Trong mắt người thanh niên lòng đố kị càng ngày càng đậm, hừ lạnh nói:
- Thật là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu!
Tùy Qua tự luyến nói:
- Ta biết mình là cứt trâu, ngươi là bình hoa. Nhưng đóa hoa tươi người ta thích cắm trên bãi cứt trâu, không thích cắm trong bình hoa của ngươi, ta có cách nào?
Nói xong, Tùy Qua lại tự luyến dùng ngón tay gẩy gẩy mái tóc, lộ ra vẻ rất càn rỡ, rất cần ăn đòn.
Nụ cười trên mặt người thanh niên đột nhiên biến mất. Vốn hắn muốn dựa vào dáng vẻ, gia thế, tiền tài, cộng thêm rượu ngon của mình để thể hiện, suy đoán vưu vật cực phẩm trước mặt này có lẽ sẽ tới tay rất nhanh, sau đó trở thành vốn riêng của hắn. Ai ngờ, nữ nhân này không tán thưởng như thế, ánh mắt thấp như vậy, cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp cho một tên nhà quê, điều này làm cho hắn cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.
Lão đại có thể nhịn, nhưng tiểu đệ không thể nhịn.
Tên người hầu bên cạnh người thanh niên nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử đến từ nông thôn cũng dám vô lễ với văn thiếu gia của Tam Giang đường chúng ta, thật là mắt chó của ngươi mù rồi!
Người hầu vừa nói, người uống rượu bên cạnh Tùy Qua, lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Tam Giang đường, cả thành phố Minh Phủ, cho tới cả tỉnh Minh Hải, có ai chưa từng nghe qua danh hiệu của đệ nhất bang hội này.
Người hầu thấy những người còn lại phản ứng, càng thêm đắc ý, nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi thức thời, biết điều để nữ nhân này lại, để cho thiếu gia chúng ta chơi chán sẽ trả lại cho ngươi. Nếu không, người cầm chắc....
Bốp!
Hắn căn bản còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một cái tát bay tới, trực tiếp thổi bay hắn ra ngoài, trong miệng đầy răng.
Một tát này, thật đúng là ngoan độc!
Nhưng người xuất thủ không phải là Tùy Qua, cũng không phải Thẩm Quân Lăng, mà là từ người khác.
Là một đại hán hơn ba mươi tuổi, rất chắc nịch, bàn tay hiện lên màu xanh, rõ ràng luyện qua công phu độc sa chưởng.
Người hầu còn lại thấy thế, định tiến lên tấn công đại hán, nhưng lại bị người thanh niên ngăn cản.
Người thanh niên nói:
- Hàn đại ca, đây là ý gì?
Đại hán họ Hàn thản nhiên nói:
- Đây là ý tứ của Tam gia. Tam gia kêu ta mời vị tiểu tiên sinh này tới uống một chén, không ngờ người của Văn thiếu gia lại muốn động đến khách nhân của Tam gia, không biết lớn nhỏ, ta dĩ nhiên phải cho hắn một chút giáo huấn.
Nghe thấy danh tiếng Tam gia, người thanh niên quả nhiên có chút kiêng kỵ, tươi cười nói:
- Nếu là khách nhân của Tam thúc, vậy thì thật sự thất kính. Hàn đại ca, xin gửi lời thăm hỏi của ta đến Tam thúc.
Đám người hầu nghe thấy danh tiếng Tam gia, sắc mặt cũng tái xanh.
Tam Giang Đường môn quy nghiêm ngặt, phạm thượng với người trên, chính là phải chịu "đao hình".
Nhưng đại hán kia chỉ muốn cảnh cáo những người này mà thôi, cho nên cũng không phải tiếp tục truy cứu, chỉ mời Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng lên lầu.
Tùy Qua mơ hồ đoán được Tam gia trong lời đại hán kia là ai, cho nên liền cùng Thẩm Quân Lăng lên lầu.
Thẩm Quân Lăng vừa đi vừa cười nói:
- Không phải vừa rồi cậu nói không có người mời rượu cậu sao, lập tức đã có người mời, trong lòng thoải mái rồi chứ?
- Ài, thoải mái cái gì, một lão đầu tử mời ta uống rượu, có thể thoải mái sao?
Tùy Qua thở dài nói.
Khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng tới cửa, Triệu Tam gia cũng vừa vặn ra đón.
Tùy Qua cười nói:
- Đa tạ Tam gia vừa rồi giải vây cho ta.
- Ài, xấu hổ, xấu hổ.
Triệu Tam gia nói:
- Quản giáo không nghiêm, đám học đồ không có mắt lại dám mạo phạm khách quý của ta. Nhưng, ta cũng xem như cứu bọn hắn. Nếu để Tùy huynh đệ xuất thủ, chỉ sợ linh kiện trên người bọn họ sẽ không còn nguyên vẹn.
- A. . . Tam gia quá lời rồi. Vị Văn thiếu gia kia, tựa hồ công phu cũng không tệ.
Tùy Qua bình tĩnh nói, ngồi xuống đối diện Triệu Tam gia.
Triệu Tam gia tự mình rót rượu cho Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng, mới nói:
- Phương Thiếu Văn, là nhi tử của đại ca ta. Tiểu tử này, công phu đáy đúng là không tệ, nhưng dã tâm quá lớn... Được rồi, hiện tại ta cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của bang phái, chúng ta nói chuyện khác đi.
Triệu Tam gia hiển nhiên không muốn bàn quá nhiều về Tam Giang đường.
- Tùy huynh đệ, cậu cũng thật không trượng nghĩa, tới Minh Phủ, cũng không báo cho lão đại ca này một tiếng, đây không phải là xem thường ta sao?
Triệu Tam gia nói:
- Chén rượu này, cậu xem phải làm sao.
- Chén rượu này nên phạt!
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng ngài cũng thấy đấy, tôi dẫn theo một mỹ nữ xinh đẹp, làm sao có thời gian đi uống rượu với Tam gia.
- Đúng vậy, nếu đổi lại là..., nha đầu tốt như vậy, dĩ nhiên phải nắm chặt.
Triệu Tam gia cười ha ha nói:
- Chuyện của Ngọc Giao, ta còn chưa cảm tạ cậu.
- Ngọc Giao là ai?
Thẩm Quân Lăng giả vờ lơ đãng hỏi:
- Hình như là nữ nhân xinh đẹp?
Tùy Qua thầm nghĩ:
- Triệu Tam gia này thật là biết hại người, trước mặt Thẩm Quân Lăng lại nhắc tới Mục Ngọc Giao, đây không phải có chủ tâm chế tạo mâu thuẫn cho hắn sao.
Nhưng, Tùy Qua phản ứng rất nhanh, vội vàng nói:
- À, là một bức tượng giao long làm bằng ngọc thạch, là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp, rất có giá trị, Triệu Tam gia nhờ vả ta giúp hắn trông coi mấy ngày.
Triệu Tam gia nhất thời hiểu ý, ý thức được lời nói vừa rồi của mình thật sự có chút không thích hợp, nói:
- Đúng là như vậy. Tùy huynh đệ, tóm lại lão ca cám ơn ngươi. Sau này, phiền toái ngươi cũng giúp lão ca chiếu cố một chút.
- Được.
Tùy Qua đáp.
Sau khi cùng Triệu Tam gia uống rượu một canh giờ, Tùy Qua mới có thể thoát thân, sau đó cùng Thẩm Quân Lăng nhân lúc ban đêm trở về thành phố Đông Giang.
Dọc đường, mưa rơi tí tách.
Tùy Qua nghe âm nhạc êm dịu, thưởng thức sắc đẹp bên cạnh, cảm giác chuyến đi chung đường này thật là khoái trá.
- Ngọc Giao, nàng rất xinh đẹp sao?
Đột nhiên, Thẩm Quân Lăng lại mở miệng hỏi.
Nữ nhân khôn khéo tựa hồ còn lợi hại hơn gấp mười lần máy phát hiện nói dối!
Lúc này, ở trụ sở đào tạo thực vật Đông Đại giáo khu Phát Phong.
Mưa đêm rét lạnh.
Lão đại gia gác cửa đang cuộn mình trong chăn lông ngủ say.
Lúc này, có hai bóng đen vượt tường mà vào, sau đó chạy thẳng tới nhà kính trụ sở thực vật.
Cuối cùng, hai bóng đen dừng phía trước một nhà kính.
Một người trong đó dùng đèn pin nhỏ quét một hồi, thấp giọng nói:
- Chính là chỗ này rồi.
Người bên cạnh đột nhiên lấy tay che phía dưới nói:
- Khốn khiếp, phía trên này treo cái bảng "cẩn thận phóng xạ", bên trong thật sự có bức xạ hạt nhân không? Với công phu của chúng ta không ngăn được bức xạ hạt nhân.
- Nhìn ngươi kìa!
Người kia mắng:
- Rất hiển nhiên là gạt người rồi!
- Vậy ngươi đi vào thử xem? Ta canh gác cho ngươi. Ta còn muốn sinh một nhi tử mập mạp.
- Đồ sợ chết! Nhớ coi chừng cẩn thận, ta vào trước!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tay nắm ổ khóa nhà kính vặn một cái, nhất thời mở tung ổ khóa, sau đó nghênh ngang đi vào nhà kính.
Tiếp theo, bên trong nhà kính tựa hồ có một loại thanh âm như chuông gió.
- Thật là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu!
Tùy Qua tự luyến nói:
- Ta biết mình là cứt trâu, ngươi là bình hoa. Nhưng đóa hoa tươi người ta thích cắm trên bãi cứt trâu, không thích cắm trong bình hoa của ngươi, ta có cách nào?
Nói xong, Tùy Qua lại tự luyến dùng ngón tay gẩy gẩy mái tóc, lộ ra vẻ rất càn rỡ, rất cần ăn đòn.
Nụ cười trên mặt người thanh niên đột nhiên biến mất. Vốn hắn muốn dựa vào dáng vẻ, gia thế, tiền tài, cộng thêm rượu ngon của mình để thể hiện, suy đoán vưu vật cực phẩm trước mặt này có lẽ sẽ tới tay rất nhanh, sau đó trở thành vốn riêng của hắn. Ai ngờ, nữ nhân này không tán thưởng như thế, ánh mắt thấp như vậy, cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp cho một tên nhà quê, điều này làm cho hắn cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.
Lão đại có thể nhịn, nhưng tiểu đệ không thể nhịn.
Tên người hầu bên cạnh người thanh niên nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử đến từ nông thôn cũng dám vô lễ với văn thiếu gia của Tam Giang đường chúng ta, thật là mắt chó của ngươi mù rồi!
Người hầu vừa nói, người uống rượu bên cạnh Tùy Qua, lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Tam Giang đường, cả thành phố Minh Phủ, cho tới cả tỉnh Minh Hải, có ai chưa từng nghe qua danh hiệu của đệ nhất bang hội này.
Người hầu thấy những người còn lại phản ứng, càng thêm đắc ý, nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, nếu ngươi thức thời, biết điều để nữ nhân này lại, để cho thiếu gia chúng ta chơi chán sẽ trả lại cho ngươi. Nếu không, người cầm chắc....
Bốp!
Hắn căn bản còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một cái tát bay tới, trực tiếp thổi bay hắn ra ngoài, trong miệng đầy răng.
Một tát này, thật đúng là ngoan độc!
Nhưng người xuất thủ không phải là Tùy Qua, cũng không phải Thẩm Quân Lăng, mà là từ người khác.
Là một đại hán hơn ba mươi tuổi, rất chắc nịch, bàn tay hiện lên màu xanh, rõ ràng luyện qua công phu độc sa chưởng.
Người hầu còn lại thấy thế, định tiến lên tấn công đại hán, nhưng lại bị người thanh niên ngăn cản.
Người thanh niên nói:
- Hàn đại ca, đây là ý gì?
Đại hán họ Hàn thản nhiên nói:
- Đây là ý tứ của Tam gia. Tam gia kêu ta mời vị tiểu tiên sinh này tới uống một chén, không ngờ người của Văn thiếu gia lại muốn động đến khách nhân của Tam gia, không biết lớn nhỏ, ta dĩ nhiên phải cho hắn một chút giáo huấn.
Nghe thấy danh tiếng Tam gia, người thanh niên quả nhiên có chút kiêng kỵ, tươi cười nói:
- Nếu là khách nhân của Tam thúc, vậy thì thật sự thất kính. Hàn đại ca, xin gửi lời thăm hỏi của ta đến Tam thúc.
Đám người hầu nghe thấy danh tiếng Tam gia, sắc mặt cũng tái xanh.
Tam Giang Đường môn quy nghiêm ngặt, phạm thượng với người trên, chính là phải chịu "đao hình".
Nhưng đại hán kia chỉ muốn cảnh cáo những người này mà thôi, cho nên cũng không phải tiếp tục truy cứu, chỉ mời Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng lên lầu.
Tùy Qua mơ hồ đoán được Tam gia trong lời đại hán kia là ai, cho nên liền cùng Thẩm Quân Lăng lên lầu.
Thẩm Quân Lăng vừa đi vừa cười nói:
- Không phải vừa rồi cậu nói không có người mời rượu cậu sao, lập tức đã có người mời, trong lòng thoải mái rồi chứ?
- Ài, thoải mái cái gì, một lão đầu tử mời ta uống rượu, có thể thoải mái sao?
Tùy Qua thở dài nói.
Khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng tới cửa, Triệu Tam gia cũng vừa vặn ra đón.
Tùy Qua cười nói:
- Đa tạ Tam gia vừa rồi giải vây cho ta.
- Ài, xấu hổ, xấu hổ.
Triệu Tam gia nói:
- Quản giáo không nghiêm, đám học đồ không có mắt lại dám mạo phạm khách quý của ta. Nhưng, ta cũng xem như cứu bọn hắn. Nếu để Tùy huynh đệ xuất thủ, chỉ sợ linh kiện trên người bọn họ sẽ không còn nguyên vẹn.
- A. . . Tam gia quá lời rồi. Vị Văn thiếu gia kia, tựa hồ công phu cũng không tệ.
Tùy Qua bình tĩnh nói, ngồi xuống đối diện Triệu Tam gia.
Triệu Tam gia tự mình rót rượu cho Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng, mới nói:
- Phương Thiếu Văn, là nhi tử của đại ca ta. Tiểu tử này, công phu đáy đúng là không tệ, nhưng dã tâm quá lớn... Được rồi, hiện tại ta cũng không quan tâm nhiều đến chuyện của bang phái, chúng ta nói chuyện khác đi.
Triệu Tam gia hiển nhiên không muốn bàn quá nhiều về Tam Giang đường.
- Tùy huynh đệ, cậu cũng thật không trượng nghĩa, tới Minh Phủ, cũng không báo cho lão đại ca này một tiếng, đây không phải là xem thường ta sao?
Triệu Tam gia nói:
- Chén rượu này, cậu xem phải làm sao.
- Chén rượu này nên phạt!
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng ngài cũng thấy đấy, tôi dẫn theo một mỹ nữ xinh đẹp, làm sao có thời gian đi uống rượu với Tam gia.
- Đúng vậy, nếu đổi lại là..., nha đầu tốt như vậy, dĩ nhiên phải nắm chặt.
Triệu Tam gia cười ha ha nói:
- Chuyện của Ngọc Giao, ta còn chưa cảm tạ cậu.
- Ngọc Giao là ai?
Thẩm Quân Lăng giả vờ lơ đãng hỏi:
- Hình như là nữ nhân xinh đẹp?
Tùy Qua thầm nghĩ:
- Triệu Tam gia này thật là biết hại người, trước mặt Thẩm Quân Lăng lại nhắc tới Mục Ngọc Giao, đây không phải có chủ tâm chế tạo mâu thuẫn cho hắn sao.
Nhưng, Tùy Qua phản ứng rất nhanh, vội vàng nói:
- À, là một bức tượng giao long làm bằng ngọc thạch, là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp, rất có giá trị, Triệu Tam gia nhờ vả ta giúp hắn trông coi mấy ngày.
Triệu Tam gia nhất thời hiểu ý, ý thức được lời nói vừa rồi của mình thật sự có chút không thích hợp, nói:
- Đúng là như vậy. Tùy huynh đệ, tóm lại lão ca cám ơn ngươi. Sau này, phiền toái ngươi cũng giúp lão ca chiếu cố một chút.
- Được.
Tùy Qua đáp.
Sau khi cùng Triệu Tam gia uống rượu một canh giờ, Tùy Qua mới có thể thoát thân, sau đó cùng Thẩm Quân Lăng nhân lúc ban đêm trở về thành phố Đông Giang.
Dọc đường, mưa rơi tí tách.
Tùy Qua nghe âm nhạc êm dịu, thưởng thức sắc đẹp bên cạnh, cảm giác chuyến đi chung đường này thật là khoái trá.
- Ngọc Giao, nàng rất xinh đẹp sao?
Đột nhiên, Thẩm Quân Lăng lại mở miệng hỏi.
Nữ nhân khôn khéo tựa hồ còn lợi hại hơn gấp mười lần máy phát hiện nói dối!
Lúc này, ở trụ sở đào tạo thực vật Đông Đại giáo khu Phát Phong.
Mưa đêm rét lạnh.
Lão đại gia gác cửa đang cuộn mình trong chăn lông ngủ say.
Lúc này, có hai bóng đen vượt tường mà vào, sau đó chạy thẳng tới nhà kính trụ sở thực vật.
Cuối cùng, hai bóng đen dừng phía trước một nhà kính.
Một người trong đó dùng đèn pin nhỏ quét một hồi, thấp giọng nói:
- Chính là chỗ này rồi.
Người bên cạnh đột nhiên lấy tay che phía dưới nói:
- Khốn khiếp, phía trên này treo cái bảng "cẩn thận phóng xạ", bên trong thật sự có bức xạ hạt nhân không? Với công phu của chúng ta không ngăn được bức xạ hạt nhân.
- Nhìn ngươi kìa!
Người kia mắng:
- Rất hiển nhiên là gạt người rồi!
- Vậy ngươi đi vào thử xem? Ta canh gác cho ngươi. Ta còn muốn sinh một nhi tử mập mạp.
- Đồ sợ chết! Nhớ coi chừng cẩn thận, ta vào trước!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, tay nắm ổ khóa nhà kính vặn một cái, nhất thời mở tung ổ khóa, sau đó nghênh ngang đi vào nhà kính.
Tiếp theo, bên trong nhà kính tựa hồ có một loại thanh âm như chuông gió.
/1780
|