Cuộc chiến đã nghiêng về một bên.
Nhưng còn chưa thật sự kết thúc.
Bởi vì Tùy Qua biết nếu lần này không cho đám người kia bài học đau điếng, bọn hắn sẽ không sản sinh lòng kính sợ.
- Hồng Mông Thụ! Phong tỏa không gian! Thảo Mộc Binh Trận! Thảo Mộc Giai Binh!
Lúc này Tùy Qua hét lớn một tiếng, đem Hồng Mông Thụ hoàn toàn kích phát, làm rễ cây kéo dài, tạm thời phong bế toàn bộ không gian bốn phía Loạn Cổ Lâm, sau đó đem linh thảo trong Hồng Mông Thạch cùng cây cối cành lá trong Loạn Cổ Lâm đều hóa thành thần binh lợi khí kích bắn đi ra.
Một quyền này uy mãnh cùng thảm thiết không cách nào hình dung, toàn bộ cây cối trong Loạn Cổ Lâm hóa thành binh khí vô cùng sắc bén hướng liên quân trảm tới, binh khí cỏ cây đầy trời giống như máy xay thịt càn quét, thậm chí không ít cỏ cây bị hạ độc, dù không chết cũng bị lột một lớp da!
Một quyền hoàn toàn tàn sát bừa bãi, cả Loạn Cổ Lâm biến thành một mảnh tĩnh mịch, hoàn toàn biến thành chiến trường thời viễn cổ, phần mộ của người tu hành.
Trong hỗn loạn chỉ có một số ít đạo sĩ hóa thần kỳ phá vây bỏ chạy, đại bộ phận những người khác đều bị Tùy Qua hoặc môn nhân Thần Thảo tông chém giết, trong không khí tràn ngập mùi vị huyết tinh.
Cuộc đại chiến từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ chưa đầy một giờ, nhưng lại có cả ngàn đạo sĩ đã chết, thậm chí là Thần Thảo tông cũng tổn thất mấy trăm người.
Nhưng đánh xong trận hôm nay, cả tu hành giới từ nay về sau đều nhớ kỹ uy danh của Thần Thảo tông cùng Tùy Qua.
Mà đối với những đạo sĩ đã chạy trốn mà nói, ngày hôm nay sẽ ám ảnh khủng bố cả đời.
Đại chiến đi qua, Tùy Qua cảm giác thập phần mỏi mệt, cuộc chiến này tuy rằng thắng lợi, nhưng quả nhiên là thắng hiểm.
Nhưng khi Tùy Qua quay lại Minh Kiếm sơn mạch, chứng kiến vẻ mặt hưng phấn của môn nhân đệ tử, Tùy Qua rất nhanh khôi phục lại tinh thần, bởi vì hắn biết cuộc giết chóc hôm nay chỉ vì tránh né cuộc giết chóc lớn hơn ngày sau. Nếu không thể bảo hộ tinh nhuệ của Thần Thảo tông cùng Long Đằng, khi thiên địa đại kiếp nạn tiến đến, người thường sẽ không có hi vọng sinh tồn.
Trở lại Minh Kiếm sơn, Tùy Qua đi gặp Khổng Bạch Huyên.
Bởi vì tu vi Khổng Bạch Huyên vẫn chỉ là luyện hư sơ kỳ, hơn nữa nàng không có Hồng Mông Thụ chống đỡ, thúc giục một kích ngũ sắc thần quang toàn lực cơ hồ tiêu hao toàn bộ nguyên khí của nàng. Điều này làm sắc mặt nàng vô cùng kém cỏi, khi Tùy Qua nhìn thấy nàng, Khổng Bạch Huyên đang ngồi đả tọa trên một ngọn núi, toàn lực hấp thu thiên địa linh khí khôi phục thân thể.
Tùy Qua vội vàng nắm tay Khổng Bạch Huyền truyền hồng mông tử khí đã luyện hóa cho nàng, mỉm cười nói:
- Sư tỷ, chúng ta thắng!
- Chúng ta lại có thể đánh bại Côn Luân tông!
Vẻ mặt Khổng Bạch Huyên sợ hãi lẫn vui mừng:
- Xem như báo thù rửa hận cho các tỷ muội ngày trước. Tùy Qua, xem ra ngươi chiếm được truyền thừa thật sự là trời xanh có mắt! Đúng rồi, tông chủ Vũ Hoàng có phải bị ngươi chém giết rồi hay không?
- Đương nhiên.
Tùy Qua cao hứng nói:
- Pháp thần của hắn đã bị ta xé rách, nhưng hắn còn chưa chết, ta đưa hắn cho sư tỷ xử lý, cho ngươi làm nhục hắn một phen!
- Vừa lúc.
Khổng Bạch Huyên căm hận nói:
- Vũ Hoàng muốn vũ nhục ta, hôm nay ta muốn hắn chết trong tay ta!
Tùy Qua lập tức lấy ra pháp thần Vũ Hoàng, nhưng vẫn dùng thiên kiếp thần lôi bao vây hắn, hơn nữa pháp thần Vũ Hoàng đã bị xé thành hai nửa, cũng không cách nào chạy thoát.
Nhìn thấy Tùy Qua cùng Khổng Bạch Huyên, Vũ Hoàng không cầu xin tha thứ, không khủng hoảng, chỉ lạnh lùng nói:
- Khổng Bạch Huyên, ngươi muốn tra tấn bổn tông?
- Đương nhiên, ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Khổng Bạch Huyên cười lạnh nói, định động thủ.
- Tùy Qua, Khổng Bạch Huyên, hai ngươi cho rằng có thể giết chết ta sao? Bổn tông chính là tông chủ Côn Luân tông, không phải dễ dàng bị giết chết như vậy!
Vũ Hoàng gầm lên giận dữ nói:
- Tùy Qua! Khổng Bạch Huyên! Bổn tông nhất định sẽ tự tay giết các ngươi!
- Ngươi đi chết đi!
Khổng Bạch Huyên quát lạnh một tiếng, đang định động thủ, chợt phát hiện hai nửa pháp thần của hắn nhanh chóng héo rút, cuối cùng hoàn toàn biến mất hóa thành bột mịn.
- Ngươi…làm?
Khổng Bạch Huyên hỏi.
Tùy Qua lắc đầu, trầm giọng nói:
- Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp về Côn Luân tông. Nhưng việc này không quan hệ.
- Chúc mừng Tùy tiên sinh, sau ngày hôm nay nổi danh thiên hạ!
Cuộc chiến chấm dứt không bao lâu, Tô Ngạn Tiên tự mình đến Minh Kiếm sơn chúc mừng. Trận chiến này Thiên Lam kiếm tông đối với Côn Luân tông bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa bọn họ cũng biết nếu Tùy Qua cùng Thần Thảo tông thất bại, Côn Luân tông nhất định sẽ tính nợ với Thiên Lam kiếm tông. May mắn Tùy Qua chiến thắng, hơn nữa nghe nói còn giết chết tông chủ Côn Luân tông, chiến quả này đủ giúp Thần Thảo tông cùng Tùy Qua trở thành một cỗ thế lực mạnh mẽ mới ra đời trong tu hành giới. Bất kỳ ẩn thế tông môn nào, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không dám khởi xướng khiêu khích đối với Tùy Qua cùng Thần Thảo tông.
Mà Thiên Lam kiếm tông là đồng minh của Thần Thảo tông, những ngày sau này cũng sẽ dễ chịu hơn.
Hơn nữa hiện tại nhóm thái thượng trưởng lão Thiên Lam kiếm tông đang suy tính lật đổ địa vị của Côn Luân tông, dù sao Tùy Qua đã giết chết tông chủ Côn Luân tông, như vậy còn có chuyện gì không khả năng phát sinh đây?
- Đa tạ Tô tông chủ. Nhưng cuộc chiến này Thần Thảo tông cũng có chút tổn thương. Mặt khác hình như Vũ Hoàng còn chưa chết.
Đối với Tô Ngạn Tiên, Tùy Qua cũng không cần giấu diếm chuyện của Vũ Hoàng. Tuy rằng Tùy Qua không biết Vũ Hoàng làm sao “chạy trốn”, nhưng hắn mơ hồ cảm giác tên kia còn chưa chết.
- A? Người của bổn tông tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn không đúng sao?
Tô Ngạn Tiên nghi ngờ hỏi.
Tùy Qua đem tình huống pháp thần Vũ Hoàng biến mất kể lại cho Tô Ngạn Tiên nghe qua.
Tô Ngạn Tiên ngẫm nghĩ, sau đó nói:
- Nhắc tới các tông chủ của Côn Luân tông đích xác chưa từng có người nào chết bất đắc kỳ tử hay bị người giết chết. Chẳng lẽ Côn Luân tông còn có thuật tái sinh?
- Thuật tái sinh?
Tùy Qua nhíu mày, hắn biết thuật tái sinh không phải lời nói vô căn cứ. Đối với người tu hành mà nói, tu hành là vì siêu việt bản thân, siêu việt trói buộc của thiên địa pháp tắc, trường sinh cũng tốt, tiên đạo cũng vậy, tất cả đều nghịch thiên mà đi, cho nên sống lại hay tái sinh, đều không phải hư vô mờ mịt. Tỷ như có chút tiên đan, có được năng lực nghịch chuyển sinh tử.
Cho nên tiên đan cũng có thể như tiên nhân, là đan dược thần diệu nghịch chuyển thiên địa pháp tắc.
Côn Luân tông đã có nhiều tiên khí lưu truyền cho tới nay, như vậy cũng không chuẩn sẽ có tiên đan chân chính.
Có lẽ Vũ Hoàng biến mất là nhờ lực lượng của tiên đan hoặc tiên nhân.
- Tiên đan chỉ là một truyền thuyết, từ khi Thiên Lam kiếm tông xây dựng tới nay, không có ai lấy được tiên đan.
Nhưng còn chưa thật sự kết thúc.
Bởi vì Tùy Qua biết nếu lần này không cho đám người kia bài học đau điếng, bọn hắn sẽ không sản sinh lòng kính sợ.
- Hồng Mông Thụ! Phong tỏa không gian! Thảo Mộc Binh Trận! Thảo Mộc Giai Binh!
Lúc này Tùy Qua hét lớn một tiếng, đem Hồng Mông Thụ hoàn toàn kích phát, làm rễ cây kéo dài, tạm thời phong bế toàn bộ không gian bốn phía Loạn Cổ Lâm, sau đó đem linh thảo trong Hồng Mông Thạch cùng cây cối cành lá trong Loạn Cổ Lâm đều hóa thành thần binh lợi khí kích bắn đi ra.
Một quyền này uy mãnh cùng thảm thiết không cách nào hình dung, toàn bộ cây cối trong Loạn Cổ Lâm hóa thành binh khí vô cùng sắc bén hướng liên quân trảm tới, binh khí cỏ cây đầy trời giống như máy xay thịt càn quét, thậm chí không ít cỏ cây bị hạ độc, dù không chết cũng bị lột một lớp da!
Một quyền hoàn toàn tàn sát bừa bãi, cả Loạn Cổ Lâm biến thành một mảnh tĩnh mịch, hoàn toàn biến thành chiến trường thời viễn cổ, phần mộ của người tu hành.
Trong hỗn loạn chỉ có một số ít đạo sĩ hóa thần kỳ phá vây bỏ chạy, đại bộ phận những người khác đều bị Tùy Qua hoặc môn nhân Thần Thảo tông chém giết, trong không khí tràn ngập mùi vị huyết tinh.
Cuộc đại chiến từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ chưa đầy một giờ, nhưng lại có cả ngàn đạo sĩ đã chết, thậm chí là Thần Thảo tông cũng tổn thất mấy trăm người.
Nhưng đánh xong trận hôm nay, cả tu hành giới từ nay về sau đều nhớ kỹ uy danh của Thần Thảo tông cùng Tùy Qua.
Mà đối với những đạo sĩ đã chạy trốn mà nói, ngày hôm nay sẽ ám ảnh khủng bố cả đời.
Đại chiến đi qua, Tùy Qua cảm giác thập phần mỏi mệt, cuộc chiến này tuy rằng thắng lợi, nhưng quả nhiên là thắng hiểm.
Nhưng khi Tùy Qua quay lại Minh Kiếm sơn mạch, chứng kiến vẻ mặt hưng phấn của môn nhân đệ tử, Tùy Qua rất nhanh khôi phục lại tinh thần, bởi vì hắn biết cuộc giết chóc hôm nay chỉ vì tránh né cuộc giết chóc lớn hơn ngày sau. Nếu không thể bảo hộ tinh nhuệ của Thần Thảo tông cùng Long Đằng, khi thiên địa đại kiếp nạn tiến đến, người thường sẽ không có hi vọng sinh tồn.
Trở lại Minh Kiếm sơn, Tùy Qua đi gặp Khổng Bạch Huyên.
Bởi vì tu vi Khổng Bạch Huyên vẫn chỉ là luyện hư sơ kỳ, hơn nữa nàng không có Hồng Mông Thụ chống đỡ, thúc giục một kích ngũ sắc thần quang toàn lực cơ hồ tiêu hao toàn bộ nguyên khí của nàng. Điều này làm sắc mặt nàng vô cùng kém cỏi, khi Tùy Qua nhìn thấy nàng, Khổng Bạch Huyên đang ngồi đả tọa trên một ngọn núi, toàn lực hấp thu thiên địa linh khí khôi phục thân thể.
Tùy Qua vội vàng nắm tay Khổng Bạch Huyền truyền hồng mông tử khí đã luyện hóa cho nàng, mỉm cười nói:
- Sư tỷ, chúng ta thắng!
- Chúng ta lại có thể đánh bại Côn Luân tông!
Vẻ mặt Khổng Bạch Huyên sợ hãi lẫn vui mừng:
- Xem như báo thù rửa hận cho các tỷ muội ngày trước. Tùy Qua, xem ra ngươi chiếm được truyền thừa thật sự là trời xanh có mắt! Đúng rồi, tông chủ Vũ Hoàng có phải bị ngươi chém giết rồi hay không?
- Đương nhiên.
Tùy Qua cao hứng nói:
- Pháp thần của hắn đã bị ta xé rách, nhưng hắn còn chưa chết, ta đưa hắn cho sư tỷ xử lý, cho ngươi làm nhục hắn một phen!
- Vừa lúc.
Khổng Bạch Huyên căm hận nói:
- Vũ Hoàng muốn vũ nhục ta, hôm nay ta muốn hắn chết trong tay ta!
Tùy Qua lập tức lấy ra pháp thần Vũ Hoàng, nhưng vẫn dùng thiên kiếp thần lôi bao vây hắn, hơn nữa pháp thần Vũ Hoàng đã bị xé thành hai nửa, cũng không cách nào chạy thoát.
Nhìn thấy Tùy Qua cùng Khổng Bạch Huyên, Vũ Hoàng không cầu xin tha thứ, không khủng hoảng, chỉ lạnh lùng nói:
- Khổng Bạch Huyên, ngươi muốn tra tấn bổn tông?
- Đương nhiên, ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Khổng Bạch Huyên cười lạnh nói, định động thủ.
- Tùy Qua, Khổng Bạch Huyên, hai ngươi cho rằng có thể giết chết ta sao? Bổn tông chính là tông chủ Côn Luân tông, không phải dễ dàng bị giết chết như vậy!
Vũ Hoàng gầm lên giận dữ nói:
- Tùy Qua! Khổng Bạch Huyên! Bổn tông nhất định sẽ tự tay giết các ngươi!
- Ngươi đi chết đi!
Khổng Bạch Huyên quát lạnh một tiếng, đang định động thủ, chợt phát hiện hai nửa pháp thần của hắn nhanh chóng héo rút, cuối cùng hoàn toàn biến mất hóa thành bột mịn.
- Ngươi…làm?
Khổng Bạch Huyên hỏi.
Tùy Qua lắc đầu, trầm giọng nói:
- Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp về Côn Luân tông. Nhưng việc này không quan hệ.
- Chúc mừng Tùy tiên sinh, sau ngày hôm nay nổi danh thiên hạ!
Cuộc chiến chấm dứt không bao lâu, Tô Ngạn Tiên tự mình đến Minh Kiếm sơn chúc mừng. Trận chiến này Thiên Lam kiếm tông đối với Côn Luân tông bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa bọn họ cũng biết nếu Tùy Qua cùng Thần Thảo tông thất bại, Côn Luân tông nhất định sẽ tính nợ với Thiên Lam kiếm tông. May mắn Tùy Qua chiến thắng, hơn nữa nghe nói còn giết chết tông chủ Côn Luân tông, chiến quả này đủ giúp Thần Thảo tông cùng Tùy Qua trở thành một cỗ thế lực mạnh mẽ mới ra đời trong tu hành giới. Bất kỳ ẩn thế tông môn nào, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không dám khởi xướng khiêu khích đối với Tùy Qua cùng Thần Thảo tông.
Mà Thiên Lam kiếm tông là đồng minh của Thần Thảo tông, những ngày sau này cũng sẽ dễ chịu hơn.
Hơn nữa hiện tại nhóm thái thượng trưởng lão Thiên Lam kiếm tông đang suy tính lật đổ địa vị của Côn Luân tông, dù sao Tùy Qua đã giết chết tông chủ Côn Luân tông, như vậy còn có chuyện gì không khả năng phát sinh đây?
- Đa tạ Tô tông chủ. Nhưng cuộc chiến này Thần Thảo tông cũng có chút tổn thương. Mặt khác hình như Vũ Hoàng còn chưa chết.
Đối với Tô Ngạn Tiên, Tùy Qua cũng không cần giấu diếm chuyện của Vũ Hoàng. Tuy rằng Tùy Qua không biết Vũ Hoàng làm sao “chạy trốn”, nhưng hắn mơ hồ cảm giác tên kia còn chưa chết.
- A? Người của bổn tông tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn không đúng sao?
Tô Ngạn Tiên nghi ngờ hỏi.
Tùy Qua đem tình huống pháp thần Vũ Hoàng biến mất kể lại cho Tô Ngạn Tiên nghe qua.
Tô Ngạn Tiên ngẫm nghĩ, sau đó nói:
- Nhắc tới các tông chủ của Côn Luân tông đích xác chưa từng có người nào chết bất đắc kỳ tử hay bị người giết chết. Chẳng lẽ Côn Luân tông còn có thuật tái sinh?
- Thuật tái sinh?
Tùy Qua nhíu mày, hắn biết thuật tái sinh không phải lời nói vô căn cứ. Đối với người tu hành mà nói, tu hành là vì siêu việt bản thân, siêu việt trói buộc của thiên địa pháp tắc, trường sinh cũng tốt, tiên đạo cũng vậy, tất cả đều nghịch thiên mà đi, cho nên sống lại hay tái sinh, đều không phải hư vô mờ mịt. Tỷ như có chút tiên đan, có được năng lực nghịch chuyển sinh tử.
Cho nên tiên đan cũng có thể như tiên nhân, là đan dược thần diệu nghịch chuyển thiên địa pháp tắc.
Côn Luân tông đã có nhiều tiên khí lưu truyền cho tới nay, như vậy cũng không chuẩn sẽ có tiên đan chân chính.
Có lẽ Vũ Hoàng biến mất là nhờ lực lượng của tiên đan hoặc tiên nhân.
- Tiên đan chỉ là một truyền thuyết, từ khi Thiên Lam kiếm tông xây dựng tới nay, không có ai lấy được tiên đan.
/1780
|