Chương 24: Phùng lâm mạc nhập (thượng)
Trong lòng Mộ Dung Phi Yên thoáng rung động bởi những lời vừa rồi của hắn.
Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, nữ tử ở bất kỳ thời đại nào cũng đều si mê nam nhân có khí chất nghệ sĩ, mà khí chất đỉnh cao phải phản phác quy chân. Thật sự nếu đạt được cảnh giới kia thì khí chất ấy đã nội liễm, chứ mấy việc làm trò gây chú ý, buông dăm ba câu khinh bạc, thi thoảng phô trương vài câu chữ văn vẻ, mượn đông mượn tây mấy câu thơ đi trêu đùa đàn bà con gái mà gọi là khí chất nghệ sĩ sao? Hồ Tiểu Thiên tự mỉa mai mình, có mà kịch sĩ thì đúng hơn.
Mà Hồ Tiểu Thiên diễn kịch đã thành thói, miệng nói ba hoa mấy câu chữ hiện đại, thường xuyên sao chép Đường thi Tống từ, kèm theo bộ dáng thiếu gia bất cần đời, tất cả tạo nên một giọng điệu đặc biệt khác thường, hắn tự cho rằng bản thân mình miễn cưỡng cũng hơn người khác đôi chút.
Mộ Dung Phi Yên dù gì cũng không phải là tài nữ Hoắc Tiểu Như, ấn tượng ban đầu của nàng về Hồ Tiểu Thiên chính là bộ dáng thiếu gia công tử, về sau mới từ từ biết thêm điệu bộ nghệ sĩ của hắn, tuy nhiên nàng không thể phủ nhận rằng hắn thật sự có chút tài hoa, nhưng chỉ là tài năng méo mó mà thôi, nàng nhìn qua bộ dáng dương dương đắc ý của Hồ Tiểu Thiên mà thấy bực mình, cái đồ nông cạn thích khoe khoang.
Hơn một canh giờ lắc lư trên xe ngựa, Hồ Tiểu Thiên chịu không nổi đành trở về trên lưng Tuyết Hoa Thông, cảm giác đi ngựa vẫn hay hơn đi xe chút đỉnh, chỉ là không biết ngồi lâu quá có bị chân vòng kiềng không nhỉ? Hồ Tiểu Thiên liếc sang Mộ Dung Phi Yên, thấy nàng vẫn thư thái, tư thế hiên ngang hai chân thẳng tắp, xem ra mấy câu ấy chỉ là đồn nhảm mà thôi.
Lương Đại Tráng ưỡn bụng thúc ngựa từ sau đuổi tới: "Thiếu gia, trời đã giữa trưa, chúng ta tạm dừng chân nghỉ ngơi dùng cơm một lát, có được không?"
Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị đáp ứng thì Mộ Dung Phi Yên lên tiếng: "Không được! Mọi người đều mang theo lương khô, hãy lấy ra ăn tạm chút ít, đêm nay nhất định phải đến dịch trạm Vọng Kinh."
Lương Đại Tráng giương mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Mộ Dung Phi Yên, bên dưới lớp sa mỏng của chiếc mũ rộng vành là bộ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn đành bỏ ý định tranh cãi với nàng, khoát tay nói: "Nghe lời Mộ Dung bộ đầu đi!"
Đám người đành phải vừa gặm lương khô vừa tiếp tục lên đường, cũng may mùi vị lương khô không tệ, Hồ Tiểu Thiên tay trái cưỡi ngựa tay phải cầm bánh nướng nhai nhóp nhép, thật là sảng khoái, đừng nghĩ ngồi xe là không mệt, đi cả buổi như thế cũng tiêu hao không ít sức lực. Hắn bảo Lương Đại Tráng đưa cho Mộ Dung Phi Yên một phần bánh, nhưng Mộ Dung Phi Yên không nhận, nàng lấy từ trong hành lý ra một cái bánh hấp khô cong, để cả cái to như thế mà ăn. Ăn xong bánh hấp lại đem ra một quả lê, thì ra cũng biết ăn uống đấy, còn biết bổ sung vitamin, hèn chi trắng trẻo xinh đẹp thế. Đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu một chút ôn nhu quyến rũ, phong tình đối với nữ nhân rất là quan trọng nha, đàn bà mà không biết lẳng lơ, muốn làm nữ cường à.
Từ lúc khởi hành, đám gia đinh đã nhìn ra thiếu gia này chính một là kẻ thích hưởng thụ, thích náo nhiệt, đi theo hắn nhất định sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, một vụ sai sử vô cùng có lợi. Vậy mà lòi đâu ra bà cô này, Mộ Dung Phi Yên làm việc nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, đối đãi nghiêm khắc với đám gia đinh, mặc dù bề ngoài thiếu gia cố ra dáng lão đại, nhưng thực tế mọi việc đều nghe theo Mộ Dung Phi Yên. Vài tên gia đinh thầm kêu khổ, thiếu gia cũng thật là, đi nhậm chức còn lôi theo nữ bộ khoái này, không phải tự tìm phiền toái sao? Không dám sờ không dám đụng, lúc đầu còn tưởng hắn định tán gái, thì ra là tìm một bà quản sự.
Sắc trời tối dần, Mộ Dung Phi Yên nheo mắt quan sát vị trí mặt trời đang lặn, đoạn đường này nàng đã đi qua mấy lần, Vọng Kinh dịch trạm đại khái còn cách khoảng ba mươi dặm, nhưng xem ra không kịp đến trước khi trời tối rồi. Hồ Tiểu Thiên sau khi trọng sinh, chưa hề đi xa như thế, bất quá lúc này hắn một lần nữa được tự do như chim sổ lồng thế nên tâm tình không tệ, mà tâm tình tốt dĩ nhiên là không thấy mệt, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn đã tiến bộ kha khá, con Tuyết Hoa Thông cũng chấp nhận để hắn vung roi.
Hồ Tiểu Thiên đi đến bên cạnh Mộ Dung Phi Yên: "Phi Yên! Dịch trạm còn xa lắm không?"
Mộ Dung Phi Yên ngạc nhiên nhìn hắn, từ lúc nào gia hỏa này lại gọi nàng bằng tên vậy, hơn nữa còn ra vẻ làm như thân thiết lắm, khiến người ta tức lộn ruột. Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, Mộ Dung Phi Yên không muốn dây dưa, mà có dây dưa cũng không lại cái mồm của hắn, nàng nói khẽ: "Đại khái còn khoảng ba mươi dặm, tối đa một canh giờ nữa là tới. Nếu không phải do ngươi chậm trễ thì lúc này có lẽ đã đến dịch trạm rồi." Nàng không quên nặng nhẹ một câu.
Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn chung quanh ho khan mấy cai, đám gia đinh đang đi thong thả bộ dáng như không nghe gì, thật ra nghe rất rành mạch, trong lòng nhủ thầm thật đúng là đậu hủ chấm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mộ Dung Phi Yên xem ra là khắc tinh của thiếu gia, mà thiếu gia cũng rất khách khí với nàng a.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng: "Cho chút mặt mũi!"
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn: "Hối hận rồi sao? Tìm mọi cách kéo ta theo giờ hối hận phải không?" Nàng vô cùng đắc ý, cho ngươi nếm thử cảm giác cái gì gọi là thỉnh thần dễ tiễn thần nan.
Phạch phạch phạch phạch! Trên ngọn cây đám chim chóc bỗng đồng loạt vỗ cánh bay lên bầu trời đêm, giống như kinh hãi điều gì, Mộ Dung Phi Yên giơ tay phải lên bảo mọi người dừng lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh tứ phía, bọn hắn đang đứng trong rừng rậm, tuy rằng giang hồ có câu "phùng lâm mạc nhập" gặp rừng thì đừng vào, nhưng đoạn đường này chính là con đường ngắn nhất dẫn tới Vọng Kinh dịch trạm.
Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, nàng vuốt nhẹ bờm ngựa màu đen, bờ môi nhấp nháy như đang nói gì với nó, sau đó bay vọt lên không, chân phải điểm nhẹ lên cành cây mượn thế nhảy tiếp lên hơn hai trượng nữa, thân thể mềm mại uyển chuyển đứng trên một ngọn cổ tùng thân hình nhấp nhô theo tán cây.
Hồ Tiểu Thiên mở mắt thao láo say mê, nhìn dáng người Mộ Dung Phi Yên nhẹ nhàng mà uyển chuyển như vận động viên thể thao, thật đúng là một loại hưởng thụ, gia hỏa này chợt nhớ tới mấy lộ khinh công trong phim chưởng, chẳng lẽ kết cấu cơ thể người ở nơi này hoàn toàn khác với thế giới trước kia của hắn? Chỉ nhìn thôi thì không thể phân biệt được a, muốn hiểu rõ vấn đề này có lẽ phải giải phẫu cơ thể người mới có thể so sánh được.
Đúng lúc này, từ trong mảnh rừng bên phải hơn hai mươi tên tay cầm đoản kiếm hò hét vang trời hướng thẳng chỗ bọn hắn lao tới.
Mộ Dung Phi Yên biến sắc, nơi đây cách kinh thành không xa, quan đạo quanh năm an bình không hề nghe nói có mã tặc cướp đường.
Mộ Dung Phi Yên hét lớn: "Rời khỏi rừng cây!"
Hồ Tiểu Thiên quay đầu ngựa, nhưng kỵ thuật của hắn dù gì cũng là hàng dởm, thêm nữa lúc nãy hắn đi trước nên giờ quay đầu lại là thành cuối cùng, đợi hắn loay hoay xong thì bốn gã gia đinh đã chạy mất dạng không hề quan tâm tới hắn. Hồ Tiểu Thiên một bụng oán khí, ta nói lâm nạn thì bỏ chạy còn nhanh hơn cả chủ nhân, làm gia đinh cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp a, các ngươi được phái tới để hộ tống lão tử mà...
Trong lòng Mộ Dung Phi Yên thoáng rung động bởi những lời vừa rồi của hắn.
Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, nữ tử ở bất kỳ thời đại nào cũng đều si mê nam nhân có khí chất nghệ sĩ, mà khí chất đỉnh cao phải phản phác quy chân. Thật sự nếu đạt được cảnh giới kia thì khí chất ấy đã nội liễm, chứ mấy việc làm trò gây chú ý, buông dăm ba câu khinh bạc, thi thoảng phô trương vài câu chữ văn vẻ, mượn đông mượn tây mấy câu thơ đi trêu đùa đàn bà con gái mà gọi là khí chất nghệ sĩ sao? Hồ Tiểu Thiên tự mỉa mai mình, có mà kịch sĩ thì đúng hơn.
Mà Hồ Tiểu Thiên diễn kịch đã thành thói, miệng nói ba hoa mấy câu chữ hiện đại, thường xuyên sao chép Đường thi Tống từ, kèm theo bộ dáng thiếu gia bất cần đời, tất cả tạo nên một giọng điệu đặc biệt khác thường, hắn tự cho rằng bản thân mình miễn cưỡng cũng hơn người khác đôi chút.
Mộ Dung Phi Yên dù gì cũng không phải là tài nữ Hoắc Tiểu Như, ấn tượng ban đầu của nàng về Hồ Tiểu Thiên chính là bộ dáng thiếu gia công tử, về sau mới từ từ biết thêm điệu bộ nghệ sĩ của hắn, tuy nhiên nàng không thể phủ nhận rằng hắn thật sự có chút tài hoa, nhưng chỉ là tài năng méo mó mà thôi, nàng nhìn qua bộ dáng dương dương đắc ý của Hồ Tiểu Thiên mà thấy bực mình, cái đồ nông cạn thích khoe khoang.
Hơn một canh giờ lắc lư trên xe ngựa, Hồ Tiểu Thiên chịu không nổi đành trở về trên lưng Tuyết Hoa Thông, cảm giác đi ngựa vẫn hay hơn đi xe chút đỉnh, chỉ là không biết ngồi lâu quá có bị chân vòng kiềng không nhỉ? Hồ Tiểu Thiên liếc sang Mộ Dung Phi Yên, thấy nàng vẫn thư thái, tư thế hiên ngang hai chân thẳng tắp, xem ra mấy câu ấy chỉ là đồn nhảm mà thôi.
Lương Đại Tráng ưỡn bụng thúc ngựa từ sau đuổi tới: "Thiếu gia, trời đã giữa trưa, chúng ta tạm dừng chân nghỉ ngơi dùng cơm một lát, có được không?"
Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị đáp ứng thì Mộ Dung Phi Yên lên tiếng: "Không được! Mọi người đều mang theo lương khô, hãy lấy ra ăn tạm chút ít, đêm nay nhất định phải đến dịch trạm Vọng Kinh."
Lương Đại Tráng giương mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Mộ Dung Phi Yên, bên dưới lớp sa mỏng của chiếc mũ rộng vành là bộ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn đành bỏ ý định tranh cãi với nàng, khoát tay nói: "Nghe lời Mộ Dung bộ đầu đi!"
Đám người đành phải vừa gặm lương khô vừa tiếp tục lên đường, cũng may mùi vị lương khô không tệ, Hồ Tiểu Thiên tay trái cưỡi ngựa tay phải cầm bánh nướng nhai nhóp nhép, thật là sảng khoái, đừng nghĩ ngồi xe là không mệt, đi cả buổi như thế cũng tiêu hao không ít sức lực. Hắn bảo Lương Đại Tráng đưa cho Mộ Dung Phi Yên một phần bánh, nhưng Mộ Dung Phi Yên không nhận, nàng lấy từ trong hành lý ra một cái bánh hấp khô cong, để cả cái to như thế mà ăn. Ăn xong bánh hấp lại đem ra một quả lê, thì ra cũng biết ăn uống đấy, còn biết bổ sung vitamin, hèn chi trắng trẻo xinh đẹp thế. Đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu một chút ôn nhu quyến rũ, phong tình đối với nữ nhân rất là quan trọng nha, đàn bà mà không biết lẳng lơ, muốn làm nữ cường à.
Từ lúc khởi hành, đám gia đinh đã nhìn ra thiếu gia này chính một là kẻ thích hưởng thụ, thích náo nhiệt, đi theo hắn nhất định sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, một vụ sai sử vô cùng có lợi. Vậy mà lòi đâu ra bà cô này, Mộ Dung Phi Yên làm việc nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, đối đãi nghiêm khắc với đám gia đinh, mặc dù bề ngoài thiếu gia cố ra dáng lão đại, nhưng thực tế mọi việc đều nghe theo Mộ Dung Phi Yên. Vài tên gia đinh thầm kêu khổ, thiếu gia cũng thật là, đi nhậm chức còn lôi theo nữ bộ khoái này, không phải tự tìm phiền toái sao? Không dám sờ không dám đụng, lúc đầu còn tưởng hắn định tán gái, thì ra là tìm một bà quản sự.
Sắc trời tối dần, Mộ Dung Phi Yên nheo mắt quan sát vị trí mặt trời đang lặn, đoạn đường này nàng đã đi qua mấy lần, Vọng Kinh dịch trạm đại khái còn cách khoảng ba mươi dặm, nhưng xem ra không kịp đến trước khi trời tối rồi. Hồ Tiểu Thiên sau khi trọng sinh, chưa hề đi xa như thế, bất quá lúc này hắn một lần nữa được tự do như chim sổ lồng thế nên tâm tình không tệ, mà tâm tình tốt dĩ nhiên là không thấy mệt, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn đã tiến bộ kha khá, con Tuyết Hoa Thông cũng chấp nhận để hắn vung roi.
Hồ Tiểu Thiên đi đến bên cạnh Mộ Dung Phi Yên: "Phi Yên! Dịch trạm còn xa lắm không?"
Mộ Dung Phi Yên ngạc nhiên nhìn hắn, từ lúc nào gia hỏa này lại gọi nàng bằng tên vậy, hơn nữa còn ra vẻ làm như thân thiết lắm, khiến người ta tức lộn ruột. Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, Mộ Dung Phi Yên không muốn dây dưa, mà có dây dưa cũng không lại cái mồm của hắn, nàng nói khẽ: "Đại khái còn khoảng ba mươi dặm, tối đa một canh giờ nữa là tới. Nếu không phải do ngươi chậm trễ thì lúc này có lẽ đã đến dịch trạm rồi." Nàng không quên nặng nhẹ một câu.
Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn chung quanh ho khan mấy cai, đám gia đinh đang đi thong thả bộ dáng như không nghe gì, thật ra nghe rất rành mạch, trong lòng nhủ thầm thật đúng là đậu hủ chấm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mộ Dung Phi Yên xem ra là khắc tinh của thiếu gia, mà thiếu gia cũng rất khách khí với nàng a.
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng: "Cho chút mặt mũi!"
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn: "Hối hận rồi sao? Tìm mọi cách kéo ta theo giờ hối hận phải không?" Nàng vô cùng đắc ý, cho ngươi nếm thử cảm giác cái gì gọi là thỉnh thần dễ tiễn thần nan.
Phạch phạch phạch phạch! Trên ngọn cây đám chim chóc bỗng đồng loạt vỗ cánh bay lên bầu trời đêm, giống như kinh hãi điều gì, Mộ Dung Phi Yên giơ tay phải lên bảo mọi người dừng lại.
Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh tứ phía, bọn hắn đang đứng trong rừng rậm, tuy rằng giang hồ có câu "phùng lâm mạc nhập" gặp rừng thì đừng vào, nhưng đoạn đường này chính là con đường ngắn nhất dẫn tới Vọng Kinh dịch trạm.
Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, nàng vuốt nhẹ bờm ngựa màu đen, bờ môi nhấp nháy như đang nói gì với nó, sau đó bay vọt lên không, chân phải điểm nhẹ lên cành cây mượn thế nhảy tiếp lên hơn hai trượng nữa, thân thể mềm mại uyển chuyển đứng trên một ngọn cổ tùng thân hình nhấp nhô theo tán cây.
Hồ Tiểu Thiên mở mắt thao láo say mê, nhìn dáng người Mộ Dung Phi Yên nhẹ nhàng mà uyển chuyển như vận động viên thể thao, thật đúng là một loại hưởng thụ, gia hỏa này chợt nhớ tới mấy lộ khinh công trong phim chưởng, chẳng lẽ kết cấu cơ thể người ở nơi này hoàn toàn khác với thế giới trước kia của hắn? Chỉ nhìn thôi thì không thể phân biệt được a, muốn hiểu rõ vấn đề này có lẽ phải giải phẫu cơ thể người mới có thể so sánh được.
Đúng lúc này, từ trong mảnh rừng bên phải hơn hai mươi tên tay cầm đoản kiếm hò hét vang trời hướng thẳng chỗ bọn hắn lao tới.
Mộ Dung Phi Yên biến sắc, nơi đây cách kinh thành không xa, quan đạo quanh năm an bình không hề nghe nói có mã tặc cướp đường.
Mộ Dung Phi Yên hét lớn: "Rời khỏi rừng cây!"
Hồ Tiểu Thiên quay đầu ngựa, nhưng kỵ thuật của hắn dù gì cũng là hàng dởm, thêm nữa lúc nãy hắn đi trước nên giờ quay đầu lại là thành cuối cùng, đợi hắn loay hoay xong thì bốn gã gia đinh đã chạy mất dạng không hề quan tâm tới hắn. Hồ Tiểu Thiên một bụng oán khí, ta nói lâm nạn thì bỏ chạy còn nhanh hơn cả chủ nhân, làm gia đinh cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp a, các ngươi được phái tới để hộ tống lão tử mà...
/306
|