- Tìm người phát ngôn thứ phẩm?
Tống Thiên Húc bình thản nói:
- Hãng dược Tống thị chúng ta, nếu muốn tìm người phát ngôn cũng phải tìm người tốt nhất.
- Phụ thân yên tâm, người hâm mộ Khắc Lý thật ra cũng không ít, chẳng qua những năm qua có La Bối đè ép, cho nên không thể trở thành cầu thủ nổi tiếng nhất thế giới. Nhưng, nếu như La Bối suy sụp, Khắc Lý không phải trở thành số một hay sao? Huống chi, chúng ta dùng một nửa thậm chí ít tiền hơn để hắn làm người phát ngôn. Sau đó, chúng ta ném ra thương thế của La Bối, Khắc Lý dĩ nhiên trở thành cầu thủ nổi tiếng nhất, chúng ta không phải vừa tiết kiệm tiền, lại có thể kiếm danh khí sao?
- Hay.
Tống Thiên Húc cười ha ha:
- Xem ra, ở phương diện làm ăn, con đã là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy rồi! Người thừa kế tương lai của Tống gia, xem ra chắc chắn sẽ thuộc về con.
- Có phụ thân ủng hộ, người thừa kế đương nhiên không thể rơi vào đầu người khác.
Tống Lập Hào lạnh nhạt nói.
- Không thể nói như vậy.
Tống Thiên Húc nói:
- Hiện giờ ta vẫn chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, còn Bát gia của con đã là Tiên Thiên trung kỳ. Mặc dù hắn rất ít hỏi tới chuyện hằng ngày của Tống gia, nhưng cũng không có nghĩa hắn không có sức ảnh hưởng ở Tống gia. Con phải nhớ kỹ, làm tu hành thế gia, thực lực và tu vi mới là thiết yếu. Giống như tình huống trước mắt của Tống gia, mặc dù con là nhi tử của ta, nhưng nếu như trong lớp thanh niên của Tống gia có người bỗng nhiên tăng lên tới tu vi Tiên Thiên, như vậy ta cũng chỉ có thể để hắn làm gia chủ Tống gia. Con hiểu chứ?
Tống Lập Hào gật đầu, thế giới tu hành, chính là lấy thế lực phân chia thế giới. Nhưng, Tiên Thiên kỳ không phải dễ dàng đột phá như vậy, cho nên Tống Lập Hào cũng không quá lo lắng.
Trước mắt chuyện khiến hai cha con Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào lo lắng chính là chuyện của Tùy Qua. Trong mắt người của hiệp hội, Tống gia trước mắt đã trở thành con chim đầu đàn, được an bài đi điều tra lai lịch của Tùy Qua, ngăn chặn Tùy Qua làm ăn. Nhưng, hai cha con này tránh nặng tìm nhẹ, quyết định ngăn chặn việc buôn bán của Tùy Qua trước. Đây cũng là chuyện không có cách nào, bi kịch của Bùi gia rõ mồn một trước mắt, ngay cả hiệp hội cũng rất kiêng kỵ Tùy Qua, huống chi người của Tống gia.
Chính bởi vì như thế, bất luận là Tống Thiên Húc hay là Tống Lập Hào, cũng không trực tiếp phái người đi dò hỏi tình huống của Tùy Qua. Mặc dù Tống Lập Hào hận tiểu tử Tùy Qua đến thấu xương, nhưng vẫn chế trụ lửa giận, cũng không đi đối mặt với Tùy Qua.
Nhưng trên mặt trận làm ăn, Tống Lập Hào cũng tìm cách đè áp Tùy Qua xuống, đây cũng là vì sao Tống Lập Hào nhiệt tình tìm người phát ngôn như vậy. Trong thời gian này, hãng dược Tống thị gióng trống khua chiêng tuyên truyền, bán hạ giá, nhìn như không quan hệ đến công ty dược Watson của Tùy Qua, nhưng trên thực tế cũng đã bắt đầu ngăn chặn việc làm ăn của Tùy Qua rồi.
Nhìn Tùy Qua vật lộn làm ăn, tâm tình của Tống Lập Hào đã cảm thấy không tệ, nhưng một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu, không nhịn được hỏi:
- Phụ thân, ngài nói tiểu tử kia có phải có tật bệnh hay không? Hắn lại cầm linh dược vô cùng trân quý đi chữa trị cho người bình thường?
- Con cho rằng hắn là một kẻ điên?
Tống Thiên Húc trầm giọng nói.
- Không phải. Con chỉ không thể hiểu hành động điên cuồng của hắn.
Tống Lập Hào nói.
- Chuyện này ta cũng cảm thấy khó hiểu.
Tống Thiên Húc nói:
- Phía trên thuốc dán của hắn mặc dù có thành phần linh dược, nhưng phân lượng cũng rất ít, có thể dùng để chữa bệnh cho người bình thường. Nhưng, đối với người tu hành chúng ta, cũng không có tác dụng gì. Nếu không, ta đã âm thầm thu mua thuốc dán rồi. Nhưng từ điểm này, chúng ta ít nhất có thể thấy được một vấn đề: tiểu tử kia nhất định có rất nhiều linh dược!
- Rất nhiều?
Tống Lập Hào cau mày nói:
- Như vậy, hậu đài của hắn nhất định rất lớn!
- Hậu đài của hắn lớn, tựa hồ không cần chất vấn.
Tống Thiên Húc nói:
- Con nhìn xem, chúng ta không đi dò hỏi tin tức của hắn, thông qua giao phong trên làm ăn, cũng có thể gián tiếp dò hỏi được thực lực của hắn. So với trực tiếp thử dò xét, đối với chúng ta mà nói, an toàn hơn nhiều.
Trong giọng nói của Tống Thiên Húc không khỏi toát ra kiêng kỵ đối với Tùy Qua.
- Nhưng phía bên hiệp hội, sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?
Tống Lập Hào có chút bận tâm hỏi.
Tống Thiên Húc trầm tư chốc lát, nói:
- Chỉ cần Tống gia chúng ta không hiển lộ dấu hiệu phản bội, người của hiệp hội cũng sẽ không làm gì chúng ta. Dù sao, các đại lão của hiệp hội cũng cần một số lính hầu, nếu như bọn họ nghiêm khắc đối đãi với chúng ta, các thành viên khác của hiệp hội cũng sẽ cảm thấy bất an, hơn nữa có thể sinh ra dị tâm.
- Có lẽ như vậy.
Tống Lập Hào chán nản nói:
- Chỉ có điều, cảm giác cái mạng nhỏ của mình bị nắm giữ trong tay người khác, thật sự khó chịu!
- Đích xác là khó chịu.
Tống Thiên Húc thở dài nói:
- Chỉ có điều người trên cõi đời này, bất luận là người phàm hay là người tu hành chúng ta, người có thể chân chính nắm trong tay vận mệnh của mình, có thể có mấy người?
----------------------------
- Con mẹ nó! Khốn khiếp!
Trời vừa hửng nắng, Tùy Qua, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đã bị thanh âm đập bàn phím của Cao Phong đánh thức.
- Sao vậy, cậu bị người ta giết chết rồi sao?
Tùy Qua hỏi.
- Nhất định là như vậy.
Giang Đào ngáp dài nói:
- Cao Phong, xin cậu trưởng thành một chút có được không, đừng vì nhân vật ảo tưởng trong trò chơi mà tức giận.
- Ai nói lão tử bị nốc ao?
Cao Phong nói:
- Là tin tức chết tiệt! Lại có lời đồn nói chân trái hoàng kim của La Bối sắp thành phế chân! Khốn khiếp, đây chính là trắng trợn bịa đặt!
- Cái gì? Chân trái hoàng kim của La Bối bị phế?
Giang Đào cũng kinh ngạc:
- Ai nói?
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Các cậu kích động gì chứ, chỉ là lời đồn, việc gì phải như vậy?
- Cậu không phải là người mê bóng, cậu không hiểu!
Cao Phong và Giang Đào đồng thanh nói với Liễu Tiểu Đồng.
- Mẹ kiếp , nhất định là có người bịa đặt!
Cao Phong khẳng định nói:
- Hai ngày trước mới nói La Bối có thể làm người phát ngôn của hãng dược Tống thị, hôm nay lại nói chân trái của hắn sắp tàn phế. Mình thấy, nhất định là có người cố ý bịa đặt, muốn phá hư hợp đồng quảng cáo của hắn.
- Tám phần là như vậy rồi!
Giang Đào nói, từ trên giường bò dậy, mở máy tính, lạch cạch gõ bàn phím, sưu tầm tin tức về La Bối .
Một lát sau, Giang Đào nói:
- Mẹ kiếp , đây nhất định là âm mưu!
- Tại sao?
Cao Phong hỏi.
- Hãng dược Tống thị ban bố tin tức nói lúc trước tìm La Bối làm người phát ngôn, căn bản là chuyện giả dối hư ảo. Hơn nữa, bọn họ đã chính thức mời Khắc Lý làm người phát ngôn cho công ty bọn họ rồi.
Giang Đào nói:
- Cha mẹ nó, liên kết hai tin tức này lại, sẽ làm cho người ta cảm thấy có cái gì không đúng.
- Khắc Lý? Khốn khiếp, hắn chính là đồ bỏ đi!
Cao Phong mắng.
Tống Thiên Húc bình thản nói:
- Hãng dược Tống thị chúng ta, nếu muốn tìm người phát ngôn cũng phải tìm người tốt nhất.
- Phụ thân yên tâm, người hâm mộ Khắc Lý thật ra cũng không ít, chẳng qua những năm qua có La Bối đè ép, cho nên không thể trở thành cầu thủ nổi tiếng nhất thế giới. Nhưng, nếu như La Bối suy sụp, Khắc Lý không phải trở thành số một hay sao? Huống chi, chúng ta dùng một nửa thậm chí ít tiền hơn để hắn làm người phát ngôn. Sau đó, chúng ta ném ra thương thế của La Bối, Khắc Lý dĩ nhiên trở thành cầu thủ nổi tiếng nhất, chúng ta không phải vừa tiết kiệm tiền, lại có thể kiếm danh khí sao?
- Hay.
Tống Thiên Húc cười ha ha:
- Xem ra, ở phương diện làm ăn, con đã là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy rồi! Người thừa kế tương lai của Tống gia, xem ra chắc chắn sẽ thuộc về con.
- Có phụ thân ủng hộ, người thừa kế đương nhiên không thể rơi vào đầu người khác.
Tống Lập Hào lạnh nhạt nói.
- Không thể nói như vậy.
Tống Thiên Húc nói:
- Hiện giờ ta vẫn chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, còn Bát gia của con đã là Tiên Thiên trung kỳ. Mặc dù hắn rất ít hỏi tới chuyện hằng ngày của Tống gia, nhưng cũng không có nghĩa hắn không có sức ảnh hưởng ở Tống gia. Con phải nhớ kỹ, làm tu hành thế gia, thực lực và tu vi mới là thiết yếu. Giống như tình huống trước mắt của Tống gia, mặc dù con là nhi tử của ta, nhưng nếu như trong lớp thanh niên của Tống gia có người bỗng nhiên tăng lên tới tu vi Tiên Thiên, như vậy ta cũng chỉ có thể để hắn làm gia chủ Tống gia. Con hiểu chứ?
Tống Lập Hào gật đầu, thế giới tu hành, chính là lấy thế lực phân chia thế giới. Nhưng, Tiên Thiên kỳ không phải dễ dàng đột phá như vậy, cho nên Tống Lập Hào cũng không quá lo lắng.
Trước mắt chuyện khiến hai cha con Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào lo lắng chính là chuyện của Tùy Qua. Trong mắt người của hiệp hội, Tống gia trước mắt đã trở thành con chim đầu đàn, được an bài đi điều tra lai lịch của Tùy Qua, ngăn chặn Tùy Qua làm ăn. Nhưng, hai cha con này tránh nặng tìm nhẹ, quyết định ngăn chặn việc buôn bán của Tùy Qua trước. Đây cũng là chuyện không có cách nào, bi kịch của Bùi gia rõ mồn một trước mắt, ngay cả hiệp hội cũng rất kiêng kỵ Tùy Qua, huống chi người của Tống gia.
Chính bởi vì như thế, bất luận là Tống Thiên Húc hay là Tống Lập Hào, cũng không trực tiếp phái người đi dò hỏi tình huống của Tùy Qua. Mặc dù Tống Lập Hào hận tiểu tử Tùy Qua đến thấu xương, nhưng vẫn chế trụ lửa giận, cũng không đi đối mặt với Tùy Qua.
Nhưng trên mặt trận làm ăn, Tống Lập Hào cũng tìm cách đè áp Tùy Qua xuống, đây cũng là vì sao Tống Lập Hào nhiệt tình tìm người phát ngôn như vậy. Trong thời gian này, hãng dược Tống thị gióng trống khua chiêng tuyên truyền, bán hạ giá, nhìn như không quan hệ đến công ty dược Watson của Tùy Qua, nhưng trên thực tế cũng đã bắt đầu ngăn chặn việc làm ăn của Tùy Qua rồi.
Nhìn Tùy Qua vật lộn làm ăn, tâm tình của Tống Lập Hào đã cảm thấy không tệ, nhưng một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu, không nhịn được hỏi:
- Phụ thân, ngài nói tiểu tử kia có phải có tật bệnh hay không? Hắn lại cầm linh dược vô cùng trân quý đi chữa trị cho người bình thường?
- Con cho rằng hắn là một kẻ điên?
Tống Thiên Húc trầm giọng nói.
- Không phải. Con chỉ không thể hiểu hành động điên cuồng của hắn.
Tống Lập Hào nói.
- Chuyện này ta cũng cảm thấy khó hiểu.
Tống Thiên Húc nói:
- Phía trên thuốc dán của hắn mặc dù có thành phần linh dược, nhưng phân lượng cũng rất ít, có thể dùng để chữa bệnh cho người bình thường. Nhưng, đối với người tu hành chúng ta, cũng không có tác dụng gì. Nếu không, ta đã âm thầm thu mua thuốc dán rồi. Nhưng từ điểm này, chúng ta ít nhất có thể thấy được một vấn đề: tiểu tử kia nhất định có rất nhiều linh dược!
- Rất nhiều?
Tống Lập Hào cau mày nói:
- Như vậy, hậu đài của hắn nhất định rất lớn!
- Hậu đài của hắn lớn, tựa hồ không cần chất vấn.
Tống Thiên Húc nói:
- Con nhìn xem, chúng ta không đi dò hỏi tin tức của hắn, thông qua giao phong trên làm ăn, cũng có thể gián tiếp dò hỏi được thực lực của hắn. So với trực tiếp thử dò xét, đối với chúng ta mà nói, an toàn hơn nhiều.
Trong giọng nói của Tống Thiên Húc không khỏi toát ra kiêng kỵ đối với Tùy Qua.
- Nhưng phía bên hiệp hội, sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?
Tống Lập Hào có chút bận tâm hỏi.
Tống Thiên Húc trầm tư chốc lát, nói:
- Chỉ cần Tống gia chúng ta không hiển lộ dấu hiệu phản bội, người của hiệp hội cũng sẽ không làm gì chúng ta. Dù sao, các đại lão của hiệp hội cũng cần một số lính hầu, nếu như bọn họ nghiêm khắc đối đãi với chúng ta, các thành viên khác của hiệp hội cũng sẽ cảm thấy bất an, hơn nữa có thể sinh ra dị tâm.
- Có lẽ như vậy.
Tống Lập Hào chán nản nói:
- Chỉ có điều, cảm giác cái mạng nhỏ của mình bị nắm giữ trong tay người khác, thật sự khó chịu!
- Đích xác là khó chịu.
Tống Thiên Húc thở dài nói:
- Chỉ có điều người trên cõi đời này, bất luận là người phàm hay là người tu hành chúng ta, người có thể chân chính nắm trong tay vận mệnh của mình, có thể có mấy người?
----------------------------
- Con mẹ nó! Khốn khiếp!
Trời vừa hửng nắng, Tùy Qua, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đã bị thanh âm đập bàn phím của Cao Phong đánh thức.
- Sao vậy, cậu bị người ta giết chết rồi sao?
Tùy Qua hỏi.
- Nhất định là như vậy.
Giang Đào ngáp dài nói:
- Cao Phong, xin cậu trưởng thành một chút có được không, đừng vì nhân vật ảo tưởng trong trò chơi mà tức giận.
- Ai nói lão tử bị nốc ao?
Cao Phong nói:
- Là tin tức chết tiệt! Lại có lời đồn nói chân trái hoàng kim của La Bối sắp thành phế chân! Khốn khiếp, đây chính là trắng trợn bịa đặt!
- Cái gì? Chân trái hoàng kim của La Bối bị phế?
Giang Đào cũng kinh ngạc:
- Ai nói?
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Các cậu kích động gì chứ, chỉ là lời đồn, việc gì phải như vậy?
- Cậu không phải là người mê bóng, cậu không hiểu!
Cao Phong và Giang Đào đồng thanh nói với Liễu Tiểu Đồng.
- Mẹ kiếp , nhất định là có người bịa đặt!
Cao Phong khẳng định nói:
- Hai ngày trước mới nói La Bối có thể làm người phát ngôn của hãng dược Tống thị, hôm nay lại nói chân trái của hắn sắp tàn phế. Mình thấy, nhất định là có người cố ý bịa đặt, muốn phá hư hợp đồng quảng cáo của hắn.
- Tám phần là như vậy rồi!
Giang Đào nói, từ trên giường bò dậy, mở máy tính, lạch cạch gõ bàn phím, sưu tầm tin tức về La Bối .
Một lát sau, Giang Đào nói:
- Mẹ kiếp , đây nhất định là âm mưu!
- Tại sao?
Cao Phong hỏi.
- Hãng dược Tống thị ban bố tin tức nói lúc trước tìm La Bối làm người phát ngôn, căn bản là chuyện giả dối hư ảo. Hơn nữa, bọn họ đã chính thức mời Khắc Lý làm người phát ngôn cho công ty bọn họ rồi.
Giang Đào nói:
- Cha mẹ nó, liên kết hai tin tức này lại, sẽ làm cho người ta cảm thấy có cái gì không đúng.
- Khắc Lý? Khốn khiếp, hắn chính là đồ bỏ đi!
Cao Phong mắng.
/1780
|