Hồ Tiểu Thiên nhìn cái thuyền nhỏ kia cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt hắn mới tiếp tục hành trình của mình. Thành trấn của Thanh Vân huyện có tường thấp lại rách nát, lúc này dù đang là giữa trưa nhưng trước cửa thành xe ngựa qua lại vẫn rất thưa thớt, hai lão binh thủ vệ đang cắm cúi làm việc khác ở một bên, thậm chí chẳng thèm ngẩng lên liếc người đi đường lấy một cái, so ra còn lười biếng hơn thủ vệ của Tiếp Châu. Sĩ khí với quân dung như vậy có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, bất cứ xó xỉnh nào của Đại Khang này, vương triều Đại Khang sau hơn năm trăm năm lịch sử huy hoàng thì cũng bắt đầu từ từ suy tàn giống như tất cả mọi vương triều khác.
Đi vào trong thành, người qua đường hầu hết đều mặc quần áo cũ nát, phòng ốc lụp xụp rách nát, trên những con phố nhỏ hẹp tràn ngập một thứ không khí tiêu điều và chán chường.
Ba người bọn họ đều là lần đầu tiên tới đây cho nên cảm thấy cực kì ngạc nhiên về cảnh tượng trong thành, cả bọn ngơ ngác nhìn quanh. Lương Đại Tráng nuốt nước bọt cái ực rồi nói: "Nơi này quả thực quá kém kinh thành, thậm chí còn tệ hơn cả Tiếp Châu."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, ngươi không phải đang nói nhảm sao? Thanh Vân chỉ là một cái thị trấn nhỏ, so làm sao được với đế đô Đại Khang, một cái thành ở Tây Xuyên có thể đánh đồng với nó sao? Đây không phải đặt một cái đơn vị cấp huyện lên bàn cân so với một cái đơn vị cấp tỉnh sao?
Lương Đại Tráng nói: "Trong cái huyện Thanh Vân này, ngay một cái nhà ra hồn còn không có, đúng là chó ăn đá gà ăn sỏi mà..."
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng cảm khái như vậy, cha già thật nham hiểm, quẳng mình đến cái chỗ thâm sơn cùng cốc chim không ị phân, gà không đẻ trứng này. Đau đớn hơn là, đến cái huyện Thanh Vân này, mình còn không phải là người đứng đầu, mình chỉ là một tên Huyện thừa, trên đầu còn có một Tri huyện. Phóng mắt nhìn ra, toàn là cảnh thê lương, cái đất khỉ gió này chắc chắn chẳng có gì béo bở mà vơ vét cả. Nhưng mà nhập gia tùy tục, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy thôi.
Đi về phía trước một đoạn, đột nhiên có một tòa đại trạch hiện ra, bởi vì loại kiến trúc này xuất hiện quá đột nhiên nên thị giác của bọn họ bị kích thích cực kì mạnh, đại môn sơn son, cổng đóng đinh vàng, trước cửa còn có hai con sư tử đá to lớn oai vệ, so với Thượng Thư phủ Hồ gia ở kinh thành còn hơn một chút, xét về kiến trúc tổng thể thì còn khí phái hơn cả Hồ gia.
Nếu như kiểu kiến trúc này xuất hiện ở kinh thành thì chẳng có gì là lạ hay hiếm cả, dù sao kinh thành cũng là nơi ngọa hổ tàng long, có vô số vương công quý tộc, nhưng tại cái thành Thanh Vân nhỏ xíu tít tận rìa biên giới Tây Nam này thì một cái trạch viện như thế cũng thấy cực kì nổi bật và chướng mắt.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng lên bức hoành phi treo trên đại môn, nền đen chữ vàng, trên viết hai chữ vàng "Vạn phủ" to đùng lại còn lấp lánh rực rỡ, cảm giác đầu tiên của Hồ Tiểu Thiên chính là thổ hào, mọi chuyện quả thật không thể chỉ đánh giá bề ngoài. Thật không ngờ ở cái huyện Thanh Vân rách rưới này còn có một nhà "trâu bò" như vậy!
Hai tên gia đinh đứng trước cửa cũng khôi ngô, vai rộng eo tròn, quần áo sạch sẽ chỉn chu. Võ phục màu đen, thắt ở eo một cái đai lưng bằng tơ lụa đỏ thẫm rộng chừng hai chục phân, chân đi giày đen đế mỏng, đầu đội mũ quả dưa bát giác của gia đinh cũng màu đen, bởi vì bọn chúng đứng trên bậc cao nên nhìn người cũng dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống. Có lẽ bởi vì bọn Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía cửa lớn nhiều lần, hai tên này lập tức cảm thấy khó chịu, hai thằng đồng loạt trừng cặp mắt trâu, hung tợn hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn?"
Hồ Tiểu Thiên mới tới Thanh Vân, không muốn so đo với gia định Vạn phủ, Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ "nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện" mà chuẩn bị rời đi, chỉ có Lương Đại Tráng là không phục, hai tên này là gia đinh, gã cũng là gia đinh, nếu nói đến địa vị, gã cho rằng thân là gia đinh Thượng Thư phủ như gã phải làm thịt được hai thằng trước mắt này, không phải chỉ là con chó giữ nhà của một cái thổ hào nông thôn thôi sao? Thế mà cũng dám diễu võ giương oai. Lương Đại Tráng cười lạnh nói: "Thối lắm, không phải cũng là thằng canh cổng thôi sao?"
Hai tên gia đinh của Vạn phủ nghe xong thì giận tím mặt: "Cút cho nhanh! Bằng không ông thả chó cắn chết ngươi!"
Lương Đại Tráng còn đang định nói gì nữa thì Hồ Tiểu Thiên lại kéo gã bảo: "Đi thôi, đi thôi, ngươi vào Nam ra Bắc có cái đại trạch hào môn nào mà chưa thấy qua? Đừng coi mình như tên nông dân nữa!"
Lương Đại Tráng nuốt nuốt nước bọt, mặc dù không cam lòng gã cũng không dám làm trái với lệnh thiếu gia, gã không hiểu vì sao tự nhiên Hồ Tiểu Thiên lại khiêm tốn như thế, ở kinh thành hắn là con trai của Hồ Bất Vi - Thượng Thư Bộ Hộ, là đại thiếu gia của Hồ gia, đến huyện Thanh Vân cũng là để làm quan, là Huyện thừa Thanh Vân do chính triều đình bổ nhiệm, là quan phụ mẫu của cái đất này, sao có thể chịu được cảnh gia định của một cái Vạn phủ nho nhỏ kêu đến kêu đi?
Lúc này trong phủ cũng lờ mờ nghe thấy tiếng chó sủa, Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đã rời đi trước, Lương Đại Tráng quay đầu nhìn nhìn, hai tên gia đinh trước cửa Vạn phủ còn đang chống nạnh ưỡn ngực, một bộ ngạo mạn vô lễ, trong lòng Lương Đại Tráng mắng thầm, chó thì khoe mẽ cái gì? Cho dù cùng là gia đinh thì ông đây cũng là quý tộc trong giới gia đinh nhá, chó giữ nhà của thổ hào à - chủ nhân có tí tiền thì giỏi lắm à, về sau tốt nhất đừng có đụng chạm đến ông đây trong huyện này!
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải kẻ thích nhẫn nhịn, nhìn hai tên gia đinh của Vạn phủ hung hăng càn quấy như thế trong lòng hắn cũng bùng lên lửa giận, nhưng mà nói đến hàm dưỡng thì hắn so với Lương Đại Tráng thì phải sâu sắc hơn không biết bao nhiêu lần, nói thẳng ra thì che giấu càng sâu càng tốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông đây hôm nay mới đến, còn chưa hiểu rõ, chưa quen thuộc tình hình trong huyện Thanh Vân này, ta là thân phận gì chứ, không đáng phải đi so đo với hai tên gia đinh tép riu, nhưng mà chờ thêm hai ngày nữa xem... khặc khặc...
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến đoạn đắc ý, trên khóe môi vô tình lộ ra ý cười nham hiểm, không ngờ cái vẻ âm hiểm chỉ trong khoảnh khắc này lại bị Mộ Dung Phi Yên bắt được. Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ đến câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc mình đứng vững ở đây rồi thì mới đến tính sổ một thể không?"
Hồ Tiểu Thiên không khỏi cười ha ha, hắn nhìn thẳng cặp mắt sáng trong vắt như nước hồ của Mộ Dung Phi Yên, đáp: "Phi Yên, ta phát hiện cô càng ngày càng thấu hiểu ta rồi, trước mặt cô ta bắt đầu có cảm giác bị lột trần truồng rồi á!"
"Loại người như ngươi vốn không cần hiểu rõ lắm, giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó dời mà!"
Hồ Tiểu Thiên cười cực kì âm hiểm: "Cho nên ta vẫn nên cảnh tỉnh cô một câu, tốt nhất vẫn chớ nên đắc tội với loại người như ta, bằng không thì ta sẽ cho cô..."
"Ngươi dám làm gì?" Cặp mắt phượng của Mộ Dung Phi Yên trợn lên, bộ dạng như muốn xách đao kiếm ra nói chuyện với hắn.
Hồ Tiểu Thiên lại thay đổi sắc mặt: "Đấy là với người khác, hai chúng ta không giống thế, cùng ra sống vào chết, trải qua hoạn nạn, trong lòng ta sớm đã coi cô là hồng nhan tri kỷ của ta rồi!"
"À há." Mộ Dung Phi Yên rõ ràng là đang cười lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì những câu này, nàng phát hiện ở chung với Hồ Tiểu Thiên lâu, ngay cả mình cũng biết giả bộ, mặt ngoài một bộ, trong lòng lại nghĩ khác.
Huyện nha Thanh Vân nằm ở khu phố phía Đông của huyện Thanh Vân, tọa phía Bắc, nhìn phía Nam, thuộc vào khu vực trung tâm của thị trấn. Tính theo quy chế thì diện tích của nha môn chiếm khoảng mười mẫu, chạy dọc hai bên theo trục Đông Tây có xây cả thảy là hai mươi bảy gian phòng, tuy nhiên đất cho huyện nha cũng không tính là nhiều, có đại đường, nhị đường, tam đường, phòng giam, phòng bếp, chỗ ở của huyện lệnh, chuồng ngựa, từ đường cũng chiếm diện tích không nhỏ, giữa chỗ ở của huyện lệnh với ba đường kia có một cái hậu hoa viên rộng khoảng nửa mẫu, đối với nha môn thì nó là hậu hoa viên, nhưng với huyện lệnh thì nó lại là tiền viện, đấy chính là cái gọi là tài nguyên công cộng. Cả tòa huyện nha cũng có thể xem như đầy đủ tiện nghi, chỉ là nhiều năm không sửa chữa tu bổ gì nên trông rất cũ kỹ xập xệ.
Phía Bắc của khu phố Đông có một tòa kiến trúc lầu gỗ kiểu bốn trụ ba cửa với hậu viện, mặt tiền rộng bốn trượng, gian chính có cột trụ thông thiên với hai gian phụ có hai cột trụ nghiêng chèo chống, chân cột có chôn đá cố định, cả gian chính lẫn gian ngoài đều có bốn xà ngang, trên tấm biển treo trong gian chính, mặt Nam viết bốn chữ to: "Thanh thiên sáng láng", mặt Bắc viết hai chữ "Truyền hóa".
Cứ vào mồng một với mười rằm thì Huyện lệnh sẽ tuyên truyền giảng giải về chỉ dụ của thánh thượng, giáo hóa dân chúng ở đây, vì thế mà nơi này cũng được gọi tên là Truyền Hóa Phường.
Phía Nam của Truyền Hóa Phường, ở trên tòa tu di có một bức bình phong dài bảy trượng, cao hai trượng, mặt Bắc vẽ một con dị thú, trông giống như kì lân. Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào con quái thú kia hồi lâu, rung đùi đắc ý khen: "Con kì lân này vẽ khá lắm!" Mộ Dung Phi Yên kì quái nhìn hắn một cái rồi nói; "Đây không phải là kì lân, mà gọi là Tham. Ngươi nhìn xem, bốn vó của nó giống như trâu, sừng dài trên đầu, trên người có vảy, đuôi mọc rất cao, miệng há cực rộng, hai mắt lồi ra, giống như muốn nuốt cả mặt trời mới mọc trên mặt biển này. Theo truyền thuyết, dưới chân hay xung quanh Tham đều có tài phú vô cùng vô tận, nhưng mà trong lòng nó vẫn không thấy thỏa mãn, có một ngày nó đến bờ biển uống nước, trông thấy bóng mặt trời bồng bềnh trên biển, lại cho đó là mặt trời thật, kết quả nó nhảy vào trong biển muốn nuốt mặt trời vào bụng, lại bị sóng biển to cuốn chìm xuống mà chết đuối. Nha môn vẽ Tham trên bình phong chủ yếu là để khuyên bảo quan viên phải đặt lợi ích chung lên lợi ích cá nhân, thanh chính liêm khiết, không được ăn hối lộ trái pháp luật, nếu không cũng phải chịu diệt vong giống như Tham vậy!"
Lời này của Mộ Dung Phi Yên chứa thâm ý sâu xa, mượn cơ hội giải đáp nghi vấn mà cảnh tỉnh Hồ Tiểu Thiên. Chẳng biết tại sao, nàng dù thế nào vẫn có linh cảm Hồ Tiểu Thiên không phải một thanh quan.
Hồ Tiểu Thiên nghe nàng nhắc đến điển cố này, gật đầu: "Bởi vì cái gọi là lòng người chưa đủ, rắn nuốt voi, lòng tham không đủ, nuốt mặt trời đó mà. Làm người là không được tham quá!" Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng, quan lại trên đời, có kẻ nào là không tham? Chẳng qua tham cũng phải chia thành đẳng cấp thôi!
Đi vào trong thành, người qua đường hầu hết đều mặc quần áo cũ nát, phòng ốc lụp xụp rách nát, trên những con phố nhỏ hẹp tràn ngập một thứ không khí tiêu điều và chán chường.
Ba người bọn họ đều là lần đầu tiên tới đây cho nên cảm thấy cực kì ngạc nhiên về cảnh tượng trong thành, cả bọn ngơ ngác nhìn quanh. Lương Đại Tráng nuốt nước bọt cái ực rồi nói: "Nơi này quả thực quá kém kinh thành, thậm chí còn tệ hơn cả Tiếp Châu."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, ngươi không phải đang nói nhảm sao? Thanh Vân chỉ là một cái thị trấn nhỏ, so làm sao được với đế đô Đại Khang, một cái thành ở Tây Xuyên có thể đánh đồng với nó sao? Đây không phải đặt một cái đơn vị cấp huyện lên bàn cân so với một cái đơn vị cấp tỉnh sao?
Lương Đại Tráng nói: "Trong cái huyện Thanh Vân này, ngay một cái nhà ra hồn còn không có, đúng là chó ăn đá gà ăn sỏi mà..."
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng cảm khái như vậy, cha già thật nham hiểm, quẳng mình đến cái chỗ thâm sơn cùng cốc chim không ị phân, gà không đẻ trứng này. Đau đớn hơn là, đến cái huyện Thanh Vân này, mình còn không phải là người đứng đầu, mình chỉ là một tên Huyện thừa, trên đầu còn có một Tri huyện. Phóng mắt nhìn ra, toàn là cảnh thê lương, cái đất khỉ gió này chắc chắn chẳng có gì béo bở mà vơ vét cả. Nhưng mà nhập gia tùy tục, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy thôi.
Đi về phía trước một đoạn, đột nhiên có một tòa đại trạch hiện ra, bởi vì loại kiến trúc này xuất hiện quá đột nhiên nên thị giác của bọn họ bị kích thích cực kì mạnh, đại môn sơn son, cổng đóng đinh vàng, trước cửa còn có hai con sư tử đá to lớn oai vệ, so với Thượng Thư phủ Hồ gia ở kinh thành còn hơn một chút, xét về kiến trúc tổng thể thì còn khí phái hơn cả Hồ gia.
Nếu như kiểu kiến trúc này xuất hiện ở kinh thành thì chẳng có gì là lạ hay hiếm cả, dù sao kinh thành cũng là nơi ngọa hổ tàng long, có vô số vương công quý tộc, nhưng tại cái thành Thanh Vân nhỏ xíu tít tận rìa biên giới Tây Nam này thì một cái trạch viện như thế cũng thấy cực kì nổi bật và chướng mắt.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng lên bức hoành phi treo trên đại môn, nền đen chữ vàng, trên viết hai chữ vàng "Vạn phủ" to đùng lại còn lấp lánh rực rỡ, cảm giác đầu tiên của Hồ Tiểu Thiên chính là thổ hào, mọi chuyện quả thật không thể chỉ đánh giá bề ngoài. Thật không ngờ ở cái huyện Thanh Vân rách rưới này còn có một nhà "trâu bò" như vậy!
Hai tên gia đinh đứng trước cửa cũng khôi ngô, vai rộng eo tròn, quần áo sạch sẽ chỉn chu. Võ phục màu đen, thắt ở eo một cái đai lưng bằng tơ lụa đỏ thẫm rộng chừng hai chục phân, chân đi giày đen đế mỏng, đầu đội mũ quả dưa bát giác của gia đinh cũng màu đen, bởi vì bọn chúng đứng trên bậc cao nên nhìn người cũng dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống. Có lẽ bởi vì bọn Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía cửa lớn nhiều lần, hai tên này lập tức cảm thấy khó chịu, hai thằng đồng loạt trừng cặp mắt trâu, hung tợn hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn?"
Hồ Tiểu Thiên mới tới Thanh Vân, không muốn so đo với gia định Vạn phủ, Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ "nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện" mà chuẩn bị rời đi, chỉ có Lương Đại Tráng là không phục, hai tên này là gia đinh, gã cũng là gia đinh, nếu nói đến địa vị, gã cho rằng thân là gia đinh Thượng Thư phủ như gã phải làm thịt được hai thằng trước mắt này, không phải chỉ là con chó giữ nhà của một cái thổ hào nông thôn thôi sao? Thế mà cũng dám diễu võ giương oai. Lương Đại Tráng cười lạnh nói: "Thối lắm, không phải cũng là thằng canh cổng thôi sao?"
Hai tên gia đinh của Vạn phủ nghe xong thì giận tím mặt: "Cút cho nhanh! Bằng không ông thả chó cắn chết ngươi!"
Lương Đại Tráng còn đang định nói gì nữa thì Hồ Tiểu Thiên lại kéo gã bảo: "Đi thôi, đi thôi, ngươi vào Nam ra Bắc có cái đại trạch hào môn nào mà chưa thấy qua? Đừng coi mình như tên nông dân nữa!"
Lương Đại Tráng nuốt nuốt nước bọt, mặc dù không cam lòng gã cũng không dám làm trái với lệnh thiếu gia, gã không hiểu vì sao tự nhiên Hồ Tiểu Thiên lại khiêm tốn như thế, ở kinh thành hắn là con trai của Hồ Bất Vi - Thượng Thư Bộ Hộ, là đại thiếu gia của Hồ gia, đến huyện Thanh Vân cũng là để làm quan, là Huyện thừa Thanh Vân do chính triều đình bổ nhiệm, là quan phụ mẫu của cái đất này, sao có thể chịu được cảnh gia định của một cái Vạn phủ nho nhỏ kêu đến kêu đi?
Lúc này trong phủ cũng lờ mờ nghe thấy tiếng chó sủa, Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đã rời đi trước, Lương Đại Tráng quay đầu nhìn nhìn, hai tên gia đinh trước cửa Vạn phủ còn đang chống nạnh ưỡn ngực, một bộ ngạo mạn vô lễ, trong lòng Lương Đại Tráng mắng thầm, chó thì khoe mẽ cái gì? Cho dù cùng là gia đinh thì ông đây cũng là quý tộc trong giới gia đinh nhá, chó giữ nhà của thổ hào à - chủ nhân có tí tiền thì giỏi lắm à, về sau tốt nhất đừng có đụng chạm đến ông đây trong huyện này!
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải kẻ thích nhẫn nhịn, nhìn hai tên gia đinh của Vạn phủ hung hăng càn quấy như thế trong lòng hắn cũng bùng lên lửa giận, nhưng mà nói đến hàm dưỡng thì hắn so với Lương Đại Tráng thì phải sâu sắc hơn không biết bao nhiêu lần, nói thẳng ra thì che giấu càng sâu càng tốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông đây hôm nay mới đến, còn chưa hiểu rõ, chưa quen thuộc tình hình trong huyện Thanh Vân này, ta là thân phận gì chứ, không đáng phải đi so đo với hai tên gia đinh tép riu, nhưng mà chờ thêm hai ngày nữa xem... khặc khặc...
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến đoạn đắc ý, trên khóe môi vô tình lộ ra ý cười nham hiểm, không ngờ cái vẻ âm hiểm chỉ trong khoảnh khắc này lại bị Mộ Dung Phi Yên bắt được. Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ đến câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc mình đứng vững ở đây rồi thì mới đến tính sổ một thể không?"
Hồ Tiểu Thiên không khỏi cười ha ha, hắn nhìn thẳng cặp mắt sáng trong vắt như nước hồ của Mộ Dung Phi Yên, đáp: "Phi Yên, ta phát hiện cô càng ngày càng thấu hiểu ta rồi, trước mặt cô ta bắt đầu có cảm giác bị lột trần truồng rồi á!"
"Loại người như ngươi vốn không cần hiểu rõ lắm, giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó dời mà!"
Hồ Tiểu Thiên cười cực kì âm hiểm: "Cho nên ta vẫn nên cảnh tỉnh cô một câu, tốt nhất vẫn chớ nên đắc tội với loại người như ta, bằng không thì ta sẽ cho cô..."
"Ngươi dám làm gì?" Cặp mắt phượng của Mộ Dung Phi Yên trợn lên, bộ dạng như muốn xách đao kiếm ra nói chuyện với hắn.
Hồ Tiểu Thiên lại thay đổi sắc mặt: "Đấy là với người khác, hai chúng ta không giống thế, cùng ra sống vào chết, trải qua hoạn nạn, trong lòng ta sớm đã coi cô là hồng nhan tri kỷ của ta rồi!"
"À há." Mộ Dung Phi Yên rõ ràng là đang cười lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì những câu này, nàng phát hiện ở chung với Hồ Tiểu Thiên lâu, ngay cả mình cũng biết giả bộ, mặt ngoài một bộ, trong lòng lại nghĩ khác.
Huyện nha Thanh Vân nằm ở khu phố phía Đông của huyện Thanh Vân, tọa phía Bắc, nhìn phía Nam, thuộc vào khu vực trung tâm của thị trấn. Tính theo quy chế thì diện tích của nha môn chiếm khoảng mười mẫu, chạy dọc hai bên theo trục Đông Tây có xây cả thảy là hai mươi bảy gian phòng, tuy nhiên đất cho huyện nha cũng không tính là nhiều, có đại đường, nhị đường, tam đường, phòng giam, phòng bếp, chỗ ở của huyện lệnh, chuồng ngựa, từ đường cũng chiếm diện tích không nhỏ, giữa chỗ ở của huyện lệnh với ba đường kia có một cái hậu hoa viên rộng khoảng nửa mẫu, đối với nha môn thì nó là hậu hoa viên, nhưng với huyện lệnh thì nó lại là tiền viện, đấy chính là cái gọi là tài nguyên công cộng. Cả tòa huyện nha cũng có thể xem như đầy đủ tiện nghi, chỉ là nhiều năm không sửa chữa tu bổ gì nên trông rất cũ kỹ xập xệ.
Phía Bắc của khu phố Đông có một tòa kiến trúc lầu gỗ kiểu bốn trụ ba cửa với hậu viện, mặt tiền rộng bốn trượng, gian chính có cột trụ thông thiên với hai gian phụ có hai cột trụ nghiêng chèo chống, chân cột có chôn đá cố định, cả gian chính lẫn gian ngoài đều có bốn xà ngang, trên tấm biển treo trong gian chính, mặt Nam viết bốn chữ to: "Thanh thiên sáng láng", mặt Bắc viết hai chữ "Truyền hóa".
Cứ vào mồng một với mười rằm thì Huyện lệnh sẽ tuyên truyền giảng giải về chỉ dụ của thánh thượng, giáo hóa dân chúng ở đây, vì thế mà nơi này cũng được gọi tên là Truyền Hóa Phường.
Phía Nam của Truyền Hóa Phường, ở trên tòa tu di có một bức bình phong dài bảy trượng, cao hai trượng, mặt Bắc vẽ một con dị thú, trông giống như kì lân. Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào con quái thú kia hồi lâu, rung đùi đắc ý khen: "Con kì lân này vẽ khá lắm!" Mộ Dung Phi Yên kì quái nhìn hắn một cái rồi nói; "Đây không phải là kì lân, mà gọi là Tham. Ngươi nhìn xem, bốn vó của nó giống như trâu, sừng dài trên đầu, trên người có vảy, đuôi mọc rất cao, miệng há cực rộng, hai mắt lồi ra, giống như muốn nuốt cả mặt trời mới mọc trên mặt biển này. Theo truyền thuyết, dưới chân hay xung quanh Tham đều có tài phú vô cùng vô tận, nhưng mà trong lòng nó vẫn không thấy thỏa mãn, có một ngày nó đến bờ biển uống nước, trông thấy bóng mặt trời bồng bềnh trên biển, lại cho đó là mặt trời thật, kết quả nó nhảy vào trong biển muốn nuốt mặt trời vào bụng, lại bị sóng biển to cuốn chìm xuống mà chết đuối. Nha môn vẽ Tham trên bình phong chủ yếu là để khuyên bảo quan viên phải đặt lợi ích chung lên lợi ích cá nhân, thanh chính liêm khiết, không được ăn hối lộ trái pháp luật, nếu không cũng phải chịu diệt vong giống như Tham vậy!"
Lời này của Mộ Dung Phi Yên chứa thâm ý sâu xa, mượn cơ hội giải đáp nghi vấn mà cảnh tỉnh Hồ Tiểu Thiên. Chẳng biết tại sao, nàng dù thế nào vẫn có linh cảm Hồ Tiểu Thiên không phải một thanh quan.
Hồ Tiểu Thiên nghe nàng nhắc đến điển cố này, gật đầu: "Bởi vì cái gọi là lòng người chưa đủ, rắn nuốt voi, lòng tham không đủ, nuốt mặt trời đó mà. Làm người là không được tham quá!" Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng, quan lại trên đời, có kẻ nào là không tham? Chẳng qua tham cũng phải chia thành đẳng cấp thôi!
/306
|