia này đúng là có chút khó hiểu.
Lúc này nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên đến tìm, Hồ Tiểu Thiên cười đứng dậy nghênh đón:
- Phi Yên, cô đến thật đúng lúc, cô biết Hồ đại ca chứ? Uống chung hai chén.
Đương nhiên Mộ Dung Phi Yên nhận ra Hồ Thiên Hùng. Thời điểm ở Thượng Thư Phủ bắt Hồ Tiểu Thiên đã đối mặt với y, biết Hồ Thiên Hùng là thị vệ cao thủ của Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Vi, nàng nhìn về Hồ Thiên Hùng khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó hướng về phía Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngươi.
Hồ Tiểu Thiên biết chuyện của nàng bẩm báo nhất định có liên quan đến Nhạc Dao, hắn chuẩn bị đứng dậy thì Hồ Thiên Hùng nói:
- Các người ở đây nói, chúng ta ra ngoài trước.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Không cần, chúng ta đi ra ngoài nói.
Hồ Tiểu Thiên hiểu Mộ Dung Phi Yên cũng không muốn để Hồ Thiên Hùng biết được chuyện này, thật ra hắn cũng nghĩ vậy nên theo chân Mộ Dung Phi Yên đi xuống dưới lầu.
Mộ Dung Phi Yên chỉ về phía cỗ xe ngựa nói:
- Lê xe, đi theo ta!
Hồ Tiểu Thiên lên xe ngựa, nàng giơ roi thúc ngựa chạy về hướng ngoài thành.
Trên đường đi Mộ Dung Phi Yên đem chuyện vừa xảy ra kể rõ tường tận cho hắn nghe. Mặc dù hắn không chứng kiến nhưng nghe kể lại cũng hết hồn. Nếu như hắn không hiểu rõ Vạn phủ gia và có phòng bị từ sớm thì quả phụ này sớm đã gặp vận rủi. Lúc trước cho rằng cha con Vạn Bá Bình đáng giận nhưng không thể tưởng tượng được Vạn phu nhân tâm địa cũng như rắn độc. Cẩn thận suy nghĩ một chút nguyên nhân bên trong này chắc Vạn phu nhân cảm nhận được hành vi của con trai và trượng phu mình, cho nên vẫn muốn xử lý Nhạc Dao, giết chết nàng mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý muốn của cha con Vạn gia. Chỉ có điều Nhạc Dao này vô tội, mà Vạn phu nhân thì ra tay quá nhẫn tâm.
Mộ Dung Phi Yên giấu Nhạc Dao bên trong tán cây, ba gã người hầu Vạn phủ bị nàng điểm huyệt ném vào trong bụi rậm cỏ dại. Nàng dẫn Hồ Tiểu Thiên đi vào nơi vừa xảy ra đánh nhau, nơi này là một rừng cây thuộc ngoại ô Thanh Vân, trệch hướng đại lộ bình thường ít người qua lại, vì mới trải qua trận mưa to nên đường đi khá lầy lội.
Lúc này ba gã gia đinh kia vẫn còn nằm im trong bụi cây, ba gã bị điểm huyệt đạo nên không thể động đậy, để không xảy ra sơ suất Mộ Dung Phi Yên còn trói hai tay của bọn họ lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy ba người này liền nhận ra quả nhiên là người của Vạn phủ, lập tức tức giận tung một đá vào bụng của một tên trong số đó, cú đạp này khiến tên đó cuộn tròn lại giống như con tôm, đau thấu xương tủy lại bất hạnh không thể nói thành lời, thân hình không ngừng run rẩy.
/306
|