Bây giờ Tùy Qua rời đi, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Mặc dù Tùy Qua hận không thể giết chết Quân Thương Sinh và tất cả ma vật, nhưng thực tế hắn căn bản không làm được, một khi bị Quân Thương Sinh phát hiện, chỉ sợ người xui xẻo chính là hắn.
Trước mắt lựa chọn tốt nhất, chính là chờ đợi, tìm kiếm thời cơ.
Sau khi cáo biệt Trường An, Tùy Qua nhanh chóng chạy tới đầu kia của thế giới, tiến vào biên giới của nước Mỹ.
Nước Mỹ, đã từng là quốc gia cường đại nhất của thế giới này, nhưng khi Thiên Địa đại kiếp kéo gới, đồng dạng cũng bị giày xéo đến mức hoàn toàn thay đổi. Quân đội hải lục quân cường đại, dưới sự tàn sát bừa bãi của ở ma vật cũng không còn kiên quyết như trong truyền thuyết, cả quốc gia trở thành một đống hỗn độn.
Nhưng, điều khiến Tùy Qua cảm thấy kỳ quái chính là, cũng không phải tất cả người Mỹ đều bị bị chém giết.
Một số nhân sĩ tín ngưỡng chúa Giê-su, thành kính tông giáo vẫn còn sống, hơn nữa xây dựng một tổ chức “giáo hội tận thế”, tổ chức này đã thành công tiếp quản nước Mỹ. Đối với một số phần tử cuồng nhiệt tông giáo, Tùy Qua luôn không ưa, cho nên cũng lười quan tâm đến sống chết của bọn hắn, mục tiêu hắn tới nơi này là tìm kiếm Vinh Diệu quân đoàn của Hathaway, nếu như Vinh Diệu quân đoàn còn tồn tại, Tùy Qua hi vọng có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này, sau đó để bọn họ trở thành đồng minh, trở thành một phần lực lượng phản công.
Tùy Qua tìm tòi một vòng, rốt cục phát hiện tung tích của Vinh Diệu quân đoàn ở vùng núi bắc bộ.
Hơn nữa, điều khiến Tùy Qua vui mừng chính là, người của Vinh Diệu quân đoàn vẫn còn tiếp tục chém giết ma vật, cái nà ý nghĩa Vinh Diệu quân đoàn vẫn chưa biến thành công cụ hoặc là nô bộc của thánh đường. Hathaway, quả thật không để Tùy Qua thất vọng.
Dọc theo vùng núi Bắc bộ, Tùy Qua phát hiện một chiến sĩ mặc đồng phục của Vinh Diệu quân đoàn, sau khi chiến sĩ này săn giết một ma vật, lui về rừng rậm, tựa hồ tính toán trở lại sào huyệt tạm thời của bọn họ.
Người này không khiến Tùy Qua thất vọng, mấy phút sau, hắn liền tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm, sau đó tiến vào một sơn cốc.
Chỉ chốc lát sau, cửa vào sơn cốc biến mất, xung quanh tạo thành một mảnh kết giới.
Tùy Qua dùng thần niệm đảo qua, thế nhưng không thể nhận ra mê hoặc trong sơn cốc này.
Xem ra, người sáng lập kết giới này, có lẽ là một tồn tại có thủ đoạn cực kỳ cao minh.
Nếu Tùy Qua đã đến nơi này, dĩ nhiên cũng không cần thiết lãng phí thời gian. Mặc dù kết giới này có chút cổ quái, nhưng nếu Tùy Qua đã biết sự hiện hữu của nó, dĩ nhiên cũng có biện pháp tiến vào trong kết giới.
Tùy Qua gọi Hồng Mông thụ ra ngoài, để rễ cây của Hồng Mông thụ từ từ đâm vào trong kết giới.
Quả nhiên, sau khi bị rễ cây Hồng Mông thụ xâm nhập, một phần uy lực phòng ngự của kết giới này bắt đầu yếu bớt, Tùy Qua dễ dàng tiến vào bên trong.
Nhưng, khi Tùy Qua tiến vào sơn cốc, người ở bên trong lập tức sinh ra cảm ứng, vội vàng bao vây phương hướng của Tùy Qua. Người cầm đầu, chính là Hathaway.
Hathaway thoạt nhìn rất tiều tụy, chứng tỏ trong thời gian này cuộc sống
không tốt lắm, nhìn thấy người tới là Tùy Qua, nàng thở ra một hơi, nói:
- Ta còn tưởng ngươi và Long Đằng đã biến mất rồi.
- Biến mất gì chứ?
- Ta nghĩ các ngươi bị ma vật đánh chết.
Hathaway khẽ thở dài nói:
- Hai ngày nay ta cố gắng liên lạc với người của Long Đằng, nhưng căn bản không liên lạc được, hơn nữa sau khi chúng ta theo dõi vệ tinh, cũng nhìn thấy tình huống của Hoa Hạ các ngươi nghiêm trọng hơn chúng ta, cho nên cho rằng toàn bộ Long Đằng đã tử trận rồi.
- Cái này ngươi có thể yên tâm, ta còn, Long Đằng cũng còn.
Tùy Qua nói:
- Hôm nay ta tới đây, chính vì muốn giúp các ngươi.
- Giúp chúng ta?
Hathaway nói:
- Hiện tại tình huống của chúng ta đều giống nhau, các ngươi tự lo không xong, còn có thể giúp chúng ta làm sao?
- Không sai, lúc trước chúng ta là tự lo không xong, nhưng bây giờ không phải rồi.
Tùy Qua nói:
- Chúng ta tìm được một chỗ tị nạn tạm thời, có thể tránh né một thời gian ngắn, đợi sau khi mọi việc chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta sẽ phản công trở lại. Nếu ngươi có hứng thú, chúng ta hoan nghênh ngươi đến đó.
- Chỗ tị nạn tạm thời?
Hathaway nói:
- Chỗ tị nạn của chúng ta coi như xong, nếu ngươi đã có thể tìm tới nơi này, như vậy rất nhiều ma vật khẳng định cũng sẽ sớm muộn tìm tới đây. Vinh Diệu quân đoàn chúng ta, đã sớm chuẩn bị hi sinh vì nhân loại quang vinh rồi!
- Tinh thần của các ngươi đáng khích lệ, Nhưng ngươi cũng nên biết, đối với quang vinh, mồi lửa càng thêm trọng yếu.
Tùy Qua nói:
- Có lẽ, nhóm người các ngươi đã là những người may mắn còn sống sót duy nhất đang chiến đấu vì quốc gia, vì tự do, cho nên càng phải tính toán cho tương lai.
- Chúng ta không nhìn thấy tương lai gì cả.
Hathaway nói:
- Số người của chúng ta liên tục giảm bớt, một mực ẩn núp, đối mặt với đám ma vật phía ngoài, chúng ta đã hoàn toàn bị vây vào thế bất lợi rồi. Ngược lại những nhân sĩ tông giáo dáng vóc tiều tụy kia, bọn họ còn sống, bọn họ tin chắc đây chính là cái gọi là “Phán xét cuối cùng”, bọn họ là những tín đồ thành kính, lại có thể sống sót trong ngày tận thế cuối cùng. Trên thực tế, bọn họ thành công rồi!
- Sai lầm.
Tùy Qua lắc đầu nói:
- Bọn họ chẳng qua bị tông giáo hoàn toàn nô dịch. Những người đó, một phần đã trở thành ma vật, một bộ phận khác, cam tâm bị ma vật lợi dụng. Thời gian cấp bách, ta cứ việc nói thẳng, chúng ta tìm kiếm được một chỗ tị nạn ở thế giới bên ngoài. Mặc dù vẫn có nguy cơ tồn tại, nhưng khá hơn tình huống của nơi này. Như thế nào, các ngươi có đi hay không?
- Đoàn trưởng, có thể tin hắn không?
Một thành viên của Vinh Diệu quân đoàn, đứng bên cạnh Hathaway hỏi.
- Chúng ta có thể tín nhiệm hắn!
Cổ Đức Lạp đứng bên cạnh nói như đinh chém sắt:
- Nếu hắn muốn gây bất lợi với chúng ta, cũng không phiền toái như vậy.
Đây là Cổ Đức Lạp nói thật, bởi vì Cổ Đức Lạp rõ ràng nhất Tùy Qua rút cuộc có thủ đoạn lợi hại như thế nào.
Hathaway gật đầu nói:
- Không sai, ta cũng tin tưởng Tùy tiên sinh không phải người như thế. Huống chi, chúng ta đều là loài người, vẫn đáng tín nhiệm hơn đám ma quỷ bên ngoài kia.
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta chuẩn bị đi.
Tùy Qua còn chưa nói xong, đột nhiên đưa tay lên, bắt được thanh niên trước mặt đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Ngươi gấp gáp muốn rời đi như vậy sao? Dù sao cũng phải cho một lý do chứ.
- Lý do? Ta không quen biết ngươi, tại sao đi theo ngươi! Ta tình nguyện tự sinh tự diệt không được sao?
Thanh niên giảo hoạt nói.
- Thật sao? Ngươi tình nguyện tự sinh tự diệt?
Tùy Qua cười lạnh:
- Nếu ngươi có cốt khí như vậy, cũng sẽ không trở thành “ma chó” rồi!
- Ma chó?
Hathaway nghi ngờ nhìn Tùy Qua.
- Chính là tay sai của ma quỷ!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, ném người này cho Hathaway:
- Các ngươi tìm một người am hiểu tâm lý và tinh thần tới thẩm vấn hắn đi, tránh cho các ngươi nghĩ ta giở trò quỷ!
Mặc dù Tùy Qua hận không thể giết chết Quân Thương Sinh và tất cả ma vật, nhưng thực tế hắn căn bản không làm được, một khi bị Quân Thương Sinh phát hiện, chỉ sợ người xui xẻo chính là hắn.
Trước mắt lựa chọn tốt nhất, chính là chờ đợi, tìm kiếm thời cơ.
Sau khi cáo biệt Trường An, Tùy Qua nhanh chóng chạy tới đầu kia của thế giới, tiến vào biên giới của nước Mỹ.
Nước Mỹ, đã từng là quốc gia cường đại nhất của thế giới này, nhưng khi Thiên Địa đại kiếp kéo gới, đồng dạng cũng bị giày xéo đến mức hoàn toàn thay đổi. Quân đội hải lục quân cường đại, dưới sự tàn sát bừa bãi của ở ma vật cũng không còn kiên quyết như trong truyền thuyết, cả quốc gia trở thành một đống hỗn độn.
Nhưng, điều khiến Tùy Qua cảm thấy kỳ quái chính là, cũng không phải tất cả người Mỹ đều bị bị chém giết.
Một số nhân sĩ tín ngưỡng chúa Giê-su, thành kính tông giáo vẫn còn sống, hơn nữa xây dựng một tổ chức “giáo hội tận thế”, tổ chức này đã thành công tiếp quản nước Mỹ. Đối với một số phần tử cuồng nhiệt tông giáo, Tùy Qua luôn không ưa, cho nên cũng lười quan tâm đến sống chết của bọn hắn, mục tiêu hắn tới nơi này là tìm kiếm Vinh Diệu quân đoàn của Hathaway, nếu như Vinh Diệu quân đoàn còn tồn tại, Tùy Qua hi vọng có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này, sau đó để bọn họ trở thành đồng minh, trở thành một phần lực lượng phản công.
Tùy Qua tìm tòi một vòng, rốt cục phát hiện tung tích của Vinh Diệu quân đoàn ở vùng núi bắc bộ.
Hơn nữa, điều khiến Tùy Qua vui mừng chính là, người của Vinh Diệu quân đoàn vẫn còn tiếp tục chém giết ma vật, cái nà ý nghĩa Vinh Diệu quân đoàn vẫn chưa biến thành công cụ hoặc là nô bộc của thánh đường. Hathaway, quả thật không để Tùy Qua thất vọng.
Dọc theo vùng núi Bắc bộ, Tùy Qua phát hiện một chiến sĩ mặc đồng phục của Vinh Diệu quân đoàn, sau khi chiến sĩ này săn giết một ma vật, lui về rừng rậm, tựa hồ tính toán trở lại sào huyệt tạm thời của bọn họ.
Người này không khiến Tùy Qua thất vọng, mấy phút sau, hắn liền tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm, sau đó tiến vào một sơn cốc.
Chỉ chốc lát sau, cửa vào sơn cốc biến mất, xung quanh tạo thành một mảnh kết giới.
Tùy Qua dùng thần niệm đảo qua, thế nhưng không thể nhận ra mê hoặc trong sơn cốc này.
Xem ra, người sáng lập kết giới này, có lẽ là một tồn tại có thủ đoạn cực kỳ cao minh.
Nếu Tùy Qua đã đến nơi này, dĩ nhiên cũng không cần thiết lãng phí thời gian. Mặc dù kết giới này có chút cổ quái, nhưng nếu Tùy Qua đã biết sự hiện hữu của nó, dĩ nhiên cũng có biện pháp tiến vào trong kết giới.
Tùy Qua gọi Hồng Mông thụ ra ngoài, để rễ cây của Hồng Mông thụ từ từ đâm vào trong kết giới.
Quả nhiên, sau khi bị rễ cây Hồng Mông thụ xâm nhập, một phần uy lực phòng ngự của kết giới này bắt đầu yếu bớt, Tùy Qua dễ dàng tiến vào bên trong.
Nhưng, khi Tùy Qua tiến vào sơn cốc, người ở bên trong lập tức sinh ra cảm ứng, vội vàng bao vây phương hướng của Tùy Qua. Người cầm đầu, chính là Hathaway.
Hathaway thoạt nhìn rất tiều tụy, chứng tỏ trong thời gian này cuộc sống
không tốt lắm, nhìn thấy người tới là Tùy Qua, nàng thở ra một hơi, nói:
- Ta còn tưởng ngươi và Long Đằng đã biến mất rồi.
- Biến mất gì chứ?
- Ta nghĩ các ngươi bị ma vật đánh chết.
Hathaway khẽ thở dài nói:
- Hai ngày nay ta cố gắng liên lạc với người của Long Đằng, nhưng căn bản không liên lạc được, hơn nữa sau khi chúng ta theo dõi vệ tinh, cũng nhìn thấy tình huống của Hoa Hạ các ngươi nghiêm trọng hơn chúng ta, cho nên cho rằng toàn bộ Long Đằng đã tử trận rồi.
- Cái này ngươi có thể yên tâm, ta còn, Long Đằng cũng còn.
Tùy Qua nói:
- Hôm nay ta tới đây, chính vì muốn giúp các ngươi.
- Giúp chúng ta?
Hathaway nói:
- Hiện tại tình huống của chúng ta đều giống nhau, các ngươi tự lo không xong, còn có thể giúp chúng ta làm sao?
- Không sai, lúc trước chúng ta là tự lo không xong, nhưng bây giờ không phải rồi.
Tùy Qua nói:
- Chúng ta tìm được một chỗ tị nạn tạm thời, có thể tránh né một thời gian ngắn, đợi sau khi mọi việc chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta sẽ phản công trở lại. Nếu ngươi có hứng thú, chúng ta hoan nghênh ngươi đến đó.
- Chỗ tị nạn tạm thời?
Hathaway nói:
- Chỗ tị nạn của chúng ta coi như xong, nếu ngươi đã có thể tìm tới nơi này, như vậy rất nhiều ma vật khẳng định cũng sẽ sớm muộn tìm tới đây. Vinh Diệu quân đoàn chúng ta, đã sớm chuẩn bị hi sinh vì nhân loại quang vinh rồi!
- Tinh thần của các ngươi đáng khích lệ, Nhưng ngươi cũng nên biết, đối với quang vinh, mồi lửa càng thêm trọng yếu.
Tùy Qua nói:
- Có lẽ, nhóm người các ngươi đã là những người may mắn còn sống sót duy nhất đang chiến đấu vì quốc gia, vì tự do, cho nên càng phải tính toán cho tương lai.
- Chúng ta không nhìn thấy tương lai gì cả.
Hathaway nói:
- Số người của chúng ta liên tục giảm bớt, một mực ẩn núp, đối mặt với đám ma vật phía ngoài, chúng ta đã hoàn toàn bị vây vào thế bất lợi rồi. Ngược lại những nhân sĩ tông giáo dáng vóc tiều tụy kia, bọn họ còn sống, bọn họ tin chắc đây chính là cái gọi là “Phán xét cuối cùng”, bọn họ là những tín đồ thành kính, lại có thể sống sót trong ngày tận thế cuối cùng. Trên thực tế, bọn họ thành công rồi!
- Sai lầm.
Tùy Qua lắc đầu nói:
- Bọn họ chẳng qua bị tông giáo hoàn toàn nô dịch. Những người đó, một phần đã trở thành ma vật, một bộ phận khác, cam tâm bị ma vật lợi dụng. Thời gian cấp bách, ta cứ việc nói thẳng, chúng ta tìm kiếm được một chỗ tị nạn ở thế giới bên ngoài. Mặc dù vẫn có nguy cơ tồn tại, nhưng khá hơn tình huống của nơi này. Như thế nào, các ngươi có đi hay không?
- Đoàn trưởng, có thể tin hắn không?
Một thành viên của Vinh Diệu quân đoàn, đứng bên cạnh Hathaway hỏi.
- Chúng ta có thể tín nhiệm hắn!
Cổ Đức Lạp đứng bên cạnh nói như đinh chém sắt:
- Nếu hắn muốn gây bất lợi với chúng ta, cũng không phiền toái như vậy.
Đây là Cổ Đức Lạp nói thật, bởi vì Cổ Đức Lạp rõ ràng nhất Tùy Qua rút cuộc có thủ đoạn lợi hại như thế nào.
Hathaway gật đầu nói:
- Không sai, ta cũng tin tưởng Tùy tiên sinh không phải người như thế. Huống chi, chúng ta đều là loài người, vẫn đáng tín nhiệm hơn đám ma quỷ bên ngoài kia.
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta chuẩn bị đi.
Tùy Qua còn chưa nói xong, đột nhiên đưa tay lên, bắt được thanh niên trước mặt đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Ngươi gấp gáp muốn rời đi như vậy sao? Dù sao cũng phải cho một lý do chứ.
- Lý do? Ta không quen biết ngươi, tại sao đi theo ngươi! Ta tình nguyện tự sinh tự diệt không được sao?
Thanh niên giảo hoạt nói.
- Thật sao? Ngươi tình nguyện tự sinh tự diệt?
Tùy Qua cười lạnh:
- Nếu ngươi có cốt khí như vậy, cũng sẽ không trở thành “ma chó” rồi!
- Ma chó?
Hathaway nghi ngờ nhìn Tùy Qua.
- Chính là tay sai của ma quỷ!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, ném người này cho Hathaway:
- Các ngươi tìm một người am hiểu tâm lý và tinh thần tới thẩm vấn hắn đi, tránh cho các ngươi nghĩ ta giở trò quỷ!
/1780
|