Y Thủ Che Thiên

Chương 470: Đau lòng

/655


Edit: Thảo nguyễn Beta: Sakura“ Ha ha , không nghĩ tới con đường tu luyện của ngươi đạt được thànhtựu cao như vậy, lại vẫn có thể chuyên tâm nghiên tập (nghiên cứu và tập dược) dược lý, thật là làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.”trên mặt Giang Văn Đình tràn đầy ý tán thưởng, hắn từ trên miệng của đệtử Linh Viêm quốc mà biết được.

Vì không hiểu y thuật nên Giang Văn Đình không có phát giác bất cứvấn đề gì, nhưng tinh thông dược lý như nàng thì ở nơi đây trong thờigian thật ngắn khôi phục lại bình thường cũng không phải là chuyện dễdàng, nhưng cho dù nàng không có cách nào đảm bảo nhưng nhất định có thể làm được.

“Xem ra y thuật của Mộ cô nương quả là thâm hậu, không biết là thương thế của Hàn công tử, ngươi có xem qua chưa?” Tô Cầm chậm rãi nói, đáymắt thâm sâu dò xét.

Nhận thấy được tâm tư của Tô Cầm, Mộ Chỉ Ly như cũ lạnh nhạt trầmtĩnh : “ Ta đã xem qua, trong cơ thể kinh mạch đứt đoạn, khó khăn nhấtchính là ngay tại vết đứt kinh mạch quấn vào nhau, muốn chữa trị cũngkhông phải là chuyện dễ dàng.”

Hôm qua nàng đã suy nghĩ thật lâu, quyết định dùng hồi phục chi lựckết hợp với châm pháp, tin tưởng tình huống này nhất định có thể cảithiện. Năng lực chữa trị của hồi phục chi lực đương nhiên không cần phải nói, chỉ cần có đầy đủ hồi phục chi lực thì cho dù tình huống có phứctạp cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay.

Sở dĩ thương thế của Liệt nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân chính làtrong cơ thể hắn không có tồn tại nhiều hồi phục chi lực, nếu không thìcũng không đến nỗi hôn mê lâu như vậy.

Ngày hôm qua , sau khi dò xét nàng phát hiện hồi phục chi lực ban đầu nàng truyền vào cơ thể Liệt không có chút nào biến hóa, gần như làkhông có tăng trưởng? Cũng không biết được trong lúc chữa trị cơ thể hắn còn có nguyên nhân nào khác nữa không? Hiển nhiên tốc độ tăng trưởngcủa hồi phục chi lực trong cơ thể Liệt không nhanh bằng mình.

Ngẫm nghĩ, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu trong chuyện này là có nguyên do, banđầu nàng chính là ở trong Thạch Đàm ngâm bao lâu, hồi phục chi lực trong cơ thể hai người làm sao có thể giống nhau được.

Nghe vậy, Tô Cầm khẽ gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly có chútbiến hóa, “ Mấy ngày nay ta cũng một mực nghiên cứu phương pháp chữatrị, chẵng qua là kinh mạch đứt đoạn muốn khôi phục thì thật sự quá khókhăn, ta cũng không có nắm chắc thành công, không biết Mộ cô nương cóbiện pháp nào chăng?”

Nàng biết Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly là một đôi tình lữ, nhìn từ gócđộ nào cũng không thể nghi ngờ được, cũng như thân phận Dược sư của nàng ta. Trên thực tế nàng cũng muốn thử phương pháp này một lần, nhưng mộtkhi thất bại thì….

Nhận thấy Tô Cầm thành thực nói ra nàng không có nắm chắc thành công, ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến hóa, cánh môi hồng nhạt như cánh hoa đào khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: “ Bản thân ta có phương pháp để thử một lần,chính là đến đây đễ chữa trị cho Liệt, không nghĩ tới lại gặp được haivị ở chỗ này.” Mộ Chỉ Ly hướng tầm mắt về phía Giang Văn Đình nói: “Huấn Luyện Viên trưởng, Tô Dược sư, mấy ngày nay thật là cám ơn cácngươi.”

Giang Văn Đình kia mặt mũi trắng nõn giống như văn nhược thư sinhnhưng lại toát lên vẻ cương nghị: “ Hiện tại các ngươi là do ta quản, dĩ nhiên an toàn của các ngươi cũng do ta phụ trách. Nếu như là gặp đượcyêu thú thuộc tính Hắc Ám mà bị thương cũng thôi đi, nhưng vì đám tiểutử hư hỏng của Bắc hoàn quốc mà mới ra nông nổi này, coi như đây làtrách nhiệm của ta.”

Lai lịch của đệ tử xuất hiện ở đây không nhỏ, trong lúc luyện tập khó tránh khỏi bị thương, nhưng là bởi vì ……trong lúc luyện tập mà bịthương thật sự rất khó khai báo, nói vậy sau khi trở về không khỏi bịphía trên chất vấn một phen.

Tô Dược sư cũng là cười nhạt, gương mặt thanh lệ không màng danh lợikhẽ nói; “ Thực tế ta cũng không giúp được gì, thương thế của Hàn côngtử đến hiện tại ta vẫn chưa có nghĩ ra phương pháp xử lý, không biếttrong lúc Mộ cô nương chữa trị thì ta có thể ở một bên quan sát?

Đột nhiên nói lên vấn đề này, Tô Cầm cảm thấy lúng túng, hai gò máửng hồng, bộ dáng kia cùng với vẻ vân đạm phong kinh lúc trước đúng làcó sự chênh lệch rất lớn. Có thể nhận thấy được nàng ấy rất muốn biếtphương pháp trị liệu kia là như thế nào, nếu không thì với tính tình của nàng ấy thì nhất quyết là sẽ không nói ra.

“Đương nhiên có thể được, hiện tại ta bắt đầu đây” . Mộ Chỉ Ly nhìn hai người lên tiếng nói.

Tô Cầm hơi kích động, gật đầu, cùng với Giang Văn Đình đứng cuốigiường nhìn Mộ Chỉ Ly thi triển y thuật. So với vẻ kích động của Tô Cầm, Giang Văn Đình cũng là bất đắc dĩ, hắn vốn không phải là Dược sư, đốivới sự việc này một chút tầm quan trọng cũng không có.

Có lẽ mấy ngày nay Tô Cầm cũng không có cách nào chữa được thương thế của Hàn Như Liệt cũng biết được khó khăn như thế nào, trên thực tế TôCầm mà hắn biết chính là người có y thuật cao nhất ở đây, ở Trì Mân quốc này y thuật của nàng ấy cũng cực kỳ nổi danh. Nếu người bị thươngkhông phải là đám người Hàn Như Liệt thì hắn cũng không đến tìm nàng ấy.

Ngay cả Tô Cầm cũng không có cách nào trị liệu cho thương thế củaHàn Như Liệt, nay lại nghe Mộ Chỉ Ly nói có phương pháp, thật sự hắn khó có thể tin được, hắn muốn lên tiếng hỏi thăm, nhưng khi nhìn thấy bộdáng của hai người bọn họ thì đành nuốt nghi vấn vào trong, trong đầukhông ngừng quanh quẩn một ý nghĩ : “ Chẵng lẽ y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn Tô Cầm?”

Đi tới ngồi xuống bên cạnh giường của Hàn Như Liệt, nhìn bộ dáng ngủsay sưa của hắn, Mộ Chỉ Ly thoáng chút đau lòng, nắm tay hắn, vẻ mặt nhu hòa : “ Liệt, ta sẽ mau chóng chữa khỏi cho chàng.”

Hàn Như Liệt dường như nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, tay đang nắm chợt rung động làm cho Mộ Chỉ Ly kích động không ngừng, khóe mắt nàng mangtheo một tia ấm áp: “ Rất nhanh là có thể hồi phục, ta đảm bảo sẽ rấtnhanh thôi.”

Mấy ngày nay tuy Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cơ thểcũng cực kỳ đau đớn, loại thống khổ này chỉ có ai từng trải qua mới cảmnhận được.

Mộ Chỉ Ly đỡ Hàn Như Liệt lên, đưa tay cởi áo trên người hắn ra sauđó hai tay nàng đặt sau lưng hắn, hồi phục chi lực không ngừng truyềnvào cơ thề hắn.

Bọn họ vốn dĩ tâm linh tương thông, cho dù Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng đối với hồi phục chi lực Mộ Chỉ Ly rót vào cũng không có nửa điểm kháng cự , điều này khiến cho Mộ Chỉ Ly vốn lo lắng cũngtiêu tán đi .

Thuận theo hồi phục chi lực không ngừng tiến vào, cùng với hồi phụcchi lực trong cơ thể Hàn Như Liệt hòa làm một, linh thức của Mộ Chỉ Lykhống chế bắt đầu chữa trị những kinh mạch bị tổn thương.

Mỗi khi gặp phải đoạn kinh mạch bị rối loạn, Mộ Chỉ Ly kết hợp vớiThiên Huyền châm pháp để chữa trị. Ngân châm dưới sự điều khiển của bàntay Mộ Chỉ Ly như có linh tính , vừa nhanh vừa chuẩn châm vào huyệt đạotrên người Hàn Như Liệt, tiếp tục điều trị nội thương.

Đây là một quá trình cực kỳ chậm chạp, số lượng kinh mạch trong cơthể con người nhiều không cần phải nói, trán Mộ Chỉ Ly không ngừng xuấtmồ hôi hột, đôi môi tái nhợt biểu lộ nàng tiêu hao quá nhiều Thiên Lực,một chút mệt mỏi dâng lên nhưng trong mắt vẫn tràn đầy kiên định.

Giang Văn Đình và Tô Cầm một mực yên lặng đứng yên một bên chưa từngphát ra một nửa tiếng động, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu. Vốn nghi ngờ nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngân châm trong tay Mộ Chỉ Ly xuất thần nhập hóa thì trong lòng bọn họ cũng có chút hiểu ra, nhất là động tác nhuầnnhuyễn như nước chảy, nhìn nàng ấy sử dụng châm pháp mà giống như đangthưởng thức một môn nghệ thuật.

Tâm Tô Cầm rung động mãnh liệt, mặc dù nàng không cách nào xác địnhđược tình huống trong cơ thể của Hàn Như Liệt là như thế nào, nhưng hơithở cùng với sắc mặt của hắn cũng có thể nhìn thấy được thương thế củahắn đang chuyển biến rất tốt, thật sự là quá thần kỳ.

Vì sao chỉ có mấy cây ngân châm nhỏ bé như vậy mà lại có tác dụng tolớn đến thế?? Vì sao trước giờ nàng chưa từng nghe qua là có phương pháp trị liệu này? Trước giờ cứ nghĩ rằng y thuật của mình đạt được thànhtựu cao nhưng bây giờ lại phát giác mình kiến thức hạn hẹp, núi cao còncó núi cao hơn a.

Chỉ là nhìn Mộ Chỉ Ly thực hiện phương pháp trị liệu này, nàng biếtrằng y thuật của Mộ cô nương so với mình còn giỏi hơn nhiều, chỉ hy vọng ngày sau có thể có cơ hội lãnh giáo một phen.

Hàn Như Liệt không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy toànthân truyền đến một trận mệt mỏi, thân thể lại càng đau đớn. Hắn rấtmuốn tỉnh lại nhưng lại phát hiện mình không có nửa điểm khí lực, thậmchí mở mắt cũng không có cách nào làm được.

Hắn cũng cảm thấy mấy ngày nay thường xuyên có người đến thăm hắn,cũng nghe đươc sự quan tâm của mọi người, nhưng hắn cũng không có cáchnào để tỉnh lại. Hắn vẫn luôn biết rõ sử dụng Thiên Địa Tu La Biến cóảnh hưởng lớn như thế nào nhưng khi chính mình đối diện vấn đề này thìhắn hoàn toàn bất đắc dĩ.

Ngay trong tình huống lúc đó, nếu hắn không sử dụng chiêu thức nàychỉ sợ là tất cả mọi người nửa cơ hội sống sót cũng không có, nếu để cho hắn lựa chọn một lần nữa thì hắn cũng sẽ làm như vậy. Chẳng qua là hiện tại hắn đang lo lắng, sợ rằng sau này không có cơ hội được nhìn thấy Ly nhi…

Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại khẽ cầm lấy bàn tay của hắn, khôngcần suy nghĩ cũng biết đây là tay của Ly nhi, bởi vì thời điểm bọn hắn ở chung, hắn thường xuyên lôi kéo tay nàng, cảm giác rất là quen thuộc,cho nên hắn dùng tất cả khí lực của mình mà nắm lại tay nàng.

Nghe được những lời sau cùng của Ly nhi , hắn lại càng có hy vọng hồi phục, hắn tin tưởng nàng. Cũng không lâu sau đó, hắn cảm thấy có một cỗ khí ôn hòa ấm áp truyền vào trong cơ thể, mà tất cả đau đớn đều vì bịnguồn nhiệt này bao vây mà dần dần trở nên tốt hơn, thân thể cũng dầndần hồi phục sinh lực.

Trong nháy mắt đã đến giữa trưa, ánh nắng chiếu sáng rực cả một vùng, len vào bên trong ấm áp.

Mộ Chỉ Ly cuối cùng cũng dừng động tác, rút hết ngân châm trên ngườicủa Hàn Như Liệt xuống, thay hắn mặc quần áo tử tế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt không che giấu được sự mệt mỏi nhưng trong mắt ánhlên sự vui mừng, cuối cùng cũng thành công.

Tô Cầm đi đến bên Hàn Như Liệt dò xét thương thế bên trong cơ thểánh mắt mở to không thể tin được vốn lạnh nhạt đã biến mất không cònnữa, chỉ còn lại vẻ mặt khiếp sợ : “ Kinh mạch của hắn vậy mà lại hồiphục được??? Điều này sao có thể ?”

Nàng chỉ mới nghĩ đến y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn mình nhưng cũngchưa từng nghĩ đến trong thời gian thật ngắn như vậy mà có thể đem kinhmạch hoàn toàn hồi phục, việc này thực sự quá chấn động rồi! Nàng hànhnghề y lâu như vậy, đã từng tiếp xúc không ít bệnh nhân bởi vì kinh mạch bị chặt đứt mà thực lực hủy hết, có người thì cả đời đều không thể tiến giai, vốn dĩ đây là vấn đề cực kỳ khó khăn mà ai cũng biết.

Vấn đề khó khăn như vậy mà Mộ Chỉ Ly đã thực sự chữa khỏi dễ dàng,cảm giác như tất cả cố gắng của mình trong thời gian thật lâu vẫn khôngmang lại kết quả gì nhưng nay lại có người tùy ý thử nhưng lại thànhcông.

Nghe Tô Cầm nói…, Giang Văn Đình cũng kinh ngạc nói : “ Thành công ? Thật sự đã thành công sao??”

Trong lúc này, Hàn Như Liệt vẫn đang hôn mê chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là dung nhan diễm lệ của Mộ Chỉ Ly đang nhìn mình, khóe miệng không tự chủ nở ra nụ cười : “ Ly nhi”

Mộ Chỉ Ly nắm thật chặt tay của Hàn Như Liệt, gương mặt giương lênmột nụ cười sáng như trăng rằm , mừng rỡ nói : “ Liệt, chàng đã tỉnh,cảm giác thế nào?”

“Ta không sao rồi, có thể gặp lại nàng, thật tốt quá.” Hàn Như Liệtlẩm bẩm nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt kiều diễm trước mặt, khihắn hôn mê trong đầu chỉ nhớ tới duy nhất hình dáng của người thươngnày.

“Tất cả đã qua , chúng ta đã không có chuyện gì nữa.” Mộ Chỉ Ly cườirạng rỡ lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, gương mặt nàng vốn tuyệt mỹnay lại càng phát sáng động lòng ngừơi.

Giang Văn Đình và Tô Cầm nhìn hai người tình cảm nồng đậm, đáy mắtkhông tự chủ toát ra một tia hâm mộ. Đó cũng không phải là do bọn họnghe được những lời tình cảm mà thấy vậy mà tình cảnh của họ làm chongười khác cảm động. Từ trước đến giờ bọn hắn đã trải qua quá nhiều, cóthể thấy tình cảm của bọn hắn như vậy, hai người bọn họ chưa gặp quabao giờ.

Sau đó, để cho Hàn Như Liệt nghỉ ngơi thật tốt, Mộ Chỉ Ly cùng vớiGiang Văn Đình và Tô Cầm rời khỏi phòng, nàng vốn định ở kế bên chăm sóc Hàn Như Liệt thật tốt , lại nghĩ đến Tô Cầm hẳn là có không ít nghivấn, chẳng qua giải quyết nghi vấn của nàng ta trước, dù sau mấy ngàynay thật sự muốn cảm ơn Tô Cầm.

Tô Cầm cũng biết Mộ Chỉ Ly làm vậy là có ý tứ, cảm thấy rất ngượngngùng nhưng đồng thời không ngăn được tò mò trong lòng, chỉ có thể mặtdày chấp nhận cách làm của nàng ấy.

“Xem ra hai người các ngươi hẳn là có không ít chuyện muốn hàn huyên, ta chắc là phải đi trước rồi, việc này ta có nghe thì cũng không hiểu.” Giang Văn Đình cười nói, so với trước đây thì giọng nói dễ nghe hơnnhiều, dù sao thì Hàn Như Liệt cũng đã bình an vô sự rồi.

“Mộ cô nương, không biết vừa rồi ngươi sử dụng là phương pháp trịliệu gì? Thứ cho ta kiến thức nông cạn, thật sự là chưa từng thấy qua.”Tô Cầm chậm rãi nói, lời nói cực kỳ chân thật giống như là học sinh ởtrường học.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “ Phương pháp này chính là Hoa HạThần Châm cùng với Thiên Huyền châm pháp mà kết hợp thành, Tô Dược sưchưa từng nghe qua cũng không có gì lạ.”

“Bất trí khả phủ báo cho một hai? Hàng năm đều có rất nhiều người bởi vì kinh mạch gãy lìa mà không có cách nào tu luyện tiếp được, ta rấtmuốn chữa khỏi cho họ, qua nhiều năm không ngừng tìm kiếm phương phápnhưng vẫn lực bất tòng tâm, không nghĩ tới Mộ cô nương lại cho ta có dịp được tận mắt nhìn thấy. Ta biết như vậy có chút vô liên sỉ, nhưng nếuMộ cô nương không muốn ta cũng không miễn cưỡng, dù sao đây cũng là hẳnlà ….” Tô Cầm nhếch môi, thần sắc có chút phức tạp, nàng thực sự muốnbiết phương pháp trị liệu này.

Nhìn bộ dạng chân thật của Tô Cầm, độ cong khóe miệng Mộ Chỉ Ly dầndần mở rộng, nói: “ Dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng kiến thức này tahọc ròng rã hơn mười năm mới có thể thành thục, Tô Dược sư muốn tiếpnhận thì ta sợ là không có thời gian dạy ngươi.”

Nàng vẫn luôn nhớ tới lời của ông nội daỵ, đem Hoa Hạ Thần Châm pháttriển rộng lớn, nàng và Tô Cầm mặc dù chỉ mới gặp qua một lần nhưng lạicó thể nhìn thấy nàng ấy thật hy vọng có thể giúp người khác chữa trị mà không phải vì hiệu quả và lợi ích, nếu như vậy sao lại không vui mừngđược chứ.

Vốn là nghe lời Mộ Chỉ Ly khẳng định, Tô Cầm rất vui mừng , chẳng qua khi nghe đến thời gian trong lòng có chút khổ sở. Nàng lại quên mất một điểm quan trọng này, phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy làm sao cóthể trong khoảng thời gian ngắn là có thể học xong?

Mộ Chỉ Ly cũng không phải là đệ tử của Trì Mân quốc, tham gia Hạtgiống chiến lần này, căn bản nàng ấy không có thời gian mà tới dạy mình, thêm việc từ trong miệng của Giang Văn Đình nàng cũng đã hiểu rõ bấtluận là Mộ Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt đền có thể trong Hạt giống chiếnđạt được thứ hạng mười người đứng đầu.

Một khi trở thành một trong mười người đứng đầu, tiếp sau đó làchuyện gì nàng đều có thể rõ, nói một cách khác để học tập thuật châmpháp này căn bản là chuyện không thể.

“Đây là sách y học cho ngươi, bên trong ghi lại không ít những kiếnthức châm pháp , ta tin tưởng sự nhạy bén của Tô dược sư có thể tiếp thu được. Điểm quan trọng nhất của châm pháp chính là thực tiễn, chỉ cầnchuyên tâm tu luyện thì cuối cùng cũng có thể sử dụng được.”

Nhận lấy sách y học của Mộ Chỉ Ly đưa tới, trong mắt Tô Cầm hiện lênvẻ kích động, lôi léo tay Mộ Chỉ Ly có chút thất thố, “ Mộ cô nương, cám ơn ngươi, cám ơn sự khẳng khái của ngươi.” Bọn họ gặp nhau mới có mộtlần mà nàng ấy đã đưa y thuật quan trọng cho mình , điều này thật sựnàng không có nghĩ tới.

Khóe môi Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch, gương mặt trắng sáng như hoa lan thanhnhạt u tĩnh, lạnh nhạt: “ Đem thuật ngân châm phát dương quang đại cũnglà mục tiêu của ta, ta tin tưởng Tô Dược sư học xong nhất định có thểgiúp được rất nhiều người, ngày sau nếu Tô dược sư gặp được người cólòng yêu mến y thuật giống mình thì hãy truyền lại cho họ.”

Đợi sau khi Tô Cầm rời đi, Mộ Chỉ Ly xoay người bước vào bên trongnhà, Hàn Như Liệt đang mở to mắt nhìn trần nhà, nghe tiếng bước chân của Mộ Chỉ Ly truyền đến không tự chủ mỉm cười.

“Liệt, chàng cảm thấy thế nào?” Mộ Chỉ Ly lẳng lặng hỏi

Hàn Như Liệt quay đầu lại, tóc dài khuynh tả trên gối, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một điểm tái nhợt nhưng đôi mắt màu lam sáng ngời vô cùng: “ Ta đã khá hơn, chẳng qua làkhông còn khí lực gì chỉ cần nghỉ ngơi làcó thể đứng dậy được rồi.”

“Vậy thì tốt, khi tỉnh lại không thấy chàng, thực sự làm ta sợ.”Giọng nói của Mộ Chỉ Ly có chút đau thương, không biết bắt đầu từ lúcnào cảm giác của nàng lại phụ thuộc vào Hàn Như Liệt như vậy, đến khinàng phát hiện thì sự lệ thuộc này đã khắc cốt ghi tâm.

Nghe vậy, bàn tay Hàn Như Liệt xoa lên má của Mộ Chỉ Ly, trong đôimắt màu lam xẹt qua một tia đau lòng nói: “Nương tử ngốc, ta sẽ khôngrời nàng đi. Nàng chính là động lực sống của ta, rời nàng thì ta sốngthế nào đây?”

Mộ Chỉ Ly cười rạng rỡ, nhưng khóe mắt lại không tự giác tràn ra một chút óng ánh, xẹt qua má rồi rơi xuống lòng bàn tay hắn làm cho hắn đau tim.

“Liệt, ta thật sợ chàng rời khỏi ta.” Mộ Chỉ Ly thì thầm nói, khôngngăn được giọt nước mắt chảy xuống, lần này Mộ Chỉ Ly không che giấu sựyếu đuối của mình, cho tới nay nàng rất kiên cường, buộc phải kiêncường, bởi vì nàng hiểu ngoài nàng ra không ai có thể thay nàng chống đỡ bầu trời này, chỉ có một nam tử như vậy khởi động một mảnh bầu trời cho nàng, che gió che mưa thay nàng.

“ Ly nhi, nằm cạnh ta được không?” Hàn Như Liệt dịu dàng nói, nhìn bộ dáng Ly nhi yếu đuối như vậy, làm cho tim của hắn rất đau, nhưng tronglòng không khỏi có một tia vui vẻ bởi vì trong lòng Ly nhi không thểthiếu hắn.

Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, chậm rãi nằm bên cạnh Hàn Như Liệt, cảm nhậnđược thân nhiệt quen thuộc vốn tâm đang động nhưng trong nháy mắt đãbình tĩnh lại, phảng phất tất cả không có gì có thể thay đổi được.

Cho dù thân thể hoàn toàn không có chút khí lực nhưng Hàn Như Liệtvẫn cố chấp ôm Mộ Chỉ Ly trong lòng, bên tai nàng thì thầm: “ Ta yêunàng."

/655

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status