Tang Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Mặt khác, không nghĩ tới ‘ thần ma chi thìa ’ dược vật này không những có thể ma hóa chiến sĩ của bọn họ, càng có thể tự bạo, đúng là quá khó lường.
- Tang lão đại, chẳng lẽ anh định bảo tôi nghiên cứu ma dược có khả năng tự bạo à?
- Đương nhiên không phải!
Tang Thiên nói:
- Tôi không có khả năng cầm mạng của huynh đệ tôi ra đùa!
- Tôi chỉ thuận nói thôi, tôi sẽ không làm như vậy.
Thời điểm này Tùy Qua cùng Tang Thiên đã đi tới trụ sở dưới đất, Tùy Qua còn nói:
- Tang lão đại, thí nghiệm ma dược xem ra rất thành công, tôi sẽ tiếp tục luyện chế. Nhưng mà luyện chế ma dược cần yêu đan, nếu có thì lưu lại cho tôi.
- Anh cứ yên tâm đi. Anh làm ra cống hiến lớn cho Long Đằng, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.
Tang Thiên nói xong, dường như nhớ tới một chuyện trọng yếu.
- Lần trước chúng ta chấp hành nhiệm vụ, lấy được một gốc linh thảo non, ta không biết thứ giá trị cụ thể của thứ này, đối với anh hữu dụng thì cầm đi.
Nói xong Tang Thiên lấy một gốc linh dược toàn thân đen như nước đưa cho Tùy Qua.
Tùy Qua thấy thứ này thì đại hỉ:
- Tang lão đại, lễ vật của anh không tệ nha, tôi nhận.
- Phí lời!
Tang Thiên nhìn Tùy Qua nói:
- Anh làm nhiều việc cho Long Đằng như vậy, cho dù linh dược này là thứ gì cũng không bằng cống hiến của anh cho Long Đằng. Cho nên, cái gì cũng đừng nói, về sau nếu như có linh thảo hoặc là yêu đan, chúng tôi sẽ không ràng buộc cung cấp cho anh.
- Ách... Nếu Tang lão đại nói như vậy, tôi cũng không khách khí.
Tùy Qua nhận gốc cây màu đen này.
Thấy Tang Thiên cùng Tùy Qua trò chuyện xong, Đường Nguyên Mính đã đi tới, khen ma dược của Tùy Qua thần kỳ, làm cho người Long Đằng xả ác khí, tuy chiến sĩ quân đoàn vinh quang cuối cùng đều "Vinh quang" , một người sống, một cỗ thi thể cũng không lưu lại, nhưng mà dù sao người Long Đằng ngăn chặn toàn bộ chiến sĩ quân đoàn vinh quang là sự thật, đây chính là chuyện cổ vũ sĩ khí thật sâu.
- Này, các người đừng nói chuyện phiếm nữa.
Tùy Qua đang muốn khiêm tốn hai câu, đã thấy Đặng Hạc thống khổ đi tới, nhìn Tùy Qua xin giúp đỡ:
- Tùy tiên sinh,anh xem giúp tình huống của tôi a, hiện tại toàn thân của tôi đau muốn chết, không biết xảy ra tình huống gì -- đúng rồi, không biết có phải là hút máu của đám người Mỹ hay không, tôi dùng Ngũ Dực Huyết Đằng hút không ít máu của tên kia, chắc không tiêu hóa được đây.
- Anh hú máu của chiến sĩ quân đoàn vinh quang?
Tùy Qua vừa mừng vừa sợ.
- Đúng vậy a.
Đặng Hạc vẻ mặt người vô tội nói:
- Tôi sao biết máu của tên kia không tiêu hóa được chứ? Huống hồ đám người Mỹ kia thường xuyên có huyết thống Hấp Huyết Quỷ xuất hiện, hút không ít máu huynh đệ của chúng ta, tôi chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, ai biết lại không tiêu hóa được chứ.
- Rất tốt!
Tùy Qua cười ha ha, nói:
- Nếu anh không tiêu hóa được, vậy cũng nên cung cấp hàng mẫu cho tôi.
- Anh muốn lấy máu của tôi sao?
Đặng Hạc dường như biết rõ ý của Tùy Qua.
- Nói nhảm! Nhanh vươn tay ra.
Tùy Qua nói xong lấy một cây Cửu Diệp Huyền Châm Tùng đâm vào cánh tay Đặng Hạc, cánh tay của hắn lập tức khôi phục bộ dáng Ngũ Dực Huyết Đằng, sau đó trên huyết đằng có từng giọt máu thẩm thấu ra, Tùy Qua dùng một chai ngọc thạch chứa máu này vào.
Sau đó Tùy Qua mới nhìn Đặng Hạc nói:
- Anh đúng là phúc lớn mạng lớn. Nếu như không phải Ngũ Dực Huyết Đằng hấp thu tiêu hóa những thứ bất lợi trong máu, chống cự ý niệm tự bạo, chỉ sợ anh cũng tự bạo rồi.
Nghe Tùy Qua nói thế Đặng Hạc lạnh người.
- Xem ra sau này tôi không nên tùy tiện hút máu người.
Đặng Hạc cảm khái một tiếng.
- Chưa hẳn.
Tùy Qua cười nói:
- Ngũ Dực Huyết Đằng không những hút máu, còn có thể tinh lọc máu, bổ sung nguyên khí, là anh vận dụng không đầy đủ mà thôi. Đã sớm nói với anh rồi, Ngũ Dực Huyết Đằng không chỉ là vũ khí chiến đấu của anh, cũng là đồng bạn chiến đấu, có thẻ kề vai chiến đấu với anh đấy. Tính toán, tôi cũng lười giải thích với anh, sau này khi chiến đấu anh nên vận dụng đầu óc một chút, tìm hiểu công dụng của Ngũ Dực Huyết Đằng. Nhưng mà buổi tối hôm nay anh lập công rồi, để cho tôi lấy được máu gốc, tôi khẳng định sẽ nghiên cứu ra thứ hữu dụng hơn cả thần ma chi thìa đấy.
- Tùy lão đệ, ma dược của anh lợi hại hơn ‘ thần ma chi thìa ’, vì sao phải nghiên cứu nó chứ?
Đường Nguyên Mính nghi hoặc jỏi một câu.
- Biết mình biết người bách chiến bách thắng.
Tùy Qua nói:
- Thần ma chi thìa tuy uy lực kém hơn ma dược, nhưng cũng không phải nó không có ý nghĩa gì. Hơn nữa nghe Tang lão đại nói, ‘ thần ma chi thìa ’ là dược lực có thể thăng cấp, vạn nhất bọn họ thăng cấp ra ‘ thần ma chi thìa ’ lợi hại hơn thì sao? Cho nên, phòng ngừa chu đáo, trước tiên hiểu rõ huyền bí trong đó đã.
- Vẫn là anh tâm tư kín đáo a.
Tang Thiên cảm khái một tiếng, sau đó còn nói:
- Nhưng mà, ma dược thứ tốt này về sau anh nên cung cấp nhiều vào. Hắc, không nói gạt anh, thông qua tình huống ngày hôm nay, tôi có ý định thành lập mấy cái "yêu hóa tiểu đội ’, căn cứ vào tình huống bản thân mà lựa chọn yêu hóa, sau đó phối hợp với nhau, sẽ phối hợp dễ dàng, tăng cường sức chiến đấu.
- Ách... Tang lão đại, tôi hiểu suy nghĩ của anh rồi.
Tùy Qua nói:
- Tôi sẽ tận lực cung cấp thêm ma dược cho Long Đằng. Được rồi, hiện tại tôi sẽ quay về ngủ, đi về thành phố Đông Giang.
- Tùy tiên sinh, anh mang theo tôi đi.
Đặng Hạc nhìn Tùy Qua nói:
- Đi theo anh tu vị tăng lên nhiều! Dù sao tôi bây giờ không có chức vụ, chờ tôi tới Kết Đan Kỳ, lại hồi trở lại Long Đằng giữ chức a.
- Tùy anh đi.
Tùy Qua cười cười, thấy Đặng Hạc cuốn vào Hồng Mông thạch, sau đó rời khỏi căn cứ bay trong bầu trời đêm.
Đến thành phố Đông Giang, Tùy Qua thả Đặng Hạc ở lại biệt thự của Tây Môn Trung.
Cẩn thận ngẫm lại, Tùy Qua ý định cho Đặng Hạc tiếp tục giúp Tây Môn Trung dò xét tâm ma.
Buông dây dài câu cá lớn.
Cho dù trước mắt Tây Môn Trung còn chưa đạt được tin tức thực chất nào, nhưng mà Tùy Qua dám khẳng định, những tâm ma này đang làm đại sự gì đó, "Tâm Tu Hội" khẳng định cũng không phải thật sự tu luyện hay tập thiền công gì đó.
- Chủ nhân, những ma đầu này không có động tĩnh gì cả.
Tây Môn Trung có chút không kiên nhẫn nói:
- Bằng không, tôi đi bắt vài ma đầu tới, cẩn thận thẩm vấn chúng nhé?
- Đánh rắn động cỏ, không tốt.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Ma đầu cấp bậc thấp chưa hẳn biết ma đầu cấp trên tính toán cái gì; cấp bậc cao thì ông chưa chắc bắt được. Huống hồ, chúng ta không phải có Trương Minh sao, tiểu tử này hiện tại ra sao?
- Dựa theo ý của ngài, hắn vẫn thành thành thật thật tu hành trong Tâm Tu Hội. Hiện tại đã là tiểu đầu mục trong Tâm Tu Hội, nhưng mà hắn cũng không thu hoạch được tin tức có giá trị gì cả.
Tây Môn Trung đáp.
- A...... Tiểu đầu mục sao?
- Mặt khác, không nghĩ tới ‘ thần ma chi thìa ’ dược vật này không những có thể ma hóa chiến sĩ của bọn họ, càng có thể tự bạo, đúng là quá khó lường.
- Tang lão đại, chẳng lẽ anh định bảo tôi nghiên cứu ma dược có khả năng tự bạo à?
- Đương nhiên không phải!
Tang Thiên nói:
- Tôi không có khả năng cầm mạng của huynh đệ tôi ra đùa!
- Tôi chỉ thuận nói thôi, tôi sẽ không làm như vậy.
Thời điểm này Tùy Qua cùng Tang Thiên đã đi tới trụ sở dưới đất, Tùy Qua còn nói:
- Tang lão đại, thí nghiệm ma dược xem ra rất thành công, tôi sẽ tiếp tục luyện chế. Nhưng mà luyện chế ma dược cần yêu đan, nếu có thì lưu lại cho tôi.
- Anh cứ yên tâm đi. Anh làm ra cống hiến lớn cho Long Đằng, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.
Tang Thiên nói xong, dường như nhớ tới một chuyện trọng yếu.
- Lần trước chúng ta chấp hành nhiệm vụ, lấy được một gốc linh thảo non, ta không biết thứ giá trị cụ thể của thứ này, đối với anh hữu dụng thì cầm đi.
Nói xong Tang Thiên lấy một gốc linh dược toàn thân đen như nước đưa cho Tùy Qua.
Tùy Qua thấy thứ này thì đại hỉ:
- Tang lão đại, lễ vật của anh không tệ nha, tôi nhận.
- Phí lời!
Tang Thiên nhìn Tùy Qua nói:
- Anh làm nhiều việc cho Long Đằng như vậy, cho dù linh dược này là thứ gì cũng không bằng cống hiến của anh cho Long Đằng. Cho nên, cái gì cũng đừng nói, về sau nếu như có linh thảo hoặc là yêu đan, chúng tôi sẽ không ràng buộc cung cấp cho anh.
- Ách... Nếu Tang lão đại nói như vậy, tôi cũng không khách khí.
Tùy Qua nhận gốc cây màu đen này.
Thấy Tang Thiên cùng Tùy Qua trò chuyện xong, Đường Nguyên Mính đã đi tới, khen ma dược của Tùy Qua thần kỳ, làm cho người Long Đằng xả ác khí, tuy chiến sĩ quân đoàn vinh quang cuối cùng đều "Vinh quang" , một người sống, một cỗ thi thể cũng không lưu lại, nhưng mà dù sao người Long Đằng ngăn chặn toàn bộ chiến sĩ quân đoàn vinh quang là sự thật, đây chính là chuyện cổ vũ sĩ khí thật sâu.
- Này, các người đừng nói chuyện phiếm nữa.
Tùy Qua đang muốn khiêm tốn hai câu, đã thấy Đặng Hạc thống khổ đi tới, nhìn Tùy Qua xin giúp đỡ:
- Tùy tiên sinh,anh xem giúp tình huống của tôi a, hiện tại toàn thân của tôi đau muốn chết, không biết xảy ra tình huống gì -- đúng rồi, không biết có phải là hút máu của đám người Mỹ hay không, tôi dùng Ngũ Dực Huyết Đằng hút không ít máu của tên kia, chắc không tiêu hóa được đây.
- Anh hú máu của chiến sĩ quân đoàn vinh quang?
Tùy Qua vừa mừng vừa sợ.
- Đúng vậy a.
Đặng Hạc vẻ mặt người vô tội nói:
- Tôi sao biết máu của tên kia không tiêu hóa được chứ? Huống hồ đám người Mỹ kia thường xuyên có huyết thống Hấp Huyết Quỷ xuất hiện, hút không ít máu huynh đệ của chúng ta, tôi chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, ai biết lại không tiêu hóa được chứ.
- Rất tốt!
Tùy Qua cười ha ha, nói:
- Nếu anh không tiêu hóa được, vậy cũng nên cung cấp hàng mẫu cho tôi.
- Anh muốn lấy máu của tôi sao?
Đặng Hạc dường như biết rõ ý của Tùy Qua.
- Nói nhảm! Nhanh vươn tay ra.
Tùy Qua nói xong lấy một cây Cửu Diệp Huyền Châm Tùng đâm vào cánh tay Đặng Hạc, cánh tay của hắn lập tức khôi phục bộ dáng Ngũ Dực Huyết Đằng, sau đó trên huyết đằng có từng giọt máu thẩm thấu ra, Tùy Qua dùng một chai ngọc thạch chứa máu này vào.
Sau đó Tùy Qua mới nhìn Đặng Hạc nói:
- Anh đúng là phúc lớn mạng lớn. Nếu như không phải Ngũ Dực Huyết Đằng hấp thu tiêu hóa những thứ bất lợi trong máu, chống cự ý niệm tự bạo, chỉ sợ anh cũng tự bạo rồi.
Nghe Tùy Qua nói thế Đặng Hạc lạnh người.
- Xem ra sau này tôi không nên tùy tiện hút máu người.
Đặng Hạc cảm khái một tiếng.
- Chưa hẳn.
Tùy Qua cười nói:
- Ngũ Dực Huyết Đằng không những hút máu, còn có thể tinh lọc máu, bổ sung nguyên khí, là anh vận dụng không đầy đủ mà thôi. Đã sớm nói với anh rồi, Ngũ Dực Huyết Đằng không chỉ là vũ khí chiến đấu của anh, cũng là đồng bạn chiến đấu, có thẻ kề vai chiến đấu với anh đấy. Tính toán, tôi cũng lười giải thích với anh, sau này khi chiến đấu anh nên vận dụng đầu óc một chút, tìm hiểu công dụng của Ngũ Dực Huyết Đằng. Nhưng mà buổi tối hôm nay anh lập công rồi, để cho tôi lấy được máu gốc, tôi khẳng định sẽ nghiên cứu ra thứ hữu dụng hơn cả thần ma chi thìa đấy.
- Tùy lão đệ, ma dược của anh lợi hại hơn ‘ thần ma chi thìa ’, vì sao phải nghiên cứu nó chứ?
Đường Nguyên Mính nghi hoặc jỏi một câu.
- Biết mình biết người bách chiến bách thắng.
Tùy Qua nói:
- Thần ma chi thìa tuy uy lực kém hơn ma dược, nhưng cũng không phải nó không có ý nghĩa gì. Hơn nữa nghe Tang lão đại nói, ‘ thần ma chi thìa ’ là dược lực có thể thăng cấp, vạn nhất bọn họ thăng cấp ra ‘ thần ma chi thìa ’ lợi hại hơn thì sao? Cho nên, phòng ngừa chu đáo, trước tiên hiểu rõ huyền bí trong đó đã.
- Vẫn là anh tâm tư kín đáo a.
Tang Thiên cảm khái một tiếng, sau đó còn nói:
- Nhưng mà, ma dược thứ tốt này về sau anh nên cung cấp nhiều vào. Hắc, không nói gạt anh, thông qua tình huống ngày hôm nay, tôi có ý định thành lập mấy cái "yêu hóa tiểu đội ’, căn cứ vào tình huống bản thân mà lựa chọn yêu hóa, sau đó phối hợp với nhau, sẽ phối hợp dễ dàng, tăng cường sức chiến đấu.
- Ách... Tang lão đại, tôi hiểu suy nghĩ của anh rồi.
Tùy Qua nói:
- Tôi sẽ tận lực cung cấp thêm ma dược cho Long Đằng. Được rồi, hiện tại tôi sẽ quay về ngủ, đi về thành phố Đông Giang.
- Tùy tiên sinh, anh mang theo tôi đi.
Đặng Hạc nhìn Tùy Qua nói:
- Đi theo anh tu vị tăng lên nhiều! Dù sao tôi bây giờ không có chức vụ, chờ tôi tới Kết Đan Kỳ, lại hồi trở lại Long Đằng giữ chức a.
- Tùy anh đi.
Tùy Qua cười cười, thấy Đặng Hạc cuốn vào Hồng Mông thạch, sau đó rời khỏi căn cứ bay trong bầu trời đêm.
Đến thành phố Đông Giang, Tùy Qua thả Đặng Hạc ở lại biệt thự của Tây Môn Trung.
Cẩn thận ngẫm lại, Tùy Qua ý định cho Đặng Hạc tiếp tục giúp Tây Môn Trung dò xét tâm ma.
Buông dây dài câu cá lớn.
Cho dù trước mắt Tây Môn Trung còn chưa đạt được tin tức thực chất nào, nhưng mà Tùy Qua dám khẳng định, những tâm ma này đang làm đại sự gì đó, "Tâm Tu Hội" khẳng định cũng không phải thật sự tu luyện hay tập thiền công gì đó.
- Chủ nhân, những ma đầu này không có động tĩnh gì cả.
Tây Môn Trung có chút không kiên nhẫn nói:
- Bằng không, tôi đi bắt vài ma đầu tới, cẩn thận thẩm vấn chúng nhé?
- Đánh rắn động cỏ, không tốt.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Ma đầu cấp bậc thấp chưa hẳn biết ma đầu cấp trên tính toán cái gì; cấp bậc cao thì ông chưa chắc bắt được. Huống hồ, chúng ta không phải có Trương Minh sao, tiểu tử này hiện tại ra sao?
- Dựa theo ý của ngài, hắn vẫn thành thành thật thật tu hành trong Tâm Tu Hội. Hiện tại đã là tiểu đầu mục trong Tâm Tu Hội, nhưng mà hắn cũng không thu hoạch được tin tức có giá trị gì cả.
Tây Môn Trung đáp.
- A...... Tiểu đầu mục sao?
/1780
|