Chu vương mỉm cười nói:
- Nếu Bổn vương đã đem nàng ta tặng cho ngươi rồi, thì ngươi hãy nhận đi, hay là sợ sẽ khó giải thích với nhạc phụ tương lai? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nói với lão.
Hồ Tiểu Thiên bắt đầu hoài nghi động cơ của Chu Vương rồi, chớ không phải bởi vì ta không làm mai giúp ngươi với Tịch Nhan, nên ngươi mới lợi dụng cách này để bịp ta? Nếu thật là vậy, thì vị Thập Thất Hoàng tử này cũng đủ mưu mô đấy.
Bất kể Chu Vương đang có dụng tâm ở đâu, Hồ Tiểu Thiên đều không thể từ chối, phải vui vẻ tiếp nhận, đem theo vị mỹ nữ Tây Dương này đi.
Duy Tát choàng thêm chiếc áo màu vàng, lặng lẽ bước theo sau Hồ Tiểu Thiên, trong lòng biết rằng đây chính là chủ nhân mới của mình.
Thị vệ của Chu Vương nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lúc rời khỏi đem theo một báu vật đẹp như vậy, thì cả đám đều ngưỡng mộ vô cùng, nghĩ hắn thực sự là nhặt được vàng rồi, bọn họ phải khổ cực để bảo vệ cho Chu Vương, nhưng cuối cùng cũng chẳng có được phúc lợi như vậy.
Hồ Tiểu Thiên dẫn Duy Tát ra đến đông sương thì gặp Vạn Viên Ngoại Vạn Bá Bình đối diện đi tới, Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên mang theo một mỹ nữ mắt xanh tóc vàng từ bên trong đi ra thì cũng ngẩn người ra, phía sau Vạn Bá Bình cũng có một nha hoàn xinh đẹp đi theo. Nói ra thì cũng vừa khéo, Hồ Tiểu Thiên cũng từng gặp nha hoàn này rồi, chính là món quà mà Vạn Bá Bình muốn tặng cho hắn, nhưng mà lúc đó bị hắn từ chối, bây giờ lại đem nha hoàn này đến đây, không cần hỏi cũng biết lão già này lại muốn chơi chiêu cũ, định dâng hiến nha hoàn này lên cho Chu Vương.
Bản thân Hồ Tiểu Thiên thì không có ý gì với nha hoàn đó, nhưng mà lại rất khinh miệt cách làm này của Vạn Bá Bình. Ở thời đại này, vị trí của nữ nhân tương đối thấp, trong nhiều trường hợp đều bị đem làm lễ vật, trở thành công cụ để mua quan hệ, Vạn Bá Bình làm vậy thì cũng dễ hiểu.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân
- Vạn viên ngoại!
Vạn Bá Bình khoát tay áo, nha hoàn kia liền lùi về một bên, Hồ Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Duy Tát một cái, cô nàng này tuy không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng lại vô cùng thông minh, giỏi đoán ý người khác qua sắc mặt, từ ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng có thể đoán được ý gì, nàng liền lùi về sau mấy bước rồi lặng lẽ quay lưng đi.
Hồ Tiểu Thiên thấy nàng hiểu chuyện như vậy, cũng không ngừng thầm khen cô nàng này rất thông minh.
Vạn Bá Bình nói nhỏ:
- Hồ Đại nhân. Điện hạ đã nghỉ ngơi chưa?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lúc ta đi thì vẫn chưa nghỉ ngơi.
Vạn Bá Bình nhìn Duy Tát một lượt, lão vốn là lão già háo sắc, tuy Duy Tát đã khoác áo, che mặt, nhưng nàng cũng không che giấu được dáng vẻ duyên dáng, trên phương diện thẩm mỹ thì Vạn Bá Bình cũng có trình độ khá đó, lão cũng nhận ra được nữ lang này là một báu vật tuyệt trần. Thực ra hôm nay tiếp đãi sứ đoàn Sa Gìa Vạn Bá Bình từ xa cũng đã nhìn thấy Duy Tát. Lúc đó lão đã bị vẻ xinh đẹp của nàng hấp dẫn rồi. Vạn Bá Bình nói:
- Vị cô nương này là…
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lễ vật Chu Vương điện hạ tặng cho ta.
Đôi mắt của Vạn Bá Bình lóe ra tia sáng, hâm mộ nhiều hơn tôn kính vài phần, xem ra mối quan hệ của Chu Vương và Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không phải bình thường, bằng không thì cũng không tặng một báu vật đẹp như vậy. Ngữ khí của lão có chút dâm tà:
- Phong tình dị quốc nha, Hồ đại nhân thật là có diễm phúc trời ban.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, nhìn thấy Vạn Bá Bình thì dường như cảm xúc xa sút hai ngày trước đã được hồi phục trở lại, bởi vì Chu Vương đến ở lại phủ của lão, hắn có chút tiểu nhân đắc ý, trong lòng lập tức có suy nghĩ muốn chèn ép lão già này. Cố ý nói:
- Vừa rồi Chu Vương thiên tuế có nhắc tới ông đấy.
Vạn Bá Bình vô cùng vui sướng nói:
- Thiên tuế nói gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngài nói lần này được ông sắp xếp chiêu đãi rất tốt.
Vạn Bá Bình mặt mày hớn hở nói:
- Đó là việc thảo dân nên làm.
Trong lòng vô cùng cảm kích Hồ Tiểu Thiên, may mờ nhờ có Hồ Tiểu Thiên cho lão cơ hội tiếp cận được Chu Vương.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Điện hạ biết ông trung thành và tận tâm, cho nên có một việc nhờ ông đi xử lý.
Vạn Bá Bình nói:
- Thảo dân đương nhiên là sẽ hết lòng phục vụ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Điện hạ nói ngài có mua được một bức tranh từ đợt bán hàng từ thiện nhưng chưa có trả tiền, ngài muốn ông trả cho ngài trước, đợi khi về thành ngài sẽ trả lại cho ông.
- Ấy..cái này…
Vạn Bá Bình toát mồ hôi trán, lão cũng không phải thằng ngu, Hồ Tiểu Thiên rõ ràng là muồn gài lão, lão thèm mà tin là Chu Vương đã nói ra những lời này, ngẫm ra thì là hai vạn lượng đó, gan lão cũng run cả lên rồi:
- Hồ đại nhân, điện hạ quả thực nói như vậy sao?
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu ông không tin, thì chúng ta cùng đi hỏi điện hạ.
Hắn kéo cánh tay Vạn Bá Bình giả bộ đi vào bên trong, Vạn Bá Bình sợ tới mức vội vàng hất tay Hồ Tiểu Thiên ra:
- Đại nhân, đại nhân. Ta tin, ta tin!
Hồ Tiểu Thiên vui như mở cờ trong lòng, lão già này, không dọa ngươi một chút, ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo. Hắn nhìn bộ dạng không cam tâm tình nguyện của Vạn Bá Bình, không nhịn nổi mà chủ động rắc thêm muối vào vết thương của lão, nói:
- Đại công tử có tin tức gì chưa?
Vạn Bá Bình nói:
- Nhờ phúc của đại nhân, hôm qua họ đã cho người gửi thư đến, cho ta chuẩn bị ba ngàn lượng bạc để chuộc người rồi.
Hồ tiểu Thiên gật gật đầu nói:
- Không sao là tốt rồi, của đi thay người, chỉ cần Đại công tử bình an trở về, mất chút tài sản cũng không phải chuyện gì to tát.
Vạn Bá Bình nói:
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vạn mỗ sớm đã xem nhẹ mọi thứ, tiền bạc của cải, chết rồi cũng đâu mang theo được, nó không quan trọng bằng sự bình an của người thân.
Nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng vô duyên vô cớ lại bị Hồ Tiểu Thiên lừa mất hai ngàn lượng vàng thì ruột lại đau như cắt.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nhị công tử thì sao rồi?
Vạn Bá Bình nói:
- Bình phục rất nhanh, chỉ là vẫn không thể nhớ lại được bất cứ chuyện gì trong quá khứ.
Lão nói xong thở dài một lại, nói tiếp:
- Thực ra chỉ cần sống bình an là ta mãn nguyện lắm rồi, cho dù cả đời này nó không nhận được ra ta, thì cũng không sao cả.
Những lời này thực sự xuất phát từ đáy lòng lão.
Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn nói nhiều với lão nữa, hàn huyên mấy câu liền đưa Duy Tát đi.
Vạn Bá Bình nhìn theo bóng lưng của Hồ Tiểu Thiên xa dần, gương mặt bỗng trở nên phức tạp mà âm trầm.
Hồ Tiểu Thiên tự dưng không đâu nhặt được một mỹ nữ Tây Dương, Duy Tát đi theo hắn, trang sức trên người phát ra âm thanh tinh tang dễ nghe, những nơi họ đặt chân qua đều thu hút ánh nhìn của người đi đường, cũng may nơi ở của Hồ Tiểu Thiên không xa lắm, đi được vài bước thì đã đến tòa nhà ngõ Tam Đức.
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào cổng nhà mình:
- Ta ở đây.
Sau khi nói xong mới nhớ ra là Duy Tát không hiểu được lời mình. Đi đến trước cửa thì phát hiện cổng đang khóa, xem ra Mộ Dung Phí Yến vẫn chưa quay lại, hẳn là ở lại nha môn để xử lý sự tình.
Hồ Tiểu Thiên vừa mở khóa vừa nghĩ, hôm nay đem về một cô gái Tây, lát nữa không biết phải giải thích với Mộ Dung Phi Yên như thế nào.
Duy Tát đi theo Hồ Tiểu Thiên vào trong sân, dưới ánh trăng lấp lánh đôi mắt xanh nước biển của nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên, người chủ lạ, một nơi lạ, tất cả đều khiến nàng cảm thấy bối rối.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Cô không phải sợ, gọi ta là Hồ Tiểu Thiên, cô tên gì?
Tuy hắn đã biết Duy Tát tên gì, nhưng vẫn muốn thông qua cách này mà làm giãn không khí căng thẳng giữa họ.
Duy Tát cắn cắn môi.
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến nàng nghe không hiểu lời của mình, thì chỉ chỉ lồng ngực của mình nói:
- Tên của ta là Hồ Tiểu Thiên.
Sau đó chỉ tay vào Duy Tát nói:
- Cô tên gì?
Duy Tát vẫn không nói được lời nào.
Hồ Tiểu Thiên có chút ngán rồi, chẳng lẽ nàng mỹ nữ này lại bị câm?
Hắn cau mày, cũng may ta đây cũng biết ngôn ngữ vài quốc gia, thử một ngôn ngữ khác xem sao, thế là Hồ Tiểu Thiên nói một câu thông dụng nhất:
- What's your name?
Đột nhiên thấy Hồ Tiểu Thiên nói được câu này. Đôi mắt của Duy Tát bỗng lóe sáng lạ thường, từ biểu hiện vui sướng nàng có thể thấy được, nàng như người mù bắt được gậy, xem như bắt được rồi.
Qủa nhiên đúng như vậy, Duy Tát liền tức khắc trả lời lưu loát:
- My name is Visa!
Ngôn ngữ tuyệt nhiên là công cụ đơn giản nhất loại bỏ được chướng ngại giữa người với người, Duy Dát nhiều lần bị buôn bán đưa đến vương quốc Sa Gìa, nàng trăn trở nhất là về ngôn ngữ, nàng hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp với người khác, lại không ngờ tới một đất nước xa xôi như này lại gặp một nam nhân hiểu được ngôn ngữ của dân tộc nàng. Trình độ tiếng Anh của Hồ Tiểu Thiên sớm đã là cao thủ, phải dùng ngôn ngữ này đối thoại hàng ngày với hắn cũng chỉ như ăn một bữa ăn sáng mà thôi, chỉ là hắn không ngờ được loại ngôn ngữ này ở đây lúc này lại có thể phát huy được tác dụng, đúng là học nhiều biết nhiều luôn có lợi.
Bởi vì ngôn ngữ đã tương thông, nên rất nhanh mà Duy Tát đã quên đi nỗi sợ, nàng bắt đầu nói chuyện với Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên biết rằng nàng đến từ một quốc gia ở phương Tây, phụ thân phụ mẫu nàng đều là dòng dõi quý tộc, sau vì loạn chiến, mà bị mất nước, Duy Tát và thân mẫu cùng nhau chạy trốn về Đông Nam, nhưng giữa đường thì thất lạc mất họ, không may nàng lại gặp phải một trận chiến loạn, cuối cùng thì bị bắt làm nữ nô, nhưng bởi vì sắc đẹp xuất chúng, lại có thêm vũ kỹ siêu quần, nên mới may mắn sống sót, bọn chủ nhân tìm chuyên gia dạy nhảy cho nàng, hi vọng kiếm lời được từ nàng, bán nàng tới Pháp Nhã Công quốc, nhưng chưa kịp dâng lên quốc vương Pháp Nhã Công thì nước này đã bị Sa Già chiếm lấy, bọn lính bắt được Duy Tát liền đem dâng lên Sa Gìa Khả Hãn Tang Mộc Trát. Nhưng số phận lưu lạc của Duy Tát không phải chỉ vậy mà kết thúc, Tang Mộc Trát lại đem nàng làm lễ vật mang đến Đại Khang. Vừa mới đến đây thì bị Ma Sa Lợi tặng cho Chu Vương Long Diệp Phương, ai ngờ Chu Vương lại tặng nàng lại cho Hồ Tiểu Thiên.
Duy Tát rưng rưng nước mắt nói:
- Duy Tát sau này nhất định sẽ trung thành hầu hạ chủ nhân.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Cô đến chỗ ta thì không cần phải sợ hãi, ta không ép cô phải làm bất cứ việc gì, cũng không đối đãi với cô giống như nô lệ.
Duy Tát nói:
- Chủ nhân, người là chủ nhân của tôi, Duy Tát là đầy tớ của ngài, ngài có quyền sai tôi làm bất cứ việc gì.
Rốt cuộc đôi mắt đẹp xanh thẳm đó cũng dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Tiểu Thiên. Nàng sớm phải trải qua sự thống khổ khi bị lưu lạc, thì cũng không có bất kỳ hy vọng gì ở tương lai, giấc mộng ngày xưa sớm đã trở thành hy vọng xa vời, nếu như có thể gặp được một vị chủ nhân khoan dung, thì nếu như không bị bán đi lần nữa, thì hi vọng lớn nhất của nàng là được bình yên sinh sống.
Hồ Tiểu Thiên suýt chút nữa thì thốt ra câu cô biết làm ấm giường không? Nhưng cũng may hắn lại thấy câu này có chút đê tiện, nên lại chuyển thành:
- Cô biết giặt quần áo, nấu cơm không?
Duy Tát gật đầu lia lịa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nơi này có rất nhiều phòng, cô có thể tự chọn lấy một phòng, còn về việc phải làm gì, thì ngày mai nói.
Duy Tát cắn cắn môi, ánh mắt ấm áp nhìn Hồ Tiểu Thiên, nàng cười, cuối cùng cũng gặp được một người tốt, đôi mắt xanh biếc của nàng đẹp dịu dàng, long lanh toát lên vẻ đẹp rung động lòng người.
- Nếu Bổn vương đã đem nàng ta tặng cho ngươi rồi, thì ngươi hãy nhận đi, hay là sợ sẽ khó giải thích với nhạc phụ tương lai? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nói với lão.
Hồ Tiểu Thiên bắt đầu hoài nghi động cơ của Chu Vương rồi, chớ không phải bởi vì ta không làm mai giúp ngươi với Tịch Nhan, nên ngươi mới lợi dụng cách này để bịp ta? Nếu thật là vậy, thì vị Thập Thất Hoàng tử này cũng đủ mưu mô đấy.
Bất kể Chu Vương đang có dụng tâm ở đâu, Hồ Tiểu Thiên đều không thể từ chối, phải vui vẻ tiếp nhận, đem theo vị mỹ nữ Tây Dương này đi.
Duy Tát choàng thêm chiếc áo màu vàng, lặng lẽ bước theo sau Hồ Tiểu Thiên, trong lòng biết rằng đây chính là chủ nhân mới của mình.
Thị vệ của Chu Vương nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lúc rời khỏi đem theo một báu vật đẹp như vậy, thì cả đám đều ngưỡng mộ vô cùng, nghĩ hắn thực sự là nhặt được vàng rồi, bọn họ phải khổ cực để bảo vệ cho Chu Vương, nhưng cuối cùng cũng chẳng có được phúc lợi như vậy.
Hồ Tiểu Thiên dẫn Duy Tát ra đến đông sương thì gặp Vạn Viên Ngoại Vạn Bá Bình đối diện đi tới, Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên mang theo một mỹ nữ mắt xanh tóc vàng từ bên trong đi ra thì cũng ngẩn người ra, phía sau Vạn Bá Bình cũng có một nha hoàn xinh đẹp đi theo. Nói ra thì cũng vừa khéo, Hồ Tiểu Thiên cũng từng gặp nha hoàn này rồi, chính là món quà mà Vạn Bá Bình muốn tặng cho hắn, nhưng mà lúc đó bị hắn từ chối, bây giờ lại đem nha hoàn này đến đây, không cần hỏi cũng biết lão già này lại muốn chơi chiêu cũ, định dâng hiến nha hoàn này lên cho Chu Vương.
Bản thân Hồ Tiểu Thiên thì không có ý gì với nha hoàn đó, nhưng mà lại rất khinh miệt cách làm này của Vạn Bá Bình. Ở thời đại này, vị trí của nữ nhân tương đối thấp, trong nhiều trường hợp đều bị đem làm lễ vật, trở thành công cụ để mua quan hệ, Vạn Bá Bình làm vậy thì cũng dễ hiểu.
Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân
- Vạn viên ngoại!
Vạn Bá Bình khoát tay áo, nha hoàn kia liền lùi về một bên, Hồ Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Duy Tát một cái, cô nàng này tuy không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng lại vô cùng thông minh, giỏi đoán ý người khác qua sắc mặt, từ ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng có thể đoán được ý gì, nàng liền lùi về sau mấy bước rồi lặng lẽ quay lưng đi.
Hồ Tiểu Thiên thấy nàng hiểu chuyện như vậy, cũng không ngừng thầm khen cô nàng này rất thông minh.
Vạn Bá Bình nói nhỏ:
- Hồ Đại nhân. Điện hạ đã nghỉ ngơi chưa?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lúc ta đi thì vẫn chưa nghỉ ngơi.
Vạn Bá Bình nhìn Duy Tát một lượt, lão vốn là lão già háo sắc, tuy Duy Tát đã khoác áo, che mặt, nhưng nàng cũng không che giấu được dáng vẻ duyên dáng, trên phương diện thẩm mỹ thì Vạn Bá Bình cũng có trình độ khá đó, lão cũng nhận ra được nữ lang này là một báu vật tuyệt trần. Thực ra hôm nay tiếp đãi sứ đoàn Sa Gìa Vạn Bá Bình từ xa cũng đã nhìn thấy Duy Tát. Lúc đó lão đã bị vẻ xinh đẹp của nàng hấp dẫn rồi. Vạn Bá Bình nói:
- Vị cô nương này là…
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lễ vật Chu Vương điện hạ tặng cho ta.
Đôi mắt của Vạn Bá Bình lóe ra tia sáng, hâm mộ nhiều hơn tôn kính vài phần, xem ra mối quan hệ của Chu Vương và Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không phải bình thường, bằng không thì cũng không tặng một báu vật đẹp như vậy. Ngữ khí của lão có chút dâm tà:
- Phong tình dị quốc nha, Hồ đại nhân thật là có diễm phúc trời ban.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, nhìn thấy Vạn Bá Bình thì dường như cảm xúc xa sút hai ngày trước đã được hồi phục trở lại, bởi vì Chu Vương đến ở lại phủ của lão, hắn có chút tiểu nhân đắc ý, trong lòng lập tức có suy nghĩ muốn chèn ép lão già này. Cố ý nói:
- Vừa rồi Chu Vương thiên tuế có nhắc tới ông đấy.
Vạn Bá Bình vô cùng vui sướng nói:
- Thiên tuế nói gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngài nói lần này được ông sắp xếp chiêu đãi rất tốt.
Vạn Bá Bình mặt mày hớn hở nói:
- Đó là việc thảo dân nên làm.
Trong lòng vô cùng cảm kích Hồ Tiểu Thiên, may mờ nhờ có Hồ Tiểu Thiên cho lão cơ hội tiếp cận được Chu Vương.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Điện hạ biết ông trung thành và tận tâm, cho nên có một việc nhờ ông đi xử lý.
Vạn Bá Bình nói:
- Thảo dân đương nhiên là sẽ hết lòng phục vụ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Điện hạ nói ngài có mua được một bức tranh từ đợt bán hàng từ thiện nhưng chưa có trả tiền, ngài muốn ông trả cho ngài trước, đợi khi về thành ngài sẽ trả lại cho ông.
- Ấy..cái này…
Vạn Bá Bình toát mồ hôi trán, lão cũng không phải thằng ngu, Hồ Tiểu Thiên rõ ràng là muồn gài lão, lão thèm mà tin là Chu Vương đã nói ra những lời này, ngẫm ra thì là hai vạn lượng đó, gan lão cũng run cả lên rồi:
- Hồ đại nhân, điện hạ quả thực nói như vậy sao?
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu ông không tin, thì chúng ta cùng đi hỏi điện hạ.
Hắn kéo cánh tay Vạn Bá Bình giả bộ đi vào bên trong, Vạn Bá Bình sợ tới mức vội vàng hất tay Hồ Tiểu Thiên ra:
- Đại nhân, đại nhân. Ta tin, ta tin!
Hồ Tiểu Thiên vui như mở cờ trong lòng, lão già này, không dọa ngươi một chút, ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo. Hắn nhìn bộ dạng không cam tâm tình nguyện của Vạn Bá Bình, không nhịn nổi mà chủ động rắc thêm muối vào vết thương của lão, nói:
- Đại công tử có tin tức gì chưa?
Vạn Bá Bình nói:
- Nhờ phúc của đại nhân, hôm qua họ đã cho người gửi thư đến, cho ta chuẩn bị ba ngàn lượng bạc để chuộc người rồi.
Hồ tiểu Thiên gật gật đầu nói:
- Không sao là tốt rồi, của đi thay người, chỉ cần Đại công tử bình an trở về, mất chút tài sản cũng không phải chuyện gì to tát.
Vạn Bá Bình nói:
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, Vạn mỗ sớm đã xem nhẹ mọi thứ, tiền bạc của cải, chết rồi cũng đâu mang theo được, nó không quan trọng bằng sự bình an của người thân.
Nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng vô duyên vô cớ lại bị Hồ Tiểu Thiên lừa mất hai ngàn lượng vàng thì ruột lại đau như cắt.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nhị công tử thì sao rồi?
Vạn Bá Bình nói:
- Bình phục rất nhanh, chỉ là vẫn không thể nhớ lại được bất cứ chuyện gì trong quá khứ.
Lão nói xong thở dài một lại, nói tiếp:
- Thực ra chỉ cần sống bình an là ta mãn nguyện lắm rồi, cho dù cả đời này nó không nhận được ra ta, thì cũng không sao cả.
Những lời này thực sự xuất phát từ đáy lòng lão.
Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn nói nhiều với lão nữa, hàn huyên mấy câu liền đưa Duy Tát đi.
Vạn Bá Bình nhìn theo bóng lưng của Hồ Tiểu Thiên xa dần, gương mặt bỗng trở nên phức tạp mà âm trầm.
Hồ Tiểu Thiên tự dưng không đâu nhặt được một mỹ nữ Tây Dương, Duy Tát đi theo hắn, trang sức trên người phát ra âm thanh tinh tang dễ nghe, những nơi họ đặt chân qua đều thu hút ánh nhìn của người đi đường, cũng may nơi ở của Hồ Tiểu Thiên không xa lắm, đi được vài bước thì đã đến tòa nhà ngõ Tam Đức.
Hồ Tiểu Thiên chỉ vào cổng nhà mình:
- Ta ở đây.
Sau khi nói xong mới nhớ ra là Duy Tát không hiểu được lời mình. Đi đến trước cửa thì phát hiện cổng đang khóa, xem ra Mộ Dung Phí Yến vẫn chưa quay lại, hẳn là ở lại nha môn để xử lý sự tình.
Hồ Tiểu Thiên vừa mở khóa vừa nghĩ, hôm nay đem về một cô gái Tây, lát nữa không biết phải giải thích với Mộ Dung Phi Yên như thế nào.
Duy Tát đi theo Hồ Tiểu Thiên vào trong sân, dưới ánh trăng lấp lánh đôi mắt xanh nước biển của nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên, người chủ lạ, một nơi lạ, tất cả đều khiến nàng cảm thấy bối rối.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Cô không phải sợ, gọi ta là Hồ Tiểu Thiên, cô tên gì?
Tuy hắn đã biết Duy Tát tên gì, nhưng vẫn muốn thông qua cách này mà làm giãn không khí căng thẳng giữa họ.
Duy Tát cắn cắn môi.
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến nàng nghe không hiểu lời của mình, thì chỉ chỉ lồng ngực của mình nói:
- Tên của ta là Hồ Tiểu Thiên.
Sau đó chỉ tay vào Duy Tát nói:
- Cô tên gì?
Duy Tát vẫn không nói được lời nào.
Hồ Tiểu Thiên có chút ngán rồi, chẳng lẽ nàng mỹ nữ này lại bị câm?
Hắn cau mày, cũng may ta đây cũng biết ngôn ngữ vài quốc gia, thử một ngôn ngữ khác xem sao, thế là Hồ Tiểu Thiên nói một câu thông dụng nhất:
- What's your name?
Đột nhiên thấy Hồ Tiểu Thiên nói được câu này. Đôi mắt của Duy Tát bỗng lóe sáng lạ thường, từ biểu hiện vui sướng nàng có thể thấy được, nàng như người mù bắt được gậy, xem như bắt được rồi.
Qủa nhiên đúng như vậy, Duy Tát liền tức khắc trả lời lưu loát:
- My name is Visa!
Ngôn ngữ tuyệt nhiên là công cụ đơn giản nhất loại bỏ được chướng ngại giữa người với người, Duy Dát nhiều lần bị buôn bán đưa đến vương quốc Sa Gìa, nàng trăn trở nhất là về ngôn ngữ, nàng hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp với người khác, lại không ngờ tới một đất nước xa xôi như này lại gặp một nam nhân hiểu được ngôn ngữ của dân tộc nàng. Trình độ tiếng Anh của Hồ Tiểu Thiên sớm đã là cao thủ, phải dùng ngôn ngữ này đối thoại hàng ngày với hắn cũng chỉ như ăn một bữa ăn sáng mà thôi, chỉ là hắn không ngờ được loại ngôn ngữ này ở đây lúc này lại có thể phát huy được tác dụng, đúng là học nhiều biết nhiều luôn có lợi.
Bởi vì ngôn ngữ đã tương thông, nên rất nhanh mà Duy Tát đã quên đi nỗi sợ, nàng bắt đầu nói chuyện với Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên biết rằng nàng đến từ một quốc gia ở phương Tây, phụ thân phụ mẫu nàng đều là dòng dõi quý tộc, sau vì loạn chiến, mà bị mất nước, Duy Tát và thân mẫu cùng nhau chạy trốn về Đông Nam, nhưng giữa đường thì thất lạc mất họ, không may nàng lại gặp phải một trận chiến loạn, cuối cùng thì bị bắt làm nữ nô, nhưng bởi vì sắc đẹp xuất chúng, lại có thêm vũ kỹ siêu quần, nên mới may mắn sống sót, bọn chủ nhân tìm chuyên gia dạy nhảy cho nàng, hi vọng kiếm lời được từ nàng, bán nàng tới Pháp Nhã Công quốc, nhưng chưa kịp dâng lên quốc vương Pháp Nhã Công thì nước này đã bị Sa Già chiếm lấy, bọn lính bắt được Duy Tát liền đem dâng lên Sa Gìa Khả Hãn Tang Mộc Trát. Nhưng số phận lưu lạc của Duy Tát không phải chỉ vậy mà kết thúc, Tang Mộc Trát lại đem nàng làm lễ vật mang đến Đại Khang. Vừa mới đến đây thì bị Ma Sa Lợi tặng cho Chu Vương Long Diệp Phương, ai ngờ Chu Vương lại tặng nàng lại cho Hồ Tiểu Thiên.
Duy Tát rưng rưng nước mắt nói:
- Duy Tát sau này nhất định sẽ trung thành hầu hạ chủ nhân.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Cô đến chỗ ta thì không cần phải sợ hãi, ta không ép cô phải làm bất cứ việc gì, cũng không đối đãi với cô giống như nô lệ.
Duy Tát nói:
- Chủ nhân, người là chủ nhân của tôi, Duy Tát là đầy tớ của ngài, ngài có quyền sai tôi làm bất cứ việc gì.
Rốt cuộc đôi mắt đẹp xanh thẳm đó cũng dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Tiểu Thiên. Nàng sớm phải trải qua sự thống khổ khi bị lưu lạc, thì cũng không có bất kỳ hy vọng gì ở tương lai, giấc mộng ngày xưa sớm đã trở thành hy vọng xa vời, nếu như có thể gặp được một vị chủ nhân khoan dung, thì nếu như không bị bán đi lần nữa, thì hi vọng lớn nhất của nàng là được bình yên sinh sống.
Hồ Tiểu Thiên suýt chút nữa thì thốt ra câu cô biết làm ấm giường không? Nhưng cũng may hắn lại thấy câu này có chút đê tiện, nên lại chuyển thành:
- Cô biết giặt quần áo, nấu cơm không?
Duy Tát gật đầu lia lịa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nơi này có rất nhiều phòng, cô có thể tự chọn lấy một phòng, còn về việc phải làm gì, thì ngày mai nói.
Duy Tát cắn cắn môi, ánh mắt ấm áp nhìn Hồ Tiểu Thiên, nàng cười, cuối cùng cũng gặp được một người tốt, đôi mắt xanh biếc của nàng đẹp dịu dàng, long lanh toát lên vẻ đẹp rung động lòng người.
/306
|