- Anh tin tưởng em.
Tùy Qua khách quan nói, thật sự hắn tin tưởng Lam Lan, nhưng không khả năng tin Lam Văn Cẩm.
- Nhưng anh có chút tò mò, với tu vi của em có thể thoải mái rời đi nơi này, vì sao phải lưu lại?
Tùy Qua hỏi một câu.
- Em lo lắng cho cha.
Lam Lan than nhẹ nói:
- Nói như thế nào ông ấy là cha em. Hơn nữa em biết lần này ông ấy bị song quy thật oan, ông chỉ là vật hi sinh trong đấu tranh chính trị mà thôi. Em ở trong này ít nhất không để cho ông bị đánh hay hãm hại.
- Vậy em có tính toán gì không, chẳng lẽ tiếp tục ở lại đây dây dưa, em còn chuẩn bị dây dưa cho tới chết hay sao?
Tùy Qua nói giỡn.
- Em không phải đang suy nghĩ đối sách sao.
Lam Lan nói:
- Nhưng anh đã đến đây, em cũng không cần tiếp tục lo lắng.
- Em đã tin tưởng anh như vậy, có phải đều nghe theo anh không?
Tùy Qua hỏi.
Lam Lan gật đầu.
- Tốt lắm.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại đã tối, em ngủ một giấc đi.
Ngủ?
Lam Lan kinh ngạc nhìn Tùy Qua, sau đó thấy được nụ cười xấu xa trên mặt hắn.
Lam Lan nhìn vẻ mặt “vô sỉ” của Tùy Qua, vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói:
- Anh…đang suy nghĩ gì vậy, nơi này là địa phương thẩm vấn, còn có máy giám thị đâu.
- Hiện tại không có.
Tùy Qua dứt lời, chỉ nghe hai tiếng vang, hai cameras đã vỡ nát.
- Uy, rốt cục anh muốn làm gì?
Lam Lan cảm nhận được “uy hiếp”.
- Đừng lo lắng, cha em đã ngủ rồi. Những người khác đều “lo việc của mình” sẽ không tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta.
Tùy Qua nói:
- Không cần nghĩ chuyện gì khác, không phải đi phiền lòng, anh sẽ giải quyết.
- Nhưng mà, nơi này…không thích hợp đi?
- Vậy rốt cục là địa phương nào thích hợp?
Tùy Qua cười hỏi:
- Lên trời xuống đất xuống biển, em nói địa phương nào thích hợp? Anh sẽ mang em đi tới đó.
- Anh gấp như vậy sao?
Lam Lan cười hỏi.
- Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục bỏ qua sao?
Tùy Qua có chút nghiêm túc hỏi.
Lam Lan lắc đầu, lời của Tùy Qua làm nàng động tâm, nhưng tình cảnh bây giờ nàng làm sao có thể yên tâm đây?
- Tiểu Ngân Trùng, lăn ra đây!
Tùy Qua gọi tiểu Ngân Trùng đi ra, sau đó nói:
- Ngươi bảo vệ cha của Lan tỷ cho tốt, chờ ta trở lại.
- Lão đại yên tâm đi làm chuyện vui vẻ của ngươi là được.
Tiểu Ngân Trùng son sắt nói.
Lam Lan đỏ mặt, chỉ sau một lát nàng phát hiện Tùy Qua đã đưa nàng rời khỏi nhà khách, đi tới bầu trời đêm.
- Lan tỷ, em còn chưa nói chúng ta nên đi đâu đây?
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng lần này nói thế nào em cũng không trốn thoát.
- Em sẽ không chạy trốn.
Lam Lan nói:
- Giữa chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình ý lẫn nhau đã không cần nói nữa, trên thực tế lúc ở Tây Tạng, em thiếu chút nữa bị quái vật làm thịt, em đã có chút hối hận.
- Hối hận chuyện gì đây?
Tùy Qua biết rõ còn cố hỏi.
- Hối hận vì sao đến bây giờ chúng ta chưa làm chuyện đó.
Lam Lan hừ một tiếng, sau đó nói:
- Hiện tại đi Châu Úc, được không?
- Hiện tại?
Tùy Qua không nghĩ nàng đưa ra yêu cầu như thế.
- Phải.
Lam Lan đáp:
- Nếu như anh không muốn tiếp tục bỏ qua.
- Tốt lắm.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nhưng em ở trong Hồng Mông Thạch chờ anh chốc lát.
Nếu thời gian sung túc, Tùy Qua chỉ ước lập tức cùng Lam Lan gần gũi, thản nhiên vượt biển, nhưng thời gian cấp bách, hắn chỉ phải thu nàng vào Hồng Mông Thạch, tiếp tục dùng thân pháp cực nhanh bay về hướng Châu Úc.
Bất quá đối với hắn mà nói, cho dù xa xôi cũng chỉ dùng một giờ đã tới.
Lam Lan muốn hắn đưa nàng đến một nông trường, hiện tại đã là đêm khuya.
Hai người xuất hiện trước một biệt thự trong nông trường.
- Quá muộn rồi, quấy rầy người ta thật không tốt.
Tùy Qua thấp giọng nói:
- Đây là nơi nào vậy?
- Đây là nông trường của mẹ em.
Lam Lan nói xong nhấn chuông cửa.
Một phụ nữ trung niên đi ra, ôm Lam Lan, ánh mắt nhìn qua Tùy Qua:
- Con gái, ai đây?
- Bạn trai của con.
Lam Lan cười nói:
- Mẹ không phải luôn muốn gặp bạn trai của con sao?
Người phụ nữ lại nhiệt tình ôm Tùy Qua chào hỏi, khiến cho hắn có chút ngượng ngùng.
Theo sau bà mời hai người vào nhà.
Lúc này Tùy Qua mới biết bà tên Du Phàm Mộng, kinh doanh nông trường, hiệu quả rất tốt.
- Tiểu Tùy, cậu đang làm gì ah?
Du Phàm Mộng hỏi.
- Anh ấy cũng kinh doanh, tài sản vài ngàn triệu đi. Tóm lại không cần hỏi, mẹ, tụi con nhập cư trái phép tới, thời gian quý giá, cho tụi con đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Lam Lan nói:
- Dù sao mẹ đã gặp được anh ấy rồi.
- Nhập cư trái phép?
Du Phàm Mộng kinh hãi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Không có việc gì.
Lam Lan đáp:
- Sau này sẽ giải thích với mẹ. Hiện tại tụi con cần đi ngủ.
Nói xong Lam Lan kéo Tùy Qua chạy lên phòng khách trên lầu, lưu lại Du Phàm Mộng đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi vào phòng, Tùy Qua lên tiếng:
- Thật không nghĩ tới em muốn anh đưa em tới nơi này.
- Có gì mà kỳ quái đâu.
Lam Lan cười nói:
- Trước kia em từng đáp ứng mẹ em, nhất định cho bà gặp qua bạn trai của em sau đó mới có thể gần gũi, miễn cho bà lo lắng em lựa chọn sai người. Nghiêm khắc mà nói bà nên sát hạch anh một phen, nhưng cửa ải này xem như có thể miễn, tiết kiệm thời gian đó thôi. Em biết anh khẳng định đã muốn rục rịch. Nhưng tốt xấu phải cho em tắm rửa một chút, em đã ở nhà khách hơn một ngày rồi đâu.
…
Khi mặt trời vừa mọc, hai người mới buông nhau ra.
Trên mặt hai người tràn ngập vẻ thỏa mãn yên tĩnh, không hề có chút vẻ mỏi mệt.
- Đi dạo với em một chút đi.
Lam Lan ôn nhu nói.
- Không mặc quần áo sao?
Tùy Qua hỏi.
- Anh thật sự là đáng ghét!
Lam Lan bật cười:
- Vô nghĩa, phải mặc quần áo! Nhanh lên, ánh mặt trời sáng sớm tốt nhất, đợi tới trưa sẽ nóng chết người.
- Được rồi, đi cùng em.
Tùy Qua nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
Hai người nắm tay dạo bước, mỗi bước đi của Lam Lan lại có một nụ hoa ven đường nở rộ khiến nàng tò mò nhìn Tùy Qua.
- Hạnh phúc chính là một đường hoa nở.
Tùy Qua mỉm cười giải thích:
- Em đã gả cho anh, cuộc sống sau này của em là mỗi bước nở hoa, sẽ luôn hạnh phúc mãi mãi.
- Nói thật là dễ nghe.
Lam Lan hừ một tiếng:
- Nhưng lời này anh nói qua với bao nhiêu cô gái rồi?
- Chỉ một mình em.
Hắn cũng không hề nói dối.
- Không sao, em chỉ là nói mà thôi.
Lam Lan rất nhanh cười nói:
- Em biết anh không thuộc về một mình em. Nhưng anh nói rất đúng, em ở chung với anh kỳ thật cảm thấy thật hạnh phúc, hơn nữa có được hạnh phúc mà nhiều cô gái khác không có được. Cho nên em đã thật thỏa mãn.
Tùy Qua dừng bước, nắm tay nàng:
- Yên tâm đi, anh sẽ để cho em vĩnh viễn hạnh phúc, không rời không xa.
- Nhớ kỹ lời anh nói.
Lam Lan nhắc nhở.
Tùy Qua gật mạnh đầu.
- Mẹ gọi chúng ta về ăn điểm tâm.
Lam Lan nhìn về hướng biệt thự:
- Đợi lát nữa anh còn phải trải qua khảo nghiệm của bà. Đúng rồi, anh có thời gian không?
- Cũng may di động không vang, xem ra tạm thời vô sự.
Tùy Qua nói.
Tùy Qua khách quan nói, thật sự hắn tin tưởng Lam Lan, nhưng không khả năng tin Lam Văn Cẩm.
- Nhưng anh có chút tò mò, với tu vi của em có thể thoải mái rời đi nơi này, vì sao phải lưu lại?
Tùy Qua hỏi một câu.
- Em lo lắng cho cha.
Lam Lan than nhẹ nói:
- Nói như thế nào ông ấy là cha em. Hơn nữa em biết lần này ông ấy bị song quy thật oan, ông chỉ là vật hi sinh trong đấu tranh chính trị mà thôi. Em ở trong này ít nhất không để cho ông bị đánh hay hãm hại.
- Vậy em có tính toán gì không, chẳng lẽ tiếp tục ở lại đây dây dưa, em còn chuẩn bị dây dưa cho tới chết hay sao?
Tùy Qua nói giỡn.
- Em không phải đang suy nghĩ đối sách sao.
Lam Lan nói:
- Nhưng anh đã đến đây, em cũng không cần tiếp tục lo lắng.
- Em đã tin tưởng anh như vậy, có phải đều nghe theo anh không?
Tùy Qua hỏi.
Lam Lan gật đầu.
- Tốt lắm.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại đã tối, em ngủ một giấc đi.
Ngủ?
Lam Lan kinh ngạc nhìn Tùy Qua, sau đó thấy được nụ cười xấu xa trên mặt hắn.
Lam Lan nhìn vẻ mặt “vô sỉ” của Tùy Qua, vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói:
- Anh…đang suy nghĩ gì vậy, nơi này là địa phương thẩm vấn, còn có máy giám thị đâu.
- Hiện tại không có.
Tùy Qua dứt lời, chỉ nghe hai tiếng vang, hai cameras đã vỡ nát.
- Uy, rốt cục anh muốn làm gì?
Lam Lan cảm nhận được “uy hiếp”.
- Đừng lo lắng, cha em đã ngủ rồi. Những người khác đều “lo việc của mình” sẽ không tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta.
Tùy Qua nói:
- Không cần nghĩ chuyện gì khác, không phải đi phiền lòng, anh sẽ giải quyết.
- Nhưng mà, nơi này…không thích hợp đi?
- Vậy rốt cục là địa phương nào thích hợp?
Tùy Qua cười hỏi:
- Lên trời xuống đất xuống biển, em nói địa phương nào thích hợp? Anh sẽ mang em đi tới đó.
- Anh gấp như vậy sao?
Lam Lan cười hỏi.
- Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục bỏ qua sao?
Tùy Qua có chút nghiêm túc hỏi.
Lam Lan lắc đầu, lời của Tùy Qua làm nàng động tâm, nhưng tình cảnh bây giờ nàng làm sao có thể yên tâm đây?
- Tiểu Ngân Trùng, lăn ra đây!
Tùy Qua gọi tiểu Ngân Trùng đi ra, sau đó nói:
- Ngươi bảo vệ cha của Lan tỷ cho tốt, chờ ta trở lại.
- Lão đại yên tâm đi làm chuyện vui vẻ của ngươi là được.
Tiểu Ngân Trùng son sắt nói.
Lam Lan đỏ mặt, chỉ sau một lát nàng phát hiện Tùy Qua đã đưa nàng rời khỏi nhà khách, đi tới bầu trời đêm.
- Lan tỷ, em còn chưa nói chúng ta nên đi đâu đây?
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng lần này nói thế nào em cũng không trốn thoát.
- Em sẽ không chạy trốn.
Lam Lan nói:
- Giữa chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình ý lẫn nhau đã không cần nói nữa, trên thực tế lúc ở Tây Tạng, em thiếu chút nữa bị quái vật làm thịt, em đã có chút hối hận.
- Hối hận chuyện gì đây?
Tùy Qua biết rõ còn cố hỏi.
- Hối hận vì sao đến bây giờ chúng ta chưa làm chuyện đó.
Lam Lan hừ một tiếng, sau đó nói:
- Hiện tại đi Châu Úc, được không?
- Hiện tại?
Tùy Qua không nghĩ nàng đưa ra yêu cầu như thế.
- Phải.
Lam Lan đáp:
- Nếu như anh không muốn tiếp tục bỏ qua.
- Tốt lắm.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nhưng em ở trong Hồng Mông Thạch chờ anh chốc lát.
Nếu thời gian sung túc, Tùy Qua chỉ ước lập tức cùng Lam Lan gần gũi, thản nhiên vượt biển, nhưng thời gian cấp bách, hắn chỉ phải thu nàng vào Hồng Mông Thạch, tiếp tục dùng thân pháp cực nhanh bay về hướng Châu Úc.
Bất quá đối với hắn mà nói, cho dù xa xôi cũng chỉ dùng một giờ đã tới.
Lam Lan muốn hắn đưa nàng đến một nông trường, hiện tại đã là đêm khuya.
Hai người xuất hiện trước một biệt thự trong nông trường.
- Quá muộn rồi, quấy rầy người ta thật không tốt.
Tùy Qua thấp giọng nói:
- Đây là nơi nào vậy?
- Đây là nông trường của mẹ em.
Lam Lan nói xong nhấn chuông cửa.
Một phụ nữ trung niên đi ra, ôm Lam Lan, ánh mắt nhìn qua Tùy Qua:
- Con gái, ai đây?
- Bạn trai của con.
Lam Lan cười nói:
- Mẹ không phải luôn muốn gặp bạn trai của con sao?
Người phụ nữ lại nhiệt tình ôm Tùy Qua chào hỏi, khiến cho hắn có chút ngượng ngùng.
Theo sau bà mời hai người vào nhà.
Lúc này Tùy Qua mới biết bà tên Du Phàm Mộng, kinh doanh nông trường, hiệu quả rất tốt.
- Tiểu Tùy, cậu đang làm gì ah?
Du Phàm Mộng hỏi.
- Anh ấy cũng kinh doanh, tài sản vài ngàn triệu đi. Tóm lại không cần hỏi, mẹ, tụi con nhập cư trái phép tới, thời gian quý giá, cho tụi con đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Lam Lan nói:
- Dù sao mẹ đã gặp được anh ấy rồi.
- Nhập cư trái phép?
Du Phàm Mộng kinh hãi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Không có việc gì.
Lam Lan đáp:
- Sau này sẽ giải thích với mẹ. Hiện tại tụi con cần đi ngủ.
Nói xong Lam Lan kéo Tùy Qua chạy lên phòng khách trên lầu, lưu lại Du Phàm Mộng đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi vào phòng, Tùy Qua lên tiếng:
- Thật không nghĩ tới em muốn anh đưa em tới nơi này.
- Có gì mà kỳ quái đâu.
Lam Lan cười nói:
- Trước kia em từng đáp ứng mẹ em, nhất định cho bà gặp qua bạn trai của em sau đó mới có thể gần gũi, miễn cho bà lo lắng em lựa chọn sai người. Nghiêm khắc mà nói bà nên sát hạch anh một phen, nhưng cửa ải này xem như có thể miễn, tiết kiệm thời gian đó thôi. Em biết anh khẳng định đã muốn rục rịch. Nhưng tốt xấu phải cho em tắm rửa một chút, em đã ở nhà khách hơn một ngày rồi đâu.
…
Khi mặt trời vừa mọc, hai người mới buông nhau ra.
Trên mặt hai người tràn ngập vẻ thỏa mãn yên tĩnh, không hề có chút vẻ mỏi mệt.
- Đi dạo với em một chút đi.
Lam Lan ôn nhu nói.
- Không mặc quần áo sao?
Tùy Qua hỏi.
- Anh thật sự là đáng ghét!
Lam Lan bật cười:
- Vô nghĩa, phải mặc quần áo! Nhanh lên, ánh mặt trời sáng sớm tốt nhất, đợi tới trưa sẽ nóng chết người.
- Được rồi, đi cùng em.
Tùy Qua nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
Hai người nắm tay dạo bước, mỗi bước đi của Lam Lan lại có một nụ hoa ven đường nở rộ khiến nàng tò mò nhìn Tùy Qua.
- Hạnh phúc chính là một đường hoa nở.
Tùy Qua mỉm cười giải thích:
- Em đã gả cho anh, cuộc sống sau này của em là mỗi bước nở hoa, sẽ luôn hạnh phúc mãi mãi.
- Nói thật là dễ nghe.
Lam Lan hừ một tiếng:
- Nhưng lời này anh nói qua với bao nhiêu cô gái rồi?
- Chỉ một mình em.
Hắn cũng không hề nói dối.
- Không sao, em chỉ là nói mà thôi.
Lam Lan rất nhanh cười nói:
- Em biết anh không thuộc về một mình em. Nhưng anh nói rất đúng, em ở chung với anh kỳ thật cảm thấy thật hạnh phúc, hơn nữa có được hạnh phúc mà nhiều cô gái khác không có được. Cho nên em đã thật thỏa mãn.
Tùy Qua dừng bước, nắm tay nàng:
- Yên tâm đi, anh sẽ để cho em vĩnh viễn hạnh phúc, không rời không xa.
- Nhớ kỹ lời anh nói.
Lam Lan nhắc nhở.
Tùy Qua gật mạnh đầu.
- Mẹ gọi chúng ta về ăn điểm tâm.
Lam Lan nhìn về hướng biệt thự:
- Đợi lát nữa anh còn phải trải qua khảo nghiệm của bà. Đúng rồi, anh có thời gian không?
- Cũng may di động không vang, xem ra tạm thời vô sự.
Tùy Qua nói.
/1780
|