Hồ Tiểu Thiên cười lớn nói: "Lão lừa trọc, bản thân mình lo chưa xong mà còn mạnh miệng, có phải ngực trái cảm thấy hơi đau, dùng tay ấn vào giữa xương sườn số năm và sáu thấy đau vô cùng không?"
Trong lòng Ngộ Tính cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn đưa tay ấn vào xương sườn, thật ra đừng nói là hắn, bất kỳ ai ấn vào chỗ đấy cũng đều thấy đau cả, Ngộ Tính chắc chắn không phải ngoại lệ, hắn liền nhăn mặt hít vào một hơi khí lạnh.
"Có phải ngực nặng như đá đè, tim đập nhanh môi khô nóng đúng không?"
Ngộ Tính trời sinh đa nghi, mà người càng đa nghi càng dễ bị người khác đả kích tâm lý, hắn trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nhưng lòng đã sợ hãi đến cực điểm, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự tẩm độc lên trủy thủ sao?
Thật ra mấy thứ Hồ Tiểu Thiên huyên thuyên nãy giờ toàn là kiến thức y học, Ngộ Tính chân trái chảy máu không ngừng nên nhất định có các triệu chứng của hiện tượng mất máu, Hồ Tiểu Thiên lợi dụng điểm này liên tiếp trấn áp tâm lý Ngộ Tính kỳ thật là để câu giờ, càng kéo dài thì tên trọc càng mất nhiều máu, càng khiến hắn kiệt sức, vô cùng có lợi cho Hồ Tiểu Thiên.
"Muốn ta tha mạng cũng đơn giản thôi, quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi ta ba tiếng gia gia là được rồi."
Ngộ Tính thét lên giận dữ: "Tiểu súc sinh, ta dù liều mạng cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Con lừa trọc không biết sống chết, gia gia ngươi ở đây, có giỏi thì bước tới."
Quải trượng trong tay Ngộ Tính điểm xuống đất, thân hình hắn đột nhiên bay lên.
Hồ Tiểu Thiên mưu ma chước quỷ nhưng không thể ngờ một tên què chân lại có thế bay đẹp như vậy, mắt thấy Ngộ Tính nện mạnh quải trượng xuống đất mà mượn thế, như đại điểu đằng không bay xẹt về trước mười trượng nhắm thẳng mình mà đánh tới, Hồ Tiểu Thiên sợ hãi co giò bỏ chạy, trời thần ơi, rõ ràng ta đâm hắn một dao vậy mà hắn còn bay được lại còn sung sức quá a, mẹ kiếp, kết cấu cơ thể bọn chúng rõ ràng là không bình thường a, bay gì mà cao dữ vậy!
Ngộ Tính lướt tới một đoạn rồi thả người xuống, tiếp tục điểm mạnh quải trượng bay vọt lên lần thứ hai rút ngắn khoảng cách với Hồ Tiểu Thiên chỉ còn không đầy một trượng, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên bỗng hất một túi gì đó vào mặt của Ngộ Tính, tên trọc nhanh nhẹn tung chưởng đánh vào cái túi kia phát ra một tiếng "bạch" nhão nhoẹt, một màn sương bột phấn màu đỏ bay ra tứ tán khiến Ngộ Tính luống cuống, hắn bỗng cảm thấy mắt mũi ngứa ngáy nóng rát vô cùng, Ngộ Tính không chịu nổi đành nhắm tịt hai mắt lại, trong khoảnh khắc lệ rơi đầy mặt hắn mới biết rằng thứ mà tiểu tử kia ném ra chính là bột ớt, con bà nó ta chửi mười tám đời tổ tông tên tiểu tử kia, xuất ra thủ đoạn quá mức hạ lưu.
Khi nãy Hồ Tiểu Thiên ở trên xe chở hàng thấy được một túi ớt bột, là đồ mang bên người của Hồ Phật, nhưng Hồ Phật dùng làm gia vị chứ không phải để đối phó kẻ địch, tuy nhiên vào mắt Hồ Tiểu Thiên thì túi ớt bột lại trở thành một món vũ khí bí mật của hắn.
Ngộ Tính mặc dù võ công cao hơn Hồ Tiểu Thiên nhưng cũng không phải là dạng nhất lưu cao thủ, nếu ném hắn một tảng đá thì hắn có thể né được, đằng này ném tới là một túi ớt bột, Ngộ Tính một chưởng đánh ra thống khoái thật đấy, nhưng hậu quả để lại thì vô cùng nghiêm trọng.
Bất ngờ dính phải bột ớt cay Ngộ Tính như chim lớn gãy cánh rơi thẳng xuống đất, bất quá coi như hắn còn chút bản lĩnh nên lúc rơi xuống cũng không quá khó coi.
Hồ Tiểu Thiên nào bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo, hắn nhặt dưới đất một cây trúc to bằng cánh tay vung hết sức về phía trước.
Bột ớt khiến cho mắt và tai của Ngộ Tính không khác gì bị phế, vừa rớt xuống đất liền bị cành trúc nện vào má trái, đánh cho cái đầu heo của hắn xoay tít sang bên phải, theo sau là mấy cái răng trắng bóng tội nghiệp.
Hồ Tiểu Thiên thần uy phấn chấn, gồng sức chín trâu hai hổ giơ cành trúc lên cao nện xuống oành một cái ngay giữa đầu Ngộ Tính.
Ngộ Tính dính chiêu nằm ngay đơ ra đất, quải trượng cũng bay ra một bên.
Mà Hồ Tiểu Thiên so với Ngộ Tính càng cẩn thận hơn, vừa nãy chính hắn ngụy trang lừa gạt người ta nên bây giờ sợ gậy ông đập lưng ông. Hồ Tiểu Thiên giơ cây tre hơn hai trượng lên nhắm ngay đũng quần Ngộ Tính rồi nghiến răng nghiến lợi: "Con bà ngươi dám đụng đến đồ ăn của ta, lão tử cho ngươi tuyệt tự luôn!" Cây tre to bự nhắm đúng hạ bộ của Ngộ Tính đâm tới.
Quả nhiên Ngộ Tính thật sự giả bộ bất tỉnh, hắn cũng muốn học theo chiêu vừa rồi của Hồ Tiểu Thiên mà phản kích, chỉ tiếc tên Hồ Tiểu Thiên trước mặt quá âm hiểm, so với hắn Ngộ Tính tự nhận mình chỉ là tiểu hài mà thôi, chẳng những tên kia tâm tư kín đáo mà lòng dạ càng độc ác. Một cú đâm vừa rồi khiến Ngột Tính té cứt té đái, nếu có may mắn thoát chết thì cũng bị Hồ Tiểu Thiên giày vò mất nửa cái mạng.
Hồ Tiểu Thiên sợ tên này vẫn còn giả bộ nên ngoáy tới ngoáy lui thêm mấy phát nữa, ra tay hung ác mức này với một người xuất gia, cả thiên hạ chắc chỉ có mỗi Hồ Tiểu Thiên dám làm.
Hồ Tiểu Thiên an tâm rằng Ngộ Tính không thể phản kháng nữa, tiện tay tìm một sợi dây thừng trói hắn lại, không giết hắn không phải vì Hồ Tiểu Thiên nhân từ mà bởi vì trước mắt còn năm người bên mình bị trúng độc, trường hợp xấu nhất vẫn phải dựa vào tên này để tìm thuốc giải.
Men theo ánh đèn đi tới thiền phòng của Ngộ Tính, Hồ Tiểu Thiên phá cửa sổ giấy nhìn vào thì thấy Mộ Dung Phi Yên hai tay hai chân bị trói nằm dưới đất, dược tính trong người chưa được giải khai nên vẫn hôn mê bất động, áo quần đẹp đẽ trên người vẫn còn nguyên cho nên Hồ Tiểu Thiên yên tâm phần nào, đóng gói tốt lắm mỗi tội buộc hơi nhiều dây, nhưng không sao, bánh ngọt bên trong vẫn nguyên xi chưa ai động vào a.
Hồ Tiểu Thiên quan sát kỹ lưỡng xung quanh rồi đẩy cửa tiến vào, ôm lấy Mộ Dung Phi Yên rồi nhẹ giọng kêu: "Phi Yên! Phi Yên!" Hắn liên tục lay người nàng nhưng đáng tiếc không có tác dụng, Mộ Dung Phi Yên vẫn ngủ say sưa.
Hồ Tiểu Thiên cầm chén nước lạnh trên bàn tạt lên mặt Mộ Dung Phi Yên nhưng vẫn không có phản ứng, xem ra đám ác tăng đánh thuốc mê rất nặng đây. Hồ Tiểu Thiên ngắm nhìn gương mặt kiều diễm của cô nàng, chép miệng thở dài: "Dung mạo quả thật không tệ, chỉ là chả có tí nữ tính nào."
Hồ Tiểu Thiên lại đặt cô nàng xuống đất rồi trở ra sân, trời mưa bắt đầu lớn hơn nên Ngộ Tính dầm mưa nãy giờ đã tỉnh lại.
Hồ Tiểu Thiên đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, móc ra mảnh đao mỏng lia qua lia lại trước mặt, giọng lạnh lùng: "Đưa thuốc giải ra đây, bằng không ta sẽ rạch mấy trăm cái lên người ngươi, cho ngươi thất khiếu chảy máu đến chết."
Ngộ tính phá lên cười hặc hặc, không nói câu nào mà cười đến điên cuồng, hình dung đáng sợ. Hồ Tiểu Thiên nôn nóng binh một quyền vào giữa mũi tên kia, đánh cho hắn máu mũi chảy dài té ngửa ra sau.
Hồ Tiêu Thiên chồm tới kề lưỡi đao vào cổ hắn, nói: "Lão lừa trọc, ngươi tưởng gia gia đùa ngươi à, có tin ta biến ngươi thành thái giám liền giờ không?"
Ngộ Tính miệng mồm đầy máu: "Muốn giết cứ giết, hà tất làm nhục ta?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão tử thích!"
Nói xong lại đấm một quyền làm Ngộ Tính ngất xỉu, sau đó hắn lục lọi trên người tên kia tìm được một bình sứ màu xanh lá, mở nắp bình ra, một mùi tanh hôi khó chịu xộc lên mũi khiến hắn liên tiếp hắt hơi. Hồ Tiểu Thiên cầm bình sứ trở lại phòng, đưa miệng bình lên mũi Mộ Dung Phi Yên. Đang định mở nắp bình, ánh mắt gia hỏa này bỗng chuyển sang cái cổ trắng như ngọc của Mộ Dung Phi Yên, trong đầu bỗng nảy ra ý muốn đùa giỡn, hắn cúi người ghé vào cái cổ trắng noãn không tì vết kia hôn một cái, hôn đến độ cái cổ nàng hiện lên vết bẩm đổ mới thôi, cười gian xảo nói: "Mùi vị không tệ"
Trong lòng Ngộ Tính cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn đưa tay ấn vào xương sườn, thật ra đừng nói là hắn, bất kỳ ai ấn vào chỗ đấy cũng đều thấy đau cả, Ngộ Tính chắc chắn không phải ngoại lệ, hắn liền nhăn mặt hít vào một hơi khí lạnh.
"Có phải ngực nặng như đá đè, tim đập nhanh môi khô nóng đúng không?"
Ngộ Tính trời sinh đa nghi, mà người càng đa nghi càng dễ bị người khác đả kích tâm lý, hắn trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nhưng lòng đã sợ hãi đến cực điểm, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự tẩm độc lên trủy thủ sao?
Thật ra mấy thứ Hồ Tiểu Thiên huyên thuyên nãy giờ toàn là kiến thức y học, Ngộ Tính chân trái chảy máu không ngừng nên nhất định có các triệu chứng của hiện tượng mất máu, Hồ Tiểu Thiên lợi dụng điểm này liên tiếp trấn áp tâm lý Ngộ Tính kỳ thật là để câu giờ, càng kéo dài thì tên trọc càng mất nhiều máu, càng khiến hắn kiệt sức, vô cùng có lợi cho Hồ Tiểu Thiên.
"Muốn ta tha mạng cũng đơn giản thôi, quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi ta ba tiếng gia gia là được rồi."
Ngộ Tính thét lên giận dữ: "Tiểu súc sinh, ta dù liều mạng cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Con lừa trọc không biết sống chết, gia gia ngươi ở đây, có giỏi thì bước tới."
Quải trượng trong tay Ngộ Tính điểm xuống đất, thân hình hắn đột nhiên bay lên.
Hồ Tiểu Thiên mưu ma chước quỷ nhưng không thể ngờ một tên què chân lại có thế bay đẹp như vậy, mắt thấy Ngộ Tính nện mạnh quải trượng xuống đất mà mượn thế, như đại điểu đằng không bay xẹt về trước mười trượng nhắm thẳng mình mà đánh tới, Hồ Tiểu Thiên sợ hãi co giò bỏ chạy, trời thần ơi, rõ ràng ta đâm hắn một dao vậy mà hắn còn bay được lại còn sung sức quá a, mẹ kiếp, kết cấu cơ thể bọn chúng rõ ràng là không bình thường a, bay gì mà cao dữ vậy!
Ngộ Tính lướt tới một đoạn rồi thả người xuống, tiếp tục điểm mạnh quải trượng bay vọt lên lần thứ hai rút ngắn khoảng cách với Hồ Tiểu Thiên chỉ còn không đầy một trượng, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên bỗng hất một túi gì đó vào mặt của Ngộ Tính, tên trọc nhanh nhẹn tung chưởng đánh vào cái túi kia phát ra một tiếng "bạch" nhão nhoẹt, một màn sương bột phấn màu đỏ bay ra tứ tán khiến Ngộ Tính luống cuống, hắn bỗng cảm thấy mắt mũi ngứa ngáy nóng rát vô cùng, Ngộ Tính không chịu nổi đành nhắm tịt hai mắt lại, trong khoảnh khắc lệ rơi đầy mặt hắn mới biết rằng thứ mà tiểu tử kia ném ra chính là bột ớt, con bà nó ta chửi mười tám đời tổ tông tên tiểu tử kia, xuất ra thủ đoạn quá mức hạ lưu.
Khi nãy Hồ Tiểu Thiên ở trên xe chở hàng thấy được một túi ớt bột, là đồ mang bên người của Hồ Phật, nhưng Hồ Phật dùng làm gia vị chứ không phải để đối phó kẻ địch, tuy nhiên vào mắt Hồ Tiểu Thiên thì túi ớt bột lại trở thành một món vũ khí bí mật của hắn.
Ngộ Tính mặc dù võ công cao hơn Hồ Tiểu Thiên nhưng cũng không phải là dạng nhất lưu cao thủ, nếu ném hắn một tảng đá thì hắn có thể né được, đằng này ném tới là một túi ớt bột, Ngộ Tính một chưởng đánh ra thống khoái thật đấy, nhưng hậu quả để lại thì vô cùng nghiêm trọng.
Bất ngờ dính phải bột ớt cay Ngộ Tính như chim lớn gãy cánh rơi thẳng xuống đất, bất quá coi như hắn còn chút bản lĩnh nên lúc rơi xuống cũng không quá khó coi.
Hồ Tiểu Thiên nào bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo, hắn nhặt dưới đất một cây trúc to bằng cánh tay vung hết sức về phía trước.
Bột ớt khiến cho mắt và tai của Ngộ Tính không khác gì bị phế, vừa rớt xuống đất liền bị cành trúc nện vào má trái, đánh cho cái đầu heo của hắn xoay tít sang bên phải, theo sau là mấy cái răng trắng bóng tội nghiệp.
Hồ Tiểu Thiên thần uy phấn chấn, gồng sức chín trâu hai hổ giơ cành trúc lên cao nện xuống oành một cái ngay giữa đầu Ngộ Tính.
Ngộ Tính dính chiêu nằm ngay đơ ra đất, quải trượng cũng bay ra một bên.
Mà Hồ Tiểu Thiên so với Ngộ Tính càng cẩn thận hơn, vừa nãy chính hắn ngụy trang lừa gạt người ta nên bây giờ sợ gậy ông đập lưng ông. Hồ Tiểu Thiên giơ cây tre hơn hai trượng lên nhắm ngay đũng quần Ngộ Tính rồi nghiến răng nghiến lợi: "Con bà ngươi dám đụng đến đồ ăn của ta, lão tử cho ngươi tuyệt tự luôn!" Cây tre to bự nhắm đúng hạ bộ của Ngộ Tính đâm tới.
Quả nhiên Ngộ Tính thật sự giả bộ bất tỉnh, hắn cũng muốn học theo chiêu vừa rồi của Hồ Tiểu Thiên mà phản kích, chỉ tiếc tên Hồ Tiểu Thiên trước mặt quá âm hiểm, so với hắn Ngộ Tính tự nhận mình chỉ là tiểu hài mà thôi, chẳng những tên kia tâm tư kín đáo mà lòng dạ càng độc ác. Một cú đâm vừa rồi khiến Ngột Tính té cứt té đái, nếu có may mắn thoát chết thì cũng bị Hồ Tiểu Thiên giày vò mất nửa cái mạng.
Hồ Tiểu Thiên sợ tên này vẫn còn giả bộ nên ngoáy tới ngoáy lui thêm mấy phát nữa, ra tay hung ác mức này với một người xuất gia, cả thiên hạ chắc chỉ có mỗi Hồ Tiểu Thiên dám làm.
Hồ Tiểu Thiên an tâm rằng Ngộ Tính không thể phản kháng nữa, tiện tay tìm một sợi dây thừng trói hắn lại, không giết hắn không phải vì Hồ Tiểu Thiên nhân từ mà bởi vì trước mắt còn năm người bên mình bị trúng độc, trường hợp xấu nhất vẫn phải dựa vào tên này để tìm thuốc giải.
Men theo ánh đèn đi tới thiền phòng của Ngộ Tính, Hồ Tiểu Thiên phá cửa sổ giấy nhìn vào thì thấy Mộ Dung Phi Yên hai tay hai chân bị trói nằm dưới đất, dược tính trong người chưa được giải khai nên vẫn hôn mê bất động, áo quần đẹp đẽ trên người vẫn còn nguyên cho nên Hồ Tiểu Thiên yên tâm phần nào, đóng gói tốt lắm mỗi tội buộc hơi nhiều dây, nhưng không sao, bánh ngọt bên trong vẫn nguyên xi chưa ai động vào a.
Hồ Tiểu Thiên quan sát kỹ lưỡng xung quanh rồi đẩy cửa tiến vào, ôm lấy Mộ Dung Phi Yên rồi nhẹ giọng kêu: "Phi Yên! Phi Yên!" Hắn liên tục lay người nàng nhưng đáng tiếc không có tác dụng, Mộ Dung Phi Yên vẫn ngủ say sưa.
Hồ Tiểu Thiên cầm chén nước lạnh trên bàn tạt lên mặt Mộ Dung Phi Yên nhưng vẫn không có phản ứng, xem ra đám ác tăng đánh thuốc mê rất nặng đây. Hồ Tiểu Thiên ngắm nhìn gương mặt kiều diễm của cô nàng, chép miệng thở dài: "Dung mạo quả thật không tệ, chỉ là chả có tí nữ tính nào."
Hồ Tiểu Thiên lại đặt cô nàng xuống đất rồi trở ra sân, trời mưa bắt đầu lớn hơn nên Ngộ Tính dầm mưa nãy giờ đã tỉnh lại.
Hồ Tiểu Thiên đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, móc ra mảnh đao mỏng lia qua lia lại trước mặt, giọng lạnh lùng: "Đưa thuốc giải ra đây, bằng không ta sẽ rạch mấy trăm cái lên người ngươi, cho ngươi thất khiếu chảy máu đến chết."
Ngộ tính phá lên cười hặc hặc, không nói câu nào mà cười đến điên cuồng, hình dung đáng sợ. Hồ Tiểu Thiên nôn nóng binh một quyền vào giữa mũi tên kia, đánh cho hắn máu mũi chảy dài té ngửa ra sau.
Hồ Tiêu Thiên chồm tới kề lưỡi đao vào cổ hắn, nói: "Lão lừa trọc, ngươi tưởng gia gia đùa ngươi à, có tin ta biến ngươi thành thái giám liền giờ không?"
Ngộ Tính miệng mồm đầy máu: "Muốn giết cứ giết, hà tất làm nhục ta?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão tử thích!"
Nói xong lại đấm một quyền làm Ngộ Tính ngất xỉu, sau đó hắn lục lọi trên người tên kia tìm được một bình sứ màu xanh lá, mở nắp bình ra, một mùi tanh hôi khó chịu xộc lên mũi khiến hắn liên tiếp hắt hơi. Hồ Tiểu Thiên cầm bình sứ trở lại phòng, đưa miệng bình lên mũi Mộ Dung Phi Yên. Đang định mở nắp bình, ánh mắt gia hỏa này bỗng chuyển sang cái cổ trắng như ngọc của Mộ Dung Phi Yên, trong đầu bỗng nảy ra ý muốn đùa giỡn, hắn cúi người ghé vào cái cổ trắng noãn không tì vết kia hôn một cái, hôn đến độ cái cổ nàng hiện lên vết bẩm đổ mới thôi, cười gian xảo nói: "Mùi vị không tệ"
/306
|