Y Thủ Che Thiên

Chương 548: Vô Bi lão giả​

/655


Một trận gió mát không biết từ đâu tới thổi qua, bầu trời vốn màu đỏbỗng nhiên trầm xuống. Một cổ cảm giác áp bách khôn xiết quanh quẩntrong lòng mọi người, động tác của tay không tự chủ được mà ngừng lại,bởi vì ở đây có lực áp bách đè lên nên ngay cả di chuyển bọn họ cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.

Có chuyện gì xảy ra?

Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, quan sát hết thảy chung quanhnhưng sắc trời thì càng lúc càng mờ, mọi thứ ở đây đều được bóng tối đènén, tuyệt đối không thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Dường như trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến thành kẻ đui mù,trước mắt chỉ còn lại một màu đen u ám đè nén. Rất nhanh, một trận gióđiên cuồng táo bạo thổi tới làm mọi người không thể mở mắt nổi, trướcmắt giống như là trước khi tận thế đến vậy, hết thảy xung quanh khôngcòn sót lại chút gì, cảm giác tuyệt vọng thì lan tràn trong lòng mọingười.

Mọi người đi tới Huyết sắc địa ngục lâu như vậy nhưng chưa từng thấy qua tình huống như thế, trong lòng hiển nhiên cũng có chút bối rối. Lúc này Huyết nhân hạt cũng đã ngưng động tác, mỗi con đều nằm rạp xuống mặtđất, dường như đang thần phục thứ gì đó, trong miệng phát ra trận trậntiếng ô ô, hình như trong nháy mắt từ một con quái vật dữ tợn biến thành một con mèo nhỏ chỉ biết nịnh hót lấy lòng chủ vậy.

Huyết Nhân Hạt nhu thuận như thế làm cho trong lòng mọi người đều cảmthấy sợ hãi vô cùng, đó là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Rốtcuộc thì thứ gì lại có thể làm cho rất nhiều Huyết nhân hạt trở nên thần phục như vậy? Chẳng lẽ ở chỗ này còn có một con Huyết nhân hạt lớn mạnh hơn cả Huyết nhân hạt chúa hay sao? Là bởi vì Huyết nhân hạt chúa gặpnguy hiểm đến tính mạng mà xuất hiện sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, mọi người liền cảm thấy sống lưng dâng lêncảm giác ớn lạnh. Chỉ là một con Huyết nhân hạt chúa cũng đã có thể làmcho bọn họ sứt đầu mẻ trán, nếu như lại xuất hiện thêm một con Huyếtnhân hạt cường đại hơn thì sợ là bọn họ ngay cả khả năng ứng phó cũngkhông có.

Lúc này, ở trong bóng tối liên tục truyền đến từng trận tiếng kêu thảmthiết, âm thanh này dường như đến từ bốn phương tám phía. Mọi người muốn ngăn lại nhưng căn bản cũng không biết ngăn cản từ nơi nào.

Thời gian qua chư vị đệ tử luôn tự cho mình rất ghê gớm, đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy, cảm giác tuyệt vọng nồng nặc lantràn trong lòng mọi người. Chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy, dùcho đối mặt với đối thủ mạnh mẽ nhưng trong lòng bọn họ vẫn có một chútkhản năng, nhưng bây giờ ngay cả một chút hy vọng cũng không có.

- Aaaaa ...

- Aaaaa .. Thả ta ra.

Một giọng nói gào thét thảm thiết vang vọng lại, xen lẫn một chút nứcnở, người xung quanh cứ từng người từng người biến mất. Mọi người ngỡngàng đứng im tại chỗ, tuyệt đối không biết lúc nào sẽ đến lượt mình.

Dưới tâm lý hành hạ thế này, có người không chịu nổi cảm giác sợ hãi màliền rút thẳng kiếm ra tự vẫn. Như vậy, ít nhất cũng không cần phải suynghĩ lúc nào sẽ đến lượt mình bỏ mạng. Rất lâu, cảm giác giày vò tronglòng so với cảm giác chết thực sự lại càng làm cho lòng người thêm phầnsợ hãi.

Tay trái Mộ Chỉ Ly không tự chủ được nắm thành quyền, móng tay hung hăng bấm vào trong lòng bàn tay. Huyết dịch ấm nóng từ trong lòng bàn taytràn ra, nàng cũng không hề nhíu mày một cái nào cả.

Rốt cuộc thì vật gì đang gây sóng gió? Mộ Chỉ Ly thầm nghĩ, dường nhưđối phương bên kia muốn dùng đến cách này để giày vò bọn họ! Nàng khôngthấy rõ mọi thứ xung quanh, lại biết người xung quanh đang dần dần biếnmất, nàng cũng không biết lúc lúc nào sẽ đến lượt mình.

Đối phương nhất định rất thông minh, biết dùng chiến thuật như vậy đểphục thù cho tất cả mọi thứ mà bọn họ đã làm trước đây, đây tuyệt đốikhông phải là trí tuệ mà Huyết nhân hạt có được! Nhưng rốt cuộc đây làcái quái gì chứ?

Lúc bầu trời dần chìm vào bóng đêm, tâm thần của Mộ Chỉ Ly lại liên lạcvới trụ sở bí mật. Một khi xuất hiện nguy hiểm, nàng nhất định sẽ tiếnvào trụ sở bí mật trước tiên. Ở tại chỗ này, là muốn nhìn một chút thửxem rốt cuộc là cái gì đang quấy phá.

- Ơ ...

Đang lúc này, Mộ Chỉ Ly bất ngờ ngờ nghe được một giọng nói kinh ngạctruyền vào trong tai nàng, đôi mắt trong veo như nước bất ngờ trợn to,kèm theo vẻ khó thể tưởng tượng nổi, cái này ... Làm sao có thể?

Mặc dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng nàng lại nghe rất rõ ràng. Đốiphương bên kia là loài người. Ở tại Huyết sắc địa ngục vậy mà có loàingười bực này tồn tại, nếu như nói hết thảy mọi thứ trước mắt đều do hắn tạo thành thì thực lực của hắn đạt tới cảnh giới nào rồi?

Mộ Chỉ Ly không có tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, một cổ hàn ý từ dưới chân lên trên đầu, cảm giác sợ hãi không biết nguyên nhân cũng dần dần biếnmất.

Rốt cuộc, xung quanh cũng không có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, bầutrời ám trầm cũng từ từ sáng dần lên. Mọi người đắm chìm trong bóng tốicuối cùng cũng thấy được một chút ánh sáng, tuy là màu máu vẫn ám trầmnhưng lại làm cho bọn họ có loại cảm giác rất thân thiết.

Nhưng mà, trong lòng mỗi người đều cảm thấy rất nặng nề, trước mặt mọingười lại không phải là thi thể cũng những đồng môn? Mọi người càng thêm nghi ngờ lại tại sao những người khác đều bị tấn công mà bọn họ lại đều bình an vô sự?

Lúc mọi người thấy rõ mọi thứ trước mặt, một cổ khiếp sợ mãnh liệt gần như xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.

Trước mặt cũng không có máu chảy thành sông, trong tưởng tượng là cảnhtượng vô cùng thảm thiết cũng không có xảy ra, nhưng lại làm cho mọingười cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Những tu luyện giả vốn tụ tập lại thì lúcnày đã biến mất hết thảy.

Ngoại trừ đệ tử của Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông ra thì toàn bộ nhữngđệ tử của những môn phái khác đều đã biến mất hết. Nhất thời làm chokhông gian có phần rất trống vắng. Mà lúc này, ánh mắt của đệ tử hai môn phái đều không hẹn mà cùng rơi vào trên một thân ảnh mãnh khảnh.

Người nọ bất ngờ lại chính là Mộ Chỉ Ly!

Đệ tử Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông đang bao vây đối phó với Huyết nhânhạt chúa ở bên trong, ngoài ra thì đệ tử của bốn môn phái và Mộ Chỉ Lythì đối phó Huyết Nhân hạt ở vòng ngoài, nhưng vây giờ đệ tử của bốn môn phái đều biến mất, duy chỉ có một mình Mộ Chỉ Ly còn đứng ở bên ngoài,đây là cái tình huống gì đây?

Mộ Chỉ Ly nhìn một mảnh trống rỗng xunh quanh, lại nhìn ánh mắt kỳ quáicủa mọi người đang nhìn mình, trong lòng cũng có một chút suy đoán. Cóthể người kia tìm cách để lại đệ tử của Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông,mà đến lượt của nàng, không biết là cái quái gì làm cho đối phương phátra tiếng ngạc nhiên nghi ngờ nên nàng mới không có biến mất.

Trong lòng mọi người ở đây sinh ra nghi hoặc, một giọng nói chất phác mà âm trầm truyền vào tai mọi người:

- Bây giờ những đệ tử tới đây tu luyện còn lớn mật hơn những năm trước, ngay cả Tiểu Huyết của ta mà cũng dám làm tổn thương.

Nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói kia truyền tới. Vừa nhìn, mọi người lại cả kinh ngay. Chỉ thấy một đạo thân ảnhmàu đen đang đứng ở trên người Huyết nhân hạt chúa, gió nhẹ thổi hiuhiu, bộ quần áo màu mực theo gió phiêu động, tự nhiên nói không nên lời. Lão già tuổi đã không nhỏ, chòm râu dài chừng nửa thước đã biến thànhmàu trắng, cùng với bộ quần áo màu đen kia thì tạo thành sự đối lập rõràng. Khuôn mặt lão già mộc mạc giản dị, liếc nhìn lại dường như cũnggiống như những ông lão khác vậy, nếu như không đứng ở chỗ này thì mọingười căn bản sẽ không cho rằng lão là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ.

Quả thực, trên người lão già chưa từng tràn ra một xíu khí tức nào, cùng với con quái vật khổng lồ phía dưới thì hoàn toàn làm cho người takhiếp sợ không ngớt, mà bây giờ, mọi người nhìn lão già này cũng cảmthấy một cổ áp lực như núi đè lên người bọn họ.

Huyết nhân hạt chúa vốn kêu gào ầm ĩ thì lúc này đã bị lão già đạp lênlại giống như con mèo con ngoan ngoãn, linh trí cực đại tràn ngập trongđôi mắt mang theo một chút sự nịnh hót và ý thân thiết, dường như lãogià đứng bên trên là người thân cận duy nhất của nó vậy.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Tiểu Huyết mà lão già nói chính là con Huyếtnhân hạt ở phía dưới. Nhưng mà Tiểu Huyết này so với hình tượng Huyếtnhân hạt chúa lúc đánh nhau thì thật sự không tương xứng. Rốt cuộc thìlão già này là ai? Ngay cả Huyết nhân hạt chúa cũng thần phục hắn, lờicủa hắn lại càng làm trong lòng mọi người sinh hoài nghi.

- Tiền bối, bọn ta không biết Tiểu Huyết chính là vật cưng của tiền bối, mong rằng tiền bối thứ tội.

Đỗ Vũ Phàm chắp tay nói, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tôn kính.

Nghe vậy, lão gài hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu Huyết không phải là vật cưng của ta, chẳng qua chỉ là con vật yêu mà ta chăn nuôi mà thôi. Lục đại môn phái các ngươi cách mỗi năm lạiphái đệ tử đến Huyết sắc địa ngục săn giết Huyết nhân hạt, ta mở một mắt nhắm một mắt cho qua, vậy mà tại sao các người còn giết chưa đủ nữa hả, còn dám động thủ với cả Tiểu Huyết! Ở đây ta phải bồi dưỡng rất nhiềuHuyết nhân hạt thì mới có thể tạo ra được một Tiểu Huyết thì đó cũngkhông phải một việc dễ dàng, tổn thất lớn như vậy, các ngươi có thể đềnbù được hay sao?

Nói đến câu sau cùng thì giọng nói của của lão già lại đột nhiên thayđổi, ánh mắt lạnh lùng làm cho mọi người hiểu rõ quả nhiên lão già nàykhông phải là lão già tầm thường, chỉ với ánh mắt này mà đã làm cho bọnhọ cảm thấy run sợ trong lòng.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly mang theo vẻ kinh ngạc nồng nặc, dựa theo lời nóicủa lão già thì rõ ràng là nàng nghe được Huyết nhân hạt trong Huyết sắc địa ngục là do lão nuôi. Huyết nhân hạt làm cho mọi người ở bên ngoàinghe thấy thì đã sợ mất mật vậy mà lão già trước mặt lại chăn nuôichúng, đây là loại thực lực khinh khủng bực nào chứ?

Huyết sắc địa ngục chính là thế giới của Huyết nhân hạt, đó không phảicó nghĩa là toàn bộ giới hạn trong Huyết sắc địa ngục này nằm trong taylão già này hay sao? Đây là thủ đoạn bực nào chứ? Nói vậy thì chắc chắnlục đại môn phái cũng biết điều này, những năm gần đây phái đệ tử đếnđây tu luyện là do hai bên đã có ký kết ngầm với nhau.

Một khối bảo địa như vậy chắc chắn không có ai không tham chảy nướcmiếng, mà lục đại môn phái vẫn chưa từng xuất thủ đối với Huyết sắc địangục, cũng chỉ có một nguyên nhân mà làm cho bọn họ không thể nào làmđược.

Nghĩ đến đây, lòng của Mộ Chỉ Ly cũng giống như nổi lên sóng to gió lớn, vị lão giả này rốt cuộc là tồn tại như thế nào?Tình hình của những đệtử khác so với Mộ Chỉ Ly cũng không khá hơn, bị lão già này quan sát,mọi người chỉ cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, muốn rời khỏi lạikhông thể rời, không biết rốt cuộc thì lão già này muốn cái gì nữa.

- Tiền bối, bọn ta thực sự là quá nhỏ bé, tiền bối cường đại như thế,lòng dạ bao dung hiển nhiên là bọn ta không bao giờ đuổi theo kịp. Người không biết thì không có tội, mong rằng tiền bối có thể tha cho bọn tamột con đường sống.

Hoàng Phổ Vân chậm rãi lên tiếng nói.

Lời nói này nói rất là êm tai, so với mấy lời của Đỗ Vũ Phàm thì chắcchắc có nhiều kỹ xảo hơn, vẻ mặt mọi người cũng tràn đầy mong đợi nhìnlão già, chỉ hy vọng lão có thể bỏ qua cho bọn họ.

Ai ngờ khóe miệng lão già lại cong lên, gợi ra một nụ cười khẩy:

- Các người nói thật là đơn giản, qua nhiều năm như vậy thì đây vẫn làlần đầu tiên ta ra mặt, các người nói một câu không biết không có tộithì liền muốn ta bỏ qua cho các người, suy nghĩ có phần quá đơn giảnrồi. Các ngươi biết tại sao ta đem những đệ tử khác đi hay không, duychỉ lưu lại đệ tử của hai môn phái các ngươi?

Nghe thấy lời của lão già, trong lòng mọi người bất ngờ xuất hiện một sự cảm xấu. Tại sao lão già này đem những đệ tử khác đi giết hết, mà riêng bọn họ thì giữ lại mà thôi? Trong này nhất định có ý nghĩ sâu xa nàođó.

- Sở dĩ để bọn ngươi ở lại chỗ này là vì các ngươi xuất thủ với Tiểu Huyết của ta.

Lão già thản nhiên nói. Lời nói hờ hững rơi vào trong tai mọi người nhưng lại làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái.

Lời này của lão già này lại cực kỳ rõ ràng, sở dĩ để bọn họ ở lại là vìmuốn đối phó với bọn họ tốt hơn. Mọi người vốn nghĩ rằng mình gặp maythì lúc này trên mặt đều hiện lên vẻ đau khổ, như vậy thì cũng không kém gì những người đã bỏ mạng trước đây.

Mộ Chỉ Ly vẫn không quan tâm đến lời của lão già, đôi mắt cơ trí vẫnkhông ngừng đánh giá lão. Lúc lão già nói chuyện trên mặt vẫn hiện nụcười tươi rói, nàng luôn cảm thấy lão già này không hề cay nghiệt nhưnhững lời lão nói, ngược lại, hình như lão đang đùa giỡn mà thôi. Nhưngmà, tùy tiện đùa giỡn một chút lại có thể tiêu diệt vô số mạng người thì đây cũng không phải khả năng mà người bình thường có thể làm được.

Lúc Mộ Chỉ Ly quan sát lão già, Tù Vô Bi cũng đang quan sát Mộ Chỉ Ly.Lão vốn chuẩn bị thu con nha đầu kia vào, không ngờ ở trên người nha đầu này lại phát hiện được sức mạnh không gian thuộc tính, Chủ thế giới từbao lâu đã không có xuất hiện sức mạnh không gian thuộc tính rồi? Từ sau khi lão gia hỏa kia vắng mặt thì ở đây đã không bao giờ xuất hiện quasức mạnh không gian thuộc tính nữa rồi.

Bây giờ trên người nha đầu này lại xuất hiện sức mạnh không gian thuộctính, như vậy thì có ý gì kia chứ? Chẳng lẽ đây là đệ tử mà lão gia hỏakia thu nhận? Trong mắt Tù Vô Bi hiện lên một chút dao động.

- Nha đầu, ngươi và Không Gian lão nhân có quan hệ gì?

Lời nói của Tù Vô Bi xuyên qua không khí truyền vào trong tay Mộ Chỉ Ly.

Nghe câu hỏi, Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía lão già đangđứng trên người Huyết nhân hạt chúa. Quả nhiên nhìn thấy lão già đangnhìn nàng, dường như đang chờ câu trả lời của nàng.

Trên mặt những đệ tử xung quanh cũng không có một xíu thay đổi nào, rấtdễ nhận thấy lời nói của lão già này chỉ có một mình nàng nghe được. Lão già trước mặt phát hiện được cái gì? Tại sao lão lại hỏi nàng vấn đềnày? Trong đầu Mộ Chỉ Ly không ngừng xoay quanh vô số câu hỏi, nàngkhông biết lão già này là bạn hay thù, rốt cuộc thì nên trả lời như thếnào đây?

Sự im lặng của Mộ Chỉ Ly rơi vào trong mắt lão già, khóe miệng lão chậmrãi kéo ra một nụ cười. Chỉ nhìn vào phản ứng của nha đầu kia thì lãocũng đã biết được đáp án.

- Nha đầu, đi cùng lão phu một chuyến đi!

Tù Vô Bi bất ngờ lên tiếng, tiếp theo đó, thân hình lão lại xuất hiện bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trực tiếp mang Mộ Chỉ Ly rời đi.

Mộ Chỉ Ly sửng sốt, thực lực của đối phương vậy mà đã đạt đến cảnh giớimạnh mẽ như vậy, nàng căn bản cũng không cảm giác được một chút dao động nào thì cả người đã bị Tù Vô Vi mang rời đi.

- Ha ha ha, hôm nay coi như vận khí các ngươi tốt, lão phu không có thời gian tiếp các ngươi rồi.

Lời của Tù Vô Bi truyền vào trong tai đám người Hoàng Phổ Vân, lúc mọingười nhìn về phía bầu trời thì Tù Vô Bi đã không biết đi đến nơi nàorồi.

Sau khi Huyết nhân hạt chúa thấy Tù Vô Bi rời khỏi thì cũng nhanh chóngrời đi, đám Huyết nhân hạt vốn vây quanh mọi người chi chít thì lúc nàycũng tản đi, tựa như thủy triều rút xuống vậy, nhưng mà chỉ trong chớpmắt là đã biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện ra vậy.

Sau khi mọi thứ xung quanh dần dần khôi phục bình tĩnh, mọi người dườngnhư cũng mất đi toàn bộ sức lực mà ngồi xụi lơ xuống mặt đất. Lúc trướctựa như Diêm La Vương xoay quanh một vòng trước mặt vậy, lúc này có thểbảo toàn sinh mệnh thì thực sự hiếm thấy. Mà hết thảy bọn họ cũng muốncảm ơn Mộ Chỉ Ly, nếu như không phải Tù Vô Bi mang Mộ Chỉ Ly đi thì bọnhọ e là đã mất mạng.

- Tại sao lão già kia lại muốn mang Mộ Chỉ Ly đi? Chẳng lẽ đã quá lâu không gặp được nữ nhân hay sao?

Một gã đệ tử cười hắc hắc nói, vẻ mặt hết sức hèn mọn.

Nghe thấy lời của tên đệ tử kia, trên mặt Trình Hữu Minh tràn đầy tức giận, lớn tiếng mắng:

- Ngươi nói bậy cái gì đó? Nhất định là lão già đó thấy Mộ cô nương thiên tư không tệ nên muốn bồi dưỡng một phen rồi.

- Đùa gì thế?

Tên đệ tử kia coi thường lời nói của Trình Hữu Minh.

- Mộ Chỉ Ly thiên tư không tệ? Ở đây có rất nhiều người có thiên tư tốthơn Mộ Chỉ Ly rất nhiều, tại sao lão lại chỉ mang một mình Mộ Chỉ Ly đi? Dù cho muốn chọn đồ đệ thì cũng có thể gọi ra mấy người, đến lúc đó thì sẽ sàng lọc ra nữa chứ.

- Nhất định là do tướng mạo Mộ Chỉ Ly cực kỳ tốt, là một nam tử nênkhông thể không động tâm. Tuy là lão gia hỏa kia không biết sống đã baonhiêu năm thì với thực lực như thế kia thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Lại một tên đệ tử phụ họa thêm.

Kèm theo lời của hai người rơi xuống thì không ít người đều nở nụ cười.Không thể không thừa nhận, trong đầu mọi người đều có ý nghĩ như vậy,nếu không thì tại sao lúc lão già kia rời đi lại vui vẻ như vậy chứ?

Sắc mặt Trình Hữu Minh khó coi vô cùng, hắn muốn giải thích chút gì đónhưng lại nói không ra lời. Thực sự thì, không ai trong bọn họ biết rốtcuộc tại sao lão già kia lại mang Mộ Chỉ Ly rời đi ...

Nếu như Tù Vô Bi biết những người này nói lão như thế thì chắc hẳn lãonhất định sẽ quay lại giết hết bọn họ, chỉ tiếc là lão đã rời đi, khôngnghe được những suy nghĩ của những người này.

Lúc Mộ Chỉ Ly phát hiện mình bị Tù Vô Bi mang đi, tâm thần lại liên lạcvới trụ sở bí mật, chuẩn bị lập tức tiến vào trong trụ sở bí mật, nhưnglời nói của Tù Vô Bi lại làm cho nàng ngưng hành động này lại.

- Nha đầu, lão phu cũng không có ác ý, đừng nghĩ đến việc tiến vào Truyền thừa.

Tù Vô Vi chậm rãi nói.

Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầu nhìn về Tù Vô Bi, lúc này trên mặt Tù VôBi mang theo một chút vẻ xúc động, càng nhiều hơn chính là một chútthương cảm, ánh mắt lão dịu dàng xa xôi, dường như đang nhớ đến cái gìđó.

Thấy vẻ mặt của Tù Vô Bi, trong lòng Mộ Chỉ Ly yên tâm đi mấy phần, không nhịn được bèn hỏi:

- Tiền bối, người và Không gian lão nhân ...

Nghe vậy, khóe miệng Tù Vô Bi lộ ra một nụ cười, giọng nói tràn đầy tang thương và cay đắng:

- Ta cũng có một danh xưng, gọi là Vô Bi lão giả.

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, giữa thiên địa tổng cộng có chín loại thuộc tính, màlão giả nắm trong tay chín loại thuộc tính này phân biệt thành thuộctính lão nhân, Vô Bi lão giả hiển nhiên không thuộc về nhóm chín ngườinày, nhưng mà xưng hô này ...

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy Vô Bi lão giả này và Không Gian lão nhân nhấtđịnh là có liên quan gì đó, biểu tình kia của lão hiển nhiên chính lànhớ đến cố nhân mới có thể lộ ra biểu cảm như vậy.

- Ngươi chắc là đệ tử của Không gian lão nhân hả? Từ sau khi nàng rời đi thì Chủ thế giới chưa từng xuất hiện sức mạnh không gian thuộc tính, mà ngươi lại có.

Lời nói của Tù Vô Bi rất quả quyết, rõ ràng là lão đã nhận định được thân phận của Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly cũng không có phản bác, giờ phút này cho dù nàng phản bác cũng vô ích, hơn nữa nàng đã tin rằng Vô Bi lão giả cũng không có ác ý. Dọctrên đường đi, Mộ Chỉ Ly bị Vô Bi lão giả mang đi, nàng cũng không biếtlà đã bay trên không bao lâu, lúc nàng nhìn thấy một màn trước mặt thìtrong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc nồng nặc.

Ở trước mặt nàng là một tòa tiểu đảo, xung quanh hòn đảo này đều là sông ngòi, cùng với Huyết sắc địa ngục có sự ngăn cách ra. Ánh mặt trờichiếu rọi trên hòn đảo, ánh sáng vàng rỡ óng ánh khắp nơi, trên bầu trời là từng áng mây trắng trôi bồng bềnh, so với Huyết sắc địa ngục vô tậnhuyết sắc là giống như là hai thế giới.

Hòn đảo nhỏ này tựa như là một thiên đường được tạo ra ở giữa, ngăn cách với Huyết sắc địa ngục, Huyết sắc địa ngục vô biên bị cô lập hoàn toàn, bầu không khí ở đây trong lành khôn xiết, giống như là một đào viên bícảnh vậy, mỹ lệ khôn cùng.

Tù Vô Bi mang theo Mộ Chỉ Ly đến hòn đảo thì dừng lại, lúc này Mộ Chỉ Ly mới chú ý tới ở trên đảo nhỏ có một cái nhà, bỗng nhiên đó lại chính là nơi mà Tù Vô Bi sinh sống. Mà lúc hai người bọn họ vừa tới không baolâu thì thân hình Huyết nhân hạt chúa cũng xuất hiện trước mặt Mộ ChỉLy.

Hai mắt to lớn nhìn Mộ Chỉ Ly, lại có cả một chút tâm tình hoan nghênh.Mộ Chỉ Ly có chút ngạc nhiên, tựa như là nghi ngờ lúc vừa rồi không biết mình có phải nhìn nhầm hay không, ai ngờ Huyết nhân hạt lại chìa mộtchân ra trước mặt Mộ Chỉ Ly. Thấy vậy, Mộ Chỉ Ly hơi do dự một chút, lại đưa tay ra nắm lấy tay của Huyết nhân hạt. Huyết nhân hạt chúa quơ quơchân, trên mặt lộ ra vẻ muốn lấy lòng, đợi sau khi Mộ Chỉ Ly thu tay vềthì nó mới thu chân lại. Mộ Chỉ Ly mỉm cười, không ngờ Huyết Nhân Hạtthoạt nhìn có vẻ dữ tợn như vậy lại có một màn dễ thương cực kỳ như thế, thực sự là quá đáng yêu mà. Lại thấy Tù Vô Bi hướng về phía Huyết nhânhạt khoát tay một cái, Huyết nhân hạt chúa lại nhanh chóng đi vào bêntrong, hết sức nghe lời.

Đợi sau khi Huyết nhân hạt rời đi, Tù Vô Bi cười nói:

- Không ngờ tới Huyết nhân hạt lại có thể có bộ dáng như thế sao?

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:

- Quả thực, lúc trước nhìn thấy thì cho rằng rất ác nghiệt và tàn nhẫn, không ngờ còn có một mặt nhân tính hóa như thế này.

Bây giờ nhìn lại, Huyết nhân hạt chúa lại không có một chút xíu kinhkhủng nào cả, so với lúc trước thật sự là cách biệt một trời một vực.

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly cũng thu hồi sự hiếu kỳ dành cho Huyết nhân hạt chúa, chuyển sang nhìn Tù Vô Bi, cung kính nói:

- Trước đây tiền bối và sư phụ ta quen biết nhau sao?

Nghe câu hỏi Mộ Chỉ Ly, gương mặt tang thương của Tù Vô Bi kéo ra một nụ cười đau khổ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía xa xôi, nói:

- Nàng là sư muội của ta.

Mộ Chỉ Ly đột nhiên mở to mắt, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sự kinh ngạc, đôi môi anh đào khẽ cong lên, vô cùng kinh ngạc không thôi. Trước đâykhông có hỏi thăm Không gian lão nhân ra đời lúc nào, chỉ là nàng rơixuống đây đến nay cũng đã hơn một ngàn năm, Vô Bi lão nhân trước mặt lại là sư huynh của lão nhân, như vậy thì lão đã sống bao nhiêu năm rồi?

Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly, Tù Vô Bi thản nhiên nói:

- Không cần kinh ngạc, ta đã sống hơn một ngàn năm. Thời gian quá dài, ta cũng không nhớ rõ là ta đã bao nhiêu tuổi.

Từ sau khi nàng rời đi thì cũng không có người nào nhớ đến ngày sinh của lão thì làm sao lão lại cần phải nhớ chứ?

- Tiền bối có thể kể cho ta nghe một chút về chuyện của sư phụ ta được không?

Giọng Mộ Chỉ Ly thản nhiên nhưng lại mang theo một chút quan tâm, câuhỏi mang ý thăm dò, rất sợ động chạm đến chuyện thương tâm của Tù Vô Bi.

Tù Vô Bi quay qua nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt có vẻ hài lòng, khuôn mặtvốn u sầu giờ đã tiêu tan, khôi phục lại vẻ hờ hững lãnh đạm lúc trước,dường như hết thảy mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra vậy.

- Sư phụ ngươi tên là Lưu Nhan Ngọc, là một nữ tử phong nhất bàn. Lúc ta quen biết với nàng, năm ấy nàng mười tuổi, ta mười hai tuổi, chúng tacùng nhau bái sư môn, cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành, cuốicùng từ Phân thế giới đi tới Chủ thế giới.

Nàng đối với việc tu luyện cực kỳ chịu khó chăm chú, ta đã gặp qua rấtnhiều người con gái có thể chịu đựng được cực khổ nhưng cũng không bằngnàng được. Nàng là người con gái mà ta yêu thích nhất, lúc đó ta vớinàng đều giống nhau, đều cùng tu luyện không gian thuộc tính ...

Tù Vô Bi nói liên tục, kể ra rất nhiều chuyện của lão cùng với Lưu Nhan Ngọc trước đó.

Đón xem chương mới tại: Truyen.Org

/655

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status