Mộ Dung Phi Yên đứng bên nói:
- Kì thật bây giờ huynh cũng không thích hợp gặp Hồ đại nhân và mấy người khác. Triều đình tuy miễn tội chết cho Hồ đại nhân, nhưng bình thường lại theo dõi rất nghiêm ngặt. Nhất cử nhất động của họ đều chịu sự giám sát của triều đình. Nếu huynh đi gặp họ, chỉ sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết.
Nàng lo là Hồ Tiểu Thiên quá nhớ người thân nên mới nói vậy.
Thật ra Hồ Tiểu Thiên nhìn rất rõ đại cục. Hắn mỉn cười nói:
- Yên tâm đi, ta biết phân biệt nặng nhẹ. Nói chuyện của các người xem, cái Thần Sách Phủ đó là như thế nào?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nghe nói người tổ chức và thành lập Thần Sách Phủ là Văn Thái Sư, nhưng đến giờ Văn Thái Sư vẫn chưa lộ diện, người chính thức đứng ra chủ trì là con trai ông Văn Bác Viễn. Muội được xếp vào tổ “Yến”. Trước mắt chỉ là huấn luyện thông lệ, rất ít cơ hội thấy được Văn Bác Viễn. Triển đại ca thăng tiến vào Phi Vũ Vệ, tình hình thực tế mà huynh ấy nắm bắt được chắc nhiều hơn muội.
Triển Bằng lắc lắc đầu nói:
- Từ sau khi vào Thần Sách Phủ thì chỉ có huấn luyện, cũng không có phân bố bất kì nhiệm vụ nào cho chúng tôi, chỉ nói là mấy người chúng tôi sau này sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Hoàng Thượng. Còn về cái khác thì không hề nói tới.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng thì có Thị vệ đại nội, có Ngự lâm quân, thêm một Thần Sách Phủ nữa chẳng phải dư thừa hay sao? Văn Thái Sư? Có phải là Văn Thừa Hoán không?
]Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói:
- Chính là người này. Ông ta đúng thật có bản lĩnh. Hoàng vị thay đổi, mà ông ta vẫn giữ vững vị thế “tọa điếu ngư đài”, không bị chút ảnh hương nào.
Hồ Tiểu Thiên thầm thở dài. Loại người như Văn Thừa Hoán mới giỏi xem xét thời thế, không hề bị trận phong ba triều đường này liên luỵ. Cha mình và mấy người bọn Sử Bất Xuy toàn bộ đều phán đoán sai tình thế, đứng sai hàng, cho nên mới rơi vào kết cục như thế này.
Mấy người lại hàn huyên về tình trạng gần đây của bản thân. Vì Quyền Đức An cũng không hề cho Hồ Tiểu Thiên nhiệm vụ nào rõ ràng, nên trước mắt chỉ có thể thấy đường thì đi, yên tĩnh chờ đợi sắp xếp tiếp theo của lão thái giám.
Triển Bằng cũng không ở lại quá lâu, ra khỏi tửu lâu trước nhất, hữu ý vô ý để cho hai người Hồ Tiểu Thiên có một chút thời gian ở riêng bên nhau. Thật ra khi Triển Bằng tập kích Quyền Đức An ở Thừa Ân Phủ đã nhận thấy, giữa Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên nhất định là có tình ý với nhau, bằng không thì làm sao Mộ Dung Phi Yên chịu xả thân liều chết đến cứu hắn?
Sau khi Triển Bằng rời khỏi, Mộ Dung Phi Yên hiển nhiên trở nên mất tự nhiên, rũ hai mắt xuống, lông mi đen dài khẽ lay động mấy cái, hai tay nắm lấy vạt áo bắt đầu vặn qua vặn lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thần thái xấu hổ của nàng, trong lòng càng thấy dễ thương, di chuyển ghế ngồi tới gần nàng hơn nữa. Mộ Dung Phi Yên càng cúi thấp đầu hơn nữa, nhỏ giọng nói:
- Muội cũng nên về rồi!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vừa gặp mặt là đi, không lẽ trong lòng muội không có tí không nỡ nào sao?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Huynh đừng nói những lời vô sĩ như thế, bằng không sau này… muội sẽ không nói chuyện với huynh nữa…
Lời chưa nói xong, vai nàng đã bị Hồ Tiểu Thiên ôm lấy. Mộ Dung Phi Yên tự thấy mình thật vô dụng, ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên ngay cả một chút ít sức kháng cự cũng không có. Nàng muốn đẩy Hồ tiểu Thiên ra chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ hiện giờ của Hồ Tiểu Thiên, nàng lại không nhẫn tâm đẩy, cũng không nỡ đẩy. Hồ Tiểu Thiên ôm lấy người đẹp, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mộ Dung Phi Yên phát ra một tiếng “Ưm!”, khuôn mặt xinh đẹp vùi sâu vào lồng ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỉ có ở trước mặt muội, ta mới cảm giác mình đang sống như người đàn ông.
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói vậy chịu không nổi cười phá lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng đẩy hắn ra, đôi mắt long lanh như đang toả sáng:
- Huynh rõ ràng là giả làm…
Hai chữ “thái giám”chưa nói ra tiếng, thật sự là ngượng quá đi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chính vì như vậy, ta mới ngày càng đau khổ. Phi Yên, thật ra mỗi ngày ta sống trong Hoàng cung đều kinh hồn bạt vía, nếu bị ai đó phát hiện bí mật của ta, chẳng phải lại lôi ta vào Tịnh Thân Phòng, triệt để cho ta một nhát sao.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Cắt thì cắt, đỡ để sau này huynh lại đi hại cô gái khác.
Hồ Tiểu Thiên cầm lấy tay nàng nói:
- Muội nỡ sao?
Mộ Dung Phi Yên nói với khuôn mặt đỏ lựng:
- Chuyện này có liên quan gì tới muội?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta bị cắt một nhát đó. Chẳng phải cả đời muội cũng không thể trở thành phụ nữ thật sự, cũng không có cơ hội sanh Tiểu Tiểu Thiên cho ta…
Mộ Dung Phi Yên tựa như bị rắn cắn hất tay hắn ra, hai tay che mặt đứng dậy:
- Ai sinh con cho huynh…
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Muội chứ ai. Muội vì ta chết cũng không sợ, không lẽ lại sợ sinh mấy đứa con?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Không nói chuyện với huynh nữa, lúc nào cũng chọc muội.
Nàng sửa sang lại tóc tai, thở phào một cái:
- Nên đi rồi, muội còn phải về Thần Sách Phủ, sau này có cơ hội rồi gặp nhau nữa.
Hồ Tiểu Thiên cũng biết lúc này không phải lúc dây dưa, gật đầu nói:
- Vậy ta đi trước đây.
Mộ Dung Phi Yên thấy hắn đi ra, trong lòng lại sinh ra không nỡ, ngỏ giọng nói:
- Tiểu Thiên, việc gì huynh cũng phải cẩn thận.
Hồ Tiểu Thiên nắm lấy chiếc eo thon của nàng, ôm nàng vào lòng, dùng sức chèn ép cơ thể mềm mại của nàng, mãi cho tới khi Mộ Dung Phi Yên bị ép tới thở không ra hơi, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng:
- Muội yên tâm, ta còn phải giữ cái mạng này để cùng muội đi du lịch khắp chân trời góc bể.
Đôi mắt to tròn của Mộ Dung Phi Yên óng ánh lệ quang, nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy cổ hắn, cái trán trơn trắng của nàng tì lên trán trước của hắn, dịu dàng nói:
- Muội đợi huynh, dù thế nào đi nữa muội cũng đợi huynh.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đợi ta sinh con à?
Mộ Dung Phi Yên ngượng ngùng vặn vặn eo mình, cố gắng thoát khỏi sự áp sát của hắn với chỗ riêng tư của mình. Nhưng Hồ Tiểu Thiên lại nâng mông của nàng lên, càng ra sức áp sát nàng. Mộ Dung Phi Yên cuối cùng cũng từ bỏ phản kháng, ôm thật chặt cơ thể hắn, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát bên tai hắn, dịu dàng nói:
- Huynh nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về!
Bốn chữ “hoàn hoàn chỉnh chỉnh” nói ra thì dễ, thực chất sống trong cung mà muốn duy trì hoàn hoàn chỉnh chỉnh thì không phải dễ. Hồ Tiểu Thiên cũng xem như gặp may, chí ít thì trước mắt hắn vẫn là hoàn chỉnh.
Rời khỏi nhà hàng Tam Hỉ, leo lên xe ngựa của Cao Viễn. Cao Viễn thúc ngựa kéo xe ra khỏi phố Đà. Cậu nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Thiên ca, chi bằng đệ vào cung làm việc với huynh, có thể giúp nhau cũng tốt.
Hồ Tiểu Thiên không kìm nổi cười, hiển nhiên thằng nhóc này vẫn không biết vào cung có nghĩa là gì, không phải ai cũng gặp may như hắn. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Viễn, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, ta còn chưa đứng vững trong cung, đợi sau khi mọi thứ ổn định rồi, chúng ta sẽ nghĩ đến việc này. Còn nữa, cha mẹ ta hiện vẫn còn ở ngõ Thuỷ Tỉnh. Trải qua kiếp nạn này, gia cảnh sa sút, bên cạnh họ cũng không có ai chăm sóc. Ta muốn đệ giúp ta tận hiếu bên họ, không biết đệ có đồng ý hay không?
Cao Viễn rất hiểu chuyện, cậu gật gật đầu:
- Thiên ca yên tâm, việc của huynh chính là việc của đệ.
Bên tai bỗng nghe tiếng hí vang của con ngựa, xen lẫn trong đó là tiếng chửi mắng thô lỗ. Hồ Tiểu Thiên vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thì thấy cạnh cái chuồng ngựa, một người đàn ông nhỏ con cường tráng đang quật roi đánh một con ngựa nhỏ. Con ngựa đó toàn thân đều là bùn đất, thân ốm lông dài, bị đánh tới toàn thân rách rưới. Vì bị dây thừng cột lấy, nên tuy kịch liệt giãy giụa nhưng vẫn không cách nào thoát được, chỉ đành chịu đòn đối phương. Con ngựa nhỏ đó không ngừng nhảy lên nhảy xuống, từ đầu đến cuối đều không từ bỏ phản kháng.
Cao Viễn nhìn thấy tình cảnh này, mắt không khỏi đỏ lên. Từ nhỏ cậu đã chịu nhiều ức hiếp, nếm trải hết nỗi khổ đau của con người, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi thấy đồng cảm. Cậu giận dữ nói:
- Ngừng tay!
Tiếng của cậu chỉ khiến tên đàn ông nhỏ thó đó ngừng trong giây lát, khi ông ta thấy người lên tiếng ngăn cản mình chỉ là một tên nhóc vừa đen vừa ốm, khoé môi nở nụ cười khinh thường, tiếp tục quật roi đánh con ngựa nhỏ.
Cao Viễn ghìm chặt dây cương nhảy từ trên xe xuống. Hồ Tiểu Thiên lo tên nhóc này chịu thiệt, vội vén rèm xe đi xuống. Cao Viễn mắt đỏ đỏ chỉ vào tên buôn ngựa nói:
- Ông dừng tay cho tôi!
Tên buôn ngựa hơi ngẩn người, dừng việc đánh ngựa lại, mặt cười da không cười nói:
- Nhóc con, ta giáo huấn con ngựa của ta thì liên quan gì tới ngươi?
Cao Viễn nói:
- Nó chỉ là con ngựa nhỏ, sao ông nhẫn tâm hành hạ nó như vậy?
Tên buôn ngựa cười phá lên, mấy người khách xem ngựa cạnh đó cũng cười phá theo. Tên buôn ngựa nói:
- Nếu ngươi thấy tội nghiệp, thì mua nó đi, hai mươi lượng. Chỉ cần ngươi có tiền trả, thì bây giờ ta đưa nó cho ngươi ngay.
Thật ra đây là cách kinh doanh thường thấy trên thị trường buôn ngựa. Một số người buôn ngựa thường kéo những con ngựa ốm yếu nhỏ con ra đánh đập hành hạ giữa chốn đông người, tìm kiếm sự thương cảm của một số vây xem, đúng dịp bán được giá tốt. Cách kinh doanh này tuy có hiệu quả, nhưng dù sao cũng nham hiểm một tí, còn bị nghi là ngược đãi động vật nữa.
Hồ Tiểu Thiên nhìn là biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng Cao Viễn không biết. Cậu nghe đối phương muốn hai mươi lượng thì ngẩn người ra. Trên người cậu thật sự không mang nhiều tiền như vậy. Tuy Hồ Tiểu Thiên có để lại cho cậu một số tiền, nhưng cậu không thể lúc nào cũng mang theo bên mình. Cậu xuất thân nghèo khổ, thường ngày cơ bản là không nỡ xài tiền, nghe nói đến hai mươi lượng đã là con số trên trời.
Bá tánh vây quanh đó nghe tên buôn ngựa chém dữ quá, ai ai cũng lắc đầu, lừa tiền một đứa nhỏ thì thật quá đáng!
Cao Viễn nói:
- Ông không được đánh nó, ta… ta về lấy cho ông…
Tên buôn ngựa đó cười ha hả nói:
- Nhóc con, chỉ sợ trên người ngươi ngay cả một lượng cũng không có. Ngựa của ta, đương nhiên muốn đánh là đánh.
Ông ta lại giơ roi quật thật mạnh lên lưng con ngựa, con ngựa đau đớn càng kêu la thảm thiết.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng tên buôn ngựa đê tiện. Hắn chậm rãi bước tới, nói với tên buôn ngựa:
- Ta cho ngươi hai mươi lượng, ngươi cho tiểu huynh đệ con ngựa này.
Tên buôn ngựa nhìn cách ăn mặc của Hồ Tiểu Thiên, là đã nhận ra hắn là thái giám trong cung. Tên buôn ngựa cười nói:
- Ơ, hoá ra là vị công công đại nhân. Nhưng hai mươi lượng mà tôi nói chỉ là giá dành cho trẻ em. Tôi chỉ tính nó có nửa giá thôi. Nếu công công muốn mua, con ngựa này không phải giá tiền này đâu.
Bọn buôn ngựa phố phường này cực kỳ gian trá. Họ từng trải qua sóng gió, nhìn ăn mặc của Hồ Tiểu Thiên một cái là biết hắn chỉ là tên thái giám nhỏ hạ đẳng trong cung, không có địa vị gì, nên thừa cơ lên giá.
Hồ Tiểu Thiên hỏi:
- Vậy là bao nhiêu?
Tên buôn ngựa giơ bốn ngón tay vừa thô vừa ngắn ra sức quơ quơ trước mặt Hồ Tiểu Thiên:
- Bốn mươi lượng bạc.
- Kì thật bây giờ huynh cũng không thích hợp gặp Hồ đại nhân và mấy người khác. Triều đình tuy miễn tội chết cho Hồ đại nhân, nhưng bình thường lại theo dõi rất nghiêm ngặt. Nhất cử nhất động của họ đều chịu sự giám sát của triều đình. Nếu huynh đi gặp họ, chỉ sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết.
Nàng lo là Hồ Tiểu Thiên quá nhớ người thân nên mới nói vậy.
Thật ra Hồ Tiểu Thiên nhìn rất rõ đại cục. Hắn mỉn cười nói:
- Yên tâm đi, ta biết phân biệt nặng nhẹ. Nói chuyện của các người xem, cái Thần Sách Phủ đó là như thế nào?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nghe nói người tổ chức và thành lập Thần Sách Phủ là Văn Thái Sư, nhưng đến giờ Văn Thái Sư vẫn chưa lộ diện, người chính thức đứng ra chủ trì là con trai ông Văn Bác Viễn. Muội được xếp vào tổ “Yến”. Trước mắt chỉ là huấn luyện thông lệ, rất ít cơ hội thấy được Văn Bác Viễn. Triển đại ca thăng tiến vào Phi Vũ Vệ, tình hình thực tế mà huynh ấy nắm bắt được chắc nhiều hơn muội.
Triển Bằng lắc lắc đầu nói:
- Từ sau khi vào Thần Sách Phủ thì chỉ có huấn luyện, cũng không có phân bố bất kì nhiệm vụ nào cho chúng tôi, chỉ nói là mấy người chúng tôi sau này sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Hoàng Thượng. Còn về cái khác thì không hề nói tới.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng thì có Thị vệ đại nội, có Ngự lâm quân, thêm một Thần Sách Phủ nữa chẳng phải dư thừa hay sao? Văn Thái Sư? Có phải là Văn Thừa Hoán không?
]Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói:
- Chính là người này. Ông ta đúng thật có bản lĩnh. Hoàng vị thay đổi, mà ông ta vẫn giữ vững vị thế “tọa điếu ngư đài”, không bị chút ảnh hương nào.
Hồ Tiểu Thiên thầm thở dài. Loại người như Văn Thừa Hoán mới giỏi xem xét thời thế, không hề bị trận phong ba triều đường này liên luỵ. Cha mình và mấy người bọn Sử Bất Xuy toàn bộ đều phán đoán sai tình thế, đứng sai hàng, cho nên mới rơi vào kết cục như thế này.
Mấy người lại hàn huyên về tình trạng gần đây của bản thân. Vì Quyền Đức An cũng không hề cho Hồ Tiểu Thiên nhiệm vụ nào rõ ràng, nên trước mắt chỉ có thể thấy đường thì đi, yên tĩnh chờ đợi sắp xếp tiếp theo của lão thái giám.
Triển Bằng cũng không ở lại quá lâu, ra khỏi tửu lâu trước nhất, hữu ý vô ý để cho hai người Hồ Tiểu Thiên có một chút thời gian ở riêng bên nhau. Thật ra khi Triển Bằng tập kích Quyền Đức An ở Thừa Ân Phủ đã nhận thấy, giữa Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên nhất định là có tình ý với nhau, bằng không thì làm sao Mộ Dung Phi Yên chịu xả thân liều chết đến cứu hắn?
Sau khi Triển Bằng rời khỏi, Mộ Dung Phi Yên hiển nhiên trở nên mất tự nhiên, rũ hai mắt xuống, lông mi đen dài khẽ lay động mấy cái, hai tay nắm lấy vạt áo bắt đầu vặn qua vặn lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thần thái xấu hổ của nàng, trong lòng càng thấy dễ thương, di chuyển ghế ngồi tới gần nàng hơn nữa. Mộ Dung Phi Yên càng cúi thấp đầu hơn nữa, nhỏ giọng nói:
- Muội cũng nên về rồi!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vừa gặp mặt là đi, không lẽ trong lòng muội không có tí không nỡ nào sao?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Huynh đừng nói những lời vô sĩ như thế, bằng không sau này… muội sẽ không nói chuyện với huynh nữa…
Lời chưa nói xong, vai nàng đã bị Hồ Tiểu Thiên ôm lấy. Mộ Dung Phi Yên tự thấy mình thật vô dụng, ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên ngay cả một chút ít sức kháng cự cũng không có. Nàng muốn đẩy Hồ tiểu Thiên ra chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ hiện giờ của Hồ Tiểu Thiên, nàng lại không nhẫn tâm đẩy, cũng không nỡ đẩy. Hồ Tiểu Thiên ôm lấy người đẹp, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mộ Dung Phi Yên phát ra một tiếng “Ưm!”, khuôn mặt xinh đẹp vùi sâu vào lồng ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỉ có ở trước mặt muội, ta mới cảm giác mình đang sống như người đàn ông.
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói vậy chịu không nổi cười phá lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng đẩy hắn ra, đôi mắt long lanh như đang toả sáng:
- Huynh rõ ràng là giả làm…
Hai chữ “thái giám”chưa nói ra tiếng, thật sự là ngượng quá đi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chính vì như vậy, ta mới ngày càng đau khổ. Phi Yên, thật ra mỗi ngày ta sống trong Hoàng cung đều kinh hồn bạt vía, nếu bị ai đó phát hiện bí mật của ta, chẳng phải lại lôi ta vào Tịnh Thân Phòng, triệt để cho ta một nhát sao.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Cắt thì cắt, đỡ để sau này huynh lại đi hại cô gái khác.
Hồ Tiểu Thiên cầm lấy tay nàng nói:
- Muội nỡ sao?
Mộ Dung Phi Yên nói với khuôn mặt đỏ lựng:
- Chuyện này có liên quan gì tới muội?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu ta bị cắt một nhát đó. Chẳng phải cả đời muội cũng không thể trở thành phụ nữ thật sự, cũng không có cơ hội sanh Tiểu Tiểu Thiên cho ta…
Mộ Dung Phi Yên tựa như bị rắn cắn hất tay hắn ra, hai tay che mặt đứng dậy:
- Ai sinh con cho huynh…
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Muội chứ ai. Muội vì ta chết cũng không sợ, không lẽ lại sợ sinh mấy đứa con?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Không nói chuyện với huynh nữa, lúc nào cũng chọc muội.
Nàng sửa sang lại tóc tai, thở phào một cái:
- Nên đi rồi, muội còn phải về Thần Sách Phủ, sau này có cơ hội rồi gặp nhau nữa.
Hồ Tiểu Thiên cũng biết lúc này không phải lúc dây dưa, gật đầu nói:
- Vậy ta đi trước đây.
Mộ Dung Phi Yên thấy hắn đi ra, trong lòng lại sinh ra không nỡ, ngỏ giọng nói:
- Tiểu Thiên, việc gì huynh cũng phải cẩn thận.
Hồ Tiểu Thiên nắm lấy chiếc eo thon của nàng, ôm nàng vào lòng, dùng sức chèn ép cơ thể mềm mại của nàng, mãi cho tới khi Mộ Dung Phi Yên bị ép tới thở không ra hơi, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng:
- Muội yên tâm, ta còn phải giữ cái mạng này để cùng muội đi du lịch khắp chân trời góc bể.
Đôi mắt to tròn của Mộ Dung Phi Yên óng ánh lệ quang, nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy cổ hắn, cái trán trơn trắng của nàng tì lên trán trước của hắn, dịu dàng nói:
- Muội đợi huynh, dù thế nào đi nữa muội cũng đợi huynh.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đợi ta sinh con à?
Mộ Dung Phi Yên ngượng ngùng vặn vặn eo mình, cố gắng thoát khỏi sự áp sát của hắn với chỗ riêng tư của mình. Nhưng Hồ Tiểu Thiên lại nâng mông của nàng lên, càng ra sức áp sát nàng. Mộ Dung Phi Yên cuối cùng cũng từ bỏ phản kháng, ôm thật chặt cơ thể hắn, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát bên tai hắn, dịu dàng nói:
- Huynh nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về!
Bốn chữ “hoàn hoàn chỉnh chỉnh” nói ra thì dễ, thực chất sống trong cung mà muốn duy trì hoàn hoàn chỉnh chỉnh thì không phải dễ. Hồ Tiểu Thiên cũng xem như gặp may, chí ít thì trước mắt hắn vẫn là hoàn chỉnh.
Rời khỏi nhà hàng Tam Hỉ, leo lên xe ngựa của Cao Viễn. Cao Viễn thúc ngựa kéo xe ra khỏi phố Đà. Cậu nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Thiên ca, chi bằng đệ vào cung làm việc với huynh, có thể giúp nhau cũng tốt.
Hồ Tiểu Thiên không kìm nổi cười, hiển nhiên thằng nhóc này vẫn không biết vào cung có nghĩa là gì, không phải ai cũng gặp may như hắn. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Viễn, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, ta còn chưa đứng vững trong cung, đợi sau khi mọi thứ ổn định rồi, chúng ta sẽ nghĩ đến việc này. Còn nữa, cha mẹ ta hiện vẫn còn ở ngõ Thuỷ Tỉnh. Trải qua kiếp nạn này, gia cảnh sa sút, bên cạnh họ cũng không có ai chăm sóc. Ta muốn đệ giúp ta tận hiếu bên họ, không biết đệ có đồng ý hay không?
Cao Viễn rất hiểu chuyện, cậu gật gật đầu:
- Thiên ca yên tâm, việc của huynh chính là việc của đệ.
Bên tai bỗng nghe tiếng hí vang của con ngựa, xen lẫn trong đó là tiếng chửi mắng thô lỗ. Hồ Tiểu Thiên vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thì thấy cạnh cái chuồng ngựa, một người đàn ông nhỏ con cường tráng đang quật roi đánh một con ngựa nhỏ. Con ngựa đó toàn thân đều là bùn đất, thân ốm lông dài, bị đánh tới toàn thân rách rưới. Vì bị dây thừng cột lấy, nên tuy kịch liệt giãy giụa nhưng vẫn không cách nào thoát được, chỉ đành chịu đòn đối phương. Con ngựa nhỏ đó không ngừng nhảy lên nhảy xuống, từ đầu đến cuối đều không từ bỏ phản kháng.
Cao Viễn nhìn thấy tình cảnh này, mắt không khỏi đỏ lên. Từ nhỏ cậu đã chịu nhiều ức hiếp, nếm trải hết nỗi khổ đau của con người, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi thấy đồng cảm. Cậu giận dữ nói:
- Ngừng tay!
Tiếng của cậu chỉ khiến tên đàn ông nhỏ thó đó ngừng trong giây lát, khi ông ta thấy người lên tiếng ngăn cản mình chỉ là một tên nhóc vừa đen vừa ốm, khoé môi nở nụ cười khinh thường, tiếp tục quật roi đánh con ngựa nhỏ.
Cao Viễn ghìm chặt dây cương nhảy từ trên xe xuống. Hồ Tiểu Thiên lo tên nhóc này chịu thiệt, vội vén rèm xe đi xuống. Cao Viễn mắt đỏ đỏ chỉ vào tên buôn ngựa nói:
- Ông dừng tay cho tôi!
Tên buôn ngựa hơi ngẩn người, dừng việc đánh ngựa lại, mặt cười da không cười nói:
- Nhóc con, ta giáo huấn con ngựa của ta thì liên quan gì tới ngươi?
Cao Viễn nói:
- Nó chỉ là con ngựa nhỏ, sao ông nhẫn tâm hành hạ nó như vậy?
Tên buôn ngựa cười phá lên, mấy người khách xem ngựa cạnh đó cũng cười phá theo. Tên buôn ngựa nói:
- Nếu ngươi thấy tội nghiệp, thì mua nó đi, hai mươi lượng. Chỉ cần ngươi có tiền trả, thì bây giờ ta đưa nó cho ngươi ngay.
Thật ra đây là cách kinh doanh thường thấy trên thị trường buôn ngựa. Một số người buôn ngựa thường kéo những con ngựa ốm yếu nhỏ con ra đánh đập hành hạ giữa chốn đông người, tìm kiếm sự thương cảm của một số vây xem, đúng dịp bán được giá tốt. Cách kinh doanh này tuy có hiệu quả, nhưng dù sao cũng nham hiểm một tí, còn bị nghi là ngược đãi động vật nữa.
Hồ Tiểu Thiên nhìn là biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng Cao Viễn không biết. Cậu nghe đối phương muốn hai mươi lượng thì ngẩn người ra. Trên người cậu thật sự không mang nhiều tiền như vậy. Tuy Hồ Tiểu Thiên có để lại cho cậu một số tiền, nhưng cậu không thể lúc nào cũng mang theo bên mình. Cậu xuất thân nghèo khổ, thường ngày cơ bản là không nỡ xài tiền, nghe nói đến hai mươi lượng đã là con số trên trời.
Bá tánh vây quanh đó nghe tên buôn ngựa chém dữ quá, ai ai cũng lắc đầu, lừa tiền một đứa nhỏ thì thật quá đáng!
Cao Viễn nói:
- Ông không được đánh nó, ta… ta về lấy cho ông…
Tên buôn ngựa đó cười ha hả nói:
- Nhóc con, chỉ sợ trên người ngươi ngay cả một lượng cũng không có. Ngựa của ta, đương nhiên muốn đánh là đánh.
Ông ta lại giơ roi quật thật mạnh lên lưng con ngựa, con ngựa đau đớn càng kêu la thảm thiết.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng tên buôn ngựa đê tiện. Hắn chậm rãi bước tới, nói với tên buôn ngựa:
- Ta cho ngươi hai mươi lượng, ngươi cho tiểu huynh đệ con ngựa này.
Tên buôn ngựa nhìn cách ăn mặc của Hồ Tiểu Thiên, là đã nhận ra hắn là thái giám trong cung. Tên buôn ngựa cười nói:
- Ơ, hoá ra là vị công công đại nhân. Nhưng hai mươi lượng mà tôi nói chỉ là giá dành cho trẻ em. Tôi chỉ tính nó có nửa giá thôi. Nếu công công muốn mua, con ngựa này không phải giá tiền này đâu.
Bọn buôn ngựa phố phường này cực kỳ gian trá. Họ từng trải qua sóng gió, nhìn ăn mặc của Hồ Tiểu Thiên một cái là biết hắn chỉ là tên thái giám nhỏ hạ đẳng trong cung, không có địa vị gì, nên thừa cơ lên giá.
Hồ Tiểu Thiên hỏi:
- Vậy là bao nhiêu?
Tên buôn ngựa giơ bốn ngón tay vừa thô vừa ngắn ra sức quơ quơ trước mặt Hồ Tiểu Thiên:
- Bốn mươi lượng bạc.
/306
|