Hồ Tiểu Thiên quy củ nói:
- Khởi bẩm Công chúa điện hạ, hôm nay nô tài đúng dịp đi theo Phàn Thiếu giám đến đây thăm Trại ngựa Hồng Sơn, trong cung ở lâu, cho nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
An Bình công chúa gật đầu nói:
- Thất Thất công chúa khăng khăng muốn cùng ta đến đây chọn ngựa, bởi vì không muốn quá nhiều người chú ý, cho nên nó mới đề nghị mặc trang phục như vậy.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Công chúa bất kể mặc gì đều thiên tư quốc sắc.
An Bình công chúa hơi nhăn đôi mi thanh tú, dường như cảm thấy những lời này của Hồ Tiểu Thiên có chút làm càn.
Hồ Tiểu Thiên giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cuống quít tạ lỗi nói:
- Công chúa chớ trách, tiểu nhân lớn mật rồi, nhưng những lời tiểu nhân nói đều là lời nói thật.
Lời nói có thể khiến nữ nhân vui vẻ là điểm mạnh trời sinh của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Bình công chúa ửng đỏ nói:
- Ngươi không cần phải sợ, ta không trách ngươi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ ta sợ hãi khi nào? Trong mắt cô chẳng lẽ lá gan của ta nhỏ như vậy sao? An Bình công chúa này chẳng những xinh đẹp vô song, tính tình lại dịu dàng động lòng người, Hồ Tiểu Thiên tuy tiếp xúc với nàng hai lần, nhưng trong lòng lại cực kỳ thưởng thức nàng, đây mới gọi là dịu dàng như nước, đây mới gọi là “nữ nhân vị”! Trái lại Thất Thất công chúa, như vậy cũng có thể gọi nữ nhân, trên thực tế Thất Thất công chúa còn vị thành niên, chỉ là một cái tiểu cô nương mà thôi.
An Bình công chúa nói:
- Chuyện của ngươi ta ít nhiều đã biết một ít.
Dừng lại một chút lại nói:
- Thất Thất công chúa nói với ta.
]Nội tâm Hồ Tiểu Thiên rùng mình, ta ngất! Thất Thất công chúa điêu ngoa kia sẽ không phải đem chuyện hợp mưu giết người nói cho cô biết đấy chứ?
An Bình công chúa nói:
- Ta biết rằng ngươi năm đó từng đã cứu tiểu công chúa, là ngươi một đường hộ tống nó đến Tiếp Châu, tiểu công chúa tuy rằng ngoài mặt nhằm vào ngươi, nhưng thực ra trong lòng nó rất cảm kích ngươi.
Hồ Tiểu Thiên chỉ cười cười mà không nói gì, cảm kích thì không cần, chỉ cần tiểu ông chúa không tìm phiền toái cho mình là tốt rồi.
An Bình công chúa bỗng nhiên dừng bước lại, Hồ Tiểu Thiên cũng theo dừng lại. Đôi mắt sáng của nàng chăm chú nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngươi ở Thanh Vân nhất định đã gặp ca ca của ta rồi!
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới hiểu được dụng ý phía sau của An Bình công chúa, nàng muốn từ phía mình lấy được một ít tin tức của Chu Vương Long Diệp Phương. Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Đã gặp, Chu Vương điện hạ đối với ta có chút chiếu cố.
An Bình công chúa cắn cắn môi anh đào nói:
- Lần cuối ngươi gặp huynh ấy là ở đâu?
Hồ Tiểu Thiên dựa theo tình hình thực tế hồi đáp:
- Thiên phủ hành cung Tiếp Châu, lúc ấy ta phát hiện tình thế không đúng, cho nên lén lút trốn thoát.
Đôi mắt của An Bình công chúa đỏ lên.
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến hình dạng của nàng có chút không đành lòng, an ủi nàng nói:
- Lý thị tuy rằng tự lập, nhưng là bọn họ đánh cờ hiệu cần vương, chắc có lẽ không khó xử Chu Vương điện hạ.
Ít nhất ở trước mắt mà nói bài tẩy Chu vương này còn có chút tác dụng.
An Bình công chúa chậm rãi gật đầu nói:
- Hy vọng ca ca ta bình an vô sự.
Trong nội tâm nàng cũng hiểu được, ca ca đang bị Lý thị khống chế, nếu có một ngày mất đi giá trị lợi dụng. Lý thị nhất định sẽ không chút do dự trừ khử huynh ấy.
Xa xa Thất Thất công chúa đã lên con hắc mã kia, phóng ngựa chạy về phía hai người bọn họ, đi đến bên cạnh bọn họ ghìm chặt ngựa cương nói:
- Cô cô, Tiểu Hồ Tử. Các người cũng chọn một con ngựa, chúng ta thử xem ai cưỡi ngựa nhanh hơn.
An Bình công chúa hồi phục cảm xúc nội tâm bi thương, mỉm cười gật gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên ý thức được tình cảnh An Bình công chúa hiện giờ cũng rất không dễ dàng, lão Hoàng đế ở mặt ngoài được tôn là thái thượng hoàng, nhưng trên thực tế đã bị tước đoạt tất cả quyền lực, tương đương bị giam lỏng. Tân quân Long Diệp Lâm mặc dù là đại ca của nàng. Nhưng Long Diệp Lâm hiển nhiên không sẽ để ý sống chết của An Bình công chúa. Địa vị của nàng và quá khứ đã không thể giống nhau. Mặc dù là biết ca ca mình thân hãm nhà tù, An Bình cũng bất lực. Điều có thể làm chỉ là lo lắng trong lòng mà thôi.
An Bình công chúa nhìn về hướng bầy ngựa, nàng lựa chọn một tuấn mã màu lông thuần trắng như tuyết. Nàng không hiểu thuật tướng mã, chỉ có thể là dựa hình thức để chọn ngựa, thích con ngựa tinh thuần tuyết trắng kia. Lựa chọn như vậy cũng xứng với tính cách điềm tĩnh ôn nhu của nàng.
Hồ Tiểu Thiên vốn không muốn tham gia đua ngựa, nhưng Thất Thất công chúa khăng khăng bảo hắn cũng chọn một con, Công chúa lên tiếng, hắn cũng không dám không theo. Đợi cho lúc Hồ Tiểu Thiên đang chọn ngựa, Thất Thất công chúa lại chỉ vào một con ngựa màu xám trong bầy ngựa:
- Ta xem con ngựa xám kia dường như thích hợp với ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn theo phương hướng nàng, đã thấy con ngựa màu xám kia có vẻ vô kỷ luật ở trong bầy ngựa, một mình ở bờ sông gặm cỏ, thân tro không trơn màu lông cực bình thường, nhưng hai lỗ tai lại dài hơn nhiều so với ngựa, Hồ Tiểu Thiên sau khi thấy ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, có lầm hay không, xác định đây là ngựa hay là la vậy? Càng kỳ quái hơn chính là, đuôi của con ngựa xám kia gần như trọc lóc rồi, xem tình hình hẳn là bị đốt, lông bờm trên người cũng bởi vì bị đốt, trọc mấy khối, cực kỳ buồn cười.
Xung quanh có vài tên thái giám tất cả đều cố nén cười, cho rằng Thất Thất công chúa rõ ràng đang trêu Hồ Tiểu Thiên.
An Bình công chúa nhìn thấy con ngựa kia cũng không khỏi nhíu nhíu mày, hạ giọng nói:
- Con ngựa này ở đâu tới vậy?
Tuy rằng nàng không hiểu gì nhiều về ngựa, nhưng cũng có thể nhìn ra con ngựa này thật sự quá kém, căn bản không nên xuất hiện trong trại ngựa hoàng gia.
Một tên thái giám đứng bên đáp:
- Con ngựa này sinh ra ở trong Trại ngựa Hồng Sơn, bởi vì xấu xí nên không có ai cưỡi, kỳ thật lúc trước cũng không khó coi như vậy, chỉ có điều hai tháng trước, tia chớp đánh trúng chuồng dẫn phát hoả hoạn, may mắn nó phá thông rào chắn, cho nên mới tránh khỏi tổn thất lớn hơn, trên đầu đến bây giờ còn có một cục sưng, Phàn Thiếu giám nói nó lập được công, cho nên yêu cầu chúng ta đối xử tử tế cho nó, để mặc nó ở tự do trong trại ngựa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dẫn nó đến đây đi!
Sau đó vài tên thái giám đi đến kéo con ngựa xám tới, tính tình nó có vẻ hết sức hiền lành, ngoan ngoãn để người ta lên hàm thiếc và dây cương, đáp lên yên ngựa. Tuy nói người tốt vì lụa ngựa tốt dựa vào yên, nhưng con ngựa xám này mặc dù là phủ thêm yên ngựa hoa lệ vẫn có vẻ chẳng ra cái gì cả, mà càng tức cười hơn.
Hồ Tiểu Thiên đi đến trước con ngựa, không ngờ nó rủ hai lỗ tai dài xuống dưới, Hồ Tiểu Thiên sờ sờ tai dài của nó, trong lòng thầm nghĩ, con ngựa này chẳng lẽ có huyết thống của thỏ? Hay hoặc là căn bản chính là một con la?
Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cũng đã lên ngựa, Thất Thất nói:
- Này, Tểu Hồ Tử, ngươi có dám so với ta hay không?
Hồ Tiểu Thiên xoay người leo lên trên con ngựa xám, vỗ nhè nhẹ cổ nó, nó vẫn cúi đầu đang tiếp tục ăn cỏ, dường như không thèm để ý chút nào việc có thêm một người trên lưng. Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn lại, thấy Tam Hoàng tử Long Đình Trấn cưỡi Ðại Uyên mã màu đỏ thẫm đang tung hoành ngang dọc trên bãi cỏ, giống như một tia chớp đạo màu đỏ lao nhanh ở trong hải dương.
Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so sánh với hàng, con ngựa xám mình đang cưỡi rõ ràng không thể so sánh với Ðại Uyên mã của người ta, dù là so với và tọa kỵ của Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cũng không bằng. Hồ Tiểu Thiên còn phát hiện, thân hình con ngựa xám này dường như ngắn hơn một chút so với ngựa bình thường, nhất là cái đuôi bị sau khi đốt cháy thì nhìn càng rõ ràng hơn, nói tóm lại, đây là một ngựa xấu.
Thất Thất công chúa chỉ sơn khẩu hướng nam nói:
- Chúng ta bắt đầu từ nơi này, ai đến sơn khẩu trước thì coi như người đó thắng!
Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn ôm tâm lý học theo Thái Tử, chạy hay thi đấu thì nhiệm vụ hôm nay của mình chủ yếu chính là làm nền, đua ngựa ở trước mặt hai vị công chúa nhất định phải kiềm chế một chút. Huống chi con ngựa xám này của mình thật sự rất kém cỏi. Rõ ràng chỉ biết ăn với ăn, đến bây giờ còn không ngừng ăn cỏ và uống nước.
Thất Thất công chúa nói:
- Chuẩn bị!
Có tiểu thái giám giương Tiểu Hoàng kỳ lên.
Hồ Tiểu Thiên kéo cương ngựa, lúc này con ngựa xám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, rốt cuộc đi tới đứng cùng hàng với Thất Thất công chúa, An Bình công chúa. Tiểu Hoàng kỳ đón gió phấp phới, sau đó dụng lực vung xuống. Thất Thất công chúa đã dẫn đầu xông ra ngoài, An Bình công chúa cũng không chịu về sau, nàng thúc vào con bạch mã, giống như một tia chớp màu bạc truy đuổi tuấn mã màu đen của Thất Thất công chúa, hai con ngựa luân phiên dẫn đầu. Hai vị công chúa ở trên lưng ngựa tư thế hiên ngang. Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Con ngựa xám bị Hồ Tiểu Thiên thúc lên cũng bắt đầu chạy theo, nhìn ra được nó đã hết sức, nhưng tốc độ thật sự quá chậm, thấy đã bị hai con ngựa phía trước bỏ qua khoảng cách khá lớn. Hồ Tiểu Thiên nhìn hai cái tai của con ngựa đang đập đập, lại nhìn nó lười nhác nện bước, căn bản nó không muốn ra sức. Dù sao Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý niệm tranh về nhất trong đầu, đơn giản mặc kệ nó.
Một cơn gió mạnh ập tới trước mặt, giây lát giữa bầu trời xanh trở nên xám xịt, đột nhiên một tia chớp tựa như thân hình kim rắn vặn vẹo xé rách tầng mây, lập tức liên tiếp có tiếng sấm rền vang lên.
Sấm sét bổ xuống làm tất cả ngựa đều chấn động cả kinh, đôi tai dài của con nựa xám theo tiếng sấm rồi đột nhiên dỏng lên. Sau đó nó giống như đột nhiên bừng tỉnh, vung bốn vó chạy như điên về phía trước, tốc độ nhanh hơn mấy lần suýt nữa quẳng Hồ Tiểu Thiên từ trên lưng ngựa xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên theo bản năng mà nắm chặt cương ngựa, chỉ cảm thấy gió vù vù thoảng bên tai, cảnh vật hai bên nhanh chóng rớt về phía sau, ngựa xám bằng tốc độ kinh người chạy về phía trước.
Hai con tuấn mã mà Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cưỡi tựa hồ bị tiếng sấm làm cho sợ hãi, giảm bớt tốc độ đứng lại nguyên chỗ, An Bình công chúa ngẩng lên nhìn bầu trời, dự cảm một trận bão tố sẽ đến, hạ giọng nói:
- Trời sắp mưa rồi, Thất Thất, hay là chúng ta trở về đi!
Thất Thất công chúa quay đầu nhìn lại, đã thấy xa xa có một chấm đen nhỏ đang nhanh chóng phóng đại, chính là Hồ Tiểu Thiên cưỡi con ngựa xám xấu xí với tốc độ cao đuổi về hướng bọn họ, nàng không khỏi mỉm cười:
- Có người chưa chắc đồng ý dễ dàng chịu thua đâu.
An Bình công chúa nói:
- Đừng hiếu thắng, cùng nhau trở về đi!
Thất Thất công chúa có chút do dự, nhưng vào lúc này trên bầu trời lại có một tiếng sấm vang lên, nàng cắn cắn môi anh đào, cuối cùng đồng ý, nhẹ nhàng kéo kéo cương ngựa, chuẩn bị quay đầu ngựa lại để trở về, một tia chớp lóe mắt xé rách màn trời thâm trầm, khiến đám ngựa hoảng sợ, hắc mã bỗng nhiên phát ra âm thanh hoảng sợ Xi..Xiiii.., không ngờ bị sợ hãi, không chịu nghe lời Thất Thất, chạy như điên về hướng tây nam, Thất Thấtcông chúa sợ tới mức giữ chặt lấy cương ngựa, thân hình cúi xuống nằm ở trên lưng ngựa, sợ rơi khỏi hắc mã.
An Bình công chúa phát hiện tình thế thay đổi, hoa dung thất sắc, cuống quít giục ngựa đuổi theo Thất Thất.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên đã như gió bay điện chớp chạy tới, nhanh chóng đi đến bên An Bình công chúa, lớn tiếng nói:
- Tiểu Công chúa đâu rồi?
An Bình công chúa chỉ chỉ về phương xa, hắc mã kia đã đưa Thất Thất càng lúc càng xa, lúc này đã biến thành một chấm đen nhỏ ở đường chân trời phía xa.
- Khởi bẩm Công chúa điện hạ, hôm nay nô tài đúng dịp đi theo Phàn Thiếu giám đến đây thăm Trại ngựa Hồng Sơn, trong cung ở lâu, cho nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
An Bình công chúa gật đầu nói:
- Thất Thất công chúa khăng khăng muốn cùng ta đến đây chọn ngựa, bởi vì không muốn quá nhiều người chú ý, cho nên nó mới đề nghị mặc trang phục như vậy.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Công chúa bất kể mặc gì đều thiên tư quốc sắc.
An Bình công chúa hơi nhăn đôi mi thanh tú, dường như cảm thấy những lời này của Hồ Tiểu Thiên có chút làm càn.
Hồ Tiểu Thiên giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cuống quít tạ lỗi nói:
- Công chúa chớ trách, tiểu nhân lớn mật rồi, nhưng những lời tiểu nhân nói đều là lời nói thật.
Lời nói có thể khiến nữ nhân vui vẻ là điểm mạnh trời sinh của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Bình công chúa ửng đỏ nói:
- Ngươi không cần phải sợ, ta không trách ngươi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ ta sợ hãi khi nào? Trong mắt cô chẳng lẽ lá gan của ta nhỏ như vậy sao? An Bình công chúa này chẳng những xinh đẹp vô song, tính tình lại dịu dàng động lòng người, Hồ Tiểu Thiên tuy tiếp xúc với nàng hai lần, nhưng trong lòng lại cực kỳ thưởng thức nàng, đây mới gọi là dịu dàng như nước, đây mới gọi là “nữ nhân vị”! Trái lại Thất Thất công chúa, như vậy cũng có thể gọi nữ nhân, trên thực tế Thất Thất công chúa còn vị thành niên, chỉ là một cái tiểu cô nương mà thôi.
An Bình công chúa nói:
- Chuyện của ngươi ta ít nhiều đã biết một ít.
Dừng lại một chút lại nói:
- Thất Thất công chúa nói với ta.
]Nội tâm Hồ Tiểu Thiên rùng mình, ta ngất! Thất Thất công chúa điêu ngoa kia sẽ không phải đem chuyện hợp mưu giết người nói cho cô biết đấy chứ?
An Bình công chúa nói:
- Ta biết rằng ngươi năm đó từng đã cứu tiểu công chúa, là ngươi một đường hộ tống nó đến Tiếp Châu, tiểu công chúa tuy rằng ngoài mặt nhằm vào ngươi, nhưng thực ra trong lòng nó rất cảm kích ngươi.
Hồ Tiểu Thiên chỉ cười cười mà không nói gì, cảm kích thì không cần, chỉ cần tiểu ông chúa không tìm phiền toái cho mình là tốt rồi.
An Bình công chúa bỗng nhiên dừng bước lại, Hồ Tiểu Thiên cũng theo dừng lại. Đôi mắt sáng của nàng chăm chú nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngươi ở Thanh Vân nhất định đã gặp ca ca của ta rồi!
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới hiểu được dụng ý phía sau của An Bình công chúa, nàng muốn từ phía mình lấy được một ít tin tức của Chu Vương Long Diệp Phương. Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Đã gặp, Chu Vương điện hạ đối với ta có chút chiếu cố.
An Bình công chúa cắn cắn môi anh đào nói:
- Lần cuối ngươi gặp huynh ấy là ở đâu?
Hồ Tiểu Thiên dựa theo tình hình thực tế hồi đáp:
- Thiên phủ hành cung Tiếp Châu, lúc ấy ta phát hiện tình thế không đúng, cho nên lén lút trốn thoát.
Đôi mắt của An Bình công chúa đỏ lên.
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến hình dạng của nàng có chút không đành lòng, an ủi nàng nói:
- Lý thị tuy rằng tự lập, nhưng là bọn họ đánh cờ hiệu cần vương, chắc có lẽ không khó xử Chu Vương điện hạ.
Ít nhất ở trước mắt mà nói bài tẩy Chu vương này còn có chút tác dụng.
An Bình công chúa chậm rãi gật đầu nói:
- Hy vọng ca ca ta bình an vô sự.
Trong nội tâm nàng cũng hiểu được, ca ca đang bị Lý thị khống chế, nếu có một ngày mất đi giá trị lợi dụng. Lý thị nhất định sẽ không chút do dự trừ khử huynh ấy.
Xa xa Thất Thất công chúa đã lên con hắc mã kia, phóng ngựa chạy về phía hai người bọn họ, đi đến bên cạnh bọn họ ghìm chặt ngựa cương nói:
- Cô cô, Tiểu Hồ Tử. Các người cũng chọn một con ngựa, chúng ta thử xem ai cưỡi ngựa nhanh hơn.
An Bình công chúa hồi phục cảm xúc nội tâm bi thương, mỉm cười gật gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên ý thức được tình cảnh An Bình công chúa hiện giờ cũng rất không dễ dàng, lão Hoàng đế ở mặt ngoài được tôn là thái thượng hoàng, nhưng trên thực tế đã bị tước đoạt tất cả quyền lực, tương đương bị giam lỏng. Tân quân Long Diệp Lâm mặc dù là đại ca của nàng. Nhưng Long Diệp Lâm hiển nhiên không sẽ để ý sống chết của An Bình công chúa. Địa vị của nàng và quá khứ đã không thể giống nhau. Mặc dù là biết ca ca mình thân hãm nhà tù, An Bình cũng bất lực. Điều có thể làm chỉ là lo lắng trong lòng mà thôi.
An Bình công chúa nhìn về hướng bầy ngựa, nàng lựa chọn một tuấn mã màu lông thuần trắng như tuyết. Nàng không hiểu thuật tướng mã, chỉ có thể là dựa hình thức để chọn ngựa, thích con ngựa tinh thuần tuyết trắng kia. Lựa chọn như vậy cũng xứng với tính cách điềm tĩnh ôn nhu của nàng.
Hồ Tiểu Thiên vốn không muốn tham gia đua ngựa, nhưng Thất Thất công chúa khăng khăng bảo hắn cũng chọn một con, Công chúa lên tiếng, hắn cũng không dám không theo. Đợi cho lúc Hồ Tiểu Thiên đang chọn ngựa, Thất Thất công chúa lại chỉ vào một con ngựa màu xám trong bầy ngựa:
- Ta xem con ngựa xám kia dường như thích hợp với ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn theo phương hướng nàng, đã thấy con ngựa màu xám kia có vẻ vô kỷ luật ở trong bầy ngựa, một mình ở bờ sông gặm cỏ, thân tro không trơn màu lông cực bình thường, nhưng hai lỗ tai lại dài hơn nhiều so với ngựa, Hồ Tiểu Thiên sau khi thấy ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, có lầm hay không, xác định đây là ngựa hay là la vậy? Càng kỳ quái hơn chính là, đuôi của con ngựa xám kia gần như trọc lóc rồi, xem tình hình hẳn là bị đốt, lông bờm trên người cũng bởi vì bị đốt, trọc mấy khối, cực kỳ buồn cười.
Xung quanh có vài tên thái giám tất cả đều cố nén cười, cho rằng Thất Thất công chúa rõ ràng đang trêu Hồ Tiểu Thiên.
An Bình công chúa nhìn thấy con ngựa kia cũng không khỏi nhíu nhíu mày, hạ giọng nói:
- Con ngựa này ở đâu tới vậy?
Tuy rằng nàng không hiểu gì nhiều về ngựa, nhưng cũng có thể nhìn ra con ngựa này thật sự quá kém, căn bản không nên xuất hiện trong trại ngựa hoàng gia.
Một tên thái giám đứng bên đáp:
- Con ngựa này sinh ra ở trong Trại ngựa Hồng Sơn, bởi vì xấu xí nên không có ai cưỡi, kỳ thật lúc trước cũng không khó coi như vậy, chỉ có điều hai tháng trước, tia chớp đánh trúng chuồng dẫn phát hoả hoạn, may mắn nó phá thông rào chắn, cho nên mới tránh khỏi tổn thất lớn hơn, trên đầu đến bây giờ còn có một cục sưng, Phàn Thiếu giám nói nó lập được công, cho nên yêu cầu chúng ta đối xử tử tế cho nó, để mặc nó ở tự do trong trại ngựa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dẫn nó đến đây đi!
Sau đó vài tên thái giám đi đến kéo con ngựa xám tới, tính tình nó có vẻ hết sức hiền lành, ngoan ngoãn để người ta lên hàm thiếc và dây cương, đáp lên yên ngựa. Tuy nói người tốt vì lụa ngựa tốt dựa vào yên, nhưng con ngựa xám này mặc dù là phủ thêm yên ngựa hoa lệ vẫn có vẻ chẳng ra cái gì cả, mà càng tức cười hơn.
Hồ Tiểu Thiên đi đến trước con ngựa, không ngờ nó rủ hai lỗ tai dài xuống dưới, Hồ Tiểu Thiên sờ sờ tai dài của nó, trong lòng thầm nghĩ, con ngựa này chẳng lẽ có huyết thống của thỏ? Hay hoặc là căn bản chính là một con la?
Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cũng đã lên ngựa, Thất Thất nói:
- Này, Tểu Hồ Tử, ngươi có dám so với ta hay không?
Hồ Tiểu Thiên xoay người leo lên trên con ngựa xám, vỗ nhè nhẹ cổ nó, nó vẫn cúi đầu đang tiếp tục ăn cỏ, dường như không thèm để ý chút nào việc có thêm một người trên lưng. Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn lại, thấy Tam Hoàng tử Long Đình Trấn cưỡi Ðại Uyên mã màu đỏ thẫm đang tung hoành ngang dọc trên bãi cỏ, giống như một tia chớp đạo màu đỏ lao nhanh ở trong hải dương.
Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so sánh với hàng, con ngựa xám mình đang cưỡi rõ ràng không thể so sánh với Ðại Uyên mã của người ta, dù là so với và tọa kỵ của Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cũng không bằng. Hồ Tiểu Thiên còn phát hiện, thân hình con ngựa xám này dường như ngắn hơn một chút so với ngựa bình thường, nhất là cái đuôi bị sau khi đốt cháy thì nhìn càng rõ ràng hơn, nói tóm lại, đây là một ngựa xấu.
Thất Thất công chúa chỉ sơn khẩu hướng nam nói:
- Chúng ta bắt đầu từ nơi này, ai đến sơn khẩu trước thì coi như người đó thắng!
Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn ôm tâm lý học theo Thái Tử, chạy hay thi đấu thì nhiệm vụ hôm nay của mình chủ yếu chính là làm nền, đua ngựa ở trước mặt hai vị công chúa nhất định phải kiềm chế một chút. Huống chi con ngựa xám này của mình thật sự rất kém cỏi. Rõ ràng chỉ biết ăn với ăn, đến bây giờ còn không ngừng ăn cỏ và uống nước.
Thất Thất công chúa nói:
- Chuẩn bị!
Có tiểu thái giám giương Tiểu Hoàng kỳ lên.
Hồ Tiểu Thiên kéo cương ngựa, lúc này con ngựa xám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, rốt cuộc đi tới đứng cùng hàng với Thất Thất công chúa, An Bình công chúa. Tiểu Hoàng kỳ đón gió phấp phới, sau đó dụng lực vung xuống. Thất Thất công chúa đã dẫn đầu xông ra ngoài, An Bình công chúa cũng không chịu về sau, nàng thúc vào con bạch mã, giống như một tia chớp màu bạc truy đuổi tuấn mã màu đen của Thất Thất công chúa, hai con ngựa luân phiên dẫn đầu. Hai vị công chúa ở trên lưng ngựa tư thế hiên ngang. Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Con ngựa xám bị Hồ Tiểu Thiên thúc lên cũng bắt đầu chạy theo, nhìn ra được nó đã hết sức, nhưng tốc độ thật sự quá chậm, thấy đã bị hai con ngựa phía trước bỏ qua khoảng cách khá lớn. Hồ Tiểu Thiên nhìn hai cái tai của con ngựa đang đập đập, lại nhìn nó lười nhác nện bước, căn bản nó không muốn ra sức. Dù sao Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý niệm tranh về nhất trong đầu, đơn giản mặc kệ nó.
Một cơn gió mạnh ập tới trước mặt, giây lát giữa bầu trời xanh trở nên xám xịt, đột nhiên một tia chớp tựa như thân hình kim rắn vặn vẹo xé rách tầng mây, lập tức liên tiếp có tiếng sấm rền vang lên.
Sấm sét bổ xuống làm tất cả ngựa đều chấn động cả kinh, đôi tai dài của con nựa xám theo tiếng sấm rồi đột nhiên dỏng lên. Sau đó nó giống như đột nhiên bừng tỉnh, vung bốn vó chạy như điên về phía trước, tốc độ nhanh hơn mấy lần suýt nữa quẳng Hồ Tiểu Thiên từ trên lưng ngựa xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên theo bản năng mà nắm chặt cương ngựa, chỉ cảm thấy gió vù vù thoảng bên tai, cảnh vật hai bên nhanh chóng rớt về phía sau, ngựa xám bằng tốc độ kinh người chạy về phía trước.
Hai con tuấn mã mà Thất Thất công chúa và An Bình công chúa cưỡi tựa hồ bị tiếng sấm làm cho sợ hãi, giảm bớt tốc độ đứng lại nguyên chỗ, An Bình công chúa ngẩng lên nhìn bầu trời, dự cảm một trận bão tố sẽ đến, hạ giọng nói:
- Trời sắp mưa rồi, Thất Thất, hay là chúng ta trở về đi!
Thất Thất công chúa quay đầu nhìn lại, đã thấy xa xa có một chấm đen nhỏ đang nhanh chóng phóng đại, chính là Hồ Tiểu Thiên cưỡi con ngựa xám xấu xí với tốc độ cao đuổi về hướng bọn họ, nàng không khỏi mỉm cười:
- Có người chưa chắc đồng ý dễ dàng chịu thua đâu.
An Bình công chúa nói:
- Đừng hiếu thắng, cùng nhau trở về đi!
Thất Thất công chúa có chút do dự, nhưng vào lúc này trên bầu trời lại có một tiếng sấm vang lên, nàng cắn cắn môi anh đào, cuối cùng đồng ý, nhẹ nhàng kéo kéo cương ngựa, chuẩn bị quay đầu ngựa lại để trở về, một tia chớp lóe mắt xé rách màn trời thâm trầm, khiến đám ngựa hoảng sợ, hắc mã bỗng nhiên phát ra âm thanh hoảng sợ Xi..Xiiii.., không ngờ bị sợ hãi, không chịu nghe lời Thất Thất, chạy như điên về hướng tây nam, Thất Thấtcông chúa sợ tới mức giữ chặt lấy cương ngựa, thân hình cúi xuống nằm ở trên lưng ngựa, sợ rơi khỏi hắc mã.
An Bình công chúa phát hiện tình thế thay đổi, hoa dung thất sắc, cuống quít giục ngựa đuổi theo Thất Thất.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên đã như gió bay điện chớp chạy tới, nhanh chóng đi đến bên An Bình công chúa, lớn tiếng nói:
- Tiểu Công chúa đâu rồi?
An Bình công chúa chỉ chỉ về phương xa, hắc mã kia đã đưa Thất Thất càng lúc càng xa, lúc này đã biến thành một chấm đen nhỏ ở đường chân trời phía xa.
/306
|