Đang lúc lúc này, đại trưởnglão hòa nhị trưởng lão cũng nghe thấy chạy đến, mấy tháng này Mộ Chỉ Ly vẫn đềukhông có động tĩnh gì, hôm nay nghe được nàng đả thương người tự nhiên muốn đếnxem.
Mộ Kình Lệ liếc mắt nhìn haingười một cái, không nói gì. Hai người bọn họ cho tới nay đều có thành kiến vớiMộ Chỉ Ly, chắc lần này đến cũng là vì ôm tâm tình định làm cho Mộ Chỉ Ly bịphạt mà đến.
Mộ Kình Lệ nhìn mẫu thân của MộThiếu Tu nói: "Thiếu Tu có ý muốn đánh gãy tay Hàn Mặc, đây được chính hắn thừanhận, cùng là người trong gia tộc, thế nhưng lại có ý tưởng như vậy, phải nghiêmtrị, nhưng mà xét Hàn Mặc không có bị thương, hơn nữa trên người Thiếu Tu lạimang thương tích, vậy trừng phạt ngươi bế môn một tháng. Trong một tháng khôngcho phép ra sân."
Nghe vậy, Mộ Thiếu Tu nhìn giachủ cũng không dám nói lời nào, may mắn chỉ là bế môn tư quá*.(*đóng cửa tựsuy ngẫm về những lỗi lầm đã gây ra)
"Về phần Mộ Chỉ Ly, tuy rằngngươi chỉ muốn cứu Mộ Hàn Mặc, nhưng mà xuống tay không đúng mực, gây ảnh hưởnglớn đến tương lai của Mộ Thiếu Tu, phạt ngươi cúi đầu xin lỗi Mộ Thiếu Tu, quỳgối ở trong từ đường nội suy nghĩ tỉnh lại."
Không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện,mẫu thân của Mộ Thiếu Tu cùng với các trưởng lão đều là đồng loạt mở miệng hô:"Gia chủ "
"Các ngươi có ý kiếngì?"
Đại trưởng lão mở miệng nói:"Mộ gia luôn luôn cấm tư đấu, Mộ Chỉ Ly lại có ý định phế đi tay của Thiếu Tu,coi rẻ quy định gia tộc như thế, sao có thể xử phạt nhẹ nhưvậy?"
Nghe đại trưởng lão nói, trongmắt Mộ Chỉ Ly hiện lên chút ý cười lạnh, ngay cả tên họ của nàng cũng gọi ra, rõràng là không xem nàng là người trong nhà.
Mộ Kình Lệ hơi chau mày lại:"Vậy theo ý các ngươi, việc này phải xử lý ra sao?"
"Theo ý ta, gây bao oan trái,nhận lại bấy nhiêu." Nhị trưởng lão dẫn đầu mở miệng nói.
Mẫu thân của Mộ Thiếu Tu nghevậy vui vẻ: "Trừ phi đem tay của Mộ Chỉ Ly phế đi, nếu không chúng ta không thểnào phục."
"Đúng, ta cũng cho rằng nhưvậy, làm như vậy, cũng như cảnh cáo các đệ tử khác." Đại trưởng lão khóe miệngmang theo một chút cười lạnh nhìn Mộ Chỉ Ly nói.
Mộ Chỉ Ly vênh mặt khinh thườngnhìn đại trưởng lão, khóe miệng khẽ động, không chút nào che giấu sự trào phúngcủa nàng đối với đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, ngươi nói như vậy với ta đúnglà không công bằng một ít?"
Mộ Kình Thao thấy biểu tình nàycủa Mộ Chỉ Ly, nhất thời càng thêm tức giận, sống nhiều năm như vậy còn không cótiểu bối nào dám trào phúng hắn.
"Sao lại không công bằng ?Ngươi làm trái với gia quy, thương tổn thân nhân, không tôn kính trưởng bối,huống chi tay của Thiếu Tu bị ngươi biến thành như vậy, ngươi không biết trừngphạt như vậy là đương nhiên sao?" Mộ Kình Thao từng bước ép sát, nguyên bản mộtchuyện nhỏ lại bị hắn thổi phồng thành tội danh lớn như vậy.
"Đại trưởng lão không cần phảichụp cho ta tội danh lớn như vậy, ta đây gánh vác không nổi. Trái với gia quy,ngươi nói không cho phép tư đấu, lần này tư đấu đều không phải là ta động thủtrước, cho dù có người trái với gia quy, vậy đứng mũi chịu sào cũng không phảilà ta đi?
Thương tổn thân nhân, là tỷ thí tất nhiên sẽ bị thương, nếu chútthương tích này cũng không nhận được, người Mộ gia còn luyện võ làm cáigì? Không tôn kính trưởng bối? Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không tôn kính giachủ ?" Mộ Chỉ Ly không chút hoang mang chậm rãi nói, hai mắt nhìn thẳng Mộ KìnhThao.
Không biết vì sao, Mộ Kình Thaothấy Mộ Chỉ Ly như vậy, lúc này lại có loại cảm giác không nhìn thẳng nàng, sửngsốt một hồi vẫn không nói nên lời, khi hắn phản ứng lại được thì giận tím mặt,mình đây thế nhưng bị một tiểu bối hù dọa, quả thực vô cùng nhụcnhã.
"Nếu ngươi nói như vậy, chẳnglẽ trong việc này ngươi không gây ra chút sai lầm nào sao? Đối mặt với người nhưngươi thật mệt, quả thực đúng là gỗ mục không thể khắc. Tóm lại, ngươi khiến taycủa Thiếu Tu biến thành như vậy, nhất định phải nhận trừng phạt nặng, trừ phingươi có thể chữa khỏi tay của Thiếu Tu."
"Đại trưởng lão, ngươi cũngkhông nói đạo lý chút đi, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều do ngươi định đoạtsao?" Mộ Chỉ Ly trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt.
Lòng tự tôn hoàn toàn bị khiêukhích, Mộ Kình Thao tránh không được khí huyết dâng trào, lập tức không thèmnghĩ mà đáp: "Đương nhiên ta nói ta chịu, ta bảo ngươi chịu trừng phạt, ngươinhất định phải chịu trừng phạt."
Mộ Chỉ Ly chỉ nở nụ cười nhạt:"Năng lực của đại trưởng lão thật lớn, ngay cả ý kiến của gia chủ cũng khôngquan tâm, thật sự là làm cho người ta sợ hãi a."
Mộ Kình Thao lúc này mới tỉnhngộ lại , nhớ tới gia chủ vẫn còn ngồi ở kia chưa từng lên tiếng, vừa rồi mìnhnói như vậy có thể bị coi là khiêu khích đối với quyền uy của gia chủ hay không?Nghĩ vậy, sắc mặt Mộ Kình Thao bỗng có vài phần khó coi.
"Gia chủ" Mộ Kình Thao hô, hắncảm thấy mình cần phải giải thích một phen.
Mộ Kình Lệ phất tay bảo hắnđừng nói, Mộ Chỉ Ly hai lần sử dụng đều là phép khích tướng, thế mà hai ngườiđều trúng chiêu, không thể không thừa nhận Mộ Chỉ Ly thực hiểu nhược điểm trongtính cách của bọn họ.
Mộ Kình Thao này mấy năm qualàm việc càng ngày càng quá đáng, đối với quyết định của mình thường cùng nhịtrưởng lão đưa ra dị nghị, vốn đều là người một nhà, nên hắn nhịn, nhưng mà cóvẻ xu thế này càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cảm thấy cần phải cảnh báo bọnhọ, làm cho bọn họ biết mình mới là gia chủ của nhà này.
"Đại trưởng lão, chuyện này tađã làm quyết định, ngươi cảm thấy quyết định của ngươi so với quyết định của tatốt hơn sao?" Sắc mặt Mộ Kình Lệ không có chút biến hóa, nhưng lời nói ra làmcho Mộ Kình Thao kinh hãi trong lòng.
"Gia chủ, ta cũng không có ý tứnày, người hiểu lầm."
Nhìn đến tình huống của Mộ KìnhThao, Mộ Kình Hoa cũng mở miệng : "Gia chủ, chúng ta đương nhiên tôn trọngquyếtđịnh của ngài, nhưng mà cảm thấy xử phạt như vậy quá nhẹ, sợ là không thể làmmọi người thấy phục. Nếu như tương lai có đệ tử bị đả thương cũng chỉ xử phạtxin lỗi, quỳ ở trong từ đường, vậy gia tộc chẳng phải rối loạn? Ta cùng đạitrưởng lão cũng không có ý tứ phản bác ngài, chỉ muốn đề xuất thích hợp, hi vọnggia chủ có thể tiếp thu." Nhị trưởng lão nói lời này được thập phần có trình độ,vừa thể hiện rằng bọn họ tôn trọng ý kiến của gia chủ, mặt khắc lại vừa âm thầmtạo áp lực.
Nếu Mộ Kình Lệ không tiếp thu,bọn họ có thể nói gia chủ chuyên chế, căn bản không thèm nghe ý kiến của cáctrưởng lão, nếu như hai người bọn họ có ý định châm ngòi, sợ là rất nhanh sẽ gâynáo loạn trong nội bộ các trưởng lão.
Giờ này khắc này, Mộ Chỉ Ly mớihiểu được nguyên lai làm gia chủ cũng là có rất nhiều bất đắc dĩ, nói thật, nàngđối Mộ Kình Lệ thật ra cũng không có quá nhiều chán ghét, hắn không hề ghétnàng, ngược lại, Mộ Chỉ Ly cảm thấy gia chủ đối nàng tựa hồ còn không tệ thìphải? Tuy rằng không biết vì sao, nhưng mà nàng có cảm giác nhưvậy.
"Các ngươi là nói ta thiên vịviệc tư sao?" Mộ Kình Lệ phẫn nộ vỗ bànnói, xem ra hắn cần phải chỉnh đốn nội bộgia tộc một phen, nếu không chẳng phải gia chủ này càng ngày càng không có quyềnuy?
"Chúng ta cũng không có nói nhưvậy, hi vọng gia chủ đừng hiểu lầm." Nhị trưởng lão hơi hơi xoay người, thi lễnói, động tác này biểu hiện hắn tôn kính gia chủ. Hắn hận Mộ Chỉ Ly, mỗi khinhìn đến Mộ Chỉ Ly hắn đều đã nhớ tới mối hận cụt tay của mình, cho nên ước gìMộ Chỉ Ly bị trừng phạt, tốt nhất xử chết.
Phế đi tay tay của Mộ Chỉ Ly,hắn có thể bảo Lý Dược Sư không chữa trị cho nàng, kể từ đó, Mộ Chỉ Ly cũnggiống như mình, làm cho nàng biết nỗi đau cụt tay. Cho nên hắn thực hi vọng MộChỉ Ly bị xử phạt như vậy.
"Đại trưởng lão, Nhị trưởnglão, ý tứ của các ngươi chính là trừ phi ta có biện pháp chữa khỏi tay của MộThiếu Tu, nếu không nhất định phải tự mình phế đi tay phải đủng không?" Mộ ChỉLy nhíu mày nói, không biết vì sao, nàng không hi vọng mình mang đến phiền toáicho Mộ Kình Lệ, có lẽ đối với gia gia này, nàng còn có thântình.
"Đúng vậy! Ngươi không có khảnăng chữa khỏi hắn, cho nên nhanh chút tự phế tay phải đi!" Nhị trưởng lão trongmắt đã bắt đầu lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Nhưng mà, khi nghe lời đáp củaMộ Chỉ Ly, hắn liền ngây người như phỗng.
"Ta trị!"
Mộ Kình Lệ liếc mắt nhìn haingười một cái, không nói gì. Hai người bọn họ cho tới nay đều có thành kiến vớiMộ Chỉ Ly, chắc lần này đến cũng là vì ôm tâm tình định làm cho Mộ Chỉ Ly bịphạt mà đến.
Mộ Kình Lệ nhìn mẫu thân của MộThiếu Tu nói: "Thiếu Tu có ý muốn đánh gãy tay Hàn Mặc, đây được chính hắn thừanhận, cùng là người trong gia tộc, thế nhưng lại có ý tưởng như vậy, phải nghiêmtrị, nhưng mà xét Hàn Mặc không có bị thương, hơn nữa trên người Thiếu Tu lạimang thương tích, vậy trừng phạt ngươi bế môn một tháng. Trong một tháng khôngcho phép ra sân."
Nghe vậy, Mộ Thiếu Tu nhìn giachủ cũng không dám nói lời nào, may mắn chỉ là bế môn tư quá*.(*đóng cửa tựsuy ngẫm về những lỗi lầm đã gây ra)
"Về phần Mộ Chỉ Ly, tuy rằngngươi chỉ muốn cứu Mộ Hàn Mặc, nhưng mà xuống tay không đúng mực, gây ảnh hưởnglớn đến tương lai của Mộ Thiếu Tu, phạt ngươi cúi đầu xin lỗi Mộ Thiếu Tu, quỳgối ở trong từ đường nội suy nghĩ tỉnh lại."
Không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện,mẫu thân của Mộ Thiếu Tu cùng với các trưởng lão đều là đồng loạt mở miệng hô:"Gia chủ "
"Các ngươi có ý kiếngì?"
Đại trưởng lão mở miệng nói:"Mộ gia luôn luôn cấm tư đấu, Mộ Chỉ Ly lại có ý định phế đi tay của Thiếu Tu,coi rẻ quy định gia tộc như thế, sao có thể xử phạt nhẹ nhưvậy?"
Nghe đại trưởng lão nói, trongmắt Mộ Chỉ Ly hiện lên chút ý cười lạnh, ngay cả tên họ của nàng cũng gọi ra, rõràng là không xem nàng là người trong nhà.
Mộ Kình Lệ hơi chau mày lại:"Vậy theo ý các ngươi, việc này phải xử lý ra sao?"
"Theo ý ta, gây bao oan trái,nhận lại bấy nhiêu." Nhị trưởng lão dẫn đầu mở miệng nói.
Mẫu thân của Mộ Thiếu Tu nghevậy vui vẻ: "Trừ phi đem tay của Mộ Chỉ Ly phế đi, nếu không chúng ta không thểnào phục."
"Đúng, ta cũng cho rằng nhưvậy, làm như vậy, cũng như cảnh cáo các đệ tử khác." Đại trưởng lão khóe miệngmang theo một chút cười lạnh nhìn Mộ Chỉ Ly nói.
Mộ Chỉ Ly vênh mặt khinh thườngnhìn đại trưởng lão, khóe miệng khẽ động, không chút nào che giấu sự trào phúngcủa nàng đối với đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, ngươi nói như vậy với ta đúnglà không công bằng một ít?"
Mộ Kình Thao thấy biểu tình nàycủa Mộ Chỉ Ly, nhất thời càng thêm tức giận, sống nhiều năm như vậy còn không cótiểu bối nào dám trào phúng hắn.
"Sao lại không công bằng ?Ngươi làm trái với gia quy, thương tổn thân nhân, không tôn kính trưởng bối,huống chi tay của Thiếu Tu bị ngươi biến thành như vậy, ngươi không biết trừngphạt như vậy là đương nhiên sao?" Mộ Kình Thao từng bước ép sát, nguyên bản mộtchuyện nhỏ lại bị hắn thổi phồng thành tội danh lớn như vậy.
"Đại trưởng lão không cần phảichụp cho ta tội danh lớn như vậy, ta đây gánh vác không nổi. Trái với gia quy,ngươi nói không cho phép tư đấu, lần này tư đấu đều không phải là ta động thủtrước, cho dù có người trái với gia quy, vậy đứng mũi chịu sào cũng không phảilà ta đi?
Thương tổn thân nhân, là tỷ thí tất nhiên sẽ bị thương, nếu chútthương tích này cũng không nhận được, người Mộ gia còn luyện võ làm cáigì? Không tôn kính trưởng bối? Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không tôn kính giachủ ?" Mộ Chỉ Ly không chút hoang mang chậm rãi nói, hai mắt nhìn thẳng Mộ KìnhThao.
Không biết vì sao, Mộ Kình Thaothấy Mộ Chỉ Ly như vậy, lúc này lại có loại cảm giác không nhìn thẳng nàng, sửngsốt một hồi vẫn không nói nên lời, khi hắn phản ứng lại được thì giận tím mặt,mình đây thế nhưng bị một tiểu bối hù dọa, quả thực vô cùng nhụcnhã.
"Nếu ngươi nói như vậy, chẳnglẽ trong việc này ngươi không gây ra chút sai lầm nào sao? Đối mặt với người nhưngươi thật mệt, quả thực đúng là gỗ mục không thể khắc. Tóm lại, ngươi khiến taycủa Thiếu Tu biến thành như vậy, nhất định phải nhận trừng phạt nặng, trừ phingươi có thể chữa khỏi tay của Thiếu Tu."
"Đại trưởng lão, ngươi cũngkhông nói đạo lý chút đi, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều do ngươi định đoạtsao?" Mộ Chỉ Ly trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt.
Lòng tự tôn hoàn toàn bị khiêukhích, Mộ Kình Thao tránh không được khí huyết dâng trào, lập tức không thèmnghĩ mà đáp: "Đương nhiên ta nói ta chịu, ta bảo ngươi chịu trừng phạt, ngươinhất định phải chịu trừng phạt."
Mộ Chỉ Ly chỉ nở nụ cười nhạt:"Năng lực của đại trưởng lão thật lớn, ngay cả ý kiến của gia chủ cũng khôngquan tâm, thật sự là làm cho người ta sợ hãi a."
Mộ Kình Thao lúc này mới tỉnhngộ lại , nhớ tới gia chủ vẫn còn ngồi ở kia chưa từng lên tiếng, vừa rồi mìnhnói như vậy có thể bị coi là khiêu khích đối với quyền uy của gia chủ hay không?Nghĩ vậy, sắc mặt Mộ Kình Thao bỗng có vài phần khó coi.
"Gia chủ" Mộ Kình Thao hô, hắncảm thấy mình cần phải giải thích một phen.
Mộ Kình Lệ phất tay bảo hắnđừng nói, Mộ Chỉ Ly hai lần sử dụng đều là phép khích tướng, thế mà hai ngườiđều trúng chiêu, không thể không thừa nhận Mộ Chỉ Ly thực hiểu nhược điểm trongtính cách của bọn họ.
Mộ Kình Thao này mấy năm qualàm việc càng ngày càng quá đáng, đối với quyết định của mình thường cùng nhịtrưởng lão đưa ra dị nghị, vốn đều là người một nhà, nên hắn nhịn, nhưng mà cóvẻ xu thế này càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cảm thấy cần phải cảnh báo bọnhọ, làm cho bọn họ biết mình mới là gia chủ của nhà này.
"Đại trưởng lão, chuyện này tađã làm quyết định, ngươi cảm thấy quyết định của ngươi so với quyết định của tatốt hơn sao?" Sắc mặt Mộ Kình Lệ không có chút biến hóa, nhưng lời nói ra làmcho Mộ Kình Thao kinh hãi trong lòng.
"Gia chủ, ta cũng không có ý tứnày, người hiểu lầm."
Nhìn đến tình huống của Mộ KìnhThao, Mộ Kình Hoa cũng mở miệng : "Gia chủ, chúng ta đương nhiên tôn trọngquyếtđịnh của ngài, nhưng mà cảm thấy xử phạt như vậy quá nhẹ, sợ là không thể làmmọi người thấy phục. Nếu như tương lai có đệ tử bị đả thương cũng chỉ xử phạtxin lỗi, quỳ ở trong từ đường, vậy gia tộc chẳng phải rối loạn? Ta cùng đạitrưởng lão cũng không có ý tứ phản bác ngài, chỉ muốn đề xuất thích hợp, hi vọnggia chủ có thể tiếp thu." Nhị trưởng lão nói lời này được thập phần có trình độ,vừa thể hiện rằng bọn họ tôn trọng ý kiến của gia chủ, mặt khắc lại vừa âm thầmtạo áp lực.
Nếu Mộ Kình Lệ không tiếp thu,bọn họ có thể nói gia chủ chuyên chế, căn bản không thèm nghe ý kiến của cáctrưởng lão, nếu như hai người bọn họ có ý định châm ngòi, sợ là rất nhanh sẽ gâynáo loạn trong nội bộ các trưởng lão.
Giờ này khắc này, Mộ Chỉ Ly mớihiểu được nguyên lai làm gia chủ cũng là có rất nhiều bất đắc dĩ, nói thật, nàngđối Mộ Kình Lệ thật ra cũng không có quá nhiều chán ghét, hắn không hề ghétnàng, ngược lại, Mộ Chỉ Ly cảm thấy gia chủ đối nàng tựa hồ còn không tệ thìphải? Tuy rằng không biết vì sao, nhưng mà nàng có cảm giác nhưvậy.
"Các ngươi là nói ta thiên vịviệc tư sao?" Mộ Kình Lệ phẫn nộ vỗ bànnói, xem ra hắn cần phải chỉnh đốn nội bộgia tộc một phen, nếu không chẳng phải gia chủ này càng ngày càng không có quyềnuy?
"Chúng ta cũng không có nói nhưvậy, hi vọng gia chủ đừng hiểu lầm." Nhị trưởng lão hơi hơi xoay người, thi lễnói, động tác này biểu hiện hắn tôn kính gia chủ. Hắn hận Mộ Chỉ Ly, mỗi khinhìn đến Mộ Chỉ Ly hắn đều đã nhớ tới mối hận cụt tay của mình, cho nên ước gìMộ Chỉ Ly bị trừng phạt, tốt nhất xử chết.
Phế đi tay tay của Mộ Chỉ Ly,hắn có thể bảo Lý Dược Sư không chữa trị cho nàng, kể từ đó, Mộ Chỉ Ly cũnggiống như mình, làm cho nàng biết nỗi đau cụt tay. Cho nên hắn thực hi vọng MộChỉ Ly bị xử phạt như vậy.
"Đại trưởng lão, Nhị trưởnglão, ý tứ của các ngươi chính là trừ phi ta có biện pháp chữa khỏi tay của MộThiếu Tu, nếu không nhất định phải tự mình phế đi tay phải đủng không?" Mộ ChỉLy nhíu mày nói, không biết vì sao, nàng không hi vọng mình mang đến phiền toáicho Mộ Kình Lệ, có lẽ đối với gia gia này, nàng còn có thântình.
"Đúng vậy! Ngươi không có khảnăng chữa khỏi hắn, cho nên nhanh chút tự phế tay phải đi!" Nhị trưởng lão trongmắt đã bắt đầu lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Nhưng mà, khi nghe lời đáp củaMộ Chỉ Ly, hắn liền ngây người như phỗng.
"Ta trị!"
/655
|