Trầm Quân Lăng lúc này không có tâm tư nói đùa, cũng như Đường Vũ Khê lo lắng cho Tùy Qua.
- Cả hai không cần như thế đấu, anh chỉ muốn biết rõ, vì sao cả hai phát hiện mắt anh có vấn đề?
Tùy Qua hỏi.
- Còn nói sao, đôi mắt của anh lúc trước rất háo sắc, rất tặc, nhìn qua đã có ấn tượng khắc sâu.
Đường Vũ Khê giải thích nói,
- Điển hình ánh mắt sắc lang! Mà bây giờ, ánh mắt của anh không còn ánh sáng, xem xét đã biết rõ có vấn đề, đúng không Quân Lăng?
- Hoàn toàn đồng ý.
Trầm Quân Lăng gật đầu, sau đó lại lo lắng, nói:
- Tùy Qua, ánh mắt anh thật không đáng ngại sao?
- Trên cơ bản không có gì đáng ngại.
Tùy Qua nói:
- Nhưng phàm là đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ Tỏa Hồn Cảnh, tinh thần lực tăng lên, cảm giác tất cả đồ vật bốn phía rất mạnh. Huống chi dùng tu vị của anh hiện tại thì cho dù mù triệt để cũng không sao, nhiều lắm là đi ra ngoài mang theo kính mát mà thôi.
- Em rất ghét loại người cho dù chết cũng che giấu cảm xúc.
Đường Vũ Khê răn dạy Tùy Qua, nói:
- Anh biết không, chúng em rất lo lắng cho anh! Anh cái tên này, vừa tiến vào giới tu hành thì chúng em đã rất lo lắng rồi, kết quả anh lại mù lòa quay về. Thành mù lòa cũng bỏ đi, còn dùng khẩu khí đáng ghét này nói chuyện với em, anh thật là gia hỏa không tim không phổi.
- Ách...
Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói:
- Vâng, thực xin lỗi, làm cho cả hai lo lắng. Nhưng mà nói cái gì không tim không phổi, anh giới thiệu một người cho cả hai làm quen.
Nói xong Tùy Qua thả Trúc Vấn Quân từ trong Hồng Mông thạch ra ngoài.
- Đáng chết!
Nhìn thấy Trúc Vấn Quân xuất hiện, Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng lập tức hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Khi Tùy Qua nói hai người làm quen với người khác, hai người đã biết rõ "Đàn ông phụ lòng" này khẳng định mang theo nữ nhân trở về.
Quả nhiên thời điểm Trúc Vấn Quân vừa xuất hiện trước mặt hai người, dùng khí chất siêu nhiên, dung mạo thanh mỹ của Trúc Vấn Quân thì hai nàng đã khẳng định Tùy Qua bạc tình lang này đã có niềm vui mới. Đừng nói Tùy Qua là một nam nhân, ngay cả hai nàng là nữ nhân đều cho rằng Trúc Vấn Quân là mỹ nữ chân chính, mặc dù là "Tình địch ", nhưng thấy khí chất và dung mạo của nàng cũng rất khó sinh ra cừu hận và ghen ghét.
- Đệ tử Trúc Vấn Quân bái kiến hai vị chuẩn sư mẫu.
Trúc Vấn Quân quả nhiên tâm tư lung linh, tuy kinh nghiệm đối nhân xử thế không nhiều, nhưng mà nắm chắc tình thế vô cùng chuẩn xác, lập tức nói ra thân phận của nàng, làm cho địch ý của Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng biến mất rất nhanh, ấn tượng đầu tiên tốt hơn.
- Chuẩn sư mẫu?
Địch ý của Đường Vũ Khê quả nhiên tán đi, nhìn chằm chằm vào Trúc Vấn Quân và cẩn thận dò xét một phen.
- Cô là đệ tử của Tùy Qua?
- Tạm thời còn chưa chính thức bái sư.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, đúng là đệ tử, đệ tử y bát. Cho nên anh mới mang tới nơi đây, cho hai vị ‘ chuẩn sư mẫu ’ gặp mặt.
- Chán ghét!
Đường Vũ Khê hờn dỗi một tiếng, lườm Tùy Qua.
- Thật là nhìn không ra ah, anh vừa đi ra ngoài còn có thể thu một đồ đệ xuất trần như vậy.
Trầm Quân Lăng dùng ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói:
- Nói thực ra, cô nương như vậy, coi như là em cũng không nhịn được muốn thu làm đồ đệ đấy.
- Trầm Quân Lăng đồng học, em có nên khiêm tốn một chút không?
Tùy Qua nghiêm trang nói:
- Vấn Quân có tu vị Trúc Cơ Kỳ, em còn mặt dày thích lên mặt dạy đời, vừa gặp mặt đã có ý thu đồ đệ có tu vị cao hơn cả sư phụ sao? Nhưng mà, sư mẫu thì anh vẫn cân nhắc thu thêm một người đấy.
- Hiếm lắm ấy!
Trầm Quân Lăng hừ một tiếng.
Trúc Vấn Quân dung mạo trong trẻo lạnh lùng cũng cười, dường như cũng bị không khí này ảnh hưởng.
Trúc Vấn Quân xem ra, giới thế tục quả nhiên khác biệt, hoàn toàn khác với những gì sư phụ đã nói.
- Tùy Qua, anh vừa đi giới tu hành mấy ngày, vì sao con mắt cũng bị mù, có phải gặp được nguy hiểm hay không?
Đường Vũ Khê vẫn xoắn xuýt đôi mắt Tùy Qua.
- Vũ Khê, em không cần lo lắng, chỉ không cẩn thận bị ám toán mà thôi, anh đã nói qua, cũng không đáng ngại.
Tùy Qua nói:
- Huống hồ, đối phương đã bị anh tiêu diệt, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
- Em không quan tâm đối phương thế nào, tên kia cho dù trọn đời không siêu sinh cũng không liên quan gì tới em.
Đường Vũ Khê nói:
- Em chỉ lo lắng cho anh, anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ đau lòng lắm.
- Được rồi, anh biết rõ tâm tư của em, nhưng anh đã nói không sao. Không nói con mắt không ảnh hưởng gì tới anh, huống chi anh còn có biện pháp khôi phục mà.
Tùy Qua đạt được Lục Mục Điện Châu của Dạ Kiêu Thần, dĩ nhiên là có thể chữa tốt con mắt bị thương. Hơn nữa còn có thể luyện hóa Lục Mục Điện Châu, dung nhập vào bản thân, tăng cường lực lượng.
Đối với Tùy Qua mà nói, đây xem như nhân họa đắc phúc.
Về phần Dạ Kiêu Thần tính toán cuối cùng, Tùy Qua cho dù biết cũng bỏ qua, dù sao không có gì hơn là binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.
- Lúc này con mắt bị mù, tiếp theo thì sao?
Đường Vũ Khê hơi lo lắng nói:
- Anh có đi giới tu hành nữa không? Nơi nguy hiểm như vậy cần gì phải lẫn vào trong đó. Chúng ta ở trong giới thế tục tu hành không được sao?
- Đương nhiên chúng ta có thể tu hành.
Tùy Qua vẻ mặt kiên định, nói:
- Chúng ta có thể tu hành, có thể sinh hoạt bình thường, quốc gia có thể phồn vinh, nhân dân có thể yên ổn, đó là do Long Đằng thủ hộ biên cảnh, nhưng muốn làm được chuyện này thì chúng ta cũng nên ra chút sức, nếu chúng ta bo bo giữ mình, chẳng lẽ không phải cũng giống như đám tham quan chỉ biết kiếm tiền cho bản thân hay sao?
- Nói hay lắm!
Trầm Quân Lăng vỗ tay phụ họa, nói:
- Không nghĩ tới anh cũng nói ra lời triết lý như vậy. Trầm Quân Lăng em tuy không phải nữ anh hùng gì đó, nhưng mà em ủng hộ quyết định của anh.
- Quân Lăng, cô đừng có làm chỗ dựa cho hắn, nếu không anh ta sẽ lật trời đấy.
Đường Vũ Khê nói:
- Huống hồ hai người kẻ xướng người họa, phu xướng phụ tùy, tôi có cảm giác mình giống như ác nhân đấy. Lại nói tiếp, tôi chỉ lo lắng cho Tùy Qua mà thôi.
- Yên tâm, anh biết rõ.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Em là nữ nhân của anh, tâm tư của em như thế nào thì anh hiểu rõ mà.
- Biết rõ là tốt rồi.
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác:
- Anh vừa mới nói san sẻ áp lực cho Long Đằng, có phải là ... hay là Long Đằng gần đây gặp chuyện phiền toái gì sao?
- Đúng vậy!
Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ em nghe được chút tiếng gió à?
- Tiếng gió thì có, nhưng mà chuyện chính trị quốc gia thật giả khó phân. Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một ít người hiểu rõ.
Đường Vũ Khê nói:
- Nghe nói gần đây trong kinh thành xảy ra chuyện náo động, Chu gia đã từng phong quan vô hạn bây giờ lại bị chèn ép và xa lánh, rất nhiều quan chức hệ Chu hệ đều bị điều động hoặc cách chức điều tra, hẳn không có lửa thì sao có khói. Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì tới Long Đằng?
- Cả hai không cần như thế đấu, anh chỉ muốn biết rõ, vì sao cả hai phát hiện mắt anh có vấn đề?
Tùy Qua hỏi.
- Còn nói sao, đôi mắt của anh lúc trước rất háo sắc, rất tặc, nhìn qua đã có ấn tượng khắc sâu.
Đường Vũ Khê giải thích nói,
- Điển hình ánh mắt sắc lang! Mà bây giờ, ánh mắt của anh không còn ánh sáng, xem xét đã biết rõ có vấn đề, đúng không Quân Lăng?
- Hoàn toàn đồng ý.
Trầm Quân Lăng gật đầu, sau đó lại lo lắng, nói:
- Tùy Qua, ánh mắt anh thật không đáng ngại sao?
- Trên cơ bản không có gì đáng ngại.
Tùy Qua nói:
- Nhưng phàm là đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ Tỏa Hồn Cảnh, tinh thần lực tăng lên, cảm giác tất cả đồ vật bốn phía rất mạnh. Huống chi dùng tu vị của anh hiện tại thì cho dù mù triệt để cũng không sao, nhiều lắm là đi ra ngoài mang theo kính mát mà thôi.
- Em rất ghét loại người cho dù chết cũng che giấu cảm xúc.
Đường Vũ Khê răn dạy Tùy Qua, nói:
- Anh biết không, chúng em rất lo lắng cho anh! Anh cái tên này, vừa tiến vào giới tu hành thì chúng em đã rất lo lắng rồi, kết quả anh lại mù lòa quay về. Thành mù lòa cũng bỏ đi, còn dùng khẩu khí đáng ghét này nói chuyện với em, anh thật là gia hỏa không tim không phổi.
- Ách...
Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói:
- Vâng, thực xin lỗi, làm cho cả hai lo lắng. Nhưng mà nói cái gì không tim không phổi, anh giới thiệu một người cho cả hai làm quen.
Nói xong Tùy Qua thả Trúc Vấn Quân từ trong Hồng Mông thạch ra ngoài.
- Đáng chết!
Nhìn thấy Trúc Vấn Quân xuất hiện, Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng lập tức hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Khi Tùy Qua nói hai người làm quen với người khác, hai người đã biết rõ "Đàn ông phụ lòng" này khẳng định mang theo nữ nhân trở về.
Quả nhiên thời điểm Trúc Vấn Quân vừa xuất hiện trước mặt hai người, dùng khí chất siêu nhiên, dung mạo thanh mỹ của Trúc Vấn Quân thì hai nàng đã khẳng định Tùy Qua bạc tình lang này đã có niềm vui mới. Đừng nói Tùy Qua là một nam nhân, ngay cả hai nàng là nữ nhân đều cho rằng Trúc Vấn Quân là mỹ nữ chân chính, mặc dù là "Tình địch ", nhưng thấy khí chất và dung mạo của nàng cũng rất khó sinh ra cừu hận và ghen ghét.
- Đệ tử Trúc Vấn Quân bái kiến hai vị chuẩn sư mẫu.
Trúc Vấn Quân quả nhiên tâm tư lung linh, tuy kinh nghiệm đối nhân xử thế không nhiều, nhưng mà nắm chắc tình thế vô cùng chuẩn xác, lập tức nói ra thân phận của nàng, làm cho địch ý của Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng biến mất rất nhanh, ấn tượng đầu tiên tốt hơn.
- Chuẩn sư mẫu?
Địch ý của Đường Vũ Khê quả nhiên tán đi, nhìn chằm chằm vào Trúc Vấn Quân và cẩn thận dò xét một phen.
- Cô là đệ tử của Tùy Qua?
- Tạm thời còn chưa chính thức bái sư.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, đúng là đệ tử, đệ tử y bát. Cho nên anh mới mang tới nơi đây, cho hai vị ‘ chuẩn sư mẫu ’ gặp mặt.
- Chán ghét!
Đường Vũ Khê hờn dỗi một tiếng, lườm Tùy Qua.
- Thật là nhìn không ra ah, anh vừa đi ra ngoài còn có thể thu một đồ đệ xuất trần như vậy.
Trầm Quân Lăng dùng ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói:
- Nói thực ra, cô nương như vậy, coi như là em cũng không nhịn được muốn thu làm đồ đệ đấy.
- Trầm Quân Lăng đồng học, em có nên khiêm tốn một chút không?
Tùy Qua nghiêm trang nói:
- Vấn Quân có tu vị Trúc Cơ Kỳ, em còn mặt dày thích lên mặt dạy đời, vừa gặp mặt đã có ý thu đồ đệ có tu vị cao hơn cả sư phụ sao? Nhưng mà, sư mẫu thì anh vẫn cân nhắc thu thêm một người đấy.
- Hiếm lắm ấy!
Trầm Quân Lăng hừ một tiếng.
Trúc Vấn Quân dung mạo trong trẻo lạnh lùng cũng cười, dường như cũng bị không khí này ảnh hưởng.
Trúc Vấn Quân xem ra, giới thế tục quả nhiên khác biệt, hoàn toàn khác với những gì sư phụ đã nói.
- Tùy Qua, anh vừa đi giới tu hành mấy ngày, vì sao con mắt cũng bị mù, có phải gặp được nguy hiểm hay không?
Đường Vũ Khê vẫn xoắn xuýt đôi mắt Tùy Qua.
- Vũ Khê, em không cần lo lắng, chỉ không cẩn thận bị ám toán mà thôi, anh đã nói qua, cũng không đáng ngại.
Tùy Qua nói:
- Huống hồ, đối phương đã bị anh tiêu diệt, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
- Em không quan tâm đối phương thế nào, tên kia cho dù trọn đời không siêu sinh cũng không liên quan gì tới em.
Đường Vũ Khê nói:
- Em chỉ lo lắng cho anh, anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ đau lòng lắm.
- Được rồi, anh biết rõ tâm tư của em, nhưng anh đã nói không sao. Không nói con mắt không ảnh hưởng gì tới anh, huống chi anh còn có biện pháp khôi phục mà.
Tùy Qua đạt được Lục Mục Điện Châu của Dạ Kiêu Thần, dĩ nhiên là có thể chữa tốt con mắt bị thương. Hơn nữa còn có thể luyện hóa Lục Mục Điện Châu, dung nhập vào bản thân, tăng cường lực lượng.
Đối với Tùy Qua mà nói, đây xem như nhân họa đắc phúc.
Về phần Dạ Kiêu Thần tính toán cuối cùng, Tùy Qua cho dù biết cũng bỏ qua, dù sao không có gì hơn là binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.
- Lúc này con mắt bị mù, tiếp theo thì sao?
Đường Vũ Khê hơi lo lắng nói:
- Anh có đi giới tu hành nữa không? Nơi nguy hiểm như vậy cần gì phải lẫn vào trong đó. Chúng ta ở trong giới thế tục tu hành không được sao?
- Đương nhiên chúng ta có thể tu hành.
Tùy Qua vẻ mặt kiên định, nói:
- Chúng ta có thể tu hành, có thể sinh hoạt bình thường, quốc gia có thể phồn vinh, nhân dân có thể yên ổn, đó là do Long Đằng thủ hộ biên cảnh, nhưng muốn làm được chuyện này thì chúng ta cũng nên ra chút sức, nếu chúng ta bo bo giữ mình, chẳng lẽ không phải cũng giống như đám tham quan chỉ biết kiếm tiền cho bản thân hay sao?
- Nói hay lắm!
Trầm Quân Lăng vỗ tay phụ họa, nói:
- Không nghĩ tới anh cũng nói ra lời triết lý như vậy. Trầm Quân Lăng em tuy không phải nữ anh hùng gì đó, nhưng mà em ủng hộ quyết định của anh.
- Quân Lăng, cô đừng có làm chỗ dựa cho hắn, nếu không anh ta sẽ lật trời đấy.
Đường Vũ Khê nói:
- Huống hồ hai người kẻ xướng người họa, phu xướng phụ tùy, tôi có cảm giác mình giống như ác nhân đấy. Lại nói tiếp, tôi chỉ lo lắng cho Tùy Qua mà thôi.
- Yên tâm, anh biết rõ.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Em là nữ nhân của anh, tâm tư của em như thế nào thì anh hiểu rõ mà.
- Biết rõ là tốt rồi.
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác:
- Anh vừa mới nói san sẻ áp lực cho Long Đằng, có phải là ... hay là Long Đằng gần đây gặp chuyện phiền toái gì sao?
- Đúng vậy!
Tùy Qua hơi kinh ngạc, nói:
- Chẳng lẽ em nghe được chút tiếng gió à?
- Tiếng gió thì có, nhưng mà chuyện chính trị quốc gia thật giả khó phân. Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một ít người hiểu rõ.
Đường Vũ Khê nói:
- Nghe nói gần đây trong kinh thành xảy ra chuyện náo động, Chu gia đã từng phong quan vô hạn bây giờ lại bị chèn ép và xa lánh, rất nhiều quan chức hệ Chu hệ đều bị điều động hoặc cách chức điều tra, hẳn không có lửa thì sao có khói. Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì tới Long Đằng?
/1780
|