Chiếc xe ngựa màu đen lẳng lặng dừng trong màn đêm đen. Người đàn ông trung niên đánh xe nhìn Hồ Tiểu Thiên đi ra, nhanh chóng mở cửa xe. Hồ Tiểu Thiên được Mộ Dung Phi Yên dìu, chậm rãi đến gần xe ngựa. Trong xe rất tối, màn cửa che rất chặt chẽ, không có lấy một tia sáng.
Tiếng của Tiêu Thiên Mục vang lên trong đêm tối:
- Đại nhân. Mời ngồi!
Mắt của Hồ Tiểu Thiên mất rất lâu mới thích ứng được bóng tối trong xe, lờ mờ nhận ra dáng của Tiêu Thiên Mục. Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Mục. Đúng lúc hắn cũng đang muốn đi tìm Tiêu Thiên Mục, thật không ngờ Tiêu Thiên Mục đã tự chủ động đến tìm.
Mộ Dung Phi Yên lui ra ngoài. Người đàn ông trung niên kia đóng cửa xe lại, chậm rãi đi sang một bên. Mộ Dung Phi Yên cảnh giác nhìn sang người đàn ông đó, từ từng cử chỉ của ông ta đoán được là cao thủ trong nhà. Trong mắt nàng Hồng Liễu Trang ngày càng thần bí. Tiêu Thiên Mục là một người thư sinh mù, nhìn dáng vẻ thì trói gà không chặt. Nhưng lại không hiểu tại sao người như y lại khiến cho nhiều võ công cao thủ can tâm cho y sai khiến.
Tiêu Thiên Mục trầm giọng nói:
- Với ta mà nói, ngày và đêm không có mấy khác biệt, dù thế nào ta cũng không nhìn được. Đó là lí do ta không thích gặp người khác dưới ánh mặt trời. Như vậy sẽ cho ta cảm giác không an toàn.
Hồ Tiểu Thiên nhớ tới cảnh tượng mà lần đầu tiên hắn và Tiêu Thiên Mục gặp nhau. Đó là vào ban ngày, Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy Tiêu Thiên Mục. Mắt của Tiêu Thiên Mục mặc dù không nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ. Người này trí tuệ hơn người, tâm cơ thâm trầm, nếu không thì Chu Bá Thiên đã không giao toàn bộ chuyện bên ngoài cho y. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bây giờ chúng ta giống nhau rồi!
Tiêu Thiên Mục cười nhạt một tiếng:
- Không giống. Chúng ta mãi mãi không giống nhau.
Y ngừng lại một lúc rồi lại nói:
- Hồ đại nhân xem ra bị thương cũng không nặng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngược lại tin tức của ngươi rất nhanh.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện Hồ đại nhân gặp phải ở Phi Ưng Cốc đã truyền khắp Thanh Vân này rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không thể tưởng được những tên cướp này lại cả gan làm liều như vậy, dưới ban ngày ban mặt không ngờ dám ám sát bản quan.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Huyện thừa của Thanh Vân bị giết hại, ngài không phải là người đầu tiên. Chỉ là vận may của ngài tốt hơn một chút mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy khẽ giật mình. Chợt nhớ tới cuộc nói chuyện trong lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục từng nói cho hắn biết, Dương huyện thừa tiền nhiệm chính là lúc qua sông vô ý bị ngã, thi thể không tìm thấy. Sau khi chết lại bị người ta vu tội tham ô. Dương phu nhân chịu nhục, đã tự sát. Con trai duy nhất Dương Lệnh Kỳ trên đường vội về chịu tang cũng không biết tung tích. Cho nên Tiêu Thiên Mục mới nói như vậy. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nói như thế, vận khí của ta quả là không tệ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Một người không thể luôn gặp may. Ta nghe nói đại nhân giữ hai tên thích khách.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu chậm rãi:
- Đã giải vào nhà lao. Để hôm khác mới thẩm vấn rõ ràng.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Đại nhân muốn dùng cái này làm mồi nhử, lợi dụng bọn chúng dụ rắn ra khỏi hang sao?
Hồ Tiểu Thiên bị y nói trúng suy nghĩ, cười ha hả.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Có phải đại nhân nghi ngờ trong nội bộ nha môn của ngài có người làm đúng không?
Mặc dù mắt của Tiêu Thiên Mục mù, nhưng y lại tuyệt đối không thua kém nhân vật lĩnh quân của Hồng Liễu Trang. Mấy tháng nay Chu Bá Thiên ẩn náu trong ngục. Tất cả bên ngoài đều do y chỉ huy, lên kế hoạch. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên và y tiếp xúc vẻn vẹn chỉ có hai lần, nhưng biết rõ cơ mưu và trí tuệ, biết suy nghĩ của người này không hề thua kém bản thân mình. Nếu như đã quyết định hợp tác cùng với Chu Bá Thiên, có một số chuyện không nhất thiết phải giấu giếm. Hồ Tiểu Thiên đem tất cả mọi chuyện từ tối hôm qua kể lại tỉ mỉ một lượt cho Tiêu Thiên Mục nghe.
Tiêu Thiên Mục nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Diêm Bá Quang chính là con của trùm thổ phỉ ở núi Thiên Lang – Diêm Khôi. Diêm Khôi có ba đứa con gái, chỉ có một đứa con trai là gã. Lão ta coi đứa con này còn quan trọng hơn tính mạng của lão. Chỉ là, lúc nãy đại nhân nói việc Diêm Bá Quang bị thương, Diêm Khôi có thể cũng không biết chuyện.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bọn mã tặc núi Thiên Lang đã bắt cóc Vạn Đình Xương là thật. Vạn Bá Bình có lẽ không bịa chuyện.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Vạn gia là nhà giàu có nhất Thanh Vân. Những năm gần đây luôn làm ăn với nước Nam Việt. Hồ đại nhân không biết chứ đường gần nhất thông giữa nước Nam Việt và Đại Khang chính là đi qua núi Thiên Lang. Kể từ khi có bọn mã tặc náo loạn núi Thiên Lang, càng ít có thương đội đi được qua con đường này. Nhưng Vạn gia hoàn toàn là một trường hợp ngoại lệ. Tuy rằng những năm gần đây Vạn gia cũng từng bị cướp trên con đường này, nhưng cũng không có tổn thất quá lớn.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Ngươi nói là Vạn gia cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Chẳng qua là ta cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng không có chứng cứ chắc chắn. Giả dụ giữa Vạn gia và mã tặc núi Thiên Lang có liên hệ, nhiều năm như vậy cũng vẫn luôn bình an vô sự. Nhưng vì cái gì đột nhiên lại bắt cóc con trai lớn của lão ta.
Hồ Tiểu Thiên cắn nhẹ môi. Cuối cùng quyết định nói:
- Lần bị thương này của Diêm Bá Quang chính là ở Vạn gia.
Tiêu Thiên Mục ngẩn người ra. Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nói chuyện đêm hôm trước Diêm Bá Quang lẻn vào Vạn gia muốn bắt cóc đứa con dâu thứ ba của Vạn gia. Tiêu Thiên Mục nghe xong chậm rãi gật đầu phân tích. Hồ Tiểu Thiên nghe y phân tích nhịp nhàng ăn khớp, thầm khâm phục lối suy nghĩ tinh tế của Tiêu Thiên Mục. Đừng tưởng y là người mù, nhưng ý nghĩ của y còn tỉnh táo hơn người thường. Chẳng qua tình hình hiện tại của Diêm Bá Quang có lẽ vẫn chưa phải là lúc nên báo thù. Không biết hiện tại người này bị thương như thế nào? Sống hay chết? Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Nói như thế đây chỉ là một cái bẫy.
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Mặc dù lần này là Diêm Bá Quang bị thương ở Vại gia, nhưng vẫn là y sai. Y không có lí do tham vọng Vạn gia. Ta xem chuyện này tám chín phần là một cái bẫy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chẳng lẽ Vạn Bá Bình sẽ giúp bọn mã tặc hại ta?
Tiêu Thiên Mục chậm rãi lắc đầu:
- Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Theo như lời đại nhân, Diêm Bá Quang sống chết chưa biết, đại nhân cứu tính mạng của gã, xuất phát từ nguyên nhân này, trước khi Diêm Bá Quang vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bọn chúng chưa chắc gây bất lợi cho đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Chúng ta cứ giả dụ Vạn Bá Bình cấu kết với đám mã tặc núi Thiên Lang. Vậy bọn mã tặc muốn chúng ta chữa bệnh, nhưng vì sau chuyện đêm qua bọn họ biết ta tuyệt đối không đáp ứng. Cho nên mới tới chỗ Vạn Bá Bình xin giúp đỡ. Vì thế Vạn Bá Bình đã đưa ra chủ ý “đứa con trai bị bắt”, dùng cái này đến chỗ chúng ta xin giúp đỡ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Đại nhân đặt giả thiết trên cơ sở Vạn Bá Bình cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Rất có thể. Ta đã hỏi qua Chu tiên sinh, ông ấy căn bản không nói chuyện tối qua cho bất cứ ai biết. Vạn Bá Bình tại sao lại nắm rõ chuyện này như vậy được. Nhất định trong hai người bọn họ có một người nói dối. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là Vạn Bá Bình. Hơn nữa, việc con trai của lão bị bắt cũng không có báo cho quan phủ, chỉ lén đến tìm ta giúp đỡ, kì thật thì con trai của lão có lẽ đang ở một nơi nào tự do tự tại.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Bất luận như thế nào, đại nhân vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Sự hiện hữu của đại nhân đã ảnh hưởng tới quyền lợi của rất nhiều người. Cho nên bọn họ mới không thể chờ đợi được mà hạ thủ, muốn loại bỏ đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiêu tiên sinh có tin tức gì?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ám sát đại nhân đúng là bọn người của Ngũ Tiên Giáo. Thế lực của bọn chúng ở Tây Xuyên rất lớn. Lần này đại nhân làm bọn chúng thương vong thê thảm, ân oán này chỉ sợ đã định rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngũ Tiên Giáo? Chẳng lẽ là một chi của tộc nhân Hắc Miêu?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Thành lập Ngũ Tiên Giáo đích thị là người Hắc Miêu. Nhưng sau này lại không thuộc người Hắc Miêu. Bởi vì quyền lực, bọn họ không tiếc bán đứng lợi ích tộc nhân, rộng rãi nạp đệ tử, giết hại tộc nhân, coi trọng tà thuật, bị tộc nhân đuổi đi, sau vì làm hoạt động ám sát bị triều đình chú ý, triển khai quy mô truy bắt và tiêu diệt ở Tây Xuyên, Ngũ Tiên Giáo cũng từ công khai đi vào hoạt động bí mật, lâm vào cục diện người người hô đánh, đã mai danh ẩn tích gần năm mươi năm, gần đây lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy, bởi vì cái gọi là cây có bóng, người có uy, gần đây Tây Xuyên đã xảy ra không ít chuyện nghe nói có liên quan đến bọn chúng, lần này ta đến là muốn nhắc nhở Hồ đại nhân phải cẩn thận nhiều hơn.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu một cái nói:
- Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.
Tiêu Thiên Mục ý tứ sâu xa:
- Huyện Thanh Vân tuy nhỏ, nhưng biện pháp trong chuyện này lại rất lớn. Đại nhân muốn làm được, vẫn cần ra tay trước mới chiếm được lợi thế!
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy chấn động trong lòng. Kỳ thật sau khi gặp phải ám sát, Hồ Tiểu Thiên liền nghĩ tới chuyện này, Tiêu Thiên Mục đã nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn. Hồ Tiểu Thiên cố ý thở dài nói:
- Chỉ tiếc đến đất quý, nhân sinh địa sơ, có một số việc cũng là có lòng mà không có sức.
Tiêu Thiên Mục bình tĩnh nói:
- Đại nhân cứ sắp đặt, có một số việc nói một tiếng với Thiên Mục là được rồi. Đại ca ta bên kia làm phiền Hồ đại nhân nói giúp một tiếng. Việc của Ngũ Tiên Giáo không phải là chuyện nhỏ.
- Ngươi yên tâm, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm hắn.
Có những lời này của Tiêu Thiên Mục, Hồ Tiểu Thiên tự nhiên không khách khí. Hắn giao nhiệm vụ cho Tiêu Thiên Mục theo dõi một nhóm Diêm Nộ Kiều tại Hắc Thạch trại. Tiêu Thiên Mục vui vẻ nhận lời.
Ra khỏi xe ngựa, sao đã đầy trời. Nỗi buồn bực trong lòng của Hồ Tiểu Thiên đã được quét sạch. Hắn ngẩng đầu lên nhìn những vì sao trên trời, hít một hơi thật sâu, gió đêm đưa tiếng vó ngựa đi xa. Lần thứ hai mở mắt ra nhìn thấy chiếc xe ngựa của Tiêu Thiên Mục đã dần dần mất hẳn nơi cuối đường.
Mộ Dung Phi Yên đi tới bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nói chuyện gì thần bí như vậy?
Khoé môi của Hồ Tiểu Thiên bất giác lộ ra nụ cười như ngầm hiểu, câu nói cuối cùng của Tiêu Thiên Mục trước lúc rời đi đã quyết định bọn họ liên minh với nhau. Có một số việc đúng là Tiêu Thiên Mục tự nguyện tự mình đi làm. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được trên đời này không có cơm trưa miễn phí. Nguyên nhân Tiêu Thiên Mục bằng lòng hiệu lực cho mình là vì kế hoạch báo thù sau này. Người này hành sự thần bí, đằng sau khẳng định cũng có không ít chuyện bí mật gạt mình.
Mộ Dung Phi Yên cuối cùng cũng có chút sốt ruột:
- Thừa nước đục thả câu, nói!
Hồ Tiểu Thiên giơ cánh tay phải lên, làm điệu bộ chờ nàng dìu. Mộ Dung Phi Yên háy mắt hắn một cái. Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, đỡ cánh tay của hắn. Từ trước tới giờ nàng không phải là người thừa nước đục thả câu, sự quan tâm đối với Hồ Tiểu Thiên luôn là sự biểu lộ trong thầm lặng.
Tiếng của Tiêu Thiên Mục vang lên trong đêm tối:
- Đại nhân. Mời ngồi!
Mắt của Hồ Tiểu Thiên mất rất lâu mới thích ứng được bóng tối trong xe, lờ mờ nhận ra dáng của Tiêu Thiên Mục. Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Mục. Đúng lúc hắn cũng đang muốn đi tìm Tiêu Thiên Mục, thật không ngờ Tiêu Thiên Mục đã tự chủ động đến tìm.
Mộ Dung Phi Yên lui ra ngoài. Người đàn ông trung niên kia đóng cửa xe lại, chậm rãi đi sang một bên. Mộ Dung Phi Yên cảnh giác nhìn sang người đàn ông đó, từ từng cử chỉ của ông ta đoán được là cao thủ trong nhà. Trong mắt nàng Hồng Liễu Trang ngày càng thần bí. Tiêu Thiên Mục là một người thư sinh mù, nhìn dáng vẻ thì trói gà không chặt. Nhưng lại không hiểu tại sao người như y lại khiến cho nhiều võ công cao thủ can tâm cho y sai khiến.
Tiêu Thiên Mục trầm giọng nói:
- Với ta mà nói, ngày và đêm không có mấy khác biệt, dù thế nào ta cũng không nhìn được. Đó là lí do ta không thích gặp người khác dưới ánh mặt trời. Như vậy sẽ cho ta cảm giác không an toàn.
Hồ Tiểu Thiên nhớ tới cảnh tượng mà lần đầu tiên hắn và Tiêu Thiên Mục gặp nhau. Đó là vào ban ngày, Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy Tiêu Thiên Mục. Mắt của Tiêu Thiên Mục mặc dù không nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ. Người này trí tuệ hơn người, tâm cơ thâm trầm, nếu không thì Chu Bá Thiên đã không giao toàn bộ chuyện bên ngoài cho y. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bây giờ chúng ta giống nhau rồi!
Tiêu Thiên Mục cười nhạt một tiếng:
- Không giống. Chúng ta mãi mãi không giống nhau.
Y ngừng lại một lúc rồi lại nói:
- Hồ đại nhân xem ra bị thương cũng không nặng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngược lại tin tức của ngươi rất nhanh.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện Hồ đại nhân gặp phải ở Phi Ưng Cốc đã truyền khắp Thanh Vân này rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không thể tưởng được những tên cướp này lại cả gan làm liều như vậy, dưới ban ngày ban mặt không ngờ dám ám sát bản quan.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Huyện thừa của Thanh Vân bị giết hại, ngài không phải là người đầu tiên. Chỉ là vận may của ngài tốt hơn một chút mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy khẽ giật mình. Chợt nhớ tới cuộc nói chuyện trong lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục từng nói cho hắn biết, Dương huyện thừa tiền nhiệm chính là lúc qua sông vô ý bị ngã, thi thể không tìm thấy. Sau khi chết lại bị người ta vu tội tham ô. Dương phu nhân chịu nhục, đã tự sát. Con trai duy nhất Dương Lệnh Kỳ trên đường vội về chịu tang cũng không biết tung tích. Cho nên Tiêu Thiên Mục mới nói như vậy. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nói như thế, vận khí của ta quả là không tệ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Một người không thể luôn gặp may. Ta nghe nói đại nhân giữ hai tên thích khách.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu chậm rãi:
- Đã giải vào nhà lao. Để hôm khác mới thẩm vấn rõ ràng.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Đại nhân muốn dùng cái này làm mồi nhử, lợi dụng bọn chúng dụ rắn ra khỏi hang sao?
Hồ Tiểu Thiên bị y nói trúng suy nghĩ, cười ha hả.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Có phải đại nhân nghi ngờ trong nội bộ nha môn của ngài có người làm đúng không?
Mặc dù mắt của Tiêu Thiên Mục mù, nhưng y lại tuyệt đối không thua kém nhân vật lĩnh quân của Hồng Liễu Trang. Mấy tháng nay Chu Bá Thiên ẩn náu trong ngục. Tất cả bên ngoài đều do y chỉ huy, lên kế hoạch. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên và y tiếp xúc vẻn vẹn chỉ có hai lần, nhưng biết rõ cơ mưu và trí tuệ, biết suy nghĩ của người này không hề thua kém bản thân mình. Nếu như đã quyết định hợp tác cùng với Chu Bá Thiên, có một số chuyện không nhất thiết phải giấu giếm. Hồ Tiểu Thiên đem tất cả mọi chuyện từ tối hôm qua kể lại tỉ mỉ một lượt cho Tiêu Thiên Mục nghe.
Tiêu Thiên Mục nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Diêm Bá Quang chính là con của trùm thổ phỉ ở núi Thiên Lang – Diêm Khôi. Diêm Khôi có ba đứa con gái, chỉ có một đứa con trai là gã. Lão ta coi đứa con này còn quan trọng hơn tính mạng của lão. Chỉ là, lúc nãy đại nhân nói việc Diêm Bá Quang bị thương, Diêm Khôi có thể cũng không biết chuyện.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bọn mã tặc núi Thiên Lang đã bắt cóc Vạn Đình Xương là thật. Vạn Bá Bình có lẽ không bịa chuyện.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Vạn gia là nhà giàu có nhất Thanh Vân. Những năm gần đây luôn làm ăn với nước Nam Việt. Hồ đại nhân không biết chứ đường gần nhất thông giữa nước Nam Việt và Đại Khang chính là đi qua núi Thiên Lang. Kể từ khi có bọn mã tặc náo loạn núi Thiên Lang, càng ít có thương đội đi được qua con đường này. Nhưng Vạn gia hoàn toàn là một trường hợp ngoại lệ. Tuy rằng những năm gần đây Vạn gia cũng từng bị cướp trên con đường này, nhưng cũng không có tổn thất quá lớn.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Ngươi nói là Vạn gia cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Chẳng qua là ta cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng không có chứng cứ chắc chắn. Giả dụ giữa Vạn gia và mã tặc núi Thiên Lang có liên hệ, nhiều năm như vậy cũng vẫn luôn bình an vô sự. Nhưng vì cái gì đột nhiên lại bắt cóc con trai lớn của lão ta.
Hồ Tiểu Thiên cắn nhẹ môi. Cuối cùng quyết định nói:
- Lần bị thương này của Diêm Bá Quang chính là ở Vạn gia.
Tiêu Thiên Mục ngẩn người ra. Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nói chuyện đêm hôm trước Diêm Bá Quang lẻn vào Vạn gia muốn bắt cóc đứa con dâu thứ ba của Vạn gia. Tiêu Thiên Mục nghe xong chậm rãi gật đầu phân tích. Hồ Tiểu Thiên nghe y phân tích nhịp nhàng ăn khớp, thầm khâm phục lối suy nghĩ tinh tế của Tiêu Thiên Mục. Đừng tưởng y là người mù, nhưng ý nghĩ của y còn tỉnh táo hơn người thường. Chẳng qua tình hình hiện tại của Diêm Bá Quang có lẽ vẫn chưa phải là lúc nên báo thù. Không biết hiện tại người này bị thương như thế nào? Sống hay chết? Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Nói như thế đây chỉ là một cái bẫy.
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Mặc dù lần này là Diêm Bá Quang bị thương ở Vại gia, nhưng vẫn là y sai. Y không có lí do tham vọng Vạn gia. Ta xem chuyện này tám chín phần là một cái bẫy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chẳng lẽ Vạn Bá Bình sẽ giúp bọn mã tặc hại ta?
Tiêu Thiên Mục chậm rãi lắc đầu:
- Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Theo như lời đại nhân, Diêm Bá Quang sống chết chưa biết, đại nhân cứu tính mạng của gã, xuất phát từ nguyên nhân này, trước khi Diêm Bá Quang vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bọn chúng chưa chắc gây bất lợi cho đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Chúng ta cứ giả dụ Vạn Bá Bình cấu kết với đám mã tặc núi Thiên Lang. Vậy bọn mã tặc muốn chúng ta chữa bệnh, nhưng vì sau chuyện đêm qua bọn họ biết ta tuyệt đối không đáp ứng. Cho nên mới tới chỗ Vạn Bá Bình xin giúp đỡ. Vì thế Vạn Bá Bình đã đưa ra chủ ý “đứa con trai bị bắt”, dùng cái này đến chỗ chúng ta xin giúp đỡ.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Đại nhân đặt giả thiết trên cơ sở Vạn Bá Bình cấu kết với mã tặc núi Thiên Lang.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Rất có thể. Ta đã hỏi qua Chu tiên sinh, ông ấy căn bản không nói chuyện tối qua cho bất cứ ai biết. Vạn Bá Bình tại sao lại nắm rõ chuyện này như vậy được. Nhất định trong hai người bọn họ có một người nói dối. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là Vạn Bá Bình. Hơn nữa, việc con trai của lão bị bắt cũng không có báo cho quan phủ, chỉ lén đến tìm ta giúp đỡ, kì thật thì con trai của lão có lẽ đang ở một nơi nào tự do tự tại.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Bất luận như thế nào, đại nhân vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Sự hiện hữu của đại nhân đã ảnh hưởng tới quyền lợi của rất nhiều người. Cho nên bọn họ mới không thể chờ đợi được mà hạ thủ, muốn loại bỏ đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiêu tiên sinh có tin tức gì?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ám sát đại nhân đúng là bọn người của Ngũ Tiên Giáo. Thế lực của bọn chúng ở Tây Xuyên rất lớn. Lần này đại nhân làm bọn chúng thương vong thê thảm, ân oán này chỉ sợ đã định rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngũ Tiên Giáo? Chẳng lẽ là một chi của tộc nhân Hắc Miêu?
Tiêu Thiên Mục nói:
- Thành lập Ngũ Tiên Giáo đích thị là người Hắc Miêu. Nhưng sau này lại không thuộc người Hắc Miêu. Bởi vì quyền lực, bọn họ không tiếc bán đứng lợi ích tộc nhân, rộng rãi nạp đệ tử, giết hại tộc nhân, coi trọng tà thuật, bị tộc nhân đuổi đi, sau vì làm hoạt động ám sát bị triều đình chú ý, triển khai quy mô truy bắt và tiêu diệt ở Tây Xuyên, Ngũ Tiên Giáo cũng từ công khai đi vào hoạt động bí mật, lâm vào cục diện người người hô đánh, đã mai danh ẩn tích gần năm mươi năm, gần đây lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy, bởi vì cái gọi là cây có bóng, người có uy, gần đây Tây Xuyên đã xảy ra không ít chuyện nghe nói có liên quan đến bọn chúng, lần này ta đến là muốn nhắc nhở Hồ đại nhân phải cẩn thận nhiều hơn.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu một cái nói:
- Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.
Tiêu Thiên Mục ý tứ sâu xa:
- Huyện Thanh Vân tuy nhỏ, nhưng biện pháp trong chuyện này lại rất lớn. Đại nhân muốn làm được, vẫn cần ra tay trước mới chiếm được lợi thế!
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy chấn động trong lòng. Kỳ thật sau khi gặp phải ám sát, Hồ Tiểu Thiên liền nghĩ tới chuyện này, Tiêu Thiên Mục đã nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn. Hồ Tiểu Thiên cố ý thở dài nói:
- Chỉ tiếc đến đất quý, nhân sinh địa sơ, có một số việc cũng là có lòng mà không có sức.
Tiêu Thiên Mục bình tĩnh nói:
- Đại nhân cứ sắp đặt, có một số việc nói một tiếng với Thiên Mục là được rồi. Đại ca ta bên kia làm phiền Hồ đại nhân nói giúp một tiếng. Việc của Ngũ Tiên Giáo không phải là chuyện nhỏ.
- Ngươi yên tâm, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm hắn.
Có những lời này của Tiêu Thiên Mục, Hồ Tiểu Thiên tự nhiên không khách khí. Hắn giao nhiệm vụ cho Tiêu Thiên Mục theo dõi một nhóm Diêm Nộ Kiều tại Hắc Thạch trại. Tiêu Thiên Mục vui vẻ nhận lời.
Ra khỏi xe ngựa, sao đã đầy trời. Nỗi buồn bực trong lòng của Hồ Tiểu Thiên đã được quét sạch. Hắn ngẩng đầu lên nhìn những vì sao trên trời, hít một hơi thật sâu, gió đêm đưa tiếng vó ngựa đi xa. Lần thứ hai mở mắt ra nhìn thấy chiếc xe ngựa của Tiêu Thiên Mục đã dần dần mất hẳn nơi cuối đường.
Mộ Dung Phi Yên đi tới bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Nói chuyện gì thần bí như vậy?
Khoé môi của Hồ Tiểu Thiên bất giác lộ ra nụ cười như ngầm hiểu, câu nói cuối cùng của Tiêu Thiên Mục trước lúc rời đi đã quyết định bọn họ liên minh với nhau. Có một số việc đúng là Tiêu Thiên Mục tự nguyện tự mình đi làm. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được trên đời này không có cơm trưa miễn phí. Nguyên nhân Tiêu Thiên Mục bằng lòng hiệu lực cho mình là vì kế hoạch báo thù sau này. Người này hành sự thần bí, đằng sau khẳng định cũng có không ít chuyện bí mật gạt mình.
Mộ Dung Phi Yên cuối cùng cũng có chút sốt ruột:
- Thừa nước đục thả câu, nói!
Hồ Tiểu Thiên giơ cánh tay phải lên, làm điệu bộ chờ nàng dìu. Mộ Dung Phi Yên háy mắt hắn một cái. Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, đỡ cánh tay của hắn. Từ trước tới giờ nàng không phải là người thừa nước đục thả câu, sự quan tâm đối với Hồ Tiểu Thiên luôn là sự biểu lộ trong thầm lặng.
/306
|