Đồng thời, Minh Cốt Ma Đế phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bởi vì hai bàn tay bạch cốt của hắn cũng bị luồng lực lượng mạnh mẽ này đánh cho nát bấy, hơn nữa luồng lực lượng này còn còn xuyên qua không gian, tiến hành công kích với bản thể của hắn, khiến Minh Cốt Ma Đế sợ hãi, phải hoàn toàn chặt đứt hai cánh tay, lúc này mới thoát thân thành công!
Lục quang biến mất.
Ngu Kế Đô biến mất.
Đại thủ bạch cốt của Minh Cốt Ma Đế cũng biến mất.
Ngay cả sương mù bao quanh bầu trời Ai Lao Sơn, quanh năm không tiêu tan cũng đã biến mất.
Bầu trời trở nên trong vắt dị thường.
Tùy Qua đứng vững trên bầu trời, thật sự có một loại đại thế hoàng giả.
Rất nhiều người đều không thể thấy rõ một kích cuối cùng của Tùy Qua đánh Minh Cốt Ma Đế, nhưng Ngu Kế Đô bị “bốc hơi”, Minh Cốt Ma Đế biến mất cũng là sự thật, như vậy người thắng dĩ nhiên chính là Tùy Qua.
Mộc Hoàng, không hổ là hoàng giả, không ngờ ngay cả ma đầu gian ngoan như Minh Cốt Ma Đế cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Trong lòng mọi người thật sự chấn động.
Còn Tùy Qua cũng tràn đầy rung động.
Lực lượng của một quyền này, không chỉ đánh Minh Cốt Ma Đế bị thương, hoàn toàn đánh chết Ngu Kế Đô, mà cũng làm cho Tùy Qua sợ hết hồn hết vía.
Bởi vì một quyền vừa rồi, suýt nữa đã hủy diệt cả địa cảnh Ai Lao Sơn, nhưng may nhờ Tùy Qua cuối cùng đánh một phần lực lượng lên bầu trời, thu một phần lực lượng khác vào trong Hồng Mông thạch.
Một kích sánh ngang với Tán Tiên, vốn có thể trực tiếp giết chết Minh Cốt Ma Đế, chỉ là bản thể của hắn không ở đây, mới khiến hắn may mắn tránh thoát một kiếp, nhưng Tùy Qua cảm giác được Minh Cốt Ma Đế cũng vì vậy mà bị thương nặng, tin tưởng một thời gian nữa hắn cũng không dám kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng Minh Cốt Ma Đế cũng bị oan uổng, bởi vì chịu hạn chế của thiên địa pháp tắc, cho nên hắn không thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng vốn có, nếu không hôm nay có lẽ sẽ không uất ức như vậy.
Nhưng trận chiến này rất nhanh kết thúc, uy danh của Tùy Qua cũng theo đó mà tăng lên.
Sau khi tin tức đệ tử của Minh Cốt Ma Đế bị đánh chết, bản thân Minh Cốt Ma Đế cũng bị thương truyền bá ra ngoài, đủ đưa Tùy Qua lên hàng ngũ cao thủ đứng đầu trong giới tu hành, cho dù là những lão quái vật giấu mình trong động thiên, chỉ sợ cũng nghĩ kĩ mới dám động thủ với Tùy Qua.
Chỉ có Tùy Qua biết, trong thời gian ngắn, hắn không cách nào đại xuất ra một kích uy mãnh như hôm nay, bởi vì một kích vừa rồi, đã tiêu hao hết phần lớn tiên khí chí tôn trong Hồng Mông thạch. Loại tiêu hao này khiến Tùy Qua có chút tiếc nuối, nhưng hắn không hối hận, bởi vì một quyền này không chỉ dễ dàng đánh chết Ngu Kế Đô, cũng hoàn toàn chém gãy nhuệ khí của Minh Cốt Ma Đế, chém gãy uy danh của “Thiên Hạ Minh”.
Cho nên, khi Tùy Qua đứng vững trên không trung, các tu sĩ cũng từ xa vái lạy hắn, đây hoàn toàn là bị khí thế và lực lượng của Tùy Qua khuất phục, muốn gia nhập dưới cờ của Thần Thảo Tông.
Cùng lúc đó.
Trong địa cảnh Côn Luân tông.
- Phụt!
Minh Cốt Ma Đế phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó vận công cầm máu ở hai cánh tay.
Ở bên cạnh Minh Cốt Ma Đế, Vũ Hoàng kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Ma Đế cũng bị thương?
- Nói nhảm!
Minh Cốt Ma Đế cả giận hừ một tiếng:
- Ngươi không mở to mắt sao!
Vũ Hoàng thầm mắng một tiếng đáng đời nhà ngươi, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tiểu tử kia quỷ kế đa đoan, Ma Đế ngươi không cẩn thận cũng không có gì kỳ quái. Đúng rồi, bổn tông có thánh dược chữa thương, ngươi cầm lấy đi.
- Hừ! Nếu thánh dược chữa thương hữu dụng, bổn tọa không có sao?
Minh Cốt Ma Đế lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này dám dẫn động nguyên khí của Tiên giới chí tôn để đối phó ta, thương thế này căn bản không cách nào dùng linh dược bình thường khép lại, nếu không, hai cánh tay của ta đã sớm hồi sinh rồi. Chỉ có tiên đan mới có thể dễ dàng chữa khỏi thương thế như vậy, Côn Luân tông các ngươi không phải có tiên đan sao, ngươi đưa cho bổn tọa đi!
- Ma Đế nói đùa, thứ như tiên đan Côn Luân tông chúng ta đã không có từ lâu rồi.
Vũ Hoàng gượng cười nói.
- Hừ —— bổn tọa sẽ không cầu người, thương thế này bổn tọa có thể tự chữa được!
Minh Cốt Ma Đế cười lạnh nói, phủi áo rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Vũ Hoàng tiến vào trong Lang Huyên động thiên, kể lại chuyện Minh Cốt Ma Đế bị thương cho sư phụ hắn Khương Nguyệt Phi. Khương Nguyệt Phi trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt có chút trầm trọng nói:
- Tu vi của lão ma Minh Cốt không dưới ta, cho dù không thể phát huy toàn lực, cũng không thể bị tiểu tử kia đả thương nặng…Tiểu tử Tùy Qua này rút cuộc có địa vị như thế nào?
- Thiếu tông chủ Thần Thảo Tông, một môn phái vô danh.
Vũ Hoàng nói.
- Thần Thảo Tông. . . Thần Thảo Tông. . .
Khương Nguyệt Phi nhắc đi nhắc lại ba chữ “Thần Thảo Tông” nhiều lần, sau đó mới lên tiếng:
- Xem ra, vi sư phải đến Thiên Cơ điện một chuyến, ta muốn nhìn xem Thần Thảo Tông rút cuộc có chỗ nào bất thường.
- Sư phụ, Thiên Cơ trong Thiên Cơ điện, đều ghi lại đại sự có liên quan đến sinh tử trước mắt của Côn Luân tông chúng ta, lẽ nào lại liên quan đến Thần Thảo Tông. Chẳng lẽ, sư tôn cho rằng Thần Thảo Tông thật sự có khả năng lay đụng đến Côn Luân tông chúng ta hay sao?
Vũ Hoàng kinh ngạc nói.
- Không phải vi sư cho là như thế, mà là tình thế bây giờ đã bắt đầu diễn biến theo phương hướng này.
Khương Nguyệt Phi nói:
- Một tiểu tử Hóa Thần Kỳ có thể đánh ra lực lượng sánh ngang Tán Tiên, đả thương lão già Minh Cốt Ma Đế, người như vậy, một khi chân chính trưởng thành, nhất định sẽ quét ngang cả giới tu hành, thậm chí sẽ chư thiên vạn giới!
- Sư phụ đánh giá tiểu tử này cao như vậy sao?
Giọng nói của Vũ Hoàng nghe có chút ghen tị. Đúng là, đường đường là tông chủ Côn Luân, thiên tài tuyệt thế, Vũ Hoàng vốn cho rằng mình mới là nhân vật thiên tài chân chính của giới tu hành, sau này chắc chắn có thể trở thành con cưng của Tiên giới, không ngờ “quái vật” Tùy Qua lại xuất hiện, đoạt lấy toàn bộ danh tiếng, suýt nữa còn hoàn toàn đánh chết hắn. Hiện giờ, ngay cả sư phụ của Vũ Hoàng, cũng kính trọng tiểu tử này vài phần.
- Mỗi một chiêu của tiểu tử này đều kinh thiên động địa, nếu ta khinh thường hắn, chỉ sợ người tiếp theo ngã xuống chính là ta.
Khương Nguyệt Phi nói:
- May là, bản thân ta từ trước đến nay không coi nhẹ bất cứ đối thủ nào. Bên trong Thiên Cơ điện, ta nghĩ hẳn là có thiên cơ của hắn, khi đó chúng ta dựa theo thiên cơ, muốn hoàn toàn đánh chết hắn cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần giết chết hắn, cho dù hắn là thiên tài kinh thế cũng không cách nào trưởng thành! Chúng ta sẽ diệt trừ được hậu họa về sau!
- Sư phụ nói không sai, tiểu tử Tùy Qua xác thực là một tai họa, nếu thật sự để hắn trưởng thành, đích xác là có chút phiền phức.
Vũ Hoàng nói:
- Nhưng nếu không có thiên cơ về hắn, vậy thì chứng minh tiểu tử này căn bản không đáng sợ, đợi khi thiên địa đại kiếp kéo đến, sư phụ và những nguyên lão khác xuất quan, lập tức có thể tiêu diệt hắn. Nếu có tồn tại thiên cơ của hắn, chúng ta dựa theo thiên cơ, cũng có thể hoàn toàn giết chết hắn!
Lục quang biến mất.
Ngu Kế Đô biến mất.
Đại thủ bạch cốt của Minh Cốt Ma Đế cũng biến mất.
Ngay cả sương mù bao quanh bầu trời Ai Lao Sơn, quanh năm không tiêu tan cũng đã biến mất.
Bầu trời trở nên trong vắt dị thường.
Tùy Qua đứng vững trên bầu trời, thật sự có một loại đại thế hoàng giả.
Rất nhiều người đều không thể thấy rõ một kích cuối cùng của Tùy Qua đánh Minh Cốt Ma Đế, nhưng Ngu Kế Đô bị “bốc hơi”, Minh Cốt Ma Đế biến mất cũng là sự thật, như vậy người thắng dĩ nhiên chính là Tùy Qua.
Mộc Hoàng, không hổ là hoàng giả, không ngờ ngay cả ma đầu gian ngoan như Minh Cốt Ma Đế cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Trong lòng mọi người thật sự chấn động.
Còn Tùy Qua cũng tràn đầy rung động.
Lực lượng của một quyền này, không chỉ đánh Minh Cốt Ma Đế bị thương, hoàn toàn đánh chết Ngu Kế Đô, mà cũng làm cho Tùy Qua sợ hết hồn hết vía.
Bởi vì một quyền vừa rồi, suýt nữa đã hủy diệt cả địa cảnh Ai Lao Sơn, nhưng may nhờ Tùy Qua cuối cùng đánh một phần lực lượng lên bầu trời, thu một phần lực lượng khác vào trong Hồng Mông thạch.
Một kích sánh ngang với Tán Tiên, vốn có thể trực tiếp giết chết Minh Cốt Ma Đế, chỉ là bản thể của hắn không ở đây, mới khiến hắn may mắn tránh thoát một kiếp, nhưng Tùy Qua cảm giác được Minh Cốt Ma Đế cũng vì vậy mà bị thương nặng, tin tưởng một thời gian nữa hắn cũng không dám kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng Minh Cốt Ma Đế cũng bị oan uổng, bởi vì chịu hạn chế của thiên địa pháp tắc, cho nên hắn không thể hoàn toàn phát huy ra lực lượng vốn có, nếu không hôm nay có lẽ sẽ không uất ức như vậy.
Nhưng trận chiến này rất nhanh kết thúc, uy danh của Tùy Qua cũng theo đó mà tăng lên.
Sau khi tin tức đệ tử của Minh Cốt Ma Đế bị đánh chết, bản thân Minh Cốt Ma Đế cũng bị thương truyền bá ra ngoài, đủ đưa Tùy Qua lên hàng ngũ cao thủ đứng đầu trong giới tu hành, cho dù là những lão quái vật giấu mình trong động thiên, chỉ sợ cũng nghĩ kĩ mới dám động thủ với Tùy Qua.
Chỉ có Tùy Qua biết, trong thời gian ngắn, hắn không cách nào đại xuất ra một kích uy mãnh như hôm nay, bởi vì một kích vừa rồi, đã tiêu hao hết phần lớn tiên khí chí tôn trong Hồng Mông thạch. Loại tiêu hao này khiến Tùy Qua có chút tiếc nuối, nhưng hắn không hối hận, bởi vì một quyền này không chỉ dễ dàng đánh chết Ngu Kế Đô, cũng hoàn toàn chém gãy nhuệ khí của Minh Cốt Ma Đế, chém gãy uy danh của “Thiên Hạ Minh”.
Cho nên, khi Tùy Qua đứng vững trên không trung, các tu sĩ cũng từ xa vái lạy hắn, đây hoàn toàn là bị khí thế và lực lượng của Tùy Qua khuất phục, muốn gia nhập dưới cờ của Thần Thảo Tông.
Cùng lúc đó.
Trong địa cảnh Côn Luân tông.
- Phụt!
Minh Cốt Ma Đế phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó vận công cầm máu ở hai cánh tay.
Ở bên cạnh Minh Cốt Ma Đế, Vũ Hoàng kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Ma Đế cũng bị thương?
- Nói nhảm!
Minh Cốt Ma Đế cả giận hừ một tiếng:
- Ngươi không mở to mắt sao!
Vũ Hoàng thầm mắng một tiếng đáng đời nhà ngươi, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tiểu tử kia quỷ kế đa đoan, Ma Đế ngươi không cẩn thận cũng không có gì kỳ quái. Đúng rồi, bổn tông có thánh dược chữa thương, ngươi cầm lấy đi.
- Hừ! Nếu thánh dược chữa thương hữu dụng, bổn tọa không có sao?
Minh Cốt Ma Đế lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này dám dẫn động nguyên khí của Tiên giới chí tôn để đối phó ta, thương thế này căn bản không cách nào dùng linh dược bình thường khép lại, nếu không, hai cánh tay của ta đã sớm hồi sinh rồi. Chỉ có tiên đan mới có thể dễ dàng chữa khỏi thương thế như vậy, Côn Luân tông các ngươi không phải có tiên đan sao, ngươi đưa cho bổn tọa đi!
- Ma Đế nói đùa, thứ như tiên đan Côn Luân tông chúng ta đã không có từ lâu rồi.
Vũ Hoàng gượng cười nói.
- Hừ —— bổn tọa sẽ không cầu người, thương thế này bổn tọa có thể tự chữa được!
Minh Cốt Ma Đế cười lạnh nói, phủi áo rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Vũ Hoàng tiến vào trong Lang Huyên động thiên, kể lại chuyện Minh Cốt Ma Đế bị thương cho sư phụ hắn Khương Nguyệt Phi. Khương Nguyệt Phi trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt có chút trầm trọng nói:
- Tu vi của lão ma Minh Cốt không dưới ta, cho dù không thể phát huy toàn lực, cũng không thể bị tiểu tử kia đả thương nặng…Tiểu tử Tùy Qua này rút cuộc có địa vị như thế nào?
- Thiếu tông chủ Thần Thảo Tông, một môn phái vô danh.
Vũ Hoàng nói.
- Thần Thảo Tông. . . Thần Thảo Tông. . .
Khương Nguyệt Phi nhắc đi nhắc lại ba chữ “Thần Thảo Tông” nhiều lần, sau đó mới lên tiếng:
- Xem ra, vi sư phải đến Thiên Cơ điện một chuyến, ta muốn nhìn xem Thần Thảo Tông rút cuộc có chỗ nào bất thường.
- Sư phụ, Thiên Cơ trong Thiên Cơ điện, đều ghi lại đại sự có liên quan đến sinh tử trước mắt của Côn Luân tông chúng ta, lẽ nào lại liên quan đến Thần Thảo Tông. Chẳng lẽ, sư tôn cho rằng Thần Thảo Tông thật sự có khả năng lay đụng đến Côn Luân tông chúng ta hay sao?
Vũ Hoàng kinh ngạc nói.
- Không phải vi sư cho là như thế, mà là tình thế bây giờ đã bắt đầu diễn biến theo phương hướng này.
Khương Nguyệt Phi nói:
- Một tiểu tử Hóa Thần Kỳ có thể đánh ra lực lượng sánh ngang Tán Tiên, đả thương lão già Minh Cốt Ma Đế, người như vậy, một khi chân chính trưởng thành, nhất định sẽ quét ngang cả giới tu hành, thậm chí sẽ chư thiên vạn giới!
- Sư phụ đánh giá tiểu tử này cao như vậy sao?
Giọng nói của Vũ Hoàng nghe có chút ghen tị. Đúng là, đường đường là tông chủ Côn Luân, thiên tài tuyệt thế, Vũ Hoàng vốn cho rằng mình mới là nhân vật thiên tài chân chính của giới tu hành, sau này chắc chắn có thể trở thành con cưng của Tiên giới, không ngờ “quái vật” Tùy Qua lại xuất hiện, đoạt lấy toàn bộ danh tiếng, suýt nữa còn hoàn toàn đánh chết hắn. Hiện giờ, ngay cả sư phụ của Vũ Hoàng, cũng kính trọng tiểu tử này vài phần.
- Mỗi một chiêu của tiểu tử này đều kinh thiên động địa, nếu ta khinh thường hắn, chỉ sợ người tiếp theo ngã xuống chính là ta.
Khương Nguyệt Phi nói:
- May là, bản thân ta từ trước đến nay không coi nhẹ bất cứ đối thủ nào. Bên trong Thiên Cơ điện, ta nghĩ hẳn là có thiên cơ của hắn, khi đó chúng ta dựa theo thiên cơ, muốn hoàn toàn đánh chết hắn cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần giết chết hắn, cho dù hắn là thiên tài kinh thế cũng không cách nào trưởng thành! Chúng ta sẽ diệt trừ được hậu họa về sau!
- Sư phụ nói không sai, tiểu tử Tùy Qua xác thực là một tai họa, nếu thật sự để hắn trưởng thành, đích xác là có chút phiền phức.
Vũ Hoàng nói:
- Nhưng nếu không có thiên cơ về hắn, vậy thì chứng minh tiểu tử này căn bản không đáng sợ, đợi khi thiên địa đại kiếp kéo đến, sư phụ và những nguyên lão khác xuất quan, lập tức có thể tiêu diệt hắn. Nếu có tồn tại thiên cơ của hắn, chúng ta dựa theo thiên cơ, cũng có thể hoàn toàn giết chết hắn!
/1780
|