Đi tới một chỗ gần Thiên Môn, phát hiện nơi này cũng không chỉ có một mình mình, còn có bảy tên thái giám đã đợi ở đó rồi. Hồ Tiểu Thiên không ngờ lại quen một người trong đó. Chính là Sử Học Đông, con trai bảo bối của Lại Bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Nhắc đến Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông từng kết bái huynh đệ. Nhớ ngày đó hai người giả vờ kết bái, lúc Hồ Tiểu Thiên tới Thanh Vân nhậm chức, Sử Học Đông còn tự mình đưa tiễn, tặng cho hắn hai bức hoàng đồ. Mục đích đơn giản là muốn chơi hắn. Hiện giờ phụ thân hai người đều gặp nạn, gặp nhau trong hoàng cung dưới thân phận thái giám. Bốn mắt nhìn nhau có chung một cảm giác của người cùng lưu lạc chân trời. Cho nên rất tự nhiên hai người mỉm cười, xóa đi thù hận.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hai người chỉ trao đổi ánh mắt, chứ không dám lên tiếng chào hỏi. Một đám người đi theo Trương Phúc Toàn, theo con đường giữa hai thành cung. Thượng Thiện Giám phụ trách ẩm thực, yến hội cho Hoàng thượng và nội cung. Nơi đó cũng là một trong những nơi có nhiều người nhất. Bởi vì trước đây loại bỏ không ít người già yếu, nên hiện giờ số thái giám còn lại trong Thượng Thiện Giám chưa tới một nửa. Trong đó bao gồm Chưởng Ấn cùng Đề Đốc Quan Lộc thái giám, Tổng Lý, Quản Lý, Thiêm Thư, Chưởng Ti, Tả Tự, Giám Công cùng các Hán Giám Công các phòng và bộ phận thu mua. Những người này có chức vị trong người, đa số đều là chức quan nhàn tản, phụ trách việc quản lý chỉ huy. Còn những việc nặng nhọc thì bọn họ không phải đụng tay vào.
Trương Phúc Toàn phụ trách Ngưu Dương phòng, nói toạc ra là lò sát sinh. Trong hoàng cung không cho phép giết súc vật. Thường chọn một nơi chuyên giết rửa rồi mới đưa vào hoàng cung. Rồi lại do tiểu thái giám mang tới phòng bếp.
Trương Phúc Toàn gọi số thái giám này tới là để khuân vác. Dẫn theo bọn họ vào trong Ngự Thiện Phòng, chỉ vào hai xe dê bò đã giết mổ xong, Trương Phúc Toàn nói:
- Mấy người các ngươi mang số dê bò này vào trong Ngưu Dương phòng.
Ngưu Dương phòng chính là nơi Trương Phúc Toàn phụ trách. Ở chỗ này phụ trách rửa sạch sẽ dê bò đã được mổ. Sau đó căn cứ vào yêu cầu của Ngự Thư Phòng, phân loại thịt. Thoáng nghe thì thấy việc này không cầu kỳ, nhưng một khi làm mới biết, đây là một công việc yêu cầu thể lực rất cao.
Tuy có không ít thái giám tới làm, nhưng những công việc tốn thể lực đều giao cho tám thái giám mới vào này. Ở những nơi như vậy đều có thứ tự trước sau. Người trước ức hiếp người sau, là chuyện bình thường. Trương Phúc Toàn dặn dò xòng liền rời đi. Y còn phải an bài những việc khác.
Trương Phúc Toàn vừa đi, một thái giám mặt rỗ ngừng tay, chỉ vào đám người Hồ Tiểu Thiên:
- Nhanh tay lên, nhanh tay lên. Làm trễ nãi cơm trưa, thì đầu của các ngươi không còn trên cổ đâu.
Thanh âm rất ngang ngược, càn rỡ, cái cảnh ma cũ át ma mới, có thể thấy ở khắp nơi.
Tám gã thái giám mới tới đều yên lặng không nói. Bao gồm hai vị đã từng là nha nội Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông. Mới tới, hoàn cảnh chưa quen thuộc, người dưới mái hiên sao dám không cúi đầu. Huống chi hiện tại gia tộc của hai người đang gặp nạn. Phượng hoàng qua thời không bằng gà, không đáng so đo với tay thái giám tầm thường này.
Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông tự nhiên chia làm một tổ. Hai người đều là người thông minh, đương nhiên tìm những việc nhẹ để làm. Cả hai cùng bê một con dê béo chừng năm mươi cân vào trong Ngưu Dương phòng.
Sử Học Đông rốt cuộc thấy cơ hội, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, sao ngươi cũng tới đây?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Làm gì được, hoàng mệnh khó vi phạm.
Hai người vừa nâng còn dê, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Sử Học Đông nói:
- Ngươi cắt rồi à?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lời này của ngươi chẳng phải là vô nghĩa sao? Không cắt sạch sẽ thì ai cho ngươi vào cung?
Nhưng trong lòng không ngừng mừng thầm. Sử Học Đông không có mạng tốt như mình. Cửa ải tịnh thân khó nhằn kia hắn đã may mắn vượt qua.
Sử Học Đông ảm đạm thở dài:
- Nghĩ tới Sử Học Đông ta lúc trước phong lưu phóng khoáng cỡ nào. Hiện giờ lại rơi vào cảnh ngộ như vậy, quả thực là sống không bằng chết!
Hồ Tiểu Thiên âm thầm tự nhủ, lúc trước ngươi khi nam bá nữ, không việc ác nào là không làm. Hiện tại rơi vào kết cục này cũng coi như là nhân quả báo ứng. So với ngươi, lão tử vẫn là người tốt. Tuy trong lòng hắn coi thường cách làm người của Sử Học Đông, nhưng thật vất vả mới gặp được một vị cố nhân trong hoàng cung, còn vừa vặn là anh em kết nghĩa, về sau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Hồ Tiểu Thiên khuyên nhủ:
- Chết tử tế không bằng còn sống. Dù sao ngươi cũng đã hưởng hết phong lưu rồi. Đối với huynh đệ chúng ta mà nói, cần thiết nhất bây giờ là giữ được mạng sống.
Sử Học Đông rất đồng tình, gật gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thình lình một cây roi quật mạnh vào lưng y, đánh cho Sử Học Đông đâu thấu tâm can, hai tay run lên, con dê béo kia cũng rơi xuống mặt đất. Là tay thái giám mặt rỗ từ một bên vọt tới, vung roi vừa đánh, vừa mắng:
- Đồ nô tài đui mù, vừa nhìn là biết các ngươi là hạng chỉ biết ăn ngon mặc đẹp. Ai cho các ngươi lười nhác, nói chuyện phiếm ở đây. Có tin ta chém bay đầu các ngươi hay không.
Sử Học Đông xoa chỗ bị thương sau lưng, giận mà không dám cãi.
Tay thái giám mặt rỗ kia định giơ roi đánh về hướng Hồ Tiểu Thiên, thì lại thấy ánh mắt âm lãnh của Hồ Tiểu Thiên, chẳng biết vì sao cảm thấy cả người đều lạnh, do dự một lát, thì Hồ Tiểu Thiên đã khiêng con dê béo kia tránh đi rồi, cho nên tay thái giám mặt rỗ không đánh xuống nữa, mà mắng:
- Đừng để cho ta thấy các ngươi tái phạm. Nếu lại tái phạm, ta liền treo ngược các ngươi lên rồi đánh.
Đám thái giám mới tới rất nhanh phát hiện ra một điều. Một khi Trương Phúc Toàn đi ra, đám ma cũ kia lại giả vờ giả vịt khuân đồ. Một khi Trương Phúc Toàn rời đi, đám người đó lập tức tìm một nơi thoáng mát để nghỉ ngơi. Ở trong cung đình đã lâu, đám thái giám này đã trở thành một đám giảo hoạt. Bọn họ biết chộp lấy thời cơ để trốn việc.
Một nha nội sống an nhàn sung sướng đã quen như Sử Học Đông, lúc trước chưa từng phải làm việc nặng gì, rất nhanh đã mệt tới mức không đứng thẳng lưng được. Thái giám mặt rỗ kia đi về hướng y, xem ra lại muốn lên mặt. Sử Học Đông hổn hển nói:
- Ngươi đừng ép ta, ta thực sự không xách nổi nữa…
Kỳ thực không chỉ là y, tám gã thái giám mới tới thì có bảy người cũng đã mệt rã rời rồi.
Chỉ có Hồ Tiểu Thiên là ngoại lệ. Hắn khiêng nửa con trâu mập đã mổ, sải bước về phía Ngưu Dương phòng, căn bản không thấy chút mệt mỏi nào cả, khiến cho đám thái giám xung quanh trông mà trợn mắt há mồm. Thằng nhãi này hiển nhiên là trời sinh thần lực, không nói tới hắn đã khiêng đi khiêng lại nhiều chuyến, chỉ riêng nửa con trâu mập này chí ít cũng phải năm trăm cân, vậy mà hắn có thể khiêng một mình, hơn nữa có vẻ như không tốn tí sức nào. Cường nhân vi tôn, con người thường sinh ra sự kính sợ với người mạnh. Biểu hiện hôm nay của Hồ Tiểu Thiên đã kinh sợ không ít thái giám xung qanh. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên không biểu lộ bất kỳ vũ lực gì, nhưng chỉ cần thân cậy mạnh đó đã là xuất chúng rồi. Ai cũng không dám dễ dàng đắc tội người như vậy.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự hiểu nguyên nhân. Lúc trước dù hắn có chút khí lực, nhưng không mạnh mẽ như bây giờ, hẳn là công lực mà Quyền Đức An truyền cho hắn đã có tác dụng, chẳng những khiến thể lực tăng cường, hơn nữa còn rất dẻo dai.
Khênh hơn một canh giờ, cuối cùng đã khênh xong chỗ dê bò vào. Hồ Tiểu Thiên đi tới trước chậu rửa mặt, ngẩng đầu thấy một người đang cười tủm tỉm nhìn mình, giơ tay đưa cho hắn một cái khăn mặt. Chính là Giám Đầu Trương Phúc Toàn của Ngưu Dương Phòng.
Hồ Tiểu Thiên nhận lấy khăn mặt, thấp giọng nói:
- Đa tạ Trương công công.
Trương Phúc Toàn nhỏ giọng nói:
- Ngươi yên tâm đi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn.
Nói xong, y liền xoay người rời đi.
Ở trong trí nhớ của Hồ Tiểu Thiên, chưa từng có liên hệ gì với người này. Giải thích duy nhất và hợp lý chính là có sự bảo hộ của Quyền Đức An, bằng không Trương Phúc Toàn đã không chọn mình rồi, còn dẫn hắn tới thẳng Thượng Thiện Giám, tránh khỏi trình tự kiểm tra cơ thể. Xem ra thế lực của Quyền Đức An ở trong cung không hề nhỏ. Sau này mình phải cẩn thận, không biết có bao nhiêu nhãn tuyến của ông ta đang nhìn về mình.
Chỉ có một điều khiến Hồ Tiểu Thiên khó hiểu, nếu như Quyền Đức An có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao không trực tiếp an bài mình tới bên cạnh Hoàng thượng? Mà lại bắt tới đây làm lao công? Chẳng lẽ ông ta muốn thông qua cách này để khảo nghiệm mình?
Làm vất vả cả ngày ở Ngưu Dương phòng, mấy tay thái giám mới tới đều mệt mỏi tới kiệt sức. Ăn xong cơm tối, cuối cùng mới được nghỉ ngơi. Ở trong hoàng cung Đại Khang, thái giám cấp bậc thấp thường ở góc tây nam của hoàng cung. Tất cả các thái giám đang trực đều ở tại nơi này. Cũng không thiếu thái giám bận rộn cả ngày hoặc là xuất cung, sẽ ở tạm ở tòa nhà lớn nằm ở phía bắc hoàng cung. Tới gần sáng sớm, thì lại vào cung làm việc.
Đám thái giám mới tới như Hồ Tiểu Thiên tuy có địa vị hèn mọn, nhưng vì bọn họ phải làm vào sáng sớm, cho nên đều ở trong cung. Còn loạt phòng ở góc tường phía tây Thượng Thiện Giám, là nơi bọn họ qua đêm.
Bố cục phòng không khác nhau là mấy. Bên trong đặt một loạt giường chung. Đến buổi tối, tiểu thái giám bận rộn cả ngày sẽ ngủ tập thể ở đây. Mỗi gian phòng có hai mươi người, tuy rằng phòng không nhỏ, giường nằm chung cũng rất dài, nhưng một khi hai mươi người nằm xuống, thì gần như không thể xoay người được.
Tám người Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông là về muộn nhất. Tám người được chia tới bốn phòng. Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông vừa vặn chia làm một tổ. Sử Học Đông không có mạng tốt như Hồ Tiểu Thiên, chỗ đó chưa cắt, được cao nhân truyền mười năm công lực. Y vừa xoa vai, vừa không ngừng kêu khổ:
- Đều nói chết tử tế không bằng còn sống. Nhưng nếu cứ sống như vậy, còn không bằng chết quách đi cho rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn sự khởi đầu nan. Làm bất kỳ việc gì cũng cần một thời gian để thích ứng. Ngươi sống an nhàn đã quen, chịu khổ mấy ngày là thích ứng thôi mà.
Sử Học Đông nhìn đám thái giám cách đó không xa còn đang châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng không có ý tốt nhìn về phía hai người bọn họ. Sử Học Đông thấp giọng nói:
- Tiểu Thiên, ta cảm thấy tình hình có vẻ không đúng. Đám thái giám kia nhìn chúng ta có vẻ không có thiện ý gì. Có phải bọn chúng đang tìm cách đối phó chúng ta không?
Kỳ thực Hồ Tiểu Thiên đã lưu ý tới những hành động đó đám người kia, thấp giọng nói:
- Chắc là vậy.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hai người chỉ trao đổi ánh mắt, chứ không dám lên tiếng chào hỏi. Một đám người đi theo Trương Phúc Toàn, theo con đường giữa hai thành cung. Thượng Thiện Giám phụ trách ẩm thực, yến hội cho Hoàng thượng và nội cung. Nơi đó cũng là một trong những nơi có nhiều người nhất. Bởi vì trước đây loại bỏ không ít người già yếu, nên hiện giờ số thái giám còn lại trong Thượng Thiện Giám chưa tới một nửa. Trong đó bao gồm Chưởng Ấn cùng Đề Đốc Quan Lộc thái giám, Tổng Lý, Quản Lý, Thiêm Thư, Chưởng Ti, Tả Tự, Giám Công cùng các Hán Giám Công các phòng và bộ phận thu mua. Những người này có chức vị trong người, đa số đều là chức quan nhàn tản, phụ trách việc quản lý chỉ huy. Còn những việc nặng nhọc thì bọn họ không phải đụng tay vào.
Trương Phúc Toàn phụ trách Ngưu Dương phòng, nói toạc ra là lò sát sinh. Trong hoàng cung không cho phép giết súc vật. Thường chọn một nơi chuyên giết rửa rồi mới đưa vào hoàng cung. Rồi lại do tiểu thái giám mang tới phòng bếp.
Trương Phúc Toàn gọi số thái giám này tới là để khuân vác. Dẫn theo bọn họ vào trong Ngự Thiện Phòng, chỉ vào hai xe dê bò đã giết mổ xong, Trương Phúc Toàn nói:
- Mấy người các ngươi mang số dê bò này vào trong Ngưu Dương phòng.
Ngưu Dương phòng chính là nơi Trương Phúc Toàn phụ trách. Ở chỗ này phụ trách rửa sạch sẽ dê bò đã được mổ. Sau đó căn cứ vào yêu cầu của Ngự Thư Phòng, phân loại thịt. Thoáng nghe thì thấy việc này không cầu kỳ, nhưng một khi làm mới biết, đây là một công việc yêu cầu thể lực rất cao.
Tuy có không ít thái giám tới làm, nhưng những công việc tốn thể lực đều giao cho tám thái giám mới vào này. Ở những nơi như vậy đều có thứ tự trước sau. Người trước ức hiếp người sau, là chuyện bình thường. Trương Phúc Toàn dặn dò xòng liền rời đi. Y còn phải an bài những việc khác.
Trương Phúc Toàn vừa đi, một thái giám mặt rỗ ngừng tay, chỉ vào đám người Hồ Tiểu Thiên:
- Nhanh tay lên, nhanh tay lên. Làm trễ nãi cơm trưa, thì đầu của các ngươi không còn trên cổ đâu.
Thanh âm rất ngang ngược, càn rỡ, cái cảnh ma cũ át ma mới, có thể thấy ở khắp nơi.
Tám gã thái giám mới tới đều yên lặng không nói. Bao gồm hai vị đã từng là nha nội Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông. Mới tới, hoàn cảnh chưa quen thuộc, người dưới mái hiên sao dám không cúi đầu. Huống chi hiện tại gia tộc của hai người đang gặp nạn. Phượng hoàng qua thời không bằng gà, không đáng so đo với tay thái giám tầm thường này.
Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông tự nhiên chia làm một tổ. Hai người đều là người thông minh, đương nhiên tìm những việc nhẹ để làm. Cả hai cùng bê một con dê béo chừng năm mươi cân vào trong Ngưu Dương phòng.
Sử Học Đông rốt cuộc thấy cơ hội, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, sao ngươi cũng tới đây?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Làm gì được, hoàng mệnh khó vi phạm.
Hai người vừa nâng còn dê, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Sử Học Đông nói:
- Ngươi cắt rồi à?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lời này của ngươi chẳng phải là vô nghĩa sao? Không cắt sạch sẽ thì ai cho ngươi vào cung?
Nhưng trong lòng không ngừng mừng thầm. Sử Học Đông không có mạng tốt như mình. Cửa ải tịnh thân khó nhằn kia hắn đã may mắn vượt qua.
Sử Học Đông ảm đạm thở dài:
- Nghĩ tới Sử Học Đông ta lúc trước phong lưu phóng khoáng cỡ nào. Hiện giờ lại rơi vào cảnh ngộ như vậy, quả thực là sống không bằng chết!
Hồ Tiểu Thiên âm thầm tự nhủ, lúc trước ngươi khi nam bá nữ, không việc ác nào là không làm. Hiện tại rơi vào kết cục này cũng coi như là nhân quả báo ứng. So với ngươi, lão tử vẫn là người tốt. Tuy trong lòng hắn coi thường cách làm người của Sử Học Đông, nhưng thật vất vả mới gặp được một vị cố nhân trong hoàng cung, còn vừa vặn là anh em kết nghĩa, về sau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Hồ Tiểu Thiên khuyên nhủ:
- Chết tử tế không bằng còn sống. Dù sao ngươi cũng đã hưởng hết phong lưu rồi. Đối với huynh đệ chúng ta mà nói, cần thiết nhất bây giờ là giữ được mạng sống.
Sử Học Đông rất đồng tình, gật gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thình lình một cây roi quật mạnh vào lưng y, đánh cho Sử Học Đông đâu thấu tâm can, hai tay run lên, con dê béo kia cũng rơi xuống mặt đất. Là tay thái giám mặt rỗ từ một bên vọt tới, vung roi vừa đánh, vừa mắng:
- Đồ nô tài đui mù, vừa nhìn là biết các ngươi là hạng chỉ biết ăn ngon mặc đẹp. Ai cho các ngươi lười nhác, nói chuyện phiếm ở đây. Có tin ta chém bay đầu các ngươi hay không.
Sử Học Đông xoa chỗ bị thương sau lưng, giận mà không dám cãi.
Tay thái giám mặt rỗ kia định giơ roi đánh về hướng Hồ Tiểu Thiên, thì lại thấy ánh mắt âm lãnh của Hồ Tiểu Thiên, chẳng biết vì sao cảm thấy cả người đều lạnh, do dự một lát, thì Hồ Tiểu Thiên đã khiêng con dê béo kia tránh đi rồi, cho nên tay thái giám mặt rỗ không đánh xuống nữa, mà mắng:
- Đừng để cho ta thấy các ngươi tái phạm. Nếu lại tái phạm, ta liền treo ngược các ngươi lên rồi đánh.
Đám thái giám mới tới rất nhanh phát hiện ra một điều. Một khi Trương Phúc Toàn đi ra, đám ma cũ kia lại giả vờ giả vịt khuân đồ. Một khi Trương Phúc Toàn rời đi, đám người đó lập tức tìm một nơi thoáng mát để nghỉ ngơi. Ở trong cung đình đã lâu, đám thái giám này đã trở thành một đám giảo hoạt. Bọn họ biết chộp lấy thời cơ để trốn việc.
Một nha nội sống an nhàn sung sướng đã quen như Sử Học Đông, lúc trước chưa từng phải làm việc nặng gì, rất nhanh đã mệt tới mức không đứng thẳng lưng được. Thái giám mặt rỗ kia đi về hướng y, xem ra lại muốn lên mặt. Sử Học Đông hổn hển nói:
- Ngươi đừng ép ta, ta thực sự không xách nổi nữa…
Kỳ thực không chỉ là y, tám gã thái giám mới tới thì có bảy người cũng đã mệt rã rời rồi.
Chỉ có Hồ Tiểu Thiên là ngoại lệ. Hắn khiêng nửa con trâu mập đã mổ, sải bước về phía Ngưu Dương phòng, căn bản không thấy chút mệt mỏi nào cả, khiến cho đám thái giám xung quanh trông mà trợn mắt há mồm. Thằng nhãi này hiển nhiên là trời sinh thần lực, không nói tới hắn đã khiêng đi khiêng lại nhiều chuyến, chỉ riêng nửa con trâu mập này chí ít cũng phải năm trăm cân, vậy mà hắn có thể khiêng một mình, hơn nữa có vẻ như không tốn tí sức nào. Cường nhân vi tôn, con người thường sinh ra sự kính sợ với người mạnh. Biểu hiện hôm nay của Hồ Tiểu Thiên đã kinh sợ không ít thái giám xung qanh. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên không biểu lộ bất kỳ vũ lực gì, nhưng chỉ cần thân cậy mạnh đó đã là xuất chúng rồi. Ai cũng không dám dễ dàng đắc tội người như vậy.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự hiểu nguyên nhân. Lúc trước dù hắn có chút khí lực, nhưng không mạnh mẽ như bây giờ, hẳn là công lực mà Quyền Đức An truyền cho hắn đã có tác dụng, chẳng những khiến thể lực tăng cường, hơn nữa còn rất dẻo dai.
Khênh hơn một canh giờ, cuối cùng đã khênh xong chỗ dê bò vào. Hồ Tiểu Thiên đi tới trước chậu rửa mặt, ngẩng đầu thấy một người đang cười tủm tỉm nhìn mình, giơ tay đưa cho hắn một cái khăn mặt. Chính là Giám Đầu Trương Phúc Toàn của Ngưu Dương Phòng.
Hồ Tiểu Thiên nhận lấy khăn mặt, thấp giọng nói:
- Đa tạ Trương công công.
Trương Phúc Toàn nhỏ giọng nói:
- Ngươi yên tâm đi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn.
Nói xong, y liền xoay người rời đi.
Ở trong trí nhớ của Hồ Tiểu Thiên, chưa từng có liên hệ gì với người này. Giải thích duy nhất và hợp lý chính là có sự bảo hộ của Quyền Đức An, bằng không Trương Phúc Toàn đã không chọn mình rồi, còn dẫn hắn tới thẳng Thượng Thiện Giám, tránh khỏi trình tự kiểm tra cơ thể. Xem ra thế lực của Quyền Đức An ở trong cung không hề nhỏ. Sau này mình phải cẩn thận, không biết có bao nhiêu nhãn tuyến của ông ta đang nhìn về mình.
Chỉ có một điều khiến Hồ Tiểu Thiên khó hiểu, nếu như Quyền Đức An có bản lĩnh lớn như vậy, vì sao không trực tiếp an bài mình tới bên cạnh Hoàng thượng? Mà lại bắt tới đây làm lao công? Chẳng lẽ ông ta muốn thông qua cách này để khảo nghiệm mình?
Làm vất vả cả ngày ở Ngưu Dương phòng, mấy tay thái giám mới tới đều mệt mỏi tới kiệt sức. Ăn xong cơm tối, cuối cùng mới được nghỉ ngơi. Ở trong hoàng cung Đại Khang, thái giám cấp bậc thấp thường ở góc tây nam của hoàng cung. Tất cả các thái giám đang trực đều ở tại nơi này. Cũng không thiếu thái giám bận rộn cả ngày hoặc là xuất cung, sẽ ở tạm ở tòa nhà lớn nằm ở phía bắc hoàng cung. Tới gần sáng sớm, thì lại vào cung làm việc.
Đám thái giám mới tới như Hồ Tiểu Thiên tuy có địa vị hèn mọn, nhưng vì bọn họ phải làm vào sáng sớm, cho nên đều ở trong cung. Còn loạt phòng ở góc tường phía tây Thượng Thiện Giám, là nơi bọn họ qua đêm.
Bố cục phòng không khác nhau là mấy. Bên trong đặt một loạt giường chung. Đến buổi tối, tiểu thái giám bận rộn cả ngày sẽ ngủ tập thể ở đây. Mỗi gian phòng có hai mươi người, tuy rằng phòng không nhỏ, giường nằm chung cũng rất dài, nhưng một khi hai mươi người nằm xuống, thì gần như không thể xoay người được.
Tám người Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông là về muộn nhất. Tám người được chia tới bốn phòng. Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông vừa vặn chia làm một tổ. Sử Học Đông không có mạng tốt như Hồ Tiểu Thiên, chỗ đó chưa cắt, được cao nhân truyền mười năm công lực. Y vừa xoa vai, vừa không ngừng kêu khổ:
- Đều nói chết tử tế không bằng còn sống. Nhưng nếu cứ sống như vậy, còn không bằng chết quách đi cho rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn sự khởi đầu nan. Làm bất kỳ việc gì cũng cần một thời gian để thích ứng. Ngươi sống an nhàn đã quen, chịu khổ mấy ngày là thích ứng thôi mà.
Sử Học Đông nhìn đám thái giám cách đó không xa còn đang châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng không có ý tốt nhìn về phía hai người bọn họ. Sử Học Đông thấp giọng nói:
- Tiểu Thiên, ta cảm thấy tình hình có vẻ không đúng. Đám thái giám kia nhìn chúng ta có vẻ không có thiện ý gì. Có phải bọn chúng đang tìm cách đối phó chúng ta không?
Kỳ thực Hồ Tiểu Thiên đã lưu ý tới những hành động đó đám người kia, thấp giọng nói:
- Chắc là vậy.
/306
|