Giấc ngủ này của Hồ Tiểu Thiên kéo dài một mực đến tận giữa trưa ngày hôm sau. Vừa mở hai mắt ra, y đã thấy ngay Lương Đại Tráng đang trừng lớn hai mắt nhìn mình chằm chằm, Hồ Tiểu Thiên bị cái thằng này làm cho giật mình: "Bà mẹ nó, ngươi định hù chết người à? ngươi chạy vào trong phòng ta làm gì?"
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ta ở chỗ này để bảo hộ ngài ah!"
Hồ Tiểu Thiên "ha.. ha" cười lạnh một tiếng, trông cậy vào tên này bảo vệ chính mình, chỉ sợ có đến chín mạng cũng đi tong rồi.
Lương Đại Tráng biết rõ ý nghĩa của việc Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, trên cả đoạn đường này, thật sự là hắn không hề làm ra được chuyện gì có tác dụng bảo hộ vị thiếu gia này cả, gặp phải nguy hiểm thì tên chạy đầu tiên luôn là chính hắn, nên lúc này có chút hổ thẹn mà cúi đầu xuống.
Hồ Tiểu Thiên duỗi duỗi cái lưng, nghe thấy tiếng mưa gió mạnh mẽ ở bên ngoài, y đứng dậy đi đến trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy mặc dù đã là giữa trưa, nhưng bầu trời vẫn còn âm u, mưa to trút xuống không ngừng.
Lương Đại Tráng đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, cung kính nói: "Thiếu gia, mưa giông hôm nay so với hôm qua càng lớn hơn nhiều, Bộ đầu Mộ Dung cũng vừa mới nói, chúng ta tạm thời dừng lại trong miếu một ngày, nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai sẽ tính tiếp!"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, dưới tình huống thời tiết như bây giờ thì hoàn toàn chính xác không thể nào đi tiếp được, nên chỉ có thể tạm thời ở lại Lan Nhược Tự, đợi sau khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp lúc đó sẽ nói sau. Y mặc áo tơi và đội thêm mũ rộng vành, rồi đi đến Thiên Điện.
Trong Thiên Điện, bếp lửa cháy bùng bùng, lúc Hồ Tiểu Thiên tiến vào, thì Lý Cẩm Hạo đang vứt mấy thanh củi vừa mới chẻ vào trong đống lửa.
Còn cô bé kia kia đang ngồi lặng yên bên cạnh đống lửa, hai con ngươi nhìn chăm chú ngọn lửa bập bùng, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa? Hồ Tiểu Thiên biết rõ, tuy cô bé này tuổi tác còn nhỏ, nhưng mà tình tình cổ quái, không hề dễ gần, nên y cũng lười để ý đến.
Lão giả vẫn đang nằm ở trên bàn thờ, không hề nhúc nhích. Hồ Tiểu Thiên sau khi kiểm tra cho lão mới phát hiện lão già này vẫn không có chết, nói đến sức sống của thái giám quả đúng là ương ngạnh. Hồ Tiểu Thiên xốc lên bao chùm trên người lão rồi đơn giản xem xét, chỗ vết cắt không có máu chảy ra. Y không nhịn được lại nhìn thoáng một chút giữa hai chân lão ta, cái lão thái giám này cũng không phải là lần đầu tiên giải phẫu cắt chi, nhưng mà lần thứ nhất là cắt đúng "chân giữa", còn bây giờ là cắt đùi ah. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên rõ ràng có chút buồn cười, nhưng y lập tức nhắc nhở chính mình phải chú ý đến y đức, không thể thể hiện sự khoái hoạt trên nỗi khổ của người khác.
Cô bé kia nâng má nhìn qua ngọn lửa, rồi nó bỗng nhiên mở miệng nói: "Ông ấy vẫn không hề tỉnh lại lần nào!" Trong đôi mắt sáng chứa đựng ưu thương cùng chút thất lạc, nét mặt cô bé rõ ràng đã mất đi sự tin tưởng cùng hy vọng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kiên nhẫn đợi chút đi!" Mặc dù y đã vì lão giả làm xong giải phẫu cắt chân, nhưng Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện lão tỉnh lại cũng không ôm hy vọng quá lớn. Sở dĩ y kiên trì giải phẫu, đơn giản là làm hết mình rồi nghe ý trời, cho dù lão giả có thể tỉnh lại, cũng còn phải đối mặt với khả năng xuất hiện nhiễm trùng và tình huống ngoài ý liệu sau khi giải phẫu.
Cô bé kia nói: ""Cảm ơn!"
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là lần thứ nhất cô hướng Hồ Tiểu Thiên biểu đạt lòng biết ơn, nói xong lại lần nữa biến thành trầm mặc.
Hồ Tiểu Thiên lại để cho Lý Cẩm Hạo ở chỗ này cùng cô bé, còn chính mình thì đi ra Thiên Điện. Vừa ra ngoài liền ngửi thấy được mùi đồ ăn thơm lừng, vì vậy y men theo mùi vị kia tìm được đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Mộ Dung Phi Yên đang tất bật, còn Hồ Phật thì ở một bên kéo ống bễ (thổi gió). Mộ Dung Phi Yên cầm xẻng sắt đảo rau trong nồi, trong làn khói nhẹ lượn lờ, nổi bật lên một khuôn mặt rực rỡ, giống như tiên nữ hạ phàm, chính là hình ảnh đầu bếp nữ gây động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên dựa người vào cửa phòng, cười nói: "Nguyên lai Mộ Dung Bộ đầu chẳng những là một tay hảo thủ múa đao, múa kiếm , mà xào rau cũng thật sự lợi hại ah."
Mộ Dung Phi Yên lúc này mới ý thức được sự hiện hữu của Hồ Tiểu Thiên, nên quay đầu nhìn về phía y cười cười nói: "Dù sao cũng không có cách nào khởi hành, nên chỉ có thể an tâm ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, vừa mới rồi, Thiệu Nhất Giác tại phụ cận bắt được hai con gà rừng, ta hái chút ít nấm rừng cho vào hầm cách thủy, để mọi người đánh một bữa thật ngon."
Hồ Tiểu Thiên từ tối hôm qua đến giờ còn chưa được ăn gì, lúc này ngửi thấy được mùi thơm mê người này, đến nước miếng cũng đều chảy ra: "Phật tổ có ở trước mắt cũng phải thấy thèm thức ăn mặn, thiện tai, thiện tai!"
Mộ Dung Phi Yên vừa chút đồ ăn vào trong tô, vừa nói: "Tất nhiên là thế, ngươi có thể lựa chọn không ăn."
"Điều này làm sao có thể! Ta chẳng những muốn ăn mà còn phải ăn thật nhiều. Ngã phật từ bị, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho Phật tổ trách tội các ngươi, muốn trách tội thì cứ để ta gánh chịu một mình ah!"
Hồ Tiểu Thiên cảm giác đời này chưa bao giờ ăn sướng như vậy, trù nghệ của Mộ Dung Phi Yên quả thật không tồi, càng quan trọng hơn là y thực sự đói bụng, nên đã trực tiếp ngồi xổm bên ngoài phòng bếp, đánh sạch một bàn đồ ăn cùng hai bắt cơm lớn.
Khi Mộ Dung Phi Yên đi đưa đồ ăn cho cô bé kia quay lại, liền nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đã đánh sạch đồ ăn, cô nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ở Lan Nhược Tự này quả nhiên có quỷ ah, quỷ chết đói!"
Hồ Tiểu Thiên ha ha nở nụ cười: "Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói bụng đến nhũn ra, không có bữa này lót dạ, ta thật đúng trở thành quỷ chết đói rồi."
Mộ Dung Phi Yên đi tới trước mặt giúp y thu dọn bát đũa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô không ăn à?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta cũng không ăn thức ăn mặn!"
Hồ Tiểu Thiên mặc dù đồng hành cùng cô lâu như vậy, nhưng mà cơ hội ngồi ăn cùng nhau là rất ít, nên cũng không có chú ý đến phương diện này. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong ấn tượng của y thì hoàn toàn chính xác chưa bao giờ thấy Mộ Dung Phi Yên động qua thức ăn mặn. Không ăn thức ăn mặn, lại chủ động xuống bếp làm cho mình một chầu tiệc thức ăn dân dã, cái này có phải hay không ý nghĩa là cô nàng đã bắt đầu sinh ra ý tứ gì khác đối với mình? Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ đến đây, không khỏi có chút lâng lâng.
Mộ Dung Phi Yên trở lại trong phòng bếp, không bao lâu sau cô bưng một chén cháo hoa đi ra đưa cho Hồ Tiểu Thiên, y nhận lấy rồi nói: ""Cảm ơn!" Quả thật y càng phát ra cảm giác, Mộ Dung Phi Yên càng ngày càng nữ tính ôn nhu.
"Không cần khách khí!" Mộ Dung Phi Yên đứng lại đối diện Hồ Tiểu Thiên, tựa người vào cột trụ nước sơn đã bong ra từng mảng trên hành lang. Cô nhìn qua y và nói: "Cô bé kia hẳn không phải người bình thường!"
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, cái này còn cần cô phải nói hay sao, đây rõ ràng chính là con rận trên đầu hói ah. (* một việc quá rõ ràng, đẽ nhận thấy) Ánh mắt của y nhìn theo từng giọt nước nhỏ giọt trên mái hiên nói: "Hẳn là có lai lịch lớn, chúng ta hay vẫn là chớ xen vào việc của người khác, chờ khi mưa dứt, chúng ta liền lập tức rời đi!" Trong đay lòng của y có một loại dự cảm, hai người một già một trẻ này xuất hiện thực sự là cực kỳ quỷ dị, rất có thể sẽ mang lại cho nhóm y phiên toái cực lớn.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi thật sự nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ? cô bé kia bất quá mới mười một mười hai tuổi, ông nội của cô lại sinh tử chưa biết, nếu như chúng ta cứ mặc kệ họ, để lại họ tai trong hoang sơn dã lĩnh này, thì họ mà có gặp phải phiền toái gì, chẳng phải là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế cô muốn như thế nào? Ông lão kia tám chín phần là một lão thái giám, cô bé kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà tâm cơ rất sâu, đến bây giờ ngay cả tên là gì, họ ra sao, xuất thân lai lịch như thế nào cũng không chịu tiết lộ một chữ. Ta dám đoán chắc cô bé tuyệt không phải con cái nhà tầm thường. Hai người họ không biết đã trêu chọc đối đầu lợi hại thế nào. Chúng ta nếu cứ xen vào chuyện của người khác, không bết sẽ bị cuốn vào phiền toái gì nữa đây!"
Mộ Dung Phi Yên tại điểm này có cùng quan điểm với Hồ Tiểu Thiên. Chỉ là cô không cách nào đồng ý việc cứ thế rời đi, nên nhẹ giọng thở dài nói: "Vô luận như thế nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai người một già một trẻ bọn họ tự sanh tự diệt. Không bằng như vậy, đợi sau khi trời mưa tạnh, chúng ta hãy dẫn bọn họ qua Bồng Âm Sơn, sau đó thuê cho hai người họ một cỗ xe ngựa, còn chuyện tình tiếp theo thì kệ cho chính bon họ rồi!"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, vô luận bên ngoài Mộ Dung Phi Yên có cường hãn như thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn một nữ nhân. Tâm địa vẫn còn rất nhu nhược thiện lương, nên y thở dài nói: "Ngươi quả thật đa sự ah!"
Tối hôm đó, lão giả từ trong hôn mê tỉnh lại, Hồ Tiểu Thiên nghe được tin tức liền lập tức chạy đến Thiên Điện. Vừa vào đến nơi đã thấy lão ta vẫn đang nằm trên bàn thờ, còn cô bé kia thì một tay chợ giúp đỡ ông ta ngồi dậy, một tay thì bưng bát nước cho lão uống.
Lão giả kia mới uống được non nửa chén đã không còn khí lực, một lần nữa năm lại trên bàn thờ. Hồ Tiểu Thiên đi tới, hướng lão giả nở một nụ cười.
Lão giả cố gắng gian nan cười đáp, giọng lão khàn khàn đặc sệt nói: "Ngươi đã cứu ta..." Thanh âm của lão vừa the thé vừa mịn, nghe có chút chói tai, là đặc thù điển hình của hoạn quan. Có thể nói đây là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên cùng loại người này nói chuyện. Tại trong ấn tượng của y, tâm lý thái giám thường thường sẽ cùng người bình thường bất đồng, do dị dạng sinh lý nên thường khiến cho tâm tình trở nên dị dạng, cùng loại người này ở chung vẫn phải cận thận thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đùi phải của lão bị thương quá nặng, giữ không được!" Đầu tiên y đem tình huống của lão giả nói rõ rành mạch, bởi vì lần giải phẫu cắt chân này tiến hành khi lão chìm trong hôn mê, cũng không được bản thân lão đồng ý, cho nên y lo lắng lão giả này sẽ không thừa nhận nổi sự đả kích này.
Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, ta ở chỗ này để bảo hộ ngài ah!"
Hồ Tiểu Thiên "ha.. ha" cười lạnh một tiếng, trông cậy vào tên này bảo vệ chính mình, chỉ sợ có đến chín mạng cũng đi tong rồi.
Lương Đại Tráng biết rõ ý nghĩa của việc Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, trên cả đoạn đường này, thật sự là hắn không hề làm ra được chuyện gì có tác dụng bảo hộ vị thiếu gia này cả, gặp phải nguy hiểm thì tên chạy đầu tiên luôn là chính hắn, nên lúc này có chút hổ thẹn mà cúi đầu xuống.
Hồ Tiểu Thiên duỗi duỗi cái lưng, nghe thấy tiếng mưa gió mạnh mẽ ở bên ngoài, y đứng dậy đi đến trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy mặc dù đã là giữa trưa, nhưng bầu trời vẫn còn âm u, mưa to trút xuống không ngừng.
Lương Đại Tráng đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, cung kính nói: "Thiếu gia, mưa giông hôm nay so với hôm qua càng lớn hơn nhiều, Bộ đầu Mộ Dung cũng vừa mới nói, chúng ta tạm thời dừng lại trong miếu một ngày, nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai sẽ tính tiếp!"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, dưới tình huống thời tiết như bây giờ thì hoàn toàn chính xác không thể nào đi tiếp được, nên chỉ có thể tạm thời ở lại Lan Nhược Tự, đợi sau khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp lúc đó sẽ nói sau. Y mặc áo tơi và đội thêm mũ rộng vành, rồi đi đến Thiên Điện.
Trong Thiên Điện, bếp lửa cháy bùng bùng, lúc Hồ Tiểu Thiên tiến vào, thì Lý Cẩm Hạo đang vứt mấy thanh củi vừa mới chẻ vào trong đống lửa.
Còn cô bé kia kia đang ngồi lặng yên bên cạnh đống lửa, hai con ngươi nhìn chăm chú ngọn lửa bập bùng, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa? Hồ Tiểu Thiên biết rõ, tuy cô bé này tuổi tác còn nhỏ, nhưng mà tình tình cổ quái, không hề dễ gần, nên y cũng lười để ý đến.
Lão giả vẫn đang nằm ở trên bàn thờ, không hề nhúc nhích. Hồ Tiểu Thiên sau khi kiểm tra cho lão mới phát hiện lão già này vẫn không có chết, nói đến sức sống của thái giám quả đúng là ương ngạnh. Hồ Tiểu Thiên xốc lên bao chùm trên người lão rồi đơn giản xem xét, chỗ vết cắt không có máu chảy ra. Y không nhịn được lại nhìn thoáng một chút giữa hai chân lão ta, cái lão thái giám này cũng không phải là lần đầu tiên giải phẫu cắt chi, nhưng mà lần thứ nhất là cắt đúng "chân giữa", còn bây giờ là cắt đùi ah. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên rõ ràng có chút buồn cười, nhưng y lập tức nhắc nhở chính mình phải chú ý đến y đức, không thể thể hiện sự khoái hoạt trên nỗi khổ của người khác.
Cô bé kia nâng má nhìn qua ngọn lửa, rồi nó bỗng nhiên mở miệng nói: "Ông ấy vẫn không hề tỉnh lại lần nào!" Trong đôi mắt sáng chứa đựng ưu thương cùng chút thất lạc, nét mặt cô bé rõ ràng đã mất đi sự tin tưởng cùng hy vọng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kiên nhẫn đợi chút đi!" Mặc dù y đã vì lão giả làm xong giải phẫu cắt chân, nhưng Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện lão tỉnh lại cũng không ôm hy vọng quá lớn. Sở dĩ y kiên trì giải phẫu, đơn giản là làm hết mình rồi nghe ý trời, cho dù lão giả có thể tỉnh lại, cũng còn phải đối mặt với khả năng xuất hiện nhiễm trùng và tình huống ngoài ý liệu sau khi giải phẫu.
Cô bé kia nói: ""Cảm ơn!"
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đây là lần thứ nhất cô hướng Hồ Tiểu Thiên biểu đạt lòng biết ơn, nói xong lại lần nữa biến thành trầm mặc.
Hồ Tiểu Thiên lại để cho Lý Cẩm Hạo ở chỗ này cùng cô bé, còn chính mình thì đi ra Thiên Điện. Vừa ra ngoài liền ngửi thấy được mùi đồ ăn thơm lừng, vì vậy y men theo mùi vị kia tìm được đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Mộ Dung Phi Yên đang tất bật, còn Hồ Phật thì ở một bên kéo ống bễ (thổi gió). Mộ Dung Phi Yên cầm xẻng sắt đảo rau trong nồi, trong làn khói nhẹ lượn lờ, nổi bật lên một khuôn mặt rực rỡ, giống như tiên nữ hạ phàm, chính là hình ảnh đầu bếp nữ gây động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên dựa người vào cửa phòng, cười nói: "Nguyên lai Mộ Dung Bộ đầu chẳng những là một tay hảo thủ múa đao, múa kiếm , mà xào rau cũng thật sự lợi hại ah."
Mộ Dung Phi Yên lúc này mới ý thức được sự hiện hữu của Hồ Tiểu Thiên, nên quay đầu nhìn về phía y cười cười nói: "Dù sao cũng không có cách nào khởi hành, nên chỉ có thể an tâm ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, vừa mới rồi, Thiệu Nhất Giác tại phụ cận bắt được hai con gà rừng, ta hái chút ít nấm rừng cho vào hầm cách thủy, để mọi người đánh một bữa thật ngon."
Hồ Tiểu Thiên từ tối hôm qua đến giờ còn chưa được ăn gì, lúc này ngửi thấy được mùi thơm mê người này, đến nước miếng cũng đều chảy ra: "Phật tổ có ở trước mắt cũng phải thấy thèm thức ăn mặn, thiện tai, thiện tai!"
Mộ Dung Phi Yên vừa chút đồ ăn vào trong tô, vừa nói: "Tất nhiên là thế, ngươi có thể lựa chọn không ăn."
"Điều này làm sao có thể! Ta chẳng những muốn ăn mà còn phải ăn thật nhiều. Ngã phật từ bị, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho Phật tổ trách tội các ngươi, muốn trách tội thì cứ để ta gánh chịu một mình ah!"
Hồ Tiểu Thiên cảm giác đời này chưa bao giờ ăn sướng như vậy, trù nghệ của Mộ Dung Phi Yên quả thật không tồi, càng quan trọng hơn là y thực sự đói bụng, nên đã trực tiếp ngồi xổm bên ngoài phòng bếp, đánh sạch một bàn đồ ăn cùng hai bắt cơm lớn.
Khi Mộ Dung Phi Yên đi đưa đồ ăn cho cô bé kia quay lại, liền nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đã đánh sạch đồ ăn, cô nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ở Lan Nhược Tự này quả nhiên có quỷ ah, quỷ chết đói!"
Hồ Tiểu Thiên ha ha nở nụ cười: "Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói bụng đến nhũn ra, không có bữa này lót dạ, ta thật đúng trở thành quỷ chết đói rồi."
Mộ Dung Phi Yên đi tới trước mặt giúp y thu dọn bát đũa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô không ăn à?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta cũng không ăn thức ăn mặn!"
Hồ Tiểu Thiên mặc dù đồng hành cùng cô lâu như vậy, nhưng mà cơ hội ngồi ăn cùng nhau là rất ít, nên cũng không có chú ý đến phương diện này. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong ấn tượng của y thì hoàn toàn chính xác chưa bao giờ thấy Mộ Dung Phi Yên động qua thức ăn mặn. Không ăn thức ăn mặn, lại chủ động xuống bếp làm cho mình một chầu tiệc thức ăn dân dã, cái này có phải hay không ý nghĩa là cô nàng đã bắt đầu sinh ra ý tứ gì khác đối với mình? Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ đến đây, không khỏi có chút lâng lâng.
Mộ Dung Phi Yên trở lại trong phòng bếp, không bao lâu sau cô bưng một chén cháo hoa đi ra đưa cho Hồ Tiểu Thiên, y nhận lấy rồi nói: ""Cảm ơn!" Quả thật y càng phát ra cảm giác, Mộ Dung Phi Yên càng ngày càng nữ tính ôn nhu.
"Không cần khách khí!" Mộ Dung Phi Yên đứng lại đối diện Hồ Tiểu Thiên, tựa người vào cột trụ nước sơn đã bong ra từng mảng trên hành lang. Cô nhìn qua y và nói: "Cô bé kia hẳn không phải người bình thường!"
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, cái này còn cần cô phải nói hay sao, đây rõ ràng chính là con rận trên đầu hói ah. (* một việc quá rõ ràng, đẽ nhận thấy) Ánh mắt của y nhìn theo từng giọt nước nhỏ giọt trên mái hiên nói: "Hẳn là có lai lịch lớn, chúng ta hay vẫn là chớ xen vào việc của người khác, chờ khi mưa dứt, chúng ta liền lập tức rời đi!" Trong đay lòng của y có một loại dự cảm, hai người một già một trẻ này xuất hiện thực sự là cực kỳ quỷ dị, rất có thể sẽ mang lại cho nhóm y phiên toái cực lớn.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi thật sự nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ? cô bé kia bất quá mới mười một mười hai tuổi, ông nội của cô lại sinh tử chưa biết, nếu như chúng ta cứ mặc kệ họ, để lại họ tai trong hoang sơn dã lĩnh này, thì họ mà có gặp phải phiền toái gì, chẳng phải là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế cô muốn như thế nào? Ông lão kia tám chín phần là một lão thái giám, cô bé kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà tâm cơ rất sâu, đến bây giờ ngay cả tên là gì, họ ra sao, xuất thân lai lịch như thế nào cũng không chịu tiết lộ một chữ. Ta dám đoán chắc cô bé tuyệt không phải con cái nhà tầm thường. Hai người họ không biết đã trêu chọc đối đầu lợi hại thế nào. Chúng ta nếu cứ xen vào chuyện của người khác, không bết sẽ bị cuốn vào phiền toái gì nữa đây!"
Mộ Dung Phi Yên tại điểm này có cùng quan điểm với Hồ Tiểu Thiên. Chỉ là cô không cách nào đồng ý việc cứ thế rời đi, nên nhẹ giọng thở dài nói: "Vô luận như thế nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai người một già một trẻ bọn họ tự sanh tự diệt. Không bằng như vậy, đợi sau khi trời mưa tạnh, chúng ta hãy dẫn bọn họ qua Bồng Âm Sơn, sau đó thuê cho hai người họ một cỗ xe ngựa, còn chuyện tình tiếp theo thì kệ cho chính bon họ rồi!"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, vô luận bên ngoài Mộ Dung Phi Yên có cường hãn như thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn một nữ nhân. Tâm địa vẫn còn rất nhu nhược thiện lương, nên y thở dài nói: "Ngươi quả thật đa sự ah!"
Tối hôm đó, lão giả từ trong hôn mê tỉnh lại, Hồ Tiểu Thiên nghe được tin tức liền lập tức chạy đến Thiên Điện. Vừa vào đến nơi đã thấy lão ta vẫn đang nằm trên bàn thờ, còn cô bé kia thì một tay chợ giúp đỡ ông ta ngồi dậy, một tay thì bưng bát nước cho lão uống.
Lão giả kia mới uống được non nửa chén đã không còn khí lực, một lần nữa năm lại trên bàn thờ. Hồ Tiểu Thiên đi tới, hướng lão giả nở một nụ cười.
Lão giả cố gắng gian nan cười đáp, giọng lão khàn khàn đặc sệt nói: "Ngươi đã cứu ta..." Thanh âm của lão vừa the thé vừa mịn, nghe có chút chói tai, là đặc thù điển hình của hoạn quan. Có thể nói đây là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên cùng loại người này nói chuyện. Tại trong ấn tượng của y, tâm lý thái giám thường thường sẽ cùng người bình thường bất đồng, do dị dạng sinh lý nên thường khiến cho tâm tình trở nên dị dạng, cùng loại người này ở chung vẫn phải cận thận thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đùi phải của lão bị thương quá nặng, giữ không được!" Đầu tiên y đem tình huống của lão giả nói rõ rành mạch, bởi vì lần giải phẫu cắt chân này tiến hành khi lão chìm trong hôn mê, cũng không được bản thân lão đồng ý, cho nên y lo lắng lão giả này sẽ không thừa nhận nổi sự đả kích này.
/306
|