Thanh tiên kiếm này, hiện lên màu hắc thiết, cũng không biết luyện thành đã bao lâu, nhưng nhất định không phải phàm vật, bởi vì Tùy Qua cảm giác được tiên linh khí phía trên ba động mãnh liệt, đây chắc chắn là pháp bảo cấp bậc tiên khí.
Hơn nữa, Cổ Kiếm Vũ rõ ràng là một kiếm sĩ, kiếm ý dị thường bá đạo, mạnh mẽ, tiên kiếm của hắn vừa ra, ngay cả không gian xung quanh cũng bị kiếm khí chém vỡ, mà bản thể tiên kiếm, lại biến thành một kiếm sơn dài mấy ngàn trượng, đè xuống đầu Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên.
Trong mắt Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên, tiên kiếm của Cổ Kiếm Vũ vừa là một thanh kiếm, nhưng cũng là một tòa sơn mạch, một tòa kiếm sơn, bởi vì trên thân kiếm, hoàn toàn có thể thấy vô số hư ảnh núi cao, mà mỗi tòa núi cao đều cao vút trong mây, mỗi ngọn núi giống như một thanh kiếm, mỗi ngọn núi gắn kết với nhau, tạo thành một ngọn núi kiếm cực lớn. Cho nên, cho dù là Tùy Qua, cũng không muốn trực tiếp đối chọi với phong mang kia.
Côn Luân tông, quả nhiên là cao thủ vô số.
Nhưng, Tùy Qua không chiến đấu một mình, có Khổng Bạch Huyên ở bên cạnh, hắn cũng không cần kiêng kỵ pháp bảo, bởi vì Khổng Bạch Huyên có ngũ sắc thần quang, còn Tùy Qua muốn thúc dục ngũ sắc thần quang phải cần lượng nguyên khí, tiên khí và Hồng Mông Tử Khí khổng lồ.
Vì vậy, Tùy Qua vừa thấy “kiếm sơn” đè xuống, bóng người chợt lóe đến bên cạnh Khổng Bạch Huyên, sau đó nắm tay Khổng Bạch Huyên, rót nguyên khí vô cùng vô tận vào trong thân thể Khổng Bạch Huyên.
Khổng Bạch Huyên là tiên thảo, hoàn toàn sẽ không bài xích nguyên khí Tùy Qua rót vào, lập tức thúc dục pháp bảo bổn mạng của nàng.
- Ngũ sắc thần quang.
Khổng Bạch Huyên khẽ mở miệng, phun ra bốn chữ này, thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng đối với Cổ Kiếm Vũ, lại giống như sét đánh giữa trời quang, càng giống như thẩm phán đến từ Tiên giới, bởi vì sau khi Khổng Bạch Huyên phun ra bốn chữ này, phía sau nàng đột nhiên hiện ra năm đạo quang mang ngũ sắc vô hình nhưng lại sặc sỡ loá mắt, chiếu sáng cả chân trời.
Trong ngũ sắc quang mang này, mơ hồ có thể thấy năm cây lông vũ ánh sáng lưu chuyển, nhưng cái này cũng không phải là lông vũ, mà là năm đóa hoa của Khổng Bạch Huyên, cũng là bản thể của ngũ sắc thần quang.
Ngũ sắc thần quang vừa hiển hiện, tựu như khổng tước xòe đuôi, huyết lệ vô cùng, ôm đồm tất cả, tia sáng này vừa hiển hiện, lập tức cuốn tiên kiếm khổng lồ của Cổ Kiếm Vũ vào bên trong, mặc cho Cổ Kiếm Vũ giống như thúc dục, đều không thể gọi tiên kiếm trở về, bởi vì năm “lông vũ” của Khổng Bạch Huyên, nhìn như hồng mao phiêu dạt, trên thực tế còn nặng hơn thái sơn, Cổ Kiếm Vũ căn bản không cách nào rung chuyển.
Bá.
Ngũ sắc thần quang thu lại, quang hoa thu hết, vô hình vô tích, nhưng Cổ Kiếm Vũ cũng cảm thấy hắn và tiên kiếm đã hoàn toàn mất đi cảm ứng, một thanh phi kiếm cấp bậc tiên khí, lại bị người ta dễ dàng thu lại, luyện hóa.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng sự thật đã xảy ra.
Chỉ vừa đối mặt, tiên kiếm bất ly thân của Cổ Kiếm Vũ lại bị đối thủ dễ dàng cuốn đi, Cổ Kiếm Vũ quả thực giận đến hộc máu. Nhưng, hắn còn chưa bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, hắn biết tiên khí bị người khác lấy đi, tương đương tu vi trong khoảnh khắc tổn thất một nửa, lúc này lựa chọn sáng suốt nhất, chính là chạy trốn, nếu không, báo thù không được, ngược lại sẽ bị người khác liên thủ đánh chết.
Bỏ chạy.
Cổ Kiếm Vũ mặc dù hận không thể bằm thây Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên thành vạn đoạn, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
Đáng tiếc, chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Tùy Qua, khi hắn dùng tiên khí chí tôn và Hồng Mông Tử Khí trợ giúp Khổng Bạch Huyên thúc dục ngũ sắc thần quang, đồng thời bản thân đã súc tích toàn lực, mài đao xoàn xoạt, chờ thời điểm Cổ Kiếm Vũ xui xẻo xuất thủ, Tùy Qua rất tin tưởng vào ngũ sắc thần quang của Khổng Bạch Huyên, bởi vì thứ có thể sánh ngang với pháp bảo của Khổng Bạch Huyên thật sự quá ít, cho dù Côn Luân tông có pháp bảo có thể chống lại ngũ sắc thần quang, tuyệt đối cũng vô cùng ít ỏi, hơn nữa cũng không thể ở trong tay Cổ Kiếm Vũ.
Khi tiên kiếm của Cổ Kiếm Vũ bị cuốn đi, Tùy Qua lập tức toàn lực xuất thủ.
Cổ Kiếm Vũ mất đi tiên khí, vốn tâm thần bối rối, lòng tin mất hết, còn Tùy Qua lại là một kích toàn lực.
Ầm.
Quả đấm của Tùy Qua nhanh hơn tia chớp, đánh lên người Cổ Kiếm Vũ.
Cổ Kiếm Vũ mặc dù là tu vi Hợp Thể hậu kỳ, nhưng đối mặt với một kích toàn lực sánh ngang Tán Tiên của Tùy Qua, dưới tình huống không có tiên khí chống đỡ, Cổ Kiếm Vũ thật sự quá yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bị Tùy Qua đánh bại.
Nhưng, làm tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, ngay cả thân thể của Cổ Kiếm Vũ nổ tung, cũng không chân chính tử vong, hắn hóa thành huyết vũ đầy trời, lập tức bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, chỉ cần có một giọt máu huyết hấp thụ nguyên thần bỏ chạy thành công, hắn còn có cơ hội lật bàn .
Nhưng tất cả đều nằm trong bàn tay của Tùy Qua, Cổ Kiếm Vũ mất đi tiên khí, cũng không mạnh hơn Điền Cung Dã bao nhiêu, bị Tùy Qua vây trong Thảo Mộc binh trận, dùng Cửu Dương Chân Hỏa hung hăng nung khô, rất nhanh bị trấn áp.
Nhưng Tùy Qua cũng không giết chết Cổ Kiếm Vũ, hắn để lại một phần nguyên thần và máu huyết của Cổ Kiếm Vũ.
- Tại sao ngươi không giết hắn.
Khổng Bạch Huyên hỏi.
- Lưu lại hắn, còn có chỗ hữu dụng.
Tùy Qua nói:
- Huống chi, giết chết hắn, nhất định sẽ khiến cường giả chân chính của Côn Luân tông cảm ứng được, chi bằng lưu lại nửa cái mạng của hắn.
- Ngươi đã có an bài, vậy chúng ta quay về thôi.
Khổng Bạch Huyên nhẹ nhàng gõ đầu nói.
Tùy Qua cùng Khổng Bạch Huyên lúc này bình yên quay về Mính Kiếm Sơn.
- Ngươi quả nhiên luyện thành tiên đan.
Vừa về tới Mính Kiếm Sơn mạch, Khổng Bạch Huyên cảm giác nhạy cảm cũng đã biết rõ Tùy Qua luyện thành tiên đan, không khỏi sợ hãi thán phục nói một tiếng.
Khổng Bạch Huyên dùng "Quả nhiên" mà không phải là "Rõ ràng", có thể thấy được nội tâm của nàng tin tưởng Tùy Qua mười phần, sớm biết rõ Tùy Qua nhất định luyện thành tiên đan.
- Nếu không phải ta có thể luyện thành tiên đan, chúng ta còn có cơ hội lật bàn sao.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Thất La Giới của chúng ta, hẳn là thế giới nhược tiểu trong ba ngàn thế giới, nhưng mà thực lực tu sĩ ở đây mạnh hơn chúng ta nhiều, dưới tình huống như vậy, chúng ta bức thiết phải tìm cho được vũ khí bí mật, đúng rồi, sư tỷ ngươi bị người Côn Lôn Tông đuổi giết, chẳng lẽ là do thám biết được một ít bí mật của Côn Lôn Tông nha.
- Đúng!
Khổng Bạch Huyên gật gật đầu, nói:
- Chuyến đi lần này không có uổng phí, ta điều tra ra hành tung của Côn Lôn Tông, ta phát hiện tông môn của bọn họ nằm trong sơn mạch phía đông Thất La Giới.
- Phía đông Thất La Giới.
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Đây không phải là địa bàn của Thiên Hoàng Đạo Tông sao.
Phía đông Thất La Giới chính là địa bàn của Thiên Hoàng Đạo Tông, trong đó sở hữu hơn hai mươi vương triều, hơn mười tiểu tông môn, toàn bộ đều dùng Thiên Hoàng Đạo Tông vi tôn, Côn Lôn Tông mang sơn môn chuyển tới gần Thiên Hoàng Đạo Tông, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Hơn nữa, Cổ Kiếm Vũ rõ ràng là một kiếm sĩ, kiếm ý dị thường bá đạo, mạnh mẽ, tiên kiếm của hắn vừa ra, ngay cả không gian xung quanh cũng bị kiếm khí chém vỡ, mà bản thể tiên kiếm, lại biến thành một kiếm sơn dài mấy ngàn trượng, đè xuống đầu Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên.
Trong mắt Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên, tiên kiếm của Cổ Kiếm Vũ vừa là một thanh kiếm, nhưng cũng là một tòa sơn mạch, một tòa kiếm sơn, bởi vì trên thân kiếm, hoàn toàn có thể thấy vô số hư ảnh núi cao, mà mỗi tòa núi cao đều cao vút trong mây, mỗi ngọn núi giống như một thanh kiếm, mỗi ngọn núi gắn kết với nhau, tạo thành một ngọn núi kiếm cực lớn. Cho nên, cho dù là Tùy Qua, cũng không muốn trực tiếp đối chọi với phong mang kia.
Côn Luân tông, quả nhiên là cao thủ vô số.
Nhưng, Tùy Qua không chiến đấu một mình, có Khổng Bạch Huyên ở bên cạnh, hắn cũng không cần kiêng kỵ pháp bảo, bởi vì Khổng Bạch Huyên có ngũ sắc thần quang, còn Tùy Qua muốn thúc dục ngũ sắc thần quang phải cần lượng nguyên khí, tiên khí và Hồng Mông Tử Khí khổng lồ.
Vì vậy, Tùy Qua vừa thấy “kiếm sơn” đè xuống, bóng người chợt lóe đến bên cạnh Khổng Bạch Huyên, sau đó nắm tay Khổng Bạch Huyên, rót nguyên khí vô cùng vô tận vào trong thân thể Khổng Bạch Huyên.
Khổng Bạch Huyên là tiên thảo, hoàn toàn sẽ không bài xích nguyên khí Tùy Qua rót vào, lập tức thúc dục pháp bảo bổn mạng của nàng.
- Ngũ sắc thần quang.
Khổng Bạch Huyên khẽ mở miệng, phun ra bốn chữ này, thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng đối với Cổ Kiếm Vũ, lại giống như sét đánh giữa trời quang, càng giống như thẩm phán đến từ Tiên giới, bởi vì sau khi Khổng Bạch Huyên phun ra bốn chữ này, phía sau nàng đột nhiên hiện ra năm đạo quang mang ngũ sắc vô hình nhưng lại sặc sỡ loá mắt, chiếu sáng cả chân trời.
Trong ngũ sắc quang mang này, mơ hồ có thể thấy năm cây lông vũ ánh sáng lưu chuyển, nhưng cái này cũng không phải là lông vũ, mà là năm đóa hoa của Khổng Bạch Huyên, cũng là bản thể của ngũ sắc thần quang.
Ngũ sắc thần quang vừa hiển hiện, tựu như khổng tước xòe đuôi, huyết lệ vô cùng, ôm đồm tất cả, tia sáng này vừa hiển hiện, lập tức cuốn tiên kiếm khổng lồ của Cổ Kiếm Vũ vào bên trong, mặc cho Cổ Kiếm Vũ giống như thúc dục, đều không thể gọi tiên kiếm trở về, bởi vì năm “lông vũ” của Khổng Bạch Huyên, nhìn như hồng mao phiêu dạt, trên thực tế còn nặng hơn thái sơn, Cổ Kiếm Vũ căn bản không cách nào rung chuyển.
Bá.
Ngũ sắc thần quang thu lại, quang hoa thu hết, vô hình vô tích, nhưng Cổ Kiếm Vũ cũng cảm thấy hắn và tiên kiếm đã hoàn toàn mất đi cảm ứng, một thanh phi kiếm cấp bậc tiên khí, lại bị người ta dễ dàng thu lại, luyện hóa.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng sự thật đã xảy ra.
Chỉ vừa đối mặt, tiên kiếm bất ly thân của Cổ Kiếm Vũ lại bị đối thủ dễ dàng cuốn đi, Cổ Kiếm Vũ quả thực giận đến hộc máu. Nhưng, hắn còn chưa bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc, hắn biết tiên khí bị người khác lấy đi, tương đương tu vi trong khoảnh khắc tổn thất một nửa, lúc này lựa chọn sáng suốt nhất, chính là chạy trốn, nếu không, báo thù không được, ngược lại sẽ bị người khác liên thủ đánh chết.
Bỏ chạy.
Cổ Kiếm Vũ mặc dù hận không thể bằm thây Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên thành vạn đoạn, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
Đáng tiếc, chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Tùy Qua, khi hắn dùng tiên khí chí tôn và Hồng Mông Tử Khí trợ giúp Khổng Bạch Huyên thúc dục ngũ sắc thần quang, đồng thời bản thân đã súc tích toàn lực, mài đao xoàn xoạt, chờ thời điểm Cổ Kiếm Vũ xui xẻo xuất thủ, Tùy Qua rất tin tưởng vào ngũ sắc thần quang của Khổng Bạch Huyên, bởi vì thứ có thể sánh ngang với pháp bảo của Khổng Bạch Huyên thật sự quá ít, cho dù Côn Luân tông có pháp bảo có thể chống lại ngũ sắc thần quang, tuyệt đối cũng vô cùng ít ỏi, hơn nữa cũng không thể ở trong tay Cổ Kiếm Vũ.
Khi tiên kiếm của Cổ Kiếm Vũ bị cuốn đi, Tùy Qua lập tức toàn lực xuất thủ.
Cổ Kiếm Vũ mất đi tiên khí, vốn tâm thần bối rối, lòng tin mất hết, còn Tùy Qua lại là một kích toàn lực.
Ầm.
Quả đấm của Tùy Qua nhanh hơn tia chớp, đánh lên người Cổ Kiếm Vũ.
Cổ Kiếm Vũ mặc dù là tu vi Hợp Thể hậu kỳ, nhưng đối mặt với một kích toàn lực sánh ngang Tán Tiên của Tùy Qua, dưới tình huống không có tiên khí chống đỡ, Cổ Kiếm Vũ thật sự quá yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bị Tùy Qua đánh bại.
Nhưng, làm tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, ngay cả thân thể của Cổ Kiếm Vũ nổ tung, cũng không chân chính tử vong, hắn hóa thành huyết vũ đầy trời, lập tức bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, chỉ cần có một giọt máu huyết hấp thụ nguyên thần bỏ chạy thành công, hắn còn có cơ hội lật bàn .
Nhưng tất cả đều nằm trong bàn tay của Tùy Qua, Cổ Kiếm Vũ mất đi tiên khí, cũng không mạnh hơn Điền Cung Dã bao nhiêu, bị Tùy Qua vây trong Thảo Mộc binh trận, dùng Cửu Dương Chân Hỏa hung hăng nung khô, rất nhanh bị trấn áp.
Nhưng Tùy Qua cũng không giết chết Cổ Kiếm Vũ, hắn để lại một phần nguyên thần và máu huyết của Cổ Kiếm Vũ.
- Tại sao ngươi không giết hắn.
Khổng Bạch Huyên hỏi.
- Lưu lại hắn, còn có chỗ hữu dụng.
Tùy Qua nói:
- Huống chi, giết chết hắn, nhất định sẽ khiến cường giả chân chính của Côn Luân tông cảm ứng được, chi bằng lưu lại nửa cái mạng của hắn.
- Ngươi đã có an bài, vậy chúng ta quay về thôi.
Khổng Bạch Huyên nhẹ nhàng gõ đầu nói.
Tùy Qua cùng Khổng Bạch Huyên lúc này bình yên quay về Mính Kiếm Sơn.
- Ngươi quả nhiên luyện thành tiên đan.
Vừa về tới Mính Kiếm Sơn mạch, Khổng Bạch Huyên cảm giác nhạy cảm cũng đã biết rõ Tùy Qua luyện thành tiên đan, không khỏi sợ hãi thán phục nói một tiếng.
Khổng Bạch Huyên dùng "Quả nhiên" mà không phải là "Rõ ràng", có thể thấy được nội tâm của nàng tin tưởng Tùy Qua mười phần, sớm biết rõ Tùy Qua nhất định luyện thành tiên đan.
- Nếu không phải ta có thể luyện thành tiên đan, chúng ta còn có cơ hội lật bàn sao.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Thất La Giới của chúng ta, hẳn là thế giới nhược tiểu trong ba ngàn thế giới, nhưng mà thực lực tu sĩ ở đây mạnh hơn chúng ta nhiều, dưới tình huống như vậy, chúng ta bức thiết phải tìm cho được vũ khí bí mật, đúng rồi, sư tỷ ngươi bị người Côn Lôn Tông đuổi giết, chẳng lẽ là do thám biết được một ít bí mật của Côn Lôn Tông nha.
- Đúng!
Khổng Bạch Huyên gật gật đầu, nói:
- Chuyến đi lần này không có uổng phí, ta điều tra ra hành tung của Côn Lôn Tông, ta phát hiện tông môn của bọn họ nằm trong sơn mạch phía đông Thất La Giới.
- Phía đông Thất La Giới.
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Đây không phải là địa bàn của Thiên Hoàng Đạo Tông sao.
Phía đông Thất La Giới chính là địa bàn của Thiên Hoàng Đạo Tông, trong đó sở hữu hơn hai mươi vương triều, hơn mười tiểu tông môn, toàn bộ đều dùng Thiên Hoàng Đạo Tông vi tôn, Côn Lôn Tông mang sơn môn chuyển tới gần Thiên Hoàng Đạo Tông, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
/1780
|