Hứa Thanh Liêm cũng hiểu được Quách Thủ Quang nói rất có lý, hai người là tùy tùng trung thành nhất bên cạnh mình, nếu lão biểu hiện quá lãnh đạm thì chỉ sợ bọn họ sẽ không phục, vì thế liền vỗ vỗ vào bả vai của hai người nói:
- Hãy kiên nhẫn vài ngày.
Hai người Quách Thủ Quang và Hình Thiện không thấy được kết quả mong muốn có chút buồn bực rời đi, Hình Thiện tức giận nói:
- Thực không hiểu vì sao đại nhân đối với hắn lại có chút e dè, loại tiểu tử vô lý không coi ai ra gì cần phải trừng phạt nghiêm khắc.
Quách Thủ Quang nói:
- Đại nhân vừa mới nói, chúng ta không có nhân chứng, cũng không có chứng cớ.
Hình Thiện nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn dám làm mùng một, chúng ta có thể làm mười lăm.
Lời nói độc ác vừa thốt ra nhưng sau khi vừa nói xong, gã và Quách Thủ Quang lại đồng thời thông suốt, có thể người của Hồ Tiểu Thiên đã ngầm giở trò đấy, hai chúng ta cũng có thể, hai người đều là người Thanh Vân bản địa, nói đến bằng hữu thân thích nếu so với Hồ Tiểu Thiên thì hơn rất nhiều. Hai người nhìn nhau, khóe mắt hiện lên một tia cười thâm hiểm, tuy rằng không nói với nhau nhưng cả hai ngầm hiểu được đối phương muốn làm gì rồi.
Hồ Tiểu Thiên được Hứa Thanh Liêm ủy thác đi đến Vạn phủ, đương nhiên lần này hắn có thể không phải là muốn làm cho Vạn Bá Bình nguôi giận mà với bản tính muốn nổi loạn của hắn thì hắn càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, ném đá xuống giếng cho sự việc thêm nghiêm trọng thì mới hợp với hắn.
Mới đầu Vạn Bá Bình nghe nói có người của quan phủ đến thì không muốn gặp, nhưng nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến lại không thể không tiếp. Hồ Tiểu Thiên không chỉ là huyện thừa Thanh Vân mà còn là ân nhân của lão, chỉ cần hai chuyện hắn đã cứu đứa con thứ hai của lão, cứu tính mạng vợ con trai cả của lão cũng đã khiến lão nợ đủ ân tình.
Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên đến Vạn phủ nhiều lần nhưng lúc trước cũng là vì việc riêng, lần này là vì công cho nên hôm nay hắn mặc quan phủ, đi kiệu mềm.
Vạn Bá Bình nhìn thấy hắn quan phục tiến đến, khẩn trương tiến lên thăm hỏi:
- Vạn mỗ tham kiến đại nhân!
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Vạn viên ngoại, chúng ta đều là người quen, không cần khách khí như thế.
Vạn Bá Bình dẫn hắn đi vào đại sảnh ngồi xuống, sai người hầu dâng trà thơm lên. Hồ Tiểu Thiên nâng trà thơm trong tay, thong thả mà thưởng thức từng ngụm trà.
Vạn Bá Bình nói:
- Hôm nay Hồ đại nhân đến có gì cần chỉ giáo?
Hồ Tiểu Thiên nhìn hai bên, Vạn Bá Bình hiểu được ý của hắn, phất tay bảo mọi người lui xuống, trong nội đường chỉ có hai người bọn họ nhất thời hiện ra vẻ trống trải.
Hồ Tiểu Thiên mới chậm rãi đặt chén trà trên bàn, thở dài nhẹ giọng nói:
- Ta đã nghe nói chuyện của Tam Thiếu phu nha,a việc đã xảy ra rồi, Vạn viên ngoại vẫn không nên quá nóng lòng.
Vạn Bá Bình lắc đầu cười khổ, thằng nhãi này đúng là nói chuyện không đau thắt lưng, sao có thể không nóng nảy, không nóng long được cơ chứ. Con dâu lão bị cướp đi, hiện tại ở huyện dư luận xôn xao, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cho dù có thể còn sống tìm trở về thì với vẻ đẹp của nàng thì trong tay của đám sơn tặc kia sao có thể bảo toàn trong sạch. Vạn Bá Bình chẳng những đau lòng mà còn hối hận, sớm biết như thế lão nên sớm ra tay, mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc mà lão chưa được đụng tới, đến cuối cùng lại tạo cơ hội cho đám sơn tặc kia. Nhắc tới chủ ý vẫn là từ Hồ Tiểu Thiên mà ra, chính hắn đề nghị lão đưa Nhạc Dao ra ngoài. Nếu hắn không vào Vạn phủ thì sẽ không phát sinh việc bất ngờ như vậy nhưng lão cũng không dám chỉ trích hắn, lão thở dài nói:
- Gia môn bất hạnh, tai họa nối tiếp tai họa. Vạn mổ thật sự tâm tư lao lực.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tắi ông thất mã họa phúc khôn lường? Tuy Tam Thiếu phu nhân bị người khác bắt đi nhưng lúc này hẳn là Vạn phủ nên bình tĩnh trở lại, ta vừa mới xem qua chỗ ở trước kia của cô ấy, màn sương đen đã hết, nghĩ oan hồn kia chắc cũng đã đi theo cô ấy rồi.
Vạn Bá Bình nghe hắn nói như vậy trong lòng thấy dễ chịu một chút.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Thực không dám giấu diếm lần này ta được Hứa đại nhân ủy thác đến, ngài ấy muốn Vạn viên ngoại hãy kiên nhẫn, hiện giờ huyện nha đã phát động tất cả sĩ tốt và nha dịch tìm kiếm trong và ngoài thành, khi tìm được tung tích của Tam Thiếu phu nhân nhất định phải thông báo đến Vạn viên ngoại đầu tiên.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân chớ trách, Vạn mỗ có câu nên nói có câu không nên nói, nếu đem tất cả mọi chuyện giao cho bọn họ chỉ sợ kiếp này con dâu đáng thương của ta cũng không quay trở về được.
Thật ra Vạn Bá Bình không hề tin tưởng đám người nha huyện có năng lực gì. Lúc trước lão cũng đã bố trí một số gia đinh của Vạn gia tranh thủ đi tìm kiếm một chút manh mối.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Vạn Bá Bình đối với sự việc này lại không tức giận Hứa Thanh Liêm, ngược lại hết sức bình tĩnh, chẳng lẽ chuyện của Nhạc Dao lão cũng biết rõ? Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nhất thời phát sinh một nghi vấn rất lớn.
Đã tới đây hắn nhân tiện thăm dò tình hình của Vạn Đình Thịnh và Lý Hương Chi, hai người đều rất tốt, đến lúc này mới ý thức tới không nhìn thấy Chu Văn Cử, hỏi qua Vạn Bá Bình mới biết được Chu Văn Cử đã đi hái thuốc từ sớm đến giờ vẫn chưa trở về.
Tuy rằng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Vạn Bá Bình vẫn không quên chuyện Hồ Tiểu Thiên đã nhờ lão. Lão đã ra mặt liên lạc với tất cả những nhà giàu có và thương gia của huyện Thanh Vân, tất cả mọi người đồng ý tham gia chuyện bán hàng từ thiện của Hồ Tiểu Thiên, tất cả mọi chuyện đều giao cho ông chủ Tống Thiệu Phú Hồng Nhạn lầu. Dựa vào sự thuyết phục của Vạn Bá Bình, Tống Thiệu Phú ở Thanh Vân có mối quan hệ rất rộng, mà trong nhà lão lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ sợ là sẽ không có tâm tư giúp Hồ Tiểu Thiên làm chuyện bán hàng từ thiện rồi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy lão cũng không hứng thú lắm, cũng không tỏ vẻ miễn cưỡng, an ủi lão:
- Chuyện bán hàng từ thiện ta đã tìm ông chủ Tống thương lượng, Vạn viên ngoại đã cực khổ rồi.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân, vậy oan hồn cũng sẽ không trở về chứ?
Hồ Tiểu Thiên đã lừa gạt của lão không ít vàng, hiện tại Nhạc Dao cũng đã thoát khỏi biển lửa, sự căm hận trong lòng đối với Vạn Bá Bình it nhiều cũng đã giảm bớt vài phần. Nghĩ lại gần đây Vạn Bá Bình cũng đã gặp không ít tai họa, cũng nên thể hiện một chút lòng trắc ẩn, hắn nhìn về chỗ ở trước kia của Nhạc Dao giả vờ nheo mắt nói rất nhỏ:
- Theo ta thấy, nó chắc sẽ không trở lại?
Một câu nói bình thường của Hồ Tiểu Thiên là câu an ủi tốt nhất đối với Vạn Bá Bình, biểu hiện thần kì của hắn sớm đã thuyết phục Vạn Bá Bình.
Chuyện Nhạc Dao mất tích đối với Vạn gia mà nói cũng không có gì quan trọng, tuy rằng Vạn Bá Bình lúc đầu nói rất cứng rắn, mạnh mẽ đối với quan phủ Thanh Vân, nhưng sau đó lão cũng không tiếp tục làm khó gây áp lực lớn cho quan phủ.
Xe ngựa mà Nhạc Dao ngồi bị phát hiện ở Thúy Bình cốc cách phía nam huyện Thanh Vân mười dặm, xe ngựa rơi xuống vực núi sâu hơn hai mươi trượng gây tổn hại nghiêm trọng. Ở vùng lân cận tìm được quần áo mà ngày đó Nhạc Dao đã mặc, trên đó có dính khá nhiều máu, quan phủ bộ khoái tìm kiếm dọc theo dòng suối, lấy xe ngựa làm trung tâm mở rộng trên dưới tới hai mươi dặm đều không phát hiện thi thể của Nhạc Dao.
Sau khi Hồ Tiểu Thiên từ Vạn phủ trở về liền ôm thái độ không quan tâm, hắn hiểu rõ chuyện này, mưu hại Nhạc Dao là do một tay Vạn phu nhân sắp đặt. Ban đầu Vạn Bá Bình mạnh mẽ, sau đó biểu hiện gần như rất bình thản để chấp nhận, chứng minh lão cũng không muốn làm lớn chuyện này. Hồ Tiểu Thiên cũng hoài nghi đối với chuyện này lão cũng có chút liên quan.
Xem ra Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ở huyện Thanh Vân trong mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng có chút tác dụng. Căn cứ vào tình hình trước mắt, Tam thiếu phu nhân Vạn gia đã gặp chuyện bất trắc, bọn họ lại giả vờ đi tìm kiếm hai ngày, đối với Vạn gia coi như đã có công và có thể kết án.
Sau khi Hồ Thiên Hùng nhìn thấy biểu hiện thành thạo của thiếu gia thì cũng hoàn toàn yên tâm, y ở lại đến sáng sớm hôm sau thì rời khỏi huyện Thanh Vân. Trước khi chuẩn bị đi, Hồ Tiểu Thiên sai y mang về cho cha mẹ một ít đặc sản địa phương.
Từ hôm qua sau khi Mộ Dung Phi Yên hộ tống Nhạc Dao rời đi thì không có tin tức, nhưng hắn không lo lắng cho Mộ Dung Phi Yên. Dù sao trong lòng hắn thì Mộ Dung Phi Yên vẫn là một nữ nhân hào kiệt, khiến hắn lo lắng vẫn là Nhạc Dao, lúc nàng rời đi là bị sốt cao không ngừng nói mê sảng, lại không biết tình hình hiện tại của nàng có chuyển biến tốt đẹp hay không? Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu được, có Mộ Dung Phi Yên bên cạnh chăm sóc chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Đêm đó hắn hẹn thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử đến dùng cơm, từ sớm đã sai Liễu Khoát Hải đến Hồng Nhạn lầu chuẩn bị vài món ngon, lại lo lắng Chu Văn Cử không biết đường đi nên sai Lương Đại Tráng lái xe tới Vạn phủ đón .
Trong lúc chờ Chu Văn Cử đến thì Hồng Nhạn lầu đã đưa thức ăn tới, lại là ông chủ Tống Thiểu Phúc của Hồng Nhạn lầu đích thna mang thức ăn đến.
Hồ Tiểu Thiên cũng không nghĩ y lại tự mình mang thức ăn đến, cười tủm tỉm đứng dậy đón chào nói:
- Tống chưởng quỹ sao lại đích thân đến đây?
Tống Thiệu Phúc nói:
- Đúng lúc buổi tối không có chuyện gì, đồ ăn là đại nhân gọi nên ta mang đồ ăn đến đây thuận tiện xem chỗ ở của đại nhân..
Y vừa nói ra đã thể hiện sự khôn khéo.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm gật đầu, thời điểm tiểu nhị đã bày thức ăn sẵn trên bàn thì hắn mời Tống Thiểu Phúc ngồi xuống, nếu đã đến đây thì mời y uống rượu, xem chừng Tống Thiệu Phúc đến đây cũng là có ý này.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Hồ đại nhân, lần này ta đến là muốn thương lượng cùng đại nhân một việc.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Nói đi, ở chỗ này cứ thoải mái nói.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Hôm quan Vạn viên ngoại lại đây, ủy thác cho ta cùng đại nhân tham dự bán hàng từ thiện tại Thanh Vân, không biết ta nhớ có đúng hay không, hình như là chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đúng rồi, là bán hàng từ thiện.
Hắn sợ Tống Thiệu Phúc không hiểu hết ý chuyện này nên tiếp tục giải thích nói:
- Chính là mời tất cả những người có mặt mũi ở huyện Thanh Vân tụ hợp, sau đó mọi người lấy ra tất cả những gì của bản thân mà trước nay không dùng bán đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Ta đã hiểu
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Khoản tiền bán đấu giá có được chắc chắn sẽ dùng cho việc sữa chữa cầu Thanh Vân, coi như thể hiện tấm lòng, tạo phúc cho tất cả dân chúng huyện Thanh Vân.
Lúc này Tống Thiệu Phúc đã thông suốt mọi chuyện. Lúc Vạn Bá Bình nói với y thì y không hiểu lắm, kỳ thật chính Vạn Bá Bình cũng không để tâm lắm, nên thuật lại chuyện này cũng không rõ ràng, vẫn là do chính Hồ Tiểu Thiên nói ra mới có thể hiểu được. Tống Thiệu Phúc cười nói:
- Đại nhân yêu dân như con, thật làm cho tiểu nhân không ngừng khâm phục.
- Hãy kiên nhẫn vài ngày.
Hai người Quách Thủ Quang và Hình Thiện không thấy được kết quả mong muốn có chút buồn bực rời đi, Hình Thiện tức giận nói:
- Thực không hiểu vì sao đại nhân đối với hắn lại có chút e dè, loại tiểu tử vô lý không coi ai ra gì cần phải trừng phạt nghiêm khắc.
Quách Thủ Quang nói:
- Đại nhân vừa mới nói, chúng ta không có nhân chứng, cũng không có chứng cớ.
Hình Thiện nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn dám làm mùng một, chúng ta có thể làm mười lăm.
Lời nói độc ác vừa thốt ra nhưng sau khi vừa nói xong, gã và Quách Thủ Quang lại đồng thời thông suốt, có thể người của Hồ Tiểu Thiên đã ngầm giở trò đấy, hai chúng ta cũng có thể, hai người đều là người Thanh Vân bản địa, nói đến bằng hữu thân thích nếu so với Hồ Tiểu Thiên thì hơn rất nhiều. Hai người nhìn nhau, khóe mắt hiện lên một tia cười thâm hiểm, tuy rằng không nói với nhau nhưng cả hai ngầm hiểu được đối phương muốn làm gì rồi.
Hồ Tiểu Thiên được Hứa Thanh Liêm ủy thác đi đến Vạn phủ, đương nhiên lần này hắn có thể không phải là muốn làm cho Vạn Bá Bình nguôi giận mà với bản tính muốn nổi loạn của hắn thì hắn càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, ném đá xuống giếng cho sự việc thêm nghiêm trọng thì mới hợp với hắn.
Mới đầu Vạn Bá Bình nghe nói có người của quan phủ đến thì không muốn gặp, nhưng nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến lại không thể không tiếp. Hồ Tiểu Thiên không chỉ là huyện thừa Thanh Vân mà còn là ân nhân của lão, chỉ cần hai chuyện hắn đã cứu đứa con thứ hai của lão, cứu tính mạng vợ con trai cả của lão cũng đã khiến lão nợ đủ ân tình.
Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên đến Vạn phủ nhiều lần nhưng lúc trước cũng là vì việc riêng, lần này là vì công cho nên hôm nay hắn mặc quan phủ, đi kiệu mềm.
Vạn Bá Bình nhìn thấy hắn quan phục tiến đến, khẩn trương tiến lên thăm hỏi:
- Vạn mỗ tham kiến đại nhân!
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Vạn viên ngoại, chúng ta đều là người quen, không cần khách khí như thế.
Vạn Bá Bình dẫn hắn đi vào đại sảnh ngồi xuống, sai người hầu dâng trà thơm lên. Hồ Tiểu Thiên nâng trà thơm trong tay, thong thả mà thưởng thức từng ngụm trà.
Vạn Bá Bình nói:
- Hôm nay Hồ đại nhân đến có gì cần chỉ giáo?
Hồ Tiểu Thiên nhìn hai bên, Vạn Bá Bình hiểu được ý của hắn, phất tay bảo mọi người lui xuống, trong nội đường chỉ có hai người bọn họ nhất thời hiện ra vẻ trống trải.
Hồ Tiểu Thiên mới chậm rãi đặt chén trà trên bàn, thở dài nhẹ giọng nói:
- Ta đã nghe nói chuyện của Tam Thiếu phu nha,a việc đã xảy ra rồi, Vạn viên ngoại vẫn không nên quá nóng lòng.
Vạn Bá Bình lắc đầu cười khổ, thằng nhãi này đúng là nói chuyện không đau thắt lưng, sao có thể không nóng nảy, không nóng long được cơ chứ. Con dâu lão bị cướp đi, hiện tại ở huyện dư luận xôn xao, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cho dù có thể còn sống tìm trở về thì với vẻ đẹp của nàng thì trong tay của đám sơn tặc kia sao có thể bảo toàn trong sạch. Vạn Bá Bình chẳng những đau lòng mà còn hối hận, sớm biết như thế lão nên sớm ra tay, mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc mà lão chưa được đụng tới, đến cuối cùng lại tạo cơ hội cho đám sơn tặc kia. Nhắc tới chủ ý vẫn là từ Hồ Tiểu Thiên mà ra, chính hắn đề nghị lão đưa Nhạc Dao ra ngoài. Nếu hắn không vào Vạn phủ thì sẽ không phát sinh việc bất ngờ như vậy nhưng lão cũng không dám chỉ trích hắn, lão thở dài nói:
- Gia môn bất hạnh, tai họa nối tiếp tai họa. Vạn mổ thật sự tâm tư lao lực.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tắi ông thất mã họa phúc khôn lường? Tuy Tam Thiếu phu nhân bị người khác bắt đi nhưng lúc này hẳn là Vạn phủ nên bình tĩnh trở lại, ta vừa mới xem qua chỗ ở trước kia của cô ấy, màn sương đen đã hết, nghĩ oan hồn kia chắc cũng đã đi theo cô ấy rồi.
Vạn Bá Bình nghe hắn nói như vậy trong lòng thấy dễ chịu một chút.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Thực không dám giấu diếm lần này ta được Hứa đại nhân ủy thác đến, ngài ấy muốn Vạn viên ngoại hãy kiên nhẫn, hiện giờ huyện nha đã phát động tất cả sĩ tốt và nha dịch tìm kiếm trong và ngoài thành, khi tìm được tung tích của Tam Thiếu phu nhân nhất định phải thông báo đến Vạn viên ngoại đầu tiên.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân chớ trách, Vạn mỗ có câu nên nói có câu không nên nói, nếu đem tất cả mọi chuyện giao cho bọn họ chỉ sợ kiếp này con dâu đáng thương của ta cũng không quay trở về được.
Thật ra Vạn Bá Bình không hề tin tưởng đám người nha huyện có năng lực gì. Lúc trước lão cũng đã bố trí một số gia đinh của Vạn gia tranh thủ đi tìm kiếm một chút manh mối.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Vạn Bá Bình đối với sự việc này lại không tức giận Hứa Thanh Liêm, ngược lại hết sức bình tĩnh, chẳng lẽ chuyện của Nhạc Dao lão cũng biết rõ? Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nhất thời phát sinh một nghi vấn rất lớn.
Đã tới đây hắn nhân tiện thăm dò tình hình của Vạn Đình Thịnh và Lý Hương Chi, hai người đều rất tốt, đến lúc này mới ý thức tới không nhìn thấy Chu Văn Cử, hỏi qua Vạn Bá Bình mới biết được Chu Văn Cử đã đi hái thuốc từ sớm đến giờ vẫn chưa trở về.
Tuy rằng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Vạn Bá Bình vẫn không quên chuyện Hồ Tiểu Thiên đã nhờ lão. Lão đã ra mặt liên lạc với tất cả những nhà giàu có và thương gia của huyện Thanh Vân, tất cả mọi người đồng ý tham gia chuyện bán hàng từ thiện của Hồ Tiểu Thiên, tất cả mọi chuyện đều giao cho ông chủ Tống Thiệu Phú Hồng Nhạn lầu. Dựa vào sự thuyết phục của Vạn Bá Bình, Tống Thiệu Phú ở Thanh Vân có mối quan hệ rất rộng, mà trong nhà lão lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ sợ là sẽ không có tâm tư giúp Hồ Tiểu Thiên làm chuyện bán hàng từ thiện rồi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy lão cũng không hứng thú lắm, cũng không tỏ vẻ miễn cưỡng, an ủi lão:
- Chuyện bán hàng từ thiện ta đã tìm ông chủ Tống thương lượng, Vạn viên ngoại đã cực khổ rồi.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân, vậy oan hồn cũng sẽ không trở về chứ?
Hồ Tiểu Thiên đã lừa gạt của lão không ít vàng, hiện tại Nhạc Dao cũng đã thoát khỏi biển lửa, sự căm hận trong lòng đối với Vạn Bá Bình it nhiều cũng đã giảm bớt vài phần. Nghĩ lại gần đây Vạn Bá Bình cũng đã gặp không ít tai họa, cũng nên thể hiện một chút lòng trắc ẩn, hắn nhìn về chỗ ở trước kia của Nhạc Dao giả vờ nheo mắt nói rất nhỏ:
- Theo ta thấy, nó chắc sẽ không trở lại?
Một câu nói bình thường của Hồ Tiểu Thiên là câu an ủi tốt nhất đối với Vạn Bá Bình, biểu hiện thần kì của hắn sớm đã thuyết phục Vạn Bá Bình.
Chuyện Nhạc Dao mất tích đối với Vạn gia mà nói cũng không có gì quan trọng, tuy rằng Vạn Bá Bình lúc đầu nói rất cứng rắn, mạnh mẽ đối với quan phủ Thanh Vân, nhưng sau đó lão cũng không tiếp tục làm khó gây áp lực lớn cho quan phủ.
Xe ngựa mà Nhạc Dao ngồi bị phát hiện ở Thúy Bình cốc cách phía nam huyện Thanh Vân mười dặm, xe ngựa rơi xuống vực núi sâu hơn hai mươi trượng gây tổn hại nghiêm trọng. Ở vùng lân cận tìm được quần áo mà ngày đó Nhạc Dao đã mặc, trên đó có dính khá nhiều máu, quan phủ bộ khoái tìm kiếm dọc theo dòng suối, lấy xe ngựa làm trung tâm mở rộng trên dưới tới hai mươi dặm đều không phát hiện thi thể của Nhạc Dao.
Sau khi Hồ Tiểu Thiên từ Vạn phủ trở về liền ôm thái độ không quan tâm, hắn hiểu rõ chuyện này, mưu hại Nhạc Dao là do một tay Vạn phu nhân sắp đặt. Ban đầu Vạn Bá Bình mạnh mẽ, sau đó biểu hiện gần như rất bình thản để chấp nhận, chứng minh lão cũng không muốn làm lớn chuyện này. Hồ Tiểu Thiên cũng hoài nghi đối với chuyện này lão cũng có chút liên quan.
Xem ra Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ở huyện Thanh Vân trong mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng có chút tác dụng. Căn cứ vào tình hình trước mắt, Tam thiếu phu nhân Vạn gia đã gặp chuyện bất trắc, bọn họ lại giả vờ đi tìm kiếm hai ngày, đối với Vạn gia coi như đã có công và có thể kết án.
Sau khi Hồ Thiên Hùng nhìn thấy biểu hiện thành thạo của thiếu gia thì cũng hoàn toàn yên tâm, y ở lại đến sáng sớm hôm sau thì rời khỏi huyện Thanh Vân. Trước khi chuẩn bị đi, Hồ Tiểu Thiên sai y mang về cho cha mẹ một ít đặc sản địa phương.
Từ hôm qua sau khi Mộ Dung Phi Yên hộ tống Nhạc Dao rời đi thì không có tin tức, nhưng hắn không lo lắng cho Mộ Dung Phi Yên. Dù sao trong lòng hắn thì Mộ Dung Phi Yên vẫn là một nữ nhân hào kiệt, khiến hắn lo lắng vẫn là Nhạc Dao, lúc nàng rời đi là bị sốt cao không ngừng nói mê sảng, lại không biết tình hình hiện tại của nàng có chuyển biến tốt đẹp hay không? Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu được, có Mộ Dung Phi Yên bên cạnh chăm sóc chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Đêm đó hắn hẹn thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử đến dùng cơm, từ sớm đã sai Liễu Khoát Hải đến Hồng Nhạn lầu chuẩn bị vài món ngon, lại lo lắng Chu Văn Cử không biết đường đi nên sai Lương Đại Tráng lái xe tới Vạn phủ đón .
Trong lúc chờ Chu Văn Cử đến thì Hồng Nhạn lầu đã đưa thức ăn tới, lại là ông chủ Tống Thiểu Phúc của Hồng Nhạn lầu đích thna mang thức ăn đến.
Hồ Tiểu Thiên cũng không nghĩ y lại tự mình mang thức ăn đến, cười tủm tỉm đứng dậy đón chào nói:
- Tống chưởng quỹ sao lại đích thân đến đây?
Tống Thiệu Phúc nói:
- Đúng lúc buổi tối không có chuyện gì, đồ ăn là đại nhân gọi nên ta mang đồ ăn đến đây thuận tiện xem chỗ ở của đại nhân..
Y vừa nói ra đã thể hiện sự khôn khéo.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm gật đầu, thời điểm tiểu nhị đã bày thức ăn sẵn trên bàn thì hắn mời Tống Thiểu Phúc ngồi xuống, nếu đã đến đây thì mời y uống rượu, xem chừng Tống Thiệu Phúc đến đây cũng là có ý này.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Hồ đại nhân, lần này ta đến là muốn thương lượng cùng đại nhân một việc.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Nói đi, ở chỗ này cứ thoải mái nói.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Hôm quan Vạn viên ngoại lại đây, ủy thác cho ta cùng đại nhân tham dự bán hàng từ thiện tại Thanh Vân, không biết ta nhớ có đúng hay không, hình như là chuyện này.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đúng rồi, là bán hàng từ thiện.
Hắn sợ Tống Thiệu Phúc không hiểu hết ý chuyện này nên tiếp tục giải thích nói:
- Chính là mời tất cả những người có mặt mũi ở huyện Thanh Vân tụ hợp, sau đó mọi người lấy ra tất cả những gì của bản thân mà trước nay không dùng bán đấu giá, người trả giá cao sẽ được.
Tống Thiệu Phúc nói:
- Ta đã hiểu
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Khoản tiền bán đấu giá có được chắc chắn sẽ dùng cho việc sữa chữa cầu Thanh Vân, coi như thể hiện tấm lòng, tạo phúc cho tất cả dân chúng huyện Thanh Vân.
Lúc này Tống Thiệu Phúc đã thông suốt mọi chuyện. Lúc Vạn Bá Bình nói với y thì y không hiểu lắm, kỳ thật chính Vạn Bá Bình cũng không để tâm lắm, nên thuật lại chuyện này cũng không rõ ràng, vẫn là do chính Hồ Tiểu Thiên nói ra mới có thể hiểu được. Tống Thiệu Phúc cười nói:
- Đại nhân yêu dân như con, thật làm cho tiểu nhân không ngừng khâm phục.
/306
|