Ba người nắm chặt lấy tay nhau thành một vòng tròn, Tiêu Thiên Mục nói:
- Chu đại ca, Hồ đại nhân, ta có một đề nghị như thế này. Ba người chúng ta ý hợp tâm đầu. Tiêu Thiên Mục ta đã mất cả cha lẫn mẹ, huynh đệ thì đã chia lìa, chỉ còn mình ta cô độc phiêu linh trên thế gian này. Nếu không có Chu đại ca sẽ không có ta của ngày hôm nay. Hồ đại nhân, tuy rằng là quan, chúng ta là dân, chúng ta may mắn được đại nhân coi trọng, đại nhân không chỉ nhiều lần ra tay tương trợ lại còn giữ bí mật cho chúng ta. Tấm ân tình này chẳng khác nào ơn tái tạo. Hôm nay ta mạo muội nói ra câu này, nếu như hai người không chê cười thì ba người chúng ta kết nghĩa huynh đệ, thế nào?
Chu Bá Thiên tính tình hào sảng, gã và Hồ Tiểu Thiên tình cảm tuy rằng chưa tới mức thâm hậu như thế nhưng Tiêu Thiên Mục đã nhắc tới đương nhiên gã lập tức tán thành.
Hồ Tiểu Thiên biết rằng kết bái là phương thức xã giao thường thấy nhất ở thời đại này. Cùng nhau hưởng phúc có thể kết bái, cùng nhau chịu khổ có thể kết bái, cùng nhau đánh giặc có thể kết bái, cùng nhau chạy trốn cũng có thể kết bái, uống rượu với nhau có thể kết bái, cùng nhau chơi kỹ nữ cũng có thể kết bái. Ngay cả hắn và cái tên con ông cháu cha Sử Học Đông kia mới gặp mặt một lần đã có thể kết bái huống chi ba người bọn hắn đang bí mật bày mưu tính kế. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được sở dĩ Tiêu Thiên Mục đề xuất kết bái vẫn là vì chưa đủ tin tưởng hắn. Gã muốn củng cố thêm một bước tình cảm và lòng tin giữa ba người bọn họ. Dù sao mình là con rể của Lý Thiên Hành, nếu Lý Thiên Hành biết Chu Bá Thiên vẫn còn sống tất sẽ đem quân tầm nã bắt gã về quy án. Phải nói rằng Tiêu Thiên Mục đề xuất kết bái trong thời điểm này thực sự đầy tính toán. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, cái gọi là kết bái đơn giản chỉ là hình thức. Nếu thật là xảy ra chuyện gì thì mọi người vẫn là đường ai nấy đi, sẽ chẳng gặp kẻ nào thực sự đồng sinh cộng tử. Một khi đã như vậy, kết bái đâu có ảnh hưởng gì.
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ gật đầu nói:
- Hay lắm! Hồ Tiểu Thiên ta đã sớm có ý đó, chỉ có điều vẫn ngại hai vị ca ca không chấp nhận ta.
Chu Bá Thiên cầm tay của hắn nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ sao lại nói như vậy, phải nói là hai chúng ta vin cành cao mới đúng.
Hồ Tiểu Thiên tuyệt nhiên không có ý coi thường hai người bọn họ. Chu Bá Thiên võ công lợi hại, dũng mãnh vô cùng. Sau khi biết thân phận thật của hắn Hồ Tiểu Thiên còn điều tra thêm tư liệu của gã. Chu Mặc chính là kiêu tướng đệ nhất của Hổ Đầu Doanh, đứng đầu ba quân, rất được Lý Thiên Hành coi trọng. Nếu không bị trúng kế trên núi Thiên Lang thì gã cũng không phải lưu lạc trà trộn trong ngục của huyện Thanh Vân để né tránh họa sát thân này. Còn Tiêu Thiên Mục tuy rằng mắt mù nhưng bất kể là tâm cơ hay trí tuệ người này đều là cực kỳ xuất chúng. Nếu hai người bọn họ đều có thể giúp sức cho mình thì ngày sau tất nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Ba người bọn họ lập tức bày hương án, cắt đầu gà đốt giấy vàng để uống máu ăn thề.
Lần kết bái này và lần trước không giống nhau. Tuy đều là bị động nhưng lần trước kết bái với Sử Học Đông là Hồ Tiểu Thiên không hề muốn, lần này hắn đích thực là có lòng ngưỡng mộ hai người Chu Bá Thiên, Tiêu Thiên Mục. Chu Bá Thiên dũng mãnh vô cùng. Tiêu Thiên Mục đa mưu túc trí. Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu được đạo lý muốn củng cố lòng tin giữa bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì phương pháp tốt nhất chính là kết bái. Tuy rằng động cơ kết bái của Tiêu Thiên Mục cũng không phải đơn thuần nhưng một khi trở thành huynh đệ kết nghĩa thì tình cảm giữa ba người bọn họ so với trước đây tuyệt nhiên không giống nhau.
Tuổi của Chu Bá Thiên lớn nhất trong ba người. Gã đã hai mươi bảy rồi đương nhiên sẽ là đại ca. Kết bái là lúc phải dùng đến tên thực Chu Mặc. Gã là người thẳng thắn trong sáng. Gã nói, với huynh đệ nhất định phải chân thành, tuyệt đối không thể lấy hư danh luận giao. Tiêu Thiên Mục hai mươi ba tuổi là lão Nhị. Hồ Tiểu Thiên tuổi nhỏ nhất là lão Tam.
Ba người bái lạy kết giao, cùng nhau uống huyết tửu.
Trong lúc kết bái, Tiêu Thiên Mục đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn. Sau khi hoàn tất nghi thức, ba người lại ngồi cùng một chỗ, trong lòng họ dấy lên một cảm giác thân thiết mà trước đây chưa từng có.
Chu Mặc nâng chén rượu lên nói:
- Ba huynh đệ chúng ta từ nay về sau đồng sinh cộng tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chu Mặc ta là đại ca của hai đệ, ta không dám nói điều gì to tát nhưng nếu sau này kẻ nào dám bắt nạt hai đệ của ta thì chính là kẻ đối địch với ta. Hai người các đệ bất luận là ai có chuyện, kẻ làm đại ca ta đây tất nhiên sẽ xung phong lên trước!
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ta Tiêu Thiên Mục tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng lòng ta vẫn luôn sáng rõ. Ta biết rằng ta sẽ không nhận sai huynh đệ. Nếu ta còn sống ngày nào tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với hai người. Bất kể họa phúc, bất kể buồn vui, chỉ cần ta vẫn còn hơi thở ta nhất định sẽ cùng hai huynh đệ chiến đấu đến cùng.
Hồ Tiểu Thiên nâng chén nói:
- Những lời cần nói đều đã bị hai ca ca nói xong rồi, ta chỉ có thể dùng một bài thơ để diễn tả tâm tình của ta thôi. Hắn cao hứng nói rằng:
- “Đồng thiêu nhất chú hương
Tựu thị nhất cá nương
Đả hổ thân huynh đệ
Hoan tử giảo tử lang,
Kình thiên nhất căn trụ
Cái phòng tam đạo lương,
Hữu phúc năng đồng hưởng,
Hữu nan cha đồng đương
Huynh đệ tề hiệp lực
Nam nhi đương tự cường!"
Tạm dịch: Cùng đốt một nén nhang, chính là cùng một mẹ, anh em ruột đánh hổ, con chồn cắn chết sói, một cây trụ chống trời, xây nhà xà ba thanh, có phúc thì cùng hưởng, có nạn ta cùng lo, huynh đệ cùng hiệp lực, nam nhi đương tự cường
- Tuyệt! Cùng đốt một nén nhang, chính là cùng một mẹ!
Chu Mặc lớn tiếng tán dương, ba người bưng rượu lên rồi cùng cạn chén.
Tiêu Thiên Mục tửu lượng không cao, vừa uống chén này đã không ngừng ho khan. Hồ Tiểu Thiên vỗ nhẹ phía sau lưng gã. Khi đã hết cơn ho, Tiêu Thiên Mục nức nở khen:
- Hay cho câu “nam nhi đương tự cường!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đệ nói linh tinh đó, hai vị ca ca không chê cười là tốt rồi.
Sau khi để chén rượu xuống Hồ Tiểu Thiên lại nhắc tới chuyện của sứ đoàn Sa Già.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Tam đệ thực không dám dấu, căn cứ vào tình hình chúng ta nắm được trước mắt, sứ đoàn Sa Già lần này đi tới Đại Khang cũng là vì hòa thân.
- Hòa thân?
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt ngạc nhiên. Thân là quan viên huyện Thanh Vân lại chưa từng được nghe thông tin như vậy. An Đức Toàn cũng chưa từng nói cho hắn biết điều này. Thực sự không hiểu tại sao Tiêu Thiên Mục lại nói như vậy?
Chu Mặc thở dài nói nói:
- Tam đệ hẳn là còn nhớ vì sao ta lại đến huyện Thanh Vân này?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ. Chu Mặc thống lĩnh 100 tướng sĩ Hổ Đầu Doanh tới Thanh Vân mục đích thực sự không phải là vì tiêu diệt mã tặc mà là vì hộ tống tiểu vương tử quốc vương Nam Việt về nước, chỉ có điều không ngờ gặp phục kích trên núi Thiên Lang khiến gần như toàn bộ 100 huynh đệ bị tiêu diệt. Tiểu vương tử Nam Việt kia hiện cũng không rõ tung tích.
Chu Mặc nói:
- Sa Già tiếp giáp với nước Nam Việt. Những năm gần đây Khả Hãn Tang Mộc Trát của Sa Già chăm lo việc nước, chăm chỉ kinh doanh, nội bình định loạn, ngoại an dị tộc. Thực lực lớn mạnh từng ngày đồng thời dã tâm cũng vì vậy mà lớn theo. Bản năng người Sa Già tàn bạo, dã tâm bừng bừng. Bọn chúng lấy việc đốt giết đánh cướp làm vui. Chỉ vẻn vẹn có năm năm ngắn ngủi đã san bằng mười hai nước Tây Hải, thần phục mười sáu bộ tộc xung quanh vùng Tây Hải, quốc thổ đã mở rộng hơn hai lần.
Hồ Tiểu Thiên mặc dù biết phía Tây Đại Khang có Sa Già nhưng đối với quốc gia này không hiểu biết nhiều. Trong ấn tượng của hắn Sa Già và Đại Khang dường như không có chinh chiến gì.
Chu Mặc nói:
- Tang Mộc Trát cũng được coi là một bá vương hùng tài vĩ lược. Thời còn trẻ y từng chu du Trung Nguyên, đối với tình hình Đại Khang cực kỳ quen thuộc. Khi y làm Khả Hãn liền nghiêm lệnh các bộ tộc về sau không được quấy rầy biên giới Đại Khang nữa. Nhiều lần phái sứ thần đến Đại Khang giao hảo, cúi đầu xưng thần với Đại Khang, củng cố quan hệ hai nước. Khi đã chắc chắn phía sau vô ưu lúc này y mới tiến hành đối phó với các nước quanh Tây Hải. Đai Khang đối với chuyện này coi như không thấy. Dù sao chiến hỏa không có đốt tới biên giới nước mình.
Nói tới đây Chu Mặc thở dài nói:
- Một năm trước vây cánh của Sa Già đã phát động chiến tranh với Nam Việt quốc, liên tiếp đánh hạ năm toà thành trì của Nam Việt. Nam Việt quân tình khẩn cấp nên đã phái sứ thần tới Đại Khang cầu viện. Từ khi kiến quốc tới nay Nam Việt vẫn luôn xưng thần với Đại Khang do đó bệ hạ đương nhiên không thể ngồi yên mà không quan tâm nên đã phái sứ thần tới Sa Già, lệnh Tang Mộc Trát rút quân ngay lập tức nếu không sẽ cho Lý đại soái dẫn hai trăm ngàn đại quân tiến thẳng tới thủ phủ Thiết Mộc Bảo của đảo Sa Già. Tang Mộc Trát đúng là hết sức cung kính với Đại Khang, ngày hôm sau đã rút hết quân từ Nam Việt về, ngay cả 5 thành trì công chiếm được cũng trả lại hết cho Nam Việt. Chỉ có điều bọn chúng đã lấy đi vô số vàng bạc châu báu. Sau khi bọn chúng rời đi 5 tòa thành trì kia đã biến thành một mảnh đất khô cằn. Tang Mộc Trát lui binh cũng không phải là vô điều kiện, y thỉnh cầu hòa thân với bệ hạ.
Hồ Tiểu Thiên đúng là không rõ đại sự của những quốc gia này. Hôm nay nghe Chu Mặc nhắc tới rất cảm thấy ngạc nhiên, hắn sốt ruột hỏi:
- Bệ hạ đồng ý rồi à?
Chu Măc nói:
- Trong mắt bệ hạ Sa Già chỉ là một man tộc thôi, nhưng Tang Mộc Trát đưa ra yêu cầu bệ hạ cũng không thể công khai cự tuyệt, chỉ có điều nói cho Tang Mộc Trát biết bệ hạ tổng cộng có mười sáu công chúa chưa định hôn. Nếu như Tang Mộc Trát thực sự có thành ý thì y có thể tự mình mang theo sính lễ tới Đại Khang cầu thân.
Hồ Tiểu Thiên thầm khen lão hoàng đế này có chút mưu lược. Tang Mộc Trát đương nhiên không dám tới. Nếu y dám đến Đại Khang cầu hôn chỉ sợ là có đi mà không có về. Hồ Tiểu Thiên quả nhiên sở liệu không sai. Chu Mặc lại nói:
- Tang Mộc Trát nghe được hồi đáp như thế lập tức liền chữa khéo nói rằng không phải là y muốn hòa thân mà là muốn cầu thân cho con trai mình, đợi sang năm sau xuân về hoa nở, y sẽ cho con mình mang theo dê bò sính lễ xin cưới tới Đại Khang cầu hôn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu nói như vậy, lần này sứ đoàn Sa Già tới là vì cầu thân.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Thật ra một tháng trước bọn ta cũng đã nắm được tin tức từ chỗ của Sa Già, nói rằng Tang Mộc Trát đã quyết định phái thập nhị vương tử của chính mình là Hoắc Cách đến cầu thân.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu đúng như vậy thì Chu vương lần này tới là vì nghênh đón vương tử Sa Già?
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Rất có thể.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chẳng lẽ mục đích thực sự hủy hoại cầu Thanh Vân là vì chuyện này? Nếu như mục tiêu thực sự của mã tặc núi Thiên Lang là sứ đoàn Sa Già thì việc này không phải là nhỏ. Nếu sứ đoàn Sa Già giữa đường gặp chuyện không may tất sẽ làm cho mối quan hệ của Đại Khang và Sa Già phải đối mặt với thử thách, thậm chí có thể bị tan vỡ, như vậy khả năng phát sinh chiến sự là rất lớn.
Sự thực thì hắn đã sớm biết chuyện này, chỉ có điều hiện giờ mới nói ra ý nghĩ trong lòng thôi.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ta hoài nghi mục tiêu mã tặc núi Thiên Lang tập kích rất có thể chính là sứ đoàn Sa Già.
Hồ tiểu Thiên nói:
- Nếu như sứ đoàn Sa Già thực sự là mục tiêu của bọn chúng thì việc phá hủy cầu Thanh Vân trước đó chính là để cắt đứt con đường gần nhất tới Trung Nguyên, khiến cho bọn người của sứ đòan Sa Già phải đi vòng qua con đường duy nhất là cầu Vĩnh Tế huyện Hồng Cốc.
Chu Mặc nói:
- Cố ý tránh đi qua huyện Thanh Vân hiển nhiên là có kẻ muốn trốn tránh trách nhiệm. Bất kể sứ đoàn Sa Già bị tập kích ở nơi nào thì quan viên địa phương nơi đó tất nhiên sẽ phải gánh tội.
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Chúng ta nhất định phải ngăn chặn chuyện này. Nếu trong sứ đoàn Sa Già có người nào gặp sự cố thì Khả Hãn Tang Mộc Trát sẽ có cớ xuất binh, rất có thể sẽ chỉ huy tiến về phía Đông, như vậy sẽ khiến cho sinh linh lầm than. Sau cùng xui xẻo vẫn là lê dân.
Lời nói của hắn chất chứa tình cảm lo lắng cho dân chúng trong ngày tận thế. Tuy rằng hắn nhìn không tới, nhưng tầm mắt của hắn và vận mệnh quốc gia đương thời quả là hiếm có.
Chu Mục nói:
- Diêm Khôi hại chết một trăm huynh đệ của ta, chỉ cần ta gặp được lão ta nhất định sẽ cắt lấy thủ cấp của lão báo thù cho các huynh đệ (chưa xong còn tiếp... )
- Chu đại ca, Hồ đại nhân, ta có một đề nghị như thế này. Ba người chúng ta ý hợp tâm đầu. Tiêu Thiên Mục ta đã mất cả cha lẫn mẹ, huynh đệ thì đã chia lìa, chỉ còn mình ta cô độc phiêu linh trên thế gian này. Nếu không có Chu đại ca sẽ không có ta của ngày hôm nay. Hồ đại nhân, tuy rằng là quan, chúng ta là dân, chúng ta may mắn được đại nhân coi trọng, đại nhân không chỉ nhiều lần ra tay tương trợ lại còn giữ bí mật cho chúng ta. Tấm ân tình này chẳng khác nào ơn tái tạo. Hôm nay ta mạo muội nói ra câu này, nếu như hai người không chê cười thì ba người chúng ta kết nghĩa huynh đệ, thế nào?
Chu Bá Thiên tính tình hào sảng, gã và Hồ Tiểu Thiên tình cảm tuy rằng chưa tới mức thâm hậu như thế nhưng Tiêu Thiên Mục đã nhắc tới đương nhiên gã lập tức tán thành.
Hồ Tiểu Thiên biết rằng kết bái là phương thức xã giao thường thấy nhất ở thời đại này. Cùng nhau hưởng phúc có thể kết bái, cùng nhau chịu khổ có thể kết bái, cùng nhau đánh giặc có thể kết bái, cùng nhau chạy trốn cũng có thể kết bái, uống rượu với nhau có thể kết bái, cùng nhau chơi kỹ nữ cũng có thể kết bái. Ngay cả hắn và cái tên con ông cháu cha Sử Học Đông kia mới gặp mặt một lần đã có thể kết bái huống chi ba người bọn hắn đang bí mật bày mưu tính kế. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được sở dĩ Tiêu Thiên Mục đề xuất kết bái vẫn là vì chưa đủ tin tưởng hắn. Gã muốn củng cố thêm một bước tình cảm và lòng tin giữa ba người bọn họ. Dù sao mình là con rể của Lý Thiên Hành, nếu Lý Thiên Hành biết Chu Bá Thiên vẫn còn sống tất sẽ đem quân tầm nã bắt gã về quy án. Phải nói rằng Tiêu Thiên Mục đề xuất kết bái trong thời điểm này thực sự đầy tính toán. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, cái gọi là kết bái đơn giản chỉ là hình thức. Nếu thật là xảy ra chuyện gì thì mọi người vẫn là đường ai nấy đi, sẽ chẳng gặp kẻ nào thực sự đồng sinh cộng tử. Một khi đã như vậy, kết bái đâu có ảnh hưởng gì.
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ gật đầu nói:
- Hay lắm! Hồ Tiểu Thiên ta đã sớm có ý đó, chỉ có điều vẫn ngại hai vị ca ca không chấp nhận ta.
Chu Bá Thiên cầm tay của hắn nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ sao lại nói như vậy, phải nói là hai chúng ta vin cành cao mới đúng.
Hồ Tiểu Thiên tuyệt nhiên không có ý coi thường hai người bọn họ. Chu Bá Thiên võ công lợi hại, dũng mãnh vô cùng. Sau khi biết thân phận thật của hắn Hồ Tiểu Thiên còn điều tra thêm tư liệu của gã. Chu Mặc chính là kiêu tướng đệ nhất của Hổ Đầu Doanh, đứng đầu ba quân, rất được Lý Thiên Hành coi trọng. Nếu không bị trúng kế trên núi Thiên Lang thì gã cũng không phải lưu lạc trà trộn trong ngục của huyện Thanh Vân để né tránh họa sát thân này. Còn Tiêu Thiên Mục tuy rằng mắt mù nhưng bất kể là tâm cơ hay trí tuệ người này đều là cực kỳ xuất chúng. Nếu hai người bọn họ đều có thể giúp sức cho mình thì ngày sau tất nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Ba người bọn họ lập tức bày hương án, cắt đầu gà đốt giấy vàng để uống máu ăn thề.
Lần kết bái này và lần trước không giống nhau. Tuy đều là bị động nhưng lần trước kết bái với Sử Học Đông là Hồ Tiểu Thiên không hề muốn, lần này hắn đích thực là có lòng ngưỡng mộ hai người Chu Bá Thiên, Tiêu Thiên Mục. Chu Bá Thiên dũng mãnh vô cùng. Tiêu Thiên Mục đa mưu túc trí. Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu được đạo lý muốn củng cố lòng tin giữa bọn họ trong thời gian ngắn nhất thì phương pháp tốt nhất chính là kết bái. Tuy rằng động cơ kết bái của Tiêu Thiên Mục cũng không phải đơn thuần nhưng một khi trở thành huynh đệ kết nghĩa thì tình cảm giữa ba người bọn họ so với trước đây tuyệt nhiên không giống nhau.
Tuổi của Chu Bá Thiên lớn nhất trong ba người. Gã đã hai mươi bảy rồi đương nhiên sẽ là đại ca. Kết bái là lúc phải dùng đến tên thực Chu Mặc. Gã là người thẳng thắn trong sáng. Gã nói, với huynh đệ nhất định phải chân thành, tuyệt đối không thể lấy hư danh luận giao. Tiêu Thiên Mục hai mươi ba tuổi là lão Nhị. Hồ Tiểu Thiên tuổi nhỏ nhất là lão Tam.
Ba người bái lạy kết giao, cùng nhau uống huyết tửu.
Trong lúc kết bái, Tiêu Thiên Mục đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn. Sau khi hoàn tất nghi thức, ba người lại ngồi cùng một chỗ, trong lòng họ dấy lên một cảm giác thân thiết mà trước đây chưa từng có.
Chu Mặc nâng chén rượu lên nói:
- Ba huynh đệ chúng ta từ nay về sau đồng sinh cộng tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chu Mặc ta là đại ca của hai đệ, ta không dám nói điều gì to tát nhưng nếu sau này kẻ nào dám bắt nạt hai đệ của ta thì chính là kẻ đối địch với ta. Hai người các đệ bất luận là ai có chuyện, kẻ làm đại ca ta đây tất nhiên sẽ xung phong lên trước!
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ta Tiêu Thiên Mục tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng lòng ta vẫn luôn sáng rõ. Ta biết rằng ta sẽ không nhận sai huynh đệ. Nếu ta còn sống ngày nào tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với hai người. Bất kể họa phúc, bất kể buồn vui, chỉ cần ta vẫn còn hơi thở ta nhất định sẽ cùng hai huynh đệ chiến đấu đến cùng.
Hồ Tiểu Thiên nâng chén nói:
- Những lời cần nói đều đã bị hai ca ca nói xong rồi, ta chỉ có thể dùng một bài thơ để diễn tả tâm tình của ta thôi. Hắn cao hứng nói rằng:
- “Đồng thiêu nhất chú hương
Tựu thị nhất cá nương
Đả hổ thân huynh đệ
Hoan tử giảo tử lang,
Kình thiên nhất căn trụ
Cái phòng tam đạo lương,
Hữu phúc năng đồng hưởng,
Hữu nan cha đồng đương
Huynh đệ tề hiệp lực
Nam nhi đương tự cường!"
Tạm dịch: Cùng đốt một nén nhang, chính là cùng một mẹ, anh em ruột đánh hổ, con chồn cắn chết sói, một cây trụ chống trời, xây nhà xà ba thanh, có phúc thì cùng hưởng, có nạn ta cùng lo, huynh đệ cùng hiệp lực, nam nhi đương tự cường
- Tuyệt! Cùng đốt một nén nhang, chính là cùng một mẹ!
Chu Mặc lớn tiếng tán dương, ba người bưng rượu lên rồi cùng cạn chén.
Tiêu Thiên Mục tửu lượng không cao, vừa uống chén này đã không ngừng ho khan. Hồ Tiểu Thiên vỗ nhẹ phía sau lưng gã. Khi đã hết cơn ho, Tiêu Thiên Mục nức nở khen:
- Hay cho câu “nam nhi đương tự cường!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đệ nói linh tinh đó, hai vị ca ca không chê cười là tốt rồi.
Sau khi để chén rượu xuống Hồ Tiểu Thiên lại nhắc tới chuyện của sứ đoàn Sa Già.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Tam đệ thực không dám dấu, căn cứ vào tình hình chúng ta nắm được trước mắt, sứ đoàn Sa Già lần này đi tới Đại Khang cũng là vì hòa thân.
- Hòa thân?
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt ngạc nhiên. Thân là quan viên huyện Thanh Vân lại chưa từng được nghe thông tin như vậy. An Đức Toàn cũng chưa từng nói cho hắn biết điều này. Thực sự không hiểu tại sao Tiêu Thiên Mục lại nói như vậy?
Chu Mặc thở dài nói nói:
- Tam đệ hẳn là còn nhớ vì sao ta lại đến huyện Thanh Vân này?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ. Chu Mặc thống lĩnh 100 tướng sĩ Hổ Đầu Doanh tới Thanh Vân mục đích thực sự không phải là vì tiêu diệt mã tặc mà là vì hộ tống tiểu vương tử quốc vương Nam Việt về nước, chỉ có điều không ngờ gặp phục kích trên núi Thiên Lang khiến gần như toàn bộ 100 huynh đệ bị tiêu diệt. Tiểu vương tử Nam Việt kia hiện cũng không rõ tung tích.
Chu Mặc nói:
- Sa Già tiếp giáp với nước Nam Việt. Những năm gần đây Khả Hãn Tang Mộc Trát của Sa Già chăm lo việc nước, chăm chỉ kinh doanh, nội bình định loạn, ngoại an dị tộc. Thực lực lớn mạnh từng ngày đồng thời dã tâm cũng vì vậy mà lớn theo. Bản năng người Sa Già tàn bạo, dã tâm bừng bừng. Bọn chúng lấy việc đốt giết đánh cướp làm vui. Chỉ vẻn vẹn có năm năm ngắn ngủi đã san bằng mười hai nước Tây Hải, thần phục mười sáu bộ tộc xung quanh vùng Tây Hải, quốc thổ đã mở rộng hơn hai lần.
Hồ Tiểu Thiên mặc dù biết phía Tây Đại Khang có Sa Già nhưng đối với quốc gia này không hiểu biết nhiều. Trong ấn tượng của hắn Sa Già và Đại Khang dường như không có chinh chiến gì.
Chu Mặc nói:
- Tang Mộc Trát cũng được coi là một bá vương hùng tài vĩ lược. Thời còn trẻ y từng chu du Trung Nguyên, đối với tình hình Đại Khang cực kỳ quen thuộc. Khi y làm Khả Hãn liền nghiêm lệnh các bộ tộc về sau không được quấy rầy biên giới Đại Khang nữa. Nhiều lần phái sứ thần đến Đại Khang giao hảo, cúi đầu xưng thần với Đại Khang, củng cố quan hệ hai nước. Khi đã chắc chắn phía sau vô ưu lúc này y mới tiến hành đối phó với các nước quanh Tây Hải. Đai Khang đối với chuyện này coi như không thấy. Dù sao chiến hỏa không có đốt tới biên giới nước mình.
Nói tới đây Chu Mặc thở dài nói:
- Một năm trước vây cánh của Sa Già đã phát động chiến tranh với Nam Việt quốc, liên tiếp đánh hạ năm toà thành trì của Nam Việt. Nam Việt quân tình khẩn cấp nên đã phái sứ thần tới Đại Khang cầu viện. Từ khi kiến quốc tới nay Nam Việt vẫn luôn xưng thần với Đại Khang do đó bệ hạ đương nhiên không thể ngồi yên mà không quan tâm nên đã phái sứ thần tới Sa Già, lệnh Tang Mộc Trát rút quân ngay lập tức nếu không sẽ cho Lý đại soái dẫn hai trăm ngàn đại quân tiến thẳng tới thủ phủ Thiết Mộc Bảo của đảo Sa Già. Tang Mộc Trát đúng là hết sức cung kính với Đại Khang, ngày hôm sau đã rút hết quân từ Nam Việt về, ngay cả 5 thành trì công chiếm được cũng trả lại hết cho Nam Việt. Chỉ có điều bọn chúng đã lấy đi vô số vàng bạc châu báu. Sau khi bọn chúng rời đi 5 tòa thành trì kia đã biến thành một mảnh đất khô cằn. Tang Mộc Trát lui binh cũng không phải là vô điều kiện, y thỉnh cầu hòa thân với bệ hạ.
Hồ Tiểu Thiên đúng là không rõ đại sự của những quốc gia này. Hôm nay nghe Chu Mặc nhắc tới rất cảm thấy ngạc nhiên, hắn sốt ruột hỏi:
- Bệ hạ đồng ý rồi à?
Chu Măc nói:
- Trong mắt bệ hạ Sa Già chỉ là một man tộc thôi, nhưng Tang Mộc Trát đưa ra yêu cầu bệ hạ cũng không thể công khai cự tuyệt, chỉ có điều nói cho Tang Mộc Trát biết bệ hạ tổng cộng có mười sáu công chúa chưa định hôn. Nếu như Tang Mộc Trát thực sự có thành ý thì y có thể tự mình mang theo sính lễ tới Đại Khang cầu thân.
Hồ Tiểu Thiên thầm khen lão hoàng đế này có chút mưu lược. Tang Mộc Trát đương nhiên không dám tới. Nếu y dám đến Đại Khang cầu hôn chỉ sợ là có đi mà không có về. Hồ Tiểu Thiên quả nhiên sở liệu không sai. Chu Mặc lại nói:
- Tang Mộc Trát nghe được hồi đáp như thế lập tức liền chữa khéo nói rằng không phải là y muốn hòa thân mà là muốn cầu thân cho con trai mình, đợi sang năm sau xuân về hoa nở, y sẽ cho con mình mang theo dê bò sính lễ xin cưới tới Đại Khang cầu hôn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu nói như vậy, lần này sứ đoàn Sa Già tới là vì cầu thân.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Thật ra một tháng trước bọn ta cũng đã nắm được tin tức từ chỗ của Sa Già, nói rằng Tang Mộc Trát đã quyết định phái thập nhị vương tử của chính mình là Hoắc Cách đến cầu thân.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu đúng như vậy thì Chu vương lần này tới là vì nghênh đón vương tử Sa Già?
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Rất có thể.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chẳng lẽ mục đích thực sự hủy hoại cầu Thanh Vân là vì chuyện này? Nếu như mục tiêu thực sự của mã tặc núi Thiên Lang là sứ đoàn Sa Già thì việc này không phải là nhỏ. Nếu sứ đoàn Sa Già giữa đường gặp chuyện không may tất sẽ làm cho mối quan hệ của Đại Khang và Sa Già phải đối mặt với thử thách, thậm chí có thể bị tan vỡ, như vậy khả năng phát sinh chiến sự là rất lớn.
Sự thực thì hắn đã sớm biết chuyện này, chỉ có điều hiện giờ mới nói ra ý nghĩ trong lòng thôi.
Tiêu Thiên Mục nói:
- Ta hoài nghi mục tiêu mã tặc núi Thiên Lang tập kích rất có thể chính là sứ đoàn Sa Già.
Hồ tiểu Thiên nói:
- Nếu như sứ đoàn Sa Già thực sự là mục tiêu của bọn chúng thì việc phá hủy cầu Thanh Vân trước đó chính là để cắt đứt con đường gần nhất tới Trung Nguyên, khiến cho bọn người của sứ đòan Sa Già phải đi vòng qua con đường duy nhất là cầu Vĩnh Tế huyện Hồng Cốc.
Chu Mặc nói:
- Cố ý tránh đi qua huyện Thanh Vân hiển nhiên là có kẻ muốn trốn tránh trách nhiệm. Bất kể sứ đoàn Sa Già bị tập kích ở nơi nào thì quan viên địa phương nơi đó tất nhiên sẽ phải gánh tội.
Tiêu Thiên Mục gật đầu nói:
- Chúng ta nhất định phải ngăn chặn chuyện này. Nếu trong sứ đoàn Sa Già có người nào gặp sự cố thì Khả Hãn Tang Mộc Trát sẽ có cớ xuất binh, rất có thể sẽ chỉ huy tiến về phía Đông, như vậy sẽ khiến cho sinh linh lầm than. Sau cùng xui xẻo vẫn là lê dân.
Lời nói của hắn chất chứa tình cảm lo lắng cho dân chúng trong ngày tận thế. Tuy rằng hắn nhìn không tới, nhưng tầm mắt của hắn và vận mệnh quốc gia đương thời quả là hiếm có.
Chu Mục nói:
- Diêm Khôi hại chết một trăm huynh đệ của ta, chỉ cần ta gặp được lão ta nhất định sẽ cắt lấy thủ cấp của lão báo thù cho các huynh đệ (chưa xong còn tiếp... )
/306
|