Lúc này tu vi của hắn còn cường đại hơn Hắc La Thiên, xem ra hắn nói đúng, chẳng những hắn hấp thu sạch sẽ tu vi Hắc La Thiên, hơn nữa khẳng định Minh Cốt ma đế còn cho hắn chỗ tốt gì, lại giúp tu vi hắn đột phá hóa thần kỳ, đạt tới luyện hư sơ kỳ hoặc lên tới trung kỳ.
Nhưng dáng vẻ lúc này của hắn thật khó xem, đã không còn bộ dáng một công tử mà toàn thân mọc ra vảy đen, thân hình tối tăm, còn mang theo mùi tanh tưởi, chẳng khác gì ma nhân trong Như Mộng Thủy Cốc.
- Ngu Kế Đô, ta muốn nói với ngươi một câu.
Tùy Qua nhìn nhìn Ngu Kế Đô nói.
- Ngươi muốn quỳ cầu xin tha thứ sao?
Ngu Kế Đô nhe răng cười nói:
- Tùy Qua, ngươi không nghĩ tới ta cũng có một ngày lật bàn đi, nhìn xem ta, hiện tại đạt tới luyện hư trung kỳ, đã tới đỉnh phong tu hành giới, mà ngươi chỉ có tu vi hóa thần kỳ, ngươi hẳn nên cầu xin tha thứ, nếu ngươi quỳ trước mặt ta phục lạy nhận sai, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi làm con chó của ta…
- Ngu Kế Đô, ngươi nói quá nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu là – ngươi thật sự rất xấu!
Tùy Qua tỏ vẻ nghiêm trang nói.
- Ha ha!
Lâu Kiếm Thường không nhịn được phá lên cười, tuy rằng tu vi của hắn chỉ là hóa thần sơ kỳ, không thể so với Ngu Kế Đô, nhưng dù sao đã đắc tội tên kia, hắn cũng không màng đến.
- Ngươi thật là đáng chết!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ.
- Ngu Kế Đô, ngươi thật sự là đáng thương, chính ngươi nhất định không thích thân thể bây giờ của mình đi? Trước kia nhìn ngươi thật phong lưu phóng khoáng ah, làm cho nữ tu tu hành giới không nhịn được đều muốn bổ nhào vào lòng ngươi, nhưng hiện tại ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi, trừ bỏ ruồi bọ cùng giòi bọ ra, không có bất kỳ người nào muốn ngửi được mùi vị trên người ngươi.
Tùy Qua đả kích.
- Ta muốn giết ngươi!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ, toàn thân bộc phát ra hắc sắc ma khí mãnh liệt, thúc giục tuyệt phẩm linh khí Diệt Hồn Giản oanh thẳng tới Tùy Qua.
Tùy Qua lại không hề nhúc nhích, có chút khinh thường nhìn hắn, vung một cái tát:
- Ngu Kế Đô, ngươi bất quá chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, cho dù có Minh Cốt ma đế bảo hộ ngươi, ngươi vẫn không giết được ta, bởi vì ngươi quá yếu!
Một tiếng nổ vang thật lớn, ma khí trên người Ngu Kế Đô đều bị Tùy Qua đánh bay, Ngu Kế Đô đã đem hết toàn lực, nhưng ngay cả một cái tát tùy ý của Tùy Qua cũng không chống đỡ nổi!
- Đáng chết…
Ngu Kế Đô phát ra tiếng gào thét không cam lòng, vì báo thù, vì muốn giết chết Tùy Qua thậm chí hắn chịu đựng tra tấn khủng khiếp, tuy rằng Hắc La Thiên là sư tôn của hắn, nhưng Ngu Kế Đô vì tu luyện ma công nên trải qua cuộc sống sống không bằng chết, cho nên hắn hận Tùy Qua thấu xương, nhưng hắn cũng hận Hắc La Thiên, cho nên hắn hút khô tu vi người kia, còn đem Hắc La Thiên tra tấn đến chết.
Nhưng hắn thật không tưởng được chính là hắn bỏ qua hết thảy trao đổi lực lượng cường đại, nhưng ở trước mặt Tùy Qua vẫn không chịu nổi một kích, lại bị một cái tát đánh bay.
- Ngu Kế Đô, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng ở trước mặt ta ngươi căn bản không có tư cách diễu võ giương oai!
Tùy Qua lạnh lùng nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần xót thương:
- Ngươi bất quá chỉ là một tên ma tu học tốc hành, hấp thu tu vi Hắc La Thiên lại không kiên cố, thậm chí còn không nghĩ tới, ngay cả Côn Luân tông tông chủ Vũ Hoàng ở trước mặt ta cũng phải nuốt hận đó sao?
- Ta không phải Vũ Hoàng! Ta là Ngu Kế Đô! Ta nhất định phải giết ngươi! Giết ngươi!
Bộ dạng Ngu Kế Đô gần như điên cuồng, hắn vốn tưởng rằng với cảnh giới tu vi của mình dễ dàng giết chết Tùy Qua, không nghĩ tới Tùy Qua còn lợi hại hơn lời đồn đãi, không còn hi vọng báo thù, cho nên nội tâm tuyệt vọng khiến cho hắn biến thành điên cuồng.
- Khi còn ở kết đan kỳ, ngươi đã bị ta đánh bại, nếu không có cha ngươi, khi đó ngươi đã chết trong tay ta. Ngu Kế Đô, bắt đầu từ khi đó ngươi đã xa xa bị ta giẫm nát dưới chân, chính ngươi không thừa nhận mà thôi.
Tùy Qua nói tiếp, hắn không vội vã xử lý Ngu Kế Đô, bởi vì người này không phải mục tiêu chân chính của hắn.
- Không có khả năng! Ta là nhân vật thiên tài trong tu hành giới, mà Tùy Qua ngươi chỉ là một xú tiểu tử đầy vận may!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ, ma khí bộc phát:
- Hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi! Ta muốn đồ hoàng!
- Đồ hoàng?
Tùy Qua cười lạnh:
- Ngươi xứng sao? Nếu như vậy hôm nay hoàn toàn giải quyết đi. Miễn cho con gián như ngươi cứ mãi xuất hiện trước mặt ta. Ngu Kế Đô, ta sẽ cho ngươi biết lực lượng của Mộc Hoàng, ngươi không phải muốn đồ hoàng sao, ta cho ngươi một cơ hội, nhìn xem ngươi làm sao đồ hoàng! Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ, gia trì thân thể của ta!
Theo một tiếng thét lớn, giáp trụ hiện lên trên người của hắn, sau khi tấn thăng làm tiên khí, không còn “uy vũ” như ngày trước, không có thanh long bảo hộ chung quanh, không có tinh thạch khảm vào, nhưng lại có cảm giác trở về bản chất, hơn nữa càng thêm uy nghiêm, càng thêm khí thế.
Khi giáp trụ hiện thân, Ngu Kế Đô rốt cục biết chênh lệch giữa hắn cùng Tùy Qua, khác nhau một trời một vực!
Lúc này thậm chí hắn hô hấp cũng khó khăn.
- Làm sao có thể…hắn làm sao có thể cường đại như vậy!
Nội tâm Ngu Kế Đô rung động không thôi, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Cho nên hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân, như con thiêu thân liều chết xông thẳng tới chỗ Tùy Qua, hi vọng có thể đồng quy vu tận.
- Hồ đồ ngu xuẩn! Thảo Mộc Nhất Giới!
Tùy Qua cười lạnh, một quyền đánh thẳng tới Ngu Kế Đô.
Chẳng lẽ Minh Cốt ma đế thật sự bỏ mặc cho Ngu Kế Đô bị giết chết sao?
Trong lòng Tùy Qua có chút nghi hoặc.
Tuy nghi hoặc nhưng một quyền của hắn không chậm, khoảnh khắc đi tới trước mặt Ngu Kế Đô, linh khí phòng ngự cùng cương khí hộ thể lập tức sụp đổ, vẻ mặt Ngu Kế Đô xám như tro tàn, hắn biết ý tưởng đồng quy vu tận của mình cũng chỉ là tham vọng quá đáng mà thôi.
Ngu Kế Đô tựa hồ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Răng rắc!
Đúng lúc này không trung đột nhiên nứt ra, một bạch cốt đại thủ vươn ra trong hư không, oanh thẳng tới một quyền của Tùy Qua - Minh Cốt ma đế rốt cục xuất thủ!
Oanh long!
Hai quyền đầu va chạm trên không trung, như hai ngọn núi lớn đụng vào nhau mãnh liệt.
Lâu Kiếm Thường chỉ cảm thấy thanh âm đinh tai nhức óc, nguyên khí ba động trùng kích đem hắn chấn ngược về phía sau, điều này làm cho hắn hoảng sợ vô cùng, hai người giao thủ đã sinh ra âm ba khủng bố như thế, nếu chính diện giao phong hắn cảm giác chỉ một chiêu cũng không tiếp được.
Ngu Kế Đô rùng mình, bởi vì một khắc vừa rồi hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp. Hắn vốn cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngơ, nhưng may mắn được Minh Cốt ma đế ra tay, tránh qua một kiếp.
Nhưng hắn không dám bỏ chạy, bởi vì nếu không có chỉ thị của Minh Cốt ma đế, hắn căn bản không dám vọng động. Huống chi hắn đã bị tinh thần lực của Tùy Qua tập trung, chỉ cần nhúc nhích sẽ chết ngay tại chỗ.
Nhưng dáng vẻ lúc này của hắn thật khó xem, đã không còn bộ dáng một công tử mà toàn thân mọc ra vảy đen, thân hình tối tăm, còn mang theo mùi tanh tưởi, chẳng khác gì ma nhân trong Như Mộng Thủy Cốc.
- Ngu Kế Đô, ta muốn nói với ngươi một câu.
Tùy Qua nhìn nhìn Ngu Kế Đô nói.
- Ngươi muốn quỳ cầu xin tha thứ sao?
Ngu Kế Đô nhe răng cười nói:
- Tùy Qua, ngươi không nghĩ tới ta cũng có một ngày lật bàn đi, nhìn xem ta, hiện tại đạt tới luyện hư trung kỳ, đã tới đỉnh phong tu hành giới, mà ngươi chỉ có tu vi hóa thần kỳ, ngươi hẳn nên cầu xin tha thứ, nếu ngươi quỳ trước mặt ta phục lạy nhận sai, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi làm con chó của ta…
- Ngu Kế Đô, ngươi nói quá nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu là – ngươi thật sự rất xấu!
Tùy Qua tỏ vẻ nghiêm trang nói.
- Ha ha!
Lâu Kiếm Thường không nhịn được phá lên cười, tuy rằng tu vi của hắn chỉ là hóa thần sơ kỳ, không thể so với Ngu Kế Đô, nhưng dù sao đã đắc tội tên kia, hắn cũng không màng đến.
- Ngươi thật là đáng chết!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ.
- Ngu Kế Đô, ngươi thật sự là đáng thương, chính ngươi nhất định không thích thân thể bây giờ của mình đi? Trước kia nhìn ngươi thật phong lưu phóng khoáng ah, làm cho nữ tu tu hành giới không nhịn được đều muốn bổ nhào vào lòng ngươi, nhưng hiện tại ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi, trừ bỏ ruồi bọ cùng giòi bọ ra, không có bất kỳ người nào muốn ngửi được mùi vị trên người ngươi.
Tùy Qua đả kích.
- Ta muốn giết ngươi!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ, toàn thân bộc phát ra hắc sắc ma khí mãnh liệt, thúc giục tuyệt phẩm linh khí Diệt Hồn Giản oanh thẳng tới Tùy Qua.
Tùy Qua lại không hề nhúc nhích, có chút khinh thường nhìn hắn, vung một cái tát:
- Ngu Kế Đô, ngươi bất quá chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, cho dù có Minh Cốt ma đế bảo hộ ngươi, ngươi vẫn không giết được ta, bởi vì ngươi quá yếu!
Một tiếng nổ vang thật lớn, ma khí trên người Ngu Kế Đô đều bị Tùy Qua đánh bay, Ngu Kế Đô đã đem hết toàn lực, nhưng ngay cả một cái tát tùy ý của Tùy Qua cũng không chống đỡ nổi!
- Đáng chết…
Ngu Kế Đô phát ra tiếng gào thét không cam lòng, vì báo thù, vì muốn giết chết Tùy Qua thậm chí hắn chịu đựng tra tấn khủng khiếp, tuy rằng Hắc La Thiên là sư tôn của hắn, nhưng Ngu Kế Đô vì tu luyện ma công nên trải qua cuộc sống sống không bằng chết, cho nên hắn hận Tùy Qua thấu xương, nhưng hắn cũng hận Hắc La Thiên, cho nên hắn hút khô tu vi người kia, còn đem Hắc La Thiên tra tấn đến chết.
Nhưng hắn thật không tưởng được chính là hắn bỏ qua hết thảy trao đổi lực lượng cường đại, nhưng ở trước mặt Tùy Qua vẫn không chịu nổi một kích, lại bị một cái tát đánh bay.
- Ngu Kế Đô, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng ở trước mặt ta ngươi căn bản không có tư cách diễu võ giương oai!
Tùy Qua lạnh lùng nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần xót thương:
- Ngươi bất quá chỉ là một tên ma tu học tốc hành, hấp thu tu vi Hắc La Thiên lại không kiên cố, thậm chí còn không nghĩ tới, ngay cả Côn Luân tông tông chủ Vũ Hoàng ở trước mặt ta cũng phải nuốt hận đó sao?
- Ta không phải Vũ Hoàng! Ta là Ngu Kế Đô! Ta nhất định phải giết ngươi! Giết ngươi!
Bộ dạng Ngu Kế Đô gần như điên cuồng, hắn vốn tưởng rằng với cảnh giới tu vi của mình dễ dàng giết chết Tùy Qua, không nghĩ tới Tùy Qua còn lợi hại hơn lời đồn đãi, không còn hi vọng báo thù, cho nên nội tâm tuyệt vọng khiến cho hắn biến thành điên cuồng.
- Khi còn ở kết đan kỳ, ngươi đã bị ta đánh bại, nếu không có cha ngươi, khi đó ngươi đã chết trong tay ta. Ngu Kế Đô, bắt đầu từ khi đó ngươi đã xa xa bị ta giẫm nát dưới chân, chính ngươi không thừa nhận mà thôi.
Tùy Qua nói tiếp, hắn không vội vã xử lý Ngu Kế Đô, bởi vì người này không phải mục tiêu chân chính của hắn.
- Không có khả năng! Ta là nhân vật thiên tài trong tu hành giới, mà Tùy Qua ngươi chỉ là một xú tiểu tử đầy vận may!
Ngu Kế Đô gầm lên giận dữ, ma khí bộc phát:
- Hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi! Ta muốn đồ hoàng!
- Đồ hoàng?
Tùy Qua cười lạnh:
- Ngươi xứng sao? Nếu như vậy hôm nay hoàn toàn giải quyết đi. Miễn cho con gián như ngươi cứ mãi xuất hiện trước mặt ta. Ngu Kế Đô, ta sẽ cho ngươi biết lực lượng của Mộc Hoàng, ngươi không phải muốn đồ hoàng sao, ta cho ngươi một cơ hội, nhìn xem ngươi làm sao đồ hoàng! Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ, gia trì thân thể của ta!
Theo một tiếng thét lớn, giáp trụ hiện lên trên người của hắn, sau khi tấn thăng làm tiên khí, không còn “uy vũ” như ngày trước, không có thanh long bảo hộ chung quanh, không có tinh thạch khảm vào, nhưng lại có cảm giác trở về bản chất, hơn nữa càng thêm uy nghiêm, càng thêm khí thế.
Khi giáp trụ hiện thân, Ngu Kế Đô rốt cục biết chênh lệch giữa hắn cùng Tùy Qua, khác nhau một trời một vực!
Lúc này thậm chí hắn hô hấp cũng khó khăn.
- Làm sao có thể…hắn làm sao có thể cường đại như vậy!
Nội tâm Ngu Kế Đô rung động không thôi, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Cho nên hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân, như con thiêu thân liều chết xông thẳng tới chỗ Tùy Qua, hi vọng có thể đồng quy vu tận.
- Hồ đồ ngu xuẩn! Thảo Mộc Nhất Giới!
Tùy Qua cười lạnh, một quyền đánh thẳng tới Ngu Kế Đô.
Chẳng lẽ Minh Cốt ma đế thật sự bỏ mặc cho Ngu Kế Đô bị giết chết sao?
Trong lòng Tùy Qua có chút nghi hoặc.
Tuy nghi hoặc nhưng một quyền của hắn không chậm, khoảnh khắc đi tới trước mặt Ngu Kế Đô, linh khí phòng ngự cùng cương khí hộ thể lập tức sụp đổ, vẻ mặt Ngu Kế Đô xám như tro tàn, hắn biết ý tưởng đồng quy vu tận của mình cũng chỉ là tham vọng quá đáng mà thôi.
Ngu Kế Đô tựa hồ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Răng rắc!
Đúng lúc này không trung đột nhiên nứt ra, một bạch cốt đại thủ vươn ra trong hư không, oanh thẳng tới một quyền của Tùy Qua - Minh Cốt ma đế rốt cục xuất thủ!
Oanh long!
Hai quyền đầu va chạm trên không trung, như hai ngọn núi lớn đụng vào nhau mãnh liệt.
Lâu Kiếm Thường chỉ cảm thấy thanh âm đinh tai nhức óc, nguyên khí ba động trùng kích đem hắn chấn ngược về phía sau, điều này làm cho hắn hoảng sợ vô cùng, hai người giao thủ đã sinh ra âm ba khủng bố như thế, nếu chính diện giao phong hắn cảm giác chỉ một chiêu cũng không tiếp được.
Ngu Kế Đô rùng mình, bởi vì một khắc vừa rồi hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp. Hắn vốn cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngơ, nhưng may mắn được Minh Cốt ma đế ra tay, tránh qua một kiếp.
Nhưng hắn không dám bỏ chạy, bởi vì nếu không có chỉ thị của Minh Cốt ma đế, hắn căn bản không dám vọng động. Huống chi hắn đã bị tinh thần lực của Tùy Qua tập trung, chỉ cần nhúc nhích sẽ chết ngay tại chỗ.
/1780
|