Nhưng vì thời gian đã qua một nửa, ngoại trừ Tùy Qua ba người còn lại tuy biết giải bài nhưng tốc độ ghi chép không theo kịp. Mà Tùy Qua tuy có tốc độ nhưng vì cùng chung hoạn nạn nên cố ý làm hơn phân nửa đề thi mà thôi.
Dù sao đạt tiêu chuẩn là được.
Đi ra khỏi phòng thi, vẻ mặt Giang Đào cùng Cao Phong không tệ, nhưng vẻ mặt Liễu Tiểu Đồng thật tối tăm.
Tùy Qua đi tới vỗ vai hắn, an ủi:
- Yên tâm đi, mặc dù hôm nay có chút không tốt, nhưng với trạng thái hiện tại của cậu, mấy môn kế tiếp tuyệt đối không sao. Đến lúc đó học bổng cũng không bay mất đâu.
Cao Phong cùng Giang Đào cũng an ủi vài câu, đối với hai người học bổng chẳng khác gì kỹ nữ Châu Phi, không có chút hấp dẫn.
Việc đã đến nước này, Liễu Tiểu Đồng chỉ đành điều chỉnh tâm tính chuẩn bị ứng phó những buổi thi ngày sau.
Di động của Tùy Qua chợt vang lên, hắn lấy ra nhìn xem, là Ngưu Tiểu Hoa gọi tới.
- Ca, ô…
Vừa thông điện thoại, Ngưu Tiểu Hoa đã khóc không thành tiếng.
- Làm sao vậy? Tiểu Hoa, có phải có người khi dễ em?
Tùy Qua nhất thời lửa giận ngút trời:
- Em yên tâm, không quản là ai khi dễ em, anh đều không bỏ qua!
- Không…không ai khi dễ em.
Ngưu Tiểu Hoa miễn cưỡng ngừng khóc:
- Là…cuộc thi đã tới, em thật lo lắng, trong khoảng thời gian này em đã rất chuyên tâm, nhưng mà…vẫn không hiểu nổi thật nhiều vấn đề, em…em…khẳng định sẽ thi hạng chót, không khả năng thi vào Đông đại rồi!
- Em lo lắng chuyện này?
Tùy Qua nói:
- Em yên tâm đi, cho dù thành tích của em kém, chỉ cần em muốn vào Đông đại anh cũng có biện pháp giúp em vào.
Đây không phải hắn nói dối, chỉ cần Dương Chấn Thanh chịu hỗ trợ, tự chủ chiêu sinh cũng tốt, báo tặng cũng tốt, tài trợ nhập học cũng tốt, dù sao có nhiều loại phương pháp cho Ngưu Tiểu Hoa đến Đông đại đi học.
Đầu năm nay có rất ít chuyện mà tiền cùng quyền không làm được.
- Ca, em biết anh có bản lĩnh, có thể giúp em giải quyết rất nhiều chuyện. Nhưng em nghĩ muốn tự mình học được tri thức, mà không phải là kẻ lười biếng không hiểu chuyện gì. Ai, em cũng không muốn bị người khác xem thường…
Nữ sinh luôn có phiền não của nữ sinh.
Ngưu Tiểu Hoa cũng là như thế.
Nếu đổi lại là trước kia, Tùy Qua thật sự bế tắc với chuyện này, nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại hắn đã có Đa Lịch Mộc, hơn nữa thông qua việc thể nghiệm của hắn cùng ba người Cao Phong, hiệu quả tương đối khá. Nếu Ngưu Tiểu Hoa ăn vào Đa Lịch Mộc, hẳn sẽ có hiệu quả không sai.
Khuyết điểm duy nhất, quả cây kia thật quá đắng!
- Ca, anh không gạt em, thật sự có loại thuốc này?
Ngưu Tiểu Hoa nghi hoặc:
- Em nghe nói trước kia có thuốc gì bổ não kiện não linh tinh, nhưng đều là gạt người, căn bản không có hiệu quả.
- Anh của em giống giang hồ lang trung gạt người sao?
Tùy Qua hỏi.
- Ca hẳn là không phải.
Ngưu Tiểu Hoa nói, chỉ sợ chọc giận Tùy Qua.
- Vậy thì được rồi.
Tùy Qua nói:
- Anh sẽ cho người gởi quả cây cho em, loại quả cây này ăn vào có thể giúp đầu óc linh quang, nhất là tăng nhiều trí nhớ, rất có trợ giúp trong học tập. Nhưng rất khó ăn, rất đắng.
- Thuốc đắng dã tật, chỉ cần hữu dụng là được.
Ngưu Tiểu Hoa nói.
- Tốt lắm, anh sẽ cho người mang về cho em.
Tùy Qua nói:
- Còn có chuyện gì sao?
- Còn…còn một chuyện…
Ngưu Tiểu Hoa có chút ngập ngừng ấp úng nói:
- Ca, sau khi nghỉ, em muốn quay về Bạch Lưu Câu…
- Nga, anh nhớ rồi, đến lúc đó anh cùng em trở về.
Tùy Qua nói.
- Ca…anh thật tốt.
Ngưu Tiểu Hoa nói, trong giọng nói hơi ngượng ngùng.
- Nhưng sau khi nghỉ đông, anh còn cần ở lại Đông Giang một lát.
Tùy Qua lại nói.
- Không sao, em chờ anh.
Ngưu Tiểu Hoa vui vẻ nói, tựa hồ chỉ cần Tùy Qua chịu bồi nàng trở về, nàng cũng đã thỏa mãn.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua lập tức tìm người đặc biệt mang theo Đa Lịch Mộc đưa về trường trung học đệ nhất huyện Hoàng Bình.
Đối với “em gái” Ngưu Tiểu Hoa, Tùy Qua đồng học vẫn hết sức quan tâm.
Sau đó Tùy Qua lại đem vài quả cây mang tới cho hòa thượng Duyên Vân.
Lời nói của Ngưu Tiểu Hoa đã làm Tùy Qua nhận được một ít dẫn dắt, quả Đa Lịch Mộc có thể kích thích trí nhớ, giống như kích thích tiềm lực cùng tinh lực con người, nếu thứ này có thể chế tạo thành phẩm tiến hành mở rộng, thị trường sẽ thật lớn. Không cần nói đâu xa, hàng năm có hơn ngàn vạn học sinh thi vào trường cao đẳng cũng nói rõ vấn đề.
Vì giúp con cháu bảo trì sức khỏe trạng thái trong thời gian thi cử, các gia trưởng cơ hồ không tiếc hết thảy trả giá. Thuê khách sạn cấp cao, cam đoan giấc ngủ, uống thuốc bổ não, uống thuốc nâng cao tinh thần…tóm lại đều không tiếc tài chính.
Lúc Tùy Qua thi vào trường cao đẳng, các gia trưởng trường trung học khi ấy đã mua loại thuốc gì nghe nói thật đắt tiền xa hoa, mỗi ngày phải tiêu phí ba mươi nguyên. Suốt một tháng gần ngàn đồng, đây đối với đại bộ phận học sinh huyện Hoàng Bình mà nói đã là tiêu hao thật lớn. Nhưng dù vậy các gia trưởng vẫn cố gắng mua loại thuốc “thần kỳ” kia. Kỳ thật nhiều khi chính người giám hộ cũng không biết loại thuốc kia có tác dụng gì, nhưng nhìn thấy gia đình khác đã mua, họ luôn nghĩ cũng nên mua cho con của mình.
Cho nên theo Tùy Qua xem ra, dược vật chia làm hai loại, thuốc tốt cùng không tốt, không có loại thuốc nửa nọ nửa kia. Bởi vì thuốc không giống như thực vật, có thể thỏa mãn khẩu vị của sáu bảy người trong mười người là được. Dược vật đưa mười người dùng, thì phải hiệu quả hoàn toàn, hơn nữa không có tác dụng phụ.
Đáng tiếc đối với việc này trong quốc nội còn chưa làm tốt, mới khiến một ít thuốc giả hay vắc xin phòng bệnh giả chen chỗ trống. Mẹ của Lâm Tiểu Vũ chính là một trong những người bị hại. Mà thương nhân vô lương như Phùng Thiên Minh ở Hoa Hạ cũng nhiều vô số kể.
Nếu muốn mọi người được chữa bệnh, đầu tiên phải thu dọn những độc lựu kia, tẩy sạch con sâu làm rầu nồi canh.
Biện pháp duy nhất chính là chiếm cứ thị trường, chỉ có lũng đoạn mới có quyền định giá. Nhưng thị trường ngành dược thật sự quá khổng lồ, muốn lũng đoạn, muốn quyền định giá cơ hồ là chuyện rất khó làm được.
Hơn nữa phàm là người chia được chén canh trong ngành sản xuất dược phẩm đều không phải ngọn đèn cạn dầu. Tỷ như Tống gia, Trầm gia, mặt ngoài nhìn chỉ là xí nghiệp dược thị trường, nhưng trên thực tế thực lực khá kinh người.
Cho nên Tùy Qua cũng không trông cậy có thể lập tức đánh bại nhiều đối thủ. Nhưng hắn dự tính đánh vững đánh chắc, đẩy dời ra loại thuốc chiếm lĩnh một bộ phận thị trường, hơn nữa nắm giữ quyền định giá loại thuốc này.
Một ngày kia hắn muốn đem tay vươn vào túi tiền người nước ngoài, hắn thật hi vọng một ngày có thể cao giọng tuyên bố tiền hắn lấy được đều là tiền của người ngoại quốc.
Như vậy mới lợi hại.
Đây chính là dã tâm của Tùy Qua đồng học.
Cuộc thi kéo dài vài ngày rốt cục kết thúc.
Đối với những phòng trong ký túc xá, phòng 403 có vẻ bình thản hơn.
Bởi vì mục tiêu chủ yếu của bốn người đều đã đạt được. Cao Phong cùng Giang Đào muốn đạt tới tiêu chuẩn nhất định không thành vấn đề. Mà Liễu Tiểu Đồng phát huy vượt xa người thường, đủ cho hắn yên ổn lấy được học bổng.
Dù sao đạt tiêu chuẩn là được.
Đi ra khỏi phòng thi, vẻ mặt Giang Đào cùng Cao Phong không tệ, nhưng vẻ mặt Liễu Tiểu Đồng thật tối tăm.
Tùy Qua đi tới vỗ vai hắn, an ủi:
- Yên tâm đi, mặc dù hôm nay có chút không tốt, nhưng với trạng thái hiện tại của cậu, mấy môn kế tiếp tuyệt đối không sao. Đến lúc đó học bổng cũng không bay mất đâu.
Cao Phong cùng Giang Đào cũng an ủi vài câu, đối với hai người học bổng chẳng khác gì kỹ nữ Châu Phi, không có chút hấp dẫn.
Việc đã đến nước này, Liễu Tiểu Đồng chỉ đành điều chỉnh tâm tính chuẩn bị ứng phó những buổi thi ngày sau.
Di động của Tùy Qua chợt vang lên, hắn lấy ra nhìn xem, là Ngưu Tiểu Hoa gọi tới.
- Ca, ô…
Vừa thông điện thoại, Ngưu Tiểu Hoa đã khóc không thành tiếng.
- Làm sao vậy? Tiểu Hoa, có phải có người khi dễ em?
Tùy Qua nhất thời lửa giận ngút trời:
- Em yên tâm, không quản là ai khi dễ em, anh đều không bỏ qua!
- Không…không ai khi dễ em.
Ngưu Tiểu Hoa miễn cưỡng ngừng khóc:
- Là…cuộc thi đã tới, em thật lo lắng, trong khoảng thời gian này em đã rất chuyên tâm, nhưng mà…vẫn không hiểu nổi thật nhiều vấn đề, em…em…khẳng định sẽ thi hạng chót, không khả năng thi vào Đông đại rồi!
- Em lo lắng chuyện này?
Tùy Qua nói:
- Em yên tâm đi, cho dù thành tích của em kém, chỉ cần em muốn vào Đông đại anh cũng có biện pháp giúp em vào.
Đây không phải hắn nói dối, chỉ cần Dương Chấn Thanh chịu hỗ trợ, tự chủ chiêu sinh cũng tốt, báo tặng cũng tốt, tài trợ nhập học cũng tốt, dù sao có nhiều loại phương pháp cho Ngưu Tiểu Hoa đến Đông đại đi học.
Đầu năm nay có rất ít chuyện mà tiền cùng quyền không làm được.
- Ca, em biết anh có bản lĩnh, có thể giúp em giải quyết rất nhiều chuyện. Nhưng em nghĩ muốn tự mình học được tri thức, mà không phải là kẻ lười biếng không hiểu chuyện gì. Ai, em cũng không muốn bị người khác xem thường…
Nữ sinh luôn có phiền não của nữ sinh.
Ngưu Tiểu Hoa cũng là như thế.
Nếu đổi lại là trước kia, Tùy Qua thật sự bế tắc với chuyện này, nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại hắn đã có Đa Lịch Mộc, hơn nữa thông qua việc thể nghiệm của hắn cùng ba người Cao Phong, hiệu quả tương đối khá. Nếu Ngưu Tiểu Hoa ăn vào Đa Lịch Mộc, hẳn sẽ có hiệu quả không sai.
Khuyết điểm duy nhất, quả cây kia thật quá đắng!
- Ca, anh không gạt em, thật sự có loại thuốc này?
Ngưu Tiểu Hoa nghi hoặc:
- Em nghe nói trước kia có thuốc gì bổ não kiện não linh tinh, nhưng đều là gạt người, căn bản không có hiệu quả.
- Anh của em giống giang hồ lang trung gạt người sao?
Tùy Qua hỏi.
- Ca hẳn là không phải.
Ngưu Tiểu Hoa nói, chỉ sợ chọc giận Tùy Qua.
- Vậy thì được rồi.
Tùy Qua nói:
- Anh sẽ cho người gởi quả cây cho em, loại quả cây này ăn vào có thể giúp đầu óc linh quang, nhất là tăng nhiều trí nhớ, rất có trợ giúp trong học tập. Nhưng rất khó ăn, rất đắng.
- Thuốc đắng dã tật, chỉ cần hữu dụng là được.
Ngưu Tiểu Hoa nói.
- Tốt lắm, anh sẽ cho người mang về cho em.
Tùy Qua nói:
- Còn có chuyện gì sao?
- Còn…còn một chuyện…
Ngưu Tiểu Hoa có chút ngập ngừng ấp úng nói:
- Ca, sau khi nghỉ, em muốn quay về Bạch Lưu Câu…
- Nga, anh nhớ rồi, đến lúc đó anh cùng em trở về.
Tùy Qua nói.
- Ca…anh thật tốt.
Ngưu Tiểu Hoa nói, trong giọng nói hơi ngượng ngùng.
- Nhưng sau khi nghỉ đông, anh còn cần ở lại Đông Giang một lát.
Tùy Qua lại nói.
- Không sao, em chờ anh.
Ngưu Tiểu Hoa vui vẻ nói, tựa hồ chỉ cần Tùy Qua chịu bồi nàng trở về, nàng cũng đã thỏa mãn.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua lập tức tìm người đặc biệt mang theo Đa Lịch Mộc đưa về trường trung học đệ nhất huyện Hoàng Bình.
Đối với “em gái” Ngưu Tiểu Hoa, Tùy Qua đồng học vẫn hết sức quan tâm.
Sau đó Tùy Qua lại đem vài quả cây mang tới cho hòa thượng Duyên Vân.
Lời nói của Ngưu Tiểu Hoa đã làm Tùy Qua nhận được một ít dẫn dắt, quả Đa Lịch Mộc có thể kích thích trí nhớ, giống như kích thích tiềm lực cùng tinh lực con người, nếu thứ này có thể chế tạo thành phẩm tiến hành mở rộng, thị trường sẽ thật lớn. Không cần nói đâu xa, hàng năm có hơn ngàn vạn học sinh thi vào trường cao đẳng cũng nói rõ vấn đề.
Vì giúp con cháu bảo trì sức khỏe trạng thái trong thời gian thi cử, các gia trưởng cơ hồ không tiếc hết thảy trả giá. Thuê khách sạn cấp cao, cam đoan giấc ngủ, uống thuốc bổ não, uống thuốc nâng cao tinh thần…tóm lại đều không tiếc tài chính.
Lúc Tùy Qua thi vào trường cao đẳng, các gia trưởng trường trung học khi ấy đã mua loại thuốc gì nghe nói thật đắt tiền xa hoa, mỗi ngày phải tiêu phí ba mươi nguyên. Suốt một tháng gần ngàn đồng, đây đối với đại bộ phận học sinh huyện Hoàng Bình mà nói đã là tiêu hao thật lớn. Nhưng dù vậy các gia trưởng vẫn cố gắng mua loại thuốc “thần kỳ” kia. Kỳ thật nhiều khi chính người giám hộ cũng không biết loại thuốc kia có tác dụng gì, nhưng nhìn thấy gia đình khác đã mua, họ luôn nghĩ cũng nên mua cho con của mình.
Cho nên theo Tùy Qua xem ra, dược vật chia làm hai loại, thuốc tốt cùng không tốt, không có loại thuốc nửa nọ nửa kia. Bởi vì thuốc không giống như thực vật, có thể thỏa mãn khẩu vị của sáu bảy người trong mười người là được. Dược vật đưa mười người dùng, thì phải hiệu quả hoàn toàn, hơn nữa không có tác dụng phụ.
Đáng tiếc đối với việc này trong quốc nội còn chưa làm tốt, mới khiến một ít thuốc giả hay vắc xin phòng bệnh giả chen chỗ trống. Mẹ của Lâm Tiểu Vũ chính là một trong những người bị hại. Mà thương nhân vô lương như Phùng Thiên Minh ở Hoa Hạ cũng nhiều vô số kể.
Nếu muốn mọi người được chữa bệnh, đầu tiên phải thu dọn những độc lựu kia, tẩy sạch con sâu làm rầu nồi canh.
Biện pháp duy nhất chính là chiếm cứ thị trường, chỉ có lũng đoạn mới có quyền định giá. Nhưng thị trường ngành dược thật sự quá khổng lồ, muốn lũng đoạn, muốn quyền định giá cơ hồ là chuyện rất khó làm được.
Hơn nữa phàm là người chia được chén canh trong ngành sản xuất dược phẩm đều không phải ngọn đèn cạn dầu. Tỷ như Tống gia, Trầm gia, mặt ngoài nhìn chỉ là xí nghiệp dược thị trường, nhưng trên thực tế thực lực khá kinh người.
Cho nên Tùy Qua cũng không trông cậy có thể lập tức đánh bại nhiều đối thủ. Nhưng hắn dự tính đánh vững đánh chắc, đẩy dời ra loại thuốc chiếm lĩnh một bộ phận thị trường, hơn nữa nắm giữ quyền định giá loại thuốc này.
Một ngày kia hắn muốn đem tay vươn vào túi tiền người nước ngoài, hắn thật hi vọng một ngày có thể cao giọng tuyên bố tiền hắn lấy được đều là tiền của người ngoại quốc.
Như vậy mới lợi hại.
Đây chính là dã tâm của Tùy Qua đồng học.
Cuộc thi kéo dài vài ngày rốt cục kết thúc.
Đối với những phòng trong ký túc xá, phòng 403 có vẻ bình thản hơn.
Bởi vì mục tiêu chủ yếu của bốn người đều đã đạt được. Cao Phong cùng Giang Đào muốn đạt tới tiêu chuẩn nhất định không thành vấn đề. Mà Liễu Tiểu Đồng phát huy vượt xa người thường, đủ cho hắn yên ổn lấy được học bổng.
/1780
|