Y Thủ Che Thiên

Chương 561: Vung tiền như rác​

/655


Vốn Thiên Nhi chỉ muốn để cho Ngụy Tuấn Trạc kinh ngạc hoặc là khiến hắn lỗ vốn chút mà thôi, nên nàng mới nói muốn xem trấn điếm chi bảo nàymột chút, không ngờ vừa nhìn liền phát hiện món trang sức này cũng không tệ.

Nàng vốn là một luyện khí sư, nên hiển nhiên nàng biết rõ bộ châu báunày chẳng những là một bộ trang sức hoa mỹ, mà còn là một bộ pháp khí.Kỹ xảo chế tạo bộ pháp khí này cũng không tệ, dù sao thì đồ trang sứcvốn rất nhỏ, nếu như muốn đem luyện khí thuật chế trên món trang sức nho nhỏ này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Như vậy thì giá trị của bộ trang sức này cũng sẽ tăng lên không ít, nhất là chiếc vòng cổ này lại có tác dụng như một chiếc túi càn khôn mànhững thiếu nữ ngày nay đều thích. Tất cả túi càn khôn đều có hình dánggiống nhau, cũng không hề có nhiều kiểu mẫu, so sánh với chiếc vòng cổnày quả là có chênh lệch to lớn.

Khóe miệng Thiên Nhi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Ngụy Tuấn Trạc nói:

- Ngụy công tử, ta rất yêu thích bộ trang sức này. Nếu như công tử muốnxin lỗi, vậy thì hãy tặng bộ trang sức này cho ta đi, nhưng nếu như công tử không có tấm lòng đó thì thôi vậy.

Từ lúc tầm mắt của Thiên Nhi rơi trên người mình thì Ngụy Tuấn Trạc liền có một dự cảm xấu, quả nhiên đúng như dự đoán, nghe Thiên Nhi nói câutiếp theo thì hắn liền biết rõ tình hình không ổn.

Chiếc vòng cổ này chỉ là một món trang sức quý giá bình thường mà thôi,nếu như người bán nói đây là châu báo cũng coi như tạm chấp nhận đượcđi, vậy mà hắn còn nói gì là trấn điếm chi bảo? Nếu như mua bộ trang sức này mà có thể ôm nữ tử bạch y kia vào lòng thì hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, một nữ tử cực phẩm như thế quả thật rất khó gặp.

Cho dù hắn không có hiểu biết về các loại trang sức, nhưng hắn cũng cóthể nhìn ra được bộ trang sức này tuyệt đối có giá cả trên trời. Cho dùNgụy Tuấn Trạc - hắn có sẵn lòng móc tiền ra thì cũng phải xem thử coihắn có thể đào ra đủ tiền không? Gần đây trong tay hắn có chút tiền,muốn mua vài món trang sức cũng không phải là chuyện không thể, thếnhưng muốn một bộ trang sức như thế căn bản là không thể nào.

Thiên Nhi nhìn thấy trên mặt Ngụy Tuấn Trạc xuất hiện vẻ do dự thì nàngchẳng những không có chút thất vọng mà ý cười trong mắt nàng lại càng rõ ràng hơn. Nàng xem thường nhất chính là nam tử dạng này, tuy rằng nàngcũng không thích nữ tử diêm dúa lòe loẹt như cô nương vừa rồi, nhưngcách làm của tên Ngụy Tuấn Trạc đó lại khiến cho Thiên Nhi xem thườnghơn.

Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng ở phía sau, lúc Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạctranh đấu thì nàng chỉ cần đứng ở một bên quan sát là được. Dù sao thìmỗi ngày Thiên Nhi vẫn luôn cùng Dật Thần đấu võ mồm, trình độ mồm mépcủa nàng cũng rất cao siêu, chắc chắn người bình thường khó có thể sosánh được.

- Ngụy công tử, công tử làm sao vậy? Xem ra Ngụy công tử không có ý định nói lời xin lỗi rồi.

Thiên Nhi hời hợt nói, dáng vẻ lạnh nhạt kia tựa như từ lúc bắt đầu tớigiờ, nàng cũng không hề trông đợi Ngụy Tuấn Trạc có thể mua lại bộ trang sức này vậy.

Chưởng quỷ nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Ngụy Tuấn Trạc thì hắn cũngbiết Ngụy Tuấn Trạc này không thể nào mua được bộ trang sức này rồi,trong lòng hắn cũng có chút thất vọng. Nếu như có thể đem bộ trấn điếmchi bảo này bán đi thì không ít tiền sẽ vào túi của mình, vừa đúng lúcVạn Hoa đại hội sắp diễn ra, hắn có thể có tiền để nhập thêm một số mặthàng mới, như thế thì việc buôn bán làm ăn của hắn sẽ càng phát đạt hơn, nhưng mà sợ rằng là hiện tại khó mà có thể thực hiện được.

Vốn bộ châu báo này có thể dẫn đến sự chú ý của không ít cô nương, thânlà nữ tử, đương nhiên bọn họ hiểu rõ về đồ trang sức hơn ai hết. Bêncạnh đó, nghe được những lời bàn bạc của Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạc thì đại khái có thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Chắc chắn vừa rồi nam tử này chỉ khoe khoang khoác lát mà thôi, nói muốn mua đồ trang sức cho vị cô nương này, nhưng bây giờ lại mua không nổi.Ngày thường bọn họ nhìn thấy không ít những công tử ăn chơi trác tácloại này, tuy rằng trong lòng bọn họ có chút khinh thường nhưng lạikhông hề thấy ngạc nhiên.

Khi một số nam tử nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhi thì trongmắt cũng xuất hiện vẻ chấn động. Lại nhìn sang Ngụy Tuấn Trạc, tên tiểutử này căn bản chi là một tên tiểu bạch kiểm, cũng không hề có bản lĩnhgì, thế mà cũng muốn theo đuổi vị cô nương này sao? Thật là cóc mà đòiăn thịt thiên nga!

Lòng ghen tỵ của nữ nhân rất mạnh, lòng ghen tỵ của nam nhân hiển nhiêncũng không hề kém. Bọn họ không thể nào với tới cô nương mặc y phục màutrắng kia thì đương nhiên cũng không muốn cái tên Ngụy Tuấn Trạc đóchiếm được lợi ích gì. Ngay tức khắc từng câu nói mang theo ý châm chọccũng vang lên.

- Nếu đã không có tiền thì lúc trước còn bàn bạc làm gì, không biết làđệ tử của môn phái nào mà lại làm ra những chuyện mất mặt như thế chứ?

- Ai, gần đây người làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như thế cũng không ít,ta cũng không phải là chưa từng thấy qua. Chỉ bằng bộ dáng kia của hắnmà còn dám có ý đồ với vị tiên nử này à? Quả thật là làm trò cười mà!

- Ha ha, nhất định là hắn cho rằng vị tiên nữ này cũng giống với nhữngloại nữ tử tầm thường khác, chỉ tùy tiện mua ít đồ liền có thể lấy lòngđược tiên nữ, hắn quả thật là một tên ngu ngốc không có tri thức mà!

Ngụy Tuấn Trạc vốn đang cực kỳ xấu hổ, lại nghe được những lời châm chọc này thì sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi, những người này quả thật làđang bỏ đá xuống giếng mà. Ngụy Tuấn Trạc hắn chưa từng mất mặt như vậy, nhưng bây giờ hắn lại hết lần này đến lần khác bị mọi người chế giễunhư vậy, hắn quả thật là xấu hổ đến mức không nói nên lời mà.

Mộ Chỉ Ly nhìn sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc dần dần chuyển đỏ trước mắt mình thì thản nhiên nói:

- Ngụy công tử à, nếu như ngươi không tiện xuất tiền như vậy thì cứ quay trở về đi, đồ vật mà nương tử ta thích cũng không cần ngươi nhúng tayvào.

Cái tên Ngụy Tuấn Trạc này chắc chắn là quá tự tin rồi, bởi vì có chúttiền tài nên nhận được sự xem trọng của những cô gái, cộng với bản tínhháo sắc mới xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ kỹ lại có lẽ va chạm bực nàycũng không coi là quá lớn, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến bọn họ thìvạch trần hắn cũng không có hại gì.

Nhưng khi Ngụy Tuấn Trạc nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói thì lửa giận dângtrào trong mắt hắn. Hắn đã đem tất cả những oán hận do những người khácchế giễu lúc trước đổ hết lên người của Mộ Chỉ Ly, rõ ràng tên tiểu tửnày đang cười nhạo hắn mà!

Tên tiểu bạch kiểm trước mắt này cũng không hơn mình bao nhiêu, vậy màlại dám làm ra vẻ có nhiều tiền trước mặt của mình. Hắn ngược lại muốnxem thử coi tên nam tử này có đủ tiền để mua bộ trang sức này không? Chỉ cần nam tử này cũng giống như mình, không thể lấy ra đủ tiền thì xemnhư là hắn cũng không mất hết mặt mũi.

- Ngươi đừng chỉ biết nói ta, ta quả thực mua không nổi bộ trang sứcnày, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì mua bộ trang sức này đi! Chỉcần ngươi có thể mua được bộ trang sức này thì tên của ta sẽ được viếtngược lại!

Ngụy Tuấn Trạc hất càm nói, tựa như hắn đã nghĩ ra được cách thức cứuvãn lại mặt mũi của mình, vẻ xấu hổ trên mặt Ngụy Tuấn Trạc đã biến mấtkhông còn.

ikienthuc.org

Cùng lúc Ngụy Tuấn Trạc mở lời thì những người khác cũng đều nhao nhaobàn luận về nam tử mặc y phục màu xanh vừa mới lên tiếng kia. Mục đíchmọi người đến nơi này là muốn xem một số món trang sức vào lúc nhàn rỗi, bây giờ lại đúng dịp gặp phải chuyện náo nhiệt như vậy thì đương nhiênlà phải xem một chút rồi.

Chân mày của Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, cái tên Ngụy Tuấn Trạc thực sựkhông biết xấu hổ là gì. Vừa rồi nàng nói như vậy là muốn Ngụy Tuấn Trạc xấu hổ, không muốn hắn tiếp tục ở đây để mất mặt thêm nữa, nhưng khôngngờ hắn lại đem tất cả mầm móng tai họa đổ lên người mình.

Ngụy Tuấn Trạc nhìn thấy dáng vẻ chau mày của Mộ Chỉ Ly thì ý cười trong đáy mắt càng thêm rõ ràng. Hắn biết tên tiểu tử này nhất định không thể lấy ra đủ tiền, vậy mà trước đây còn dám chế nhạo hắn, bây giờ khôngbiết là ai cười nhạo ai đâu!

- Ông chủ, không biết là bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi bán bao nhiêu tiền?

Ngụy Tuấn Trạc lên tiếng hỏi.

Ông chủ nhìn Ngụy Tuấn Trạc một lúc, lại quay sang nhìn Mộ Chỉ Ly, hắncũng không muốn xúc phạm hai người, nhưng không ngờ hai người này cứkhăng khăng đấu đá với nhau ở chỗ này chứ? Do dự nửa buổi thì hắn mớigiơ hai ngón tay lên.

- Hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch?

Trong mắt của Ngụy Tuấn Trạc xuất hiện vẻ chấn động, chỉ một bộ trangsức mà đắt như thế! Cho dù đem hắn bán đi cũng không có nhiều tiền nhưvậy.

Trong đám người vây xem xung quanh cũng bắt đầu vang lên từng trận từngtrận thổn thức, dùng hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch để mua một bộtrang sức không có nhiều tác dụng, thật sự là quá xa xỉ rồi. Cho dù làmột đệ tử môn phái cũng tuyệt đối không thể nào xuất ra nhiều tinh thạch như vậy được.

Nhưng một khắc sau, ông chủ lại nói ra một câu khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, hắn nói:

- Không phải hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch mà hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch.

Mọi người vốn đang thổn thức, trong chốc lát bỗng im bặt, từng ánh mắtmang theo vẻ không thể tin được lần lượt nhìn về phía ông chủ. Mọi người thầm nghĩ có phải là ông chủ này bị bệnh rồi không? Nếu như nói vì mộtnữ tử tốn hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch, mặc dù việc này có thểkhiến người ta phá sản, nhưng chưa hẳn là không có người làm như thế,nếu như có người nghèo khổ thì chắc chắn cũng có kẻ có tiền.

Thế nhưng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch là con số quá lớn, chỉ cần người nào không bị điên thì chắc chắc không thể làm ra chuyện như vậy!Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, biết bao nhiêu người cả đời cũngkhông thể nào giành được nhiều tinh thạch như vậy, chớ nói chi là lấy ra để mua đồ trang sức.

Ông chủ nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người thì trong lòng hắn cũngthầm than một tiếng, trấn điếm chi bảo này quả nhiên là không bán rađược. Trên thực tế thì trong lòng hắn cũng biết giá tiền này khiến chongười khác khó có thể chấp nhận được, cho dù là đệ tử được coi trọngtrong môn phái, mà muốn một lần xuất ra nhiều tinh thạch như vậy cũngkhó có khả năng, trừ phi là con của chưởng môn hoặc là những nhân vật có bối cảnh không bình thường mới có thể làm được.

Đây cũng là lý do mà qua nhiều năm như vậy, hắn đã dần dần bỏ đi cái ýnghĩ muốn đem trấn điếm chi bảo bán đi. Nếu như bảo hắn hạ thấp giá cảxuống để bán đi thì hắn cũng không muốn. Trước đây, lúc sư phụ của hắntạ thế có nói cho hắn biết, bộ trang sức này có giá trị cực cao, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò hắn không được tùy tiện bán đi, bởi vì cho tới bâygiờ ở Chủ Thế Giới này, chưa từng có người nào có bản lĩnh đem thuậtluyện khí dùng trên đồ trang sức cả! Chỉ dựa vào điểm này cũng đáng vớicái giá kia rồi!

Hàn Dĩnh Nhi kêu lên một tiếng:

- Bộ trang sức này có giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch sao? Ông chủ! Hay là ngươi đi ăn cướp luôn đi!

Nàng tu luyện trong một tháng cũng chỉ dùng mười mấy khối thượng phẩmtinh thạch mà thôi, tuy rằng số lượng này còn quan hệ mật thiết với tuvi của mỗi người.

Tu vi càng cao thì tu luyện càng tốn nhiều tinh thạch hơn, hai trăm vạnthượng phẩm tinh thạch cũng đủ cho tu luyện giả ở căn cứ bí mật dùngtrong một đoạn thời gian. Đương nhiên nếu như về sau tẩu tẩu tiếp tục bổ sung lực lượng ở căn cứ bí mật thì tốc độ tiêu hao cũng sẽ càng lúccàng nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nàng cảm thấy áp lực sau này củatẩu tẩu sẽ rất lớn.

Trong mắt ông chủ lộ ra vẻ không vui, nói:

- Giá tiền này là do ta định ra, ta cũng không có yêu cầu các ngươi nhất định phải mua, nói chung đây chính là giá cả của trấn điếm chi bảo.

- Thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi hãy mua món trang sức này tặng cho nương tử ngươi đi!

Ngụy Tuấn Trạc ầm ĩ nói. Bây giờ, hắn đã xác định là nam tử trước mắt tuyệt đối không thể nào xuất ra nhiều tiền tài như vậy.

Không riêng gì Ngụy Tuấn Trạc cho rằng như vậy mà tất cả những ngườikhác cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả ý xem thường đối với Ngụy Tuấn Trạccũng giảm đi vài phần. Giá cả bực này, cũng không có bao nhiêu người cóthể mua được.

Tu luyện giả có thể xuất ra nhiều tiền như vậy thì nhất định sẽ có tiếng tăm ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh, nhưng tên nam tử trước mặt này nhìn rất lạ mặt, nhất định là đệ tử vừa mới tới Bồng Lai Bí Cảnh lịch lãm.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi nở một nụ cười kiêu ngạo, càng không thèm che đậy ý cười châm biếm trong mắt, nói:

- Bản thân ngươi không có bản lĩnh đó thì không có nghĩa là người kháccũng không có, ngay cả đạo cư xử này mà ngươi cũng không hiểu sao?

Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nụ cười trên mặt hắn dần dần đông cứng lại, hắnbắt đầu không hiểu vì sao dưới tình huống như vậy mà tên nam tử trướcmắt lại còn có thể thản nhiên như vậy được? Chẳng lẽ hắn thật sự có thểmua được món trang sức này sao? Cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu liền bị hắn dập tắt ngay lập tức!

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Cho dù tên nam tử trước mắt nàycó tài sản nhiều hơn mình, cũng tuyệt không có khả năng nhiều đến trìnhđộ như vậy được!

- Lời này của ngươi là có ý gì? Có bản lĩnh thì ngươi mua nó đi, đừng ở đó mà so đấu mồm mép với ta.

Trong mắt của Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, Chỉ Ly sẽ không thật sự mua bộ trang sức này chứ? Đây chính làhai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch a!

Ngay lúc Hàn Dĩnh Nhi chuẩn bị lên tiếng khuyên nhủ thì Bạch Thừa Duẫnđưa tay ngăn cản động tác của Hàn Dĩnh Nhi, tác phong làm việc của biểumuội luôn rất có chừng mực, nếu như nàng thực sự làm như vậy thì chắcchắn là trong đó có nguyên do, mà hai người bọn họ cũng không cần phảihỏi nhiều, huống chi số tiền tài này vốn là của biểu muội.

- Nếu như ta mua bộ trang sức này thì cái tên Ngụy Tuấn Trạc của ngươi liền viết ngược lại đi?

Mộ Chỉ Ly làm như đùa giỡn nói, trên gương mặt kia vốn không hề biểuhiện cảm xúc, khiến cho mọi người không thể nào suy đoán ra là rốt cuộcnàng đang nghĩ cái gì.

Nhìn dáng dấp cao ngạo đó của Mộ Chỉ Ly cùng vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của nàng thì không biết vì sao mà Ngụy Tuấn Trạc lại cảm thấy không còn phấn khích như trước nữa, cái tên nam tử này thật sự kỳ lạ.

Tuy rằng Ngụy Tuấn Trạc - hắn cũng không coi là nhân vật lớn gì, thếnhưng cũng coi như là có hiểu biết sâu rộng, nhưng khi hắn nhìn nam tửtrước mắt này thì hắn lại có cảm giác nhìn không thấu. Nhưng mà chuyệnđã tới nước này thì dù hắn có muốn đổi ý cũng không được, nghĩ đến đây,hắn lập tức lên tiếng:

- Đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể mua được nó!

Mọi người nghe cuộc bàn luận giữa hai người thì thái độ của bọn họ cũngdần dần phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ nam tử mặc y phục màu xanh đó thựcsự có thể mua bộ trang sức này sao? Nghe khẩu khí của hắn thì có lẽ lờinày cũng không giả, chỉ có một cách giải thích duy nhất là tên nam tửnày thật sự có ý định như thế.

Một khắc sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Mộ Chỉ Ly cầm vòng cổ đặt giữa khay lên, châu báo phản xạ ra tia sáng bảy màu rực rỡ, vừa hoa lệ vừa hoành tráng. Nhìn một cái liền phát hiện chỉ tính đếnvật liệu làm ra châu báo này cũng đã là thứ không tầm thường rồi. Tuynhiên bất luận là loại vật liệu gì thì cái giá hai trăm vạn thượng phẩmtinh thạch đó cũng không phải là con số mà người bình thường có thể chấp nhận được, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khó tin rồi.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trong con ngươi trongsuốt mà sáng ngời xuất hiện vẻ dịu dàng, khuôn mặt vốn anh tuấn bỗng dịu dàng thêm vài phần, vô cùng thu hút, không ít nữ tử phải quay đầu nhìnmấy lần.

Nàng giúp Thiên Nhi đeo vòng cổ vào, trên khuôn mặt tinh xảo của ThiênNhi cũng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn hình ảnh này thậtgiống như một đôi tình nhân có tình ý sâu sắc. Thiên Nhi cùng Mộ Chỉ Lyđứng chung một chỗ quả thật là một đôi trai tài gái sắc, người đời haynói là trời đất tác thành.

Đôi tròng mắt Mộ Chỉ Ly vừa chuyển, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt chấn động của Ngụy Tuấn Trạc, quay sang nói với ông chủ:

- Ông chủ, ta mua bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi!

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói thì hồi lâu sau ông chủ mới phục hồi tinh thầntrở lại, từ đầu tới cuối ông cũng không tin là vật trấn điếm chi bảo ởtrong tay mình lâu như vậy đã được bán đi. Đợi đến khi hắn phản ứng kịpthì trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng, vội nói:

- Ngài chờ một chút, ta sẽ giúp ngài gói những thứ này lại!

Hàn Dĩnh Nhi cũng chọn không ít món trang sức, Mộ Chỉ Ly cũng đem tất cả giao cho ông chủ, ông chủ lập tức nhận lấy. Trong lúc ông chủ gói tấtcả lại thì Mộ Chỉ Ly cũng liên tục bận rộn, nàng phải bí mật mang tinhthạch ở căn cứ bí mật ra.

Đợi đến khi ông chủ gói tất cả lại thì hắn mới cười khanh khách nhìn MộChỉ Ly, hắn cũng không lo lắng là Mộ Chỉ Ly sẽ không trả tiền, cửa tiệmnơi này cũng thuộc sự quản lý của Tuyệt Tình Cốc. Chỉ cần người nào códũng khí quỵt nợ ở nơi này thì chấp sự của Tuyệt Tình Cốc nhất định sẽkhiến hắn trả giá nghiêm trọng.

Chính bởi vì có sự bảo hộ như vậy mà giá thuê cửa hàng của Tuyệt TìnhCốc mới đắc như vậy. Mà mọi người lựa chọn nơi này để buôn bán chắc chắn là vì sợ gặp phải bọn trộm cướp, mà ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này chínhlà nơi mà tất cả tu luyện giả tụ họp lại, bởi thế nên loại tình huốngnhư vậy xuất hiện vô cùng nhiều.

Đúng vào lúc này, giọng nói của Mộ Chỉ Ly chậm rãi truyền vào tai củaông chủ. Lúc chưởng quỷ nghe lời mà Mộ Chỉ Ly truyền âm cho mình thì sắc mặt lão cũng rất khó coi, chẳng lẽ bản thân mình gặp phải một tên tiểutử khốn kiếp sao?

Nhưng sau khi hắn nghe xong lời của Mộ Chỉ Ly nói thì sắc mặt hắn cũng trở nên dễ nhìn hơn:

- Ông chủ, thượng phẩm tinh thạch trong tay ta không nhiều lắm, chỉ cóthể dùng cực phẩm tinh thạch để trả, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ đem haitrăm vạn thượng phẩm tinh thạch đến đổi lại cực phẩm tinh thạch đó, hyvọng ngươi sẽ không đem chúng bán ra ngoài.

Mộ Chỉ Ly cũng có chút bất đắc dĩ, nàng vốn định đến Bồng Lai tụ địa này để kiếm thật nhiều tinh thạch, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có cơhội đó, mà tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên buổi đấu giá.

Bảo bối mà nàng có cũng không hề ít, chỉ cần đem những thứ này bán đithì nàng tin rằng nàng chắc chắn sẽ có thể thu hoạch không ít. Nhưng màtrước mắt quá gấp gáp, nàng chỉ có thể dùng cực phẩm tinh thạch để thaythế.

Có thể đem cực phẩm tinh thạch đổi lấy thượng phẩm tinh thạch, nhưngmuốn đem thượng phẩm tinh thạch đổi sang cực phẩm tinh thạch là chuyệnkhông dễ dàng. Mộ Chỉ Ly hiển nhiên rất tiếc rẻ cực phẩm tinh thạch, bởi vì giữ lại thì sau này chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Ông chủ đối với lần này cũng không hề có ý kiến gì, ngược lại hắn chỉ là người làm ăn buôn bán thôi nên dù là thượng phẩm tinh thạch hay là cựcphẩm tinh thạch cũng không hề có ảnh hưởng gì. Nếu như có tiền đồ ở mặttu luyện thì hắn cũng không ở chỗ này làm ăn, nhưng mà nam tử trước mắtnày là người phương nào? Sao lại có nhiều cực phẩm tinh thạch như thếchứ, phải biết rằng dù ở môn phái thì cực phẩm tinh thạch cũng rất hiếmthấy!

- Ngài cứ yên tâm, trước khi ngài trở về ta sẽ không đem số cực phẩm tinh thạch này bán đi!

Ông chủ cũng là người thông minh, muốn kiếm nhiều thượng phẩm tinh thạch như vậy chỉ có một khả năng là tham gia buổi đấu giá! Ngược lại hắncũng không thể nào gấp gáp được, hắn mới đem trấn điếm chi bảo bán đithì túi tiền của hắn cũng rộng hơn không ít, cho dù mượn bạn bè chúttiền để đi lấy hàng mới trước cũng không sao.

Nghe những lời ông chủ nói, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly cũng rộng thêm vài phần:

- Vậy thì đa tạ ông chủ, nếu như sau khi Vạn Hoa đại hội kết thúc mà tacòn chưa đến thì tất cả cực phẩm tinh thạch này đều là của ngươi.

Một khắc sau, Mộ Chỉ Ly liền lấy một túi càn khôn đưa cho ông chủ.

Chương mới nhất tại : truyen.org

/655

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status