Khuôn mặt Hoắc Tiểu Như một khắc bị người ta thóa mạ liền trở nên trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm vô quang. Nàng mặc dù tài hoa hơn người nhưng xuất thân thấp kém. Giống như bút hội hôm nay, người khác mời nàng tới đây, biểu hiện rất là tôn kính nhưng thực sự trong lòng họ chỉ muốn mời nàng tới mua vui mà thôi, không ai để mắt đến thân phận tài nữ gì đó. Tiểu tỳ sau lưng Hoắc Tiểu Như hai vành mắt đỏ heo, hiển nhiên là cảm thấy bất bình vì chứng kiến chủ nhân bị vũ nhục.
Hoắc Tiểu Như nhẹ giọng thở dài: “Nhân hỏa sinh yên, nhược bất phiết xuất chung thị khổ!” Vừa chê trách Khâu Chí Đường trong lúc nóng nảy nói ra lời lẽ cay độc, vừa cảm khác vận mệnh truân chuyên của bản thân, sau khi ngâm xong, nàng chán nản nói với tiểu tỳ bên cạnh: “Uyển Nhi chúng ta đi!” Tâm tình tốt đẹp của Hoắc Tiểu Như trong chớp mắt tan thành mây khói, nàng thậm chí không buồn tạm biệt Hồ Tiểu Thiên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương hỗn tạp này.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Hoắc Tiểu Như tự dưng bị người ta khinh miệt, trong lòng sớm đã vô cùng phẫn nộ, lại nhìn thấy hai huynh đệ họ Khâu đứng đó dương dương đắc ý, Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng: “Hai thằng mất dạy, lão tử hôm nay không đánh các ngươi thì lão tử cũng mang họ Khâu nhà rùa!” Hắn cười tủm tỉa lại gần Khâu Chí Đường sau đó chắp tay hành lễ nói: “Vị huynh đài này, thật sự là tài cao!”
Khâu Chí Đường hất mặt lên trời hừ lạnh một tiếng, căn bản không có để ý tới hắn.
Hồ Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, không nói không rằng vung quyền đánh tới, nghe ầm một tiếng! Đã thấy mũi Khâu Chí Đường nở bung như hoa phượng ngày hè. Gã căn bản không nghĩ tới tình huống này, đến khi nhận ra thì đã bị người ta đánh cho phụ tùng bung bét. Hồ Tiểu Thiên hét lớn: “Thằng cha mày!” Đánh một lúc liền cảm thấy sảng khoái trong người, cuối cùng cách đơn giản, thô bạo lại là phương thức trả thù trực tiếp nhất, cũng là phương thức thống khoái nhất.
Khâu Chí Cao nhìn thấy huynh đệ bị Hồ Tiểu Thiên đấm cho cắm đầu xuống đất, liền xông tới quần nhau cùng tên hỗn đản kia, vài tên thư sinh văn sĩ xung quanh vốn là bằng hữu với huynh đệ Khâu gia, chứng kiến người trong hội phát sinh đánh nhau với Hồ Tiểu Thiên, đều xông lên hỗ trợ. Hồ Tiểu Thiên liền kêu lớn: “Lương Đại Tráng chết bầm còn không mau lăn ra đây.”
Lương Đại Tráng cùng năm tên gia đinh lúc này mới giật mình phản ứng, hắn hét lớn: “Tổ bà mấy tên tiểu tử này, dám đánh Thiếu gia nhà chúng ta, các huynh đệ mau đem mấy tên đui mù kia đánh đến kêu cha gọi mẹ cho ta!”
Đám hỗn đản này trước mặt cao thủ võ công không dám ho he nửa tiếng nhưng dùng để đối phó với mấy tên thư sinh trói già không chặt như thế này thì lại có chút đại tài ti
ểu dụng, chưa kể dến hai gã vệ sĩ thân tín mà Hồ Bất Vi tăng cường thêm để bảo vệ con trai lão. Hai kẻ này sức chiến đấu gần như ngang tay với Hồ Thiên H, sáu gã gia đinh hùng hổ gia nhập chiến trường, trong khoảnh khắc đã khống chế được cục diện.
Đám thư sinh bình thường chỉ biết ngâm thơ vịnh từ, tán gái thì còn được chứ nói tới đánh nhau thì chỉ như con nít tập tành múa may.
Tú tài gặp loạn có lý mà không thể nói ra, gặp phải đám đầu trâu mặt ngựa này cơ hội mở miệng xin tha còn không có, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, lại hận cha mẹ đẻ ra không nhiều thêm hai cái chân để trốn cho nhanh.
Hồ Tiểu Thiên bỏ công rèn luyện bốn tháng nay cũng không phải là uổng phí, tuy rằng vẫn chưa luyện được một thân thủ cao minh gì, kỹ năng chiến đấu vẫn còn quá kém thế nhưng sức lực lại không phải những tên mặt trắng kia có thể so sánh được, đối phó với thư sinh trói gà không chặt như huynh đệ Khâu gia, hắn không tốn bao nhiêu sức liền có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Lại nói Khâu Chí Cao nhìn thấy Khâu Chí Đường bị Hồ Tiểu Thiên hạ đo ván liền tiến lên hỗ trợ, ôm lấy thân hình Hồ Tiểu Thiên từ phía sau, nào ngờ đầu của tiểu tử kia hất lên vừa lúc phang mạnh vào mũi Khâu Chí Cao, tội cho một gương mặt tuấn tú, chỉ sợ từ này về sau không cách nào chữa được cái mũi xiêu vẹo kia.
Hồ Tiểu Thiên cùng sáu gã nô bộc như hùm như báo xông lên kéo Khâu Chí Cao xuống đất, sau đó thay phiên nhau ngươi đá ta đấm, sảng khoái không tả nổi. Khâu Chí Đường vừa mới lồm cồm bò dậy, lại bị Hổ Tiểu Thiên đạp ngã ra đất, tay trái nắm cổ áo, tay phải giơ lên hạ xuống, đánh cho hai gò má Khâu Chí Đường sưng húp, liên tục kêu thảm.
Khâu Chí Đường gắng sức rên la: “Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi là đồ đầu đường xó chợ, không có ăn học..”
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Lão tử trước giờ chỉ ra tay với đồ mất dạy, ngươi làm ta ngứa mắt nãy giờ, đánh ngươi chính là muốn dạy cho người một bài học khắc cốt ghi tâm.”
Trong thời đại này, người đọc sách coi trọng là khả năng hùng biện chứ không phải động thủ đánh nhau, đối với những kẻ tự cho là thanh cao này thì bất cứ hành động bạo lực nào cũng là biểu hiện cho nền văn minh lạc hậu, chịu sự khinh thường của người đời. Mọi người ngâm thi tác đối, muốn so tài đương nhiên phải dùng văn chương, quân tử tranh đấu, nếu ngươi tài hoa hơn ta, ta đương nhiên vui lòng phục tùng, rất ít khi chứng kiến người đọc sách bởi vì một lời không hợp mà trở mặt đánh nhau thế này.
Cho nên vừa rồi, Khâu gia huynh đệ mõm chó phun lời ô uế giễu cợt thân phận của Hoắc Tiểu Như nhưng nàng cũng chỉ thầm than bản thân mệnh khổ sau đó lặng lẽ rời đi, nào ngờ sự việc lại diễn biến tới bước này. Hồ Tiểu Thiên sỡ dĩ ra tay hoàn toàn là vì căm phẫn hành vi hèn hạ của Khâu Chí Đường, nếu chỉ dùng câu đối đáp trả, cùng hai tên hỗn đản kia cãi qua cãi lại cũng không thể giải hận, chỉ có dùng nắm đấm thoải mái quần nhau một phen mới giúp tâm lý của hắn trở lại cân bằng.
Sự thật đã chứng minh ý tưởng của Hồ Tiểu Thiên là chính xác, trải qua cảm giác đau nhức trong lúc đánh đập huynh đệ Khâu gia, hắn dần lấy lại được cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ, thật sự là hiệu quả hơn nhiều so với ngâm thi tác đối, trong lòng tự nhủ thì ra bản chất của ta cũng là người thô hào! Bốp! Lại một đấm dọng lên mắt phải của Khâu Chí Đường, đánh cho gia hỏa kia xụi lơ ra đất, nước mắt ngắn dài: “Ác đồ… Ngươi không sợ người đọc sách trong thiên hạ chê cười…”
“Chê cười mẹ ngươi!” Hồ Tiểu Thiên hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.
Hoắc Tiểu Như vốn đã định lên xe rời đi, nào nghĩ đến lại xảy ra một trẩn ẩu đả như vậy, nàng đương nhiên hiểu trận hỗn chiến này phát sinh cũng là vì mình. Nhìn cục diện trước mắt, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên chiếm hết ưu thế, đám tài tử kia đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, té đái vãi phân. Trong lúc nàng không biết nên rời đi hay ở lại, Uyển Nhi sau lưng nàng lại thập phần thích thú, một bên liên tục cổ vũ: “Đáng đánh! Đáng đánh! Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
Hoắc Tiểu Như trừng mắt nhìn Uyển Nhi khiến nàng chỉ biết thè lưỡi, rụt cổ lại, trông vô cùng đáng yêu. Khi Hoắc Tiểu Như còn đang phân vân có nên tới khuyên giải một phen, đã thấy một thớt tuấn mã màu đen phi nhanh về hướng Yên Thủy các, lập tức một cô gái thân vận y phục công sai khí khái hào hùng nhảy xuống ngựa, nàng một tay dắt ngựa, một tay cầm kiếm, nổi giận hét lớn: “Toàn bộ dừng tay cho ta!” Đúng là nữ bộ đầu của Kinh Triệu Phủ, Mộ Dung Phi Yên.
Hồ Tiểu Thiên còn chưa quay đầu lại nhưng nhờ vào giọng nói đã đoán được người đến là ai, trong lòng âm thầm kêu xúi quẩy, không ngờ trị an của Kinh Thành lại tốt như vậy, hiệu suất không thể chê vào đâu được, rốt cuộc là kẻ nào nhiều chuyện, nhanh như vậy đã gọi cho 113?
Khâu Chí Đường đang nằm sõng soài trên mặt đất nghe được bộ khoái đã đến, một lần nữa ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu cứu thảm thiết: “Cứu mạng a…” Một tiếng này đem sức lực từ lúc lọt lòng của hắn sử dụng sạch sẽ, gân xanh trên cổ theo đó hiện lên chi chít. Lại một nắm đấm nhanh như chớp bay đến trước mặt hắn, Hồ Tiểu Thiên quả thật ra tay cũng ít có ác! Bốp! Mắt trái của Khâu Chí Đường trong chớp mắt đã bị đánh cho thâm tím, sau đó Hồ Tiểu Thiên vỗ hai tay đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Các huynh đệ, xong việc rồi, mau đi thôi!”
Nghe Hồ Tiểu Thiên ra lệnh, đám người Lương Đại Tráng cũng đình chỉ tàn sát, cả đám sửa sang lại y phục, rồi thở hồng hộc trở về sau lưng của Hồ Tiểu Thiên.
Thấy Mộ Dung Phi Yên phóng như bay đến trước Yên Thủy Các, Hồ Tiểu Thiên vốn tưởng nàng lại biểu diễn công phu nhào lộn nào ngờ Mộ Dung Phi Yên chỉ nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa. Tuy là nữ nhi nhưng khí thế của nàng không thua kém ai, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn thẳng vào Hổ Tiểu Thiên sau đó thân thể mềm mại không nhanh không chậm tiến về phía hắn.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Phi Yên, xem ra mình và nàng ta thật sự có chút xung khắc, nếu không mỗi lần gặp chuyện không may đều thấy nàng ta nhanh chóng xuất hiện ở hiện trường vụ án, chẳng lẽ cô gái này lại cho mình là đối tượng nguy hiểm đặc biệt nên trước giờ vẫn âm thầm tiến hành giám sát.
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên, nàng đi Hồ Tiểu Thiên cũng đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, vòng qua vòng lại như hai con gà chọi đang kèn cựa từng chút một. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Phi Yên không thể nhẫn nại mà lên tiếng trước: “Hồ công tử! Sự tình hôm nay ngươi giải thích thế nào?”
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, thái độ mười phần ung dung.
Hai huynh đệ Khâu Chí Cao, Khâu Chí Đường dựa vào nhau mà bò dậy, nhìn bộ dạng lúc này chỉ sợ cha mẹ hai người cũng không thể nhận ra. Nho sinh gặp lưu manh chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi. Hai huynh đệ không ngớt kêu rên: “Mộ Dung bộ đầu… Hắn trên đường hành hung… Ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta… Ái ui….”
Mộ Dung Phi Yên lại nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, trên khóe môi chợt nở một nụ cười lạnh: “Ai cũng có thể làm chứng, ngươi lấy mạnh hiếp yếu, hành hung người vô tội, ngươi còn chối không?” Nàng đã sớm biết Hồ Tiểu Thiên này là một kẻ cùng hung cực ác nhưng không ngờ nhanh như vậy hắn đã gây tội trong địa bàn quản lý của mình.
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Cô muốn nói như thế nào liền như thế đấy, thân là người chấp pháp, không hỏi nguyên do, không trải qua điều tra, không phân tốt xấu, chỉ lo chỉ trích ta, lẫn lộn trắng đen, lật ngược phải trái, Mộ Dung bộ đầu! Cô hôm nay giúp ta mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, cái gì gọi là quan báo tư thù, thì ra là như vậy.” Hắn căn bản không sợ Mộ Dung Phi Yên, Phủ Doãn Kinh Triệu Hồng Bách Tề trước mặt hắn còn phải nhường nhịn vài phần nói chi đến một bộ khoái nho nhỏ như nàng.
Mộ Dung Phi Yến chỉ lạnh lùng nói: “Nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói bừa bãi, lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng chính là ngươi!” Nàng lập tức đi đầu, lúc này bộ hạ của nàng, bốn gã bộ khoái mới chạy đến nơi, bọn họ một đường chạy vội, thể lực rõ ràng tiêu hao, nguyên một đám chống gậy công sai trong tay, thở không ra hơi.
Hồ Tiểu Thiên không có ý định tiếp tục đấu khẩu với nàng ta, cười tủm tỉm nói: “Viện quân cũng đã đến, vừa vặn hỗ trợ đưa đám phế vật này đến chỗ thầy thuốc, không có việc gì nữa ta xin phép đi trước!” Gia hỏa này vẫy vẫy tay, mang theo thủ hạ nghênh ngang rời đi. Mộ Dung Phi Yên liền dùng kiếm chắn trước ngực hắn mục đích là vì ngăn hắn rời đi, chứ không có ý đả thương tiểu tử này.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
“Ta nói Mộ Dung bộ đầu, cô thật sự thích chọc ghẹo ta như thế à, đụng vào chỗ đó không hay tí nào đâu, nếu không hai ta đổi vị trí, ta chọc vào người cô thử xem?”
Mộ Dung Phi Yên cả giận nói:
“Vô sỉ!”
Hoắc Tiểu Như nhẹ giọng thở dài: “Nhân hỏa sinh yên, nhược bất phiết xuất chung thị khổ!” Vừa chê trách Khâu Chí Đường trong lúc nóng nảy nói ra lời lẽ cay độc, vừa cảm khác vận mệnh truân chuyên của bản thân, sau khi ngâm xong, nàng chán nản nói với tiểu tỳ bên cạnh: “Uyển Nhi chúng ta đi!” Tâm tình tốt đẹp của Hoắc Tiểu Như trong chớp mắt tan thành mây khói, nàng thậm chí không buồn tạm biệt Hồ Tiểu Thiên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương hỗn tạp này.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Hoắc Tiểu Như tự dưng bị người ta khinh miệt, trong lòng sớm đã vô cùng phẫn nộ, lại nhìn thấy hai huynh đệ họ Khâu đứng đó dương dương đắc ý, Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng: “Hai thằng mất dạy, lão tử hôm nay không đánh các ngươi thì lão tử cũng mang họ Khâu nhà rùa!” Hắn cười tủm tỉa lại gần Khâu Chí Đường sau đó chắp tay hành lễ nói: “Vị huynh đài này, thật sự là tài cao!”
Khâu Chí Đường hất mặt lên trời hừ lạnh một tiếng, căn bản không có để ý tới hắn.
Hồ Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, không nói không rằng vung quyền đánh tới, nghe ầm một tiếng! Đã thấy mũi Khâu Chí Đường nở bung như hoa phượng ngày hè. Gã căn bản không nghĩ tới tình huống này, đến khi nhận ra thì đã bị người ta đánh cho phụ tùng bung bét. Hồ Tiểu Thiên hét lớn: “Thằng cha mày!” Đánh một lúc liền cảm thấy sảng khoái trong người, cuối cùng cách đơn giản, thô bạo lại là phương thức trả thù trực tiếp nhất, cũng là phương thức thống khoái nhất.
Khâu Chí Cao nhìn thấy huynh đệ bị Hồ Tiểu Thiên đấm cho cắm đầu xuống đất, liền xông tới quần nhau cùng tên hỗn đản kia, vài tên thư sinh văn sĩ xung quanh vốn là bằng hữu với huynh đệ Khâu gia, chứng kiến người trong hội phát sinh đánh nhau với Hồ Tiểu Thiên, đều xông lên hỗ trợ. Hồ Tiểu Thiên liền kêu lớn: “Lương Đại Tráng chết bầm còn không mau lăn ra đây.”
Lương Đại Tráng cùng năm tên gia đinh lúc này mới giật mình phản ứng, hắn hét lớn: “Tổ bà mấy tên tiểu tử này, dám đánh Thiếu gia nhà chúng ta, các huynh đệ mau đem mấy tên đui mù kia đánh đến kêu cha gọi mẹ cho ta!”
Đám hỗn đản này trước mặt cao thủ võ công không dám ho he nửa tiếng nhưng dùng để đối phó với mấy tên thư sinh trói già không chặt như thế này thì lại có chút đại tài ti
ểu dụng, chưa kể dến hai gã vệ sĩ thân tín mà Hồ Bất Vi tăng cường thêm để bảo vệ con trai lão. Hai kẻ này sức chiến đấu gần như ngang tay với Hồ Thiên H, sáu gã gia đinh hùng hổ gia nhập chiến trường, trong khoảnh khắc đã khống chế được cục diện.
Đám thư sinh bình thường chỉ biết ngâm thơ vịnh từ, tán gái thì còn được chứ nói tới đánh nhau thì chỉ như con nít tập tành múa may.
Tú tài gặp loạn có lý mà không thể nói ra, gặp phải đám đầu trâu mặt ngựa này cơ hội mở miệng xin tha còn không có, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, lại hận cha mẹ đẻ ra không nhiều thêm hai cái chân để trốn cho nhanh.
Hồ Tiểu Thiên bỏ công rèn luyện bốn tháng nay cũng không phải là uổng phí, tuy rằng vẫn chưa luyện được một thân thủ cao minh gì, kỹ năng chiến đấu vẫn còn quá kém thế nhưng sức lực lại không phải những tên mặt trắng kia có thể so sánh được, đối phó với thư sinh trói gà không chặt như huynh đệ Khâu gia, hắn không tốn bao nhiêu sức liền có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Lại nói Khâu Chí Cao nhìn thấy Khâu Chí Đường bị Hồ Tiểu Thiên hạ đo ván liền tiến lên hỗ trợ, ôm lấy thân hình Hồ Tiểu Thiên từ phía sau, nào ngờ đầu của tiểu tử kia hất lên vừa lúc phang mạnh vào mũi Khâu Chí Cao, tội cho một gương mặt tuấn tú, chỉ sợ từ này về sau không cách nào chữa được cái mũi xiêu vẹo kia.
Hồ Tiểu Thiên cùng sáu gã nô bộc như hùm như báo xông lên kéo Khâu Chí Cao xuống đất, sau đó thay phiên nhau ngươi đá ta đấm, sảng khoái không tả nổi. Khâu Chí Đường vừa mới lồm cồm bò dậy, lại bị Hổ Tiểu Thiên đạp ngã ra đất, tay trái nắm cổ áo, tay phải giơ lên hạ xuống, đánh cho hai gò má Khâu Chí Đường sưng húp, liên tục kêu thảm.
Khâu Chí Đường gắng sức rên la: “Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi là đồ đầu đường xó chợ, không có ăn học..”
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Lão tử trước giờ chỉ ra tay với đồ mất dạy, ngươi làm ta ngứa mắt nãy giờ, đánh ngươi chính là muốn dạy cho người một bài học khắc cốt ghi tâm.”
Trong thời đại này, người đọc sách coi trọng là khả năng hùng biện chứ không phải động thủ đánh nhau, đối với những kẻ tự cho là thanh cao này thì bất cứ hành động bạo lực nào cũng là biểu hiện cho nền văn minh lạc hậu, chịu sự khinh thường của người đời. Mọi người ngâm thi tác đối, muốn so tài đương nhiên phải dùng văn chương, quân tử tranh đấu, nếu ngươi tài hoa hơn ta, ta đương nhiên vui lòng phục tùng, rất ít khi chứng kiến người đọc sách bởi vì một lời không hợp mà trở mặt đánh nhau thế này.
Cho nên vừa rồi, Khâu gia huynh đệ mõm chó phun lời ô uế giễu cợt thân phận của Hoắc Tiểu Như nhưng nàng cũng chỉ thầm than bản thân mệnh khổ sau đó lặng lẽ rời đi, nào ngờ sự việc lại diễn biến tới bước này. Hồ Tiểu Thiên sỡ dĩ ra tay hoàn toàn là vì căm phẫn hành vi hèn hạ của Khâu Chí Đường, nếu chỉ dùng câu đối đáp trả, cùng hai tên hỗn đản kia cãi qua cãi lại cũng không thể giải hận, chỉ có dùng nắm đấm thoải mái quần nhau một phen mới giúp tâm lý của hắn trở lại cân bằng.
Sự thật đã chứng minh ý tưởng của Hồ Tiểu Thiên là chính xác, trải qua cảm giác đau nhức trong lúc đánh đập huynh đệ Khâu gia, hắn dần lấy lại được cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ, thật sự là hiệu quả hơn nhiều so với ngâm thi tác đối, trong lòng tự nhủ thì ra bản chất của ta cũng là người thô hào! Bốp! Lại một đấm dọng lên mắt phải của Khâu Chí Đường, đánh cho gia hỏa kia xụi lơ ra đất, nước mắt ngắn dài: “Ác đồ… Ngươi không sợ người đọc sách trong thiên hạ chê cười…”
“Chê cười mẹ ngươi!” Hồ Tiểu Thiên hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.
Hoắc Tiểu Như vốn đã định lên xe rời đi, nào nghĩ đến lại xảy ra một trẩn ẩu đả như vậy, nàng đương nhiên hiểu trận hỗn chiến này phát sinh cũng là vì mình. Nhìn cục diện trước mắt, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên chiếm hết ưu thế, đám tài tử kia đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, té đái vãi phân. Trong lúc nàng không biết nên rời đi hay ở lại, Uyển Nhi sau lưng nàng lại thập phần thích thú, một bên liên tục cổ vũ: “Đáng đánh! Đáng đánh! Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
Hoắc Tiểu Như trừng mắt nhìn Uyển Nhi khiến nàng chỉ biết thè lưỡi, rụt cổ lại, trông vô cùng đáng yêu. Khi Hoắc Tiểu Như còn đang phân vân có nên tới khuyên giải một phen, đã thấy một thớt tuấn mã màu đen phi nhanh về hướng Yên Thủy các, lập tức một cô gái thân vận y phục công sai khí khái hào hùng nhảy xuống ngựa, nàng một tay dắt ngựa, một tay cầm kiếm, nổi giận hét lớn: “Toàn bộ dừng tay cho ta!” Đúng là nữ bộ đầu của Kinh Triệu Phủ, Mộ Dung Phi Yên.
Hồ Tiểu Thiên còn chưa quay đầu lại nhưng nhờ vào giọng nói đã đoán được người đến là ai, trong lòng âm thầm kêu xúi quẩy, không ngờ trị an của Kinh Thành lại tốt như vậy, hiệu suất không thể chê vào đâu được, rốt cuộc là kẻ nào nhiều chuyện, nhanh như vậy đã gọi cho 113?
Khâu Chí Đường đang nằm sõng soài trên mặt đất nghe được bộ khoái đã đến, một lần nữa ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu cứu thảm thiết: “Cứu mạng a…” Một tiếng này đem sức lực từ lúc lọt lòng của hắn sử dụng sạch sẽ, gân xanh trên cổ theo đó hiện lên chi chít. Lại một nắm đấm nhanh như chớp bay đến trước mặt hắn, Hồ Tiểu Thiên quả thật ra tay cũng ít có ác! Bốp! Mắt trái của Khâu Chí Đường trong chớp mắt đã bị đánh cho thâm tím, sau đó Hồ Tiểu Thiên vỗ hai tay đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Các huynh đệ, xong việc rồi, mau đi thôi!”
Nghe Hồ Tiểu Thiên ra lệnh, đám người Lương Đại Tráng cũng đình chỉ tàn sát, cả đám sửa sang lại y phục, rồi thở hồng hộc trở về sau lưng của Hồ Tiểu Thiên.
Thấy Mộ Dung Phi Yên phóng như bay đến trước Yên Thủy Các, Hồ Tiểu Thiên vốn tưởng nàng lại biểu diễn công phu nhào lộn nào ngờ Mộ Dung Phi Yên chỉ nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa. Tuy là nữ nhi nhưng khí thế của nàng không thua kém ai, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn thẳng vào Hổ Tiểu Thiên sau đó thân thể mềm mại không nhanh không chậm tiến về phía hắn.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Phi Yên, xem ra mình và nàng ta thật sự có chút xung khắc, nếu không mỗi lần gặp chuyện không may đều thấy nàng ta nhanh chóng xuất hiện ở hiện trường vụ án, chẳng lẽ cô gái này lại cho mình là đối tượng nguy hiểm đặc biệt nên trước giờ vẫn âm thầm tiến hành giám sát.
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên, nàng đi Hồ Tiểu Thiên cũng đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, vòng qua vòng lại như hai con gà chọi đang kèn cựa từng chút một. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Phi Yên không thể nhẫn nại mà lên tiếng trước: “Hồ công tử! Sự tình hôm nay ngươi giải thích thế nào?”
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, thái độ mười phần ung dung.
Hai huynh đệ Khâu Chí Cao, Khâu Chí Đường dựa vào nhau mà bò dậy, nhìn bộ dạng lúc này chỉ sợ cha mẹ hai người cũng không thể nhận ra. Nho sinh gặp lưu manh chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi. Hai huynh đệ không ngớt kêu rên: “Mộ Dung bộ đầu… Hắn trên đường hành hung… Ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta… Ái ui….”
Mộ Dung Phi Yên lại nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, trên khóe môi chợt nở một nụ cười lạnh: “Ai cũng có thể làm chứng, ngươi lấy mạnh hiếp yếu, hành hung người vô tội, ngươi còn chối không?” Nàng đã sớm biết Hồ Tiểu Thiên này là một kẻ cùng hung cực ác nhưng không ngờ nhanh như vậy hắn đã gây tội trong địa bàn quản lý của mình.
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Cô muốn nói như thế nào liền như thế đấy, thân là người chấp pháp, không hỏi nguyên do, không trải qua điều tra, không phân tốt xấu, chỉ lo chỉ trích ta, lẫn lộn trắng đen, lật ngược phải trái, Mộ Dung bộ đầu! Cô hôm nay giúp ta mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, cái gì gọi là quan báo tư thù, thì ra là như vậy.” Hắn căn bản không sợ Mộ Dung Phi Yên, Phủ Doãn Kinh Triệu Hồng Bách Tề trước mặt hắn còn phải nhường nhịn vài phần nói chi đến một bộ khoái nho nhỏ như nàng.
Mộ Dung Phi Yến chỉ lạnh lùng nói: “Nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói bừa bãi, lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng chính là ngươi!” Nàng lập tức đi đầu, lúc này bộ hạ của nàng, bốn gã bộ khoái mới chạy đến nơi, bọn họ một đường chạy vội, thể lực rõ ràng tiêu hao, nguyên một đám chống gậy công sai trong tay, thở không ra hơi.
Hồ Tiểu Thiên không có ý định tiếp tục đấu khẩu với nàng ta, cười tủm tỉm nói: “Viện quân cũng đã đến, vừa vặn hỗ trợ đưa đám phế vật này đến chỗ thầy thuốc, không có việc gì nữa ta xin phép đi trước!” Gia hỏa này vẫy vẫy tay, mang theo thủ hạ nghênh ngang rời đi. Mộ Dung Phi Yên liền dùng kiếm chắn trước ngực hắn mục đích là vì ngăn hắn rời đi, chứ không có ý đả thương tiểu tử này.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
“Ta nói Mộ Dung bộ đầu, cô thật sự thích chọc ghẹo ta như thế à, đụng vào chỗ đó không hay tí nào đâu, nếu không hai ta đổi vị trí, ta chọc vào người cô thử xem?”
Mộ Dung Phi Yên cả giận nói:
“Vô sỉ!”
/306
|