Một tiếng tru thê lương từ trong rừng cây vang lên. Dưới ánh trăng, mấy chục con sói đồng loạt lao ra rừng rậm như cơn gió, nối đuôi nhau vọt tới chỗ của Hồ Tiểu Thiên. Lương Đại Tráng sợ hãi kêu lên một tiếng, chẳng nghe thấy Mộ Dung Phi Yên nói gì. Rõ ràng là tên này bị dọa sợ tới mất trí rồi, chạy chân không xuống dưới núi. Chạy được hai bước, cảm thấy bọc hành lý làm chậm tốc độ của mình liền chẳng suy nghĩ mà ném xuống dưới núi. Hai bọc hành lý nhanh chóng biến mất, không biết bị quăng xuống chỗ nào rồi. Lương Đại Tráng lúc này chỉ lo đến mạng mình đến chủ là ai cũng không để ý thì quan tâm đến hành lý làm gì nữa. Tên này cũng thật dứt khoát, hai tay ôm đầu, cuộn người lại lăn xuống sườn dốc như cục thịt lăn xuống. Như bình thường thì chắc chắn hắn sẽ không dám làm vậy. Thế nhưng trước mắt đằng nào cũng chết, thay vì để bọn sói hoang cắn xé chẳng bằng ngã chết.
Hồ Tiểu Thiên lúc này cũng chẳng thèm quản gã, tay nắm gậy công sai, cõng tiểu cô nương chạy về phía cục đá to lúc trước nằm nghỉ. Điều đầu tiên hắn làm là leo lên tảng đá lớn đó để tránh sự bao vây của đàn sói.
Mộ Dung Phi Yên theo sau hắn, con sói đầu tiên đã đi tới. Lúc cách bọn họ hai trượng, chân sau của nó co thấp xuống, sau đó nhảy lên không mở cái miệng lớn dính máu của mình. Hai hàm răng trắng xóa hướng về phía Mộ Dung Phi Yên mà cắn. Trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên vung lên, chém vào phần cổ con sói. Phốc! đầu con sói đứt lìa, máu tươi phun ra xối xả
Động tác của Mộ Dung Phi Yên không chút ngừng nghỉ, trở tay đâm vào đầu một con sói đánh lén. Mũi kiếm đâm vào thân nó, khi rút ra con sói tru lên lên một tiếng rồi nằm trên mặt đất.
Hai con sói, một trái một phải đuổi theo tới chỗ Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên vung kiếm bốn phía đánh lui đàn sói, bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, cùng bọn hắn lui lại bãi đá. Hồ Tiểu Thiên tay cầm gậy công sai cũng không rảnh rỗi, quơ quơ xung quanh đẩy lùi đám sói chặn đầu. May mắn là bọn họ cách bãi đá không xa, nhanh chóng trở lại chỗ nghỉ ngơi lúc nãy. Đầu tiên Hồ Tiểu Thiên đẩy tiểu cô nương lên phiến đá to, sau đó chính mình bò lên. Mộ Dung Phi Yên sau khi liên tiếp chém ba đầu sói cũng lui về nhảy lên chỗ hai người. Chỉ có Lương Đại Tráng là không rõ tình hình, lúc gặp đàn sói gã đã lăn xuống dưới núi, sống chết không rõ.
Lui lại bãi đá là lựa chọn duy nhất của mọi người. Đàn sói tuy dung dữ nhưng bọn chúng lại không biết leo trèo. Cho nên chỉ có leo lên chỗ cao mới tạm thời thoát khỏi sự bao vây của đàn sói.
Chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã có gần ba mươi con sói chạy theo tới bãi đá. Chúng bao vây và di chuyển xung quanh tảng đá mà đám người Hồ Tiểu Thiên đứng. Có con đứng thẳng lên, hai chân trước bám lên tảng đá, dùng móng vuốt sắc bén của mình cào lên mặt đá. Tiếng móng vuốt ma sát với mặt đá phát ra chói tai. Tiếng sói liên tiếp tru lên, thê lương cực kỳ.
Đàn sói dữ càng lúc càng nhiều. Nhìn thấy đàn sói kéo tới càng lúc một đông như thủy triều ập tới, trong lòng hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên không rét mà run. Tiểu cô nương kia thì vừa lạnh vừa sợ, hai tay ôm lấy đầu vai của mình, cắn môi thật chặt kiềm chế không hét lên.
Hồ Tiểu Thiên nói:" Sao đột nhiên đàn sói lại kéo tới nhiều dữ vậy?"
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu. Đàn sói vẫn không ngừng kéo tới, nhẩm tính cũng cỡ sáu bảy chục con. Bọn chúng tru lên liên tục kéo đồng loại tới.
Tiểu cô nương bỗng nhiên nói:" Ngự Thú Sư! Những con sói này bị họ dẫn dụ tới đấy."
Hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên cùng xoay người lại, Mộ Dung Phi Yên nói:" Làm sao em biết?" Sau khi hỏi xong Mộ Dung Phi Yên lập tức nghĩ đến tiểu cô nương này chắc chắn lúc trước cũng gặp qua những tình huống nguy hiểm như vậy. Cho nên nó mới nhận ra tình huống này. Con bé này đúng là người mang phiền phức mà. Từ khi gặp nó, bọn họ cũng liên tục gặp xui xẻo, giờ còn dẫn cả sói đến rồi.
Tiểu cô nương kia cũng không giải thích, chỉ thấp giọng nói:" Ngự Thú Sư dùng phương pháp đặc thù khống chế và điều khiển đám dã thú này. Nếu muốn thoát được hoàn cảnh này phải tìm chỗ nấp của Ngự Thú Sư đang ẩn nấp gần đây, sau đó giết chết. Nói cách khác, những dã thú này chỉ biết tụ tập mỗi lúc một nhiều, hơn nữa không đạt được mục đích bọn chúng sẽ không rời đi".
Mộ Dung Phi yên nhẹ gật đầu, nàng cũng từng nghe về chuyện này chẳng qua chưa từng gặp những Ngự Thú Sư thần bí này bao giờ. Nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng sói tru liên tiếp nàng tựa như nghe thấy một thanh âm hơi khác, thanh âm kia lanh lảnh kéo dài, xen lẫn trong tiếng sói tri. Âm thanh có lẽ phát ra từ hướng Tây Nam, Mộ Dung Phi Yên nắm chặt trường kiếm, nói với Hồ Tiểu Thiên:" Các ngươi ở lại chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, ta xem hay là ở lại vẫn an toàn hơn. Đợi đến lúc hừng đông đám sói này sẽ rời đi".
Tiểu cô nương nói:" Ngươi nghĩ đơn giản quá đó, chỉ cần Ngự Thú Sư tiếp tục ra lệnh, đám sói này sẻ tới càng nhiều, hơn nữa rất có thể có dã thú khác nữa".
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tiểu nha đầu, trong lòng phiền muộn tới cực điểm. Con bé này rốt cuộc là ai? Sao lại kinh động đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy truy sát nó chứ. Ánh mắt nhìn xuống bọc đồ màu xanh có hoa văn bên trên tay nó, chẳng lẽ nó thật sự đang giữ một vật gì đó rất quan trọng sao?
Tiểu cô nương nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên liền cảnh giác. Nó ôm bọc đồ in hoa lam vào trong ngực, xoay người sang một bên. Hành động này càng chứng minh cho suy đoán của Hồ Tiểu Thiên. Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý đồ gì với bọc đồ của nó, việc quan trọng bây giờ là bảo vệ tính mạng. Dù nó có mang theo báu vật quý giá cỡ nào thì so với tính mạng cũng không đáng nhắc tới.
Mộ Dung Phi Yên đang chuẩn bị đi lại nghe Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, cô nhất định phải bình an trở về!". Xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng của Hồ Tiểu Thiên trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp. Nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp làm tan chảy băng tuyết. Nàng nói:" Hồ đại nhân, chúng ta còn chưa nhậm chức mà". Nói xong, mũi chân nàng điểm nhẹ trên mặt tảng đá, thân thể mềm mại bay vút lên. Trước lúc tung người bay lên nàng đã chọn được điểm rơi thích hợp tiếp theo, nhảy ra khỏi vòng vây bốn phía của đàn sói, dừng lại trên một khối đá hơi thấp một lát rồi lập tức lại nhảy đến một phiến đá khác.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy nàng phi thân nhẹ nhàng như chim yến, nhảy qua nhảy lại trên mặt đá cũng như giẫm trên đất bằng thì cũng yên lòng. Với võ công Mộ Dung Phi Yên dù không thể nào diệt trừ đàn sói này nhưng tự bảo vệ mình thì có lẽ không khó.
Ngay khi Mộ Dung Phi Yên nhảy ra khỏi bãi đá, mũi chân vừa chạm mặt đá, bỗng nhiên xuất hiện một con sói to bằng cỡ con nghé đột nhiên từ sau tảng đá lớn nhảy ra lao về phía nàng. Dưới ánh trăng, cái miệng lớn dính đầy máu há ra hết cỡ, hàm răng trắng ởn phản chiếu ra ánh sáng âm lãnh. Tuy khoảng cách khá xa, Hồ Tiểu Thiên vẫn có thể nhìn thấy nước dãi văng từ trong miệng con sói này.
Mộ Dung Phi Yên phản ứng cực nhanh, nhắm chuẩn vào cái miệng lớn dính máu của con sói kia, trường kiếm trong tay như chớp giật đâm thẳng trong cái mõm lớn của nó, một kiếm xuyên tim. Tuy thoát khỏi cú cắn xé hung mãnh của con sói, nhưng vì khoảng cách quá gần lại phát sinh đột ngột nên không thể tránh được hoàn toàn cú vồ này của con sói, chân trước của con sói kia vẫn đáp xuống đầu vai nàng.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn. Đã thấy Mộ Dung Phi Yên nhấc chân đá văng con sói ra, tung người lên không trung nhảy ra khỏi khối đá. Nàng vừa nhảy lên thì có ba đầu sói nhào tới cùng lúc. Nếu chậm một giây đồng hồ đã bị ba đầu sói bao vây.
Mắt thấy Mộ Dung Phi Yên chạy ra xa, thành công thoát khỏi vòng vây đàn sói, Hồ Tiểu Thiên cũng thở dài một hơi.
Dưới tảng đá, đàn sói đã tụ tập gần trăm con. Cả đám tru lên, vây xung quanh tảng đá. Tuy tố chất tâm lý của Hồ Tiểu Thiên vô cùng vững vàng nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi run sợ. Có thể nói, ba người có thể phá vòng vây, đẩy lùi đám sói này được hay không toàn bộ đều dựa vào Mộ Dung Phi Yên. Nếu như Mộ Dung Phi Yên tìm được Ngự Thú Sư thì có lẽ còn có thể đẩy lui đám sói dữ này. Nếu Mộ Dung Phi Yên xảy ra chuyện gì vậy thì cũng đồng nghĩavới việc bọn họ toàn bộ xong đời. Nói cách khác, tính mạng của bọn họ đều dựa vào thành bại trong lần đi này của Mộ Dung Phi Yên.
Hồ Tiểu Thiên lúc này cũng chẳng thèm quản gã, tay nắm gậy công sai, cõng tiểu cô nương chạy về phía cục đá to lúc trước nằm nghỉ. Điều đầu tiên hắn làm là leo lên tảng đá lớn đó để tránh sự bao vây của đàn sói.
Mộ Dung Phi Yên theo sau hắn, con sói đầu tiên đã đi tới. Lúc cách bọn họ hai trượng, chân sau của nó co thấp xuống, sau đó nhảy lên không mở cái miệng lớn dính máu của mình. Hai hàm răng trắng xóa hướng về phía Mộ Dung Phi Yên mà cắn. Trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên vung lên, chém vào phần cổ con sói. Phốc! đầu con sói đứt lìa, máu tươi phun ra xối xả
Động tác của Mộ Dung Phi Yên không chút ngừng nghỉ, trở tay đâm vào đầu một con sói đánh lén. Mũi kiếm đâm vào thân nó, khi rút ra con sói tru lên lên một tiếng rồi nằm trên mặt đất.
Hai con sói, một trái một phải đuổi theo tới chỗ Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên vung kiếm bốn phía đánh lui đàn sói, bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, cùng bọn hắn lui lại bãi đá. Hồ Tiểu Thiên tay cầm gậy công sai cũng không rảnh rỗi, quơ quơ xung quanh đẩy lùi đám sói chặn đầu. May mắn là bọn họ cách bãi đá không xa, nhanh chóng trở lại chỗ nghỉ ngơi lúc nãy. Đầu tiên Hồ Tiểu Thiên đẩy tiểu cô nương lên phiến đá to, sau đó chính mình bò lên. Mộ Dung Phi Yên sau khi liên tiếp chém ba đầu sói cũng lui về nhảy lên chỗ hai người. Chỉ có Lương Đại Tráng là không rõ tình hình, lúc gặp đàn sói gã đã lăn xuống dưới núi, sống chết không rõ.
Lui lại bãi đá là lựa chọn duy nhất của mọi người. Đàn sói tuy dung dữ nhưng bọn chúng lại không biết leo trèo. Cho nên chỉ có leo lên chỗ cao mới tạm thời thoát khỏi sự bao vây của đàn sói.
Chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã có gần ba mươi con sói chạy theo tới bãi đá. Chúng bao vây và di chuyển xung quanh tảng đá mà đám người Hồ Tiểu Thiên đứng. Có con đứng thẳng lên, hai chân trước bám lên tảng đá, dùng móng vuốt sắc bén của mình cào lên mặt đá. Tiếng móng vuốt ma sát với mặt đá phát ra chói tai. Tiếng sói liên tiếp tru lên, thê lương cực kỳ.
Đàn sói dữ càng lúc càng nhiều. Nhìn thấy đàn sói kéo tới càng lúc một đông như thủy triều ập tới, trong lòng hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên không rét mà run. Tiểu cô nương kia thì vừa lạnh vừa sợ, hai tay ôm lấy đầu vai của mình, cắn môi thật chặt kiềm chế không hét lên.
Hồ Tiểu Thiên nói:" Sao đột nhiên đàn sói lại kéo tới nhiều dữ vậy?"
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu. Đàn sói vẫn không ngừng kéo tới, nhẩm tính cũng cỡ sáu bảy chục con. Bọn chúng tru lên liên tục kéo đồng loại tới.
Tiểu cô nương bỗng nhiên nói:" Ngự Thú Sư! Những con sói này bị họ dẫn dụ tới đấy."
Hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên cùng xoay người lại, Mộ Dung Phi Yên nói:" Làm sao em biết?" Sau khi hỏi xong Mộ Dung Phi Yên lập tức nghĩ đến tiểu cô nương này chắc chắn lúc trước cũng gặp qua những tình huống nguy hiểm như vậy. Cho nên nó mới nhận ra tình huống này. Con bé này đúng là người mang phiền phức mà. Từ khi gặp nó, bọn họ cũng liên tục gặp xui xẻo, giờ còn dẫn cả sói đến rồi.
Tiểu cô nương kia cũng không giải thích, chỉ thấp giọng nói:" Ngự Thú Sư dùng phương pháp đặc thù khống chế và điều khiển đám dã thú này. Nếu muốn thoát được hoàn cảnh này phải tìm chỗ nấp của Ngự Thú Sư đang ẩn nấp gần đây, sau đó giết chết. Nói cách khác, những dã thú này chỉ biết tụ tập mỗi lúc một nhiều, hơn nữa không đạt được mục đích bọn chúng sẽ không rời đi".
Mộ Dung Phi yên nhẹ gật đầu, nàng cũng từng nghe về chuyện này chẳng qua chưa từng gặp những Ngự Thú Sư thần bí này bao giờ. Nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng sói tru liên tiếp nàng tựa như nghe thấy một thanh âm hơi khác, thanh âm kia lanh lảnh kéo dài, xen lẫn trong tiếng sói tri. Âm thanh có lẽ phát ra từ hướng Tây Nam, Mộ Dung Phi Yên nắm chặt trường kiếm, nói với Hồ Tiểu Thiên:" Các ngươi ở lại chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, ta xem hay là ở lại vẫn an toàn hơn. Đợi đến lúc hừng đông đám sói này sẽ rời đi".
Tiểu cô nương nói:" Ngươi nghĩ đơn giản quá đó, chỉ cần Ngự Thú Sư tiếp tục ra lệnh, đám sói này sẻ tới càng nhiều, hơn nữa rất có thể có dã thú khác nữa".
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tiểu nha đầu, trong lòng phiền muộn tới cực điểm. Con bé này rốt cuộc là ai? Sao lại kinh động đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy truy sát nó chứ. Ánh mắt nhìn xuống bọc đồ màu xanh có hoa văn bên trên tay nó, chẳng lẽ nó thật sự đang giữ một vật gì đó rất quan trọng sao?
Tiểu cô nương nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên liền cảnh giác. Nó ôm bọc đồ in hoa lam vào trong ngực, xoay người sang một bên. Hành động này càng chứng minh cho suy đoán của Hồ Tiểu Thiên. Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý đồ gì với bọc đồ của nó, việc quan trọng bây giờ là bảo vệ tính mạng. Dù nó có mang theo báu vật quý giá cỡ nào thì so với tính mạng cũng không đáng nhắc tới.
Mộ Dung Phi Yên đang chuẩn bị đi lại nghe Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, cô nhất định phải bình an trở về!". Xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng của Hồ Tiểu Thiên trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp. Nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp làm tan chảy băng tuyết. Nàng nói:" Hồ đại nhân, chúng ta còn chưa nhậm chức mà". Nói xong, mũi chân nàng điểm nhẹ trên mặt tảng đá, thân thể mềm mại bay vút lên. Trước lúc tung người bay lên nàng đã chọn được điểm rơi thích hợp tiếp theo, nhảy ra khỏi vòng vây bốn phía của đàn sói, dừng lại trên một khối đá hơi thấp một lát rồi lập tức lại nhảy đến một phiến đá khác.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy nàng phi thân nhẹ nhàng như chim yến, nhảy qua nhảy lại trên mặt đá cũng như giẫm trên đất bằng thì cũng yên lòng. Với võ công Mộ Dung Phi Yên dù không thể nào diệt trừ đàn sói này nhưng tự bảo vệ mình thì có lẽ không khó.
Ngay khi Mộ Dung Phi Yên nhảy ra khỏi bãi đá, mũi chân vừa chạm mặt đá, bỗng nhiên xuất hiện một con sói to bằng cỡ con nghé đột nhiên từ sau tảng đá lớn nhảy ra lao về phía nàng. Dưới ánh trăng, cái miệng lớn dính đầy máu há ra hết cỡ, hàm răng trắng ởn phản chiếu ra ánh sáng âm lãnh. Tuy khoảng cách khá xa, Hồ Tiểu Thiên vẫn có thể nhìn thấy nước dãi văng từ trong miệng con sói này.
Mộ Dung Phi Yên phản ứng cực nhanh, nhắm chuẩn vào cái miệng lớn dính máu của con sói kia, trường kiếm trong tay như chớp giật đâm thẳng trong cái mõm lớn của nó, một kiếm xuyên tim. Tuy thoát khỏi cú cắn xé hung mãnh của con sói, nhưng vì khoảng cách quá gần lại phát sinh đột ngột nên không thể tránh được hoàn toàn cú vồ này của con sói, chân trước của con sói kia vẫn đáp xuống đầu vai nàng.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn. Đã thấy Mộ Dung Phi Yên nhấc chân đá văng con sói ra, tung người lên không trung nhảy ra khỏi khối đá. Nàng vừa nhảy lên thì có ba đầu sói nhào tới cùng lúc. Nếu chậm một giây đồng hồ đã bị ba đầu sói bao vây.
Mắt thấy Mộ Dung Phi Yên chạy ra xa, thành công thoát khỏi vòng vây đàn sói, Hồ Tiểu Thiên cũng thở dài một hơi.
Dưới tảng đá, đàn sói đã tụ tập gần trăm con. Cả đám tru lên, vây xung quanh tảng đá. Tuy tố chất tâm lý của Hồ Tiểu Thiên vô cùng vững vàng nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi run sợ. Có thể nói, ba người có thể phá vòng vây, đẩy lùi đám sói này được hay không toàn bộ đều dựa vào Mộ Dung Phi Yên. Nếu như Mộ Dung Phi Yên tìm được Ngự Thú Sư thì có lẽ còn có thể đẩy lui đám sói dữ này. Nếu Mộ Dung Phi Yên xảy ra chuyện gì vậy thì cũng đồng nghĩavới việc bọn họ toàn bộ xong đời. Nói cách khác, tính mạng của bọn họ đều dựa vào thành bại trong lần đi này của Mộ Dung Phi Yên.
/306
|