Vốn tia hồn phách này nếu muốn hoàn toàn ngưng tụ không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí là hành động nghịch thiên, bởi vì pháp thần Vũ Hoàng bị Tùy Qua xé rách, còn bắt đi. Nhưng chỉ cần có tiên đan là có thể.
Đương nhiên nghiêm khắc mà nói Vũ Hoàng còn chưa chân chính tử vong, bởi vì pháp thần của hắn chưa hoàn toàn bị luyện hóa. Nhưng đạo nhân kia có thể làm cho pháp thần cùng thân thể Vũ Hoàng sống lại trong đồng đỉnh, xem như thủ đoạn lợi hại. Nếu không có lực lượng tiên đan đánh vỡ thiên địa pháp tắc, pháp thần Vũ Hoàng không khả năng chạy thoát trong tay Tùy Qua.
Ùng ục! Ùng ục!
Thanh âm trong đồng đỉnh càng lúc càng lớn, theo sau có thể chứng kiến bên trong dược địch quay cuồng xuất hiện xương cốt, xương cốt mọc ra máu thịt, qua chừng nửa giờ có một người đứng lên, nửa quỳ hành lễ:
- Đa tạ ân tái tạo của sư tôn.
- Đồ vô dụng!
Đạo nhân hừ lạnh một tiếng:
- Lập tức đem toàn bộ dược tính trong dược dịch luyện hóa hấp thu. Lần này tuy rằng ngươi mất đi thân thể, nhưng xem như thoát thai hoán cốt một lần. Lưu được núi xanh không lo củi đốt, vô luận đối thủ là ai, lợi hại thế nào, đối thủ lớn nhất vẫn là chính bản thân ngươi!
- Vũ Hoàng thụ giáo!
Vũ Hoàng nghiêm túc ngồi trong dược dịch, nhắm mắt tu hành muốn nhanh chóng khôi phục nguyên khí.
- Đáng tiếc một viên tiên đan ah.
Nhan Minh Tông trưởng lão thở dài một tiếng, muốn rời đi, phát hiện mình không thể động đậy, nhìn lại chỉ thấy đạo nhân kia lạnh lùng theo dõi hắn:
- Nguyên khí Hoàn Dương thủy không đủ, mượn một bàn tay ngươi làm tài liệu đi, xem như cống hiến cho Côn Luân tông!
- Khương Nguyệt Phi! Ngươi dám!
Nhan Minh Tông phẫn nộ quát, nhưng vẻ mặt hiện lên sợ hãi.
Đạo nhân kia không chút do dự cách không chộp tới, đã xé xuống một cánh tay của Nhan Minh Tông, ném vào trong đồng đỉnh, với tu vi luyện hư hậu kỳ của Nhan Minh Tông lại không hề có chút lực phản kháng!
- Cút!
Đạo nhân kia xé cánh tay của Nhan Minh Tông, một cước đá ra đại điện.
Qua một lúc sau, Vũ Hoàng trần truồng đứng lên, đi tới trước mặt đạo nhân cung kính quỳ trên mặt đất:
- Sư tôn!
- Biết sỉ hậu dũng. Ngươi đường đường là người đứng đầu Côn Luân tông, không cần quỳ với ai, đứng lên đi.
Đạo nhân nói.
- Ở trước mặt sư tôn, ta chỉ là đệ tử của ngài, không phải tông chủ Côn Luân tông. Huống chi đệ tử không còn mặt mũi làm tông chủ…
- Thúi lắm!
Đạo nhân mắng to:
- Ngươi không làm tông chủ Côn Luân tông, vậy sao ngươi không chết đi? Làm hại lão tử lãng phí một viên tiên đan. Lão tử dùng một viên tiên đan chính là vì cứu tông chủ Côn Luân tông, làm cho đám điểu nhân ẩn thế tông môn khác phải ngậm miệng, làm cho bọn hắn biết tông chủ Côn Luân chưa chết, mặt mũi của chúng ta vẫn còn. Ngươi ngược lại, ngươi lại không muốn làm tông chủ, ngươi thật là đáng chết!
- Sư tôn, đệ tử…
- Đừng lề mề, chút suy sụp này còn không chịu được, ngươi thật sự không xứng làm tông chủ.
Đạo nhân tiếp tục mắng:
- Không phải là bị người đánh bại mà thôi, ai không bị bại? Huống chi lão tử dùng tiên đan thay da đổi thịt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí khiêu chiến đối phương cũng không có?
- Không phải, đệ tử chỉ là tính toán buông thân phận tông chủ, toàn tâm tu hành, báo thù rửa hận, chém giết Tùy Qua!
Vũ Hoàng căm hận nói.
- Tùy Qua…Ngô, tiểu tử kia rốt cục có năng lực gì, có thể làm cho ngươi nếm thiệt thòi lớn như vậy?
Đạo nhân hỏi.
- Sư tôn, nhắc tới thật kỳ quái, cảnh giới người này tựa hồ chỉ là nguyên anh hậu kỳ, nhưng lực lượng bạo phát kinh người, với tu vi luyện hư kỳ cũng không ngăn cản được. Nhưng nếu hắn tu vi nguyên anh kỳ, nguyên anh lại rất quái dị, còn lợi hại hơn pháp thần của đệ tử. Cho nên đệ tử cảm giác người kia không phải người.
- Không phải người, là gì?
- Đệ tử cảm thấy hắn có thể là yêu ma lợi hại như thần ma. Bằng không cũng là thượng cổ ma thần chuyển kiếp.
Thần sắc Vũ Hoàng ngưng trọng nói:
- Nếu là đạo sĩ nhân loại, quả quyết không khả năng lợi hại như thế.
- Chưa chắc, chưa chắc.
Đạo nhân lắc đầu nói:
- Trong đạo sĩ nhân loại, từng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, sinh ra rất nhiều tồn tại mạnh mẽ vô cùng. Rất nhiều thần ma tiếng tăm lừng lẫy, không phải từ nhân loại tu luyện mà thành sao. Trong các tiền bối Côn Luân chúng ta, cũng có không ít người phi thăng lên tiên giới, đây là chứng minh tốt nhất.
- Nhưng bây giờ đã khác…
- Bây giờ đã khác? Ta xem không khác gì cả.
Đạo nhân nói:
- Mọi việc đều thịnh cực mà suy, suy cực mà thịnh. Hiện tại tu hành giới đã thập phần xuống dốc, tình hình như thế ngược lại sẽ có thể hưng thịnh trở lại lần nữa.
- Nhưng mà…trước mắt thiên địa đại kiếp nạn buông xuống, làm gì còn khả năng hưng thịnh?
Vũ Hoàng nghi hoặc hỏi.
- Thiên địa đại kiếp nạn, nguy hiểm cùng cơ hội đều tồn tại.
Đạo nhân nói:
- Cho nên ngươi phải bắt được cơ hội này, làm cho Côn Luân hưng thịnh trở lại, thống nhất cả tu hành giới.
- Sư tôn, ngài có biết Thần Thảo tông rốt cục có lai lịch gì?
Vũ Hoàng thăm hỏi tin tức.
- Thần Thảo tông? Ta hình như chưa nghe nói qua tên này.
Đạo nhân nói:
- Vũ Hoàng, ngươi căn bản không cần lo lắng, mặc kệ Thần Thảo tông có lai lịch gì, nó cũng khó có khả năng lật đổ địa vị Côn Luân tông.
- Vì sao sư tôn tin tưởng như vậy?
Vũ Hoàng hỏi:
- Nếu tên kia thật sự là viễn cổ thần ma chuyển kiếp, vậy rất khó đối phó.
- Hừ! Đừng nói hắn là viễn cổ thần ma chuyển kiếp, cho dù hắn là viễn cổ thần ma hạ phàm, chúng ta đều không cần sợ hắn.
Đạo nhân nói:
- Sư tôn ngươi từng đi qua Thiên Cơ điện Côn Luân tông, ngươi hẳn có nghe nói qua, ở trong đó có viễn cổ đại năng Côn Luân từng lưu lại lời khuyên suy tính thiên cơ, trận thiên địa đại kiếp nạn này bọn hắn cũng suy tính tới, hơn nữa thiên cơ biểu hiện Côn Luân tông còn tiếp tục hưng thịnh mấy ngàn năm.
- Thiên cơ đúng như thế?
Vũ Hoàng nghe xong mừng rỡ:
- Thiên cơ đã định, sức người không thể sửa đổi. Nếu là như thế đệ tử hoàn toàn yên tâm. Mặc kệ Thần Thảo tông là ai, đừng mơ tưởng tổn hại Côn Luân tông. Sư tôn, tên kia nhục thanh danh Côn Luân tông, đệ tử nhất định không cho hắn chết tử tế được.
- A, ngươi tính toán đi báo thù?
Đạo nhân hỏi.
- Tuy rằng ta hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro, nhưng thời cơ còn chưa tới.
Vũ Hoàng trầm giọng nói:
- Đệ tử tính toán chờ khi thiên địa đại kiếp nạn hoàn toàn buông xuống, thiên địa pháp tắc rối loạn, sư tôn các vị cũng có thể tự do ra vào Lang Hoàn động thiên, chúng ta lại ra tay, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt cả Thần Thảo tông, tiếp tục thu thập ma vật, đem chúng dùng luyện đan, làm nô lệ cho chúng ta!
- Ngươi không rối loạn tâm thần thì ta yên tâm.
Đạo nhân gật đầu nói.
- Sư tôn yên tâm, nếu đệ tử còn là tông chủ, sẽ lấy ích lợi tông môn làm trước. Cho nên đệ tử sẽ nhanh chóng khởi hành đến bái phỏng những ẩn thế tông môn khác, cho bọn hắn biết đệ tử chưa chết, bọn hắn phải ngoan ngoãn nghe theo Côn Luân chúng ta!
Đương nhiên nghiêm khắc mà nói Vũ Hoàng còn chưa chân chính tử vong, bởi vì pháp thần của hắn chưa hoàn toàn bị luyện hóa. Nhưng đạo nhân kia có thể làm cho pháp thần cùng thân thể Vũ Hoàng sống lại trong đồng đỉnh, xem như thủ đoạn lợi hại. Nếu không có lực lượng tiên đan đánh vỡ thiên địa pháp tắc, pháp thần Vũ Hoàng không khả năng chạy thoát trong tay Tùy Qua.
Ùng ục! Ùng ục!
Thanh âm trong đồng đỉnh càng lúc càng lớn, theo sau có thể chứng kiến bên trong dược địch quay cuồng xuất hiện xương cốt, xương cốt mọc ra máu thịt, qua chừng nửa giờ có một người đứng lên, nửa quỳ hành lễ:
- Đa tạ ân tái tạo của sư tôn.
- Đồ vô dụng!
Đạo nhân hừ lạnh một tiếng:
- Lập tức đem toàn bộ dược tính trong dược dịch luyện hóa hấp thu. Lần này tuy rằng ngươi mất đi thân thể, nhưng xem như thoát thai hoán cốt một lần. Lưu được núi xanh không lo củi đốt, vô luận đối thủ là ai, lợi hại thế nào, đối thủ lớn nhất vẫn là chính bản thân ngươi!
- Vũ Hoàng thụ giáo!
Vũ Hoàng nghiêm túc ngồi trong dược dịch, nhắm mắt tu hành muốn nhanh chóng khôi phục nguyên khí.
- Đáng tiếc một viên tiên đan ah.
Nhan Minh Tông trưởng lão thở dài một tiếng, muốn rời đi, phát hiện mình không thể động đậy, nhìn lại chỉ thấy đạo nhân kia lạnh lùng theo dõi hắn:
- Nguyên khí Hoàn Dương thủy không đủ, mượn một bàn tay ngươi làm tài liệu đi, xem như cống hiến cho Côn Luân tông!
- Khương Nguyệt Phi! Ngươi dám!
Nhan Minh Tông phẫn nộ quát, nhưng vẻ mặt hiện lên sợ hãi.
Đạo nhân kia không chút do dự cách không chộp tới, đã xé xuống một cánh tay của Nhan Minh Tông, ném vào trong đồng đỉnh, với tu vi luyện hư hậu kỳ của Nhan Minh Tông lại không hề có chút lực phản kháng!
- Cút!
Đạo nhân kia xé cánh tay của Nhan Minh Tông, một cước đá ra đại điện.
Qua một lúc sau, Vũ Hoàng trần truồng đứng lên, đi tới trước mặt đạo nhân cung kính quỳ trên mặt đất:
- Sư tôn!
- Biết sỉ hậu dũng. Ngươi đường đường là người đứng đầu Côn Luân tông, không cần quỳ với ai, đứng lên đi.
Đạo nhân nói.
- Ở trước mặt sư tôn, ta chỉ là đệ tử của ngài, không phải tông chủ Côn Luân tông. Huống chi đệ tử không còn mặt mũi làm tông chủ…
- Thúi lắm!
Đạo nhân mắng to:
- Ngươi không làm tông chủ Côn Luân tông, vậy sao ngươi không chết đi? Làm hại lão tử lãng phí một viên tiên đan. Lão tử dùng một viên tiên đan chính là vì cứu tông chủ Côn Luân tông, làm cho đám điểu nhân ẩn thế tông môn khác phải ngậm miệng, làm cho bọn hắn biết tông chủ Côn Luân chưa chết, mặt mũi của chúng ta vẫn còn. Ngươi ngược lại, ngươi lại không muốn làm tông chủ, ngươi thật là đáng chết!
- Sư tôn, đệ tử…
- Đừng lề mề, chút suy sụp này còn không chịu được, ngươi thật sự không xứng làm tông chủ.
Đạo nhân tiếp tục mắng:
- Không phải là bị người đánh bại mà thôi, ai không bị bại? Huống chi lão tử dùng tiên đan thay da đổi thịt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí khiêu chiến đối phương cũng không có?
- Không phải, đệ tử chỉ là tính toán buông thân phận tông chủ, toàn tâm tu hành, báo thù rửa hận, chém giết Tùy Qua!
Vũ Hoàng căm hận nói.
- Tùy Qua…Ngô, tiểu tử kia rốt cục có năng lực gì, có thể làm cho ngươi nếm thiệt thòi lớn như vậy?
Đạo nhân hỏi.
- Sư tôn, nhắc tới thật kỳ quái, cảnh giới người này tựa hồ chỉ là nguyên anh hậu kỳ, nhưng lực lượng bạo phát kinh người, với tu vi luyện hư kỳ cũng không ngăn cản được. Nhưng nếu hắn tu vi nguyên anh kỳ, nguyên anh lại rất quái dị, còn lợi hại hơn pháp thần của đệ tử. Cho nên đệ tử cảm giác người kia không phải người.
- Không phải người, là gì?
- Đệ tử cảm thấy hắn có thể là yêu ma lợi hại như thần ma. Bằng không cũng là thượng cổ ma thần chuyển kiếp.
Thần sắc Vũ Hoàng ngưng trọng nói:
- Nếu là đạo sĩ nhân loại, quả quyết không khả năng lợi hại như thế.
- Chưa chắc, chưa chắc.
Đạo nhân lắc đầu nói:
- Trong đạo sĩ nhân loại, từng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, sinh ra rất nhiều tồn tại mạnh mẽ vô cùng. Rất nhiều thần ma tiếng tăm lừng lẫy, không phải từ nhân loại tu luyện mà thành sao. Trong các tiền bối Côn Luân chúng ta, cũng có không ít người phi thăng lên tiên giới, đây là chứng minh tốt nhất.
- Nhưng bây giờ đã khác…
- Bây giờ đã khác? Ta xem không khác gì cả.
Đạo nhân nói:
- Mọi việc đều thịnh cực mà suy, suy cực mà thịnh. Hiện tại tu hành giới đã thập phần xuống dốc, tình hình như thế ngược lại sẽ có thể hưng thịnh trở lại lần nữa.
- Nhưng mà…trước mắt thiên địa đại kiếp nạn buông xuống, làm gì còn khả năng hưng thịnh?
Vũ Hoàng nghi hoặc hỏi.
- Thiên địa đại kiếp nạn, nguy hiểm cùng cơ hội đều tồn tại.
Đạo nhân nói:
- Cho nên ngươi phải bắt được cơ hội này, làm cho Côn Luân hưng thịnh trở lại, thống nhất cả tu hành giới.
- Sư tôn, ngài có biết Thần Thảo tông rốt cục có lai lịch gì?
Vũ Hoàng thăm hỏi tin tức.
- Thần Thảo tông? Ta hình như chưa nghe nói qua tên này.
Đạo nhân nói:
- Vũ Hoàng, ngươi căn bản không cần lo lắng, mặc kệ Thần Thảo tông có lai lịch gì, nó cũng khó có khả năng lật đổ địa vị Côn Luân tông.
- Vì sao sư tôn tin tưởng như vậy?
Vũ Hoàng hỏi:
- Nếu tên kia thật sự là viễn cổ thần ma chuyển kiếp, vậy rất khó đối phó.
- Hừ! Đừng nói hắn là viễn cổ thần ma chuyển kiếp, cho dù hắn là viễn cổ thần ma hạ phàm, chúng ta đều không cần sợ hắn.
Đạo nhân nói:
- Sư tôn ngươi từng đi qua Thiên Cơ điện Côn Luân tông, ngươi hẳn có nghe nói qua, ở trong đó có viễn cổ đại năng Côn Luân từng lưu lại lời khuyên suy tính thiên cơ, trận thiên địa đại kiếp nạn này bọn hắn cũng suy tính tới, hơn nữa thiên cơ biểu hiện Côn Luân tông còn tiếp tục hưng thịnh mấy ngàn năm.
- Thiên cơ đúng như thế?
Vũ Hoàng nghe xong mừng rỡ:
- Thiên cơ đã định, sức người không thể sửa đổi. Nếu là như thế đệ tử hoàn toàn yên tâm. Mặc kệ Thần Thảo tông là ai, đừng mơ tưởng tổn hại Côn Luân tông. Sư tôn, tên kia nhục thanh danh Côn Luân tông, đệ tử nhất định không cho hắn chết tử tế được.
- A, ngươi tính toán đi báo thù?
Đạo nhân hỏi.
- Tuy rằng ta hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro, nhưng thời cơ còn chưa tới.
Vũ Hoàng trầm giọng nói:
- Đệ tử tính toán chờ khi thiên địa đại kiếp nạn hoàn toàn buông xuống, thiên địa pháp tắc rối loạn, sư tôn các vị cũng có thể tự do ra vào Lang Hoàn động thiên, chúng ta lại ra tay, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt cả Thần Thảo tông, tiếp tục thu thập ma vật, đem chúng dùng luyện đan, làm nô lệ cho chúng ta!
- Ngươi không rối loạn tâm thần thì ta yên tâm.
Đạo nhân gật đầu nói.
- Sư tôn yên tâm, nếu đệ tử còn là tông chủ, sẽ lấy ích lợi tông môn làm trước. Cho nên đệ tử sẽ nhanh chóng khởi hành đến bái phỏng những ẩn thế tông môn khác, cho bọn hắn biết đệ tử chưa chết, bọn hắn phải ngoan ngoãn nghe theo Côn Luân chúng ta!
/1780
|