- Hồ tiên sinh, năm nay ông bao nhiêu tuổi?
Trầm Quân Lăng nhịn không được hỏi.
- Chín mươi ba.
Hồ Nhất Bát đáp.
- Chín mươi ba? Tôi xem Hồ tiên sinh nhiều lắm chỉ có bốn mươi ba đi.
Trầm Quân Lăng lại nói.
- Không, Trầm tỷ, lần này cô xem sai rồi, tuổi tác của Hồ tiên sinh tuyệt đối không chỉ bốn mươi ba.
Tùy Qua lại nói:
- Hồ tiên sinh, có thể cho tôi bắt mạch sờ cốt hay không.
- Đương nhiên có thể.
Hồ Nhất Bát vươn tay.
Tùy Qua bắt mạch cho Hồ Nhất Bát, sau đó nhấn lên xương ngón tay hắn, cuối cùng nói:
- Hồ tiên sinh không nói sai, thật sự hắn đã hơn chín mươi tuổi.
- Sao có thể?
Trầm Quân Lăng không tin kêu lên.
Ở một bên Tống Văn Hiên gật đầu, lúc này hắn đã nhận ra sự bất đồng trên người Hồ Nhất Bát.
- Hồ tiên sinh dùng qua một viên Định Nhan Đan, cho nên khuôn mặt vẫn dừng lại ở thời gian hắn dùng đan dược kia. Mặt khác Định Nhan Đan còn có công hiệu tăng thêm tuổi thọ ba mươi năm. Với thể chất của Hồ tiên sinh, có được tám mươi tuổi thọ, lại thêm ba mươi năm của Định Nhan Đan, có thể sống tới một trăm mười tuổi.
Tùy Qua giải thích, đối với linh dược hay linh thảo, kiến thức của hắn đương nhiên hơn xa mọi người.
- Nguyên lai viên tiên đan kia là Định Nhan Đan, kiến thức sư tôn bất phàm, xem ra nhất định là người trong giới thần tiên!
Hồ Nhất Bát vui mừng nói, lại muốn bái xuống, nhưng hai chân như bị lực đạo giam cầm, không cách nào quỳ lạy.
- Hồ tiên sinh, chúng ta nói chuyện dứt khoát đi. Lần này chúng tôi vì quan tài mà ông định đấu giá mới đến. Ông muốn bao nhiêu tiền, trực tiếp ra giá là được, chúng tôi nhất định hết sức thỏa mãn yêu cầu của ông.
Tùy Qua thẳng thắn nói.
- Tiên sinh không nên gấp gáp, chỉ cần Hồ mỗ bái nhập tiên môn, đừng nói chỉ là một quan tài, cho dù toàn bộ sản nghiệp cũng đều hiến cho sư môn sử dụng.
Hồ Nhất Bát nói, hiển nhiên khát khao cầu tiên đạo. Đích xác, nếu hắn thật sự sống mấy trăm năm, có lẽ trong mắt hắn tiền tài đối với hắn mà nói không bao nhiêu lực hấp dẫn, chỉ có trường sinh thành tiên mới có lực hấp dẫn với hắn. Hơn nữa bởi vì hắn từng dùng qua “tiên đan”, hắn biết chắc truyền thuyết thành tiên không phải hoa trong gương, trăng trong nước, điều này kích phát khao khát tu hành của hắn. Hiện giờ tiên duyên đã đến, Hồ Nhất Bát đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Ngô…bái sư sao, nói thật ra hiện tại ta còn chưa có chuẩn bị chút nào. Tu vi của ta bây giờ còn chưa đủ thu đồ đệ. Huống chi sư môn của chúng ta thân phận không nhỏ, cho nên càng không dễ dàng thu đồ đệ.
Tùy Qua nói với Hồ Nhất Bát, cách nói này kỳ thật là nói cho Tống Văn Hiên nghe thấy, đương nhiên cũng vì kinh sợ Hồ Nhất Bát.
Kỳ thật chỉ cần Hồ Nhất Bát nguyện ý đưa tặng Bão Phúc Đan Mộc, Tùy Qua thật không để ý thu nhận một “đồ đệ lớn tuổi” như thế. Đương nhiên hắn phải tìm hiểu lai lịch của Hồ Nhất Bát thật rõ ràng. Nếu không biết rõ đã thu nhận đồ đệ, chẳng phải nuôi hổ làm hoạn hay sao.
- Hồ mỗ sinh ra năm 1918, không cha không mẹ, là một cô nhi, lưu lạc ăn xin ở đầu đường, người khác đều gọi là ăn mày thối. Về sau tôi được một thầy địa lý thu làm đồ đệ, học thuật phong thủy, ai, những năm kia thời cuộc rung chuyển, không qua vài năm sư phụ bị ôn dịch mà chết, tôi may mắn còn sống sót. Vì sinh tồn, tôi bắt đầu làm nghề nghiệp đào mồ trộm, bởi vì tôi quen thuộc phong thủy cho nên làm được phong sinh thủy khởi. Nhưng càng làm nhiều, càng cảm giác mạng người do trời định. Cho dù là vương hầu danh tướng, đến cuối cùng cũng phải xuống mộ mà thôi. Năm bốn mươi tuổi tôi ở trong một cổ mộ ngẫu nhiên lấy được một viên thuốc, viên đan dược kia cất trong một hộp ngọc thạch, hương thơm nứt mũi. Tuy tôi biết đan dược không thể ăn bậy, nhưng vẫn mạo hiểm uống vào, chỉ muốn cùng trời đổ mạng, nhìn xem mình có tạo hóa hay không. May lần đó tôi đã thành công, từ đó về sau tôi rất tin việc thành tiên không phải chuyện vô căn cứ, cho nên luôn hi vọng có thể gặp được tiên duyên, chỉ tiếc không tìm được danh sư chỉ điểm. Nhưng thẳng tới đoạn thời gian trước, tôi bói một quẻ cho mình, quẻ tượng biểu hiện cơ duyên đã tới, ứng ở từ “đao qua”.
Hồ Nhất Bát giải thích.
- Cũng bởi vì tên của tôi có chữ “Qua”, ông đã khẳng định như vậy?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi.
- Tôi từ trong danh sách giao nộp tiền ký quỹ của phòng đấu giá nhìn thấy tên của sư tôn. Lúc ấy vừa thấy tên của ngài, tôi liền cảm giác sư tôn chính là quý nhân của tôi, tiên duyên nhất định ứng nghiệm trên người ngài. Cho nên khi biết được sư tôn đang đấu giá xác ướp cổ kia, tôi lập tức cho người bỏ dở đấu giá, chính là hi vọng bảo đảm lưu lại vật này cho sư tôn. Bất kể như thế nào khẩn cầu sư tôn thu nhận tôi vào sư môn.
Hồ Nhất Bát lại khẩn thỉnh nói.
- Vị tiên sinh này, xin mời ngài thành toàn lão gia đi.
Lão giả bên cạnh khẩn cầu:
- Đinh Khuê này cũng là một cô nhi, nhờ có lão gia thu lưu mới nhặt về một mạng, sau đó mới có thể cưới vợ sinh con, con cháu cả sảnh đường. Tuy rằng lão gia làm nghề đào mồ trộm, nhưng vài chục năm nay đã làm nhiều việc thiện, hắn thật là người tốt đâu.
- Ông chỉ bằng vào một chữ liền nhận định có quan hệ với tôi. Hồ tiên sinh, xem ra ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận ông thật sự là có tiên duyên đâu.
Tùy Qua cười cười:
- Một khi đã như vậy trước tạm thu ông làm ngoại môn đệ tử, nhìn xem tạo hóa tu đạo của ông như thế nào. Tu tiên chi đạo, không phải chỉ đơn giản uống một viên đan dược là có thể lập tức phi thăng!
- Đa tạ sư tôn thành toàn!
Hồ Nhất Bát quá đỗi vui mừng, lúc này rốt cục có thể bái xuống.
Sau đó hắn nhìn qua lão giả nói:
- Tiểu Đinh, ông đi lấy quan tài đến đây, tôi muốn lập tức hiến cho sư tôn.
Đợi vài phút sau lão giả đã mang theo mấy thanh niên khiêng thùng thủy tinh chứa quan tài vào trong phòng khách.
Hồ Nhất Bát phất tay cho mấy thanh niên lui xuống, sau đó nhìn Tùy Qua nói:
- Sư tôn, nếu thứ này hữu dụng với ngài, xin mời nhận lấy đi.
- Hồ Nhất Bát, đây là thứ đáng giá mấy trăm triệu, ông thật sự muốn hiến cho sư môn?
Tùy Qua hỏi.
- Đã được tiên duyên, đồ cổ tiền tài gì đó với tôi mà nói chẳng khác gì cặn bã.
Hồ Nhất Bát đáp:
- Huống hồ nếu như không thể đắc đạo, tôi chỉ còn hai mươi năm tuổi thọ, lưu nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì?
- Tốt, ngươi có lẽ đã đại triệt đại ngộ. Như vậy ta thu lại đồ vật trước.
Tùy Qua nói, trong lòng thật cao hứng, chuẩn bị tính toán làm sao chở đi. Đối với Bão Phúc Đan Mộc hắn đã khẩn cấp vô cùng.
- Cút ngay, để cho tôi đi vào! Hồ Nhất Bát, thiếu gia đã tìm tới cửa, nhìn xem ông làm sao nói chuyện!
Lúc này ngoài sân vang lên thanh âm cuồng vọng.
- Lại là Chu Hằng Bằng, thật đáng ghét!
Trầm Quân Lăng thấp giọng mắng, người mạnh mẽ xông vào nhà của Hồ Nhất Bát chính là thiếu gia nhà giàu cùng hai thủ hạ của hắn trong đại sảnh đấu giá khi nãy.
Trầm Quân Lăng nhịn không được hỏi.
- Chín mươi ba.
Hồ Nhất Bát đáp.
- Chín mươi ba? Tôi xem Hồ tiên sinh nhiều lắm chỉ có bốn mươi ba đi.
Trầm Quân Lăng lại nói.
- Không, Trầm tỷ, lần này cô xem sai rồi, tuổi tác của Hồ tiên sinh tuyệt đối không chỉ bốn mươi ba.
Tùy Qua lại nói:
- Hồ tiên sinh, có thể cho tôi bắt mạch sờ cốt hay không.
- Đương nhiên có thể.
Hồ Nhất Bát vươn tay.
Tùy Qua bắt mạch cho Hồ Nhất Bát, sau đó nhấn lên xương ngón tay hắn, cuối cùng nói:
- Hồ tiên sinh không nói sai, thật sự hắn đã hơn chín mươi tuổi.
- Sao có thể?
Trầm Quân Lăng không tin kêu lên.
Ở một bên Tống Văn Hiên gật đầu, lúc này hắn đã nhận ra sự bất đồng trên người Hồ Nhất Bát.
- Hồ tiên sinh dùng qua một viên Định Nhan Đan, cho nên khuôn mặt vẫn dừng lại ở thời gian hắn dùng đan dược kia. Mặt khác Định Nhan Đan còn có công hiệu tăng thêm tuổi thọ ba mươi năm. Với thể chất của Hồ tiên sinh, có được tám mươi tuổi thọ, lại thêm ba mươi năm của Định Nhan Đan, có thể sống tới một trăm mười tuổi.
Tùy Qua giải thích, đối với linh dược hay linh thảo, kiến thức của hắn đương nhiên hơn xa mọi người.
- Nguyên lai viên tiên đan kia là Định Nhan Đan, kiến thức sư tôn bất phàm, xem ra nhất định là người trong giới thần tiên!
Hồ Nhất Bát vui mừng nói, lại muốn bái xuống, nhưng hai chân như bị lực đạo giam cầm, không cách nào quỳ lạy.
- Hồ tiên sinh, chúng ta nói chuyện dứt khoát đi. Lần này chúng tôi vì quan tài mà ông định đấu giá mới đến. Ông muốn bao nhiêu tiền, trực tiếp ra giá là được, chúng tôi nhất định hết sức thỏa mãn yêu cầu của ông.
Tùy Qua thẳng thắn nói.
- Tiên sinh không nên gấp gáp, chỉ cần Hồ mỗ bái nhập tiên môn, đừng nói chỉ là một quan tài, cho dù toàn bộ sản nghiệp cũng đều hiến cho sư môn sử dụng.
Hồ Nhất Bát nói, hiển nhiên khát khao cầu tiên đạo. Đích xác, nếu hắn thật sự sống mấy trăm năm, có lẽ trong mắt hắn tiền tài đối với hắn mà nói không bao nhiêu lực hấp dẫn, chỉ có trường sinh thành tiên mới có lực hấp dẫn với hắn. Hơn nữa bởi vì hắn từng dùng qua “tiên đan”, hắn biết chắc truyền thuyết thành tiên không phải hoa trong gương, trăng trong nước, điều này kích phát khao khát tu hành của hắn. Hiện giờ tiên duyên đã đến, Hồ Nhất Bát đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Ngô…bái sư sao, nói thật ra hiện tại ta còn chưa có chuẩn bị chút nào. Tu vi của ta bây giờ còn chưa đủ thu đồ đệ. Huống chi sư môn của chúng ta thân phận không nhỏ, cho nên càng không dễ dàng thu đồ đệ.
Tùy Qua nói với Hồ Nhất Bát, cách nói này kỳ thật là nói cho Tống Văn Hiên nghe thấy, đương nhiên cũng vì kinh sợ Hồ Nhất Bát.
Kỳ thật chỉ cần Hồ Nhất Bát nguyện ý đưa tặng Bão Phúc Đan Mộc, Tùy Qua thật không để ý thu nhận một “đồ đệ lớn tuổi” như thế. Đương nhiên hắn phải tìm hiểu lai lịch của Hồ Nhất Bát thật rõ ràng. Nếu không biết rõ đã thu nhận đồ đệ, chẳng phải nuôi hổ làm hoạn hay sao.
- Hồ mỗ sinh ra năm 1918, không cha không mẹ, là một cô nhi, lưu lạc ăn xin ở đầu đường, người khác đều gọi là ăn mày thối. Về sau tôi được một thầy địa lý thu làm đồ đệ, học thuật phong thủy, ai, những năm kia thời cuộc rung chuyển, không qua vài năm sư phụ bị ôn dịch mà chết, tôi may mắn còn sống sót. Vì sinh tồn, tôi bắt đầu làm nghề nghiệp đào mồ trộm, bởi vì tôi quen thuộc phong thủy cho nên làm được phong sinh thủy khởi. Nhưng càng làm nhiều, càng cảm giác mạng người do trời định. Cho dù là vương hầu danh tướng, đến cuối cùng cũng phải xuống mộ mà thôi. Năm bốn mươi tuổi tôi ở trong một cổ mộ ngẫu nhiên lấy được một viên thuốc, viên đan dược kia cất trong một hộp ngọc thạch, hương thơm nứt mũi. Tuy tôi biết đan dược không thể ăn bậy, nhưng vẫn mạo hiểm uống vào, chỉ muốn cùng trời đổ mạng, nhìn xem mình có tạo hóa hay không. May lần đó tôi đã thành công, từ đó về sau tôi rất tin việc thành tiên không phải chuyện vô căn cứ, cho nên luôn hi vọng có thể gặp được tiên duyên, chỉ tiếc không tìm được danh sư chỉ điểm. Nhưng thẳng tới đoạn thời gian trước, tôi bói một quẻ cho mình, quẻ tượng biểu hiện cơ duyên đã tới, ứng ở từ “đao qua”.
Hồ Nhất Bát giải thích.
- Cũng bởi vì tên của tôi có chữ “Qua”, ông đã khẳng định như vậy?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi.
- Tôi từ trong danh sách giao nộp tiền ký quỹ của phòng đấu giá nhìn thấy tên của sư tôn. Lúc ấy vừa thấy tên của ngài, tôi liền cảm giác sư tôn chính là quý nhân của tôi, tiên duyên nhất định ứng nghiệm trên người ngài. Cho nên khi biết được sư tôn đang đấu giá xác ướp cổ kia, tôi lập tức cho người bỏ dở đấu giá, chính là hi vọng bảo đảm lưu lại vật này cho sư tôn. Bất kể như thế nào khẩn cầu sư tôn thu nhận tôi vào sư môn.
Hồ Nhất Bát lại khẩn thỉnh nói.
- Vị tiên sinh này, xin mời ngài thành toàn lão gia đi.
Lão giả bên cạnh khẩn cầu:
- Đinh Khuê này cũng là một cô nhi, nhờ có lão gia thu lưu mới nhặt về một mạng, sau đó mới có thể cưới vợ sinh con, con cháu cả sảnh đường. Tuy rằng lão gia làm nghề đào mồ trộm, nhưng vài chục năm nay đã làm nhiều việc thiện, hắn thật là người tốt đâu.
- Ông chỉ bằng vào một chữ liền nhận định có quan hệ với tôi. Hồ tiên sinh, xem ra ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận ông thật sự là có tiên duyên đâu.
Tùy Qua cười cười:
- Một khi đã như vậy trước tạm thu ông làm ngoại môn đệ tử, nhìn xem tạo hóa tu đạo của ông như thế nào. Tu tiên chi đạo, không phải chỉ đơn giản uống một viên đan dược là có thể lập tức phi thăng!
- Đa tạ sư tôn thành toàn!
Hồ Nhất Bát quá đỗi vui mừng, lúc này rốt cục có thể bái xuống.
Sau đó hắn nhìn qua lão giả nói:
- Tiểu Đinh, ông đi lấy quan tài đến đây, tôi muốn lập tức hiến cho sư tôn.
Đợi vài phút sau lão giả đã mang theo mấy thanh niên khiêng thùng thủy tinh chứa quan tài vào trong phòng khách.
Hồ Nhất Bát phất tay cho mấy thanh niên lui xuống, sau đó nhìn Tùy Qua nói:
- Sư tôn, nếu thứ này hữu dụng với ngài, xin mời nhận lấy đi.
- Hồ Nhất Bát, đây là thứ đáng giá mấy trăm triệu, ông thật sự muốn hiến cho sư môn?
Tùy Qua hỏi.
- Đã được tiên duyên, đồ cổ tiền tài gì đó với tôi mà nói chẳng khác gì cặn bã.
Hồ Nhất Bát đáp:
- Huống hồ nếu như không thể đắc đạo, tôi chỉ còn hai mươi năm tuổi thọ, lưu nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì?
- Tốt, ngươi có lẽ đã đại triệt đại ngộ. Như vậy ta thu lại đồ vật trước.
Tùy Qua nói, trong lòng thật cao hứng, chuẩn bị tính toán làm sao chở đi. Đối với Bão Phúc Đan Mộc hắn đã khẩn cấp vô cùng.
- Cút ngay, để cho tôi đi vào! Hồ Nhất Bát, thiếu gia đã tìm tới cửa, nhìn xem ông làm sao nói chuyện!
Lúc này ngoài sân vang lên thanh âm cuồng vọng.
- Lại là Chu Hằng Bằng, thật đáng ghét!
Trầm Quân Lăng thấp giọng mắng, người mạnh mẽ xông vào nhà của Hồ Nhất Bát chính là thiếu gia nhà giàu cùng hai thủ hạ của hắn trong đại sảnh đấu giá khi nãy.
/1780
|