Y Thủ Che Thiên

Chương 338: Cuối cùng gặp nhau

/655


Nhìn thấy Bạch Mạt Lăng ở trước mắt, thân thể Mộ Kình Lệ không nhịn được run rẩy.

Vốn tưởng rằng đời này ông cũng sẽ không gặp lại được nàng ấy, ôngcũng không nghĩ lúc gặp nàng ấy thì không biết nên dùng thái độ gì.Không thể phủ nhận, trước kia ông hận Bạch Mạt Lăng, nếu không phải bởivì lời nàng ta…, con của mình cũng sẽ không biến thành một hoạt tửnhân*(người thực vật), gia tộc cũng sẽ không luân lạc tới trình độ nhưvậy.

Nhưng đồng dạng, trong lòng của ông cũng rõ ràng đây hết thảy cũngkhông phải là nguyện ý của nàng ấy. Nếu nàng ấy không ra tay…, hiện tạicon của mình đã chính là một người chết ! Tuy nói là hoạt tử nhân, nhưng ít ra bản thân mình cũng có ý nghĩ.

Bây giờ nhìn đến con của mình, lại làm cho ông nghĩ tới một màn thảmthiết ban đầu kia. Chuyển con ngươi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, Bạch MạtLăng xuất hiện ở nơi này đây chẳng phải là Chỉ Ly đã đến Bạch gia?

“Cháu đã đi Bạch gia rồi?”

“Đi rồi, trước đó vài ngày cháu ở tại Bạch gia.” Mộ Chỉ Ly gật đầunói, nàng biết Mộ Kình Lệ bây giờ đang nghĩ cái gì, lập tức cũng lêntiếng giải thích: “Ban đầu Bạch gia làm như vậy cũng là do e ngại thựclực Lôi gia, qua nhiều năm như vậy Bạch gia đối với chúng ta vẫn luôncảm thấy áy náy.

Ban đầu cháu cũng không biết những chuyện này, cho đến trước đó vàingày mới biết được. Hiện tại Bạch gia và Lôi gia đã hoàn toàn trở thànhcừu địch rồi, mẫu thân muốn trở lại xin tội với ông nội, cho nên cháutrở về cùng với mẫu thân.

Ông nội, ông tha thứ mẫu thân cháu đi. Ban đầu hết thảy cũng khôngphải là nguyện ý của mẫu thân cháu, lòng của ngài tựa như gương , khẳngđịnh biết rõ ràng. Hiện tại hết thảy đã qua, cháu hi vọng chúng ta cóthể một nhà đoàn viên.”

Trong mắt Mộ Chỉ Ly trừ chân thành tha thiết còn có nồng đậm khátvọng, qua nhiều năm như vậy nàng không có lúc nào buông ta ý nghĩ nhìncả nhà bọn họ có thể đoàn tụ.

“Một nhà đoàn tụ, phụ thân của cháu có thể cứu chữa?” Trong mắt MộKình Lệ hiện lên vẻ hi vọng , những năm này mặc dù ông chưa bao giờ từng biểu hiện, nhưng chỉ có chính ông biết, ông hi vọng biết bao nhiêu concủa mình có thể tỉnh lại.

Mỗi lần đêm khuya lúc một người , ông cũng sẽ nghĩ đến Mộ Thiên Tĩnh lúc nhỏ, cuộc sống phụ tử bọn họ ở chung một chỗ. . . . . .

” Hiện tại phụ thân không thể tỉnh lại, nhưng hãy cho cháu một chútthời gian, cháu nhất định sẽ làm cho chúng ta một nhà đoàn viên !” Trênmặt Mộ Chỉ Ly rất tự tin, nhìn bộ dáng nàng tự tin, Mộ Kình Lệ cũng bịlàm cho đả động.

“Ông nội tin tưởng cháu!” Ông đã thấy được quá nhiều kỳ tích ở trênngười Mộ Chỉ Ly, chỉ cần con bé nói có thể làm được, nhất định có thểlàm được.

Thấy thế, khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong mờ. Nàng nhấtđịnh phải biểu hiện tự tin như vậy, chỉ có như vậy mới có thể để cho MộKình Lệ tin tưởng mình, sự tin tưởng sẽ làm cho con người hạnh phúc rấtnhiều.

Tầm mắt Mộ Kình Lệ lần nữa rơi xuống trên người Bạch Mạt Lăng, lúcnày mắt của Bạch Mạt Lăng đã chứa đầy nước mắt, nàng thật sự không cómặt mũi đi gặp Mộ Kình Lệ, nhưng là nàng nhất định phải đi.

Nàng muốn tới xin tội, thỉnh cầu Mộ Kình Lệ tha thứ. Nàng là con dâurất bất hiếu, việc nên làm còn không có làm còn mang đến tai nạn lớn như vậy cho gia tộc. Nàng muốn dùng thời gian tới để chuộc tội, thỉnh cầutoàn bộ Mộ gia tha thứ.

“Phịch”

Bạch Mạt Lăng trực tiếp quỳ gối trước mặt Mộ Kình Lệ, đối với Mộ Chỉ Ly đưa tay ra, không thèm để ý.

“Phụ thân, con dâu trở lại xin tội .” Trong giọng nói của Bạch MạtLăng mang theo đau đớn nồng đậm, trong lúc này bả vai gầy yếu không nhịn được mà run rẩy.

Mộ Kình Lệ nhìn Bạch Mạt Lăng đang quỳ, há miệng cũng không biết muốn nói những gì. Rất nhiều chuyện nói thì đơn giản, nhưng muốn hoàn toànquên được cũng không dễ dàng như vậy.

“Con thẹn với Thiên Tĩnh, thẹn với phụ thân Ly nhi, hơn cả là thẹnvới Mộ gia. Con tới xin tội , bất luận phụ thân để cho con làm cái gìcon cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ phản đối, chỉ cầu phụ thân có thể cho con nhìn thấy mặt Thiên Tĩnh.” Bạch Mạt Lăng lúc này đã khóc khôngthành tiếng.

Giọng Mộ Kình Lệ khàn khàn, hai mắt lúc này cũng có vẻ ướt át, ôngđang nhớ lại bộ dáng con mình lúc ban đầu thật phong nhã hào hoa . CùngBạch Mạt Lăng ở chung một chỗ quả nhiên là tài tử giai nhân, mà bây giờcũng đã thành bộ dáng hôm nay.

So với lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mạt Lăng, ông phát hiện hiện BạchMạt Lăng so với hai mươi năm trước nhìn thấy nàng khác rất nhiều, tựa hồ khuôn mặt u sầu này đã kéo dài thật nhiều năm.

Lập tức nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Thôi thôi, chuyện trước kia hếtthảy tan thành mây khói. Chuyện lúc ban đầu ai cũng không muốn, hiện tại liền không nên nhắc lại .” Ông sẽ cố gắng quên, vì cháu gái mình vàcũng vì con trai của mình.

Ông biết, nếu như mình không tha thứ Bạch Mạt Lăng…, Chỉ Ly cũng sẽkhông vui vẻ. Ông không muốn làm cho Chỉ Ly không yên lòng, huống chiông tin tưởng thành ý của Bạch Mạt Lăng, bất luận phát sinh cái gì thìluôn là người của mình.

So với Bạch Mạt Lăng thương tổn mình, mình đối với Chỉ Ly tạo thànhthương tổn càng sâu sao? Nó có thể tha thứ mình, mình sống hơn nửa đờingười vẫn không hơn một hài tử sao?

Nghe được lời Mộ Kình Lệ nói…, Bạch Mạt Lăng ngẩng đầu lên, nàng nghĩ tới mình sắp đối mặt rất nhiều loại trạng huống, cũng quyết định bấtluận Mộ Kình Lệ gây khó khăn như thế nào thì cũng nhận lấy, dù sao những điều này là do mình mà ra .

Song, nàng duy chỉ có không nghĩ tới chính là Mộ Kình Lệ lại có thểdễ dàng tha thứ mình như vậy. Vốn là tảng đá trong lòng đột nhiên đượcthả xuống, song áy náy trong lòng đối với Mộ Kình Lệ cũng khắc sâu.

“Mau đứng dậy đi!” Mộ Kình Lệ chậm rãi lên tiếng nói, nếu là ThiênTĩnh nhìn thấy một màn này nói vậy sẽ rất vui vẻ, chẳng qua là khôngbiết lúc nào hắn có thể xuất hiện ở trước mặt của mình.

Ông trở thành lão già chỉ hy vọng trước khi mình chết có thể tạm biệt hắn , nghe được hắn lần nữa gọi mình một tiếng phụ thân, vậy là đủ rồi. . . . . .

Trước mặt Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười, đỡ Bạch Mạt Lăng đứng dậy , cười hì hì hướng Mộ kình Lệ nói: “Cháu biết ông nội rất là đại lượng!”

“Ha ha!” Mộ Kình Lệ nghe những lời này của Mộ Chỉ Ly làm cho vui vẻ: “Nha đầu, chỉ có lúc này mới có thể nói ông nội thật tốt.”

“Làm sao có, cháu vẫn luôn là như vậy mà !” Lời nói xoay chuyển, lầnnữa lên tiếng nói: “Ông nội, cháu cùng với mẫu thân đi xem phụ thân mộtchút.”

“Đi đi!”

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly và Mộ Kình Lệ …, mặt Bạch Mạt Lăng đầy vẻkích động mãnh liệt, mặc dù muốn che dấu nhưng vô luận như thế nào cũngkhông che dấu được. Hai mươi năm rồi, nàng thời thời khắc khắc đều nhớthương hắn, muốn gặp lại hắn, hôm nay rốt cục cũng như mong muốn rồi!

Bạch Mạt Lăng hai mươi năm bởi vì nguyên nhân phiền muộn này nênthân thể mới không tốt, bình thường bước đi cũng không có mau như Mộ Chỉ Ly, song hôm nay nàng đi trước Mộ Chỉ Ly , trong mắt tràn đầy kíchđộng, không phát hiện chút nào mỏi mệt .

Mộ Chỉ Ly lập tức tăng nhanh tốc độ, nàng có lẽ cũng đã lâu chưa thấy phụ thân của mình. Hai người tăng tốc độ tiến về phía trước, rất nhanhđã tới mật thất phía sau núi.

Cửa đá từ từ mở ra, Bạch Mạt Lăng cơ hồ là trong nháy mắt liền thấy quan tài bằng băng đặt ở trong đó.

Trên mặt nhanh đỏ lên, lập tức chạy về phía hòm quan tài bằngbăng. Khi nàng nhìn thấy trong quan tài bằng băng là tuấn nhan quenthuộc kia, lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Tay tại quan tài bằng băng miêu tả viền mặt Mộ Thiên Tĩnh , khóemiệng Bạch Mạt Lăng giương lên một nụ cười hạnh phúc , hai mươi năm mọichuyện đều thay đổi, duy chỉ có hắn là không có .

Hắn vẫn anh tuấn như vậy, cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc. Lúcnào thấy hăn vĩnh viễn cũng là bộ dạng nho nhã này, mà nụ cười như tắmgió xuân làm cho nàng bị hắn hấp dẫn, nguyện ý để xuống hết thảy để cùng hắn ở chung một chỗ.

Như thời điểm ban đầu bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, nàng cũng biết hắn là do nàng cướp.

Bên trong quan tài băng hắn bình tĩnh như vậy, bộ dạng ôn hòa làmcho người ta cảm thấy rất là thư thái. Nàng vẫn còn nhớ được trước khihắn chết một khắc, nhìn về phía mình trong mắt như cũ tràn đầy sủngnịch, khi đó hắn nói với nàng câu nói sau cùng —— hắn không ân hận.

Qua nhiều năm như vậy, nàng từng mấy bận muốn cứ như vậy chết đi,nhưng là mỗi lần nàng sẽ nhớ tới lúc ấy hắn nói với nàng, nhớ tới nụcười nho nhã, cho nên khắc chế , vì chẳng qua là có thể lúc sinh thời có thể tạm biệt hắn .

“Thiên Tĩnh, ta tới nhìn chàng.” Bạch Mạt Lăng si ngốc nói, phảngphất ở trước mặt nàng không phải Mộ Thiên Tĩnh đang ngủ say , mà là một Mộ Thiên Tĩnh sống sờ sờ.

“Thật lâu không gặp, chàng có nhớ tới ta?” Khóe miệng Bạch Mạt Lănggợi lên độ cong hạnh phúc: “Không cần phải nói ta cũng biết, cho nên tatới giúp chàng. Sau này ta cũng sẽ không rời khỏi chàng. Không có ngườinào có thể tách chúng ta ra nữa.”

Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn hình ảnh duy mỹ và cảm động không có tiến lên, sợ quấy rầy hết thảy.

Cho đến khi Bạch Mạt Lăng khôi phục thái độ bình thường nàng mới tiến lên, nhìn Mộ Thiên Tĩnh, mặt nàng cũng lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:“Phụ thân, con đưa mẫu thân đến, hiện tại phụ thân nên vui vẻ !”

“Con biết phụ thân nhất định rất muốn ôm mẹ, con sẽ mau sớm làm chophụ thân tỉnh lại , đến lúc đó một nhà chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc.”

. . . . . .

Mộ Chỉ Ly ở Mộ gia cũng không có ở lâu, bởi vì nàng cùng Bạch Mạt Lăng giống nhau muốn đi xin tội!

Vốn là Mộ Chỉ Ly chuẩn bị để cho Bạch Mạt Lăng ở tại trong viện củamình, cứ như vậy dễ dàng nhất, Mộ Kình Lệ cũng tính toán như vậy, songBạch Mạt Lăng lại muốn ở trong mật thất tại sau núi, như vậy nàng có thể ngày ngày ở cùng Mộ Thiên Tĩnh.

Bọn họ là vợ chồng, vốn là nên ở cùng một chỗ. Với nàng , Mộ ThiênTĩnh tỉnh hay là ngủ cũng không quan trọng, bởi vì trong lòng của nàng,hắn vẫn luôn sống .

So với tư niệm đau khổ trước kia, bây giờ có thể thấy hắn thật sự làhạnh phúc lớn nhất của nàng. Nàng ở chỗ này chờ Mộ Chỉ Ly trở lại, chờnàng làm Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại, đợi đến khi đó Mộ Thiên Tĩnh mở mắt ratrước tiên liền có thể nhìn thấy nàng.

Đây chính là chuyện tình hạnh phúc nhất của nàng.

Vốn Mộ Kình Lệ không đồng ý, dù sao phía sau núi nơi đó vốn khôngthích hợp cho người ở lại, huống chi Mộ Thiên Tĩnh là ở bên trong quantài băng, bên trong nhiệt độ không cần phải nói cũng rất lạnh, nhưng mà Bạch Mạt Lăng chuyện gì cũng nghe lời với chuyện này lại kiên quyếtkhông đồng ý.

Cuối cùng, Mộ Kình Lệ thấy Bạch Mạt Lăng cố chấp như vậy sau cũngđồng ý. Trong lòng không khỏi cũng tăng thêm mấy phần cảm động, khôngphải không thừa nhận nhi tử cưới được vợ cũng không tệ lắm, chỉ là phầnnày tình cảm đã so với người bên cạnh hơn quá nhiều.

Một chuyện không ngờ , thái độ người Mộ gia đối Bạch Mạt Lăng cũngkhông có chút nào oán hận. Khi bọn hắn thấy hành động của Mộ Chỉ Ly hếtthảy đã đủ để triệt tiêu chuyện lúc ban đầu.

Điều này làm cho Mộ Chỉ Ly yên tâm không ít, nàng không hy vọng mẹruột của mình ở Mộ gia sống quá khổ. Nhưng nếu thường xuyên có người ởsau lưng nói …, đương nhiên làm cho người ta khó chịu, bây giờ nhìn lạicho là mình suy nghĩ nhiều.

Dàn xếp Bạch Mạt Lăng xong, Mộ Chỉ Ly, Thiên nhi cùng với Mộ Dật Thần ba người bước trên con đường đi Hàn gia.

Vốn là từ lúc rời đi Bạch gia , Mộ Chỉ Ly tính toán đi Hàn gia trước, nàng có quá nhiều chuyện cần đi làm, nhưng là bây giờ là tối trọng yếunhất chính là đi Hàn gia trước. Đối với Hàn gia mà nói, nàng Mộ Chỉ Lychính là một tội nhân.

Bất luận đây là không phải là nàng nguyện ý, nhưng kết quả cũng là do nàng tạo thành ! Nếu như không phải bởi vì nàng, Liệt sẽ không rời đi,Hàn gia cũng sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy.

Là nàng sai, nếu là lỗi của nàng thì nàng sẽ phải gánh chịu! Bất luận kế tiếp muốn đối mặt là cái gì, nàng dũng cảm đối mặt.

Dọc theo đường đi, tâm tình Mộ Chỉ Ly có chút trầm trọng , trên dungnhan tuyệt mỹ cơ hồ không có biểu hiện . Nói đúng ra nhìn nàng có thêmphần lãnh mạc và tàn khốc.

Nàng tuyệt mỹ đi trên đường chỉ có vẻ lãnh mạc người lạ chớ tới gần , khí chất này làm cho người ta không dám tiến lên nói chuyện, chỉ lànhìn nàng thì có một loại cảm giác kính sợ.

Nhưng nếu bọn người Hàn Dĩnh Nhi lúc này sẽ phát hiện bộ dáng hiệntại của Mộ Chỉ Ly và lúc ra đại sát chiêu không có gì khác nhau, khí thế kia nghiễm nhiên giống nhau như đúc.

Thiên Nhi và Mộ Dật Thàn cũng trở nên trầm mặc không ít, hai ngườikhông có đấu võ mồm như ngày thường, dưới tình huống như vậy ai cũngkhông có hứng thú nói giỡn. Bọn họ rất lo lắng cho Chỉ Ly, mặc dù bọn họ có thể xác định Chỉ Ly sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng là bọn họbiết trong lòng Chỉ Ly rất khổ sở.

Ở nơi này bọn họ giúp không được gì, cho nên bọn họ lựa chọn lẳnglặng theo ở bên cạnh nàng. Có lẽ bọn họ không có cách nào làm cho nànggiảm đi thống khổ, nhưng ít ra bọn họ có thể không để cho Chỉ Ly cảmthấy cô đơn.

Đương nhiên Mộ Chỉ Ly cũng biết nguyên nhân hai người bọn họ làm nhưvậy, trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng là bây giờ nàng thật không vuivẻ nổi. Cười cũng bất quá là miễn cưỡng cười vui, nếu thật như vậy, sợlà hai người bọn họ còn khó chịu hơn.

Dưới loại tình huống này không khí có chút trầm mặc, ba người cuối cùng cũng tới Hàn gia.

Mộ Chỉ Ly đứng ở cửa Hàn gia, đây bất quá là lần thứ hai đi tới Hàngia. Không nghĩ tới lần đầu tiên và lần thứ hai chênh lệch to lớn nhưthế, quả nhiên là thế sự khó liệu a.

Thở một hơi thật dài, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Người gác cửa tự nhiên cũng là biết Mộ Chỉ Ly, lúc nhìn thấy Mộ ChỉLy một khắc trên mặt toát ra một vẻ kinh ngạc: “Mộ. . . . . . Mộ cônương.”

“Phiền toái thông truyền một tiếng, nói Mộ Chỉ Ly tới xin tội.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt người trông cửa kinh ngạc càng sâu, chợt hiểu ra, trong lòng đối với Mộ Chỉ Ly cũng là thêm mấy phần hảo cảm.

Lúc trước bởi vì Thiếu chủ gặp chuyện không may, người gia tộc đốivới Mộ Chỉ Ly – ý kiến khá lớn, ngay cả hắn cũng có chút ghét. Khi hắnxem ra bất luận như thế nào Mộ Chỉ Ly cũng phải tới Hàn gia bọn họ khaibáo một phen , nhưng từ khi kết thúc cuộc thi đến chuyện sau cũng khôngthấy nàng ta, đương nhiên trong lòng không thể thống khoái.

Bây giờ nghe Mộ Chỉ Ly nói…, nghĩ đến cũng do mình lòng dạ hẹp hòi.

“Mộ cô nương chờ, ta đây đi vào thông truyền!” Vừa nói xong, người nọ chính là nhanh chóng hướng gia tộc chạy tới. Chuyện này rất là quantrọng, tuyệt đối không thể trì hoãn!

Đợi người nọ rời đi, Thiên Nhi không khỏi lên tiếng nói: “Chỉ Ly, lấy Hàn gia chủ sáng suốt, nói vậy nhất định sẽ hiểu rõ ràng chuyện này.”

“Tỷ, không nên lo lắng, chúng ta vẫn ở bên cạnh tỷ.” Mộ Dật Thần taykhoác lên trên bả vai Mộ Chỉ Ly, truyền lại lực lượng vô hình.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn hai người bên cạnh trên mặt lộ ra một tia ôn nhu: “Yên tâm đi, ta nhưng . . Ta không có dễ dàng tổn thương như vậy,huống chi đối phương là phụ thân của Liệt, bất luận ông nói như thế nào, làm gì ta cũng sẽ không có chút ý kiến.”

Mình làm cho con trai của ông ấy chưa biết sống chết như thế nào, làm phụ mẫu ai có thể chịu được?

Người thông truyền rất nhanh chạy trở lại, cũng không kịp thở gấpliền lên tiếng nói: “Mộ cô nương, vào đi thôi! Gia chủ đang đợi ngươi.”

“Đa tạ.” Mộ Chỉ Ly thở dài sau nhanh chóng hướng nội bộ Hàn gia đi tới.

Lúc Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở Hàn gia, phàm là đệ tử Hàn gia tầm mắt tấtcả đều rơi vào trên người của nàng. Trong khoảng thời gian này, bất luận là lúc trước ra mắt hay là chưa từng thấy Mộ Chỉ Ly , đối với Mộ ChỉLy ấn tượng cũng cực kỳ khắc sâu.

Mà khi bọn họ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly một khắc, mặc dù không có bất kỳ ai nói bọn họ lại có thể nhận ra được người này nhất định chính là Mộ ChỉLy .

“Ơ, đây không phải là Thiếu chủ phu nhân sao? Hiện tại Thiếu chủ bởivì ngươi không thấy, ngươi hoàn hảo dám trở lại?” Trước mặt Hàn ThiểuKhiêm không che dấu chút nào bất mãn.

Hàn Như Liệt vẫn luôn là người mà hắn ở trong gia tộc kính nể nhất,cũng là kiêu ngạo toàn cả gia tộc. Mặc dù hắn cùng với Hàn Như Liệt quan hệ rất ít, nhưng không thể phủ nhận Hàn Như Liệt chính là đại ca hắntôn kính.

Hiện tại Hàn Như Liệt bởi vì một cô gái mà sinh tử chưa biết, tronglòng của hắn có thể nào thoải mái? Cho nên nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liềnkhông nhịn được nói chuyện!

“Lời này của ngươi là có ý gì! Chỉ Ly cũng không phải là cố ý !”Thiên Nhi không khỏi chắn trước mặt Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Người này nói chuyện thật sự thật khó nghe, quả thực là xát muốitrên vết thương Chỉ Ly.

“Không phải là cố ý là được ư? Căn bản nàng ta là hồng nhan họa thủy, nếu như không phải do nàng ta, Thiếu chủ làm sao có thể gặp chuyệnkhông may!” Hàn Thiểu Khiêm nể nang, bởi vì Hàn Như Liệt mất tích, sĩkhí gia tộc gần đây xuống thấp rất nhiều.

Không chỉ có như thế, gia chủ cũng rất ít xuất hiện ở trong tầm mắtcủa mọi người, mọi người đều biết hiện tại khó khăn nhất chính là giachủ. Tuy nói là mất tích, nhưng mọi người trong lòng rõ ràng dưới tìnhhuống này cơ hồ trăm phần trăm chính là chết!

“Ngươi. . . . . .” Lúc Thiên nhi chuẩn bị tiếp tục phản bác, Mộ ChỉLy liền đem Thiên Nhi kéo trở lại, nói: “Ngươi nói rất đúng, cũng là lỗi của ta.” Nàng không muốn đi cãi cọ cái gì, hiện tại Hàn gia mắng nàngcái gì cũng bình thường .

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói…, Hàn Thiểu Khiêm lộ ra vẻ châm chọc:“Chớ ở trước mặt ta giả bộ rộng lượng, bất luận như thế nào chúng tacũng sẽ không tha thứ ngươi! Cút ra khỏi Hàn gia!”

Những đệ tử khác Hàn gia nhìn thấy hai người trong lúc bộc phát xungđột cũng không có nói chuyện, bởi vì bọn họ không biết nên nói gì. HànThiểu Khiêm lời nói rất khó nghe, nhưng không thể phủ nhận hắn cũng làbởi vì khổ sở mới có thể nói như vậy .

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly, tâm của bọn họ không đành lòng, muốn khuyên can cũng là không mở miệng được. . . . . .

Hàn Dĩnh Nhi nghe được động tĩnh bắt đầu từ bên trong phòng đi ra,này vừa ra tới chính là nghe được lời Hàn Thiểu Khiêm nói…, lập tức tứcgiận nói: “Hàn Thiểu Khiêm, ngươi đang ở đây nói mò những gì! Câm miệng!”

Lập tức bước nhanh tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nói: “Tẩu tử, tẩu đừngcùng hắn so đo, người khác chính là đặc biệt dễ dàng vọng động như vậy.”

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Không có chuyện gì, hắn nói rất đúng.”

“Ngươi nhìn chính nàng ta nói như vậy, Hàn Dĩnh Nhi ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao “lấy tay bắt cá”*(ý như cánh tay thò rangoài) a, giúp đỡ một ngoại nhân a!”

“Cái gì ngoại nhân! Nàng ấy là tẩu tử, là người trong nhà!” Hàn DĩnhNhi hai tay chống nạnh, bộ dáng kia hiển nhiên lúc Hàn Thiểu Khiêm nóichuyện nàng liền muốn động thủ: “Ta cho ngươi biết, nếu như không phảilà có tẩu tử …, hiện tại ta đã chết ở trên tay Lôi gia!

Ngươi…người này làm sao lại như vậy ,không phân biệt rõ trạng huốngđây? Đại ca không thấy, chị dâu là người gặp khó khăn nhất, ngươi biếtcái gì nha? Ta cho ngươi biết, ngươi bây giờ xéo ngay cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Hàn Dĩnh Nhi, ngươi quá đáng! Cái gì tẩu tử không tẩu tử , bọn họcòn không có lập gia đình đây!” Hàn Thiểu Khiêm hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Dĩnh Nhi: “Nếu như không phải bởi vì nàng ta, các ngươi làm sao sẽcùng Lôi gia đụng chạm. Nếu như Thiếu chủ đã chết…, ngươi có nghĩ tớihậu quả hay không!”

“Ngươi đối đãi tẩu tử như vậy, đại ca có thể trở lại sao? Ngươi biếtrất rõ ràng tình cảm đại ca đối với tẩu tử, bây giờ ngươi làm như vậy,đại ca có vui được không? Huống chi, cho dù lúc trước cùng Lôi gia chưatừng có chuyện, thì lúc cướp lấy Long Tâm , với Lôi gia, chuyện căn bản là sẽ không có thay đổi.

Căn bản ngươi là không rõ tình huống, ngươi có tư cách gì nóichuyện!” Hàn Dĩnh Nhi thân hình vừa động chính là chuẩn bị xông qua cùng Hàn Thiểu Khiêm động thủ, quả thực là tức chết nàng!

Trong mấy ngày nay nàng rất lo lắng thương thế Mộ Chỉ Ly, sợ tẩu ấygặp chuyện không may, thật vất vả nhìn thấy tẩu ấy tới, thế nhưng xảy ra tình huống như thế.

Mộ Chỉ Ly kéo Hàn Dĩnh Nhi lại, nói: “Dĩnh Nhi, thôi. Chuyện này vốnlà bởi vì ta dựng lên, lần này ta tới chính là xin tội .” Nàng khôngmuốn trốn tránh trách nhiệm, cũng không hi vọng Hàn Dĩnh Nhi bởi vì mình mà cùng gia tộc có mâu thuẫn.

Đang lúc song phương ồn ào, đột nhiên truyền ra một đạo vô cùng thanh âm uy nghiêm: “Đều ở đây làm gì!”

Nghe vậy, mọi người rối rít nhìn về phía thanh âm truyền đến , nhìnthấy người tất cả mọi người yên tĩnh lại. Người này không phải là aikhác, chính là Hàn gia gia chủ Hàn Thành Hạo!

Hàn Thành Hạo nghiêm túc, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia tức giận,khiến cho Hàn gia đệ tử tại chỗ không dám phát ra một tiếng, tính tìnhgia chủ nhưng cực kì khủng bố .

“Ở trong gia tộc còn muốn nội đấu ! Hai người các ngươi diện bích tưquá cho ta !” Giọng nói phát ra không thể kháng cự , sau một khắc tầmmắt chính là nhìn xuống Mộ Chỉ Ly: “Ngươi đi theo ta!”

Hàn Thành Hạo xoay người chính là hướng trong gia tộc đi tới.

Mộ Chỉ Ly lập tức đi theo, Thiên Nhi và Mộ Dật Thần vốn định cùng MộChỉ Ly cùng nhau đi trước, bởi vì bọn họ không rõ ràng lắm hiện tại HànThành Hạo đến tột cùng là có thái độ gì.

Nếu là hận Mộ Chỉ Ly mà nói…, vậy thì nguy rồi.

Song, Mộ Chỉ Ly cũng cho hai người một ánh mắt, để cho bọn họ chờ tại nguyên một chỗ. Ý tứ của Hàn Thành Hạo rất rõ ràng là muốn một mình nói với nàng, bất luận đối mặt với cái gì, nàng thản nhiên tiếp nhận!


/655

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status