Tuỳ Qua hôm nay coi như đã thân kinh bách chiến rồi, chỉ từ khí thế này của Đế Phàm cũng đủ biết tên ma đầu này muốn phát động một chiêu mạnh nhất của hắn ra rồi. Một chiêu này, không phải ngươi chết thì là ta vong, tiếp theo đã không còn bất kỳ đường sống nào khác nữa,
Cho dù Tuỳ Qua đã kết thành đan thứ tám, tu vi tăng lên gấp đôi, chỉ sợ cũng không cách nào chống lại Đế Phàm, càng không cách nào cản nổi một kích toàn lực này của đối phương. Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không cách nào tránh né, hơn nữa hình thế cũng không cho hắn né tránh, nếu như không giết được Đế Phàm, thì không cách nào lấy được chìa khoá trận pháp, tự nhiên là không cách nào lật cơn sóng dữ, không thể ngăn cản ma vật tiến vào thế giới nhân loại.
Cho nên, một kích này, ta nhất định phải đỡ được!
Hồng mông thụ tựa hồ cảm ứng được ý niệm. sự tuyệt vọng và ý chí quyết tâm của Tuỳ Qua, tinh thần lực của nó và Tuỳ Qua lại kết hợp càng thêm khắng khít, như hai chiến hữu cuối cùng trên trận địa, sóng vai tác chiến, chờ đợi đợt phản công cuối cùng của kẻ thù.
Ý niệm của rq xuyên qua rễ của Hồng mông thụ, một mực kéo dài đến bên trong hồng mông thạch.
Tiếp theo đó, Tuỳ Qua rõ ràng cảm giác được tất cả ý chí của linh thảo bên trong hồng mông thạch, cảm nhận được suy nghĩ của bọn chúng.
Đám linh thảo, linh mộc này, đều phóng thích ra một cỗ khí tức đau buồn, giống như đang lo lắng cho vận mệnh của Tuỳ Qua, lo lắng cho ‘tạo vật chủ’ của chúng. Tuỳ Qua tâm niệm nhất động, cảm giác tuôn trào, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng ngâm xướng thần bí và cổ quái.
Tiếng ngâm xướng này, chính là thanh âm phát ra từ bên trong hồng mông thạch lúc trước.
Giai điệu, nhịp điệu linh thảo chi ca này giống hệt như sinh mệnh tán ca của tất cả thảo mộc trong trời đất, Tuỳ Qua giống như một cái khoáng thế thần côn, âm tiết của hắn rất cổ quái, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng thần bí nào đó, thanh âm của hắn xuyên thấu đến giữa hồng mông thạch, vang vọng khắp các không gian bên trong hồng mông thạch, tất cả linh thảo bên trong hồng mông thạch, bao gồm cả những người ngựa kia, lúc này cũng đều sinh ra cộng hưởng, bọn chúng cùng tiếng rung động của lá cây, ngọn cỏ đều đáp lại linh thảo chi ca của Tuỳ Qua.
Ngay cả đám tâm ma khổng lồ bị Tuỳ Qua nhốt bên trong thâm xử không gian của hồng mông thạch, lúc này cũng bị sinh mệnh khí tức cường đại của linh thảo chi ca lây nhiễm, bị cảm xúc khát vọng dành cho tự do và sinh mệnh của linh thảo linh mộc phóng thích ra lây nhiễm, giống như bị tẩy não vậy, trong miệng của đám ma đầu này cũng không tự chủ được mà phát ra thanh âm như đang ngâm xướng.
Thanh âm của linh thảo chi ca càng lúc càng vang lớn trong không gian của hồng mông thạch.
Đồng thời, ta cảm giác được tất cả sinh mệnh bên trong hồng mông thạch đều bị điều động, tất cả tinh thần sinh mệnh đều ngưng tụ lại cùng với tinh thần lực của Tuỳ Qua, lúc này Tuỳ Qua mới cảm giác được cả thế giới bên trong hồng mông thạch, giống như cũng hợp thành một thể với tinh thần của hắn. tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua ngày càng cao vút, tốc độ ngâm xướng giống như rất chậm, nhưng cũng giống như rất nhanh, giống như trong nháy mắt thời gian đã bị ngừng lại, sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được tinh thần lực của mình ngày càng kéo dài, dễ dàng đột phá tầng thứ bảy của thiên tinh tâm công, thanh âm của hắn xuyên qua trấn ma điện, vang vọng khắp nhược thuỷ cung.
Những hạt mầm linh thảo mà hắn lưu lại trong nhược thuỷ cung lúc trước giống như nhận được sự kêu gọi của sinh mệnh vậy, bắt đầu kiên cường cắm rễ đâm chồi nảy mềm trên nền thiết chuyên cứng như thép của nhược thuỷ cung, đám linh thảo vừa mọc này cũng thuận theo tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua mà phát ra âm thanh hưởng ứng, giống như một khúc giao hưởng hùng vĩ, to lớn.
- Đừng có kêu gào! Tiểu tử, ngươi chết đi!
Lực lượng của Đế Phàm súc tích đến đỉnh điểm, rốt cuộc không cách nào nhịn được tiếng ‘ma kêu’ của Tuỳ Qua, kiếm đế nhất kích rốt cuộc cũng rời tay.
Trong nháy mắt khi xuất thủ, toàn thân Đế Phàm hoá thành một đạo kiếm quang sắc bén không thể nào hình dung, kiếm quang chỉ loé lên một cái liền biến mất, một khắc sau liền xuất hiện ở trước mặt Tuỳ Qua, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn.
Kiếm đế nhất kích của Đế Phàm, tinh tuý của nó vốn ở chữ nhanh, tấn mãnh, thế cho nên có thể trong nháy mắt chém xuyên không gian, xuyên vào giữa không trung, sau một khắc xuất hiện lại thì đã ở trước mặt đối thủ, phòng không thể phòng. Huống hồ gì, kiếm đế nhất kích này chính là một kích toàn lực của Đế Phàm dùng tu vi nguyên anh hậu kỳ và linh khí bạch đế kiếm tạo ra, uy thế ác liệt, sao có thể chống đỡ nổi.
Chính bởi vì như vậy, Đế Phàm mới có thể thập phần tin tưởng rằng một kích này của mình có thể triệt để giết chết Tuỳ Qua.
Chẳng qua, có thật sự dễ như vậy không?
Ngay lúc kiếm đế nhất kích của Đế Phàm xuất hiện trước mặt của Tuỳ Qua thì hắn vẫn đang ngâm xướng, tựa như không biết gì cả, nhưng quyền đầu của hắn giống như có được linh tính vậy, oanh một quyền về phía mũi kiếm của kiếm đế nhất kích một cách chuẩn xác, giống như một thánh nhân nghiêm trang túc mục, trong miệng thì thầm ‘Nhất hoa nhất thế giới. nhất mộc nhất phù sinh. Một quyền này gọi là thảo mộc nhất giới!’
Lời còn chưa dứt, một quyền này của Tuỳ Qua rốt cuộc đánh lên mũi kiếm của đối phương.
Thảo mộc nhất giới, lực lượng ẩn chứa trong một qyền này, là lực lượng do tất cả linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch và nt phóng thích ra, đại diện cho thảo mộc thế giới bên trong Hồng Mông Thạch. Tuỳ Qua thông qua linh thảo chi ca, quán thông tinh thần của linh thảo trong ngoài Hồng Mông Thạch, hoà làm một thể với đám tinh thần của đám thảo mộc này, sau đó mới xuất ra một quyền đại biểu cho cả ‘thế giới’ này.
Tu vi cảnh giới của Tuỳ Qua, quả thật không bằng Đế Phàm, cho dù đã kết thành đan thứ tám, tinh thần lực đột phá thiên tinh tâm công tầng thứ bảy thì cũng vẫn chỉ như vậy, tu vi nguyên anh hậu kỳ, rốt cuộc cũng không phải loại mà Tuỳ Qua hiện tại có thể vuotj qua được.
Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không phải lấy thực lực của hắn ra để đối kháng với Đế Phàm mà là điều chuyển lực lượng của linh thảo, linh mộc bên trong Hồng Mông Thạch để tiến hành công kích Đế Phàm. bởi vì đối với linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch mà nói thì Tuỳ Qua chính là tạo vật chủ của bọn chúng, là người thân cận với chúng nhất, nếu như hôm nay Tuỳ Qua bị người ta giết chết, đối với đám linh mộc này mà nói thì cũng giống như xây nhà lộn ngược, hoặc trồng cây dưới hồ vậy, cho nên đám thảo mộc hoàn toàn không muốn để cho chuyện này xảy ra. Kỳ thật bọn chúng đều hiểu rõ, nếu như không có Tuỳ Qua, thế giới của bọn chúng cũng sẽ sụp đổ. Cho nên, bọn chúng muốn nhờ vả tinh thần và thể xác của Tuỳ Qua thì phải phóng thích khí thế và lực lượng của bọn chúng.
Đây có thể nói là lai lịch của thảo mộc nhất giới.
Có thể nói, lực lương của một quyền này chẳng khác nào Tuỳ Qua cùng với toàn bộ thảo mộc bên trong Hồng Mông Thạch phóng thích ra, ngoài ra còn có lực lượng và khí thế của đám linh thảo vừa đâm chồi ẩn nấp bên trong nt này.
Cho dù Tuỳ Qua đã kết thành đan thứ tám, tu vi tăng lên gấp đôi, chỉ sợ cũng không cách nào chống lại Đế Phàm, càng không cách nào cản nổi một kích toàn lực này của đối phương. Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không cách nào tránh né, hơn nữa hình thế cũng không cho hắn né tránh, nếu như không giết được Đế Phàm, thì không cách nào lấy được chìa khoá trận pháp, tự nhiên là không cách nào lật cơn sóng dữ, không thể ngăn cản ma vật tiến vào thế giới nhân loại.
Cho nên, một kích này, ta nhất định phải đỡ được!
Hồng mông thụ tựa hồ cảm ứng được ý niệm. sự tuyệt vọng và ý chí quyết tâm của Tuỳ Qua, tinh thần lực của nó và Tuỳ Qua lại kết hợp càng thêm khắng khít, như hai chiến hữu cuối cùng trên trận địa, sóng vai tác chiến, chờ đợi đợt phản công cuối cùng của kẻ thù.
Ý niệm của rq xuyên qua rễ của Hồng mông thụ, một mực kéo dài đến bên trong hồng mông thạch.
Tiếp theo đó, Tuỳ Qua rõ ràng cảm giác được tất cả ý chí của linh thảo bên trong hồng mông thạch, cảm nhận được suy nghĩ của bọn chúng.
Đám linh thảo, linh mộc này, đều phóng thích ra một cỗ khí tức đau buồn, giống như đang lo lắng cho vận mệnh của Tuỳ Qua, lo lắng cho ‘tạo vật chủ’ của chúng. Tuỳ Qua tâm niệm nhất động, cảm giác tuôn trào, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng ngâm xướng thần bí và cổ quái.
Tiếng ngâm xướng này, chính là thanh âm phát ra từ bên trong hồng mông thạch lúc trước.
Giai điệu, nhịp điệu linh thảo chi ca này giống hệt như sinh mệnh tán ca của tất cả thảo mộc trong trời đất, Tuỳ Qua giống như một cái khoáng thế thần côn, âm tiết của hắn rất cổ quái, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng thần bí nào đó, thanh âm của hắn xuyên thấu đến giữa hồng mông thạch, vang vọng khắp các không gian bên trong hồng mông thạch, tất cả linh thảo bên trong hồng mông thạch, bao gồm cả những người ngựa kia, lúc này cũng đều sinh ra cộng hưởng, bọn chúng cùng tiếng rung động của lá cây, ngọn cỏ đều đáp lại linh thảo chi ca của Tuỳ Qua.
Ngay cả đám tâm ma khổng lồ bị Tuỳ Qua nhốt bên trong thâm xử không gian của hồng mông thạch, lúc này cũng bị sinh mệnh khí tức cường đại của linh thảo chi ca lây nhiễm, bị cảm xúc khát vọng dành cho tự do và sinh mệnh của linh thảo linh mộc phóng thích ra lây nhiễm, giống như bị tẩy não vậy, trong miệng của đám ma đầu này cũng không tự chủ được mà phát ra thanh âm như đang ngâm xướng.
Thanh âm của linh thảo chi ca càng lúc càng vang lớn trong không gian của hồng mông thạch.
Đồng thời, ta cảm giác được tất cả sinh mệnh bên trong hồng mông thạch đều bị điều động, tất cả tinh thần sinh mệnh đều ngưng tụ lại cùng với tinh thần lực của Tuỳ Qua, lúc này Tuỳ Qua mới cảm giác được cả thế giới bên trong hồng mông thạch, giống như cũng hợp thành một thể với tinh thần của hắn. tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua ngày càng cao vút, tốc độ ngâm xướng giống như rất chậm, nhưng cũng giống như rất nhanh, giống như trong nháy mắt thời gian đã bị ngừng lại, sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được tinh thần lực của mình ngày càng kéo dài, dễ dàng đột phá tầng thứ bảy của thiên tinh tâm công, thanh âm của hắn xuyên qua trấn ma điện, vang vọng khắp nhược thuỷ cung.
Những hạt mầm linh thảo mà hắn lưu lại trong nhược thuỷ cung lúc trước giống như nhận được sự kêu gọi của sinh mệnh vậy, bắt đầu kiên cường cắm rễ đâm chồi nảy mềm trên nền thiết chuyên cứng như thép của nhược thuỷ cung, đám linh thảo vừa mọc này cũng thuận theo tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua mà phát ra âm thanh hưởng ứng, giống như một khúc giao hưởng hùng vĩ, to lớn.
- Đừng có kêu gào! Tiểu tử, ngươi chết đi!
Lực lượng của Đế Phàm súc tích đến đỉnh điểm, rốt cuộc không cách nào nhịn được tiếng ‘ma kêu’ của Tuỳ Qua, kiếm đế nhất kích rốt cuộc cũng rời tay.
Trong nháy mắt khi xuất thủ, toàn thân Đế Phàm hoá thành một đạo kiếm quang sắc bén không thể nào hình dung, kiếm quang chỉ loé lên một cái liền biến mất, một khắc sau liền xuất hiện ở trước mặt Tuỳ Qua, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn.
Kiếm đế nhất kích của Đế Phàm, tinh tuý của nó vốn ở chữ nhanh, tấn mãnh, thế cho nên có thể trong nháy mắt chém xuyên không gian, xuyên vào giữa không trung, sau một khắc xuất hiện lại thì đã ở trước mặt đối thủ, phòng không thể phòng. Huống hồ gì, kiếm đế nhất kích này chính là một kích toàn lực của Đế Phàm dùng tu vi nguyên anh hậu kỳ và linh khí bạch đế kiếm tạo ra, uy thế ác liệt, sao có thể chống đỡ nổi.
Chính bởi vì như vậy, Đế Phàm mới có thể thập phần tin tưởng rằng một kích này của mình có thể triệt để giết chết Tuỳ Qua.
Chẳng qua, có thật sự dễ như vậy không?
Ngay lúc kiếm đế nhất kích của Đế Phàm xuất hiện trước mặt của Tuỳ Qua thì hắn vẫn đang ngâm xướng, tựa như không biết gì cả, nhưng quyền đầu của hắn giống như có được linh tính vậy, oanh một quyền về phía mũi kiếm của kiếm đế nhất kích một cách chuẩn xác, giống như một thánh nhân nghiêm trang túc mục, trong miệng thì thầm ‘Nhất hoa nhất thế giới. nhất mộc nhất phù sinh. Một quyền này gọi là thảo mộc nhất giới!’
Lời còn chưa dứt, một quyền này của Tuỳ Qua rốt cuộc đánh lên mũi kiếm của đối phương.
Thảo mộc nhất giới, lực lượng ẩn chứa trong một qyền này, là lực lượng do tất cả linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch và nt phóng thích ra, đại diện cho thảo mộc thế giới bên trong Hồng Mông Thạch. Tuỳ Qua thông qua linh thảo chi ca, quán thông tinh thần của linh thảo trong ngoài Hồng Mông Thạch, hoà làm một thể với đám tinh thần của đám thảo mộc này, sau đó mới xuất ra một quyền đại biểu cho cả ‘thế giới’ này.
Tu vi cảnh giới của Tuỳ Qua, quả thật không bằng Đế Phàm, cho dù đã kết thành đan thứ tám, tinh thần lực đột phá thiên tinh tâm công tầng thứ bảy thì cũng vẫn chỉ như vậy, tu vi nguyên anh hậu kỳ, rốt cuộc cũng không phải loại mà Tuỳ Qua hiện tại có thể vuotj qua được.
Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không phải lấy thực lực của hắn ra để đối kháng với Đế Phàm mà là điều chuyển lực lượng của linh thảo, linh mộc bên trong Hồng Mông Thạch để tiến hành công kích Đế Phàm. bởi vì đối với linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch mà nói thì Tuỳ Qua chính là tạo vật chủ của bọn chúng, là người thân cận với chúng nhất, nếu như hôm nay Tuỳ Qua bị người ta giết chết, đối với đám linh mộc này mà nói thì cũng giống như xây nhà lộn ngược, hoặc trồng cây dưới hồ vậy, cho nên đám thảo mộc hoàn toàn không muốn để cho chuyện này xảy ra. Kỳ thật bọn chúng đều hiểu rõ, nếu như không có Tuỳ Qua, thế giới của bọn chúng cũng sẽ sụp đổ. Cho nên, bọn chúng muốn nhờ vả tinh thần và thể xác của Tuỳ Qua thì phải phóng thích khí thế và lực lượng của bọn chúng.
Đây có thể nói là lai lịch của thảo mộc nhất giới.
Có thể nói, lực lương của một quyền này chẳng khác nào Tuỳ Qua cùng với toàn bộ thảo mộc bên trong Hồng Mông Thạch phóng thích ra, ngoài ra còn có lực lượng và khí thế của đám linh thảo vừa đâm chồi ẩn nấp bên trong nt này.
/1780
|