- Tô tông chủ yên tâm, chỉ cần Thiên Lam Kiếm Tông không phụ ta, ta sẽ không để Thiên Lam Kiếm Tông thất vọng!
Tùy Qua kiên định bảo chứng:
- Huống chi, người của Không Động Môn, Thục Sơn Kiếm Tông đã đắc tội với ta, ta cũng không thể để bọn họ sống thoải mái!
- Tùy tiên sinh yên tâm, đợi thời cơ chín muồi, Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta nhất định sẽ giúp Tùy tiên sinh lấy lại công đạo!
Tô Ngạn Tiên lạnh lùng nói.
- Đa tạ tông chủ.
Tùy Qua nói:
- Ta tin tưởng, không bao lâu nữa!
Sau khi dạ tiệc chấm dứt, Tùy Qua cũng không vội vã rời khỏi Thiên Lam Kiếm Tông, bởi vì hắn tính toán đi gặp mặt Tô Ngưng Yên.
Nha đầu Tô Ngưng Yên này còn ôm tâm sự nặng nề, làm bằng hữu, Tùy Qua cảm thấy cần phải quan tâm đến nàng.
Hôm nay, Tùy Qua đã là khách quý của Thiên Lam Kiếm Tông, chỉ cần không phải cấm địa của Thiên Lam Kiếm Tông , những người còn lại cũng sẽ không can thiệp tự do của hắn.
Thần niệm của Tùy Qua quét ra, rất nhanh chóng tìm thấy vị trí của Tô Ngưng Yên, sau đó bóng người chợt lóe, đã đến chỗ ở của Tô Ngưng Yên.
Lúc này, trăng treo trên cao, Tô Ngưng Yên ngồi một mình trên một ngọn núi cao, nhìn mặt trăng, uống từng ngụm rượu, cảnh tượng này hết sức có hình ảnh, khiến Tùy Qua có một loại cảm giác đi vào trong tranh vẽ, cho nên Tùy Qua không lập tức mở miệng nói chuyện, để tránh quấy nhiễu Tô Ngưng Yên, phá hư hình ảnh đẹp đẽ lúc này.
Mà Tô Ngưng Yên, tựa hồ cũng không chú ý tới Tùy Qua, tiếp tục uống rượu, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ tâm sự nặng nề.
Sau khi uống một trận, Tô Ngưng Yên đột nhiên ném hồ lô rượu trong tay, cả người chợt lao xuống núi cao vạn trượng.
Vù!
Cả người nàng rơi xuống, hoàn toàn không sử dụng phi hành thuật!
Chẳng lẽ nàng nhất thời hồ đồ sao?
Tùy Qua thầm giật mình, Tô Ngưng Yên là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại trượt chân rơi xuống vực?
Thân hình Tô Ngưng Yên vẫn không chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, tựa hồ nàng thật sự đã rất say rồi.
Tùy Qua than nhẹ một tiếng, bóng người chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo Tô Ngưng Yên, ôm lấy lưng nàng, một lần nữa bay lên vách núi.
Đến trên vách núi, Tùy Qua đặt nàng trên mặt đất, chuẩn bị bức men say trong cơ thể nàng ra ngoài, lại thấy Tô Ngưng Yên đột nhiên mở mắt, nhìn hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn tự sát sao?
Tùy Qua lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta nghĩ ngươi uống rượu say, trượt chân rơi xuống vách núi.
- Ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể trượt chân rơi xuống vách núi?
Tô Ngưng Yên cười khổ nói:
- Huống chi, ngươi đã bao giờ nghe nói có tu sĩ Nguyên Anh kỳ uống rượu sau ngã chết hay chưa? Chúng ta có hộ thể cương khí, cho dù ngã xuống, cũng không thể trực tiếp ngã chết được?
- Cái này. . . Ta không nghĩ nhiều như vậy.
Tùy Qua buồn rầu nói. Đúng là, vừa rồi hắn thật sự không nghĩ đến vấn đề này.
- Được rồi, ngươi cũng là một phen hảo tâm.
Tô Ngưng Yên nói, trên người toát ra một làn hơi nước màu trắng, đó là rượu cồn trong cơ thể nàng trực tiếp bị ép ra. Rất nhanh, trong mắt và trên mặt Tô Ngưng Yên hoàn toàn tiêu tán cảm giác say, nói với Tùy Qua:
- Ngươi không phải đi tham dự dạ tiệc của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta sao, làm sao lại ở đây?
- Kết thúc rồi.
Tùy Qua nói:
- Chợt nhớ ta còn chưa cáo biệt bằng hữu, cho nên cũng chưa vội vả rời đi, tính toán chạy tới cáo biệt ngươi. Nếu như vận khí không tệ, còn có thể kiếm chút rượu uống.
- Ngươi cho ta là bằng hữu?
Tô Ngưng Yên hỏi.
- Làm sao, Tùy Qua này không xứng làm bằng hữu của ngươi hay sao?
- Không phải.
Tô Ngưng Yên nói:
- Có thể làm bằng hữu của ngươi, có lẽ là một chuyện may mắn. Dù sao, ngươi là khách quý của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta, ngay cả tông chủ và tất cả Thái thượng trưởng lão, hiện tại đối với ngươi cũng rất khách khí.
- Nhưng bọn hắn không phải bằng hữu của ta.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, uống rượu với bọn họ, hoàn toàn không có cảm giác uống rượu. Ta thấy vừa rồi ngươi uống rượu một mình, vốn tính toán đến uống cùng ngươi, không ngờ ngươi lại rơi xuống vực, làm cho người ta sợ bóng sợ gió một trận.
- Muốn uống rượu thì khó gì, ở đây ta còn nhiều rượu lắm.
Tô Ngưng Yên lại nói, lấy ra hai hồ lô rượu, đưa một cái cho Tùy Qua:
- Nhưng, nếu là uống rượu giữa bạn bè, không nên dụng công lực bức rượu ra ngoài, nếu không không còn ý nghĩa gì nữa.
- Nhưng hình như vừa rồi ngươi mới làm như vậy.
Tùy Qua nghiêm trang nói.
- Vừa rồi không tính.
Tô Ngưng Yên khẽ hừ một tiếng, sau đó giơ hồ lô rượu đụng một cái với Tùy Qua.
Sau khi uống một trận, Tùy Qua đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tô cô nương, ngươi hình như có tâm sự?
- Người nào cũng có chút tâm sự, chuyện này có gì kỳ quái.
Tô Ngưng Yên nói:
- Ngươi là một người đàn ông, vì sao bát quái như vậy, quan tâm tâm sự của người khác?
- Ta không quan tâm người khác, ta là quan tâm bằng hữu.
Tùy Qua nói:
- Nếu là chuyện của người khác, ta cũng chẳng muốn đi quan tâm. Nếu ngươi không ngần ngại, có thể nói cho ta một chút, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi. Giống như ngươi nói, bây giờ ta coi như có chút lực ảnh hưởng ở Thiên Lam Kiếm Tông rồi.
- Thôi đi, ngươi thật sự có chút lực ảnh hưởng, nhưng ngươi làm sao có thể ảnh hưởng tới sự vụ nội bộ của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta.
Tô Ngưng Yên nói tới đây, dừng lại, hung hăng uống một ngụm rượu, mới nói tiếp:
- Ta không sợ ngươi chê cười ta, thật ra ta muốn làm tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông!
Sau khi nói lời này, Tô Ngưng Yên thấy Tùy Qua không có phản ứng gì, lại nói:
- Ngươi không cảm thấy ta buồn cười sao?
- Có cái gì buồn cười?
Tùy Qua hỏi ngược lại:
- Trong thế tục có một câu nói là binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt. Nếu con người không có dã tâm, sẽ rất khó có tiến bộ. Cho nên, ngươi có dã tâm như vậy, chưa chắc không phải chuyện tốt, có lẽ đây chính là động lực tiến bộ của ngươi.
- Ngươi cũng biết an ủi người khác, nhưng ngươi không biết, ta căn bản không thể nào trở thành tông chủ của Thiên Lam Kiếm Tông.
Tô Ngưng Yên thở dài nói.
- Vì sao? Bởi vì ngươi là nữ nhân? Cái này không đúng, tông chủ hiện tại của các ngươi không phải cũng là một nữ nhân sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Nàng dĩ nhiên có thể, bởi vì phụ thân của nàng đã từng là phó tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, hiện giờ cũng là Thái thượng trưởng lão của Thiên Lam Kiếm Tông, hơn nữa còn là Thái thượng trưởng lão có lực ảnh hưởng rất lớn.
Tô Ngưng Yên nói:
- Ta không giống, ta không có tư cách này.
- Muốn trở thành tông chủ một phái, không phải dựa vào là tư cách, mà là cảnh giới tu vi bản thân. Huống chi cho dù không có tư cách, cũng là có thể sáng tạo ra tư cách không phải sao?
Tùy Qua trấn an Tô Ngưng Yên.
- Không. . . Ngươi không rõ .
Tô Ngưng Yên lại uống một ngụm rượu, sau đó lấy hết dũng khí nói:
- Ngươi biết không, ta thật ra là con gái của tông chủ. Điểm này, ngươi không nhìn ra đúng không?
Tùy Qua kiên định bảo chứng:
- Huống chi, người của Không Động Môn, Thục Sơn Kiếm Tông đã đắc tội với ta, ta cũng không thể để bọn họ sống thoải mái!
- Tùy tiên sinh yên tâm, đợi thời cơ chín muồi, Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta nhất định sẽ giúp Tùy tiên sinh lấy lại công đạo!
Tô Ngạn Tiên lạnh lùng nói.
- Đa tạ tông chủ.
Tùy Qua nói:
- Ta tin tưởng, không bao lâu nữa!
Sau khi dạ tiệc chấm dứt, Tùy Qua cũng không vội vã rời khỏi Thiên Lam Kiếm Tông, bởi vì hắn tính toán đi gặp mặt Tô Ngưng Yên.
Nha đầu Tô Ngưng Yên này còn ôm tâm sự nặng nề, làm bằng hữu, Tùy Qua cảm thấy cần phải quan tâm đến nàng.
Hôm nay, Tùy Qua đã là khách quý của Thiên Lam Kiếm Tông, chỉ cần không phải cấm địa của Thiên Lam Kiếm Tông , những người còn lại cũng sẽ không can thiệp tự do của hắn.
Thần niệm của Tùy Qua quét ra, rất nhanh chóng tìm thấy vị trí của Tô Ngưng Yên, sau đó bóng người chợt lóe, đã đến chỗ ở của Tô Ngưng Yên.
Lúc này, trăng treo trên cao, Tô Ngưng Yên ngồi một mình trên một ngọn núi cao, nhìn mặt trăng, uống từng ngụm rượu, cảnh tượng này hết sức có hình ảnh, khiến Tùy Qua có một loại cảm giác đi vào trong tranh vẽ, cho nên Tùy Qua không lập tức mở miệng nói chuyện, để tránh quấy nhiễu Tô Ngưng Yên, phá hư hình ảnh đẹp đẽ lúc này.
Mà Tô Ngưng Yên, tựa hồ cũng không chú ý tới Tùy Qua, tiếp tục uống rượu, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ tâm sự nặng nề.
Sau khi uống một trận, Tô Ngưng Yên đột nhiên ném hồ lô rượu trong tay, cả người chợt lao xuống núi cao vạn trượng.
Vù!
Cả người nàng rơi xuống, hoàn toàn không sử dụng phi hành thuật!
Chẳng lẽ nàng nhất thời hồ đồ sao?
Tùy Qua thầm giật mình, Tô Ngưng Yên là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại trượt chân rơi xuống vực?
Thân hình Tô Ngưng Yên vẫn không chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, tựa hồ nàng thật sự đã rất say rồi.
Tùy Qua than nhẹ một tiếng, bóng người chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo Tô Ngưng Yên, ôm lấy lưng nàng, một lần nữa bay lên vách núi.
Đến trên vách núi, Tùy Qua đặt nàng trên mặt đất, chuẩn bị bức men say trong cơ thể nàng ra ngoài, lại thấy Tô Ngưng Yên đột nhiên mở mắt, nhìn hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn tự sát sao?
Tùy Qua lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta nghĩ ngươi uống rượu say, trượt chân rơi xuống vách núi.
- Ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể trượt chân rơi xuống vách núi?
Tô Ngưng Yên cười khổ nói:
- Huống chi, ngươi đã bao giờ nghe nói có tu sĩ Nguyên Anh kỳ uống rượu sau ngã chết hay chưa? Chúng ta có hộ thể cương khí, cho dù ngã xuống, cũng không thể trực tiếp ngã chết được?
- Cái này. . . Ta không nghĩ nhiều như vậy.
Tùy Qua buồn rầu nói. Đúng là, vừa rồi hắn thật sự không nghĩ đến vấn đề này.
- Được rồi, ngươi cũng là một phen hảo tâm.
Tô Ngưng Yên nói, trên người toát ra một làn hơi nước màu trắng, đó là rượu cồn trong cơ thể nàng trực tiếp bị ép ra. Rất nhanh, trong mắt và trên mặt Tô Ngưng Yên hoàn toàn tiêu tán cảm giác say, nói với Tùy Qua:
- Ngươi không phải đi tham dự dạ tiệc của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta sao, làm sao lại ở đây?
- Kết thúc rồi.
Tùy Qua nói:
- Chợt nhớ ta còn chưa cáo biệt bằng hữu, cho nên cũng chưa vội vả rời đi, tính toán chạy tới cáo biệt ngươi. Nếu như vận khí không tệ, còn có thể kiếm chút rượu uống.
- Ngươi cho ta là bằng hữu?
Tô Ngưng Yên hỏi.
- Làm sao, Tùy Qua này không xứng làm bằng hữu của ngươi hay sao?
- Không phải.
Tô Ngưng Yên nói:
- Có thể làm bằng hữu của ngươi, có lẽ là một chuyện may mắn. Dù sao, ngươi là khách quý của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta, ngay cả tông chủ và tất cả Thái thượng trưởng lão, hiện tại đối với ngươi cũng rất khách khí.
- Nhưng bọn hắn không phải bằng hữu của ta.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, uống rượu với bọn họ, hoàn toàn không có cảm giác uống rượu. Ta thấy vừa rồi ngươi uống rượu một mình, vốn tính toán đến uống cùng ngươi, không ngờ ngươi lại rơi xuống vực, làm cho người ta sợ bóng sợ gió một trận.
- Muốn uống rượu thì khó gì, ở đây ta còn nhiều rượu lắm.
Tô Ngưng Yên lại nói, lấy ra hai hồ lô rượu, đưa một cái cho Tùy Qua:
- Nhưng, nếu là uống rượu giữa bạn bè, không nên dụng công lực bức rượu ra ngoài, nếu không không còn ý nghĩa gì nữa.
- Nhưng hình như vừa rồi ngươi mới làm như vậy.
Tùy Qua nghiêm trang nói.
- Vừa rồi không tính.
Tô Ngưng Yên khẽ hừ một tiếng, sau đó giơ hồ lô rượu đụng một cái với Tùy Qua.
Sau khi uống một trận, Tùy Qua đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tô cô nương, ngươi hình như có tâm sự?
- Người nào cũng có chút tâm sự, chuyện này có gì kỳ quái.
Tô Ngưng Yên nói:
- Ngươi là một người đàn ông, vì sao bát quái như vậy, quan tâm tâm sự của người khác?
- Ta không quan tâm người khác, ta là quan tâm bằng hữu.
Tùy Qua nói:
- Nếu là chuyện của người khác, ta cũng chẳng muốn đi quan tâm. Nếu ngươi không ngần ngại, có thể nói cho ta một chút, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi. Giống như ngươi nói, bây giờ ta coi như có chút lực ảnh hưởng ở Thiên Lam Kiếm Tông rồi.
- Thôi đi, ngươi thật sự có chút lực ảnh hưởng, nhưng ngươi làm sao có thể ảnh hưởng tới sự vụ nội bộ của Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta.
Tô Ngưng Yên nói tới đây, dừng lại, hung hăng uống một ngụm rượu, mới nói tiếp:
- Ta không sợ ngươi chê cười ta, thật ra ta muốn làm tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông!
Sau khi nói lời này, Tô Ngưng Yên thấy Tùy Qua không có phản ứng gì, lại nói:
- Ngươi không cảm thấy ta buồn cười sao?
- Có cái gì buồn cười?
Tùy Qua hỏi ngược lại:
- Trong thế tục có một câu nói là binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt. Nếu con người không có dã tâm, sẽ rất khó có tiến bộ. Cho nên, ngươi có dã tâm như vậy, chưa chắc không phải chuyện tốt, có lẽ đây chính là động lực tiến bộ của ngươi.
- Ngươi cũng biết an ủi người khác, nhưng ngươi không biết, ta căn bản không thể nào trở thành tông chủ của Thiên Lam Kiếm Tông.
Tô Ngưng Yên thở dài nói.
- Vì sao? Bởi vì ngươi là nữ nhân? Cái này không đúng, tông chủ hiện tại của các ngươi không phải cũng là một nữ nhân sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Nàng dĩ nhiên có thể, bởi vì phụ thân của nàng đã từng là phó tông chủ Thiên Lam Kiếm Tông, hiện giờ cũng là Thái thượng trưởng lão của Thiên Lam Kiếm Tông, hơn nữa còn là Thái thượng trưởng lão có lực ảnh hưởng rất lớn.
Tô Ngưng Yên nói:
- Ta không giống, ta không có tư cách này.
- Muốn trở thành tông chủ một phái, không phải dựa vào là tư cách, mà là cảnh giới tu vi bản thân. Huống chi cho dù không có tư cách, cũng là có thể sáng tạo ra tư cách không phải sao?
Tùy Qua trấn an Tô Ngưng Yên.
- Không. . . Ngươi không rõ .
Tô Ngưng Yên lại uống một ngụm rượu, sau đó lấy hết dũng khí nói:
- Ngươi biết không, ta thật ra là con gái của tông chủ. Điểm này, ngươi không nhìn ra đúng không?
/1780
|