Sự phát triển của chuyện đêm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Trại chủ Hắc Thạch Trại, Trưởng sử Tiếp Châu, thập thất Hoàng tử Đại Khang, sự luân phiên xuất hiện của những nhân vật này là điều hắn thật không ngờ đến. Tất cả những chuyện này rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là có dự tính trước? Chẳng lẽ những người này đến đây chỉ là vì ủng hộ mình? Hồ Tiểu Thiên chậm rãi lắc lắc đầu, sự việc tuyệt không đơn giản như thế.
Bỗng cảm thấy sau ót có một cơn gió thổi qua, Hồ Tiểu Thiên đột nhiên xoay người, lại thấy phía sau không có gì, nhìn thấy trúc xanh ở xung quanh không mảy may lay động, trong bầu trời đêm không một ngọn gió. Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh một vòng, nhíu nhíu mày cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào thần kinh của mình quá nhạy cảm?
Hồ Tiểu Thiên xoay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng phía sau cổ lại cảm thấy một ngọn gió thổi qua. Lần này hắn đã có chuẩn bị tâm lý nên tốc độ xoay người đã nhanh hơn khi nãy đến gấp đôi, nhưng xoay người qua vẫn không một bóng người. Trong sân vắng lặng chỉ có cái bóng của hắn, xung quanh căn bản không có một ngọn gió nào, cảm giác lúc xoay người cũng u ám không kém, còn thêm cái đèn lồng kia chẳng biết vì sao lại tắt.
Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên can đảm, nhưng lúc này cũng không khỏi có phần sởn gai óc, chẳng lẽ thật sự gặp ma rồi sao? Không thể nào, trên đời này nào có hồn ma tồn tại? Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ là tà môn, hắn gỡ bỏ suy nghĩ về phòng nghỉ ngơi, mà đi thẳng đến cửa. Lúc vươn tay chuẩn bị mở cửa, thì đỉnh đầu bị một vật đập trúng, đau đến nhe răng méo miệng. Xoay người lại, thì bốp một tiếng, một trái táo đập vào sau ót của hắn, khiến hắn nảy đom đóm mắt.
Hồ Tiểu Thiên thiếu chút nữa đã té ngửa trên đất. Hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, há mồm chuẩn bị lớn tiếng kêu cứu, nhưng vừa mở miệng ra, đã bị một hạt táo bắn tới. Tuy lực không mạnh, nhưng lại bắn cực kỳ chuẩn xác. Hồ Tiểu Thiên bị nghẹn họng liên tiếp ho khan mấy tiếng mới phun ra một hạt táo nhỏ, nước mắt đều ứa ra.
Lúc này hắn nghe thấy trên mái nhà phát ra một tiếng cười khe khẽ. Hồ Tiểu Thiên nghe tiếng cười này có vẻ khá quen thuộc, liền ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên mái nhà, tay áo bồng bềnh tựa như tiên tử, một đôi chân ngọc trắng như tuyết chưa mang giày, giẫm lên những viên ngói nhỏ, mềm mại trong suốt tựa như noãn ngọc, không phải Tịch Nhan thì còn là ai nữa?
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy nàng, lập tức nhẹ lòng, té ra không phải là ma, mà là mỹ nữ đang giả thần giả quỷ.
Tịch Nhan nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng một cặp mắt xinh đẹp khiến lòng người rung động, rồi đưa ngón trỏ phải ngoắc ngoắc hắn mấy cái, thái độ trêu ngươi cực kỳ. Hồ Tiểu Thiên tuyệt không phải là kẻ bị sắc làm mê muội tâm trí, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cũng đảo điên tâm hồn. Cám dỗ ta? Không đúng, con gái bình thường ai mà trèo được lên chỗ cao như thế? Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cũng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ra hiệu cho Tịch Nhan đi xuống, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thú vị thật, kiểu dụ dỗ nhau giữa khoảng cách xa như thế này thật sự là rất thú vị.
Tịch Nhan lườm hắn một cái, cầm lấy một viên ngói nhỏ làm thế muốn đánh hắn.
Hồ Tiểu Thiên ôm đầu chạy đến góc đông nam. Tịch Nhan cắn lấy đôi môi anh đào, không khỏi phì cười, thầm mắng cái tên này gan nhỏ như chuột. Đến lúc Hồ Tiểu Thiên lại xuất hiện lần nữa, trong tay đã cầm một chiếc thang, cái tên này liền đặt chiếc thang ở góc tường. Đáng tiếc chiều dài của thang không đủ, hắn trèo lên dọc theo chiếc thang, trèo đến đầu thang, cách mái nhà chỉ còn khoảng ba thước, hai tay bám ở mái hiên, chuẩn bị leo lên, không ngờ lại bị Tịch Nhan bắt bài, dùng sức đá một cái. Hắn cảm thấy mình như đang cưỡi mây đạp gió bay trên không trung, sợ đến mức hét toáng lên, vừa lên tiếng, lập tức thấy không ổn, cuống quít lấy hai tay che mồm, nhưng lại phát hiện mình đã bay đến điểm cao nhất, sắp ngã nhào xuống mái nhà. Cứ cái đà này mà ngã xuống, nhẹ nhất cũng mặt mũi bầm dập, còn nếu bất hạnh, chỉ e sẽ là kết quả óc át vỡ toang.
Hắn sợ đến mức hai mắt trợn trừng, trong tầm mắt xuất hiện hình bóng xinh đẹp của Tịch Nhan, nàng đang ngẩng đầu nhìn lên.
Hồ Tiểu Thiên giang hai tay ra. Ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, cho dù lão tử ngã chết thì cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Hắn chuẩn bị ngã nhào xuống người Tịch Nhan, để cô gái này làm đệm lưng cho mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Tịch Nhan xuất hiện một nụ cười, dưới con mắt của Hồ Tiểu Thiên, nụ cười của nàng quỷ dị khó tả, thầm kêu không ổn, xem ra cô nàng này không tốt lành gì.
Nhưng lại thấy Tịch Nhan nâng chiếc đùi xinh đẹp, chân ngọc vung lên, một chữ mã đúng tiêu chuẩn, cái chân tiếp xúc với cái bụng của Hồ Tiểu Thiên một cách thân mật, coi Hồ Tiểu Thiên như một quả bóng da. Hồ Tiểu Thiên lại bay lên lần nữa, lần này là bay ngang, bay ra xa hai ba trượng, bay theo kiểu bổ nhào, đáp lên mái nhà đúng chuẩn bình sa lạc nhạn. Hồ Tiểu Thiên che miệng, tuy là vậy, nhưng trong hơi thở vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết ư ư ư không ngừng, chỉ tiếc là độ dài mái nhà không đủ, mắt thấy sắp hết mái nhà, rơi xuống đất, cổ áo phía sau căng phồng, thì lại bị Tịch Nhan kéo lấy cổ áo.
Cái đầu của Hồ Tiểu Thiên đã ló ra khỏi mái hiên, hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh, đầu cổ tứ chi đều cứng ngắt, một lát sau mới dần phục hồi tri giác, hai tay chống lên mái hiên, cẩn thận bò lên. Lại nhìn Tịch Nhan, đã ngồi trở về chỗ lúc này, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, dường như chuyện xảy ra vừa rồi không liên quan đến nàng.
Đi dọc theo mái nhà nghiêng nghiêng ngả ngả không dễ dàng chút nào, mà Hồ Tiểu Thiên cũng không biết khinh công, cẩn thận bò lên chỗ mái nhà. Khi cách Tịch Nhan hơn một trượng hắn liền ngồi xuống, chỉnh áo bào của mình, lúc này mới nhận ra lúc mình rơi xuống trên người cũng trầy trụa nhiều chỗ, nhưng vẫn còn tốt chán.
Ánh mắt của hắn dừng trước Tịch Nhan, đầu tiên nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó bắt đầu dao động đi xuống.
Hai con ngươi của Tịch Nhan lóe lên một cái, lông mi đen dài rũ xuống, ánh mắt có vẻ thê lương khác thường:
- Vừa rồi ở trong phòng ngươi nhìn chưa đủ sao?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Nhìn trăm lần cũng không chán, xinh đẹp tuyệt trần!
Những lời như vậy hắn cũng từng nói với những người con gái khác, nhưng lại không có chút dối trá nào, tất cả đều là lời thật xuất phát từ đáy lòng.
Tịch Nhan nói:
- Bức tranh thật sự là không tệ, trước giờ chưa gặp ai có thể dùng một cây than vẽ ra một bức tranh xuất sắc như thế.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bình thường bình thường thôi, kỳ thực thứ ta vẽ giỏi nhất không phải là chân dung.
Ánh măt của cái tên này cứ dừng lại trên đôi chân ngọc trắng nõn nà của Tịch Nhan, thật sự là không hiểu, cô bé này sao lại để trần hai chân, chẳng lẽ là để mê hoặc mình sao? Điều kiện của cô bé này thật là không tồi, ngày khác có cơ hội ta sẽ vẽ tranh toàn thân cho cô, cô mới biết họa kỹ của lão tử lợi hại thế nào.
Dưới ánh mắt nóng bỏng pha chút nghi ngờ của hắn, Tịch Nhan lại không biểu hiện ra chút gì không tự nhiên. Hiển nhiên là Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa thể đến nước tạo thành uy hiếp với nàng, hai người mạnh yếu rõ ràng, ai mạnh ai yếu, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Hồ Tiểu Thiên dám nói những lời khinh bạc trước mặt Mộ Dung Phi Yên, vì họ đã có cơ sở tình cảm sâu đậm, dám chiếm tiện nghi của Nhạc Dao, là vì trong lòng Nhạc Dao hắn quả thật là một vị chúa cứu thế không gì không thể làm được, hơi có chút ỷ lại vào hắn. Nhưng trước mặt Tịch Nhan, từ đầu đến cuối Hồ Tiểu Thiên đều biểu hiện rất cẩn thận, hắn không hiểu rõ đối phương, không biết Tịch Nhan là thù hay bạn, hắn chỉ biết Tịch Nhan tuyệt không phải là một cô gái phong trần bình thường của Hoàn Thải Các.
Tịch Nhan nói:
- Có phải ngươi rất sợ ta không?
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Vậy thì không, chỉ có điều hai ta mới quen biết, có chút xa lạ. Ta lại vốn là người khá ngại ngùng, cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên duy trì khoảng cách là chuyện nên làm.
Tịch Nhan nói:
- Trước lạ sau quen, chúng ta lại không phải gặp mặt lần đầu, nói ra ít nhiều ta cũng có ân với ngươi đó chứ?
Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng muốn mình trả bạc cho nàng, cợt nhả nói:
- Cô đang ở đâu? Sáng sớm ngày mai ta liền sai người trả cho cô số ngân lượng kia.
- Cứ nợ đó đi! Ta không sợ ngươi quỵt nợ!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta không thích nợ người ta cái gì, hay là mau chóng trả đi.
Đôi mắt của Tịch Nhan bắn ra hàn quang lạnh thấu xương:
- Thứ ta cho mượn, không phải ngươi muốn trả thì có thể trả hết, khi nào ta bảo ngươi trả, ngươi nhất định phải trả!
Một lời nói ra như chém đinh chặt sắt, Hồ Tiểu Thiên nghe thấy trong lòng sợ hãi, ta nói, cô bé này cũng hơi quá bá đạo rồi.
Tịch Nhan vừa nói xong, đôi mắt xinh đẹp lần nữa nhìn về phía vầng trăng mông lung giữa trời đêm:
- Ánh trăng đêm nay thật đẹp!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có thể cùng ngắm trăng với cô nương, cũng xem như là một duyên phận, sau này gặp mặt, chúng ta sẽ là bằng hữu.
Rõ ràng là hắn muốn làm thân.
Tịch Nhan lắc lắc đuầ:
- Ta không có bằng hữu!
Nàng đứng dậy, nói:
- Tuy rằng chúng ta không phải là bằng hữu, nhưng chúng ta cũng không phải là kẻ thù, sau một hồi gặp mặt, ta cho ngươi một lời khuyên.
Hồ Tiểu Thiên liên tục gật đầu nói:
- Xin rửa tai lắng nghe!
Tịch Nhan nói:
- Tốt nhất là ngươi tránh xa con yêu nữ Tần Vũ Đồng kia một chút, cẩn thận bị ả liên lụy.
Hồ Tiểu Thiên thầm giật mình, sao Tịch Nhan lại biết mình quen biết với Tần Vũ Đồng? Chẳng lẽ cô nàng này trước giờ đều thầm lưu ý đến mình? Hắn vốn cho rằng Tần Vũ Đồng chỉ là một vị thầy thuốc của Huyền Thiên Quán, nhưng Tịch Nhan lại dùng hai chữ yêu nữ, rốt cuộc là hai người bọn họ có gút mắc gì? Tuy nhiên Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý định chen vào ân oán của hai người, mỉm cười nói:
- Ta chỉ gặp cô ta một lần, thậm chí còn không xem là bằng hữu, nói chi đến tình cảm, hay là hai người chúng ta thân cận một chút.
- Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu như ngày sau ngươi dám hùa với ả hại ta, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô từ Tiếp Châu trèo đèo lội suối đến Thanh Vân, chính là vì nói cho ta những lời này?
Đương nhiên hắn không tin, ngàn lần không tin.
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, đôi chân trần bước trên mái nhà. Lúc này một cơn gió thổi qua, tay áo bồng bềnh, tựa như Lăng Ba Tiên Tử. Nàng chậm rãi quay đầu lại, khóe môi lộ ra một nụ cười, nói:
- Kỳ thực là ta đến giết ngươi đây!
Nói đoạn, nàng liền nhảy về phía trước một bước, đôi chân ngọc đạp trên mái nhà, tựa như một ngọn lửa hòa nhập vào bóng đêm thâm trầm.
Hồ Tiểu Thiên lật đật đứng dậy đuổi theo:
- Đợi đã
Nhìn thấy bóng dáng của Tịch Nhan đã gần biến mất tít đằng xa, chỉ còn một điểm nhỏ, trong nháy mắt thì đã hoàn toàn không thấy nữa.
Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cô gái này lai vô ảnh khứ vô tung, nhưng nhìn khinh công này hẳn không kém Mộ Dung Phi Yên, thậm chí còn muốn mạnh hơn nhiều. Muốn giết ta? Là vì một ngàn lượng bạc kia sao? Ta nói, lão tử không phải là quỵt nợ không trả, ngươi dựa vào cái gì mà giết ta? Hồ Tiểu Thiên thật sự vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào, cứ đứng trên mái nhà nhìn quanh, có thể nhìn thấy ánh đèn lay động ở bên khu nhà phía đông, hẳn là đám hộ viện thủ hộ ở đó ngày đêm không ngừng. Trung tâm bảo vệ đều nằm ở bên đó, những chỗ khác thì lại không ai chú ý đến.
Bỗng cảm thấy sau ót có một cơn gió thổi qua, Hồ Tiểu Thiên đột nhiên xoay người, lại thấy phía sau không có gì, nhìn thấy trúc xanh ở xung quanh không mảy may lay động, trong bầu trời đêm không một ngọn gió. Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh một vòng, nhíu nhíu mày cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào thần kinh của mình quá nhạy cảm?
Hồ Tiểu Thiên xoay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng phía sau cổ lại cảm thấy một ngọn gió thổi qua. Lần này hắn đã có chuẩn bị tâm lý nên tốc độ xoay người đã nhanh hơn khi nãy đến gấp đôi, nhưng xoay người qua vẫn không một bóng người. Trong sân vắng lặng chỉ có cái bóng của hắn, xung quanh căn bản không có một ngọn gió nào, cảm giác lúc xoay người cũng u ám không kém, còn thêm cái đèn lồng kia chẳng biết vì sao lại tắt.
Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên can đảm, nhưng lúc này cũng không khỏi có phần sởn gai óc, chẳng lẽ thật sự gặp ma rồi sao? Không thể nào, trên đời này nào có hồn ma tồn tại? Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ là tà môn, hắn gỡ bỏ suy nghĩ về phòng nghỉ ngơi, mà đi thẳng đến cửa. Lúc vươn tay chuẩn bị mở cửa, thì đỉnh đầu bị một vật đập trúng, đau đến nhe răng méo miệng. Xoay người lại, thì bốp một tiếng, một trái táo đập vào sau ót của hắn, khiến hắn nảy đom đóm mắt.
Hồ Tiểu Thiên thiếu chút nữa đã té ngửa trên đất. Hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, há mồm chuẩn bị lớn tiếng kêu cứu, nhưng vừa mở miệng ra, đã bị một hạt táo bắn tới. Tuy lực không mạnh, nhưng lại bắn cực kỳ chuẩn xác. Hồ Tiểu Thiên bị nghẹn họng liên tiếp ho khan mấy tiếng mới phun ra một hạt táo nhỏ, nước mắt đều ứa ra.
Lúc này hắn nghe thấy trên mái nhà phát ra một tiếng cười khe khẽ. Hồ Tiểu Thiên nghe tiếng cười này có vẻ khá quen thuộc, liền ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ đang ngồi trên mái nhà, tay áo bồng bềnh tựa như tiên tử, một đôi chân ngọc trắng như tuyết chưa mang giày, giẫm lên những viên ngói nhỏ, mềm mại trong suốt tựa như noãn ngọc, không phải Tịch Nhan thì còn là ai nữa?
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy nàng, lập tức nhẹ lòng, té ra không phải là ma, mà là mỹ nữ đang giả thần giả quỷ.
Tịch Nhan nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng một cặp mắt xinh đẹp khiến lòng người rung động, rồi đưa ngón trỏ phải ngoắc ngoắc hắn mấy cái, thái độ trêu ngươi cực kỳ. Hồ Tiểu Thiên tuyệt không phải là kẻ bị sắc làm mê muội tâm trí, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cũng đảo điên tâm hồn. Cám dỗ ta? Không đúng, con gái bình thường ai mà trèo được lên chỗ cao như thế? Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cũng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ra hiệu cho Tịch Nhan đi xuống, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thú vị thật, kiểu dụ dỗ nhau giữa khoảng cách xa như thế này thật sự là rất thú vị.
Tịch Nhan lườm hắn một cái, cầm lấy một viên ngói nhỏ làm thế muốn đánh hắn.
Hồ Tiểu Thiên ôm đầu chạy đến góc đông nam. Tịch Nhan cắn lấy đôi môi anh đào, không khỏi phì cười, thầm mắng cái tên này gan nhỏ như chuột. Đến lúc Hồ Tiểu Thiên lại xuất hiện lần nữa, trong tay đã cầm một chiếc thang, cái tên này liền đặt chiếc thang ở góc tường. Đáng tiếc chiều dài của thang không đủ, hắn trèo lên dọc theo chiếc thang, trèo đến đầu thang, cách mái nhà chỉ còn khoảng ba thước, hai tay bám ở mái hiên, chuẩn bị leo lên, không ngờ lại bị Tịch Nhan bắt bài, dùng sức đá một cái. Hắn cảm thấy mình như đang cưỡi mây đạp gió bay trên không trung, sợ đến mức hét toáng lên, vừa lên tiếng, lập tức thấy không ổn, cuống quít lấy hai tay che mồm, nhưng lại phát hiện mình đã bay đến điểm cao nhất, sắp ngã nhào xuống mái nhà. Cứ cái đà này mà ngã xuống, nhẹ nhất cũng mặt mũi bầm dập, còn nếu bất hạnh, chỉ e sẽ là kết quả óc át vỡ toang.
Hắn sợ đến mức hai mắt trợn trừng, trong tầm mắt xuất hiện hình bóng xinh đẹp của Tịch Nhan, nàng đang ngẩng đầu nhìn lên.
Hồ Tiểu Thiên giang hai tay ra. Ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, cho dù lão tử ngã chết thì cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Hắn chuẩn bị ngã nhào xuống người Tịch Nhan, để cô gái này làm đệm lưng cho mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Tịch Nhan xuất hiện một nụ cười, dưới con mắt của Hồ Tiểu Thiên, nụ cười của nàng quỷ dị khó tả, thầm kêu không ổn, xem ra cô nàng này không tốt lành gì.
Nhưng lại thấy Tịch Nhan nâng chiếc đùi xinh đẹp, chân ngọc vung lên, một chữ mã đúng tiêu chuẩn, cái chân tiếp xúc với cái bụng của Hồ Tiểu Thiên một cách thân mật, coi Hồ Tiểu Thiên như một quả bóng da. Hồ Tiểu Thiên lại bay lên lần nữa, lần này là bay ngang, bay ra xa hai ba trượng, bay theo kiểu bổ nhào, đáp lên mái nhà đúng chuẩn bình sa lạc nhạn. Hồ Tiểu Thiên che miệng, tuy là vậy, nhưng trong hơi thở vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết ư ư ư không ngừng, chỉ tiếc là độ dài mái nhà không đủ, mắt thấy sắp hết mái nhà, rơi xuống đất, cổ áo phía sau căng phồng, thì lại bị Tịch Nhan kéo lấy cổ áo.
Cái đầu của Hồ Tiểu Thiên đã ló ra khỏi mái hiên, hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh, đầu cổ tứ chi đều cứng ngắt, một lát sau mới dần phục hồi tri giác, hai tay chống lên mái hiên, cẩn thận bò lên. Lại nhìn Tịch Nhan, đã ngồi trở về chỗ lúc này, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, dường như chuyện xảy ra vừa rồi không liên quan đến nàng.
Đi dọc theo mái nhà nghiêng nghiêng ngả ngả không dễ dàng chút nào, mà Hồ Tiểu Thiên cũng không biết khinh công, cẩn thận bò lên chỗ mái nhà. Khi cách Tịch Nhan hơn một trượng hắn liền ngồi xuống, chỉnh áo bào của mình, lúc này mới nhận ra lúc mình rơi xuống trên người cũng trầy trụa nhiều chỗ, nhưng vẫn còn tốt chán.
Ánh mắt của hắn dừng trước Tịch Nhan, đầu tiên nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó bắt đầu dao động đi xuống.
Hai con ngươi của Tịch Nhan lóe lên một cái, lông mi đen dài rũ xuống, ánh mắt có vẻ thê lương khác thường:
- Vừa rồi ở trong phòng ngươi nhìn chưa đủ sao?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Nhìn trăm lần cũng không chán, xinh đẹp tuyệt trần!
Những lời như vậy hắn cũng từng nói với những người con gái khác, nhưng lại không có chút dối trá nào, tất cả đều là lời thật xuất phát từ đáy lòng.
Tịch Nhan nói:
- Bức tranh thật sự là không tệ, trước giờ chưa gặp ai có thể dùng một cây than vẽ ra một bức tranh xuất sắc như thế.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bình thường bình thường thôi, kỳ thực thứ ta vẽ giỏi nhất không phải là chân dung.
Ánh măt của cái tên này cứ dừng lại trên đôi chân ngọc trắng nõn nà của Tịch Nhan, thật sự là không hiểu, cô bé này sao lại để trần hai chân, chẳng lẽ là để mê hoặc mình sao? Điều kiện của cô bé này thật là không tồi, ngày khác có cơ hội ta sẽ vẽ tranh toàn thân cho cô, cô mới biết họa kỹ của lão tử lợi hại thế nào.
Dưới ánh mắt nóng bỏng pha chút nghi ngờ của hắn, Tịch Nhan lại không biểu hiện ra chút gì không tự nhiên. Hiển nhiên là Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa thể đến nước tạo thành uy hiếp với nàng, hai người mạnh yếu rõ ràng, ai mạnh ai yếu, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Hồ Tiểu Thiên dám nói những lời khinh bạc trước mặt Mộ Dung Phi Yên, vì họ đã có cơ sở tình cảm sâu đậm, dám chiếm tiện nghi của Nhạc Dao, là vì trong lòng Nhạc Dao hắn quả thật là một vị chúa cứu thế không gì không thể làm được, hơi có chút ỷ lại vào hắn. Nhưng trước mặt Tịch Nhan, từ đầu đến cuối Hồ Tiểu Thiên đều biểu hiện rất cẩn thận, hắn không hiểu rõ đối phương, không biết Tịch Nhan là thù hay bạn, hắn chỉ biết Tịch Nhan tuyệt không phải là một cô gái phong trần bình thường của Hoàn Thải Các.
Tịch Nhan nói:
- Có phải ngươi rất sợ ta không?
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Vậy thì không, chỉ có điều hai ta mới quen biết, có chút xa lạ. Ta lại vốn là người khá ngại ngùng, cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên duy trì khoảng cách là chuyện nên làm.
Tịch Nhan nói:
- Trước lạ sau quen, chúng ta lại không phải gặp mặt lần đầu, nói ra ít nhiều ta cũng có ân với ngươi đó chứ?
Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng muốn mình trả bạc cho nàng, cợt nhả nói:
- Cô đang ở đâu? Sáng sớm ngày mai ta liền sai người trả cho cô số ngân lượng kia.
- Cứ nợ đó đi! Ta không sợ ngươi quỵt nợ!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta không thích nợ người ta cái gì, hay là mau chóng trả đi.
Đôi mắt của Tịch Nhan bắn ra hàn quang lạnh thấu xương:
- Thứ ta cho mượn, không phải ngươi muốn trả thì có thể trả hết, khi nào ta bảo ngươi trả, ngươi nhất định phải trả!
Một lời nói ra như chém đinh chặt sắt, Hồ Tiểu Thiên nghe thấy trong lòng sợ hãi, ta nói, cô bé này cũng hơi quá bá đạo rồi.
Tịch Nhan vừa nói xong, đôi mắt xinh đẹp lần nữa nhìn về phía vầng trăng mông lung giữa trời đêm:
- Ánh trăng đêm nay thật đẹp!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có thể cùng ngắm trăng với cô nương, cũng xem như là một duyên phận, sau này gặp mặt, chúng ta sẽ là bằng hữu.
Rõ ràng là hắn muốn làm thân.
Tịch Nhan lắc lắc đuầ:
- Ta không có bằng hữu!
Nàng đứng dậy, nói:
- Tuy rằng chúng ta không phải là bằng hữu, nhưng chúng ta cũng không phải là kẻ thù, sau một hồi gặp mặt, ta cho ngươi một lời khuyên.
Hồ Tiểu Thiên liên tục gật đầu nói:
- Xin rửa tai lắng nghe!
Tịch Nhan nói:
- Tốt nhất là ngươi tránh xa con yêu nữ Tần Vũ Đồng kia một chút, cẩn thận bị ả liên lụy.
Hồ Tiểu Thiên thầm giật mình, sao Tịch Nhan lại biết mình quen biết với Tần Vũ Đồng? Chẳng lẽ cô nàng này trước giờ đều thầm lưu ý đến mình? Hắn vốn cho rằng Tần Vũ Đồng chỉ là một vị thầy thuốc của Huyền Thiên Quán, nhưng Tịch Nhan lại dùng hai chữ yêu nữ, rốt cuộc là hai người bọn họ có gút mắc gì? Tuy nhiên Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý định chen vào ân oán của hai người, mỉm cười nói:
- Ta chỉ gặp cô ta một lần, thậm chí còn không xem là bằng hữu, nói chi đến tình cảm, hay là hai người chúng ta thân cận một chút.
- Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu như ngày sau ngươi dám hùa với ả hại ta, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô từ Tiếp Châu trèo đèo lội suối đến Thanh Vân, chính là vì nói cho ta những lời này?
Đương nhiên hắn không tin, ngàn lần không tin.
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, đôi chân trần bước trên mái nhà. Lúc này một cơn gió thổi qua, tay áo bồng bềnh, tựa như Lăng Ba Tiên Tử. Nàng chậm rãi quay đầu lại, khóe môi lộ ra một nụ cười, nói:
- Kỳ thực là ta đến giết ngươi đây!
Nói đoạn, nàng liền nhảy về phía trước một bước, đôi chân ngọc đạp trên mái nhà, tựa như một ngọn lửa hòa nhập vào bóng đêm thâm trầm.
Hồ Tiểu Thiên lật đật đứng dậy đuổi theo:
- Đợi đã
Nhìn thấy bóng dáng của Tịch Nhan đã gần biến mất tít đằng xa, chỉ còn một điểm nhỏ, trong nháy mắt thì đã hoàn toàn không thấy nữa.
Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cô gái này lai vô ảnh khứ vô tung, nhưng nhìn khinh công này hẳn không kém Mộ Dung Phi Yên, thậm chí còn muốn mạnh hơn nhiều. Muốn giết ta? Là vì một ngàn lượng bạc kia sao? Ta nói, lão tử không phải là quỵt nợ không trả, ngươi dựa vào cái gì mà giết ta? Hồ Tiểu Thiên thật sự vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào, cứ đứng trên mái nhà nhìn quanh, có thể nhìn thấy ánh đèn lay động ở bên khu nhà phía đông, hẳn là đám hộ viện thủ hộ ở đó ngày đêm không ngừng. Trung tâm bảo vệ đều nằm ở bên đó, những chỗ khác thì lại không ai chú ý đến.
/306
|