- Mộc Hoàng bớt giận, chúng ta sẽ mời hắn đi gặp Mộc Hoàng.
Một đầu yêu thảo khác lo sợ nói ra.
- Vậy nhanh đi.
Tùy Qua nói:
- Đừng làm cho ta đợi lâu!
Vài đầu yêu thảo đáp ứng sau đó chui vào trong đất, đi tìm gốc tiên thảo mà Tùy Qua điểm danh muốn gặp.
Qua chừng mười phút, gốc tiên thảo này mới chậm chạp xuất hiện.
Tên này là một gốc linh chi biến thành tiên thảo, nhưng mà là "Công" , cho nên bộ dáng nam tử tuấn mỹ, tên này còn ngạo mạn, có lẽ là bởi vì tu thành tiên thảo đây.
- Ngươi tên là gì?
Tùy Qua hỏi.
- Lâm Chi Tiên.
- Cái tên rất chuẩn xác.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói:
- Lâm Chi Tiên, ngươi có bằng lòng giúp ta hay không?
- Vì sao ta phải giúp ngươi?
Lâm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, mói:
- Tuy ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, nhưng tu vị cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ cũng bỏ đi, còn chưa tới mức sai sử ta.
- Úc, ngươi không phục?
Tùy Qua ngữ khí chuyển sang lạnh lẽo.
- Đừng tưởng rằng ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp gia trì, thì thật sự có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ!
Lâm Chi Tiên đúng là muốn khiêu chiến quyền uy của Tùy Qua.
- Ta hiệu lệnh, ngươi không thể không nghe!
Tùy Qua lạnh lùng nói, toàn lực thúc dục Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, lần này đúng là không được, khí thế uy áp quanh người Tùy Qua trong khoảng khắc tăng lên gấp trăm ngàn lần, lập tức, Lâm Chi Tiên có cảm giác hít thở không thông, mà những yêu thảo đứng cạnh hắn lại lập tức quỳ xuống, sợ hãi không nhẹ.
Đồng thờ cỏ cây cả loạn cổ lâm này đồng lọt hơi nghiêng về phía Tùy Qua, hình thành cảnh tượng "Vạn thảo hướng tông".
- Lâm Chi Tiên, ngươi còn dám nói ta không thể hiệu lệnh thiên hạ cỏ cây sao? Ta không thể hiệu lệnh ngươi sao!
Tùy Qua nhìn Lâm Chi Tiên quát, khí thế uy áp không ai bì nổi sinh ra, cơ hồ khiến Lâm Chi Tiên có cảm giác thân thể nổ tung, tu vị ngàn năm sắp bị hủy hoại trong chốc lát cho nên hắn vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Mộc Hoàng bớt giận! Mộc Hoàng tha mạng!
Tùy Qua thu khí thế uy áp, cười lạnh một tiếng:
- Lâm Chi Tiên, ngươi thật sự là không biết sống chết! Nhưng mà hôm nay ta không có công phu tới thu thập ngươi, chỉ muốn ngươi nghe kỹ cho ta, yêu thảo cả loạn cổ lâm và ngươi phải nghe ta triệu tập. Mặt khác, nhanh chóng tìm ra trận pháp, cấm chế, còn có các loại bí tàng nữa.
- Đúng, đúng.
Lâm Chi Tiên như được đại xá, liền vội vàng gật đầu.
- Đám các ngươi đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên.
Tùy Qua cho hai gốc linh chi lột xác thành tiên thảo thả ra khỏi Hồng Mông thạch, sau đó bảo các nàng đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên làm việc. Lâm Chi Tiên vừa nhìn thấy hai chi tiên mỹ nữ, con mắt bắn hào quang sáng ngời, tình huống này hết sức rõ ràng, Lâm Chi Tiên xem ra là "Sắc thảo", nếu như sớm biết như vậy, Tùy Qua cũng không cần đe dọa hắn, trực tiếp cho hai mỹ nữ tiên thảo xuất hiện là được.
Nhưng mà hai mỹ nữ tiên thảo lại hoàn toàn không ưa Lâm Chi Tiên, nhìn ánh mắt của tên này giống như là Bạch Phú Mỹ nhìn dân công. Tùy Qua lắc đầu, chuyện này hắn không có biện pháp, tiên thảo trong Hồng Mông thạch không sai biệt lắm đều sống an nhàn sung sướng, cho nên tạo thành "Thói quen" đi ra. Cho nên trong mắt của các nàng, Lâm Chi Tiên hoàn toàn chính là chưa thấy qua các mặt của xã hội, là tiên thảo không lên mặt bàn.
Đương nhiên Tùy Qua cũng không quan tâm Lâm Chi Tiên và hai tiên thảo này có phát triển cảm tình thế nào, hắn chỉ cần Lâm Chi Tiên làm việc cho hắn. Lâm Chi Tiên sống trong loạn cổ lâm đã lâu, khẳng định biết rõ rất nhiều chuyện, hoặc nói là hắn không nói bí mật cho Tùy Qua biết, nhưng mà hắn nhất định sẽ nói cho hai mỹ nữ linh chi này nghe.
Dù sao cũng là nam nhân mà, rất vui vẻ khi biểu lộ trước mặt nữ nhân.
Lâm Chi Tiên còn chưa quay về, người Côn Lôn tông đã tìm tới cửa.
Nhưng mà lúc này xuất hiện không phải đại quân Côn Lôn tông, mà là sứ giả Côn Lôn tông.
Sứ giả Côn Lôn tông là một lão đạo, tu vị Hóa Thần sơ kỳ, nhìn sắc mặt rất hiền lành.
Cái gọi là hai nước giao phong không chém sứ giả, đối phương nếu là sứ giả, nếu không làm ra biểu hêện gì thất lễ, Tùy Qua đương nhiên không thể tùy ý chém giết đối phương, hắn cho người mời lão đạo này vào phòng khách, sau đó nói:
- Thời gian của chúng ta rất quý. Cho nên, ngươi nói thẳng ý đồ đến là được.
- Ta phụng lệnh tông chủ Côn Lôn tông, đến đây chiêu hàng.
Lão đạo nói:
- Tùy thiếu tông chủ, tuy ngươi thiếu niên anh hùng, nhưng mà cũng biết kết cục khi đối nghịch với Côn Lôn tông a. Nếu không ngươi cũng không cần trốn vào loạn cổ lâm.
- Chiêu hàng? Điều kiện gì?
Tùy Qua không đếm xỉa tới mà hỏi thăm.
- Thần Thảo Tông thề thuần phục Côn Lôn, hơn nữa mỗi một năm tiến cống cho Côn Lôn tông mười tỷ Tinh Nguyên Đan.
- Mười tỷ? Côn Lôn tông thực là ưa thích công phu sư tử ngoạm đấy.
Tùy Qua nhàn nhạt nói.
- Bởi vì chúng ta biết rõ Thần Thảo Tông có bản lĩnh ở phương diện linh thảo và luyện đan. Nếu không phải như thế, tông chủ cũng không cần chiêu hàng.
Lão đạo nói tiếp đi:
- Còn có một điều kiện, Khổng Bạch Huyên phải trở lại Côn Lôn tông.
- Ách...
Tùy Qua giọng nói uyển chuyển, cười nói:
- Lão đầu, nếu như ta nói Côn Lôn tông trong vòng trăm ngày sẽ triệt để bị diệt, ngươi có tin tưởng không?
- Đương nhiên không tin!
Lão đạo nói ra:
- Côn Lôn tông cơ nghiệp muôn đời, không ai có thể dao động được! Đúng rồi, ngươi cân nhắc như thế nào?
- Không cần cân nhắc.
Tùy Qua nói ra:
- Ta muốn nhìn một chút, thực lực chân chính của Côn Lôn tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Tùy thiếu tông chủ, ngươi quyết định?
Lão đạo đứng dậy hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu, nói:
- Bởi vì lão tử đã sớm nhìn Côn Lôn tông không vừa mắt! Đúng rồi, phiền toái các ngươi động tác nhanh nhẹn một chút, muốn đánh thì đánh, đừng kéo kéo dài thời gian, lãng phí thời gian của nhau.
- Hừ!
Lão đạo hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày mai, chính là tận thế của Thần Thảo Tông các ngươi!
Ngày kế tiếp, trong loạn cổ lâm vẫn bình thường.
Lúc này đã đến mùa đông, cỏ cây trong loạn cổ lâm đại bộ phận đã tàn lụi. Nhưng mà cỏ cây tàn lụi, cũng không phải là ý nghĩa tử vong, chỉ là tạm thời hôn mê, súc tích sinh mệnh lực, chờ đợi mùa xuân sang năm.
Trong mắt Tùy Qua, hắn vẫn nhìn thấy sinh cơ bàng bạc của những cỏ cây khô héo này.
Hơn nữa cây cỏ trong loạn cổ lâm này sinh cơ tràn đầy hơn những nơi khác, có thể là bởi vì đây là chiến trường viễn cổ, có vô số tu sĩ bị thương, chết ở đây, cho nên máu huyết và thân thể của bọn họ trở thành phân bón tốt nhất cho thổ nhưỡng nơi này, cũng khiến cỏ cây nơi đây có linh tính, càng có nhiều sinh mệnh lực.
Dưới sự nỗ lực của Trúc Vấn Quân, trải qua một ngày thì nàng đã khôi phục không ít trận pháp, cấm chế, những trận pháp cấm chế này đương nhiên đều nằm gần Mính Kiếm Sơn, khiến trận pháp cấm chế này hình thành một thể với hộ sơn đại trận của Mính Kiếm Sơn.
Một đầu yêu thảo khác lo sợ nói ra.
- Vậy nhanh đi.
Tùy Qua nói:
- Đừng làm cho ta đợi lâu!
Vài đầu yêu thảo đáp ứng sau đó chui vào trong đất, đi tìm gốc tiên thảo mà Tùy Qua điểm danh muốn gặp.
Qua chừng mười phút, gốc tiên thảo này mới chậm chạp xuất hiện.
Tên này là một gốc linh chi biến thành tiên thảo, nhưng mà là "Công" , cho nên bộ dáng nam tử tuấn mỹ, tên này còn ngạo mạn, có lẽ là bởi vì tu thành tiên thảo đây.
- Ngươi tên là gì?
Tùy Qua hỏi.
- Lâm Chi Tiên.
- Cái tên rất chuẩn xác.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói:
- Lâm Chi Tiên, ngươi có bằng lòng giúp ta hay không?
- Vì sao ta phải giúp ngươi?
Lâm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, mói:
- Tuy ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, nhưng tu vị cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ cũng bỏ đi, còn chưa tới mức sai sử ta.
- Úc, ngươi không phục?
Tùy Qua ngữ khí chuyển sang lạnh lẽo.
- Đừng tưởng rằng ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp gia trì, thì thật sự có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ!
Lâm Chi Tiên đúng là muốn khiêu chiến quyền uy của Tùy Qua.
- Ta hiệu lệnh, ngươi không thể không nghe!
Tùy Qua lạnh lùng nói, toàn lực thúc dục Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, lần này đúng là không được, khí thế uy áp quanh người Tùy Qua trong khoảng khắc tăng lên gấp trăm ngàn lần, lập tức, Lâm Chi Tiên có cảm giác hít thở không thông, mà những yêu thảo đứng cạnh hắn lại lập tức quỳ xuống, sợ hãi không nhẹ.
Đồng thờ cỏ cây cả loạn cổ lâm này đồng lọt hơi nghiêng về phía Tùy Qua, hình thành cảnh tượng "Vạn thảo hướng tông".
- Lâm Chi Tiên, ngươi còn dám nói ta không thể hiệu lệnh thiên hạ cỏ cây sao? Ta không thể hiệu lệnh ngươi sao!
Tùy Qua nhìn Lâm Chi Tiên quát, khí thế uy áp không ai bì nổi sinh ra, cơ hồ khiến Lâm Chi Tiên có cảm giác thân thể nổ tung, tu vị ngàn năm sắp bị hủy hoại trong chốc lát cho nên hắn vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Mộc Hoàng bớt giận! Mộc Hoàng tha mạng!
Tùy Qua thu khí thế uy áp, cười lạnh một tiếng:
- Lâm Chi Tiên, ngươi thật sự là không biết sống chết! Nhưng mà hôm nay ta không có công phu tới thu thập ngươi, chỉ muốn ngươi nghe kỹ cho ta, yêu thảo cả loạn cổ lâm và ngươi phải nghe ta triệu tập. Mặt khác, nhanh chóng tìm ra trận pháp, cấm chế, còn có các loại bí tàng nữa.
- Đúng, đúng.
Lâm Chi Tiên như được đại xá, liền vội vàng gật đầu.
- Đám các ngươi đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên.
Tùy Qua cho hai gốc linh chi lột xác thành tiên thảo thả ra khỏi Hồng Mông thạch, sau đó bảo các nàng đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên làm việc. Lâm Chi Tiên vừa nhìn thấy hai chi tiên mỹ nữ, con mắt bắn hào quang sáng ngời, tình huống này hết sức rõ ràng, Lâm Chi Tiên xem ra là "Sắc thảo", nếu như sớm biết như vậy, Tùy Qua cũng không cần đe dọa hắn, trực tiếp cho hai mỹ nữ tiên thảo xuất hiện là được.
Nhưng mà hai mỹ nữ tiên thảo lại hoàn toàn không ưa Lâm Chi Tiên, nhìn ánh mắt của tên này giống như là Bạch Phú Mỹ nhìn dân công. Tùy Qua lắc đầu, chuyện này hắn không có biện pháp, tiên thảo trong Hồng Mông thạch không sai biệt lắm đều sống an nhàn sung sướng, cho nên tạo thành "Thói quen" đi ra. Cho nên trong mắt của các nàng, Lâm Chi Tiên hoàn toàn chính là chưa thấy qua các mặt của xã hội, là tiên thảo không lên mặt bàn.
Đương nhiên Tùy Qua cũng không quan tâm Lâm Chi Tiên và hai tiên thảo này có phát triển cảm tình thế nào, hắn chỉ cần Lâm Chi Tiên làm việc cho hắn. Lâm Chi Tiên sống trong loạn cổ lâm đã lâu, khẳng định biết rõ rất nhiều chuyện, hoặc nói là hắn không nói bí mật cho Tùy Qua biết, nhưng mà hắn nhất định sẽ nói cho hai mỹ nữ linh chi này nghe.
Dù sao cũng là nam nhân mà, rất vui vẻ khi biểu lộ trước mặt nữ nhân.
Lâm Chi Tiên còn chưa quay về, người Côn Lôn tông đã tìm tới cửa.
Nhưng mà lúc này xuất hiện không phải đại quân Côn Lôn tông, mà là sứ giả Côn Lôn tông.
Sứ giả Côn Lôn tông là một lão đạo, tu vị Hóa Thần sơ kỳ, nhìn sắc mặt rất hiền lành.
Cái gọi là hai nước giao phong không chém sứ giả, đối phương nếu là sứ giả, nếu không làm ra biểu hêện gì thất lễ, Tùy Qua đương nhiên không thể tùy ý chém giết đối phương, hắn cho người mời lão đạo này vào phòng khách, sau đó nói:
- Thời gian của chúng ta rất quý. Cho nên, ngươi nói thẳng ý đồ đến là được.
- Ta phụng lệnh tông chủ Côn Lôn tông, đến đây chiêu hàng.
Lão đạo nói:
- Tùy thiếu tông chủ, tuy ngươi thiếu niên anh hùng, nhưng mà cũng biết kết cục khi đối nghịch với Côn Lôn tông a. Nếu không ngươi cũng không cần trốn vào loạn cổ lâm.
- Chiêu hàng? Điều kiện gì?
Tùy Qua không đếm xỉa tới mà hỏi thăm.
- Thần Thảo Tông thề thuần phục Côn Lôn, hơn nữa mỗi một năm tiến cống cho Côn Lôn tông mười tỷ Tinh Nguyên Đan.
- Mười tỷ? Côn Lôn tông thực là ưa thích công phu sư tử ngoạm đấy.
Tùy Qua nhàn nhạt nói.
- Bởi vì chúng ta biết rõ Thần Thảo Tông có bản lĩnh ở phương diện linh thảo và luyện đan. Nếu không phải như thế, tông chủ cũng không cần chiêu hàng.
Lão đạo nói tiếp đi:
- Còn có một điều kiện, Khổng Bạch Huyên phải trở lại Côn Lôn tông.
- Ách...
Tùy Qua giọng nói uyển chuyển, cười nói:
- Lão đầu, nếu như ta nói Côn Lôn tông trong vòng trăm ngày sẽ triệt để bị diệt, ngươi có tin tưởng không?
- Đương nhiên không tin!
Lão đạo nói ra:
- Côn Lôn tông cơ nghiệp muôn đời, không ai có thể dao động được! Đúng rồi, ngươi cân nhắc như thế nào?
- Không cần cân nhắc.
Tùy Qua nói ra:
- Ta muốn nhìn một chút, thực lực chân chính của Côn Lôn tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Tùy thiếu tông chủ, ngươi quyết định?
Lão đạo đứng dậy hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu, nói:
- Bởi vì lão tử đã sớm nhìn Côn Lôn tông không vừa mắt! Đúng rồi, phiền toái các ngươi động tác nhanh nhẹn một chút, muốn đánh thì đánh, đừng kéo kéo dài thời gian, lãng phí thời gian của nhau.
- Hừ!
Lão đạo hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày mai, chính là tận thế của Thần Thảo Tông các ngươi!
Ngày kế tiếp, trong loạn cổ lâm vẫn bình thường.
Lúc này đã đến mùa đông, cỏ cây trong loạn cổ lâm đại bộ phận đã tàn lụi. Nhưng mà cỏ cây tàn lụi, cũng không phải là ý nghĩa tử vong, chỉ là tạm thời hôn mê, súc tích sinh mệnh lực, chờ đợi mùa xuân sang năm.
Trong mắt Tùy Qua, hắn vẫn nhìn thấy sinh cơ bàng bạc của những cỏ cây khô héo này.
Hơn nữa cây cỏ trong loạn cổ lâm này sinh cơ tràn đầy hơn những nơi khác, có thể là bởi vì đây là chiến trường viễn cổ, có vô số tu sĩ bị thương, chết ở đây, cho nên máu huyết và thân thể của bọn họ trở thành phân bón tốt nhất cho thổ nhưỡng nơi này, cũng khiến cỏ cây nơi đây có linh tính, càng có nhiều sinh mệnh lực.
Dưới sự nỗ lực của Trúc Vấn Quân, trải qua một ngày thì nàng đã khôi phục không ít trận pháp, cấm chế, những trận pháp cấm chế này đương nhiên đều nằm gần Mính Kiếm Sơn, khiến trận pháp cấm chế này hình thành một thể với hộ sơn đại trận của Mính Kiếm Sơn.
/1780
|