Nhưng vô luận nàng bị điều đi đâu, cũng sẽ đem món nợ này tính lên đầu Tùy Qua.
Bưng lên trà sữa xong, tiểu thư ký cũng không rời khỏi mà đứng thẳng ở cửa chờ đợi mệnh lệnh. Tùy Qua đồng học không quen nhìn thấy nữ nhân chịu khổ, bèn nói:
- Cô không cần đứng, đến đây ngồi một chút đi.
- Chúng tôi tùy thời vì thủ trưởng phục vụ.
Vẻ mặt tiểu thư ký nghiêm túc nói, nhưng không ngồi xuống.
- Tôi đâu phải là lãnh đạo gì.
Tùy Qua cười nói:
- Tôi chỉ là bác sĩ của Đường lão mà thôi.
- Ngài là bác sĩ của thủ trưởng? Còn trẻ như vậy sao?
Tiểu thư ký mỉm cười:
- Tôi còn tưởng ngài là cháu trai của thủ trưởng đâu.
- Vì sao cô không cho rằng tôi là cháu rể của thủ trưởng đây?
Tùy Qua hỏi.
Tiểu thư ký không nhịn được cười, sau đó thở dài:
- Tôi nghe nói trạng huống thân thể của thủ trưởng rất kém cỏi, có phải thật vậy hay không?
- Đương nhiên…
Tùy Qua đang định trả lời, đột nhiên ý thức được câu hỏi này có vấn đề, sau đó cười nói:
- Kỳ thật vừa rồi tôi nói dối, tôi không phải bác sĩ của Đường lão, mà là cháu rể của ông ấy, cô thấy qua bác sĩ trẻ như tôi sao? Cho nên trạng huống thân thể của Đường lão tôi cũng không biết rõ ràng lắm.
Tiểu thư ký tựa hồ nhận thấy được câu hỏi của mình có chút trực tiếp, vì vậy che giấu nói:
- Tôi chỉ quan tâm trạng huống thân thể của thủ trưởng.
Tùy Qua không có kinh nghiệm đấu tranh chính trị, không biết lời của nàng là thật hay giả, nói:
- Đồng chí quan tâm sức khỏe thủ trưởng đó là đồng chí tốt thôi. Trời thật lạnh, có thể phiền toái cô cho tôi thêm một ly trà sữa không?
Tiểu thư ký đành làm lại cho hắn một ly trà sữa.
Mà với tính tình của Tùy Qua, dù ở trong văn phòng Đường Thế Uyên cũng không bị hạn chế, để tiểu thư ký đi tìm quyển tạp chí quân sự, sau đó nằm trên sô pha thản nhiên đọc tạp chí.
Nhưng Tùy Qua mới nằm được một lúc, đột nhiên một cảnh vệ vội vàng chạy tới cửa kêu lên:
- Xin hỏi bác sĩ của thủ trưởng đâu? Hắn ở nơi nào! Thủ trưởng hộc máu!
- Chính là tôi!
Tùy Qua cũng không quan tâm vẻ kinh ngạc của cảnh vệ kia, vội vàng đi về hướng phòng họp.
Bên trong phòng họp, trước mặt Đường Thế Uyên văng lên một ngụm máu tươi.
Những người tham dự có người vẻ mặt phức tạp, có lo lắng, có im lặng suy tư, có nghi hoặc lại có thờ ơ.
Ánh mắt Tùy Qua lướt trên thân từng người, sau đó vội vàng dìu Đường Thế Uyên về văn phòng, đóng cửa lại, bắt đầu khám bệnh cho Đường Thế Uyên.
Sau một lát chân mày đang cau chặt của Tùy Qua chợt giãn ra, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Đây là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Đường Thế Uyên dở khóc dở cười:
- Lão tử mới phun một ngụm máu lớn ra ngoài, cậu còn nói đây là chuyện tốt?
- Đích thật là chuyện tốt.
Tùy Qua cười cười:
- Chẳng lẽ ngài không cảm thấy được vừa rồi ngài mắng chửi người càng có khí thế hay sao?
- Mẹ nó, nghe tiểu tử cậu nói như thế, tôi cảm giác trong lồng ngực cũng không nghẹt thở rồi đây.
Đường Thế Uyên nói, dù vừa rồi hắn phun một ngụm máu lớn, nhưng cảm giác khoan khoái hơn một ít.
- Là thuốc của tôi đã bắt đầu tạo tác dụng.
Tùy Qua nói:
- Vạn sự khởi đầu nan. Nhưng lần này chữa bệnh cho lão nhân gia, xem như có dấu hiệu tốt, hiện tại trạng huống thân thể của ngài đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cho nên tôi mới nói là chuyện tốt.
- Hi vọng cậu không phải cố ý nói trấn an tôi.
Đường Thế Uyên cười cười, đứng dậy nói:
- Bất kể nói thế nào hiện tại tôi tin cậu. Nếu không có gì, tôi phải tiếp tục đi dự họp. Hắc, thật không biết mấy lão gia hỏa kia chứng kiến tôi lại đi dự họp, sẽ có ý tưởng thế nào? Hoặc là tôi nên giả vờ suy yếu một chút, làm cho bọn hắn cao hứng thử xem.
- Đường lão, nếu ngài muốn diễn trò, nên biểu hiện khỏe mạnh một chút.
- A?
- Trong binh thư không phải nói binh mã tráng thì giả yếu, binh mã yếu thì giả mạnh sao? Ở trường hợp này, ngài càng biểu hiện long tinh hổ mãnh, cũng sẽ làm cho chút người nào nghĩ ngài đã già, nỏ mạnh hết đà, hồi quang phản chiếu đi.
Tùy Qua cười giải thích.
- Đúng vậy.
Đường Thế Uyên cười cười:
- Không thể tưởng được tiểu tử cậu còn hiểu được binh pháp.
- Chỉ là sở thích nghiệp dư thôi.
Tùy Qua nói.
- Cậu không tòng quân thật đáng tiếc.
Đường Thế Uyên nói.
- Ngài đã quên tôi còn có cấp bậc thiếu úy sao.
- Thiếu úy tính cái gì.
Đường Thế Uyên nói:
- Không thời gian với cậu, tôi phải tiếp tục đi dự họp, thuận tiện nhìn xem có ai ngóng trông tôi chết sớm một chút, hơn nữa đã khẩn cấp muốn động thủ.
- Vậy ngài cứ chậm rãi phát huy đi.
Tùy Qua không có hứng thú.
Đường Thế Uyên đứng thẳng sống lưng đi ra văn phòng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chống quải trượng đi về phía phòng họp.
Người trong phòng họp nhìn thấy Đường Thế Uyên nhanh như vậy đã quay lại, vốn thật kinh ngạc, sau đó vẻ mặt càng thêm phức tạp, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Đường Thế Uyên quét mắt nhìn mọi người, mấy chục năm đấu tranh chính trị để cho hắn nhận ra thật nhiều điều. Nhưng nhìn lại làm trong lòng hắn cũng lạnh nửa phần. Phải biết rằng những người tham gia hội nghị trong phòng này, từng là chiến hữu của hắn, là bạn bè, còn có thật nhiều bộ hạ cũ, nhưng trong những người kia có không ít người ngóng trông hắn chết, ngóng trông chia cắt quyền lợi của Đường gia.
Đây là chính trị.
Trong lòng Đường Thế Uyên thầm thở dài.
Nhưng cảm thán này chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh hắn đã trấn định xuống, đồng thời hạ quyết tâm: dẫn rắn khỏi hang, sau đó cho những kẻ phản bội một giáo huấn suốt đời khó quên!
Chỉ cần Tùy Qua giúp hắn kéo dài sinh mạng thêm vài năm, hắn đã có đầy đủ thời gian hoàn thành việc này.
- Lúc ông nội đang họp bị hộc máu sao?
Vừa trở lại Đường gia, Đường Vũ Khê liền chạy tới hỏi.
- Không sao.
Tùy Qua trấn an nàng, kéo nàng sang một bên thấp giọng kể rõ tình huống.
- Là thật hay giả vậy?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Anh đừng gạt em đó. Sức khỏe ông nội quan hệ trọng đại, vừa rồi cha em đã liên tục gọi điện về đặc biệt hỏi thăm trạng huống của ông nội đâu.
- Yên tâm đi, cho dù anh không suy nghĩ cho ai, cũng phải suy nghĩ cho em ah.
Tùy Qua đáp:
- Tóm lại em không cần quan tâm sức khỏe của ông nội em. Vạn sự khởi đầu nan, anh phối chế thang thuốc đầu tiên cho ông đã khởi lên tác dụng, đây là một chuyện tốt. Để cho anh phối chế xong vài thang thuốc nữa, tình hình sức khỏe của ông sẽ hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.
Vừa nói vài câu Đường Vân đã tới.
Tùy Qua nhìn thấy hắn muốn mở miệng, vội vàng nói:
- Tôi biết anh muốn hỏi chuyện gì, nhưng anh không cần lo lắng, trạng huống thân thể của lão gia tử thật ổn định, cho nên anh không cần buồn rầu như vậy.
- Nhưng không phải nói ông nội bị hộc máu sao?
Đường Vân nghi hoặc hỏi.
- Mọi người đừng chỉ nhìn biểu tượng được không?
Tùy Qua nhẫn nại giải thích:
- Đúng vậy, Đường lão bị hộc máu. Nhưng không phải ai bị hộc máu cũng đại biểu bệnh tình tăng thêm. Đường lão hộc máu chỉ là phun ra tụ huyết, cho nên đây là dấu hiệu bệnh tình giảm bớt hiểu không?
Bưng lên trà sữa xong, tiểu thư ký cũng không rời khỏi mà đứng thẳng ở cửa chờ đợi mệnh lệnh. Tùy Qua đồng học không quen nhìn thấy nữ nhân chịu khổ, bèn nói:
- Cô không cần đứng, đến đây ngồi một chút đi.
- Chúng tôi tùy thời vì thủ trưởng phục vụ.
Vẻ mặt tiểu thư ký nghiêm túc nói, nhưng không ngồi xuống.
- Tôi đâu phải là lãnh đạo gì.
Tùy Qua cười nói:
- Tôi chỉ là bác sĩ của Đường lão mà thôi.
- Ngài là bác sĩ của thủ trưởng? Còn trẻ như vậy sao?
Tiểu thư ký mỉm cười:
- Tôi còn tưởng ngài là cháu trai của thủ trưởng đâu.
- Vì sao cô không cho rằng tôi là cháu rể của thủ trưởng đây?
Tùy Qua hỏi.
Tiểu thư ký không nhịn được cười, sau đó thở dài:
- Tôi nghe nói trạng huống thân thể của thủ trưởng rất kém cỏi, có phải thật vậy hay không?
- Đương nhiên…
Tùy Qua đang định trả lời, đột nhiên ý thức được câu hỏi này có vấn đề, sau đó cười nói:
- Kỳ thật vừa rồi tôi nói dối, tôi không phải bác sĩ của Đường lão, mà là cháu rể của ông ấy, cô thấy qua bác sĩ trẻ như tôi sao? Cho nên trạng huống thân thể của Đường lão tôi cũng không biết rõ ràng lắm.
Tiểu thư ký tựa hồ nhận thấy được câu hỏi của mình có chút trực tiếp, vì vậy che giấu nói:
- Tôi chỉ quan tâm trạng huống thân thể của thủ trưởng.
Tùy Qua không có kinh nghiệm đấu tranh chính trị, không biết lời của nàng là thật hay giả, nói:
- Đồng chí quan tâm sức khỏe thủ trưởng đó là đồng chí tốt thôi. Trời thật lạnh, có thể phiền toái cô cho tôi thêm một ly trà sữa không?
Tiểu thư ký đành làm lại cho hắn một ly trà sữa.
Mà với tính tình của Tùy Qua, dù ở trong văn phòng Đường Thế Uyên cũng không bị hạn chế, để tiểu thư ký đi tìm quyển tạp chí quân sự, sau đó nằm trên sô pha thản nhiên đọc tạp chí.
Nhưng Tùy Qua mới nằm được một lúc, đột nhiên một cảnh vệ vội vàng chạy tới cửa kêu lên:
- Xin hỏi bác sĩ của thủ trưởng đâu? Hắn ở nơi nào! Thủ trưởng hộc máu!
- Chính là tôi!
Tùy Qua cũng không quan tâm vẻ kinh ngạc của cảnh vệ kia, vội vàng đi về hướng phòng họp.
Bên trong phòng họp, trước mặt Đường Thế Uyên văng lên một ngụm máu tươi.
Những người tham dự có người vẻ mặt phức tạp, có lo lắng, có im lặng suy tư, có nghi hoặc lại có thờ ơ.
Ánh mắt Tùy Qua lướt trên thân từng người, sau đó vội vàng dìu Đường Thế Uyên về văn phòng, đóng cửa lại, bắt đầu khám bệnh cho Đường Thế Uyên.
Sau một lát chân mày đang cau chặt của Tùy Qua chợt giãn ra, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Đây là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Đường Thế Uyên dở khóc dở cười:
- Lão tử mới phun một ngụm máu lớn ra ngoài, cậu còn nói đây là chuyện tốt?
- Đích thật là chuyện tốt.
Tùy Qua cười cười:
- Chẳng lẽ ngài không cảm thấy được vừa rồi ngài mắng chửi người càng có khí thế hay sao?
- Mẹ nó, nghe tiểu tử cậu nói như thế, tôi cảm giác trong lồng ngực cũng không nghẹt thở rồi đây.
Đường Thế Uyên nói, dù vừa rồi hắn phun một ngụm máu lớn, nhưng cảm giác khoan khoái hơn một ít.
- Là thuốc của tôi đã bắt đầu tạo tác dụng.
Tùy Qua nói:
- Vạn sự khởi đầu nan. Nhưng lần này chữa bệnh cho lão nhân gia, xem như có dấu hiệu tốt, hiện tại trạng huống thân thể của ngài đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cho nên tôi mới nói là chuyện tốt.
- Hi vọng cậu không phải cố ý nói trấn an tôi.
Đường Thế Uyên cười cười, đứng dậy nói:
- Bất kể nói thế nào hiện tại tôi tin cậu. Nếu không có gì, tôi phải tiếp tục đi dự họp. Hắc, thật không biết mấy lão gia hỏa kia chứng kiến tôi lại đi dự họp, sẽ có ý tưởng thế nào? Hoặc là tôi nên giả vờ suy yếu một chút, làm cho bọn hắn cao hứng thử xem.
- Đường lão, nếu ngài muốn diễn trò, nên biểu hiện khỏe mạnh một chút.
- A?
- Trong binh thư không phải nói binh mã tráng thì giả yếu, binh mã yếu thì giả mạnh sao? Ở trường hợp này, ngài càng biểu hiện long tinh hổ mãnh, cũng sẽ làm cho chút người nào nghĩ ngài đã già, nỏ mạnh hết đà, hồi quang phản chiếu đi.
Tùy Qua cười giải thích.
- Đúng vậy.
Đường Thế Uyên cười cười:
- Không thể tưởng được tiểu tử cậu còn hiểu được binh pháp.
- Chỉ là sở thích nghiệp dư thôi.
Tùy Qua nói.
- Cậu không tòng quân thật đáng tiếc.
Đường Thế Uyên nói.
- Ngài đã quên tôi còn có cấp bậc thiếu úy sao.
- Thiếu úy tính cái gì.
Đường Thế Uyên nói:
- Không thời gian với cậu, tôi phải tiếp tục đi dự họp, thuận tiện nhìn xem có ai ngóng trông tôi chết sớm một chút, hơn nữa đã khẩn cấp muốn động thủ.
- Vậy ngài cứ chậm rãi phát huy đi.
Tùy Qua không có hứng thú.
Đường Thế Uyên đứng thẳng sống lưng đi ra văn phòng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chống quải trượng đi về phía phòng họp.
Người trong phòng họp nhìn thấy Đường Thế Uyên nhanh như vậy đã quay lại, vốn thật kinh ngạc, sau đó vẻ mặt càng thêm phức tạp, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Đường Thế Uyên quét mắt nhìn mọi người, mấy chục năm đấu tranh chính trị để cho hắn nhận ra thật nhiều điều. Nhưng nhìn lại làm trong lòng hắn cũng lạnh nửa phần. Phải biết rằng những người tham gia hội nghị trong phòng này, từng là chiến hữu của hắn, là bạn bè, còn có thật nhiều bộ hạ cũ, nhưng trong những người kia có không ít người ngóng trông hắn chết, ngóng trông chia cắt quyền lợi của Đường gia.
Đây là chính trị.
Trong lòng Đường Thế Uyên thầm thở dài.
Nhưng cảm thán này chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh hắn đã trấn định xuống, đồng thời hạ quyết tâm: dẫn rắn khỏi hang, sau đó cho những kẻ phản bội một giáo huấn suốt đời khó quên!
Chỉ cần Tùy Qua giúp hắn kéo dài sinh mạng thêm vài năm, hắn đã có đầy đủ thời gian hoàn thành việc này.
- Lúc ông nội đang họp bị hộc máu sao?
Vừa trở lại Đường gia, Đường Vũ Khê liền chạy tới hỏi.
- Không sao.
Tùy Qua trấn an nàng, kéo nàng sang một bên thấp giọng kể rõ tình huống.
- Là thật hay giả vậy?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Anh đừng gạt em đó. Sức khỏe ông nội quan hệ trọng đại, vừa rồi cha em đã liên tục gọi điện về đặc biệt hỏi thăm trạng huống của ông nội đâu.
- Yên tâm đi, cho dù anh không suy nghĩ cho ai, cũng phải suy nghĩ cho em ah.
Tùy Qua đáp:
- Tóm lại em không cần quan tâm sức khỏe của ông nội em. Vạn sự khởi đầu nan, anh phối chế thang thuốc đầu tiên cho ông đã khởi lên tác dụng, đây là một chuyện tốt. Để cho anh phối chế xong vài thang thuốc nữa, tình hình sức khỏe của ông sẽ hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.
Vừa nói vài câu Đường Vân đã tới.
Tùy Qua nhìn thấy hắn muốn mở miệng, vội vàng nói:
- Tôi biết anh muốn hỏi chuyện gì, nhưng anh không cần lo lắng, trạng huống thân thể của lão gia tử thật ổn định, cho nên anh không cần buồn rầu như vậy.
- Nhưng không phải nói ông nội bị hộc máu sao?
Đường Vân nghi hoặc hỏi.
- Mọi người đừng chỉ nhìn biểu tượng được không?
Tùy Qua nhẫn nại giải thích:
- Đúng vậy, Đường lão bị hộc máu. Nhưng không phải ai bị hộc máu cũng đại biểu bệnh tình tăng thêm. Đường lão hộc máu chỉ là phun ra tụ huyết, cho nên đây là dấu hiệu bệnh tình giảm bớt hiểu không?
/1780
|