Áo tơi và Mũ rộng vành căn bản không chịu nổi lực quất của mưa lớn, liên tiếp những tiếng sét đánh xuống hù cho bọn ngựa phát hoảng "Híii......ii..iii" vang. Hồ Phật cuống quít xoay người xuống ngựa, hét lớn: "Mọi người xuống ngựa đi bộ, dùng vải bố bịt lấy mắt ngựa, lấp kín lỗ tai chúng để chúng khỏi hoảng sợ!" Hắn vô cùng thân cận với ngựa, nên cực kỳ hiểu rõ tập tính của ngựa.
Mọi người nhao nhao xuống ngựa, chưa chờ bọn hắn xuống hết ngựa, lại một tiếng sấm nổ vang ngay trên đỉnh đầu, khiến bọn y sợ tới mức co cụm người lại một cách vô thức. Con ngựa của Lương Đại Tráng bị tiếng sấm này làm cho sợ tới cực điểm, đầu nó cúi dập xuống, bờ mông vểnh vểnh lên, hai vó sau tung lên, hất Lương Đại Tráng đang xuống ngựa bay ra ngoài, trông bộ dáng giống hệt kiểu hiệp khách xuống ngựa vậy.
Lương Đại Tráng ngã nhào ra đường, đau đến không chịu nổi, phát ra tiếng hét thảm. Con ngựa của y thì quay đầu bỏ chạy, mặc dù Hồ Phật kịp thời tiến lên bắt được dây cương, nhưng mà tiếc rằng không thể giữ chặt được con ngựa đang vô cùng hoảng sợ này. Con ngựa lập tức kéo cả hắn quay ngược lại phóng thẳng về phía sau. Hồ Phật bất đắc dĩ phải buông dây cương ra, thân thể của hắn bởi vì quán tính mà trượt dài một đường về phía trước, suýt chút nữa đã đâm sầm vào ụ đá đằng trước. Nếu như hắn buông bỏ cương ngựa chậm thêm một chút thì chỉ sợ đã bị đụng vỡ óc rồi.
Hồ Phật vẫn còn chưa tỉnh táo, thoáng nhìn qua ụ đá còn cách mình không đến một xích (33cm), sợ tới mức hoảng hồn, thở dốc không ngừng. Khi Lý Cẩm Hạo xông lên đỡ hắn dậy, thì con ngựa lúc nãy đã sớm chạy mất tung mất tích rồi.
Thiệu Nhất Giác tiến đến nâng Lương Đại Tráng, khá may là thằng này chỉ bị ngã vào trong đống bùn, nên cũng không có bị thương nặng. Cả đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, trong mưa to gió lớn cố gắng tìm một nơi có thể nghỉ lại. Mộ Dung Phi Yên cưỡi hắc mã (* ngựa đen) đi ở trước nhất, cô lấy tay giữ chặt phía trước vành mũ.
Xuyên thấu qua màn mưa nhìn về phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng một dãy kiến trúc, mặc dù khoảng cách cũng không xa lắm nhưng chắc là do mưa quá lớn, nên không thấy rõ lắm. Chỉ là, dựa theo hình dáng mơ hồ thì có thể đoán được đây là một kiến trúc không hề nhỏ.
Đợi đến lúc đoàn người đến gần thì mới phát hiện ra, mảng kiến trúc dày đặc bên này hóa ra lại là một tòa miếu cũ nát. Miếu này được xây dựng dựa vào núi, trước cửa miếu có treo một bộ hoành phi, khắc lên ba chữ to "Lan Nhược Tự". Do trải qua thời gian đã lâu, dầm mưa rãi nắng, kiểu chữ trát sơn vàng giờ đã loang lổ, tường viện xung quanh miếu cũng vô cùng cũ kỹ, trên tường cỏ hoang mọc dài, dường như đã lâu rồi không có người tu sửa.
Cửa miếu đang đóng chặt, màu sơn đỏ cũng đã có nhiều chỗ bong ra từng mảng. Ngay lúc mọi người vừa đến trước cửa miếu thì một tia sét xẹt qua, ba chữ "Lan Nhược Tự" được chiếu rọi rõ ràng. Khi Hồ Tiểu Thiên thấy rõ chữ trên tấm biển thì không khỏi hít một hơi lạnh, ta kháo, không phải trùng hợp như vậy chứ? Tòa miếu này rõ ràng chính là "Lan Nhược Tự", vậy chẳng lẽ còn có Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Sơn lão yêu? (*trong Thiện nữ u hồn - Liêu Trai Chí Dị)
Thiệu Nhất Giác tiến lên gõ cửa, hét lớn: "Có ai không?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thấp thỏm không yên, trong đầu y liên tục lặp đi lặp lại các chuyện trong Liêu Trai Chí Dị. Sét đánh liên tục, Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Nếu không chúng ta đi tiếp đi?" Ba chữ "Lan Nhược Tự" kia khiến y cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Mộ Dung Phi Yên không hiểu vì sao y lại như thế nên liếc y một cái và nói: "Mưa to thế này, căn bản không thể nào đi tiếp được. Chúng ta dừng lại đây tránh mưa, đợi mưa tạnh rồi nói sau!"
Thiệu Nhất Giác gõ cửa cả buổi mà không thấy trả lời nên xoay người nói: "Khả năng là bên trong không có ai cả!"
Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu là Lan Nhược Tự thật, thì hiển nhiên miếu này không có người. Tất cả hòa thượng đều đã bị Nhiếp Tiểu Thiến ăn hết rồi còn đâu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Để ta vào xem sao!" Cô đang chuẩn bị vượt tường mà vào, thì nghe được bên trong truyền tới thanh âm nói lớn: "Ai vậy?"
Thiệu Nhất Giác lớn tiếng đáp lại: "Chúng ta là khách thương qua đường, gặp cảnh mưa to, không cách nào đi tiếp được nên xin ngủ nhờ một đêm."
Không lâu sau chợt nghe tiếng bước chân "bịch" "bịch", tiếng bước chân cũng không đều nhau, xen lẫn tiếng quét đất "soạt" "soạt". Từ cửa miếu lộ ra chút ánh sáng nhạt, rồi sau đó là nghe được tiếng kéo then cửa. Cửa lớn hở ra một khe nhỏ, một người trọc đầu ngó ra, chính là một tăng nhân khoảng hơn 40 tuổi.
Thiệu Nhất Giác hai tay ôm quyền cung kính nói: "Vị đại sư này, chúng ta là khách thương đang đi đến Tây Xuyên. Dọc đường tới đây thì gặp phải mưa to, người thì kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, không thể nào đi tiếp được nữa. Mong rằng đại sư có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta mượn nhờ mái nhà nghỉ tạm." Thiệu Nhất Giác cũng được coi như là người từng trải giang hồ, nên trong giọng nói biểu hiện cực kỳ khách khí.
Vị tăng nhân kia liếc mắt đánh giá xung quanh, rồi nhếc miệng cười nói: "Ngã phật từ bi, các vị thí chủ gặp phải phiền toái, nếu không chê sơn miếu đơn sơ, thì xin mời vào!"
Cửa miếu từ từ mở ra, vị tăng nhân này ấy vậy mà lại là một người què, sườn phải kẹp lấy một thanh quải trượng. Khó trách vừa rồi nghe được tiếng gậy gỗ kéo lê trên đất "soạt" "soạt". ở bên cạnh hắn còn có một tăng nhân trẻ, hai người đều lộ ra vẻ hiền lành, mặt luôn tươi cười.
Thiệu Nhất Giác tạ ơn vị tăng nhân kia, rồi dắt ngựa tiến vào Lan Nhược Tự, ở phía sau, bọn người Hồ Phật theo thứ tự tiến vào. Hồ Tiểu Thiên ngược lại đi ở cuối cùng, cái thằng này vẫn đang ngó qua tấm biển "Lan Nhược Tự " trước cửa miếu. Mặc dù y cũng hiểu rõ, Lan Nhược Tự này không phải là Lan Nhược Tự kia, thế nhưng mà y luôn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy y ngập ngừng đứng trước cửa vào, nên nhịn không được nói: ""Này! Ngươi còn chờ cái gì nữa à? Có phải là thật sự muốn nghỉ một đêm ở dã ngoại hoang vu."
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới hồi phục tinh thần, y thầm nghĩ, có Mộ Dung Phi Yên ở đây, coi như là gặp phải phiền toái, chỉ cần cẩn thận một chút thì nhất định có thể ứng phó được. Vì vậy y cười cười đi theo phía sau Mộ Dung Phi Yên tiến vào trong miếu.
Quy mô của Lan Nhược Tự không nhỏ, đáng tiếc miếu thờ nhiều năm không được tu sửa, đổ nát hết chỗ nói. Khi hỏi qua vị tăng nhân kia mới biết được, nếu tính cả hắn thì miếu này có bốn hòa thượng. Nơi nghỉ ngơi dành cho nhóm Hồ Tiểu Thiên là một tòa Thiên Điện ở hậu viện. Vị tăng nhân què chân cười nói: "Bởi vì Lan Nhược Tự nằm ở nơi vắng vẻ, hương khói không vượng, cho nên chúng ta cũng chỉ là chèo chống gắn bó với nơi đây. Điều kiện trong miếu đơn sơ, đã khiến các vị thí chủ ủy khất rồi!"
Thiệu Nhất Giác cười nói: "Không ngại! Không ngại! Có thể có được chỗ lánh mưa, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi, nên xin đại sư không cần khách khí. Xin hỏi pháp danh của Đại sư là gì?"
Vị tăng nhân què chân cười nói: "Cứ gọi lão nạp "Ngộ Tính" là được!" Sau khi nói xong thì lão cáo từ với mọi người rồi cùng vị tăng nhân trẻ kia cùng nhau rời đi.
Hồ Phật buộc ngựa ở bên ngoài hành lang, rồi cầm hành lý đưa cho những tên gia đinh khác. Bởi vì mưa quá lớn nên đại đa số đệm chăn nhóm y mang theo đều ướt hết cả. Hơn nửa số lương khô mang đi cũng đều bị ngâm nước. Đối với điều này thì Mộ Dung Phi Yên cảm thấy cực kỳ bình thường, chẳng qua chỉ là phải chịu đói một chút. Trên người cô không có lấy nửa điểm khó chịu, dạng gian khổ gì mà cô không chịu được.
Hồ Phật vội vàng kiểm tra chỗ bột ớt mà hắn đã mang theo, từ trước đến nay hắn đều là "không cay không vui." Lần nay đi đến Tây Xuyên, hắn đã mang theo rất nhiều bột ớt, đến khi phát hiện bột ớt rõ ràng vẫn còn khô ráo thì cực kỳ mừng rỡ.
Bên ngoài, mưa không ngừng rơi, chẳng những không có dấu hiệu giảm đi chút nào, mà so với ban nãy còn mưa to hơn nhiều. Y phục trên người cả đám đều đã ướt sũng, cộng thêm ở trong Thiên Điện này cũng không có cửa chính. Gió lạnh xen lẫn mưa bụi không ngừng thổi từ ngoài vào, Lương Đại Tráng lạnh đến nỗi phải liên tiếp xịt mũi, hắn đứng lên nói: "Không được rồi, ta phải đi tìm chút củi đốt tới, lấy lửa sưởi ấm mới được!"
Vừa dứt lời thì có hai gã tăng nhân mang chậu than đưa tới, những tăng nhân trong miếu này nghĩ đến bọn họ cả người ướt đẫm nên đã mang chậu than đến cho bọn họ hong khô quần áo. Thuận tiện còn mang theo một nồi cháo và một giỏ màn thầu.
Ngoài cám ơn ra thì tất cả mấy tên gia đinh đều tán thưởng các tăng nhân trong Lan Nhược Tự có tâm địa bồ tát. Nếu như không phải trùng hợp đến nơi này, thì không biết còn phải chịu đựng như thế nào để vượt qua trận mưa khủng bố này nữa.
Mấy người ngồi vây quanh chậu than hong khô quần áo, Lương Đại Tráng không thể nào chờ được liền cầm lên màn thầu bắt đầu ăn. Chỉ có Hồ Tiểu Thiên tâm thần có chút không tập trung, tại bên trong Thiên Điện đứng ngồi không yên. Tia chớp khiến cho Thiên Điện lúc sáng lúc tối, mươn ánh sáng có thể nhìn thấy bên trong Thiên Điện có đặt mười tám vị la hán, nhưng phần lớn là không được đầy đủ, lại kết đầy mạng nhện. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ngài không ăn chút gì sao?"
Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, y xoay người sang chỗ khác. Mộ Dung Phi Yên đã dùng ngân châm thử qua nên cô hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Yên tâm đi, đồ ăn không có vấn đề gì đâu!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút thôi!" Rồi y đi ra Thiên Điện, nhìn ra mưa to bên ngoài, trong lòng không tránh khỏi một hồi cảm khái. Trận mưa này còn không biết đến khi nào mới dừng, nếu như ngày mai còn không tạnh thì lại phải tiếp tục dừng lại ở Lan Nhược Tự này. Nhưng mà Liêu Trai Chí Dị đã lưu cho y ấn tượng quá sâu, nên từ khi tiến vào Lan Nhược Tự, y liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trên đời này sự tình trùng hợp thật sự là quá nhiều.
Lúc này bụng của Hồ Tiểu Thiên bỗng "rột" "rột", thật sự là đói bụng rồi! Y đang chuẩn bị đi quay về ăn cơm, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiến y chấn động. Năm người đồng bạn vừa nãy còn vây quanh lò than sưởi ấm, ăn cơm, thế mà bây giờ cả đám đều ngất hết dưới đất, đến cả Mộ Dung Phi Yên cũng không tránh khỏi.
Mọi người nhao nhao xuống ngựa, chưa chờ bọn hắn xuống hết ngựa, lại một tiếng sấm nổ vang ngay trên đỉnh đầu, khiến bọn y sợ tới mức co cụm người lại một cách vô thức. Con ngựa của Lương Đại Tráng bị tiếng sấm này làm cho sợ tới cực điểm, đầu nó cúi dập xuống, bờ mông vểnh vểnh lên, hai vó sau tung lên, hất Lương Đại Tráng đang xuống ngựa bay ra ngoài, trông bộ dáng giống hệt kiểu hiệp khách xuống ngựa vậy.
Lương Đại Tráng ngã nhào ra đường, đau đến không chịu nổi, phát ra tiếng hét thảm. Con ngựa của y thì quay đầu bỏ chạy, mặc dù Hồ Phật kịp thời tiến lên bắt được dây cương, nhưng mà tiếc rằng không thể giữ chặt được con ngựa đang vô cùng hoảng sợ này. Con ngựa lập tức kéo cả hắn quay ngược lại phóng thẳng về phía sau. Hồ Phật bất đắc dĩ phải buông dây cương ra, thân thể của hắn bởi vì quán tính mà trượt dài một đường về phía trước, suýt chút nữa đã đâm sầm vào ụ đá đằng trước. Nếu như hắn buông bỏ cương ngựa chậm thêm một chút thì chỉ sợ đã bị đụng vỡ óc rồi.
Hồ Phật vẫn còn chưa tỉnh táo, thoáng nhìn qua ụ đá còn cách mình không đến một xích (33cm), sợ tới mức hoảng hồn, thở dốc không ngừng. Khi Lý Cẩm Hạo xông lên đỡ hắn dậy, thì con ngựa lúc nãy đã sớm chạy mất tung mất tích rồi.
Thiệu Nhất Giác tiến đến nâng Lương Đại Tráng, khá may là thằng này chỉ bị ngã vào trong đống bùn, nên cũng không có bị thương nặng. Cả đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, trong mưa to gió lớn cố gắng tìm một nơi có thể nghỉ lại. Mộ Dung Phi Yên cưỡi hắc mã (* ngựa đen) đi ở trước nhất, cô lấy tay giữ chặt phía trước vành mũ.
Xuyên thấu qua màn mưa nhìn về phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng một dãy kiến trúc, mặc dù khoảng cách cũng không xa lắm nhưng chắc là do mưa quá lớn, nên không thấy rõ lắm. Chỉ là, dựa theo hình dáng mơ hồ thì có thể đoán được đây là một kiến trúc không hề nhỏ.
Đợi đến lúc đoàn người đến gần thì mới phát hiện ra, mảng kiến trúc dày đặc bên này hóa ra lại là một tòa miếu cũ nát. Miếu này được xây dựng dựa vào núi, trước cửa miếu có treo một bộ hoành phi, khắc lên ba chữ to "Lan Nhược Tự". Do trải qua thời gian đã lâu, dầm mưa rãi nắng, kiểu chữ trát sơn vàng giờ đã loang lổ, tường viện xung quanh miếu cũng vô cùng cũ kỹ, trên tường cỏ hoang mọc dài, dường như đã lâu rồi không có người tu sửa.
Cửa miếu đang đóng chặt, màu sơn đỏ cũng đã có nhiều chỗ bong ra từng mảng. Ngay lúc mọi người vừa đến trước cửa miếu thì một tia sét xẹt qua, ba chữ "Lan Nhược Tự" được chiếu rọi rõ ràng. Khi Hồ Tiểu Thiên thấy rõ chữ trên tấm biển thì không khỏi hít một hơi lạnh, ta kháo, không phải trùng hợp như vậy chứ? Tòa miếu này rõ ràng chính là "Lan Nhược Tự", vậy chẳng lẽ còn có Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Sơn lão yêu? (*trong Thiện nữ u hồn - Liêu Trai Chí Dị)
Thiệu Nhất Giác tiến lên gõ cửa, hét lớn: "Có ai không?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thấp thỏm không yên, trong đầu y liên tục lặp đi lặp lại các chuyện trong Liêu Trai Chí Dị. Sét đánh liên tục, Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Nếu không chúng ta đi tiếp đi?" Ba chữ "Lan Nhược Tự" kia khiến y cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Mộ Dung Phi Yên không hiểu vì sao y lại như thế nên liếc y một cái và nói: "Mưa to thế này, căn bản không thể nào đi tiếp được. Chúng ta dừng lại đây tránh mưa, đợi mưa tạnh rồi nói sau!"
Thiệu Nhất Giác gõ cửa cả buổi mà không thấy trả lời nên xoay người nói: "Khả năng là bên trong không có ai cả!"
Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu là Lan Nhược Tự thật, thì hiển nhiên miếu này không có người. Tất cả hòa thượng đều đã bị Nhiếp Tiểu Thiến ăn hết rồi còn đâu.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Để ta vào xem sao!" Cô đang chuẩn bị vượt tường mà vào, thì nghe được bên trong truyền tới thanh âm nói lớn: "Ai vậy?"
Thiệu Nhất Giác lớn tiếng đáp lại: "Chúng ta là khách thương qua đường, gặp cảnh mưa to, không cách nào đi tiếp được nên xin ngủ nhờ một đêm."
Không lâu sau chợt nghe tiếng bước chân "bịch" "bịch", tiếng bước chân cũng không đều nhau, xen lẫn tiếng quét đất "soạt" "soạt". Từ cửa miếu lộ ra chút ánh sáng nhạt, rồi sau đó là nghe được tiếng kéo then cửa. Cửa lớn hở ra một khe nhỏ, một người trọc đầu ngó ra, chính là một tăng nhân khoảng hơn 40 tuổi.
Thiệu Nhất Giác hai tay ôm quyền cung kính nói: "Vị đại sư này, chúng ta là khách thương đang đi đến Tây Xuyên. Dọc đường tới đây thì gặp phải mưa to, người thì kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, không thể nào đi tiếp được nữa. Mong rằng đại sư có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta mượn nhờ mái nhà nghỉ tạm." Thiệu Nhất Giác cũng được coi như là người từng trải giang hồ, nên trong giọng nói biểu hiện cực kỳ khách khí.
Vị tăng nhân kia liếc mắt đánh giá xung quanh, rồi nhếc miệng cười nói: "Ngã phật từ bi, các vị thí chủ gặp phải phiền toái, nếu không chê sơn miếu đơn sơ, thì xin mời vào!"
Cửa miếu từ từ mở ra, vị tăng nhân này ấy vậy mà lại là một người què, sườn phải kẹp lấy một thanh quải trượng. Khó trách vừa rồi nghe được tiếng gậy gỗ kéo lê trên đất "soạt" "soạt". ở bên cạnh hắn còn có một tăng nhân trẻ, hai người đều lộ ra vẻ hiền lành, mặt luôn tươi cười.
Thiệu Nhất Giác tạ ơn vị tăng nhân kia, rồi dắt ngựa tiến vào Lan Nhược Tự, ở phía sau, bọn người Hồ Phật theo thứ tự tiến vào. Hồ Tiểu Thiên ngược lại đi ở cuối cùng, cái thằng này vẫn đang ngó qua tấm biển "Lan Nhược Tự " trước cửa miếu. Mặc dù y cũng hiểu rõ, Lan Nhược Tự này không phải là Lan Nhược Tự kia, thế nhưng mà y luôn cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy y ngập ngừng đứng trước cửa vào, nên nhịn không được nói: ""Này! Ngươi còn chờ cái gì nữa à? Có phải là thật sự muốn nghỉ một đêm ở dã ngoại hoang vu."
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới hồi phục tinh thần, y thầm nghĩ, có Mộ Dung Phi Yên ở đây, coi như là gặp phải phiền toái, chỉ cần cẩn thận một chút thì nhất định có thể ứng phó được. Vì vậy y cười cười đi theo phía sau Mộ Dung Phi Yên tiến vào trong miếu.
Quy mô của Lan Nhược Tự không nhỏ, đáng tiếc miếu thờ nhiều năm không được tu sửa, đổ nát hết chỗ nói. Khi hỏi qua vị tăng nhân kia mới biết được, nếu tính cả hắn thì miếu này có bốn hòa thượng. Nơi nghỉ ngơi dành cho nhóm Hồ Tiểu Thiên là một tòa Thiên Điện ở hậu viện. Vị tăng nhân què chân cười nói: "Bởi vì Lan Nhược Tự nằm ở nơi vắng vẻ, hương khói không vượng, cho nên chúng ta cũng chỉ là chèo chống gắn bó với nơi đây. Điều kiện trong miếu đơn sơ, đã khiến các vị thí chủ ủy khất rồi!"
Thiệu Nhất Giác cười nói: "Không ngại! Không ngại! Có thể có được chỗ lánh mưa, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi, nên xin đại sư không cần khách khí. Xin hỏi pháp danh của Đại sư là gì?"
Vị tăng nhân què chân cười nói: "Cứ gọi lão nạp "Ngộ Tính" là được!" Sau khi nói xong thì lão cáo từ với mọi người rồi cùng vị tăng nhân trẻ kia cùng nhau rời đi.
Hồ Phật buộc ngựa ở bên ngoài hành lang, rồi cầm hành lý đưa cho những tên gia đinh khác. Bởi vì mưa quá lớn nên đại đa số đệm chăn nhóm y mang theo đều ướt hết cả. Hơn nửa số lương khô mang đi cũng đều bị ngâm nước. Đối với điều này thì Mộ Dung Phi Yên cảm thấy cực kỳ bình thường, chẳng qua chỉ là phải chịu đói một chút. Trên người cô không có lấy nửa điểm khó chịu, dạng gian khổ gì mà cô không chịu được.
Hồ Phật vội vàng kiểm tra chỗ bột ớt mà hắn đã mang theo, từ trước đến nay hắn đều là "không cay không vui." Lần nay đi đến Tây Xuyên, hắn đã mang theo rất nhiều bột ớt, đến khi phát hiện bột ớt rõ ràng vẫn còn khô ráo thì cực kỳ mừng rỡ.
Bên ngoài, mưa không ngừng rơi, chẳng những không có dấu hiệu giảm đi chút nào, mà so với ban nãy còn mưa to hơn nhiều. Y phục trên người cả đám đều đã ướt sũng, cộng thêm ở trong Thiên Điện này cũng không có cửa chính. Gió lạnh xen lẫn mưa bụi không ngừng thổi từ ngoài vào, Lương Đại Tráng lạnh đến nỗi phải liên tiếp xịt mũi, hắn đứng lên nói: "Không được rồi, ta phải đi tìm chút củi đốt tới, lấy lửa sưởi ấm mới được!"
Vừa dứt lời thì có hai gã tăng nhân mang chậu than đưa tới, những tăng nhân trong miếu này nghĩ đến bọn họ cả người ướt đẫm nên đã mang chậu than đến cho bọn họ hong khô quần áo. Thuận tiện còn mang theo một nồi cháo và một giỏ màn thầu.
Ngoài cám ơn ra thì tất cả mấy tên gia đinh đều tán thưởng các tăng nhân trong Lan Nhược Tự có tâm địa bồ tát. Nếu như không phải trùng hợp đến nơi này, thì không biết còn phải chịu đựng như thế nào để vượt qua trận mưa khủng bố này nữa.
Mấy người ngồi vây quanh chậu than hong khô quần áo, Lương Đại Tráng không thể nào chờ được liền cầm lên màn thầu bắt đầu ăn. Chỉ có Hồ Tiểu Thiên tâm thần có chút không tập trung, tại bên trong Thiên Điện đứng ngồi không yên. Tia chớp khiến cho Thiên Điện lúc sáng lúc tối, mươn ánh sáng có thể nhìn thấy bên trong Thiên Điện có đặt mười tám vị la hán, nhưng phần lớn là không được đầy đủ, lại kết đầy mạng nhện. Nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ngài không ăn chút gì sao?"
Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu, y xoay người sang chỗ khác. Mộ Dung Phi Yên đã dùng ngân châm thử qua nên cô hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Yên tâm đi, đồ ăn không có vấn đề gì đâu!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút thôi!" Rồi y đi ra Thiên Điện, nhìn ra mưa to bên ngoài, trong lòng không tránh khỏi một hồi cảm khái. Trận mưa này còn không biết đến khi nào mới dừng, nếu như ngày mai còn không tạnh thì lại phải tiếp tục dừng lại ở Lan Nhược Tự này. Nhưng mà Liêu Trai Chí Dị đã lưu cho y ấn tượng quá sâu, nên từ khi tiến vào Lan Nhược Tự, y liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trên đời này sự tình trùng hợp thật sự là quá nhiều.
Lúc này bụng của Hồ Tiểu Thiên bỗng "rột" "rột", thật sự là đói bụng rồi! Y đang chuẩn bị đi quay về ăn cơm, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh tượng khiến y chấn động. Năm người đồng bạn vừa nãy còn vây quanh lò than sưởi ấm, ăn cơm, thế mà bây giờ cả đám đều ngất hết dưới đất, đến cả Mộ Dung Phi Yên cũng không tránh khỏi.
/306
|